ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

2. Lisa Manoban

_Elysiumonearth

Nó đang cúi mặt cặm cụi đọc cuốn sách về tâm lí tội phạm một cách đầy say sưa. Trong căn phòng đó, tuy sang trọng và đầy đủ tiện nghi nhưng lại chẳng có đồ đạc gì nhiều. Chỉ có một chiếc TV cỡ lớn màn hình cong đời mới nhất, một chiếc bàn đọc sách nhỏ cùng với vài lọ hương liệu thảo mộc thơm đang tỏa mùi dễ chịu, một chiếc ghế bành bọc da sang trọng và chiếc giường ngủ đơn được phủ một lớp vải bông Ai Cập cao cấp, nơi mà Lisa đang nằm dài chống mình trên hai chiếc khủy tay, mái tóc ngắn tới vai rủ xuống lòa xòa, và môi nó cong nhẹ lên thích thú khi vừa mới phát hiện được một điều hay.

_ Hóa ra con người vốn yêu thích sự thử thách bản thân, vì điều đó khiến cho họ cảm thấy mình có giá trị, chưa cần biết thử thách đó mang ý nghĩa tích cực hay tiêu cực, nhưng nó khiến cho chúng ta có cảm giác được cống hiến, được thuộc về một cộng đồng nào đó! - Nó reo lên - Thật tuyệt!

Bỗng nhiên mọi thứ chợt rung nhẹ lên, khiến cái bóng đèn đang soi sáng ở đầu giường nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn.

_ Gì thế này? - Lisa nhướn mày lên khó chịu, nó quăng quyển sách qua một bên rồi chạy tới bên cửa sổ, liếc mắt ngó ra ngoài nhìn màn đêm đang phủ lên thành phố, làm nền cho những dải đèn sáng như những sợi kim tuyến lấp lánh sắc màu, khiến cho bờ biển Sydney trở nên lung linh đẹp mê người.

Nhưng đẹp đến mấy cũng không làm động lòng của Lisa. Một con bé mới chỉ 13 tuổi như nó có hứng thú nhiều hơn với mấy bộ phim siêu anh hùng, hoặc những cuốn truyện tranh với hình vẽ màu mè bắt mắt. Có lẽ điều duy nhất khiến cho Lisa khác biệt với bạn bè đồng trang lứa là cái danh hiệu 'thần đồng'.

Hoặc cũng có thể là nhờ ông bố thiên tài của nó.

Nó chán nản, làm lơ vài vệt sét làm sáng bừng những đụn mây đen đang cuồn cuộn phình lên trên cao, quay lại nhìn cái bóng đèn xụi lơ không thể nào sáng lên được.

_ Thần đồng nhưng không thể tự sửa đèn cho mình! - Con bé tự cười mỉa mai một cái, rồi nó lôi đôi Dr. Martens ưa thích từ dưới gầm giường ra, xỏ vào chân.

Lisa không thích phải nhốt mình trong phòng cả ngày, nhưng trên con tàu to lớn này chẳng có gì cho nó chơi cả, ngoài mấy con Droid hàng mẫu của bố nó cứ lượn lờ khắp nơi và mấy ông bà già cứ tỏ vẻ ra là mình sang chảnh lắm. Thế là nó quyết định cứ đọc sách trong phòng coi bộ còn dễ thở hơn ngày ngày phải tiếp xúc với đám người máy giống hệt con người và đám con người giống hệt người máy!

Nhưng giờ thì đèn đọc sách đã hỏng, trên tàu thì đào đâu ra một cái phòng nghiên cứu với siêu máy tính như ở nhà cho nó làm việc đây! Thế nên nó đành phải ra ngoài thử tìm xem có linh kiện nào thay thế cho cái bóng đèn tội nghiệp đó không. 

_ Vì cuộc sống là một chuỗi bất ngờ! - Khi đi ngang qua phòng tiệc lớn trên boong ke tàu, nó đã nghe giọng bố mình vang lên sang sảng - Chúng ta không thể nào biết trước điều gì sẽ xảy ra để lập trình cho các Droid. Ví dụ như quý vị cần phải để đứa con nhỏ của mình ở nhà vào buổi tối để đến dự một cuộc họp quan trọng, chỉ một mệnh lệnh 'trông nom' là quá đơn sơ cho nhu cầu của một đứa trẻ. Liệu sẽ ra sao nếu chúng muốn ăn món Á trong khi Droid gia đình bạn chỉ được lập trình nấu món Âu, và ngộ nhỡ chẳng may lũ trẻ buồn chán muốn chơi boardgame sau khi làm bài tập nhưng bạn lại quên cập nhật cho Droid luật chơi của những trò phức tạp ấy... Chà, tôi đoán là việc ra lệnh ngay tại chỗ là điều hết sức dễ dàng, ngay cả những đứa nhóc tì lên năm cũng có thể làm điều đó!

Lisa đảo mắt một cái, nhưng rồi nó cũng chui tọt vào bên trong căn phòng xa hoa đó, thầm mong sẽ chẳng ai để ý tới con nhóc gầy dí, mặc trên người một chiếc áo hoodie trắng cùng chiếc váy xếp ly caro trông hơi già hơn so với tuổi. Nó kéo chiếc mũ áo và trùm kín lên đầu, lẳng lặng tìm đường đến bên bàn tiệc với những chiếc bánh nhỏ xíu lấp lánh thơm điếc mũi.

Mỗi lần bố nó có những dịp công tác để giới thiệu về công nghệ hiện đại mới mà ông phát minh ra, nó đều từ chối đến dự. Không phải vì nó không thích khoa học, tuy nó không ưa cái danh 'thần đồng' thật, nhưng với một đứa trẻ tò mò về mọi thứ xung quanh, luôn phấn khích khi học hỏi được những điều mới hoặc sướng đến phát điên lên nhảy nhót khắp nhà mỗi khi chế tạo ra được một phần mềm kì quặc, thì khoa học chính là cái thiên đường cho sự thử thách bản thân của con bé.

Lisa chỉ là không thích con người. À không, là nó không thích giao tiếp với người lạ, và mỗi khi nó xuất hiện cùng bố ở một sự kiện nào, thì mọi con mắt đều đổ dồn vào họ. Lẽ đương nhiên, nhà khoa học thiên tài Liam Manoban, bố nó, đã quá quen thuộc với chuyện này khi ông là kĩ sư đã đưa ra một phát minh thế kỉ, Droid, những người máy với trí tuệ nhân tạo hoàn hảo có thể thay thế hoàn toàn con người để làm những công việc mang tính chất nặng nhọc, nguy hiểm.

Thế nhưng Lisa chưa bao giờ thích sự chú ý của đám đông cả. Nó biết bố nó đã trở thành người đàn ông giàu nhất thế giới chỉ sau một năm với sự ra đời của Droid, tiền tài và danh vọng, khoa học đã mang tới cho ông mọi thứ. Con bé ngưỡng mộ ông, coi ông là mục tiêu phấn đấu của cuộc đời mình, nhưng nó chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gì khác ngoài chinh phục những đỉnh cao mà ông đã đặt ra cả.

Sự thử thách của nó, chính là vượt qua ông!

Vậy cho nên sự kiện lần này, nó đã đồng ý đến tham dự buổi triển lãm Droid đời mới nhất, đơn giản là nó cảm thấy hứng thú. Bố nó đã phát triển trí thông minh nhân tạo lên một tầm cao mới hơn, không cần lập trình sẵn mệnh lệnh trong bộ nhớ, các Droid này có thể nghe lệnh thông qua lời nói của con người và tự tính toán để thực hiện nó một cách hiệu quả nhất.

Thế nhưng sự hào hứng với công nghệ mới này của Lisa nhanh chóng bị dập tắt bởi cái đám người nhộn nhạo bị nhốt chặt cứng cùng với nó trên con tàu giữa biển khơi này. Nó chẳng thể trốn đi đâu nổi ngoại trừ nhốt mình trong phòng.

Vì Chúa, nếu mà nó không đói muốn xỉu thì thà nó nhảy khỏi con tàu Aurora bự chảng này lao xuống biển đêm còn hơn là đứng đây nghe người ta thi nhau đặt câu hỏi cho bố của nó về mẫu Droid đời mới nhất.

_ Những đứa trẻ nhỏ còn quá non nớt để phân biệt được liệu mệnh lệnh của chúng có hợp lí hay không trước khi đưa ra cho một con Droid! - Một người phụ nữ, mặc một chiếc đầm đen quý phái lên tiếng. Bà ta đeo một cái túi xách đen tuyền hãng Channel hợp tông với trang phục của mình, tay lại cầm một món đồ trông như là máy ghi âm, Lisa đoán đây là phóng viên của một hãng tin lớn nào đó - Sẽ là một hiểm họa! Ngộ nhỡ bọn nhỏ đòi Droid đốt lửa trại trong phòng khách thì thế nào?

Lisa nhăn mũi một cái. Hừ, hỏi thế mà cũng hỏi sao? Coi bộ ở đây người ta coi thường kĩ sư thiên tài Manoban quá rồi!

Ở Bangkok, nhà của nó, sẽ chẳng có ai lại đi nghi ngờ bố của nó mà lại thiếu sót đến như vậy!

_ Đương nhiên, tôi đã nghĩ đến điều đó rồi! - Ông mỉm cười, ánh mắt của ông tỏa ra một sự kiên nhẫn đến khó tin - Tôi đã cài vào tất cả các Droid một chương trình, tạm gọi là Chương trình Lý trí. Chương trình này giúp chúng phân biệt được đâu là mệnh lệnh có thể tuân theo và đâu là mệnh lệnh phải từ chối!

Căn phòng ồ lên. Lisa chỉ cười hềnh hệch một cái, rồi nó nhón tay lấy một cái bánh mousse dâu tây cao cao trên chiếc khay bằng bạc tinh xảo, bỏ tọt vào mồm.

_ Ví dụ nhé, APX20! - Ông hắng giọng một cái và căn phòng lại trầm lặng xuống, một Droid đang phục vụ thức ăn ở đó nghe thấy tiếng gọi liền quay lại, tiến tới gần ông kĩ sư.

_ Tôi giúp được gì cho ngài, thưa ngài Manoban?

_ Xem nào, mang cho tôi một ly whisky nhé?

_ Vâng thưa ngài!

_ Tôi muốn ly của tôi có 125ml rượu, và chỉ 10g đá thôi! Cảm ơn!

_ Sẽ như ý ngài, thưa ngài Manoban!

Khán phòng im lặng như tờ, cả ngàn ánh mắt dõi theo tên Droid bồi bàn tiến về quầy rượu và làm chính xác như những gì ông kĩ sư vừa yêu cầu. Lisa nghiêng đầu một cái, băn khoăn xem có nên thó thêm một cái mousse dâu tây nữa hay là nên chuyển sang dãy bánh opera nâu tuyền lấp lánh phía bên kia khán đài, ngay phía sau lưng chỗ bố nó đang đứng.

_ Thưa ngài, 125ml rượu whisky Macallan 1926 cùng 10g đá được làm từ nước mưa vùng ngoại ô bang New South Wales đóng băng, của ngài đây ạ.

_ Cảm ơn! - Ông Manoban cười, nhận lấy chiếc ly từ tay người máy nọ và lấy trong túi ra một điếu thuốc, đưa lên miệng - Và anh có thể bật lửa giùm cho tôi không?

_ Thưa ngài, vì lí do an toàn của toàn bộ chuyến đi hải trình Aurora ngày 27 tháng 3 năm 2030, tôi xin phép từ chối mệnh lệnh này! -  Tên người máy lắc nhẹ đầu, lịch sự trình bày - Trong lịch sử hàng hải tính cho tới cuối năm 2029, có hơn 7% các tai nạn cháy tàu là do tàn thuốc lá rơi vào thảm trải sàn, hoặc sàn gỗ của boong tàu! Nếu ngài nhất định muốn hút thuốc, tôi mong ngài hợp tác và đến khu vực dành riêng cho người hút thuốc ở mạn phải ở phía bên ngoài.

Ông Manoban chỉ nhếch nhẹ khóe môi, quay lại nhìn đám đông đang nín thở theo dõi. Khẽ nhún vai một cái, ông cất điếu thuốc vào lại trong túi.

_ Chà, xem ra không còn cách nào nhỉ!

Tiếng vỗ tay rần rần vang lên, và ông thư thái nhấp môi vào ly whisky ngon tuyệt. Bỗng nhiên trong khóe mắt ông nhìn thấy một bóng hình nhỏ xíu đang thoăn thoắt chạy từ chiếc bàn tiệc này sang bàn tiệc khác. Thở dài, ông đặt ly lên bàn, rồi từ tốn tiến lại gần.

_ Lily, chịu ra ngoài rồi sao? - Ông phì cười, túm lấy cái mũ hoodie đang trùm kín mặt con gái mình rồi lật nó ra - Đói bụng rồi chứ gì? Lúc nãy bố bảo con ra đây nhập tiệc thì lại cứ kiên quyết chỉ muốn đọc sách trong phòng!

_ Đèn phòng con bị hỏng! - Nó dẩu mỏ lên cãi, vẫn tranh thủ nhét một cái bánh macaroon ngon lành vào họng - Con chán quá nên ra xem bố chút thôi, và tiện thể nếm thử xem đồ ăn trên con tàu sang trọng nhất nước Úc có ngon như lời đồn không!

_ Chỉ giỏi lí lẽ! - Ông hừ giọng một cái, rồi đặt một bàn tay to lớn của mình xoa lên mái tóc của nó vò nhẹ - Và nhóc, con không được ăn đồ ngọt trước khi ăn bữa chính như thế! Chốc nữa bụng con sẽ khó chịu cho mà xem!

_ Con không phải là nhóc! Con 13 tuổi rồi! - Nó khó chịu lườm bố.

_ Ồ, được thôi! Vậy giờ tôi có thể có vinh hạnh mời quý cô Lalisa Manoban 13 tuổi ngồi vào bàn cùng dự tiệc chứ? - Ông mỉm cười hiền lành với con bé, xòe một tay ra trước mặt nó - Và quý cô đừng lo, chúng ta sẽ được ngồi ở phòng cao nhất trên kia. Chỉ hai chúng ta thôi, sẽ không một ai làm phiền quý cô đâu.

Lisa cười rúc rích rồi cũng nắm lấy tay bố, đi theo ông lên chỗ ăn tối riêng tư được đặc cách dành cho khách VIP nhất.

_ Woaaa... - Nó mở to mắt kêu lên, trải mắt nhìn căn phòng sang trọng - Thậm chí có cả một ban nhạc chơi trong khi chúng ta ăn nữa!

_ Phải, tất cả đều là Droid! - Ông nói, kéo ghế ra cho con bé ngồi lên rồi tiến về chiếc ghế còn lại, ngồi ngay ngắn vào bàn - Bố biết con không thích có nhiều người lạ mà!

_ Bố là nhất! - Lisa reo lên sung sướng, nó đưa một nắm đấm ra không trung. Ông Manoban chỉ biết lắc đầu cười trừ, nắm tay lại và đưa lên cao, chạm vào tay của con bé - Fist bump!*

(* Đây là một cử chỉ thân mật, thường là giữa những người đồng vai phải lứa. Ý nghĩa tương tự như một cái bắt tay hoặc high five. Các bạn có thể tra google hình ảnh cụ thể để dễ tưởng tượng hơn)

 _ Lily, chút nữa ăn xong bố sẽ đến phòng và sửa đèn cho con! - Ông mỉm cười, ánh mắt có chút tội lỗi - Mấy ngày nay bố hơi bận, chẳng quan tâm tới con nhiều. Con không giận bố chứ?

_ Không. Con hiểu mà, và con cũng tự hào về bố lắm! - Nó tít mắt, hồn nhiên nói - Con có thể thấy được cái vẻ mặt của bà phóng viên đã hỏi bố lúc nãy, trông bả có vẻ quê độ lắm! Haha!

_ Đừng nói thế nhóc con! - Ông cũng cười, nhưng giọng ông hơi trầm lại một chút - Bố không phải là hoàn hảo đâu! Không có ai hoàn hảo cả! Và những câu hỏi đối chất như vậy khiến cho con người ta cải thiện bản thân!

_ Được thôi, nhưng bố là người chạm tới gần nhất với cái ngưỡng hoàn hảo rồi! - Con bé nhún vai, rồi nó chỉ tay xuống khán phòng đông đúc ban nãy - Họ ngưỡng mộ bố! Con ngưỡng mộ bố!

_ Được rồi, được rồi! Con làm bố nổ cả mũi mất thôi! - Ông bật cười, rồi lại đưa tay vào trong túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ - Và nhóc con, đừng nghĩ là bố đã quên sinh nhật của con nhé!

_ Woaaaaaa! Bố nhớ thật sao? - Lisa thốt lên kinh ngạc - Với cái lịch trình dày đặc như thế, đến cả thở bố cũng còn không kịp nữa là...

_ Con lại coi thường thiên tài của nhà Manoban nữa rồi! - Ông nháy mắt với nó, rồi nhoài người sang bẹo lên đôi má phính - Có thể bố không tài giỏi như con khi ở tuổi 13, nhưng bố của con đâu phải là một người cha tệ đến mức quên sinh nhật của đứa con gái duy nhất bé bỏng này chứ hả? 

_ Bố này!!!! - Lisa bất mãn thốt lên, rồi nó chụp lấy cái hộp trong tay ông - Quà của con đây ạ? Là cái gì thế?

_ Con mở ra xem đi!

Lisa nghe lời, nó bật nắp chiếc hộp vào ngó vào trong. Là một chiếc đĩa nén công nghệ cao.

_ Đây là thông tin về toàn bộ nghiên cứu của bố! Là di sản của cả cuộc đời của bố! - Ông lại xoa nhẹ lên đầu con bé - Giờ bố giao lại cho con!

_ Tại sao ạ? - Lisa sửng sốt.

_ Bố nghĩ, bố cũng biết mệt rồi Lily ạ! - Ông nhún vai - Làm một nhà khoa học, một kĩ sư, một thiên tài... tất cả những thứ đó với bố giờ đây đều vô nghĩa rồi, khi mà mẹ con mất!

_ Nhưng... Nhưng mà... con tưởng, khoa học là tình yêu cả đời của bố! - Nó bối rối.

_ Tình yêu của cả đời bố là mẹ của con, Lalisa! - Ông lắc nhẹ đầu, đóng chiếc hộp lại rồi nhét nó vào chiếc túi trước bụng cái áo hoodie to tướng của nó - Và giờ, khi cô ấy không còn, thì bố chỉ còn có con nữa thôi! Bố muốn dành hoàn toàn thời gian còn lại của mình cho con! Để bố được làm bố của con, nhé?

_ Vậy ý bố là, công ty, và tất cả những dự án Droid còn lại...

_ Bố tin tưởng giao hết cho con, Lily! Con đã tốt nghiệp khoa Kĩ thuật Công nghệ cao của đại học MIT* năm 10 tuổi, và trong một năm sau đó con cũng hoàn thành chương trình Tiến sĩ cùng ngành... Vậy nhưng mà chẳng có viện nghiên cứu nào muốn nhận con cả, chỉ vì lí do tuổi tác nực cười. Bố không muốn...

(* Massachusetts Institute of Technology, trường đại học nổi tiếng tại Mỹ về giáo dục các chuyên ngành khoa học công nghệ ứng dụng)  

_ Ý bố là, giao lại toàn bộ công ty cho con? - Lisa trợn mắt lên, hét lớn. Nó không biết phải nghĩ gì lúc này nữa, là vui mừng hay hoảng sợ đây?

_ Cái bố muốn, là hỗ trợ cho con phát triển hết khả năng của mình! Lily, con là đứa trẻ tài giỏi nhất mà cả thế giới này đang cần có! Con sẽ làm được những điều vĩ đại mà bố không bao giờ có thể làm được! Nếu bố cứ đâm đầu vào những nghiên cứu đã đi vào lối mòn của mình, thì sẽ chẳng còn thời gian dành cho con nữa...

_ Bố ơi, con... - Nó run run, đôi mắt nhìn sang hướng khác lảng tránh - Con không nghĩ mình làm được gì đâu! Con còn nhỏ quá...

_ Tuổi trẻ, chính là nguồn suối của sự sáng tạo mạnh mẽ, Lily! Con có thể thiếu kinh nghiệm, nhưng tuyệt nhiên con không thiếu khả năng đâu! - Ông cười, siết nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé của nó - Mà nói về kinh nghiệm, thì bố tin không ai vượt qua được bố ở lĩnh vực này đâu!

_ Bố...

RẦM!!!!

Lisa còn đang chưa kịp nói hết câu, thì mặt đất dưới chân họ rung lên dữ dội, những bóng đèn trong phòng nhấp nháy liên hồi, phần lớn trong số chúng nhanh chóng tắt ngúm, y hệt như cái bóng đèn lúc nãy ở trong phòng con bé.

_ Báo động! Bên phía mạn phải cách xa 20 hải lý đang có cơn bão đổ bộ, tàu của chúng ta không cách nào tránh được nên buộc phải đi vào bãi đá ngầm! Nguy cơ thủng tàu là rất cao, mong quý khách nhanh chóng di tản!

Lisa lúc nãy bị mất thăng bằng nên ngã xuống nền sàn nhà lạnh ngắt, chân nó đau nhói lên. Có lẽ là đã bị bong gân mất rồi, đối với một đứa trẻ như con bé, cơn đau này là quá sức để nó kìm nổi một chút ướt nhòe nơi khóe mắt.

_ Không thể nào! Bão ư? Tại sao hệ thống của các Droid lại không nhận ra nó chứ? - Mặt ông Manoban tái nhợt, ông cũng vừa bị ngã đập đầu vào cạnh bàn, trán bị rách một đường tứa máu.

_ Bố ơi! - Lisa gào lên - Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó đâu! Chúng ta phải ra tàu cứu hộ thôi.

Ông như bừng tỉnh lại, quay sang nhìn cô con gái bé nhỏ đang chật vật cố gắng đứng lên, một tay nó níu lấy vạt áo vest của ông, ra sức lay mạnh.

_ Lily! Ôi, Lily của bố! - Ông thốt lên, mặc kệ máu vẫn đang chảy ròng ròng trên thái dương, nhanh chóng bế thốc con bé lên và chạy thật nhanh xuống dưới boong tàu.

Lisa bám chặt lấy vai áo của bố, cơn hoảng loạn đã dần dà qua đi khi trước mắt nó hiện ra các Droid đang lần lượt hỗ trợ hành khách trên tàu di tản lên các tàu cứu hộ.

_ Xin quý khách bình tĩnh, ưu tiên cho phụ nữ và trẻ em!

Nó chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng vài gã Droid đang ra sức trấn an đám đông ùn ùn đổ về chiếc tàu cứu nạn. Cổ chân nó đau nhói khiến nó khóc òa lên, cơ thể nó bẫng nhẹ lên trong giây lát rồi lưng nó đập mạnh vào một thứ gì đó như là phao cứu sinh, nó cũng nhận ra có chút nước lạnh tạt lên mặt nó.

Mặn!

Nhưng không phải là nước mắt!

Nó đã lên tàu cứu hộ an toàn rồi!

Bố nó đã làm được rồi!

Nó cố gắng ngồi dậy, xung quanh là một biển người chen chúc, nhưng nó lại chẳng thấy bóng dáng nào quen thuộc cả!

_ Bố ơi! - Nó hoảng sợ, kêu lên - Bố!!!!!

Nhưng không có ai đáp lại lời nó. Tất cả những khuôn mặt xa lạ kia dường như cũng chẳng bận tâm gì tới đứa trẻ lạc lõng này, họ còn đang bận tìm chính người thân của họ.

_ Bố ơi!!! - Lisa lại tiếp tục gào lên. Nó cố gắng đứng dậy nhưng cái cổ chân đau buốt, khiến nó lại ngã dúi dụi.

_ Lily! Bố đây! - Bỗng nó nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, nhưng lại xa xăm.

Con bé hốt hoảng lết lại gần thành tàu, bám lấy tay vịn để nhổm người lên cao. Nó kinh hãi nhìn xuống bên dưới mặt biển đen ngòm, sóng sánh những cơn sóng mạnh.

_ Bố!!!! Sao bố lại ở dưới đó? Bố ném con lên đây nên bị mất đà ngã xuống phải không?

_ Bố không sao! Con ngồi xuống ngay, sóng đánh mạnh lắm! Con mà ngã xuống là không ai cứu được đâu, đợi một chút bố bơi lên đó với con ngay!

Lisa vẫn chưa kịp trả lời lại gì, thì bỗng nhiên nó lại được nhấc bổng lên. Hốt hoảng quay lại nhìn, thì ra là một Droid đã bế nó và đặt vào một cái ghế, cẩn thận cài dây an toàn.

_ Không, buông tôi ra! - Nó hét lên, giãy giụa - Bố tôi còn ở dưới kia!

_ Chúng tôi có nhiệm vụ cứu hộ cho tất cả các hành khách trên tàu Aurora, mong cô hợp tác! - Tên Droid đó, với một ánh mắt vô hồn, đều đều đáp lời.

_ Bố tôi cũng là hành khách trên Aurora, ông vẫn còn bị kẹt dưới nước! - Lisa cố hít một hơi thật sâu, nén cơn đau đến mức nhòe cả mắt để giữ bình tĩnh ra mệnh lệnh - Hãy cứu ông ta lên tàu!

_ Sẽ như ý cô muốn, cô Manoban! - Vẫn cái giọng lãnh đạm đó, gã gật đầu và tiến tới mép thành tàu, nhìn xuống biển đêm đang gào thét giận dữ. Nhưng gã chỉ đứng như trời trồng ra đó quãng chục giây, rồi quay lại nói với con bé - Rất tiếc, tôi không quét thấy dấu hiệu của sinh vật sống ở dưới biển, có lẽ bố của cô đã lên tàu cứu hộ khác rồi chăng?

Lisa điếng người. Nó quên mất một điều, Droid nhận diện con người thông qua thân nhiệt của họ, nếu như bố của nó bị những con sóng dữ kia đánh chìm, hẳn nhiên là máy quét của Droid sẽ không thể dò ra ông.

_ Không! Tôi đã nhìn thấy ông ấy, mới cách đây chưa đến một phút, ở dưới đó! - Nó gần như phát rồ, gào lên thống thiết - Nhảy xuống biển đi, bơi xung quanh và quét tìm ông ấy một lần nữa! Ông ấy chắc chắn đang ở dưới đó! Nhảy xuống cứu ông ấy đi! Tôi xin đấy!

_ Rất tiếc, thưa cô Manoban! Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là cứu hộ cho các hành khách trên tàu Aurora! - Gã vẫn trơ đôi mắt không chút cảm xúc nào nhìn nó, nhắc lại lời nói ban nãy - Cơn bão đã đến gần rồi, mong cô đừng quậy phá nữa, chúng ta phải về bờ thôi! 

_ KHÔNG!!!!! KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!! - Lisa gào khóc thảm thiết - BỐ TÔI VẪN Ở DƯỚI KIA!! CỨU ÔNG ẤY ĐI!!

_ Nếu cô kiên quyết không hợp tác, mong cô thứ lỗi! Chúng tôi buộc phải dùng vũ lực! Điều này là vì lợi ích và sự an toàn cho tất cả các hành khách trên tàu cứu hộ 003!

_ BUÔNG TÔI RA!! KHÔNG!! NẾU CÁC NGƯỜI KHÔNG MUỐN CỨU ÔNG ẤY THÌ TÔI SẼ LÀM ĐIỀU ĐÓ!!! 

_ Cô Manoban, chúng tôi rất tiếc phải khống chế dây an toàn của cô, cô sẽ không thể mở nó ra được cho tới khi tàu cập bến vào cảng Sydney! Đây là vì sự an toàn của cô, mong cô thông cảm!

_ LŨ KHỐN!! LŨ BẤT NHÂN!! LŨ VÔ TÌNH VÔ NGHĨA!! - Con bé càng cố gắng giằng sợi dây thít chặt ngang hông mình thì nó lại càng siết chặt hơn. Biết là không thể làm gì được nữa, nó mặc kệ nước mắt nước mũi dàn dụa, rống lên như một người điên - ÔNG ẤY TẠO RA CHÚNG MÀY!!! ÔNG ẤY LÀ NGƯỜI ĐÃ SINH RA CHÚNG MÀY ĐẤY!! ĐỒ DROID ÔN DỊCH!!!

 Gã người máy cứ đứng im như phỗng nhìn Lisa, chẳng thể hiện bất cứ thái độ nào. Nó thì vẫn cứ gào lên chửi rủa, nhưng rồi giọng nó chìm dần trong tiếng rồ máy động cơ.

Xa xa, sét rạch ngang như muốn xé rách bầu trời.

***

MV đỉnh quá làm tui phấn khích quẩy luôn cái chap này ._.

15.06.2018, hàng xóm xem đá banh rú lên hết hồn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info