ZingTruyen.Com

[Chaelice] Butterfly Effect

24. Her secret

_Elysiumonearth

"Lisa này!" Giọng Jisoo vang lên khiến con bé giật mình. Từ nãy tới giờ nó cứ mải nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ xe, nhưng thực chất đầu óc nó vẫn còn đang vẩn vơ suy nghĩ chuyện khác.

"Sao ạ?" Nó thở dài, gượng gạo mỉm cười.

"Em ổn không?" Cô hỏi, mà tự khắc biết rằng sẽ không nhận được một câu trả lời nào.

Lisa đã đạt giải thưởng Nobel* danh giá cho chương trình Nhân Đạo dành cho Droid, đây thực sự là một vinh dự rất lớn dành cho con bé. Ngay khi nhận được thông báo, cả công ty Manoban đã lập tức tổ chức một buổi tiệc chúc mừng vị giám đốc trẻ tuổi, nhưng Lisa sau bài phát biểu ngượng ngập thì đã nói rằng muốn về trước.

Jisoo không hài lòng lắm khi Lisa, người đứng đầu công ty Manoban, người vừa đạt được danh hiệu cao quý kia, lại dường như chẳng màng tới bất cứ thứ gì. Như thế là quá vô trách nhiệm. Thế nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đề nghị sẽ dùng xe riêng chở con bé về nhà. Vì cô hiểu và thông cảm cho Lisa, nó còn quá nhỏ, mà trách nhiệm đè trên vai lại quá lớn.

Lisa vẫn cần có những khoảng trời để sống riêng cho cảm xúc của nó. Suy cho cùng, nó lớn lên với quá nhiều mất mát, cô nghĩ, chẳng phải khi không mà Lisa lại có thể gắn bó với một con Droid lâu đến như vậy.

Đương nhiên, Chaeyoung là một điều gì đó cực kì đặc biệt đối với nó.

"Công việc tiến triển thế nào rồi?" Jisoo lại hỏi một lần nữa, thở dài và buông lỏng tay lái. Chỉ còn vài ngã rẽ nữa là họ sẽ về tới nhà Lisa, nhưng con bé nãy giờ chẳng chịu hé môi "Ý chị là, việc sửa chữa cho Chaeyoung ấy!"

"Không tốt lắm..." Nó thở dài, lại chống cằm, phóng tầm mắt về phía bờ biển đêm đen ngòm "Em thực sự gặp rắc rối với việc khởi động lại hệ thống của cậu ấy!"

"Oh? Tại sao lại như thế?" Cô thấy con bé đã chịu nói chuyện nhiều hơn, liền nhanh chóng nắm bắt lấy cơ hội.

Jennie kể với cô rằng, con bé hơn một tháng trời cứ ở lì trong phòng mãi, ai gọi cũng không nghe, ai hỏi cũng chẳng đáp.

"Em đoán là, vì Chaeyoung có bộ xử lý khác so với những Droid bình thường, nên chỉ có cơ thể nguyên bản của cậu ấy mới đọc được dữ liệu!" Nó bóp bóp trán, đường rãnh giữa hai hàng lông mày thanh tú khẽ lằn sâu "Khi tai nạn xảy ra, những linh kiện hư vỡ em đều thay mới cả! Có lẽ vì thế mà không thể khởi động được!"

"Tệ thật đấy! Những linh kiện của các mẫu Droid cũ như Chaeyoung chúng ta đã ngưng sản xuất lâu rồi!" Jisoo nói, rồi đưa một tay sang xoa đầu con bé "Nhưng đừng lo, chị tin trong kho phế liệu thể nào cũng có thể tìm được một vài món chưa bị đưa đi tái chế!"

"Vâng, em có nghĩ đến việc đó rồi!" Lisa cười buồn méo mó "Nhưng chị biết kho phế liệu vừa rộng lớn vừa lộn xộn thế nào mà! Cứ thế này, e là phải cả năm nữa em mới có thể sửa được cậu ấy!"

Chiếc xe trờ bánh tới gần căn biệt thự nhỏ xinh quen thuộc rồi dừng lại. Jisoo ái ngại nhìn sang con nhóc bướng bỉnh mạnh mẽ mọi khi bỗng nhiên gục mặt lên hai bàn tay, vai nó run lên khe khẽ.

"Này, nhóc! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Cô siết nhẹ lên vai Lisa, cố gắng lựa lời an ủi.

"Không, Jisoo ạ!" Nó nấc lên, lắc đầu "Chúng ta ai cũng biết, một Droid khi không được khởi động trong vòng ba tháng sẽ bị xóa sạch dữ liệu! Cũng như lần đầu khi em gặp cậu ấy ở cái cửa tiệm mà chị dắt vào ấy! Chaeyoung không hề nhớ gì tới chủ cũ của mình, hay thậm chí là tên cậu ấy nữa!"

"Thôi nào, em đừng nghĩ như vậy!"

"Em không chịu đựng được! Jisoo, chị hiểu không?" Nó òa ra khóc nức nở "Nếu như một ngày chị Jennie gặp lại chị mà chẳng thể nhớ được chị là ai, thậm chí còn chẳng nhớ ra bản thân mình là ai nữa, liệu chị có thể bình tĩnh được như vậy không?"

Cô toan nói con bé rằng không thể so sánh giữa Jennie và Chaeyoung được, nàng là một con người, còn em lại là một cỗ máy. Thế nhưng cô kịp ngăn bản thân mình lại, cô đã chứng kiến đủ lâu để hiểu rằng, tình cảm mà Lisa dành riêng cho Chaeyoung, đặc biệt hơn bất cứ con người nào trên thế giới này!

"Được rồi, đừng khóc nữa!" Cô kéo chiếc nón của chiếc áo hoodie nó đang mặc để trùm lên đầu nó "Chẳng giống Lisa Manoban mà chị biết chút nào!"

"Là tại em mà cậu ấy..."

"Chị nói em phải ngưng khóc đi cơ mà! Em có khóc thì Chaeyoung cũng có lành lại được đâu!" Jisoo nghiêm giọng, với tay sang cửa bên ghế phụ lái và mở nó ra "Trông kìa, vừa thức khuya mà lại còn thút thít, xấu không tả được! Em đi ra khỏi xe và lên phòng tắm rửa cho sạch sẽ đi!"

Lisa không nói không rằng, nhưng nó vẫn còn sụt sùi chút đỉnh. 

"Coi nào! Nghe lời chị, lên phòng tắm rửa và nghỉ ngơi đi!" Cô thấy thế bèn nhẹ giọng lại "Bây giờ chị sẽ quay lại công ty, huy động toàn bộ nhân viên đang có mặt ở bữa tiệc vào kho phế liệu tìm linh kiện cho em! Được chứ?"

"Thật ạ?!?!" Lisa bật dậy như một cái lò xo, đến nỗi đầu của nó đập vào trần xe một cái đau điếng "Ouch!!!"

"Chị lừa em bao giờ chưa?" Jisoo đảo mắt một cái, nhưng cũng phá ra cười "Và nếu như em nghĩ Kĩ sư trưởng Kim Jisoo không có đủ năng lực điều động nhân sự thì hoàn toàn có thể nhân danh giám đốc Manoban..."

"Không không! Em tin, em tin mà!" Lisa rối rít nói, nó lao tới ôm chầm lấy cô "Người mà em tin tưởng nhất lúc này, là Kim Jisoo!"

"Được rồi nhóc con! Chị sẽ gặp rắc rối to nếu Jennie nhìn thấy chị ôm một đứa con gái khác!" Cô nói, đẩy khẽ nó ra "Nhất là đứa con gái ấy lại còn là em gái cô ấy nữa!"

Lisa bật cười vì câu nói đùa đó!

Sau khi con bé rời khỏi xe và đóng cửa lại, Jisoo vẫn còn nán lại tầm một phút dặn dò nó phải biết giữ gìn sức khỏe, bởi vì Jennie và cả Tiến sĩ đều đang rất lo lắng. Nó ngoan ngoãn gật đầu, và vẫy tay chào tạm biệt khi chiếc xe phóng vút đi, cho tới khi chỉ còn là một chấm đỏ cuối con đường.

Lisa tuy là cảm thấy trong lòng đã khá hơn rất rất nhiều, nhưng khi quay trở về phòng, nhìn thấy Chaeyoung thì tim con bé lại quặn thắt.

Em vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sạc quen thuộc, nhưng thay vì sẽ đứng dậy và tiến lại gần với Lisa để chào mừng mỗi khi con bé quay về, thì em lại yên lặng. Đốm ánh sáng trên thái dương em chớp nháy chầm chậm, chứng tỏ rằng toàn bộ máy móc bên trong cơ thể em vẫn đang hoạt động hoàn toàn bình thường. Đương nhiên là chúng hoạt động bình thường rồi, vì chính tay Lisa đã lắp chúng vào cho em mà!

Thế nhưng, như những gì nó đã nói với Jisoo lúc ban nãy, em không hề có phản ứng gì khi được gọi tên.

"Chaengie..." Nó buồn bã, nắm nhẹ lấy bàn tay lạnh buốt của em.

Lisa không mong đợi gì một câu trả lời, nó đã từ bỏ việc mong đợi đó từ một tuần trước rồi.

"Tớ không để mất cậu đâu! Bằng mọi giá!" Nó thì thầm vào tai em, rồi hôn khẽ lên mái tóc màu nâu nhạt, hôn lên cả vầng sáng nhỏ trên thái dương.

Nói rồi, nó không tắm rửa, hoặc là nghỉ ngơi như lời mình đã hứa với Jisoo. Con bé lại ngồi vào bàn làm việc. Nó vươn vai một cái, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu khởi động máy tính.

Nó đang hack vào hệ thống chủ của Chaeyoung.

Màn hình đỏ chót hiện lên, từ chối truy cập!

"Thôi nào, đương nhiên là tớ tin Jisoo, nhưng tớ không muốn mạo hiểm bất cứ thứ gì! Tớ xin lỗi, Chaengie!" Lisa nói, và nó tiếp tục nỗ lực chép toàn bộ tệp tin được lưu trữ trong bộ vi xử lí của em vào máy tính của mình "Cậu sẽ không giận tớ chứ? Tớ biết là việc làm này thật sự ích kỉ, nhưng xin cậu đấy! Tớ cần có một phương án dự phòng, sau ba tháng nữa, cậu chắc chắn vẫn còn nhớ được tớ là ai!"

Lisa thử lại, và màn hình lại hiện lên dòng thông báo đỏ chót!

"Chaengie! Đừng cứng đầu như vậy!" Nó khẩn khoản "Cậu không muốn gặp lại tớ sao?"

Từ chối truy cập!

"Xin cậu đấy!"

Từ chối truy cập!

"Thôi nào!"

Lisa bực tức đập bàn một cái. Nhưng rồi nó lại tự nhủ bản thân không được nổi giận, chính nó là người đã gắn tường lửa vào hệ thống chủ của Chaeyoung để tránh bị kẻ xấu hack, chứ không phải em đang ngăn cản không cho nó truy cập vào.

"Được rồi, bình tĩnh lại!" Nó vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt lên tai, uống một ngụm cà phê đắng, thứ mà nó vốn rất ghét, rồi lại tiếp tục công việc "Mày phải làm được, Lisa! Chaengie cần mày! Cậu ấy đang bị đau, và ai có thể giúp được cậu ấy chứ? Mày đó, Lisa Manoban! Xốc lại tinh thần đi, tập trung vào, cẩn thận một chút, đừng phạm lỗi sai nào, chỗ này... ừm, đừng để lỗi xảy ra! Tập trung nào, tập trung! Bẻ khóa code này... và đây nữa! Coi chừng bẫy... cẩn thận... cẩn thận..."

Nó cứ lầm bầm như vậy, trong khi những ngón tay thì cứ nhoay nhoáy lướt đi trên bàn phím.

Beep!

Màn hình xanh hiện ra, và hàng loạt các tệp tin ồ ạt xuất hiện trên màn hình máy tính.

Lisa suýt nữa là hét toáng lên vì sung sướng, nhưng nó kịp ngăn bản thân mình lại. Nó không muốn chị gái và cha nuôi của nó lại bật tung cửa phòng ra vì tưởng nó lên cơn điên. Vả lại, tự hack được phần mềm do chính mình tạo ra cũng chẳng có gì đáng tự hào đến như vậy!

"Hửm..." 

Nó đột nhiên chú ý tới điều gì đó xuất hiện trên màn hình, liền dí sát mắt vào đó!

Chaeyoung đã ngưng hoạt động từ một tháng trước, nhưng tại sao vẫn có những file thông tin cập nhật liên tục những ngày sau khi em gặp tai nạn.

"Lỗi ư?" Con bé nhíu mày lại, mắt nó mở to ra.

Những file đó thậm chí không dừng lại ở ngày hôm nay!

"Thế quái nào?!?!?" Lisa dụi mắt, không tin nổi nữa. Nó nhìn sang bảng lịch điện tử treo trên tường, kiểm tra thông tin trên điện thoại, thậm chí là kiểm tra cả ngày giờ trên góc màn hình máy tính.

Nó cảm thấy khó thở, đứng phắt dậy khỏi chiếc ghế làm việc của mình, vô tình làm rơi luôn cốc cà phê.

Tiếng vỡ không lớn lắm, nhưng đủ để khiến Jennie ở phòng bên cạnh cảm thấy lo lắng. Và nàng vội vã chạy sang để kiểm tra em mình.

"Lisa! Em ở trong đó à?" Nàng gõ cửa, hỏi vọng vào "Em có sao không?"

"Em... em ổn!" Nó vội nói, hấp tấp thu dọn cái đống bừa bộn trên sàn "Chị đừng vào, em đang... em đang... ơ... ừm... thay quần áo!"

"Em chắc không?"

"Vâng... em nghĩ vậy!" Nó cắn môi "Mà chị này, hôm nay là ngày mấy?"

"Ừm... ngày 11 tháng 12**, sao thế?"

"Và năm bao nhiêu ạ?"

"2034... Này, em say đấy à?"

"Sao chị lại hỏi thế, em chưa..." Nó ấp úng, đột nhiên nhận ra là điều mình hỏi thật sự nực cười. Nó bèn đáp "À... vâng, lúc nãy ở công ty em có uống một tí! Nhưng chị Jisoo đã lái xe đưa em về, chị đừng lo!"

"Thật không?"

"A... Em mệt quá! Nên chắc là ngủ trước đây!" Nó giả bộ mệt mỏi, rồi nhanh chân chạy đi tắt đèn trong phòng "Chị về phòng nghỉ ngơi đi ạ, chúc chị ngủ ngon!"

Jennie thở dài bất lực, nhưng nàng cũng chỉ biết đứng đợi ngoài cửa phòng em gái một lúc. Khi yên tâm không còn tiếng động gì nữa, nàng đoán là con bé đã ngủ say rồi, thì cũng rời đi.

Lisa khi thấy bóng chân Jennie không còn hắt qua khe cửa, thì nó mới thở phào một cái. 

Quay trở lại với chiếc máy tính của mình, các tệp tin đã được sao chép hoàn tất.

"Chaengie, cậu làm cái quái gì ở năm 2040 thế này?!?"

***

(*): Thực ra tính tới thời điểm hiện tại (năm 2020) thì chưa có giải Nobel dành cho ngành của Lisa theo đuổi T^T tớ xin lỗi vì đã thiếu sót trong việc tìm hiểu vấn đề này. Nhưng kì thực ngành Cơ khí (Engineering) và Khoa học Máy tính (Computer Science) cũng không có giải thưởng nào lớn mang tầm Thế giới giống như Nobel hết nên tớ cứ coi như là tới năm 2036 người ta sẽ thêm giải thưởng cho ngành này vì nó có đóng góp nhiều cho nhân loại đi ha!

(**): Funfact: ngày 10 tháng 12 hàng năm là ngày trao giải Nobel, vậy nên công ty Manoban đã tổ chức tiệc mừng ngay ngày hôm sau đó các bạn ạ! Mà Lisa sinh nhật ngày 27 tháng 3, có nghĩa là chỉ còn hơn 3 tháng nữa Lisa sẽ tròn 18 tuổi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com