ZingTruyen.Info

[Chaelice] Butterfly Effect

10. A piece of her memories

_Elysiumonearth

Một cô bé tóc nâu trạc 15 tuổi đang ngồi khoanh chân dưới gốc một cây táo lớn trong vườn. Em khẽ đưa tay nhấc gọng kính tròn của mình, rồi liếc mắt nhìn xuyên qua lớp cửa kính, thẳng vào trong phòng khách nơi có hai người đàn ông đang cùng ngồi trò chuyện.

Họ có vẻ đang rất chăm chú thảo luận với nhau điều gì đó, chẳng hề để ý tới sự hiện diện hay là ánh nhìn của em nữa! Mà như thế thì càng tốt, em lại càng có thêm thời gian để ngồi đây thơ thẩn và mơ mộng trong thế giới của riêng mình.

Roseanne nhắm mắt lại, ngửa cổ ra sau hít một hơi thật sâu cho đầy buồng phổi cái không khí lạnh buốt khi thời tiết đã vào đầu đông. Em không phiền lắm, vì em thích mùa đông!

"Rosie, vào nhà đi thôi, chị lạnh quá!"

"Chị vào trước đi, Alice!"

Cô bé hơi nhăn mũi một cái nhìn một cô bé khác cũng trạc tuổi mình đang tự ôm lấy hai vai của mình và co rúm người lại run rẩy. Em còn đang muốn tận hưởng khí trời một lúc, nhưng một cơn rùng mình chợt kéo đến khi có một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, khiến những đầu ngón tay em tê cóng lại.

Hóa ra, em cũng chẳng chịu lạnh giỏi hơn chị mình là bao!

Lật đật ngồi dậy và phủi lại chiếc quần jeans đã bám đôi chút lá khô, Roseanne luyến tiếc ngước mắt nhìn ra phía biển xa xăm hút tầm mắt dưới vòm trời âm u trong giây lát, rồi ngoan ngoãn lon ton theo chân cô bé còn lại, chui vào phòng khách ngồi yên vị ở chiếc ghế còn trống duy nhất bên phải chị gái của mình.

Hai người đàn ông im lặng đôi chút khi thấy hai cô bé quay trở vào phòng sau một chuyến du ngoạn sân vườn, rồi một người lên tiếng:

"Các cháu đã nhìn thấy cảnh biển rồi chứ?"

Cả hai gật đầu lia lịa, nhưng trước khi bất cứ ai trong hai chị em kịp tỏ ra phấn khích về những gì mình vừa khám phá được, người đàn ông còn lại đã lên tiếng ngắt ngang:

"Với tất cả sự tôn trọng với Tiến sĩ Kim, một ngôi nhà này kể cả có sát với bờ biển Brighton đi nữa cũng không nên có một cái giá quá cao như vậy!"

"Thôi nào Peter, tôi đã tham khảo giá cả nhà đất với các công ty bất động sản rồi!" Tiến sĩ thở dài, nhún vai một cái "Tôi biết anh chỉ đang làm nhiệm vụ của một luật sư là thương lượng mua bán có lợi nhất cho công ty của mình. Nhưng vì chúng tôi muốn bán nhanh, nên cái giá tôi đưa cho anh đã là một cái giá rất hời!"

"Không, nó không hề hời!"

"Nếu anh so với các căn nhà khác ở quanh đây thì..."

"Nhưng những căn nhà khác không hề có "dớp" như căn nhà này!" Ông luật sư cao giọng.

"Nếu như ý anh đang muốn nói tới con bé thì..." Ngài tiến sĩ vừa ban nãy còn có vẻ rất điềm đạm, bỗng nhiên khuôn mặt đanh lại, môi ông khẽ run lên trong thoáng chốc "Xin lỗi, có lẽ chúng ta không thể giao dịch được nữa rồi!"

"Này, khoan đã!" Ông luật sự chớp chớp mắt mấy cái, rồi ông nuốt khan trong cổ họng, quay sang nói nhỏ với hai cô bé của mình "Các cháu, ra ngoài kiếm gì ăn để chú nói chuyện làm ăn được chứ?"

"Chúng cháu biết đi đâu, bên ngoài trời lạnh lắm!" Alice lắc đầu phản đối, và cô bé ôm thít lấy em gái dường như muốn tìm kiếm sự đồng tình.

Roseanne thở dài một cái, rồi cũng lắc đầu theo chị.

Chán ngắt! Em chưa bao giờ muốn tham gia vào mấy thương vụ mua bán nhà đất này! Mà xui thay, cả Alice lẫn em chẳng hề có sự lựa chọn nào khác cả khi cha lẫn mẹ hai đứa đều quá bận bịu với công việc ở phòng nghiên cứu, và chỉ có mỗi người chú đáng kính, em trai yêu dấu của cha em là có thể tạt ngang qua trường học của bọn nhỏ để đón chúng khi đang trên đường đi thương lượng cùng một đối tác mới.

"Các cháu có thể lên phòng đọc sách của con gái bác để chơi trong lúc đợi. Lên lầu, cánh cửa lớn nhất ấy!" Ngài tiến sĩ dịu giọng quay sang nói với cả hai cô bé "Trong phòng có cả máy chơi game dành cho hai người, nếu muốn các cháu có thể tự nhiên sử dụng!"

Alice chẳng cần đợi nhắc tới câu thứ hai, vui vẻ túm cổ áo Roseanne chạy biến đi mất, khiến cô em gái khó khăn lắm mới nói vọng lại được một câu cảm ơn vội vàng.

Không khó khăn gì cho hai đứa trẻ để tìm được cái cánh cửa to nhất. Bởi thay vì một căn phòng chỉ có một cánh cửa, thì phòng này có hẳn hai cánh hai bên. Trông thật là oách!

"Ôi lạy chúa tôi!!!" Alice hét ầm lên phấn khích khi bước vào căn phòng ngập tràn sách. Lượng sách ở đây nhiều tới mức xếp kín hết tất cả các kệ, trông chẳng khác gì một thư viện thu nhỏ cả.

Nhưng Roseanne biết, chị gái mình không phải vì đống sách đáng ngưỡng mộ này mà trầm trồ.

"Mẫu máy chơi game MNB 2036 mới nhất này!!!!" Giọng cô bé cao vút lên, khiến em gái mình phải bịt cả hai tai lại nếu không muốn thủng màng nhĩ "Chúa ơi, Rosie!!! Tin được không, nó mới được bán ra tháng trước thôi và đã cháy hàng trong chỉ hai tiếng đồng hồ!"

"Em biết, chị đã viết sẵn thư xin ông già Noel bộ máy này từ hồi người ta mới phát hành banner quảng cáo mà!" Roseanne đảo mắt, nhưng rồi cùng ngồi phịch xuống chiếc đệm ngay bên cạnh chị mình trong khi cô ấy khởi động máy và màn hình chơi game "Mà nhìn nó không giống lắm với mẫu bày bán nhỉ."

"Chắc là phiên bản giới hạn?"

"Em thấy nó giống hàng mẫu hơn ấy!"

"Ai mà cần quan tâm tới chuyện đó! Chị chỉ cần nó xài được thôi!" Alice vừa nói với tông giọng cá heo, vừa cầm chiếc tay cầm lên bấm bấm cái gì đó. Khi màn hình hiện lên trò chơi, thì cô bé gần như là rú lên trong sung sướng "Ôi lạy chúa! Nếu chú Peter mua được căn nhà này với giá hời thì chị chỉ muốn cầu xin công ty của chú ấy hãy nhượng lại chiếc máy này cho mình!"

Roseanne toan nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, vì em thấy Alice chẳng còn bận tâm tới điều gì khác. Em bắt lấy một chiếc tay cầm chị gái mới thảy sang cho mình, thở dài thêm một cái. Đành thôi không nghĩ ngợi gì nữa.

Nhưng rồi em thấy có một vệt mờ mờ kì lạ trên tay cầm, bèn đưa lên gần hơn để nhìn cho kĩ.

"Lisa?"

"Hở?" Alice ngơ ngác quay đầu lại nhìn em gái.

"Là tên được khắc trên đây!" Roseanne chìa ra nó cho Alice xem. Và em chỉ và chiếc tay cầm còn lại, kêu lên "Của chị cũng có khắc này!"

"Ừ nhỉ, gì đây?" Alice nhíu mày "Chae... Chaeyoung?"

"Chaeyoung ư?" Roseanne nhăn mặt "Tên gì kì lạ thế nhỉ?"

"Tên tiếng Hàn Quốc, của con gái vị tiến sĩ dưới nhà, chị đoán vậy!" Alice gãi gãi đầu "Nhưng kì lạ thật đấy, tại sao phải khắc tên lên tay cầm làm gì cơ chứ?"

"Để những kẻ bất lịch sự biết được rằng đó không phải là đồ của các người mà tự tiện đụng vào, như cái cách các người ngang nhiên xông vào phòng của em tôi!" Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh như đá cất lên, khiến cả hai chị em bị giật mình.

Cả Roseanne lẫn Alice đều hốt hoảng quay lại, trước mặt hai đứa là một cô gái trẻ chạc đôi mươi. Nàng có một mái tóc dài đen nhánh nhưng rối bời, khuôn mặt nàng kiều diễm xinh đẹp nhưng lại xanh xao hốc hác, đôi mắt nàng to tròn nhưng sưng húp lên và đỏ kè.

"Chúng... chúng em xin lỗi..." Roseanne nhát gừng nói, hơi nhích thân mình lùi về phía sau để nép vào Alice. Để rồi nhận ra chị gái mình cũng đang run như cầy sấy.

Trông cô gái ấy, nhỏ nhắn và xinh đẹp, hoàn toàn không có chút gì đe dọa, nhưng lại xơ xác đến đáng thương. Và nhất là đôi mắt của nàng, đen láy và sâu hoắm, nhưng Roseanne thề em có thể nhìn thấy được những tia máu hằn học trong đó!

Có Chúa mới biết được, nàng mới vừa trải qua chuyện gì.

Và cũng có Chúa mới biết được, nàng sẽ làm gì tiếp theo!

Roseanne tưởng như tim mình đã đứng lại khi trông thấy nàng lao thẳng vào trong phòng. Em đã hét lên, ôm chặt lấy đầu mình và nép vào vòng tay ôm thít thật chặt của Alice.

Thề có Chúa, em đã đọc kha khá bài báo viết về những vụ tấn công của những kẻ điên trên phố, các nạn nhân đều không bị thương quá nặng vì họ nhanh chân chạy thoát được. Nhưng ở chốn này, thì hai đứa nhóc như em và chị gái còn biết chạy đi đâu?

"Chú Peter, cứu với!"

Roseanne nhắm chặt đôi mắt, nín thở chờ đợi một lực mạnh tới khó tin sẽ giằng lấy em ra khỏi vòng tay chị gái. Rồi người ta sẽ bóp cổ em, hay đánh đập em tới chết nhỉ? Em không biết, em không dám nghĩ!

"Có chuyện gì vậy?" Giọng đàn ông hốt hoảng vang lên, cả hai đứa trẻ ngước lên nhìn và thấy cả hai người đàn ông mặt mũi thất thần đã chạy lên đứng trước cửa phòng từ lúc nào.

"Chị... chị ấy..." Alice run rẩy nói, mặt mũi tái mét nhìn về phía cô gái lạ.

"Jennie..." Ngài tiến sĩ Kim mím môi thật chặt, buồn bã buông ra một tiếng gọi đau xót.

"Ba ơi, không sao rồi!" Jennie quay lại nhìn ông mỉm cười, một nụ cười trong sáng và thánh thiện nhất mà Roseanne từng nhìn thấy được ở bất cứ ai "Con giữ được em rồi!"

Một kẻ trông như bị tâm thần, lại có thể cười được như thế sao?

Nàng từ tốn đứng dậy, vẫn ôm trong tay một chiếc ba lô nhỏ màu vàng đã cháy xém đen kịt một góc loang lổ, rồi lặng lẽ bước chân về phía cửa.

"Chuyện quái gì đang xảy ra thế?" Ông luật sư vẫn bàng hoàng, hết nhìn hai đứa cháu đang ôm nhau ru rú ngồi một góc, lại quay sang nhìn cô gái xinh đẹp nhưng xơ xác cứ mặc nhiên tiến đến gần cửa hơn, ý muốn rời khỏi phòng mà không một lời giải thích "Cô làm gì bọn nhỏ thế kia?"

"Chị để quên con bé ở đây, chị sai rồi, chị xin lỗi Lisa..." Jennie bâng quơ đáp, nhưng dường như không phải dành cho ông luật sư. Từ đôi mắt đỏ hoạch ráo hoảnh của nàng, lại rơi ra một giọt long lanh "Nhưng không sao rồi, vì em đã bảo vệ Chaeyoung rất kĩ mà..."

***

Note:

Chap này là kể về kí ức của Roseanne vài năm trước khi gặp tai nạn, đương nhiên nó không được mã hóa vào trong bộ nhớ của Chaeyoung!

P.s: trước đây tớ chưa từng tung bất cứ hint nào cho fic này, nên giờ tớ sẽ tung 1 cái hint siêu bự, phải nói là siêu siêu siêu siêu bự, để các cậu có thể bỏ qua cho sự ỳ ạch này huhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info