ZingTruyen.Com

[Chaelice] Butterfly Effect

20. Good kid, great kid

_Elysiumonearth

"Mẹ ơi, con có thể lấy vài hộp Nesquik được không ạ?"

Lisa chợt dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn thấy một cậu bé chỉ chạc mười tuổi, đang níu lấy tay áo của mẹ mình và chỉ tay về dãy kệ đủ loại thức uống màu sắc. Chuyện một đứa bé mè nheo nhõng nhẽo với cha mẹ của chúng đòi mua một món đồ gì đó trong siêu thị như thế này vẫn thường hay xảy ra, thế mà chẳng hiểu sao tự nhiên con bé lại chú ý đến họ như vậy.

"Không được, Mike! Con quên rồi sao? Con đang bị cấm túc!" Người mẹ, có một khuôn mặt hiền lành phúc hậu, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc, đáp lời "Không trò chơi điện tử, không quà vặt, trong một tháng!"

"Nhưng mẹ!" Cậu nhóc tên Mike kêu lên, trông có vẻ đau khổ lắm "Con đã rất ngoan trong suốt tuần rồi cơ mà. Điều đó thật không công bằng!"

"Vậy thì cũng thật không công bằng khi con nghịch phá làm hỏng chiếc đàn guitar của anh Max. Con biết anh con đã phải đi làm thêm ba tháng trời mới có thể mua nó mà!"

"Nhưng... nhưng..." Thằng bé bắt đầu đuối lý "Con đã không được uống Nesquik một tháng rồi, mẹ nhớ không?"

"Đó là trước khi con bị phạt!" Người mẹ kiên quyết lắc đầu "Và đó cũng là sự lựa chọn của con khi đã nói với mẹ mua cho con món pudding thay vì Nesquik!"

Mike đuối lý, nó không thể tìm ra thêm bất cứ biện luận nào để cầu xin sự nhân nhượng nữa. Thằng bé mếu máo, đôi mắt nó có vẻ đã hơi rươm rướm ướt, nhưng nó chỉ biết len lén ngước mắt lên nhìn những chiếc hộp vàng bắt mắt, mà không dám mở miệng nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Lisa bật cười khe khẽ, nó nhanh chóng vẫy tay để thu hút sự chú ý của thằng bé. Và khi thằng bé đã nhận ra là có người đang nhìn nó chằm chằm, nó thấy người ta đang cố nói điều gì với nó.

"Bãi đậu xe!"

Mike ban đầu còn hơi nghi ngại trước lời gọi của một người lạ, thế nhưng rồi mắt nó sáng lên khi nhìn thấy trong giỏ hàng của Lisa ló lên một lốc Nesquik.

Thằng bé hơi chần chừ, nó nhìn Lisa, rồi lại quay sang nhìn mẹ mình đã đi một đoạn khá xa và mải mê nghiên cứu bảng danh sách các món hàng giảm giá. Lóng ngóng một lúc, như thể nó đang suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm, rồi nó hít một hơi thật sâu, nhát gừng tiến lại gần con bé trong khi vẫn trông chừng mẹ mình.

"Tại sao lại gọi em ra bãi giữ xe ạ?"

"Chị nghĩ là em đủ thông minh để đoán được chuyện đó chứ!" Lisa mỉm cười "Chị sẽ thanh toán chỗ này nhanh thôi, ra đó đợi và chị sẽ cho em một hộp!"

"Em cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ..." Thằng bé luyến tiếc nhìn vào giỏ hàng của Lisa, lắc đầu.

"À, có lẽ mẹ em đã dặn không được đi cùng với người lạ!" Con bé dường như ngộ ra điều gì đó, bởi vì nó lớn lên mà chẳng mấy khi được nghe dặn dò như vậy. Cảm thấy có một chút tủi thân, nhưng Lisa vẫn tiếp tục gợi ý "Thế này thì sao, em thấy chị tính tiền xong thì cứ đến, chị sẽ đưa cho em và em có thể giấu hộp Nesquik trong áo khoác, và khi nào em ở một mình em có thể uống nó."

"Em tin chị mà, trông chị không giống mấy kẻ xấu trên TV!" Mike mỉm cười yếu ớt, thôi không nhìn chằm chằm vào giỏ hàng nữa "Nhưng em đang bị phạt vì tội lỗi của mình, nếu như mẹ không cho em uống thì em không được uống. Nếu như em nhận Nesquik từ bất cứ ai mà không phải mẹ thì chằng phải tội lỗi của em càng nặng hơn hay sao?"

"Oh..." Lisa ngạc nhiên, nhưng rồi nó cũng mỉm cười "Em là một cậu bé thực sự ngầu khi nói được những thứ như vậy đó!"

"Không hẳn đâu ạ, em hậu đậu lắm, lại yếu ớt nữa, thế nên em rất hay bị bắt nạt ở trường học!" Thằng bé gãi gãi đầu "Em vẫn thường hay bị hiệu trưởng mời ba mẹ đến để phàn nàn, và ở trường chẳng có ai ưa em cả, ba mẹ chúng nó cũng hay sang mắng vốn nhà em vì những thứ em làm, dù là em không cố ý, hẳn là ba mẹ em buồn phiền về em nhiều lắm!"

"Mike..." Con bé hơi ái ngại, nắm nhẹ lấy tay thằng bé toan an ủi.

"Nhưng chẳng sao chị à, em không phải là đứa con tài giỏi mà ba mẹ có thể tự hào, nhưng họ vẫn có thể yên tâm rằng em là một đứa thật thà!"

Lisa lặng cả người, nó nuốt khan một cái. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau nhói như có hàng vạn kim đâm vào.

Trước khi nó kịp nói thêm bất cứ điều gì, mẹ của Mike đã gọi thằng bé. Nó liền lập tức từ biệt con bé, rồi nhanh chóng chạy lại với mẹ của mình.

"Tối nay ăn gì vậy mẹ?"

"Risotto*."

"Ôi tuyệt quá! Món đó con thích nhất đấy!"

"Phần thưởng cho việc tuần này con đã rất ngoan!"

"Yayyyyyy... mẹ là nhất!"

"Nhưng vẫn không được chơi điện tử đâu đấy!"

"Òa, thôi mà mẹ!"

Lisa vẫn ngoái nhìn theo bóng hai mẹ con họ, vừa đi vừa cười nói thật vui vẻ. Nó thở dài một cái, buồn bã trở lại với món đồ mà nó đang tìm lúc nãy. Thế nhưng, tâm trạng nó cứ chùng xuống não nề.

"May mắn thật... Mình thậm chí chưa từng được ăn món ăn nào của mẹ..."

"Cậu nói gì đấy?" Chaeyoung bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nó, trên tay em là một giỏ đồ đầy ắp đến nỗi nó tin là phải nặng ngang ngửa nó mất "Đã tìm được món đồ mà cậu muốn rồi chứ?"

"Ừm..." Nó gượng cười một cái, chỉ vào giỏ của mình.

"Nesquik? Cái này thì đâu có khó khăn gì mà cậu nhất thiết phải đi ra ngoài mua sắm chứ, dặn tớ mua là được mà!" Em thắc mắc, rồi chợt thấy khuôn mặt u sầu của con bé "Cậu sao vậy, không khỏe à?"

"Không sao cả! Tớ dạo này ít ra ngoài quá, nên muốn đi cùng cậu một chút thôi mà!" Con bé vội lảng đi "Cậu lấy đủ những thứ cần thiết rồi chứ?"

"À, còn thiếu cà phê cho tiến sĩ Kim, vitamin cho Jennie, và..." Em kiểm tra lại danh sách mua hàng, rồi mỉm cười thật dịu dàng, quay sang hỏi Lisa "Tối nay cậu muốn ăn gì nào?"

"Hửm, tớ tưởng chúng ta ăn theo thực đơn dinh dưỡng được cài đặt sẵn trong chương trình của cậu chứ?"

"À thì, lâu lâu không theo thực đơn có hại gì, tớ biết cách để cân bằng bữa ăn cho mọi người mà, đừng lo!" Chaeyoung nhún vai "Chỉ là lâu rồi cậu cũng không ăn tối ở nhà, ăn theo ý thích của cậu một hôm cũng chẳng hại ai đâu!"

"À, risotto!" Nó vu vơ nói ra thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình.

"Risotto?" Chaeyoung ngạc nhiên "Tớ chưa bao giờ biết là cậu thích risotto đấy!"

"À... tớ chưa bao giờ ăn món này, chỉ là tớ nghe nói nó khá ngon! Nên tớ muốn thử ấy mà!" Lisa nhận ra mình vừa vô thức nói ra mà không suy nghĩ, vội vàng giải thích "Nếu khó quá thì không làm cũng được!"

"Đừng lo! Tớ làm được mà!" Em bật cười, nắm tay con bé và nhẹ nhàng dắt nó đi "Mình mua gạo nào!"

Cả hai mua sắm thêm một lúc nữa rồi mới thanh toán. Nhưng khi họ còn chưa kịp bước ra ngoài để đến bãi đậu xe thì trời chợt đổ cơn mưa. Xui thay, chẳng có ai trong hai đứa xem dự báo thời tiết để mang theo dù.

"Thời tiết Melbourne!" Lisa càu nhàu, xòe tay đưa ra trước mái hiên để đón lấy những giọt nước mỗi lúc một dày đặc.

"Không có vấn đề gì đâu, cứ đợi ở đây nhé!" Chaeyoung vỗ nhẹ lên lưng con bé an ủi "Tớ sẽ đi lấy xe và vòng về đây đón cậu!"

"Nhanh lên đấy!" Nó bĩu môi "Tớ không biết sẽ sống sao nếu không có cậu ở cạnh bên tớ đâu!"

Em chỉ cười, siết nhẹ tay nó một cái, rồi chuyển cơ thể sang chế độ chống nước, trước khi bước đi và mất hút sau làn mưa.

"Ôi chị vẫn chưa về ạ?" Bỗng nhiên có một giọng nói hồ hởi vang lên ngay bên cạnh Lisa, nó quay sang và nhận ra cậu bé ban nãy đang đứng ngay đó và trên tay nó là một túi đồ lặt vặt.

"Chị trú mưa thôi, cũng chuẩn bị về rồi! Bạn chị đang lấy xe và sẽ quay lại đón chị ngay!" Con bé nói "Em cũng chưa về ư? Mẹ em đâu rồi?"

"Mẹ em đã lấy xe rồi. Mẹ quên vài thứ nên nhờ em quay lại mua ạ!"

Mike vừa dứt lời thì một chiếc xe Holden chậm rãi trờ tới.

"Dừng ở đó được rồi mẹ ạ, con sẽ tự đi tới! Tới gần hơn sẽ khó lùi đấy!" Cậu nhóc nói lớn, rồi nhanh chóng kéo chiếc mũ áo khoác đội lên đầu, rồi quay sang Lisa "Em phải đi rồi, chị đứng sát vào trong kẻo nước hắt lên sẽ làm chị bị ướt đấy!"

Con bé phì cười, rồi vẫy tay với thằng nhóc. Nó thực sự đáng yêu!

"Mưa đã làm ướt hết áo khoác của em rồi kìa, sẽ nhiễu ra hết xe của mẹ em đó! Vậy mà còn lo lắng cho chị cơ đấy!"

Thế nhưng, trước khi leo lên xe ô tô Mike đã cởi phăng chiếc áo khoác của mình ra và rút dây một cái. Chiếc áo khoác, trước sự ngạc nhiên của Lisa, thu gọn lại thành một chiếc balo nhỏ.

"Áo khoác xếp thành balo?" Con bé mở to mắt, nhìn đăm đăm theo bóng của cậu bé vẫn nhiệt tình vẫy tay với mình qua cửa kính ô tô. Kể cả sau khi chiếc xe đã mất hút sau làn mưa dày đặc, con bé vẫn chưa ngưng lại "Áo khoác, balo, balo, áo khoác! Trời ơi, tại sao từ trước tới giờ mình chưa hề nghĩ tới những thứ đơn giản như thế này cơ chứ?"

Lisa bật cười thật lớn, rồi nó quên phắt đi cơn mưa nặng hạt, chạy băng băng ra ngoài.

"Chaengie!" Con bé gọi thật lớn khi trông thấy em vừa xếp đồ xong vào cốp xe "Chaengie à! Tớ tìm ra được rồi! Tớ tìm ra rồi!"

"Lisa, cậu làm gì vậy?" Em hốt hoảng, kéo thật nhanh nó vào bên trong xe "Tớ đã dặn cậu đợi cơ mà!"

"Không, tớ không đợi được gì hết!" Lisa không hề bận tâm tới cơn lạnh đã xâm chiếm lấy cơ thể đã ướt sũng của mình "Tớ tìm được rồi! Tớ biết phải làm gì rồi!"

Chaeyoung không nói nhiều, kéo con bé vào lòng mình và ôm thật chặt lấy nó, đồng thời bật chế độ sưởi mạnh. Trời đã vào đông, và sức khỏe của Lisa là điều quan trọng nhất lúc này, em không bận tâm tới bất cứ điều gì khác!

Lisa đã mười bảy tuổi ba tháng mười hai ngày!

"Chaengie à, đừng lo, tớ ổn mà!" Nó đẩy nhẹ em ra "Tớ phải gọi cho Jisoo ngay! Chaengie à, điện thoại của tớ đâu rồi?"

"Được rồi, gọi cho bất cứ ai cậu muốn!" Em đưa điện thoại cho con bé, và kiên quyết kéo nó vào lòng "Nhưng phải ngồi im để tớ sưởi ấm và hong khô quần áo cho cậu, hoặc là cậu sẽ lạnh tới cóng cả họng trước khi kịp nói bất cứ gì với chị ấy! Vì Chúa, nhiệt độ bên ngoài chỉ có bảy độ thôi đấy!"

Nhận lấy được chiếc điện thoại, con bé ngoan ngoãn để im cho Chaeyoung muốn làm gì cũng được. Nó hồ hởi gọi cho Jisoo.

Chưa bao giờ, nó vui như thế này khi gọi cho bất cứ ai.

"Jisoo, chị có nhớ cái balo siêu bền mà em đã phát minh ra không? Ừm, cái mà sử dụng công nghệ phủ hợp kim siêu bền lên bề mặt sợi vải ấy!"

"Ừ, cái đó thì sao nào?"

"Có thể áp dụng công nghệ đó lên đồ bảo hộ mà chúng ta đang nghiên cứu!"

"Cái đó đâu phải chị chưa từng nghĩ tới, nhưng nó không thể đâu Lisa!" Jisoo thở dài "Mật độ hợp kim phủ lên bề mặt vải rất đặc, chỉ phù hợp cho những thứ để chứa đựng đồ đạc như túi của em thôi. Nếu sử dụng nó lên quần áo mặc hàng hàng thì người mặc sẽ chẳng thể cử động được, vì quá cứng!"

"Jisoo, chị có nhìn thấy thấy áo khoác xếp thành balo bao giờ chưa? Chúng ta sẽ áp dụng cách đó!"

"Chị không hiểu!"

"Thế này, khi ở hình dạng balo, mật độ hợp kim sẽ đủ dày để chống được cả đạn. Nhưng khi lớp vải được kéo ra thành một bộ quần áo, thì mật độ sẽ mỏng hơn và nạn nhân có thể di chuyển dễ dàng. Em sẽ lập trình một con chíp ở bên dưới lớp vải để điều chỉnh mật độ dày mỏng của hợp kim trên bộ quần áo tùy thuộc vào hoàn cảnh!"

"Điều chỉnh theo hoàn cảnh là sao?" 

"Chị hiểu chứ Jisoo, cơ bản nó là một tấm khiên thông minh có thể bám sát vào cơ thể và tự cảm nhận nguy hiểm để bảo vệ người sử dụng triệt để nhất nhưng vẫn đảm bảo họ đủ linh hoạt để thoát hiểm. Giả dụ như trong đám cháy, nạn nhân đang tháo chạy và có một viên gạch rơi lên đầu họ..."

"Thì con chíp sẽ tự điều động lượng hợp kim tập trung vào điểm rơi..." Cô thốt lên, dường như vừa mới vỡ ra điều gì đó.

"Chính xác, nhưng chỉ trong giây lát thôi. Ảnh hưởng bên ngoài sẽ không kịp gây tổn thương tới các vùng khác trên cơ thể nạn nhân khi thiếu lớp phủ hợp kim. Cũng không lo sợ vật đó quá nặng sẽ đè lên người nạn nhân, em sẽ thêm vào sức phản lực cho lớp hợp kim để bật ra hết những chất liệu cứng hoặc vật thể sắc nhọn, cũng như những thứ có nhiệt độ quá sức chịu đựng của con người. Khi nguy hiểm qua đi, thì lượng hợp kim sẽ lại phân bổ đều lên khắp bộ quần áo trở lại để tiếp tục bảo vệ họ lâu dài."

Chaeyoung im lặng nghe Lisa mải mê giải thích phát kiến mới với Jisoo, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy xao động lạ.

"Có thể đưa ra nhiều mẫu thiết kế, balo cho học sinh, túi xách cho phụ nữ, cặp da cho đàn ông. Người ta có thể sử dụng nó như một món đồ cần thiết hàng ngày, và bất cứ khi nào có chuyện gì không may xảy ra, thì họ đã có sự bảo vệ ngay trong tay mình rồi!"

Con bé đang quá hào hứng, nên không nhận ra vòng tay đang siết chặt lấy hông mình run lên nhè nhẹ.

Bài báo lại hiện ra trước mắt Chaeyoung, rõ ràng tới một cách ám ảnh.

"Thực sự là một nỗi mất mát lớn cho ngành công nghiệp khoa học nói riêng và cho toàn bộ nhân loại nói chung. Manoban tuy vẫn còn rất trẻ nhưng không chỉ có một bộ não thiên tài có thể tạo ra bất cứ thứ gì cô ấy muốn, mà còn có một trái tim nhân hậu luôn hướng tới lợi ích của tất cả mọi người. Tai nạn xảy ra khi mà phát minh mới nhất của cô, là cả một cuộc cách mạng mới trong công nghệ bảo hộ cá nhân, mới được tung ra thị trường không lâu. Thật đáng tiếc, cô ấy đã tạo ra chiếc lá chắn cứu mạng được hàng ngàn người, nhưng lại quên mang nó khi nguy hiểm xảy đến với bản thân."

***

*Risotto là món cơm đặc trưng của ẩm thực Ý, được nấu với nhiều nhiều kem, bơ, phô mai và các nguyên vật liệu khác tùy sở thích. Chung quy món này hơi khó ăn đối với người Á Đông, cậu bé nói chuyện với Lisa có gia đình gốc Ý nên thích món ăn này.

** Cơ chế của con chip mà Lisa dự định chế tạo cho bộ quần áo bảo hộ này giống như cát của nhân vật Gaara trong Naruto. Bất cứ khi nào có sự tấn công từ bên ngoài thì cát sẽ thành lập thành một bức tường tạm thời để bảo vệ cậu ta lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com