ZingTruyen.Asia

[ Chaelice ] Gọi Hai Tiếng Mình ơi!!

Ep 26 Cậu muốn cưới vợ lẻ sao

Mino2309

Từng ngày cứ chậm chạp trôi qua, Lệ Sa lại trở về với cuộc sống thường ngày nhưng cô bây giờ đã không còn như trước nửa Lệ Sa càng ngày càng trầm lặng, cô cũng rất ít khi tươi cười ánh mắt luôn hiện hữu sự u buôn, dường như trong lòng Lệ Sa vẫn còn chất chứa thứ gì đó.

Suốt ngày Lệ Sa cũng chỉ quanh quẩn trong nhà rồi vào phòng sách để đọc những thứ linh tinh cho bớt chán chứ chẳng chịu đi đâu.

Lại như thường lệ, Lệ Sa ngồi ở trong phòng sách, cô chăm chú vẽ gì đó trên giấy.

-Cậu ơi, em vào nha cậu.

Tiếng gõ cửa cùng giọng nói ngọt ngào của Thái Anh bên ngoài làm Lệ Sa giật mình, cô vội lấy cuốn sách che đi bức vẽ.

Thái Anh mang theo khây tra tiến vào trong phòng. Cái ngày mà Lệ Sa nói muốn thôi Thái Anh với bà ba, bà liền sống chết ngăn cản cô. Chính bản thân Lệ Sa cũng luyến tiếc không muốn mất đi Thái Anh nhưng sự tự ti trong lòng lại không thể nào dập tắt.

Tuy để Thái Anh ở lại nhưng Lệ Sa luôn lãnh đạm với nàng, cô cũng không cho Thái Anh gọi cô bằng mình, cô muốn Thái Anh tự rời đi để tìm hạnh phúc cho chính nàng.

-Em đem cho cậu ít trà bình. Đây là trà hoa cúc, câu uống để cho mát người.

Lệ Sa ầm ừ cho có lệ rồi giả vờ như đang chú tâm vào đọc sách, cô vẫn châm chú nhìn quyển sách mà chẳng buồn liếc nhìn,Thái Anh nhẹ nhàng để khây trà xuống bàn.

Nàng đã quen với việc bị Lệ Sa lạnh nhạt thế này. Tuy mấy ngày đầu nàng vô cùng buồn tủi nhưng dần sau nàng biết được người kia là cô tính làm vậy đề nàng rời đi.

Hành động thì có thể lạnh lùng nhưng trong ánh mất của Lệ Sa đôi ba lần nàng vẫn thấy một chút đau lòng trong đó.

Cũng giống như bây giờ, ngoài mặt thì lạnh nhạt với nàng nhưng góc giấy lộ ra dưới quyển sách đã bán đứng Lệ Sa. Một góc giấy lộ ra bên ngoài vừa đủ để Thái Anh thấy được một bàn tay mảnh khảnh lả lướt trên đầu đàn tỳ ba.Không cần nghỉ cũng biết bức vẽ dưới cuốn sách đó là Thái Anh.

Khóe môi nàng khẽ cong,Lệ Sa càng tỏ ra xa cách nàng sẽ càng cố gắng tiếp cận. Không gian khiến hai người lại rơi vào trầm lặng.

Một người cứ cố nhìn vào sách để đọc sách còn người kia lai khép nép đứng nhìn. Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, lần này là giọng của thằng Minh nói vọng vào.

-Cậu ơi con mang sổ sách vào nha.

Thằng Minh bên ngoài ôm mấy cuốn sổ sách đẩy cửa đi vào, nó khẽ khôm người chào hỏi Thái Anh rồi đem mấy quyển sổ sách để lên bàn. Hiệu buôn bây giờ Lệ Sa đều giao cho thằng Minh cùng Chu Kha quản lý, việc sổ sách lâu lâu sẽ được đem về nhà để cô xem xét, khi nào gặp chuyện cấp thiết cô mới ra ngoài xử lý còn không thì vẫn cứ trốn ở nhà.

Thái Anh thấy Lệ Sa bận việc cũng lặng lẽ rời khỏi. Lệ Sa thấy người đi rồi mới thở dài buông xuống cuốn sách, trong lòng lại man mác buồn.

-Cậu, cậu xem lại mới sổ sách này đi.

Thằng Minh vừa nói vừa đẩy sổ sách sẽ phía Lệ Sa. Lệ Sa lật xem cuốn sổ sách ở xưởng muối có hơi bất ngờ về số tiền thu về bị sụt giảm. Lại lật thêm vài trang nửa mấy hàng chữ nghiên nghiên làm cô chú ý.

-Đây là chữ của ai vậy Minh.

Lệ Sa hỏi thằng Minh mà mắt vẫn không rời khỏi mấy hàng chữ xinh đẹp kia.

-Chữ của mợ đó cậu, đẹp quá cậu ha.

Thằng Minh vừa nói vừa bơm mực vào cây viết máy đắt tiền rồi đưa cho cô.

-Hồi cậu chưa tỉnh số sách toàn đem về cho mợ làm. Mà nói đi cũng phải nói lại, từ hồi cậu hôn mê trên giường con thấy mợ thay đổi lắm luôn. Mợ sai người đi báo quan bắt cậu hai với cậu ba Hạnh. Ngày bắt họ về con nghe cậu hai chửi mợ còn trù cậu chết sớm mà mợ không hề sơ sệt, mợ còn nói nếu cậu chết đi mợ sẽ bắt cậu hai đền mạng nữa đó cậu. Vẻ mặt mợ lúc đó cực kỳ đáng sợ lắm luôn. Bà hai với dì của mợ có đến quậy phá đòi thả người nhưng mơ cũng lạnh lùng sai người đưa họ về chứ nhất quyết không thả. Mợ còn khéo léo giải quyết đám thương lũy chèn ép nữa à cậu.

Thằng Minh kể một trận cho Lệ Sa nghe, tuy nói đã cố gắng kiềm nén nhưng cô thừa biết hình ảnh Thái Anh trong lòng nó lại thay đổi rồi.

Chuyện Thái Anh khác với trước đây Lệ Sa cũng không phải không biết. Rõ ràng trước đây Thái Anh luôn đối với cô điềm đạm nhưng có hơi lạnh nhạt, còn bây giờ lại ra dáng vợ hiền dâu thảo.

Thái Anh gần đây luôn đối với có dịu dàng. Lệ Sa tuy mỉm cười nhưng đôi mắt tràn đầy sự nuôi tiếc. Giá như nàng đối với cô như vậy trước khi vết sẹo này chưa xuất hiện.

Lệ Sa ngồi lại trong phòng sách mãi cho đến khi có người báo tin có khách tới nhà cô mới rời khỏi.

-Cậu ơi có người con gái bảo là cô Kim ở Sài Thành phố thăm.

Tiếng gia nhân vang vọng bên ngoài. Lệ Sa vừa nghe thấy liền buông bút xuống vội vã ra nhà trước. Còn chưa ra tới gian phòng khách Lệ Sa đã thấy Thái Anh vội vã chạy từ ngoài vào, Nàng cuối gầm một lướt nhanh qua cô nhưng cô vẫn có thể thấy được viền mắt nàng đỏ ửng.

Tuy trong lòng có chút khó hiểu nhưng Lệ Sa vẫn không có quay lại tìm nàng mà đi thẳng ra phòng khách gặp cô Kim gì đó trong lời gia nhân.

Vừa ra tới phòng khách Lệ Sa đã thấy Trí Tú ngồi thư thả ăn bánh ở bàn dài, cạnh bên còn có bé My đứng hầu trà với vẻ mặt hậm hực vô cùng.

Thoạt nhìn vào Lệ Sa còn tưởng cô ấy là chủ nhà luôn ấy chứ, chỉ có chút nào gọi là khép nép giữ lễ khi tới nhà người khác.

-Thưa anh ba em mới qua.

Lệ Sa còn chưa kịp chào hỏi Trí Tú thì giọng Trân Ni trong trẻo vang lên ánh mắt của những người nơi đây đều đổ dồn về cô gái xinh đẹp lả lưới đang từ bên ngoài đi vào.

-Anh đã khỏe chưa ạ, em sang thăm anh này để em xem sao rồi.

Trân Ni vừa nói vừa định đưa tay vấn lên mái tóc của Lệ Sa. Cô nhanh tay với nắm lấy tay Trân Ni kéo xuống. -

-Anh khỏe rồi. Em vào nhà trong chơi với chị ba đi, anh đang có khách.

Lệ Sa chỉ chỉ về phía Trí Tú làm Trân Ni ngượng ngùng chào hỏi rồi chạy tuốt vào nhà trong. Lệ Sa đi đến bàn dài ngồi xuống đối diện Trí Tú mà người kia lại chả hề hay biết.

- Trí Tú...Trí Tú.

Lệ Sa cất tiếng gọi lớn khi cái người kia cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo hướng Trân Ni đi khi nẩy còn ra dáng chủ nhà bây giờ lại ngơ mặt ra, Trí Tú giật mình vội thu lại vẻ mặt ngơ kia rồi trở về với dáng dấp thường ngày

-Coi bộ nhà cậu cũng lớn làm đa.Ngó trước ngó sau toàn là đồ tốt.

Trí Tú bê tách trà nóng rồi lại nhấp một ngụm. Trong giọng nói mang theo đùa giỡn nhưng hai chữ "đồ tốt" lại được kéo dài ra.

-Đừng có mà mong lấy gì từ nhà của tui. Mà khi nãy cô đã nói gì với Thái Anh vậy.

Lệ Sa nhận lấy ly trà mới rót từ tay bé My rồi trầm giọng hỏi Trí Tú. Cô nào còn lạ gì cái tính hay đùa giỡn người khác của cô gái này nữa.

-Tui nào có nói cái chi đâu. Tui chào hỏi cổ một cái rồi nói cậu cho tui về ở đây, sau này gọi sẽ là người một nhà còn phải coi một tiếng chị nữa. Ai mà có ngờ vừa nói xong cô ấy đã chạy mất rồi.

-Em ấy bằng tuổi cô đó cô nói thế chẳng khác nào tui đưa cô về làm vợ lẻ.

Lệ Sa thật muốn ngất với con người này. Bảo sao khi nảy Thái Anh như sắp khóc chạy vội đi. Trong lòng Lệ Sa lại dâng lên một chút khó chịu.

-Tui đâu có biết, Tui tưởng cô ấy bằng tuổi tui.

Trí Tú trả lời, cô thật sự không hề biết tuổi của Thái Anh. Tuy nói Lệ Sa cũng lớn tuổi hơn cô nhưng hai người lại là bạn bè thân thiết còn Thái Anh là người mới gặp nên cô phải giữ lễ độ bằng chị, ai mà ngờ được người kia lại bằng tuổi.

-Coi bộ cậu lo cho người ta dữ à nghen Vậy mà thiên hạ đồn cậu ba Lệ Sa lạnh nhạt mợ ba.

-Chuyện này khó nói lắm. Mà sao cô nói hơn tháng nữa mới tới mà bây giờ lại tới vậy.

Lệ Sa thở dài thôi không nói chuyện khi nãy nữa.

-Tui nghe nói câu gặp chuyện chẳng lành nên muốn xuống thăm, vừa hay còn phải thay anh tui tìm hiểu vài chuyện ở miệt Vĩnh Long này. Mà cậu hôm nay lại đổi kiểu tóc rồi ha. Không vuốt lên gọn gàng mà rẽ ra thành hai mái như đám công tử bột Sài Thành ha.

Trí Tú đủ tinh tường để thấy được đuôi vết sẹo cắt ngang chân mày Lệ Sa nhưng vẫn cố tình hỏi. Lệ Sa không hề trả lời, cô chỉ liếc Trí Tú một cái rồi lại hỏi.

-Là chuyện gì mà có xuống đây gấp vậy?.

-Thuốc phiện có người buôn thuốc phiện làm mất đi đồng tiền béo bổ của bọn quan Pháp. Họ lệnh anh tui phải tra ra vụ này. Mấy tỉnh khác của Nam kỳ đều có người được cử đến riêng tui thì xin anh tui cho xuống đây, tui lấy tiếng đi chơi để người khác khỏi nghi ngờ.

Trí Tú nhỏ giọng nói với Lệ Sa. Lệ Sa nghe xong cũng không mấy bất ngờ. lần trước Hai Cai cũng dính tới thuốc phiện nhưng hắn bị bắt rồi mà việc buôn bán kia cũng đâu có ngừng. Điều này chứng tỏ Hai Cai cũng chỉ là người bị dụ dỗ hút mà thôi.

Hai người cứ vậy mà bàn bạc tới gần xế chiều. Bỗng đâu Trân Ni từ nhà trong hầm hực đi ra liết Trí Tú một các sắc lẹm rồi ra về, cũng không thèm chào Lệ Sa lấy một tiếng.

Cả hai ngớ người chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nhưng biết được cô một người đã để lại ấn tượng vô cùng tốt đẹp với người con gái vừa rời khỏi kia

Trời nhá nhem tối Lệ Sa tắm rửa xong mới quay trở lại phòng vừa mở cửa phòng cô đã thấy Thái Anh ngồi trên giường thút thít. Bờ vai mỏng manh cử run run, hai mắt đã đỏ hỏn vì khóc. Mâm cơm trên bàn cũng chưa động qua.

Lệ Sa thở dài của bước vào tới trước giường, nhìn người ta khóc Lệ Sa cũng đau lòng lắm. Thái Anh vừa thấy Lệ Sa vào phòng liền vội vàng lâu nước mắt rồi đến gần Lệ Sa , nàng giúp có cởi đi áo ngoài. Nhiều ngày rồi Thái Anh đều làm như vậy với cô, bởi vì trời nóng nực nên mỗi tối Lệ Sa đều sẽ cởi đi áo ngoài rồi chỉ để lại một chiếc áo thun bên trong mà ngủ.

Thái Anh đứng trước mặt cô, bàn tay nhỏ chăm chú giúp cô gỡ từng cúc áo, mặt vẫn cứ gục xuống, lâu lâu còn nất lên vài cái do chưa dứt khóc. Lệ Sa cao hơn Thái Anh gần một cái đầu, cô cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của nàng, cô chỉ biết người trước mặt này khiến cô rất đau lòng.

Đợi khi người kia cất xong áo Lệ Sa mới xoay người ngồi lại bàn. Cô tự rót cho mình ly trà rồi ngồi chờ Thái Anh theo tới ấy vậy mà nàng vẫn cứ đứng chân chân tại chỗ, bàn tay nhỏ lại bầu chặt vào áo.

-Qua đây ăn chút rồi ngủ.

Lệ Sa vỗ tay vào cái ghế cạnh bên ý bảo Thái Anh ngồi Thái Anh nghe xong lại chậm chạp đến ngồi nhưng lại không buồn động đũa. Mãi một hồi lâu mới ngập ngừng lên tiếng.

-Cậu muốn cưới vợ lẻ sao?

-Tui không cưới vợ lẻ.

-Vậy câu thôi em để cưới cô ấy về làm vợ.

- Ăn lẹ đi rồi tắt đèn cho tui ngủ.

Lệ Sa không trả lời nàng. Cô rất muốn
nói với Thái Anh rằng cô chỉ có một mình nàng là vợ nhưng trong tình cảnh này lại không thể nói ra khỏi miệng. Thái Anh cũng là con gái, nàng cũng là một người vợ dù có yêu hay không yêu thì biết người chồng mình cưới vợ lẻ chắc chắn sẽ tuổi thân. Cô cũng không thể hiểu mình muốn rời xa nàng để tốt cho nàng nhưng sao cô lạ lùng khiến nàng buồn như vậy. Cô đưa mắt nhìn người con gái ngồi trên bàn vừa ăn vừa ấm ức rơi lệ kia tâm can cô cũng đau cô quay người vào đưa mắt nhìn vào tường không thì cô sẽ chạy tới ôm lấy nàng và giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia