ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

6. Living creature

_Elysiumonearth

"Chaeyoung, tớ hỏi cậu một câu được chứ?"

"Vâng!"

"Có hai người đàn ông đánh nhau trên phố, phải làm sao để họ ngừng lại?"

"Báo cảnh sát?"

"Không phải!"

"Tách họ ra khỏi nhau?"

"Không phải!"

"Khuyên họ không được đánh nhau nữa?"

"Cũng không phải luôn!"

"Xin lỗi Lisa, nhưng trong kho dữ liệu của tớ, không còn cách nào tốt hơn để hòa giải một cuộc đánh nhau cả!"

"Thực ra cách tốt nhất để ngưng một cuộc ẩu đả kịch liệt như thế, đó chính là hét lên 'Tôi cá 50 đô là thằng cầm dao sẽ thắng!'"

Lisa háo hức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vẫn hoàn toàn bình thản của Chaeyoung, mong chờ sẽ được nhìn thấy một cái cong môi.

"Hiểu không Chaeyoung? Chẳng có ai cầm dao cả, nhưng tớ vẫn hét lên như thế và họ sẽ tưởng người còn lại có dao và..."

Vậy nhưng, trái ngược với sự kì vọng của con bé, em chỉ nghiêng nghiêng đầu, rồi nhã nhặn đáp lời:

"Được, tớ sẽ ghi nhận điều này lại trong kho dữ liệu xử lí, phòng khi..."

"Ý tớ không phải vậy!" Lisa thất vọng thốt lên "Tớ vừa mới kể cho cậu nghe một câu chuyện cười, Chaeyoung à!"

"À..." Một tia sáng nhỏ lấp lánh xuất hiện trong đồng tử của cô người máy xinh đẹp, và em nhoẻn miệng vài tiếng nhát gừng"Ừm... Ha... haha..."

"Lạy chúa!" Lisa thở dài.

"Thực ra ấy nhóc ạ, với cái câu chuyện nhạt nhẽo như thế thì con người như chị còn không cười nổi!" Ở góc phòng, đằng sau mấy chồng sách cao chất ngất vọng lên giọng nói Jisoo lanh lảnh "Huống hồ nó chỉ là một con droid đời cũ!"

"Chaeyoung không phải là một con droid bình thường đâu!" Lisa hục hặc cãi lại, mặt mũi nó đỏ lên "Chị không nên gọi cậu ấy là 'nó'! Cậu ấy sẽ buồn đấy!"

"Được thôi, em ấy, được chưa? Chaeyoung ấy, em ấy là một droid, và droid thì không có cảm xúc!" Jisoo đảo mắt thở dài, tiếng lộc cộc từ bánh xe chiếc ghế dựa cô đang ngồi vang lên lạnh lẽo, cô ló đầu ra khỏi mớ tài liệu cùng bàn giấy bừa bộn những ghi chép của mình, nhìn chằm chằm vào Chaeyoung vẫn đang im lặng đứng trước mặt Lisa "Hừm, và nếu như em ấy có buồn thì không phải bởi vì những điều chị nói đâu, mà là do câu chuyện cười của em quá thảm!"

"Chị Jisoo!" Lisa cảm thấy hơi quê, liền gắt lên.

"Ồ, xin lỗi, để tớ thử lại..." Chaeyoung cảm nhận được sự khó chịu thông qua cảm biến thân nhiệt cũng như áp suất máu đo được từ Lisa, liền ngay lập tức kéo dãn khóe môi mình hết cỡ, và nhe cả hai hàm răng ra "Hahaha... hahaha... hahaha..."

Jisoo trợn mắt lên nhìn, còn Lisa chỉ biết vỗ tay lên trán mình bất lực trước nụ cười có lẽ sẽ đạt giải diễn - kịch - một - cách - quá - lộ - liễu - của - thế - kỉ.

"Có cố gắng!" Jisoo cười nhẹ một tiếng ái ngại, rồi quay lại với công việc của mình.

"Haha?" Chaeyoung vẫn cố gắng cười thêm vài tiếng nhưng những gì em nhận lại được chỉ là một cái lắc đầu từ Lisa. Em chẳng thể nào hiểu được tại sao mình đã cười đúng như ý muốn của cô chủ, à, của người bạn mình, nhưng theo những gì em cảm nhận được, thì tinh thần con bé không khá hơn chút nào, thậm chí, là càng tệ đi "Xin lỗi, tớ cười không đúng cách sao?"

"Không sao đâu, Chaeyoung! Cậu không có lỗi gì đâu!" Lisa thở dài, nó nhón chân lên cao, với tay chạm vào nút khởi động ẩn bên thái dương của em "Là tại tớ chưa hoàn thiện phần mềm này thôi!"

Ánh sáng trong đôi mắt Chaeyoung vụt tắt, toàn bộ cơ thể em chùng xuống.

Thở dài một cái nữa, Lisa kéo một cái bục ra phía sau của Chaeyoung, nơi lưu giữ toàn bộ phần mềm được lập trình dành cho droid. Nó đứng lên đó, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của em sang một bên, vuốt nhẹ mấy cái vào gáy của em, rồi từ đó lấy ra một mảnh kim loại mỏng tới mức ánh sáng có thể xuyên qua được.

"Cần phải tăng thêm độ nhạy của bộ cảm biến hài hước..." Lisa tự lầm bầm với mình "Và phản ứng của khuôn mặt nữa... Khi buồn cười thì người ta làm gì nhỉ? Không phải là chỉ cười thôi sao? Tại sao phản ứng đó trên khuôn mặt Chaeyoung nhìn rợn thế không biết?"

"Em có nghĩ đề tài nghiên cứu lần này của em hơi điên rồ rồi không? Lập trình cảm xúc cho droid ư?" Jisoo nghe thấy hết, nhưng vẫn giả vờ như không nghe thấy, quyết định lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của con bé.

"Điên rồ là bản chất của khoa học mà!" Lisa chỉ nhún vai "Và chẳng lẽ chị thích mấy con droid vừa cứng nhắc vừa nhàm chán lởn vởn mãi quanh chúng ta sao? Em thấy rợn chết đi được!"

"Chị biết là em sợ... à không, không thoải mái lắm với chuyện tương tác với máy móc!" Cô đưa tay lên bóp bóp nhẹ vào trán của mình, mắt cô đảo quanh quất trong vô thức, đầu óc cố gắng tập trung một cách cực kì thận trọng vào từng câu từng chữ của mình "Nhưng, em phải chấp nhận một điều, phát minh của cha em dù cho có vĩ đại đến mấy, thì chúng vẫn chỉ là người máy mà thôi! Lisa à, droid không thể nào trở thành con người được!"

"Em không cần chúng trở thành con người! Em chỉ cần chúng hiểu và cảm nhận được những gì chúng ta đang trải nghiệm mà thôi!" Con bé không thèm quay lại, bình tĩnh đáp lời "Chị Jennie từng nói, không phải chỉ riêng ở con người, ở loài vật cũng có sự cảm thông, sự thấu hiểu đối với những cá thể khác!"

"Lisa, droid không phải là sinh vật gì hết, chúng là máy móc!"

"Thì chúng ta, hoặc bất cứ sinh vật nào, cũng chỉ là một tổ hợp phức tạp từ những tế bào thôi! Về mặt khoa học mà nói, cơ thể con người và động vật cũng chỉ là những cỗ máy!"

"Cái này em phiến diện quá rồi đấy! Droid và chúng ta không giống nhau!"

"Ở chỗ chúng không có cảm xúc, và càng không thể xử lí được cảm xúc!" Lisa trầm giọng "Và chúng đang gia tăng với một tốc độ chóng mặt, chị biết điều đó mà phải không Jisoo?"

Jisoo im bặt. Không cần Lisa phải nói tiếp, cô cũng đã biết ý của con bé là gì.

"Chắc là chị có cảm nhận được từ lúc còn bé, được chăm sóc bởi một droid bảo mẫu không có cảm xúc là thế nào. Hẳn nhiên chị sẽ có cảm giác, bước chân vào một cửa hàng nào đó, chị sẽ vui vẻ cởi mở hơn nếu một con người bước ra chào chị bằng những câu nói mà chị biết không phải được lập trình sẵn. Và khi đi trên đường, em đoán ngày hôm đó sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều, chỉ cần có một người lạ cười với chị mà thôi..."

"Lisa à..."

"Nhất là khi đang khóc đến khô cả nước mắt, dù rằng biết được bản thân chẳng còn có thể làm điều gì nữa, nhưng ít nhất em sẽ cảm thấy khá hơn nếu như ánh mắt của hắn ta không dửng dưng đến vậy..." Con bé thở hắt ra một hơi, ném mảnh kim loại mong manh kia một cách tùy tiện lên bàn "Ít nhất, ít nhất, là em đã không phải cảm giác như chỉ có một mình em đau lòng khi ông ấy chết! Ít nhất, em đã không cảm thấy như chỉ còn một mình em trên thế giới này, khi ông ấy mất hút dưới những con sóng đó!"

"Chị xin lỗi..."

"Muộn rồi, em về đây!" Chẳng để Jisoo kịp nói thêm điều gì, Lisa túm lấy cái ba lô rồi lẳng lên vai, kéo khóa chiếc áo khoác lên tới tận cổ "Chị Jennie sẽ phát điên mất nếu em lại về trễ cho bữa tối!"

"Thôi được!" Jisoo thở dài bỏ cuộc, cô không muốn ép thêm đứa trẻ này nữa. Nhưng rồi cô sực nhớ ra điều gì đó, vội vã gọi giật con bé lại "Mà này Lisa, chị đem Chaeyoung về nhà nhé?"

"Tại sao vậy?" Nghe thấy thế, nó hốt hoảng dừng bước, ánh mắt nhìn Jisoo thoáng có một tia e ngại, rồi nó lại nhìn sang người bạn droid của mình.

"Chúng ta để Chaeyoung ở phòng thí nghiệm trường Monash lâu quá rồi! Em biết đó, lũ nhóc sinh viên chỉ chực chờ có một món đồ như thế này để vọc vạch khám phá thôi. Mà chị thì đâu thể nào quản chúng nó mãi..."

"Nhưng ở nhà chị, có Dalgom!"

"Dalgom? Em làm sao vậy?" Jisoo bĩu môi kinh ngạc "Chaeyoung là droid giúp việc nhà, chẳng lẽ không thể nào chăm sóc nổi thú cưng sao?"

"Không phải vậy, nhưng ngộ nhỡ..." Lisa lo lắng "Ngộ nhỡ như cậu ấy không thích chó thì sao?"

"Cái này chị mới nghe lần đầu đấy Lisa, chuyện droid không thích một cái gì đó!"

"Chaeyoung không phải droid bình thường đâu, cậu ấy có cảm xúc!" Lisa khăng khăng cãi "Hoặc ít nhất, là tận sâu bên trong cậu ấy, có cái gì đó tương tự như vậy!"

"Cái cảm xúc mà em lập trình đó hả?"

"Không, không phải thứ bỏ đi đó! Chaeyoung có cái gì đó rất đặc biệt, nó không phải thứ đã được lập trình đâu... Có chăng chỉ là, cậu ấy chưa biết biểu hiện nó ra mà thôi!"

"Làm sao mà em khẳng định được điều đó?"

"Chứ chị nghĩ làm sao em lại nhận một con droid cũ mèm về nghiên cứu chứ? Chaeyoung thực sự đặc biệt! Cậu ấy là..." Lisa thoáng ngập ngừng trong giây lát "Cậu ấy là droid đầu tiên không làm em rợn da gà khi nhìn thấy!"

Jisoo mở to mắt ngạc nhiên. Sự thật về việc con gái của ngài kĩ sư Manoban, người phát minh ra droid, luôn luôn tỏ ra không thoải mái mỗi khi ở gần những mẫu người máy cao cấp này đã từng một thời là một trò mỉa mai từ những kẻ ganh ghét ngài. Và nó càng được chứng thực rõ ràng hơn sau cái chết của ông, Lisa rõ ràng là chưa bao giờ bình tĩnh khi ở cạnh droid, thậm chí để phát âm ra được 'droid', con bé cũng phải nhăn mặt một cái ít nhiều.

Và giờ nó nói, Chaeyoung không khiến nó cảm thấy ớn lạnh ư?

Lisa nuốt khan một cái, nó chẳng cần chờ đợi lời đồng ý từ Jisoo nữa. Con bé thoăn thoắt nhảy lên cái bục gỗ, rồi dịu dàng chạm nhẹ vào thái dương của Chaeyoung.

"Khởi động hệ thống!"

"Xin chào, Lisa!" Đôi mắt em chớp nhẹ một cái long lanh, rồi em nhìn con bé mỉm cười.

"Đi thôi Chaeyoung!" Lisa nhảy xuống đất, rồi đưa tay lên cao nắm lấy những ngón tay thuôn dài mát lạnh "Tớ đưa cậu về nhà!"

"Về nhà sao?" Jisoo lo lắng hỏi "Sẽ không sao chứ Lisa, em thực sự ổn chứ? Em sẽ để một droid mới vào nhà mình sao?"

Không phải không có cớ mà cô lại hốt hoảng đến vậy. Nhớ có một lần droid giúp việc nhà Kim bị hỏng, ngài tiến sĩ đang đi công tác xa bèn đặt mua trên mạng một droid khác thay thế. Ông vốn biết Lisa có tâm lý bất ổn với droid nên cũng đã cẩn thận đặt mẫu y hệt như con cũ, và dặn dò người giao hàng đặt tên đúng với con ông cần thay thế.

Thế nhưng, vì là mẫu mới nên bàn chân của con droid này được cải tiến thay vì sử dụng nhựa plastic mềm như những mẫu cũ, nó lại được thiết kế bằng hợp kim được tổng hợp từ carbon với mục đích giúp độ tuổi sử dụng kéo dài hơn. Chẳng ai nhận ra được điều đó, trừ Lisa.

Tiếng bước chân lạ, khiến cho con bé sợ đến dựng tóc gáy mỗi khi con droid đó lại gần. Thậm chí, có nhiều đêm nó gặp ác mộng đến khóc thét nếu như con droid tội nghiệp ấy có công việc gì cần đi ngang qua phòng nó.

Và kết quả, dĩ nhiên là kể từ sau lần đó, số lượng droid ở nhà Kim cứ thế giảm dần. Vì không thể thay thế những con droid giúp việc cũ hỏng, ngài tiến sĩ buộc phải cho thuê người làm, dù là chi phí cao hơn gấp bội. Nhưng dẫu sao, nó vẫn chẳng là gì so với nỗi ám ảnh trong ánh mắt, cũng như tiếng khóc của Lisa.

"Sẽ không sao đâu chị ạ!" Nó lắc đầu, ngước mắt lên nhìn Chaeyoung mỉm cười "Em đã làm việc với Chaeyoung cả tháng nay rồi, đã quen với cậu ấy rồi, cậu ấy không bao giờ làm em hoảng sợ cả!"

"Nhưng nếu lỡ nửa đêm em tỉnh dậy, trong đêm không thể nhìn rõ được, và thấy Chaeyoung đứng lù lù trong phòng mình thì thế nào?" Cô vẫn chưa thể bị thuyết phục bởi lời nói của Lisa được. Vì theo lời Jennie kể, chỉ vì một lần thay thế droid trong nhà thôi, mà Lisa đã bị sang chấn tâm lý mấy tuần liền.

"Sẽ không có chuyện đó đâu, chị đừng lo lắng quá!" Con bé nhún vai "Em thích Chaeyoung mà!"

Lần thứ hai trong một tiếng đồng hồ trở lại đây, lời nói từ đầu môi Jisoo bỗng chốc lại bị nghẹn lại.

"Và Chaeyoung cũng thích em nữa!" Con bé nói tiếp, nhưng dường như không còn phải nói với cô nữa. Ánh mắt nó dán chặt vào với cô gái cao hơn nó hẳn cả cái đầu, cười khúc khích "Em cảm nhận được điều đó mà!"

Chaeyoung không đáp lại, có lẽ bởi vì trong hệ thống đã lập trình sẵn cho các droid không được lên tiếng khi chưa được hỏi tới. Nhưng em cúi xuống nhìn Lisa một cái, và Jisoo nhìn thấy được, hình như khóe môi em giãn rộng hơn đôi chút thì phải.

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info