ZingTruyen.Com

Chaelice Butterfly Effect

"Vụ tai nạn đó, kinh khủng thật nhỉ?"

Lisa ngừng nhai miếng bánh mì kẹp thịt xông khói trong cổ họng, nó cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xầm của đám học sinh xung quanh.

Con bé liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử phía trên cao. đã mười hai giờ bốn mươi lăm phút, chỉ còn mười lăm phút nữa là giờ ăn trưa sẽ kết thúc.

"Không biết, vụ tai nạn đó có khiến con bé nhà Manoban đó nhớ lại chuyện ấy không?"

"Ý cậu là gì cơ?"

"Thì vụ tai nạn của cha cô ta năm xưa đó!"

Thở dài một cách tuyệt vọng, Lisa đoán nó không thể nuốt thêm chút gì vào bụng nữa.

Bản tin trên sóng radio vẫn đều đều vang lên văng vẳng bên tai nó.

...vụ cháy đã thiêu rụi tầng trệt và tầng hai trung tâm Crown Casino, gây thiệt hại hơn một tỉ đô la. Con số thương vong đã lên tới hàng trăm người, và hơn 90% các nạn nhân được xác nhận thiệt mạng do ngộp thở khí độc vì không được giải cứu và di tản kịp thời. Theo các chuyên gia, điều này xảy ra do nhiệt độ bên trong tòa nhà khi xảy ra hỏa hoạn đã tăng lên quá cao khiến các droid cứu hộ không thể dò ra được sóng thân nhiệt từ họ...

"Chẳng phải, cha của cô ta chết đuối cũng là do droid đã không thể nhận diện được thân nhiệt của ông ấy hay sao?"

"Ừ, tôi nghe nói thế..."

Lisa chép miệng một cái, nhét vào tai một cặp nút nhỏ. Nó nhắm mắt lại và tất cả mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.

"Chaengie..."

Đưa tay lên quẹt mi mắt ướt nhòe một cái, rồi Lisa hít một hơi thật sâu, nó chớp chớp mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Khu canteen trường học vẫn náo nhiệt như mọi khi, lũ học sinh tụm thành từng nhóm nhỏ để ăn trưa với nhau. Đa số bọn trẻ đều mang khuôn mặt vui vẻ, mải mê trò chuyện với bạn bè mình mà không để ý tới điều gì khác. Tuy nhiên, vẫn có một số đứa thi thoảng vẫn ném về phía con bé một ánh nhìn lén lút, chỉ trong chốc lát, rồi lại quay về với cuộc trò chuyện.

Kể cả có nghe được, Lisa cũng không muốn biết bọn chúng nói về điều gì!

Nó thở dài, kể từ ngày Jennie tốt nghiệp, lúc nào nó cũng phải cô đơn...

"Tớ giúp gì được cho cậu, Lisa?"

Khuôn mặt nó giãn nhẹ ra khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai êm ái. Lisa thấy lòng chợt nhẹ nhõm hẳn.

"Tớ thấy không khỏe, hãy liên hệ với thầy Jenkins rằng tớ cần phải tới bệnh viện để kiểm tra và nghỉ ngơi cho đến khi thấy tốt hơn!"

"Được thôi!" Giọng Chaeyoung lại vang lên "Cậu muốn nghỉ ngơi bao lâu?"

"Một tuần... cỡ vậy!" Lisa lúc lắc đầu ngẫm nghĩ, đứng lên và cầm theo cái khay thức ăn, rồi nó trút hết tất cả mọi thứ vào cái thùng rác gần đó nhất.

"Tớ đã nhập dữ liệu vào trang thông tin của bệnh viện Monash là cậu có một cuộc hẹn khám sức khỏe vào lúc hai giờ chiều nay, và đơn xác nhận cậu bị suy nhược tinh thần sẽ được gửi tới trường muộn nhất là vào bốn giờ, kèm chỉ định nghỉ ngơi một tuần từ bác sĩ Baker!"

"Cậu ngầu y như mấy tay hacker trong phim vậy!" Lisa bật cười khúc khích.

"Cậu sẽ không còn thích tớ đến vậy khi về nhà đâu, vì tớ sẽ mắng cậu một trận ra trò với lí do bỏ bữa trưa!"

"Được thôi, cậu có thể mắng tớ thỏa thích khi tớ ăn món gà nướng cậu làm!" Lisa nhún vai "Và tớ sẽ có quà cho cậu khi về nhà!"

***

"Sẽ chỉ một lúc thôi, Chaengie! Cậu nghỉ ngơi đi nhé!" Lisa nhẹ nhàng nói, con bé với tay lên xoa đầu Chaeyoung một cái trấn an, rồi ấn vào chiếc nút trên thái dương em.

Chaeyoung có một chút lo lắng, Lisa ít khi nào giữ bí mật gì với em, vậy mà hôm nay nó về nhà đã lôi em ngay vào phòng nó, và nói cái gì đó, đại loại là sẽ nâng cấp hệ thống của em.

Em biết mình không nên để lộ cho con bé biết được em đang suy nghĩ điều gì, vì em đang phải làm một nhiệm vụ liên quan tới tính mạng của nhiều con người. Nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà em thấy nôn nao lo lắng kì lạ.

Một droid như em, lí ra không thể nào cảm thấy lo lắng.

"Sẽ ổn thôi mà, tớ hứa!" Giọng Lisa nhỏ dần đi, khi ánh sáng trước mắt Chaeyoung vụt tắt.

Em đoán, có lẽ Lisa luôn nghĩ rằng chỉ cần tắt em đi là em sẽ ngủ như một con người. Thực tế, thứ được tắt đi chỉ là tất cả mọi giác quan của em mà thôi. Khi vòng tròn sáng trên thái dương Chaeyoung vụt tắt, em không thể nhìn thấy, không thể nghe, không thể ngửi, không thể cảm giác được bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh.

Bộ xử lý của em được ngưng hoạt động, thậm chí các bo mạch cũng được đặt vào trạng thái nghỉ. Thế nhưng Chaeyoung không phải máy móc, cũng không phải con người. Em là một thứ được kết hợp từ cả hai!

Và khi phần máy móc được tắt đi, chính là lúc Chaeyoung được là chính bản thân mình nhiều nhất.

Em thấy buồn phiền, và khá bất công. Khi em được tự do suy nghĩ, được thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình nhiều nhất, lại chính là lúc, em không thể nhìn thấy Lisa!

Trong bóng tối như thế này, em nhớ con bé xiết bao!

Nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, Chaeyoung luôn luôn phải tự an ủi mình như vậy! Ngay khi Lisa khởi động em lại, em sẽ được nhìn thấy con bé thôi. Và nó sẽ ôm siết lấy em thật chặt, như nó vẫn thường làm.

Khuôn mặt sáng bừng đó, cùng nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa thu, nó khiến Chaeyoung quên hết sự bực dọc vì nỗi cô đơn lạnh lẽo em luôn luôn phải chịu đựng. Em thầm nghĩ, không hiểu có phải em đã quên đi rằng em từng là một con người không, hay là vì Lisa là một đứa trẻ quá đỗi tuyệt vời, mà em thấy bản thân mình sống dưới thân phận một người máy của đứa trẻ đó, cũng chẳng phải quá tệ.

Lisa luôn luôn là một đứa trẻ đặc biệt!

Con bé là món quà, mà Thượng Đế đã ưu ái đem tặng cho loài người...

... và cho Chaeyoung!

***

Đôi mắt Chaeyoung bật mở, em bàng hoàng nhận ra mình đã chạy rất xa khỏi chiếc ghế sạc.

"Lisa?" Em nhìn quanh quất xung quanh, căn phòng của con bé không hề có dấu hiệu của sinh vật sống nào cả.

Không thể như thế được! Chaeyoung cảm thấy mọi khớp trên cơ thể em dường như đông cứng lại.

Không hề có một ai ở đây để khởi động, tại sao em lại tỉnh dậy chứ?

"Lisa..."

Chợt có một lực hút kì lạ, thôi thúc em phải chạy thật nhanh ra khỏi nhà.

"Lisa!"

Nó giống như một loại bản năng, theo như những gì em còn nhớ khi còn là Roseanne. Em không biết tại sao em lại làm như vậy, nhưng em cảm thấy em cần phải làm như thế, và em muốn làm như thế!

"Chaeyoung, em sao thế?" Jennie giật mình kêu toáng lên khi em chạy ngang qua người nàng.

"Xin lỗi, Jennie!" Lập trình trong hệ thống bắt em phải đứng lại để xem xét liệu nàng có bị va đập vào đâu không, nhưng em kháng cự lại nó, khiến khóe môi em bị giật lên nhè nhẹ.

Lần đầu tiên từ khi được các nhà khoa học đánh thức, Chaeyoung cảm giác được một thứ gì đó thật kì quặc, thật lạ lẫm. Em đoán đó là một thứ cảm xúc khá phức tạp mà hệ thống được lập trình sẵn của một con droid không thể nào phân tích nổi.

Thế nhưng khác với trước kia, em không thể làm gì với chúng, giờ đây cơ thể của em đã bắt đầu có phản ứng.

Em đã tự khởi động mà hoàn toàn không hề có mệnh lệnh của con người, em cũng đã kháng cự lại được sự lập trình sẵn phải quan tâm tới tình trạng của con người gần nhất, và trên hết là em đang bước đi hoàn toàn không có chủ đích.

Em không hiểu tại sao, nhưng em biết đó là điều mình cần phải làm.

Chaeyoung lao thẳng ra bờ biển vắng sau nhà.

Và em tin nếu như em còn là một con người, hẳn em sẽ chết ngất khi nhìn thấy Lisa đang giãy dụa giữa những con sóng, áo của nó bị vướng vào một cái thiết bị to cồng kềnh, và siết chặt lấy cổ nó, càng lúc càng kéo nó xuống sâu hơn.

Chẳng chần chừ một giây, Chaeyoung bơi thật nhanh tới bên con bé, xé toạc chiếc áo để lôi nó lên bờ.

Lisa ho dữ dội để nôn hết chỗ nước nó đã uống vào bụng, người nó vừa ướt sũng vừa rũ rượi vì lạnh.

"Chae... máy thở... dưới nước..."

Chẳng cần đợi Lisa phải nhấc cánh tay run rẩy, Chaeyoung lập tức lại nhảy xuống biển, lấy cái thiết bị suýt chút nữa là đã lấy mạng của Lisa lên và đặt nó ngay bên cạnh con bé. Em chưa nhìn thấy món đồ này bao giờ, nhưng trí tuệ nhân tạo mà Lisa đã cài đặt cho em giúp em hiểu ngay cơ chế hoạt động của nó chỉ trong chưa tới một giây.

"Ổn rồi, thở đi!" Đặt ống thở lên mặt cho Lisa, Chaeyoung nhẹ nhàng nói.

Em cảm nhận được sự khó chịu trong lòng đang dâng lên cao, nhưng em không vội vã hối thúc đứa trẻ này. Em biết nó mới vừa suýt chết đuối.

Và cảm giác khó chịu ấy là gì nhỉ? Lo lắng?

Hay là giận dữ?

Chaeyoung tạm thời không muốn quan tâm tới nó, bởi vì Lisa tuy không còn ho hay nôn nữa nhưng người con bé dần dần tím tái đi. Em hiểu con bé cần phải được sưởi ấm nhanh nhất có thể, mà bộ tăng nhiệt của em sẽ là không đủ khi so với bờ biển đầy gió này, em bèn nhanh chóng bế Lisa, thoăn thoắt chạy về căn biệt thự, men theo hàng rào để quay trở vào nhà từ lối cửa sau, và em đưa con bé trở về phòng mà không để cho bất cứ người hoặc droid nào phát hiện ra, nhất là Jennie.

"Kì lạ nhỉ, mới thấy Chaeyoung đây mà..." Giọng Jennie bên ngoài sân vọng lên, nàng hơi lo lắng, cũng bởi Chaeyoung chỉ chạy thật nhanh ra khỏi nhà như vậy mỗi khi có lệnh triệu tập gấp từ Lisa mà thôi.

Nàng quyết định sẽ đến trường của con bé, để kiểm tra.

Sau khi Jennie đã đi rồi, Chaeyoung vẫn chưa vội nói gì, em bế cơ thể mềm nhũn và lạnh buốt của Lisa vào phòng tắm. Em không muốn con bé bị cảm lạnh.

"Vừa rồi... sao cậu lại chạy... ra biển?"

Lisa nãy đến giờ vẫn giữ nguyên ánh nhìn chằm chằm vào Chaeyoung, hỏi khẽ.

"Vì cậu triệu tập tớ... thế nên tớ mới tự khởi động được, không phải sao?"

Lisa im lặng một lúc, nó ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, trong khi Chaeyoung xả nước ấm vào bồn cho nó.

Cả hai đều biết rất rõ, Lisa đã không hề kết nối với Chaeyoung, nên không thể có chuyện con bé phát lệnh triệu tập em được!

"Được rồi, cậu ra ngoài đi!"

Chaeyoung hơi ngần ngừ một lúc, phải để Lisa nhắc lại lệnh tới lần thứ ba em mới miễn cưỡng nghe theo.

"Tớ cần có quần áo khô để thay mà!"

Em đóng của phòng tắm lại và tiến tới tủ quần áo của con bé mà trong đầu cảm thấy nhiễu loạn. Không rõ có phải em bị quá tải thông tin rồi chăng, mọi thứ kể từ sau khi Lisa tắt hệ thống của em cứ xảy ra một cách chóng vánh và mơ hồ quá. Bộ xử lý của em dường như đang bị quá tải thông tin, khiến em không thể nào lưu trữ được toàn bộ quá trình câu chuyện vừa xảy ra để phân tích chúng.

Chaeyoung loạng choạng, tay bám lấy cánh cửa tủ, bỗng mọi hình ảnh trước mắt em lại trở nên rung lắc kì lạ.

Mọi khớp trên cơ thể em đều trở nên đông cứng.

Lại là cảm giác đó!

Trước khi bộ xử lý kịp phục hồi lại, thì Chaeyoung đã thấy mình lại ở bên trong phòng tắm của Lisa, và em đang ôm siết lấy con bé, ngay sau khi kéo cả người nó ra khỏi cái bồn tắm đầy nước.

"Lisa... Lisa... Tại sao cậu lại làm thế?"

Em hỏi, thật kì lạ là em thấy giọng mình bị nhiễu, y như cách những con droid đã bị hỏng nói chuyện.

"Thành công rồi... thành công rồi..." Thế nhưng Lisa không hề bận tâm tới điều đó, nó khóc nấc lên, vùi đầu vào vai Chaeyoung.

Em chưa xử lý được thông tin này, Lisa đang nói về vấn đề gì vậy nhỉ?

"Chaengie không hề nhìn thấy tớ, không hề cảm biến được thân nhiệt của tớ... nhưng vẫn biết được tớ ở đâu..."

"Lisa? Chuyện... chuyện gì thế này?"

"Tốt rồi, tốt quá rồi Chaengie..." Lisa vẫn khóc nức nở, nó ôm siết lấy Chaeyoung chặt hơn "Sẽ không còn có người nào phải chết nữa..."

Chaeyoung im lặng, em không hỏi thêm bất cứ một câu nào nữa. Em đưa cả hai tay lên, vỗ nhẹ nhẹ lên tấm lưng run rẩy.

Trong bộ nhớ của em, hàng trăm mẩu tin tức lướt qua thật nhanh, và rồi dừng lại ở một tiêu đề:

KĨ SƯ TRẺ LISA MANOBAN ĐẠT GIẢI NOBEL KHOA HỌC NHỜ PHÁT MINH ĐỘT PHÁ CỦA THỂ KỈ: CẢM BIẾN MỚI CHO DROID, NHẬN DIỆN CON NGƯỜI THÔNG QUA SÓNG NÃO.

Chaeyoung cố gắng gạt bỏ nó ra khỏi đầu, nhưng giọng nói của nhà khoa học với khuôn mặt lạnh tanh điềm đạm nọ, cứ văng vọng mãi trong đầu em:

"Tốt lắm, mọi thứ đều diễn ra đúng kế hoạch!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com