ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

18. One and only

_Elysiumonearth

Đã gần hai tháng trôi qua kể từ sau vụ tai nạn, tuy các vết thương chưa thực sự hồi phục hoàn toàn nhưng Lisa đã bắt đầu suy nghĩ về việc sáng chế những công cụ thoát hiểm, đặc biệt là dành cho trẻ nhỏ, phụ nữ có thai và người cao tuổi vì con bé tin rằng đây là những đối tượng cần được bảo vệ nhiều nhất.

Khá là khó khăn cho nó vì các đối tượng trên thường có thể lực yếu ớt, không thể di chuyển quá nhanh nhưng cũng không thể để họ chịu đựng một lực hay điều khiển một vật có vận tốc cao, chẳng hạn như giày phản lực, vì điều đó sẽ làm tổn thương tới cơ thể sức khỏe của họ.

Lisa biết nó không thể hoàn thành được công việc này một mình, nên nó đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Jisoo. 

Cô dành khá nhiều thời gian để cùng nó làm việc, cách tốt nhất mà cả hai người họ tìm ra được sau rất nhiều nghiên cứu và thử nghiệm, đó là bảo vệ cơ thể con người khỏi những tác động xấu từ bên ngoài, giống như là tạo ra một lá chắn. Và nạn nhân có thể bình tĩnh và tự mình thoát hiểm theo sức lực của bản thân mà không bị tổn hại gì từ môi trường xung quanh.

Tạo một lá chắn đủ bền bỉ để gần như cách li nạn nhân với tác động từ bên ngoài như lực đẩy, lực đánh, khói lửa và áp suất không khí, nhưng lại phải đủ mỏng nhẹ để cho ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng cử động bên trong nó, nói thì dễ nhưng tạo ra được một món đồ như vậy rất khó. 

Ban đầu Jisoo đề nghị hãy chỉ thử nghiệm một bộ quần áo bảo hộ thông thường mà thôi, giống như bộ quần áo của các lính cứu hỏa sử dụng khi làm nhiệm vụ nhưng chất liệu bền chắc hơn. Lisa không đồng ý, con bé nói rằng lính cứu hỏa thường xuyên phải tập luyện thể lực rất vất vả, mặc bộ đồ đó cũng chỉ là bảo vệ ngoài da chút đỉnh. Đàng này những người nó đang nhắm tới vốn dĩ yếu ớt, nếu chỉ có từng đó che chắn thì chỉ đủ kéo dài thời gian cho họ trong dăm ba phút, và họ vẫn phải chịu đựng đau đớn suốt quãng thời gian đó. Hơn nữa, nguy cơ tử vong không được cải thiện bao nhiêu.

Cô tuy cảm thấy con bé quá cầu toàn nhưng không thể trách nó được, đây là chuyện liên quan tới mạng người. Jisoo chỉ biết thở dài, lặng lẽ tiếp tục vùi mặt vào nghiên cứu.

Họ cứ ở lì trên công ty như thế, suốt từ ngày này sang ngày khác, thế nhưng lại rất hiếm có nhân viên công ty nào chạm mặt với hai vị kĩ sư chủ chốt này, vì họ chẳng mấybkhi ra ngoài, kể cả là giờ nghỉ trưa, hay là buổi chiều muộn khi mọi người vội vã đón chuyến tàu trở về nhà.

Lần đầu tiên bất cứ ai thấy được Lisa quyết tâm đến như thế nào trong dự án này, nó trước giờ rất ít khi có mặt ở công ty, thế nhưng lần này lại chấp nhận làm thêm ngoài giờ, và ăn bữa tối mà Chaeyoung đã làm cho mình, vào lúc nửa đêm.

Hôm nay cũng vậy, chuông đồng hồ thành phố lớn vừa ngân lên một hồi dài, thì có một chiếc xe sang trọng đỗ xịch lại ngay trước căn biệt thự xinh xắn nổi bất nhất bờ biển Brighton.

Lisa mệt mỏi lê từng bước chân, băng qua khu vườn lấp lánh những giọt sương đêm. Nó áp tay lên cửa, mở ra và thật nhẹ nhàng lách vào bên trong, không quên kê cái tay không bị thương của mình để cánh cửa đóng lại không vang lên một tiếng động nào.

Đã khuya lắm rồi, mọi người đã đi ngủ cả. Thậm chí đến cả Chaeyoung giờ này cũng đã phải lên ghế sạc điện ngồi đợi nó trong phòng, chứ em chẳng còn một chút pin nào để có thể mở cửa đón nó nữa.

Theo thói quen nó toan vào bếp mở tủ lạnh, nhưng trong bụng lại tràn ứ lên một cơn thất vọng não nề khiến nó chẳng còn chút ham muốn nào nữa. Lại một ngày nữa trôi qua và công việc không có chút tiến triển nào.

Con bé thở dài, lủi thủi quay người lại, leo lên cầu thang để về phòng.

"Nhóc!" Đột nhiên có tiếng gọi khe khẽ vang lên khi nó đi ngang qua phòng Jennie. Con bé giật thót một cái, rồi lấm lét quay lại, dù rằng nó chẳng phạm lỗi gì cả.

"Chúc chị ngủ ngon!" Nó liếng thoắng, trong đầu bắt đầu lo sợ rằng mình đã làm gì khiến cho nàng phật ý. Từ ngày nó bị hành hung tới giờ, Jennie cứ lạnh lùng đi hẳn, khiến cho ai cũng phát khiếp lên được, kể cả Jisoo "Ối, ý em là... chị thức khuya vậy?"

"Chị làm sao ngủ được!" Nàng nghiêm giọng, nhưng rồi lại nhẹ nhàng kéo nó lại gần "Em cứ liên tục đi làm về khuya như vậy. Đã thế, còn không chịu ăn tối!"

"Em không đói ạ..."

"Em cần phải ăn, Lisa! Nhịn đói như thế này thì em sẽ thành con ma đói trước khi em có thể cứu bất cứ ai!" Ánh mắt nàng hơi lay động khi thấy con bé mím môi lại, nhưng giọng nàng vẫn thật điềm tĩnh.

"Không, ý em là..." Nó thở dài, lục lọi trong đầu mình để tìm cho ra một cái lí do hợp lí. Nó không muốn Jennie phải lo lắng "Em đã ăn ở công ty rồi! Bọn em vẫn ăn như thế, gọi uber eat vài món. Thật tệ là nó chẳng bao giờ ngon được như những món mà Chaengie, và chị nữa, vẫn hay nấu! Nhưng em đói quá, không chịu nổi đến lúc về nhà. Vậy cho nên cũng chẳng có cách nào khác."

"Thế thì..." Nàng thở dài, xoa nhẹ lên mái tóc của nó. Nàng chẳng thể nhớ nổi, từ lúc nào mà em gái nàng lại cao lớn tới như vậy nữa "Ngày mai hãy về sớm một hôm, được chứ? Ba và chị sẽ chờ cơm!"

"Em rất tiếc, em không thể, Jennie! Em muốn cái món đồ này phải được hoàn thành và sản xuất sớm nhất có thể! Làm sao mà chúng ta biết được khi nào sẽ lại có một cuộc hỏa hoạn? Hoặc một trận động đất?" Lisa mím môi một cái và lắc đầu "Đến lúc đó em không muốn phải thốt lên giá như em bớt thời gian ăn uống lại một chút, ngủ ít đi một chút, em đã có thể cứu mạng hàng ngàn người!"

"Lisa, em đã nghe câu chuyện về đôi cánh của Icarus chưa?" Bỗng nhiên, Jennie hỏi.

"Sao cơ ạ?"

"Câu chuyện về một người đàn ông, đã tạo ra một bộ cánh khổng lồ từ sáp và cành liễu gai để thoát ra khỏi mê cung. Nhưng rồi anh ta lại quá tự mãn, bay quá gần mặt trời khiến bộ cánh bị phá hủy. Cuối cùng, anh ta rơi xuống đất và chết!"

"Chuyện... chuyện này, có liên quan gì tới em sao ạ?" Nó bối rối hỏi.

"Lisa, em giống như Icarus, đang hấp tấp và vội vàng muốn tìm ra được một lối thoát khỏi mê cung. Món đồ em đang nghiên cứu ấy, nó cũng giống như đôi cánh vậy. Nhưng em nên nhớ, nó chỉ là một giải pháp, chứ không phải là cứu cánh cho mọi vấn đề trên thế gian này!" Jennie chạm nhẹ vào cánh tay còn đang băng bó của Lisa, rồi hỏi "Tay em thế nào rồi?"

"Sắp khỏi rồi ạ!" Nó liếm môi, nói nhanh "Mà cái đôi cánh ấy, ý chị là thế nào?"

"Bay vốn dĩ không phải là khả năng mà loài người được ban tặng, Icarus đã cố ý muốn phá vỡ sự thật đó, nên anh ta phải trả giá!" Jennie thơi không dò xét cánh tay em gái nữa, nàng thở dài, nhận ra rốt cuộc thứ mà con bé để tâm tới duy nhất lúc này chính là dự án đó. Nàng biết nàng không thể ép buộc nó được, và nàng cũng không muốn làm vậy. Thế nên nàng chỉ còn biết khuyên nhủ nó mà thôi "Em cần phải biết rằng quy luật tự nhiên của cuộc sống là việc con người sinh ra và rồi một lúc nào đó họ sẽ chết đi, điều đó không thay đổi được! Cứu mạng con người là việc tốt, đương nhiên nó là một điều tốt vĩ đại hơn tất thảy những điều vĩ đại. Nhưng chống lại lẽ tự nhiên, thì cái giá phải trả là rất đắt đấy!"

"Jennie, chẳng lẽ ý chị là em không nên cứu người ư?" Lisa bàng hoàng, nó hơi lùi lại một chút.

"Không phải thế! Nhưng ngày hôm nay em cứu được trăm người, ngàn người, thì ngày hôm sau em sẽ tìm được cách cứu hàng chục, hàng trăm ngàn người khác. Đương nhiên sẽ có những người em có thể cứu được, và những người em không thể cứu! Như chị đã nói, quy luật sống - chết của tự nhiên, không một ai chống lại nó được. Thế nhưng sẽ có mấy ai hiểu điều đó, họ sẽ lại quy đổ trách nhiệm hết cho em thôi, em gái bé nhỏ của chị!"

"Không... sẽ không có chuyện đó đâu!" 

"Em vẫn còn quá trẻ để hiểu được chuyện này!" Jennie lắc đầu "Nhưng loài người là loài ích kỉ và tàn nhẫn nhất đấy! Chẳng có bất cứ sinh vật nào mè nheo và đòi hỏi giỏi hơn chúng ta nữa đâu!"

"Chị quá tiêu cực rồi Jennie à, đừng như thế mà!"

"Chị thương em nhiều lắm, Lisa! Thế nên chị phải nói thật với em như vậy! Chị không tiêu cực đâu, đó là sự thật!" Nàng thở dài, hôn lên má con bé một cái rồi quay lưng để trở về phòng của mình "Dù em có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể cứu được hết tất cả mọi người! Không ai có thể làm được điều đó! Vậy nhưng, con người thì sẽ chẳng bao giờ ngưng đòi hỏi cả đâu!"

"Chị à..."

"Về phòng ngủ đi Lisa!" Nàng tảng lờ tiếng gọi của em gái, đóng cửa phòng lại thật nhẹ sau lưng "Ngày mai nhớ phải về sớm!"

***

Lisa trằn trọc mãi. Nó không thể ngừng suy nghĩ được về những điều mà Jennie đã nói.

Nó vốn cứ nghĩ rằng khi cha nó nói rằng nó sẽ trở thành một người vĩ đại hơn ông, có nghĩa ông kì vọng nó sẽ trở thành một con người mà cả nhân loại sẽ nhớ đến vì những phát kiến mang tính cách mạng như vậy, giống như ông đã từng làm.

Nhưng nếu như cứ liên tục đòi hỏi, thì quả thực nó cũng không biết phải cắm mặt ở phòng nghiên cứu thêm bao nhiêu lâu nữa thì mới có thể trở thành một người vĩ đại như cha! Ông ấy ngay trước khi mất đi, vẫn còn đang ôm ấp biết bao nhiêu là dự án, vốn dĩ định truyền hết lại kiến thức cho nó cơ mà.

Cả đời cha nó đã dành ra để cống hiến hết cho khoa học. Nhưng mà nó có thực sự muốn điều đó không nhỉ?

"Chaengie à!" Lisa gọi, và chiếc ghế sạc trong góc phòng sáng lên một thứ ánh sáng xanh dương dìu dịu "Lên giường tớ đi!"

"Cậu khó ngủ sao?" Giọng Chaeyoung êm êm vang lên, kèm theo tiếng loạt xoạt khi em bước tới gần chiếc giường, rồi nhanh nhẹn leo lên, nằm ngay bên cạnh con bé và ôm lấy nó, như nó vẫn thường hay bảo em làm.

"Ừ, tớ đang suy nghĩ cái này, muốn hỏi cậu một chút!"

Chỉ là nó phân vân, cha nó muốn nó trở thành người vĩ đại. Thế còn Chaeyoung thì sao?

Lisa kể lại cho em nghe cuộc nói chuyện của mình cùng với Jennie ban nãy. Nghe xong, em gật gù nói.

"Tớ nghĩ chị Jennie nói đúng đây!"

"Tại sao vậy?"

"Cậu là con người, Lisa! Thời gian mà cậu có không phải vô tận. Cứu người là tốt, nhưng cậu còn có gia đình, bạn bè... cậu có cả một cuộc sống trải dài trước mắt, thật phí phạm nếu như suốt ngày cậu chỉ ở lì trong phòng nghiên cứu!"

"Nhưng..."

"Tớ hiểu sáng chế là đam mê của cậu! Và cậu quá tốt bụng đến mức chẳng muốn bất cứ ai đau khổ. Nhưng Lisa, cậu không thể đem lại sự bình yên cho tất cả mọi người đâu. Cậu là một con người tuyệt vời, là một thiên tài, một thần đồng hiếm có! Nhưng con người vẫn chỉ là con người, chúng ta chưa bao giờ chiến thắng ý muốn của Chúa cả! Con người chết đi, là để trở về bên Người, cậu không cần phải quá nghiêm trọng về cái chết như thế. Lisa ạ, việc mà cậu cần phải làm gấp hơn c này, đó là có một thứ tự ưu tiên nhất định trong cuộc đời của mình!"

"Chaengie, vậy cậu nghĩ, làm người như thế nào là tốt nhất?"

"Ừm..." Em trầm ngâm suy nghĩ trong vài giây, rồi trả lời "Làm một người hạnh phúc là tốt nhất!"

"Hạnh phúc ư? Hạnh phúc thế nào?"

"Thì, hạnh phúc với những gì mình chọn ấy!" Chaeyoung nhún vai "Làm những điều mình thích, ăn những món mình thèm, chơi những thứ mình hứng thú, đọc những cuốn sách khiến mình tò mò và..."

"Và sao nữa?" Lisa nhướn mày lên.

"Và... dành thời gian cùng người mình thương!"

"Ừm..." Lisa ho lấy giọng một cái "Tớ đoán là cậu nói đúng! Thực ra cũng không quá khó khăn cho tớ! Vì những người tớ thương hiện giờ chỉ có gia đình chúng ta mà thôi!"

"Và cả chị Jisoo?"

"Ừ, chị ấy nữa!"

"Có thể tính cả Dalgom nữa nhỉ?"

"Tớ hết người để đưa vào danh sách rồi sao?" Lisa đưa tay lên gãi gãi đầu "Chẳng biết đây là may mắn hay đen đủi nữa!"

Hai đứa phá ra cười rúc rích, rồi một lúc sau, Lisa lại tiếp tục lên tiếng.

"Còn cậu thì sao? Ưu tiên số một của cậu là gì?" 

"Đương nhiên là bảo vệ Lisa rồi!"

"Tớ biết ngay mà!"

"Quá hiển nhiên rồi đúng không?" Chaeyoung đột nhiên ngưng cười, và em ôm siết lấy con bé thật chặt vào lòng "Tớ chỉ có duy nhất một mình Lisa thôi! Cậu là tất cả mọi thứ của tớ!"

"Thôi nào, đừng nói vậy! Ba và Jennie cũng rất yêu quý cậu, cả Jisoo nữa"

Chaeyoung không trả lời, và Lisa cũng không nói nữa. Con bé thấy hơi đau khi vòng tay em siết mỗi lúc một chặt, nhưng nó không hé môi than phiền gì. Dù không mấy thoải mái hay dễ thở gì, nhưng nó thấy thích khi được em ôm thế này.

"Tớ cũng quý họ lắm! Nhưng không thể bằng tớ thương Lisa!"

"Tớ thương cậu nhiều hơn!" Nó nhe răng ra cười, lém lỉnh nói.

"Vậy thì, tớ thương cậu nhiều nhất!"

***

Từ giờ sẽ cố gắng viết cái fic này mỗi tuần một chap, cố lên!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info