ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

14. Falling for her

_Elysiumonearth

"Đoán xem có chuyện gì nào Chaengie?"

"Chuyện gì thế?" Chaeyoung ngước mặt lên khỏi cái thớt rau đang thái dở, trìu mến nhìn một đứa nhóc gầy gò nhưng khuôn mặt lại rất sáng, đang hớn ha hớn hở muốn khoe điều gì đó với em.

"Tớ được đặc cách quay trở lại công ty Manoban rồi!" Lisa đưa một ngón trỏ lên chiếc mũi sụt sịt của nó. Một hành động mà nó vẫn thường làm mỗi khi xúc động "Họ không còn coi tớ là một đứa con nít nữa!"

"Giỏi quá, Lisa à!" Chaeyoung vui vẻ thốt lên, cố gắng tỏ ra mình bất ngờ trước thông tin này. Em tiến tới lại gần con bé, và xoa lên mái tóc rối bù vừa bị những cơn gió lớn vần vò. Hẳn là con bé đã chạy như bay về nhà sau khi nhận được tin.

"Tớ không còn là học sinh trung học nữa rồi!" Không kìm nén nổi nữa, Lisa khóc òa lên và lao vào ôm cứng lấy Chaeyoung "Từ ngày mai tớ sẽ là một kĩ sư!"

"Một kĩ sư, giống với chị Jisoo nhỉ?"

"Giống với bố tớ nữa, Chaengie à!" Con bé thút thít "Ông ấy đã từng là một kĩ sư vĩ đại nhất thế kỉ này đấy!"

"Và giờ là thời điểm của Lisa, đúng không nào?" Em xoa xoa nhẹ lên tấm lưng gầy của con bé, thủ thỉ "Cậu sẽ trở thành một kĩ sư còn xuất sắc hơn ông ấy nữa!"

"Gì cơ?" Lisa tròn mắt hỏi lại. Có lẽ nó ngạc nhiên vì droid vốn không hề biết nói những câu khen ngợi như thế này.

"Ý tớ là, theo những gì tớ tính toán, thì xác xuất để cậu thành công hơn ngài Manoban năm xưa là rất cao!" Chaeyoung vội nói lảng.

Cũng may cho em, Lisa không để ý lắm tới điều này, nên em đã không bị lộ chuyện mình có lưu trữ toàn bộ thông tin về tương lai của con bé. Nó buông em ra, gật gù một chút, rồi lại ngoác miệng ra cười không kiểm soát được.

Bỗng nhiên từ trong cặp của Lisa rơi ra một tập phong bì. Chaeyoung dù không cố ý nhưng theo phản xạ, vẫn quét hết một lượt các lá thư ấy.

Đều là thư chúc mừng từ những người hâm mộ con bé cả.

"Lisa ở trường được yêu quý nhỉ?" Em cười buồn, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói mình bình thản.

"Không có đâu, chỉ là xã giao thôi!" Con bé lúng túng, nó vội vã cúi xuống nhặt hết đống thư dưới đát, rồi thảy chúng lên bàn ăn một cách tùy tiện "Chủ yếu là bạn cùng lớp, bọn nó tiếc nuối vì từ giờ không có ai cho chúng nó chép bài tập miễn phí ấy mà!"

Em không nói thêm gì nữa, vì biết chắc Lisa đã không mở những bì thư ấy ra. Con bé không hề biết rằng chỗ thư đó không phải chỉ được gửi từ bạn cùng lớp của nó, mà thậm chí các lớp khác, lớp trên, lớp dưới, nam có, nữ có... và họ hoàn toàn không phải nuối tiếc vì từ nay không còn một thiên tài để chỉ bài cho họ nữa, mà là họ nuối tiếc vì đã không còn cơ hội để thân thiết với Lisa hơn.

"Đừng có quan tâm mấy cái đó! Chaengie, cũng không cần phải nấu cơm nữa đâu!" Con bé nhanh tay cởi bỏ chiếc tạp dề trên người em ra, rồi mau chóng kéo em lên phòng mình "Tụi mình thay quần áo! Rồi tớ sẽ đưa cậu đi tới chỗ này!"

"Ơ, tớ mặc thế này cũng được, tại sao phải thay?" Chaeyoung nghiêng nghiêng đầu thắc mắc, khi thấy Lisa mở tung tủ quần áo ra để lựa chọn ra vài bộ, rồi ấn chúng vào người em.

"Bên ngoài trời lạnh lắm, cậu nên mặc ấm!" Con bé nói, rồi một mực đẩy em vào bên trong phòng tắm đóng cửa lại.

"Tớ chỉ là droid thôi mà Lisa!" Em phá ra cười "Tớ trông giống con người, nhưng mà tớ không biết lạnh!"

"Nhưng đối với tớ thì cậu không phải... chỉ là droid!" Con bé ngập ngừng đôi chút, rồi lại nói nhanh "Không biết! Tớ bảo cậu thay thì cậu cứ thay đi! Rồi xuống nhà nha, tớ đợi ở dưới!"

Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Lisa nắm tay dắt Chaeyoung đi ra nhà ga gần nhà, nó mua vé cho cả hai, rồi lại kéo em lên tàu.

Trên đường đi Chaeyoung cứ luôn miệng thắc mắc hỏi Lisa đang dẫn em đi đâu, kia là cái gì, đó là thứ chi. Mọi thứ đều rất lạ lẫm với em, từ thư viện cho tới bảo tàng thành phố, từ công viên cho tới các bến cảng rực rỡ. Cũng bởi vì bản thân là một droid giúp việc nhà, nên em cũng chẳng ra ngoài bao giờ cả, chỉ trừ những lúc đi siêu thị mua thức ăn về làm bữa.

Vậy mà con bé chẳng nói gì hết, nó cứ liên tục đưa ngón tay lên môi mình ra ý nói em không nên hỏi quá nhiều. Lúc này, em mới để ý những người khác trên tàu đôi lúc ném cho em một cái nhìn vụng trộm. Em có thể đọc được môi của họ đang thì thầm nhỏ to với nhau, đều là nói về em cả.

"Này, cái con bé tóc nâu ấy làm sao thế nhỉ? Cứ như con nít lên năm vậy!"

"Trông nó xinh như thế, dáng lại nuột nà, thường thì bọn con gái như thế này trải đời lắm! Có khi nào nó là droid không nhỉ?"

"Droid cái nỗi gì mà ngốc như nó? Tíu ta tíu tít chẳng ngớt miệng!"

"Ừ, xinh nhưng thật là phiền phức!"

"Nhưng tôi cá, con bé ấy mà là droid, thì bán được ối tiền đấy!"

"Lại mấy thằng nhà giàu mua đúng không, chuẩn rồi!"

"Lại chẳng, nuôi bọn con gái thì sợ hao tiền, còn bọn droid bình thường thì lạnh lẽo ghê bỏ mẹ! Kiếm được một em thế này là hết ý!"

Chaeyoung buồn bã mỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nép mình vào gần với Lisa hơn, và dựa đầu lên vai con bé.

Em hiểu rồi, vì em rất đặc biệt, nên Lisa sợ em sẽ gặp nguy hiểm nếu như có bất cứ ai biết được em là droid.

"Đến rồi, chúng mình vào thôi!" Khi tàu dừng bên ở ga Southland, nó liền thì thầm khe khẽ, rồi nắm tay em đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi.

"Giờ không còn ai tọc mạch nữa, cậu có thể nói cho tớ chưa vậy?" Chaeyoung vẫn bước đi bên cạnh Lisa, đầu em cúi gằm, bẽn lẽn hỏi "Chúng mình đi đâu thế?"

"À... tớ muốn tự ăn mừng thôi ấy mà!" Con bé gãi gãi đầu, tự nhoẻn miệng cười bản thân một cái, rồi lại nhanh chóng siết chặt lấy bàn tay Chaeyoung hơn nữa, tay còn lại, nó chỉ về hướng trung tâm thương mại Southland "Đi thôi nào!"

Ban đầu Chaeyoung nghĩ, có lẽ Lisa muốn mua quần áo mới chăng, nhưng khi cả hai bước qua các cửa hàng H&M, Gap, Uniqlo, Cotton On... con bé chẳng hề dừng chân.

Nhìn xuống đôi Dr. Martens đã cũ của con bé, em đoán, có khi nó muốn mua giày. Vậy nhưng rồi nó chẳng tỏ vẻ đoái hoài gì khi trông thấy biển hiệu của Foot Locker, Patupus...

Biết đâu con bé muốn mua điện thoại mới, hay là đĩa chơi game gì thì sao? Em vừa nghĩ vừa ngoái đầu nhìn sang hướng rẽ vào cửa hàng JB Hifi, nhưng Lisa lại rẽ sang một hướng ngược lại.

Khi Chaeyoung đã hoàn toàn bỏ cuộc việc đoán xem con bé đang định dẫn em đi đâu, thì nó dừng chân lại, cười thật tươi và reo lên phấn khích.

"Tới rồi!"

Chaeyoung kinh ngạc tới há hốc mồm.

"Điện tử xu ư? Nhưng Lisa, ở nhà cậu có hẳn bộ máy chơi game hiện đại nhất..."

"Nạp cho cháu một trăm đô la vào đây ạ!" Lisa phớt lờ hoàn toàn câu nói của em, đưa tấm thẻ thành viên cùng tiền cho người quản lý và chờ đợi anh ta nạp tiền vào. Xong, nó lại cười hớn hở, và đẩy Chaeyoung đi chơi từng máy một, mặc kệ sự phản đối của em.

"Lisa à, tớ không biết chơi những trò này, cậu chưa có lập trình cho tớ..."

"Mấy trò này không cần lập trình đâu! Thử đi, Chaengie!"

Mà quả thật, Chaeyoung chơi rất giỏi, bất cứ trò nào cũng phá kỉ lục.

"Thấy rồi chứ?" Lisa hồ hởi nói, khi nhanh tay lôi ra một dãy vé đổi thưởng dài dằng dặc cứ tuôn ra không ngớt từ chiếc máy, sau khi em mới phá một kỉ lục tại đây.

"Lisa lúc nào cũng nói đúng nhỉ!" Em phá ra cười lớn, rồi cũng cúi xuống phụ giúp con bé thu gom chỗ vé thưởng "Tớ không nghĩ được là, ra ngoài chơi lại vui đến như vậy!"

"Nếu cậu muốn, thì từ giờ, mỗi cuối tuần chúng mình đều ra đây chơi nhé?" Lisa cười tít mắt.

"Thật không?" 

"Thật! Dù sao thì tớ cũng rất thích đến đây mà! Ngày trước, bố cũng hay dắt tớ tới những chỗ chơi như thế này, cũng tại ông ấy không biết chỗ nào để có thể cho trẻ con và người lớn cùng vui chơi cả! Mẹ tớ mất sớm, bố tớ cũng hơi vụng về trong việc chăm sóc một đứa con gái, thế nên tớ lớn lên mới bầy hầy như vậy!" Lisa vừa kể lể vừa cười, và Chaeyoung cũng cười theo "Nhưng mà, bố vẫn là một người mà tớ ngưỡng mộ nhất!"

"Bố cậu là một người tuyệt vời!" Em cầm lấy bàn tay của con bé, khi để ý thấy mũi nó thoáng đỏ lên "Vì thế, nên ông ấy mới nuôi dạy được một đứa trẻ hoàn hảo như thế này!"

"Thôi nào, đừng nói thế!" Lisa bẽn lẽn lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa dứt.

Nó thấy hơi ngại ngùng, liền bèn đứng dậy, rồi chỉ tay vào một chiếc máy gắp thú gần đó.

"Chaengie, cậu thích con nào, tớ sẽ tặng cậu nhé!"

Chaeyoung chỉ vào một chú gấu bông nhỏ màu nâu, em nói rằng con gấu đó thực sự dễ thương. Lisa gật gật đầu, xắn tay áo lên và quyết tâm sẽ gắp lên cho bằng được thì thôi.

Thế mà rốt cuộc, Chaeyoung phải hết lời khuyên ngăn Lisa không được nạp thêm tiền vào thẻ chơi game nữa, vì con bé tức tới đỏ mặt tía tai vì đã bỏ ra hơn năm mươi đô la mà vẫn không gắp nổi chú gấu nhỏ tí tẹo kia.

"Chỉ cần một lần nữa thôi là được mà!" Con bé hậm hực nói, môi nó bĩu ra hờn dỗi.

"Một lần nữa thôi là chúng mình sẽ không còn tiền mua vé tàu về nhà mất!" Chaeyoung cười xòa, đặt vào trong tay nó một bịch kẹo M&M được đổi từ những vé thưởng ban nãy, lựa lời an ủi "Thôi nào, dù sao chúng ta đã thắng cả một tiệm bánh kẹo rồi mà! Toàn những món cậu thích!"

"Nhưng Chaengie đâu có thích chúng!" Lisa thở dài, chẳng muốn mở kẹo ra ăn. Bởi vì con bé biết, Chaeyoung của nó không thể cùng chia sẻ được sự ngọt ngào này.

"Ừ, nhưng tớ cũng đâu có thích con gấu ấy nhiều đến vậy!" Em lại cười, lấy gói kẹo từ tay nó và bóc ra, rồi đưa một viên lên chạm vào môi nó "Tớ chỉ thích Lisa thôi!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info