ZingTruyen.Com

Chaelice Butterfly Effect

"AAAAAAAAAA!!!" Lisa rú ầm lên và nhảy tót từ chỗ ngồi trên ghế sofa ra phía sau, rúc thẳng vào lòng Chaeyoung đang đứng gần đó pha trà.

"Lại một cảnh jumpscare nữa sao?" Em bình thản quay lại vuốt nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của con bé.

"Con nhóc đó mới vừa nãy còn là người cơ mà... thế quái nào... nó lại có thể... quay đầu một góc ba trăm sáu chục độ!!!" Lisa lắp bắp, vẫn chúi mặt vào bụng Chaeyoung "Hóa ra ngay từ đầu... nó đã là quỷ rồi! Một con quỷ xấu không thể chấp nhận được!!! Dọa mình sợ đến rớt cả tim!!!"

"Giới truyền thông sẽ nói gì khi thấy Lisa Manoban, người trẻ tuổi nhất trong lễ trao giải Nobel vừa rồi, phát ngôn ra câu vừa nãy nhỉ?" Em nhẹ nhàng kéo con bé đứng thẳng dậy, thận trọng vuốt lại đầu tóc rối bù của nó cho thẳng thớm, rồi đặt vào trong tay nó một tách trà nóng thơm lừng "Uống nó đi, tớ không mong nó sẽ giúp cậu can đảm hơn nhưng ít nhiều gì sẽ khiến cậu thấy khá hơn!"

"Tớ sẽ không thấy khá hơn đâu nếu như cuối cùng con - quỷ - xấu - xí - trong - lốt - con - nít đó không bị thanh trừ!" Lisa hớp một ngụm trà, rồi nheo mắt lại ti hí để quay lại tiếp tục thấp thỏm theo dõi bộ phim.

"Ấn tượng đó, cậu là nhà khoa học đầu tiên mà tớ từng biết đến sợ ma!" Chaeyoung bật cười.

"Vì những nhà khoa học không ghi cái đó vào thông tin cá nhân, hay hồ sơ xin việc của họ!" Lisa vặc lại "Jisoo cũng sợ ma vậy!"

"Đâu có!"

"Chị ấy nói là chị ấy không sợ sao?"

"Kim Jisoo nói rằng chị ấy không tin vào ma quỷ..."

"Không tin đâu có nghĩa là không sợ chứ!"

Chaeyoung cười xòa, không muốn tiếp tục cuộc tranh luận này nữa, bèn nhẹ giọng lảng sang chuyện khác.

"Ở đài Z. đang có phim khoa học viễn tưởng đấy, nếu cậu không muốn tiếp tục xem bộ phim này nữa tớ sẽ chuyển kênh giúp cậu!"

"Không cần đâu!" Lisa lắc đầu "Những bộ phim đó hoặc là quá tầm thường, hoặc là quá sức hư cấu tới mức trẻ con, tớ không muốn xem!"

"Con người xem phim là để giải trí thôi Lisa ạ, cậu nên bỏ thói quen phân tích các khía cạnh logic của phim đi, nó không tốt cho cậu đâu!" 

Nói vậy, nhưng Chaeyoung vẫn bước theo con bé khi nó kéo em ngồi trở lại lên chiếc sofa để tiếp tục theo dõi những cảnh ghê rợn trên màn hình. Nó ôm cứng lấy vai em, thi thoảng lại rúc sâu vào mái tóc mềm xõa dài trên cổ em mỗi khi con quỷ trẻ nít ban nãy lại xuất hiện.

"Đây đã là bộ phim kinh dị thứ ba cậu xem tối nay rồi! Có chuyện gì sao?"

Chaeyoung dụi trán mình vào mái tóc nâu của Lisa, hỏi khẽ. Nhưng con bé im lặng.

"Cậu luôn luôn không thể ngủ được mỗi khi xem loại phim này..." Em đưa một tay lên xoa nhẹ lưng nó, tiếp tục thủ thỉ "Cậu đang muốn đợi chị Jennie về nhà sao?"

Lisa tiếp tục im lặng không đáp, chỉ buông một tiếng thở dài. Chaeyoung nhắm mắt lại, thực hiện một vài phép tính nho nhỏ. Chỉ chừng hơn một giây sau, em lại mở mắt ra, và nhẹ giọng vỗ về con bé.

"Tớ nghĩ cậu không nên đợi nữa mà hãy đi nghỉ ngơi đi, vì chờ đợi có lẽ hơi vô ích. Đã hơn mười một giờ đêm rồi, có lẽ chị ấy sẽ không về đâu!"

"Tớ sẽ không ngủ được!" Lisa rầu rĩ nói "Tớ lo cho Jennie lắm! Ngộ nhỡ chị ấy uống rượu thì sao?"

 "Jennie đã chính thức bước sang tuổi mười tám ngày hôm nay, tức là chị ấy hoàn toàn đủ tuổi để sử dụng thức uống có cồn..."

"Tớ biết, tớ biết! Chính vì vậy nên tớ mới lo đó!" Con bé ngắt lời, rồi lại thở dài thêm một cái não nề.

"Lisa, đó là tiệc sinh nhật của chị ấy! Uống một chút, không hại gì mà! Thỉnh thoảng cũng nên để chị ấy vui vẻ một chút!" 

"Tớ không chắc cái "một chút" của Chaengie là ở mức độ như thế nào đâu!"

"Cậu nói cứ như cụ non ấy, Lisa! Đừng lo lắng thái quá như thế, chị Jisoo cũng ở đó mà! Theo như tính toán của tớ thì Jennie sẽ không gặp nguy hiểm gì khi ở bên cạnh chị ấy đâu!"

"Vậy thì tính toán của cậu có lỗ hổng đấy Chaengie ạ! Jisoo và Jennie đã thích nhau gần ba năm nay rồi! Hôm nay Jennie tròn mười tám tuổi, vừa hay, cả hai lại còn say nữa!"

"Tớ không hiểu, Lisa ạ! Tại sao chuyện chị Jennie tròn mười tám tuổi, và uống rượu lại có thể làm tính toán của tớ sai?" Chaeyoung nghiêng nghiêng đầu.

Lisa há miệng toan giải thích, nhưng khi quay sang khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt nâu ngây ngô đang mở to nhìn mình, thì nó lại đỏ bừng mặt quay đi.

"Không... không có gì!"

"Sao lại không có gì, bộ xử lí thông tin của tớ thiếu sót ở đâu sao?" Em ngồi thẳng lưng lại, nghiêm giọng nói "Phải sửa đúng chứ? Để tớ ngắt mạch điện nhé?"

"Không!" Con bé hốt hoảng nói, xua tay "Không cần sửa! Bộ xử lí của cậu không có thiếu sót!"

"Hay là tớ cần cập nhật thêm thông tin gì? Cậu nói từ khóa đi!"

"Không cần cái đó!"

"Vậy chẳng lẽ cậu sẽ nâng cấp kho dữ liệu của tớ? Có cần tớ lên lịch nhắc nhở..."

"Không cần!" Lisa ngắt lời Chaeyoung, đưa tay lên bóp bóp trán "Không phải cứ là droid thì cậu cần phải biết hết tất cả mọi thứ đâu! Đôi khi cậu không biết một số thứ lại là tốt đấy! Hiểu không? Vì lợi ích của cậu thôi!"

"Thế nhưng..."

"Nhưng nhị gì nữa? Tớ đã bảo..."

"Nếu như tớ không phải là một droid hoàn hảo, thì Lisa có còn cần tớ nữa không?" 

Lisa sững người lại trong giây lát, nó hơi mím môi lại.

Con bé ngẫm nghĩ một lúc, giống như cân nhắc lời nói của mình một cách cẩn thận, rồi nó cũng ngồi thẳng dậy, đưa một tay lên xoa mái tóc mềm của em.

"Chính vì cậu không phải là một droid hoàn hảo, nên tớ mới cần cậu Chaengie!"

"Tớ không hiểu ý của Lisa!"

"Cậu không phải lúc nào cũng đưa ra những câu trả lời chính xác, cậu không luôn luôn hành động theo sự lập trình, đôi khi cậu phán đoán tình huống sai, hoặc cậu hiểu lầm ý của mọi người... cậu phạm lỗi khi làm việc Chaengie à!"

"Tớ vẫn không hiểu, tại sao điều đó lại khiến Lisa cần tớ?"

"Bởi vì điều đó khiến mọi người thoải mái, tớ thoải mái, khi ở bên cạnh cậu!" Lisa nhún vai, kéo Chaeyoung vào sát với người mình hơn nữa "Như cậu biết đấy, tớ không thoải mái khi ở bên cạnh droid, vì chúng lạnh lẽo, chúng máy móc, chúng vô hồn... chúng không phạm sai lầm! Vậy nên cậu biết đó, Chaengie, cậu không phải là một droid hoàn hảo, nhưng cậu sống động lắm, cậu cảm nhận được mọi thứ, và cậu khiến mọi người xung quanh cũng cảm nhận được cuộc sống này rõ ràng hơn!"

"Ý cậu là, cảm xúc của tớ?" Chaeyoung dè dặt nói "Nhưng tớ có được chúng, đều là do cậu lập trình nên."

"Không phải đâu, cảm xúc không thể lập trình được!" Lisa lắc đầu "Tớ chỉ lập trình cho cậu khả năng bộc lộ chúng ra mà thôi! Những lập trình ấy, nếu cài vào bất cứ một con droid nào khác, chúng hoàn toàn không khác gì lúc trước cả!"

"..."

"Cậu biết đó Chaengie à, lúc trước tớ đã từng có mong muốn biến tất cả mọi droid trên thế giới này trở nên giống cậu!" Lisa thở dài, rồi tự cười một cái "Trở nên có hồn, trở nên sống động, trở nên ấm áp, trở nên... giống với con người đến không tưởng, như cậu!"

"Chờ chút!" Chaeyoung giật mình, vội hỏi lại "Đã từng?"

"Ừ..." Nụ cười trên môi con bé giãn rộng ra hơn đôi chút "Nhưng tớ đã bỏ cuộc rồi, vì sự đặc biệt đó là của riêng cậu! Chaengie à, tớ không hiểu vì lí do trên trời dưới đất nào mà người chủ cũ lại bỏ rơi cậu, và dây mơ rễ má thế nào mà chúng ta lại gặp được nhau! Nhưng có lẽ đó là may mắn nhất trong cuộc đời của tớ, khi mà giờ đây chúng ta ngồi cạnh nhau thế này!"

"Lisa..."

"Cậu biết đấy, chúng mình giống nhau lắm! Đều cô đơn, đều buồn bã, đều từng bị cả thế giới này quay lưng... nhưng chúng ta đặc biệt! Tuy không phải ai cũng hiểu được sự đặc biệt của chúng ta, và đã có lúc chúng ta ước gì mình không được sinh ra khác với số đông như thế này! Nhưng mà Chaengie, chúng mình tìm được nhau rồi!"

"..."

"Tớ không cần cậu phải hoàn hảo đâu Chaengie, vì sự đặc biệt của cậu là tất cả đối với tớ rồi!"

"Đặc biệt giống như chị Jisoo đối với cậu sao?"

Lisa lắc đầu.

"Hay là như chị Jennie? Tiến sĩ Kim?"

Con bé bật cười, tiếp tục lắc đầu.

"Như cha cậu?"

"Tớ không thể tin được sẽ có một ngày tớ nói thế này, nhưng cậu ngốc quá rồi đấy, Chaengie!"

"Liệu có thể nào..." Chaeyoung thấy một chút điện lóe lên trong khóe mắt, trong lòng em dấy lên một thứ cảm xúc thật kì lạ.

"Đừng hỏi nữa!" Lisa lại lắc đầu, rồi nó ghé vào hôn lên trán Chaeyoung một cái thật khẽ "Đồ ngốc như cậu, sẽ không hiểu được sự đặc biệt của bản thân mình với tớ đâu!"

"Tối nay tớ có thể ngủ trên giường của cậu không?" Chợt, em lên tiếng hỏi.

"Hửm?"

"Để đảm bảo rằng, sẽ không có con - quỷ - xấu - xí - trong - lốt - con - nít sẽ quấy rầy giấc ngủ của cậu!"

Lisa phá ra cười ngặt nghẽo.

"Nhưng giường tớ hơi chật đấy..."

"À... theo như tớ tính toán, thì Lisa đã cao lên mười hai centimet so với năm ngoái, để tốt nhất cho sự phát triển của cậu, có lẽ tiến sĩ Kim nên mua cho cậu một chiếc giường mới to hơn thôi!"

"Ồ, thật sao?" Lisa reo lên phấn khích, kéo Chaeyoung đứng dậy "Ơ thật này, tớ đã cao nhiều đến thế cơ á? Gần bằng Chaengie rồi này!"

"Lisa đã mười sáu tuổi rồi, ra dáng thiếu nữ lắm!"

"Yeah yeah..." Con bé nhún vai, rồi nháy mắt một cái "Hãy cứ chờ tới khi tớ mười tám nhé, đảm bảo cậu sẽ hết hồn luôn đấy!"

Nhưng Chaeyoung không thể cười nổi.

Bài báo đó, lại vụt lên trong bộ nhớ của em.

TIN CHẤN ĐỘNG VỀ TAI NẠN ĐÃ CƯỚP ĐI MẠNG SỐNG NHÀ KHOA HỌC THIÊN TÀI CỦA THẾ KỈ KHI MỚI BƯỚC SANG TUỔI MƯỜI TÁM - LISA MANOBAN.

"Li... Lisa này..." Giọng Chaeyoung hơi giật cục một cách kì lạ, nhưng Lisa có vẻ đang vui nên hầu như không để ý tới điều đó "Cậu nói đúng đấy, có lẽ tớ là droid duy nhất biết sợ hãi!"

"Sao thế?" Con bé hơi nhíu mày lại "Cậu sợ cái gì cơ?"

"Tớ sợ..."

"Cậu sợ con quỷ ấy đúng không?" Lisa thốt lên, vỗ tay một cái rõ to như thể mới phát hiện ra điều gì mới mẻ lắm "Ha, tớ biết ngay mà, cậu cũng sợ nó, thế mà nãy giờ cứ chọc tớ mãi!"

Chaeyoung nhắm mắt lại, cúi gằm mặt xuống, gật nhẹ đầu.

Em ước, giá như em có thể bật khóc ngay lúc này.

"Ơ này, Chaengie sao vậy? Giận tớ sao?"

Con bé hốt hoảng, nó thôi không tỏ ra khoái chí nữa. Thấy em vẫn đứng im cúi đầu, không đáp lại lời của mình, tự nhiên trong lòng nó dấy lên một nỗi xót xa kì lạ.

"Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu, nha!" Lisa vội vàng ôm chầm lấy em vào lòng, vuốt ve tấm lưng nhỏ "Cậu không có một mình đâu!"

"Ừ..."  Chaeyoung hôn thật khẽ lên tóc con bé, thì thầm "Và tớ sẽ bảo vệ Lisa, tớ hứa!"

***

Ôi mùng 1 khách khứa đông quá nên tớ đăng trễ, xin lỗi cả nhà nhé T^T

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com