ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

8. Little one, special one

_Elysiumonearth

"Lisa!"

Nó nghe thấy có tiếng gọi quen thuộc bên tai, nhưng nó buồn ngủ quá. Mặc dù rất muốn trả lời, nhưng con bé cảm thấy giấc ngủ hiện tại của mình quan trọng hơn, thế nên nó chỉ hấm hứ vài tiếng lười biếng, rồi lại lăn sang một bên quấn chặt tấm chăn vào người.

Đêm hôm qua, nó đã thức quá khuya để đọc mớ sách tâm lý mượn từ Jennie. Nó tin rằng để hiểu được sự hình thành của cảm xúc, thì cần phải nắm rõ tận gốc rễ các nguyên nhân dẫn đến nó, cũng như các nguyên lý phân tích tính cách của con người.

Thế nhưng, biết được cần phải làm gì và thực hiện nó lại là hai chuyện khác nhau. Nghĩ luôn luôn dễ hơn làm, và đối với một con bé mới mười lăm tuổi như Lisa, dường như đây thực sự là quá sức với nó!

Tuy là rất mệt mỏi, Lisa chưa bao giờ phải trải qua một đề tài nghiên cứu nào mà vừa hao tốn thời gian lẫn sức lực của nó đến vậy, nhưng con bé chẳng hề một lần nản chí. Cũng bởi vì nó đang có một sự ủng hộ, tuy mơ hồ, nhưng lại cực kì mạnh mẽ.

"Dậy nào, Lisa!"

Giọng nói dịu dàng đó lại vang lên. Lisa trong cơn ngái ngủ, đưa một tay lên dụi mắt một cách uể oải, rồi nó ngáp dài.

"Năm phút nữa thôi mà, Chaeyoung!" Con bé năn nỉ.

"Cậu sẽ trễ xe bus trường đấy!" Giọng em lại vang lên, và lần này, kèm theo một cái vuốt nhẹ lên lưng con bé "Tớ biết cậu không bắt buộc phải đi học, nhưng tiến sĩ và chị Jennie sẽ không vui nếu cậu lại cúp tiết, một lần nữa!"

Lisa thở dài, có một chút hối hận vì đã hoàn thiện kĩ năng thuyết phục quá tốt, và lười biếng chưa cài đặt sự bỏ cuộc vào hệ thống dữ liệu của Chaeyoung. Nó mè nheo rên rỉ mấy tiếng, rồi giơ hai tay lên cao đầu hàng.

Có tiếng cười khe khẽ, rồi toàn thân Lisa được nhấc bổng lên. Con bé vẫn không chịu mở mắt, đầu nó tựa lên vai Chaeyoung trong khi hai tay nó ôm cứng lấy vai em, còn hai chân nó cứ để lủng lẳng như hai sợi dây thừng mềm nhũn, những ngón chân nó là đà lướt trên mặt gỗ sàn nhà khi em lôi nó vào phòng tắm.

"Tớ ghét khi cậu luôn luôn đúng!" Nó nói vọng ra ngoài, lùa bàn tay vào mái tóc rối bù gãi loạt soạt trước khi trét kem đánh răng vào bàn chải.

"Bởi vì cậu đã tạo ra tớ như vậy!" Chaeyoung nhún vai đáp, thảnh thơi gấp mấy cuốn sách giáo khoa và nhét chúng gọn gàng vào cái ba lô.

"Nhưng đôi khi, tớ chỉ muốn lười biếng một chút thôi mà!" Con bé thò đầu ra, trên mép vẫn còn dính chút bọt "Cậu biết đó, tớ vẫn chỉ là một đứa trẻ!"

"Ừ phải, Manoban! Một đứa trẻ phi thường!" Em mỉm cười hiền lành, bước vào phòng tắm và lấy chiếc khăn bông trên mắc, chậm rãi lau mặt cho nó "Một đứa trẻ đặc biệt!"

"Ừ, ừ, phải rồi! Ai cũng nói thế!" Lisa đảo mắt một cái, nhưng không tránh né sự chăm sóc của Chaeyoung "Nhưng thực sự ý của họ là muốn nói tớ một đứa bất bình thường thì có!"

"Hmm... tớ sẽ không bình phẩm về những gì người khác nói, và cậu là người phải hiểu rõ nhất tớ sẽ chỉ luôn nói thật với cậu chứ không phải như những bài báo ngoài kia chứ, vì cậu đã lập trình ra tớ như vậy mà!" Em cười, xoa nhẹ đầu của con bé trước khi bước ra ngoài để nó tự thay đồng phục "Cậu luôn luôn đặc biệt với tớ!"

"Giống như cách Chaeyoung đặc biệt đối với tớ!" Lisa nhanh chóng bước ra ngoài trong chiếc áo polo có logo trường học, một chiếc váy caro sọc xanh tươm tất. Nó xỏ chân vào đôi Dr. Martens cũ sờn quen thuộc, rồi tóm lấy chiếc ba lô đã được đặt ngay ngắn ở trên bàn.

"Ăn sáng thôi! Món bánh mì nướng đang đợi, và không được quên hộp cơm trưa của cậu nhé!" Chaeyoung mở cửa phòng cho con bé.

Cả hai cùng nhau bước xuống phòng ăn.

"Cậu đã nấu gì cho bữa trưa thế?" Lisa hít một hơi thật sâu, cố đoán cái mùi thơm phức đang tỏa ra từ bếp là gì.

"Món lươn..."

"Ew..." Lisa nhăn mặt, và Chaeyoung phá ra cười "Lươn? Ewww gấp đôi!*"

(*Trong tiếng Anh, từ lươn - eel và từ eo ơi - ew, phát âm khá giống nhau, câu gốc của Lisa là "Ew! Eel? Double ewww!")

"...cho tiến sĩ và chị Jennie, họ khá thích món đó mà! Và riêng cậu, tớ làm mỳ ý!" Tiếng cười trong trẻo của em lại vang lên, khiến Lisa nhíu mày và bĩu môi một cái.

"Làm ơn nhắc tớ phải xóa bớt phần mềm đùa giỡn của cậu sau khi tan học!" Lisa đảo mắt và thở dài, nó túm lấy hộp cơm có ghi tên mình ở trên bàn, nhét vào túi. Rồi nó ngồi vào bàn ăn, rót một ly nước cam cho mình.

"Vậy thì hãy nhắc tớ là phải nhắc cậu nghe hết câu nói của người khác trước khi trả lời!" Chaeyoung vẫn tiếp tục cười khi lấy hai miếng bánh mì nướng thơm nức mũi ra khỏi lò, cẩn thận phết mứt lên trước khi đưa cho con bé.

"Rồi rồi, sao cũng được!" Lisa lắc đầu cười khe khẽ, ăn vội vàng miếng bánh mì như thể nó đang chết đói tới nơi rồi "Thưa mẹ!"

Nụ cười trên môi Chaeyoung bất giác chùng xuống.

"Ôi, xin lỗi! Tớ lại quên, nhưng không phải cố ý đâu!" Nó sực nhớ ra, vội vã quay sang nói "Cũng bởi vì, cậu rất chu đáo, lại còn chăm sóc tớ, khiến tớ nhớ tới mẹ..."

"Liệu đó có phải đó là lí do khiến cậu dùng tên của bà ấy để đặt cho tớ?" Khuôn mặt em tươi tỉnh trở lại để làm Lisa an tâm, và con bé còn quá nhỏ để nhận ra ánh mắt em vẫn đang tối sầm.

"Đại loại vậy!" Nó nhún vai "Nhưng thực ra lần đầu gặp cậu ở cửa hàng, tớ đã có cảm giác rất đặc biệt! Thật khó để diễn tả nó, và chẳng hiểu tại sao trong giây phút đó cái tên của mẹ tớ lại nảy ra... Nhưng, nếu cậu không thích cái tên đó thì..."

"Tớ thích mà!" Chaeyoung vội nói "Lisa đã đặt cho tớ một cái tên rất đẹp!"

"Nhưng để tránh nhầm lẫn lần nữa, có lẽ từ giờ tớ sẽ gọi cậu là Chaengie..."

"Chaengie?"

"Ừm, đó là cách mà bố tớ vẫn thường hay gọi mẹ tớ. Kiểu, một cách thân mật hơn..."

"À!" Chaeyoung gật gật đầu, rồi em lại mỉm cười lần nữa "Thế thì còn gì bằng!"

"Cậu thích cái tên Chaengie à?"

"Tớ thích lắm!"

"Thống nhất vậy nhé!" Lisa cười tít mắt, nó rời khỏi bàn ăn, chạy tót lại gần rồi nhón chân lên hôn vào má Chaeyoung một cái "Chaengie ở nhà ngoan! Tớ sẽ về sớm!"

Giọng Chaeyoung vang lên nhắc nhở Lisa phải đi đứng cẩn thận, em không muốn nhìn thấy thêm một vết trầy hay bầm tím xuất hiện trên chân tay con bé nữa.

Tiếng cửa đóng sập lại cũng là lúc em chợt nhận ra trên cầu thang có một bóng người đứng lặng ở đó nãy giờ. Em hơi nghiêng nghiêng đầu, thử phân tích xem ngài tiến sĩ Kim mới sáng sớm có chuyện gì mà mặt mũi lại nghiêm trọng đến thế.

"Ngài tiến sĩ, hình như ngài không khỏe?" Em lên tiếng hỏi.

"Ta... ta không sao..."

"Nhịp tim ngài tăng cao, huyết áp cũng vậy. Hô hấp của ngài gấp và ngắn thất thường, đồng thời ngài cảm thấy lạnh do mồ hơi bị tiết ra nhiều... Cháu nghĩ ngài nên xuống đây và ngồi lên ghế. Cháu sẽ lấy cho ngài một ly nước ấm!"

Tiến sĩ ngập ngừng trong giây lát, rồi ông quyết định nghe theo lời khuyên của Chaeyoung.

"Cảm ơn, Chaeyoung!" Nhận lấy ly nước từ tay em, ông thận trọng ngước lên, quan sát thật kĩ khuôn mặt xinh đẹp đó, đặc biệt là đôi mắt.

"Ngài... Đang lo lắng điều gì sao?" Chaeyoung thấy hơi bất an, khẽ hỏi.

Nhưng ông không trả lời em, vẫn chỉ xoáy sâu ánh nhìn của mình lên từng nét phản ứng trên khuôn mặt đó.

Ông không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể nào chối bỏ đi một điều, rõ ràng, là em đang sợ!

Droid, không thể nào biết sợ!

Sợ là cảm xúc rất riêng của con người.

Giống như Lisa đã sợ hãi đến nhường nào khi không thể thấy cha mình lên được tàu cứu hộ!

Giống như Jennie luôn sợ đến phát khóc mỗi lần Lisa tự làm bản thân mình bị thương khi thí nghiệm cái gì đó nguy hiểm

Cũng tiến sĩ Kim tưởng như tim mình ngưng đập trong chốc lát, khi Chaeyoung trả lời rằng em thích cái tên Lisa đặt cho em...

Người máy dù cho có được lập trình để trả lời con người một cách thông minh đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ là trả lời dựa trên những thông tin có sẵn. Thật sự bình thường để một droid trả lời một việc nào đó đúng hay sai, nhưng nó hoàn toàn không bình thường khi nó trả lời rằng nó thích một cái gì đó!

Thích là cảm xúc!

Thích là quan điểm cá nhân!

Mà máy móc, không thể có được chúng!

"Có lẽ Lisa nói đúng!" Ngài tiến sĩ thở dài, đặt trả ly nước còn chưa nhấp môi lên bàn. Ông đứng dậy, rời đi trước sự lúng túng của em "Cháu thực sự rất đặc biệt, phải không Chaeyoung?"

***

Chap này không có hình bìa, vì tớ sẽ khoe hình avatar mới của tớ =))

Hề lố, a vô cà đố - sama!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info