ZingTruyen.Info

Chaelice Butterfly Effect

"Rosie, cậu muốn đi dự prom cuối cấp cùng tớ chứ?"

Roseanne ngẩng đầu lên, đôi hàng lông mày em khẽ nhíu lại nhìn vào cậu đội trưởng đội bóng bầu dục. Khuôn mặt cậu ta cực kì điển trai cùng với đôi mắt màu xanh biển sâu thăm thẳm, mái tóc vàng được cắt tỉa kĩ lưỡng. 

"Tại sao lại mời tớ, Noah?" Em thở dài, liếc mắt đã nhìn thấy đằng sau Noah là cả một đám con trai đang lấp ló ngay trước cửa thư viện. Và trông vẻ mặt của chúng thì hẳn là đang sẵn sàng lao vào bên trong làm loạn ngay khi em gật đầu đồng ý "Cậu nên mời Stella nếu muốn đạt được vương miệng King of Prom... bạn ấy mới là đội trưởng đội cổ vũ..."

"Chỉ bởi vì cậu đã xin rời khỏi đội thôi, cựu đội trưởng!" Noah nhếch môi cười, mắt gã liếc lên cổ áo của Roseanne, nhướng người một chút cố gắng để nhìn thấy được xương quai xanh của em trong đó "Aww... thôi nào, tớ không phải muốn giành được vương miện đâu, tớ muốn đi cùng cậu, đó mới là điều quan trọng!"

"Vậy sao... Cậu muốn đi cùng tớ?" Roseanne đảo mắt tỏ vẻ khó chịu, em đã nhìn rõ được hành vi thiếu đứng đắn vừa rồi của Noah. Em liền ngồi thẳng dậy và kéo cổ áo lên cao "Vì điều gì?"

"Cậu biết đấy, những cô gái xinh đẹp thường không thông minh, hoặc nếu họ thông minh thì lại chẳng hấp dẫn chút nào..." Hắn lại cười một lần nữa, cố tình để lộ ra hàm răng trắng đều thẳng tắp "Nhưng cậu thì có cả hai thứ đó, và điều đó khiến tớ không thể cưỡng lại được!"

"Oh... cảm ơn gì lời khen!" Em điềm tĩnh đáp lại lời tán tỉnh của gã đẹp trai, nhưng rồi cũng dứt khoát đứng lên và dọn dẹp sách vở "Nhưng cậu biết đấy Noah, những cô gái thông minh, như tớ, thì sẽ không thích đi cùng những gã đểu, như cậu!"

Nụ cười trên môi Noah tắt ngấm, mặt gã bắt đầu đỏ lên tức giận, hệt như vừa có ai đó mới đấm gã một cái.

Thế nhưng Roseanne chẳng bận tâm gì nhiều, em đã quá quen thuộc với việc suốt ngày bị những gã trai hư bu vào tán tỉnh rồi. Thực ra được nhiều trai đẹp bao quanh cũng là một điều không tệ, nhất là đối với một nữ sinh như em. Nhưng điều khiến Roseanne cảm thấy ghê tởm nhất, đó là lũ con trai đó quá đần độn và ích kỉ, chúng chỉ muốn đưa càng nhiều con gái lên giường càng tốt thôi! Ngoài ra, chúng chẳng còn biết tới bất cứ điều gì khác trên đời nữa!

"Này, cậu vừa sỉ nhục tôi sao?" Noah hầm hè đe đọa, mạch máu nổi rõ lên trên trán.

Không, tớ chỉ vừa mới nói ra sự thật!" Roseanne nhún vai, rồi khoác cặp lên vai toan quay lưng bỏ đi. Thế nhưng gã trai kia đã nhanh tay lúm lấy cổ tay của em.

"Cậu sẽ phải hổi hận, Rosie ạ!"

"Chúng ta không thân thiết đến mức cậu có thể gọi tớ là Rosie, Noah Johnson!" Em lạnh lùng cảnh cáo "Và tốt nhất là cậu nên buông tay ra, chúng ta đang ở trong thư viện và nếu cậu làm gì lỗ mãng ở đây thì tớ tin là học bổng vào Đại học thể thao của cậu sẽ tiêu tùng! Tớ tin là cậu không ngốc đến thế chứ?"

Gã nghiến chặt hai hàm răng lại, thực sự đã nổi điên lắm rồi. Nhưng Roseanne nói không phải là không có lý, dù sao đi nữa thì em thực sự đúng là nữ sinh nổi tiếng nhất nhì trong trường, nếu gã dám làm gì em ngay nơi công cộng này thì không có cách nào lấp liếm đi được!

Em hất tay gã ra, buông một cái nhìn chán ghét cuối cùng nữa rồi bỏ đi. 

Noah nhìn bóng lưng Roseanne một lúc, và khi em quyết định rẽ vào khu sách Y học để mượn vài cuốn mang về, bỗng nhiên ánh mắt gã lóe lên một tia độc ác.

Roseanne chỉ vừa kịp lướt nhẹ ngón tay lên gáy mấy cuốn sách để đọc tựa đề, thì đã nghe thấy những tiếng động khủng khiếp vang vọng từ phía sau.

Và trước khi em kịp biết thêm điều gì nữa, đã có ít nhất bốn thân hình nhanh chóng lao đến bên cạnh em. Một người đã ôm chầm lấy em vào lòng, còn những người còn lại thì quây vào, khoác tay lên vai nhau và chụm đầu lại tạo thành một bức tường chống đỡ, ngăn cho chiếc giá sách trên cao kia không đổ ập lên đầu cô gái bé nhỏ.

Roseanne thấy đầu óc trống rỗng, mọi thứ diễn ra quá nhanh và em không kịp để hiểu hết được. Nhưng ngay trong khoảnh khắc hàng tấn gỗ và giấy khi đổ nhào xuống những cơ thể đang che chắn cho em, thì em lại vô thức gọi lên một cái tên quen thuộc...

"Lisa... đừng mà..."

"Cô không sao chứ, cô Park?" Giọng nói rè rè vang lên, đó là một con droid cao lớn đã ôm cứng lấy Roseanne và nó đã lãnh rất nhiều lực tác động từ những cuốn sách lớn, khiến đôi mắt nó nhấp nháy liên hồi.

Em không muốn đáp lại nó, nhưng nước mắt đã chực chờ rơi trong khóe mắt.

"Đừng bảo vệ em..."

***

Jisoo vừa ôm con gái nhỏ vừa chạy tới cửa khi tiếng chuông vang lên, Jennie chỉ vừa mới chợp mắt thôi và cô không muốn nàng bị giật mình thức giấc. 

"Chào Jinnie!" Roseanne đứng ngay bên ngoài, cười thật tươi khi thấy cô nhóc trong tay của Jisoo "Chào chị, Jisoo! Em có làm phiền gì không ạ?"

"Ồ, cảm ơn trời em đã đến! Hôm nay khi nghe tin em gặp tai nạn ở thư viện chị đã sợ đến chết đi được!" Jisoo thở phào nhẹ nhõm "Chị không biết phải làm sao nếu như không có em nữa! Nhóc Jinnie thực sự không chịu đi ngủ, Jennie thì đã quá kiệt sức rồi..."

"Vâng, chị cứ trông Jinnie đi và để mọi thứ lại cho em!" Roseanne gật đầu, trông Jisoo như thế đã không ngủ được nhiều đêm liền rồi. Đúng là chăm sóc một em bé sơ sinh không hề đơn giản một chút nào!

"Lẽ ra chị có thể mua một vài droid để giúp đỡ, nhưng Jinnie thì chỉ mới được vài tuần tuổi thôi..." Jisoo lại tiếp tục than vãn cái gì đó trong khi cả hai cùng vào bên trong nhà, điều đó khiến Roseanne cười khúc khích "Người ta nói thời điểm này thì bọn trẻ con rất cần hơi ấm của cha mẹ, nếu có quá nhiều droid bao vây xung quanh thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới tâm lý của chúng!"

Em vỗ nhẹ lên lưng cô ra ý thông cảm, và lúc này thì Jinnie cũng đã thôi không mè nheo nữa mà tròn xoe mắt nhìn lấy em, rồi nhoẻn miệng cười. Trẻ con luôn luôn phản ánh rất tốt tâm trạng của người lớn, khi Jisoo quá căng thẳng thì con bé cũng y như vậy, nhưng khi Roseanne mang tới một năng lượng tích cực vào trong nhà, con bé liền cảm thấy thoải mái hơn.

"Ồ nhưng mà, chuyện ở thư viện là thế nào vậy?"

"Chỉ là một giá sách đã đổ, nhưng các  droid ở đó đã kịp thời ngăn nó rơi trúng người em nên không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra!" Roseanne trả lời qua loa cho xong, một mặt em thấy Jisoo cũng đã quá mệt mỏi rồi, mặt còn lại em nghĩ rằng có những thứ nếu như nói hết ra thì người ta sẽ tưởng em bị điên mất!

"Ừm, thật tốt vì em đã không sao!" Cô gật đầu "Jinnie đã thôi khóc rồi, chị sẽ cho con bé đi ngủ đây!"

Roseanne gật đầu, rồi em bước chân lên cầu thang để tiến tới căn phòng quen thuộc.

"Chào buổi tối, Lisa!"

***

Chap này hơi ngắn xíu, vì tớ đang suy nghĩ cực kì nghiêm túc về cái kết cho chap này...

Có quá nhiều thứ khiến tớ phải phân vân, không biết làm thế nào cho phải, nên các cậu hãy giúp tớ một xíu được không, bằng cách nói lên suy nghĩ của các cậu về diễn biến câu chuyện từ đầu cho tới giờ, các cậu nghĩ rằng "Lisa" mà Roseanne vừa mới chào hỏi là ai? Điều này sẽ giúp đỡ tớ rất nhiều và khiến tớ đưa ra quyết định nhanh hơn nè.

Dù sao thì fic này tớ cũng ngâm lâu quá rồi, giờ sắp kết thúc cũng có chút buồn đó :( nhưng mà nếu các cậu thích thì tớ thấy cũng xứng đáng đó :D yêu các cậu nhiều <3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info