ZingTruyen.Com

Chaelice Butterfly Effect


"Cũng đã lâu rồi gia đình chúng ta mới ăn cơm cùng nhau nhỉ?"

Bàn tay cầm dao cắt thịt của Lisa dần chậm lại một lúc rồi ngừng hẳn. Nó ngước mắt lên nhìn Jennie, người vừa mới nói lên câu vừa rồi. Trong một thoáng nó thấy được ánh mắt nàng sáng lên một tia vui vẻ, nó chỉ bèn cúi mặt xuống đĩa ăn của mình.

"Là bởi vì rất ít khi thấy chị về nhà mà, Jen!" Nó cười buồn, mặc dù biết rằng việc chị gái mình sắp kết hôn là một việc vui, và nó đã cố gắng để có thể vui cho nàng "Em và ba vẫn cứ ăn tối với nhau suốt đấy thôi! Nhưng căn nhà này thiếu chị thì thực sự trống vắng lắm!"

Lisa vẫn chưa thể chắc chắn được rằng liệu những gì nó đang làm có thực sự sẽ thay đổi được tương lai hay không. Liệu nó có thực sự sẽ cứu được tương lai của Roseanne hay không, liệu nó có thể tránh được cái chết đã biết từ trước hay không?

Con bé chưa bao giờ ngưng tự tìm tòi để giải thích được những câu hỏi và thắc mắc của bản thân. Nhưng lần này nó lại chùn tay không dám đào quá sâu vào những điều đang chờ đợi nó phía trước. Căn bản cũng là vì, nó sợ hãi rằng câu trả lời sẽ là không như ý nó muốn.

"Đừng lo, chị vẫn sẽ về thăm ba và em mà! Nhà của Jisoo chỉ cách đây có vài phút lái xe!" Jennie lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ miên man trong đầu nó. Nàng cũng buông nĩa, với tay sang phía Lisa mà nắm chặt lấy tay nó "Và sớm thôi, chị cũng sẽ đưa những thành viên mới về đây. Căn nhà của chúng ta sẽ ồn ào tới mức em phát bực lên, nhất là khi lũ trẻ quấy rầy em trong lúc đang phát minh ra cái gì đó kinh khủng lắm!"

Lisa phát ra một tiếng cười khe khẽ, khi nó nghe thấy nàng nhắc về "lũ trẻ"!

Nó thực sự không thể chờ, để được gặp những đứa con của nàng và Jisoo. Con bé thực sự mong rằng chúng sẽ xinh đẹp giống như nàng, và thông minh như cô. À không, bọn trẻ chẳng cần phải xuất sắc gì cả, chỉ cần chúng khỏe mạnh và hạnh phúc, cuộc sống về sau này của chúng nhất định sẽ ổn cả thôi!

"Nếu được như thế sớm thì tốt quá!" Giọng tiến sĩ Kim vang lên, hơi nghẹn lại vì xúc động "Hãy mau chóng mang những đứa trẻ về đây nhé Jennie! Lisa cũng đã gần tròn 18 tuổi rồi, rồi cũng sẽ đến lúc con bé kết hôn và bỏ lại cái thân già này một mình..."

"Ba đừng lo, con sẽ không kết hôn đâu..." Con bé quay sang nhìn tiến sĩ, mỉm cười trấn an. Nhưng rồi nó chợt nhận ra câu nói của mình lại khiến ông nhíu mày nhìn nó trầm tư "Ít nhất là cho tới khi chị Jennie mang những đứa trẻ của chị ấy về đây!"

Nó cảm thấy thật tệ, hẳn là ông tiến sĩ mong được nhìn thấy nó sánh vai cùng bên một ai đó lắm! Lẽ đương nhiên, ông đã xem nó như một thành viên trong gia đình của mình rồi! Ông xem nó như là con gái của ông vậy... Thế nên, nếu như nó chết đi...

Lisa đã quên mất rồi, nó đã đọc được ở đâu đó một câu nói như thế này. Nếu như một người mất đi vợ, anh ta được gọi là góa vợ, mất đi cha mẹ, anh ta là mồ côi. Thế nhưng mất đi con cái, thì lại chẳng có cái gì để gọi người như vậy cả...

Nó đoán, chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả được hết nỗi đau đớn ấy để mà có thể được gọi thành một loại trạng thái...

"Xin chào, có quá trễ để tham gia bữa tối không?"

Bỗng nhiên Jisoo xuất hiện, đằng sau cô là một droid quản gia kính cẩn cúi đầu. Lisa đoán là cô đã dùng chìa khóa của Jennie đưa cho để vào nhà và không cho bọn người máy thông báo cho người trong nhà biết. Con bé đoán chắc là cô muốn làm cho nàng bất ngờ, đương nhiên là theo hướng tích cực, theo cái cách mà cô vẫn hay làm.

Lisa lịch sự đứng lên để nhường cho Jisoo ghế ngồi bên cạnh Jennie, ra hiệu cho droid quản gia mang một bộ đồ ăn mới cho cô trong khi nó chuyển sang ngồi bên cạnh ông tiến sĩ.

Bữa tối được tiếp tục với một không khí vui vẻ hơn khi giờ đây Jisoo và Jennie cùng nhau bàn bạc về đám cưới của họ một cách rôm rả. Nào là cách trang trí tiệc, bóng bay và thực đơn món ăn, nào là mời ban nhạc về chơi trong lễ cưới, nào là trang phục cho các phù dâu, nào là danh sách khách mời và thậm chí cả quy định về trang phục dành cho họ nữa!

Lisa thỉnh thoảng vẫn cười và tham gia một vài câu, nhưng nó thực sự chỉ dùng một nửa tâm trí của mình vào trong cuộc nói chuyện. Không phải nó không quan tâm đến chuyện hệ trọng của Jennie, đám cưới của nàng, mà chỉ là bởi vì nó còn đang mải mê với quá nhiều suy nghĩ.

Đôi lúc con bé cũng tự thầm nhủ liệu rằng nó có nên bỏ cuộc và mặc kệ mọi thứ cho số phận hay không, vì nó đã quá mệt mỏi rồi. Nó cứ chỉ mãi sợ rằng cố gắng nhiều thật nhiều nhưng rồi lại chẳng thay đổi được điều gì, thế thì chẳng phải nó đang quá lãng phí thời gian hay sao?

Nếu như biết được ngày mai sẽ chết, người ta thường sẽ chỉ muốn dành tất cả mọi giây phút hiếm hoi mình có cho những người mà họ yêu thương nhất!

Vậy còn Lisa, con bé đang làm cái quái gì thế nhỉ?

"Muốn ra bờ biển đi dạo một tí không?"

Giọng Jisoo lại vang lên một lần nữa, bàn tay cô đặt lên vai Lisa khiến dòng suy nghĩ trong đầu con bé bị đứt ngang. Nó thừ người ra một lúc, chợt nhận thấy rằng mọi người đã ăn xong từ lúc nào, khói tỏa ra từ chiếc bánh gừng nóng hổi giữa bàn phảng nhẹ lên mũi nó.

Nó vốn không có ý định sẽ ăn tráng miệng sau bữa tối, bởi vì Chaeyoung còn đang đợi nó ở trên phòng.

Nó xoay đầu lại nhìn, thấy Jisoo vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ mình. Ngoái sang bên cạnh, thấy Jennie cùng ông tiến sĩ đang thủ thỉ tâm sự điều gì đó mà nó chẳng nghe rõ. Thế nhưng nàng trông thấy hôn thê của mình đã đứng dậy và lại gần Lisa, thì cũng trao cho nó một cái gật đầu và cười khẽ.

Lisa khổ sở trong cơn lúng túng. Nó hiểu rằng nàng muốn nó đi cùng với Jisoo, nhưng hiện tại nó thực sự chỉ muốn gấp rút quay lại với Chaeyoung...

Gấp rút nói với em những điều nó đang giữ trong lòng!

"Nhanh thôi mà, chỉ một lát thôi!" Jisoo khẽ nói, xoa lên đầu nó trấn an "Hãy để cha con họ có thời gian riêng tư một chút!"

Lisa thở dài, rốt cuộc cũng chịu phải đành đứng lên để đi theo cô. Nó biết, dù cho nó có không chịu rời khỏi nhà, thì cũng chẳng thể nào mà yên thân lên phòng được. Jennie sẽ chẳng hài lòng chút nào nếu nó bỏ mặc Jisoo ngồi như một bức tượng ở phòng ăn, hoặc để cô phải cảm thấy mình thừa thãi mà ra về!

"Jisoo!" Nó lên tiếng khi cả hai đã ra khỏi nhà "Có thể chở em vào thành phố* mua hoa được chứ? Các cửa hành quanh đây đều đã đóng cửa rồi!"

"Mua tặng Jennie à?" Cô bật cười, rồi cũng lấy chìa khóa xe trong túi để bấm nút mở cửa xe.

"Ừm... vâng!" Lisa nói dối, hơi ngập ngừng trong giây lát. Nó leo lên chiếc ghế phụ lái và nhanh nhảu cài dây an toàn.

"Em có biết cô ấy thích hoa gì không?"

"Em không..." Nó nhún vai "Em không muốn đợi tới khi biết loài hoa ưa thích của cậu ấy** rồi mới mua tặng, chỉ là... em muốn tặng cậu ấy thôi!"

Jisoo không hỏi thêm gì nữa, cô chỉ cười một cái hài lòng. Lisa chống tay lên cửa sổ và bắt đầu thả ánh mắt vô định ra bên ngoài khi xe từ từ lăn bánh. Nó lại theo thói quen, bắt đầu thả tâm hồn suy nghĩ mông lung về mọi thứ, về quá khứ, về tương lai, về Chaeyoung, về nó... và về Roseanne!

"Rosie... hmmm... Rosie, là một bông hồng nhỏ sao?" Con bé tự lẩm bẩm một mình, nó cũng chẳng bận tâm lắm nếu như Jisoo có nghe thấy. Nhưng thật may, cô đang mải tập trung lái xe qua đường hầm nên chẳng biết gì cả "Mong là em*** sẽ thích hoa hồng..."

Thế nhưng con bé có nghĩ đến mấy, cũng chẳng thể nào ngăn cản được một chiếc máy tính trong hàng ngàn máy tính tại công ty Manoban, vừa bị quá tải mà chập điện...

***

*Nhà Kim là biệt thự ở gần biển, mà biển ở Melbourne thì ở ngoài vùng ngoại ô chứ không ở trong thành phố. Ở Úc người dân ở ngoại ô thường không đi ra đường vào buổi tối nên tầm 5h chiều là các cửa hàng đóng cửa hết, chỉ có siêu thị, quán ăn nhanh hoặc cửa hàng tiện lợi là còn mở cửa thôi, mà những hàng này cũng mở 24/7 luôn.

**Jisoo nói cô ấy, ý là nói Jennie, nhưng Lisa nói cậu ấy ý là chỉ Chaeyoung. Nhưng vì đây là cả hai đang đều nói tiếng Anh, nên đều là "her" cả (her favourite flower). Jisoo sẽ không thấy kì lạ gì ở đoạn này mà vẫn cứ tin là Lisa đang nói đến Jennie thôi!

*** Thực ra Lisa vẫn đang nói tiếng Anh, vẫn là "you" thôi (I hope you like roses). Nhưng ở đây tớ dùng từ "em" là bởi vì Roseanne nhỏ tuổi hơn Lisa (nhỏ hơn 4 tuổi, Lisa 18 Roseanne 14), và Lisa đã thực sự tin Chaeyoung chính là tương lai của Roseanne chứ không phải đơn giản chỉ là kí ức được mã hóa nữa. Lisa đã hoàn toàn tin và chắc chắn Chaeyoung là con người!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com