ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

5. Chaeyoung

_Elysiumonearth

"Lisa này, tay em đã bớt đau chưa?"

"Bớt chút chút rồi ạ!"

Đứa con gái với mái tóc màu nâu nhạt, trông hơi gầy, mặc áo hoodie màu vàng cùng với cái chân váy kẻ ca rô xanh có vẻ như là không bận tâm tới lời mà Jisoo vừa hỏi. Đôi mắt nó vẫn cứ hướng lên cao nơi các bục đứng của các mẫu Droid mới nhất, miệng lầm bầm cái gì đó. Thi thoảng nó phát hiện ra một model tưởng chừng như là vừa ý, đứng sững lại một lúc lâu, chăm chú tính tính toán toán, nhưng rồi cuối cùng lại thở dài, lê đôi ủng Dr. Martens đã cũ lặng lẽ sang gian hàng khác.

Thấy hình như có vẻ Lisa đang mải mê chú tâm với việc tìm kiếm mẫu người máy, Jisoo đoán chắc nó hẳn sẽ không để ý quá nhiều tới những câu cô hỏi nó hiện tại, bèn hít một hơi thật sâu rồi bâng quơ nói.

"Hôm nọ Jennie chắc giận lắm nhỉ?"

"Dạ..." Con bé nhún vai đáp lời, ánh mắt vẫn mơ màng quẩn quanh mấy bục đứng không rời. Giờ thì con bé đang sang khu trưng bày hàng đã qua sử dụng rồi.

"Thế lúc về nhà chị em có còn nói gì nữa không?"

"Nói gì cơ ạ?"

Thầm cảm ơn vì Lisa chẳng hề để ý thấy người bước đi bên cạnh nó mặt mũi đã đỏ bừng lên rồi, Jisoo chỉ biết lí nhí hỏi tiếp.

"Nói gì đó về chị ấy?"

"Về chị Jisoo ấy ạ... ờm, không..." 

Bé con vẫn trả lời một cách rất máy móc, vì đầu óc nó còn đang mải suy tính đến chuyện nó sẽ làm gì với một con Droid chuẩn bị rước về nhà.

Lời Jennie nói với nó khiến cho nó không vui. Nhưng nó thực sự suy nghĩ thì cũng đã chán ngấy cái việc sáng chế ra ba cái thứ tủn mủn lặt vặt rồi. Nó đã từng đọc qua bài bài phân tích tâm lí, nhận ra rằng khi còn người ta buồn đến trống rỗng họ hay làm những điều vô nghĩa lắm.

Có phải suốt 2 năm qua nó chỉ làm toàn những chuyện vô nghĩa không nhỉ?

Sáng chế, nghe thì có vẻ ghê gớm đó, nhưng đối với nó đó chỉ là một công việc rất thường hàng ngày, giống như đạp xe tới trường hay dúi đầu vào đọc cặm cụi một cuốn truyện tranh vậy. Tuy là nó cũng không được vui lắm, vì làm việc này một mình cứ khiến cho nó nhận thức được sự thiếu vắng của cha nó càng lúc càng rõ rệt hơn. 

Thế nhưng nó không dừng lại được, vẫn cứ mải miết vùi mình trong những sáng chế của nó.

Nỗi nhớ cha cứ vậy âm ỉ mãi trong lòng Lisa. Đôi khi nó chỉ ao ước cái cảm xúc đó hãy ngừng day dứt tâm can nó lại, cứ bùng cháy lên thiêu đốt trái tim nó cho đến cháy rụi, để nó có thể được khóc thật lớn cho tới khi đôi mắt rát bỏng, được quấy phá mọi thứ cho đến khi thân thể rã rời, được trút cạn đi nỗi đau không tên cứ phình trướng lên trong lòng như một khối u ác tính, luẩn quẩn đeo bám hành hạ nó từng ngày...

Jennie gợi ý cho nó tiếp bước theo cha, cũng giống với việc chạm tay vào khối u đó vậy!

Nàng đã làm Lisa đau, rất rất đau, nhưng con bé lại biết nàng không làm gì sai cả. Nó buộc phải làm vậy nếu như không muốn cứ tiếp tục nuôi dưỡng cái thứ quái ác đó trong trái tim cả đời.

Con bé quay mặt lại, đối diện với Jisoo đang tiu nghỉu như mèo mắc mưa, bèn nhoẻn một nụ cười hối lỗi.

"À em quên, chị ấy nói may cho em là có chị Jisoo ở đó! Chứ không thì em đảm bảo sẽ còn thảm hơn là cái vết thương nhỏ này ở tay!" Nó giơ giơ cánh tay vẫn còn phải băng bó ra, rồi vỗ nhè nhẹ vào vai cô "Chị Jennie nói với em, chị Jisoo là người đáng tin nhất thành phố này!"

"Thật vậy à?" Jisoo vụng về cố gắng giấu đi khuôn mặt mừng lên thấy rõ, cô kìm lại nụ cười đang nở rộng dần ra trên môi.

"Thật!" Lisa nói tiếp, nháy mắt thêm một cái nữa "Chị ấy còn bảo là chị ấy lo lắng cho em nên mới hơi làm quá lên. Chứ trong lòng chị ấy thì rất yên tâm mỗi lần em sang chỗ chị để chế tạo mấy món đồ hay ho của hai chị em mình..."

Có lẽ là nó nói hơi lố. Bằng chứng là khuôn mặt tươi như hoa của Jisoo dần dần chùng xuống, thay vào đó là một cái nhíu mày đa nghi. 

"Nghe không giống Jennie lắm nhỉ?"  

Lisa chỉ biết im bặt. Dẫu cho nó có thông minh cỡ nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi mà. Trẻ con thì không biết nói dối.

Nhưng mà nó nào có nói dối hoàn toàn đâu, nó biết tỏng Jennie thích Jisoo mà, chỉ có điều nàng chẳng nói cho nó nghe, nên nó mới bịa ra mấy cái này để Jisoo vui lên một chút!

"Tôi giúp được gì cho quý khách?" Bỗng nhiên có một giọng nói đều đều vang lên sau lưng, khiến cả hai đều bị giật mình, vội vã quay phắt lại và nhìn thấy một Droid với mái tóc vàng đang nhìn chăm chăm hai đứa.

Gã Droid này khá cao lớn, cũng là điều dễ hiểu bởi những mẫu sử dụng cho việc trông nom các cửa tiệm thường được thiết kế như vậy, vừa thuận tiện cho việc mang vác những kiện hàng cồng kềnh hoặc dỡ chúng từ trên cao xuống, vừa tạo cảm giác an toàn bảo vệ cho những vị khách đang tham quan. Và ngoài ra, Lisa đoán, cha nó cố tình làm thế để đánh vào tâm lí của những kẻ quấy phá, chúng thường không dám ho he gì khi có một ai đó to lớn hơn đứng canh chừng.

Con bé không trả lời, chỉ giương đôi mắt khó chịu ném vào gã. Nó biết gã chẳng làm gì sai, nhưng cái giọng đều đều, khuôn mặt lạnh căm và ánh mắt vô hồn đó của gã khiến cho nó khó chịu. Và nó hẳn nhiên là muốn thách thức cái sự trống rỗng kia bằng một hành vi tràn đầy cảm tính.

"Giúp bằng cách phắn đi dùm!" Nó hơi lớn giọng, và thu hút sự chú ý của các vị khách đang mua sắm ở gần đó.

"Này Barry, việc ở đây để cho tôi! Cậu ra đằng kia giúp các khách hàng khác nhé!" Một người đàn ông trung niên thấy sự phản ứng của Lisa liền nhanh chóng tiến lại gần. Ông ta đẩy nhẹ vai gã Droid mang cái tên Barry đó một cái. Gã thì chẳng phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái và bước đi. Và Lisa nhân lúc gã và người đàn ông nọ không để ý tới mình, giơ khẽ một ngón giữa lên không trung.

"Xin lỗi vì em cháu có hơi bất lịch sự!" Jisoo vội vã kéo tay Lisa xuống trước khi họ kịp nhìn thấy, cũng như đảm bảo là xung quanh chẳng có tay nhà báo nào chụp lại bằng chứng rằng con gái của nhà Manoban đã khiếm nhã nơi công cộng khi mới chỉ tròn 15 tuổi. Cô biết thừa họ sẽ lại xới tung con bé ra một lần nữa, đào sâu vào chuyện nhân cách nó để câu sự chú ý từ dư luận, mổ xẻ nó như cách họ từng làm cách đây 2 năm, và vùi sâu nó quay trở lại hố đen tuyệt vọng một lần nữa!

Lisa ức lắm, nhưng nhìn cái trừng mắt cảnh cáo của Jisoo, ý đang bảo rằng có-muốn-chị-nói-lại-với-Jennie-không, nó bèn nén lại, chép miệng một cái bâng quơ.

"Không sao, không sao đâu! Cũng nhiều người không thích Droid mà, bọn nó dọa trẻ con sợ khóc thét đấy!" Người đàn ông nọ vẫn mỉm cười vui vẻ "Và bác là chủ của hàng ở đây! Các cháu có cần giúp gì không nhỉ?"

Lisa thở dài một cái toan từ chối, nhưng Jisoo lại siết nhẹ tay nó một cái ra ý bảo nó im lặng. Rồi cô bắt đầu cười một cái thật tươi.

"Bọn cháu đang tìm một Droid để làm bài tập nghiên cứu ạ!"

Lisa trợn ngược mắt lên nhìn Jisoo, chẳng hiểu cô đang nói cái gì nữa.

"Một Droid để làm bài tập nghiên cứu ư?"

"Vâng, cháu là sinh viên khoa Công nghệ của Đại học Monash*. Bọn cháu đang làm bài nghiên cứu về sự hoạt động của Droid cùng những lập trình liên quan giúp chúng có thể xử lí nhiều tình huống khác nhau! Hiện tại vì bọn cháu cũng chưa được tiếp xúc nhiều với công nghệ cao như vậy, cũng như ngân sách sinh viên có hạn nên là..."

(*Monash là trường Đại học danh tiếng tại thành phố Melbourne, một trong những trường đại học đứng top đầu Thế giới về các ngành Khoa học, Sinh học, Công nghệ, Kĩ thuật và Y khoa. Chính vì lí do đó, người dân Úc thường rất hay ưu ái cho sinh viên theo học tại trường này!)

"À, ra vậy!" Ông cười xòa hiền hậu, rồi quay lưng bỏ đi, cũng không quên hất đầu một cái ra dấu với hai người còn lại "Bác hiểu rồi, đi theo bác nào!"

Họ đi theo ông ra một gian hàng phía tận sâu bên trong một góc nhỏ, ở đó có một cánh cửa. Ông chậm rãi lần chìa khóa tra vào ổ, rồi nhanh chóng cho hai đứa trẻ vào trong.

"Đây là phòng sửa chữa, khi mà khách hàng có một món đồ nào đó bị hỏng thì bác lại đem chúng vào đây để xử lí!"

Lisa liếc nhìn quanh, cũng chỉ là một căn phòng bình thường, với những thứ công cụ thô sơ đến tẻ nhạt như tuốc nơ vít và cờ lê, một vài bộ ốc đủ kích cỡ với một cái dũa sắt dạng nhỏ, xa xa nó nhìn thấy một cái đèn khò cũ mèm được treo vắt vẻo trên mắc. Đảo mắt chán nản một cái, nó tha thiết hơn bao giờ hết được quay trở về trong phòng thí nghiệm tân tiến cùng đầy đủ dụng cụ mà cha nó đã xây riêng cho nó tại công ty Manoban.

"Hóa ra bác cũng là một kĩ sư!" Jisoo reo lên vui vẻ.

"Đúng thế! Nhưng không phải là dân chuyên!" Người đàn ông nháy mắt một cái, rồi lại đi thẳng về phía góc tường, nơi đang có cái gì đó khá lớn được phủ một lớp vải lên trên "Và bác mong có thể giúp gì được cho những kĩ sư tài ba tương lai!"

Lisa cười khúc khích một cái rồi liếc nhìn Jisoo. Kĩ sư tương lai gì nữa chứ? Ông bác này chắc không biết Kim Jisoo dù chưa tốt nghiệp Đại học nhưng đã được công ty Manoban mời về làm kỹ sư trưởng, trực tiếp chỉ đạo các thiết kế mới nhất sắp được tung ra thị trường rồi. Nhưng cũng không trách được, công ty cha nó vốn từ trước tới giờ có quy định bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng lẫn nhân viên của mình rất kĩ.

Jisoo lườm một cái ra ý nhắc nhở con bé, cô đưa một ngón tay bịt chặt lên môi.

Ông kéo tấm phủ ra, và để lộ một cô gái đang đứng im trên một chiếc bục.

Một con Droid.

Lisa thở dài, hẳn nhiên rồi!

"Đây là một mẫu Droid đã cũ, khách hàng của bác đem tới đây yêu cầu sửa nhưng họ chẳng bao giờ đến để thanh toán cả. Bác đoán là họ chỉ muốn tống khứ đi để tậu về một mẫu Droid mới hơn thôi, nhưng lại không muốn trả tiền tiêu hủy Droid, các cháu biết đó, ở đây thì dịch vụ đấy đắt lắm!" Ông nhún vai, thở dài và đưa một ánh nhìn cảm thông tới khuôn mặt xinh đẹp nọ "Nếu nó mà có cảm xúc, hẳn là nó sẽ buồn lắm khi bị chủ của mình vứt bỏ đi như vậy! Nó cũng không hư hại gì cả, là một Droid giúp việc nhà, mọi chức năng của nó vẫn hoạt động tốt, cũng như phần mềm trí tuệ nhân tạo không hề có lỗi lầm gì. Bác nghĩ, nếu bây giờ cho nó được quay trở lại hoạt động và giúp các cháu hoàn thành bài nghiên cứu cũng là thật tốt cho cả hai bên!"

"Ồ..." Con bé nghiêng nghiêng đầu, nó chưa từng nghĩ sẽ cảm thấy chút xúc cảm gì ngoài căm ghét với Droid. Nhưng lúc này nó cũng lây một ít thương hại từ ông bác kia cho con Droid này. Có lẽ cái việc bị bỏ rơi, trở nên cô độc và lầm lũi tồn tại chẳng được ai công nhận tới, thì so ra số phận của nó cũng chẳng khá khẩm hơn là gì so với con Droid này cả, thậm chí nếu không muốn nói là rất giống nhau. Nó bước tới trước, ngửa mặt lên nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp nhưng trống rỗng đó, hỏi khẽ "Tên nó là gì ạ?"

"Ừm, người chủ trước của nó không nói cho bác biết!" Ông gãi gãi đầu "Nhưng dù sao nó cũng sắp thuộc về các cháu, nên các cháu có thể đặt tên cho nó tùy thích! Và yên tâm, bác chẳng lấy tiền đâu, dẫu sao bác cũng không muốn cứ giữ nó mãi chẳng làm gì cả ở đây, nó không phù hợp với các công việc ở cửa hàng, mà cứ nhốt nó mãi dưới này thì thật là uổng phí!"

"Ôi thật ạ!" Jisoo reo lên "Cảm ơn bác nhiều lắm!"

Cô huých nhẹ khủy tay vào người Lisa, ý nhắc nó cũng nên cảm ơn vị chủ cửa hàng tốt bụng. Nhưng con bé vẫn trơ ra như phỗng, ánh nhìn bám chặt vào con Droid phía trước.

Nó có cảm giác, hình như khuôn mặt đó không lạnh tanh, đôi mắt đó không vô hồn như nó từng tưởng.

Càng nhìn lâu, nó lại càng cảm thấy...

Hình như cô ấy đang buồn!

"Khỏi động hệ thống!" Lisa đưa một tay lên chạm vào nút khởi động ẩn trên thái dương của Droid, và dõng dạc ra lệnh.

"Khởi động hệ thống hoàn tất!" Đầu cô gái ngẩng lên nhẹ nhàng, trên khuôn mặt buồn rầu đó xuất hiện một nụ cười mỏng manh như kẻ chỉ. Cô ta nói, giọng đều đều "Xin chào!"

"Tên đàng ấy là gì?" Lisa hỏi, khiến cho cả Jisoo lẫn vị chủ cửa hàng kia đều trợn mắt lên kinh ngạc.

"Trong bộ nhớ tôi không có lưu dữ liệu mà quý cô cần biết, vui lòng đặt cho tôi một cái tên!"

"Ừm..." Con bé đưa tay lên cằm gãi khe khẽ "Chaeyoung! Đàng ấy sẽ tên là Chaeyoung! Được chứ?"

"Vâng! Sẽ như ý cô chủ muốn!"

"Và đừng nói chuyện với tớ như thể chúng ta xa lạ lắm! Tớ không phải cô chủ của cậu, tớ là bạn cậu, nhớ chưa?"

"Vâng!"

"Ừ, tớ là Lisa! Còn cậu?" Con bé hơi nheo nheo mắt, thử kiểm tra lại xem liệu cô nàng Droid này có thực sự không hề có lỗi gì trong hệ thống hay không. 

"Tớ tên là Chaeyoung! Và tớ là bạn của Lisa!" 

Con bé bật cười một cái hài lòng. Nó thì thầm khe khẽ.

"Về nhà thôi, Chaeyoung!"

***

01.07.2018. Thức khuya coi đá banh nên rất buồn ngủ :((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info