ZingTruyen.Asia

[ CedWood | Fanfic ] Bầu Trời Trong Xanh Ngày Hôm Qua

Chương 7. Cuộc thi Tam Pháp Thuật

tontruc0607

-Cedric! - Tiếng cậu bạn gọi í ới đằng sau tại Đại Sảnh Đường, Cedric đang bê theo một đĩa thức ăn ngon lành nóng hổi bèn đứng lại, nụ cười khi quay đầu chói mắt người khác.

-Ồi, cười tươi thế? Mà cũng phải, được tham gia cuộc thi mà, nở mặt nở mày rồi. - Cậu ta cười cười.

-Ừ, vui. - Cedric khách khí trả lời. - Tôi còn bận chút việc, đi trước, lần khác nói chuyện nhé.

-Lần khác cùng đi ăn ở quán Ba Cây Chổi đi, cậu đãi đấy nhé.

-Ừ ừ biết rồi.

Cedric sau khi chạy trốn khỏi lời chúc mừng của biết bao người, cuối cùng cũng đến được phòng huynh trưởng. Cậu biết bọn họ chẳng qua là muốn chia vui cùng mình, nhưng vốn dĩ chuyện khiến cậu vui vẻ không chỉ có bấy nhiêu mà.

[ Trường Hogwarts, phòng huynh trưởng Hufflepuff ]

-Đi lâu vậy? - Người nằm trên giường kia bây giờ đã khẳng định được địa vị rồi, càng lúc càng trở nên vô phép tắc. Biết làm sao được, cả Cedric còn ngầm đồng ý, ai có quyền bắt anh phải chỉnh đốn lại đây?

-Có mấy người chúc mừng em ấy mà. - Cedric sủng nịnh vô cùng, đem bàn nhỏ đặt lên giường, để đĩa thức ăn lên trên. Oliver nằm lười trên giường cả buổi mới chịu ngồi dậy, mỗi lần cử động eo lưng lại đau đến rã rời, anh bèn lườm đối phương một cái. Cả đêm hôm qua dày vò anh, ban ngày chẳng lẽ còn không được sai cậu mấy việc vặt hay sao?

-À. Sắp tới em có cần luyện tập gì không? - Oliver ăn một miếng bánh mì phết mứt, mùi vị không tệ chút nào, bèn cắn thêm vài ngụm.

-Em không chắc. Mà em nghĩ là không. - Cedric ngồi bên giường, tay chống cằm ngắm người kia. Cảm giác như nhìn mãi không chán vậy.

-Dù sao bọn em cũng không biết trước sẽ thi cái gì, luyện tập thì có hơi thừa thãi.

-Cũng đúng.

-Anh, bình thường chẳng lẽ anh ăn xong chỉ ngồi trong phòng thôi hay sao? - Cedric thắc mắc. Lúc trước thì Oliver còn phải đi học hoặc đi thi đấu, bây giờ đa số mỗi lần cậu từ lớp trở về đều thấy anh đã ở trong phòng rồi, hay là anh không hề đi ra? Cho dù phòng huynh trưởng đúng là cái gì cũng có, từ phòng ngủ đến nhà tắm, nhưng ở mãi trong bốn bức tường, Oliver sẽ không thấy khó chịu sao?

-Ừm. - Oliver gật đầu, đón lấy ly nước bí ướp lạnh Cedric đưa đến, nhấp một ngụm đầy sảng khoái. - Nhưng hôm nay anh định đi dạo vòng vòng một chút.

-Vậy thì tốt, sau hai ca nữa em sẽ có tiết trống, em đi cùng anh. - Cedric rất biết điều mà thu dọn chén đĩa đã dùng xong, đem xuống bếp giao cho gia tinh làm nốt công việc dọn dẹp.

-Không phiền em thì được. - Oliver vắt chân ngồi trên giường, cười đến mờ ám. Cedric nhìn trọn cảnh này chỉ biết lắc đầu, lại bắt đầu rồi đấy.

[ Trường Hogwarts, ven Hồ nước Đen ]

Nơi đây không biết từ lúc nào đã trở thành nơi hẹn hò của vô số các cặp nam nữ, Oliver đi dạo trước một vòng mà thấy toàn những chuyện anh không nên thấy thôi. Mãi mới tìm được một khu vực tương đối vắng người, ngồi dưới gốc cây mà nhìn trời.

Lúc này đã vào thu, sắc xanh thăm thẳm phản chiếu xuống mặt hồ lặng thin, cảm giác yên bình khiến người ta say đắm. Anh phải đồng ý là chỗ này mà đến cùng người yêu đúng là không tệ, mắt nhìn của học sinh trường Hogwarts có phải lại tăng lên rồi?

-Xin lỗi, em không phiền anh chứ? - Giọng nói non mềm, vừa nghe đã biết là nữ. Oliver ngẩng đầu, dưới ánh nắng là gương mặt thanh tú của Cho Chang, cô nàng đang nở nụ cười dịu dàng với anh.

-Không phiền. - Mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng Oliver vẫn theo bản năng nhích sang một chút, để chỗ bên cạnh mình cho Cho Chang. Cô gật đầu tỏ ý cảm ơn rồi ngồi xuống cùng.

-Em nghe nói tên anh là Oliver, là đàn anh của Cedric ạ?

-Ừm, có thể xem là vậy. - Chuyện buổi tối hôm đó bắt gặp Cho Chang đi cùng Cedric... Oliver sao có thể không để ý? Chỉ là bây giờ hai người họ xác định quan hệ rồi, chắc không nhanh như vậy mà bị cắm cho cái sừng đâu.

-Hai người thân thiết với nhau thật. Đến mức khiến em ghen tị. - Cô mỉm cười, cái vẻ nũng nịu làm xiêu lòng người ấy tiếc thay lại phản tác dụng, làm anh nổi một thân đầy da gà.

-Cũng tương đối. - Chuyện làm người yêu có nên công khai không Oliver còn chưa có nghĩ xong, việc này vẫn nên bàn qua với Cedric cái đã.

-Anh có biết, Cedric thích mẫu người như thế nào không ạ? - Cô như đang dồn hết bản lĩnh của mình ra mà hỏi vậy, gương mặt trắng trẻo phút chốc đỏ bừng.

-Cái này em nên hỏi cậu ấy, anh không tiện nói. - Oliver cười như không cười, thật sự thấy khó chịu đấy nhé.

-Em nghĩ hai người thân nhau, thì anh sẽ biết... Em không cố tình khiến anh khó xử đâu. - Cho Chang dùng ngón tay nghịch lọn tóc dài rũ trên vai mình.

-Không cần hỏi đâu. - Bên cạnh Oliver không biết lúc nào xuất hiện thêm một cái đầu nữa. Người này mái tóc tối màu để tùy ý theo gió lại có thể mang vẻ lãng tử, đường nét trên mặt rõ ràng góc cạnh, điển trai đến mức muốn so vẻ chói mắt với Mặt Trời. Cậu hai tay ôm lấy eo Oliver, gác cằm lên vai anh, đem người trước mặt toàn bộ ôm vào lòng.

-Tôi thích anh ấy, anh ấy là người yêu của tôi. Oliver Wood là mẫu người mà tôi thích, từ trước cho đến nay. Đủ thông tin chưa?

Nói xong cũng không quan tâm cái dáng vẻ thất thần của cô nàng đáng thương, Oliver còn nghe thấy người sau lưng cười đến độc ác cơ.

Đợi Cho Chang thất tha thất thiểu chạy đi mất, Oliver đoán chắc cô ấy sẽ tìm chỗ nào khóc cho mà xem, nhìn khóe mắt đỏ thế kia mà. Anh bèn đưa tay đấm người sau lưng một cái.

-Nói cái gì vậy? Không biết dịu dàng với con gái người ta gì hết.

-Dịu dàng cái gì cơ? - Cedric tiếp tục không biết điều mà vòng lên trước, gối đầu lên chân Oliver, ngước mắt nhìn anh.

-Tại sao em phải dịu dàng với người khác? Đặc biệt là khi người đó thích em, và đang nói chuyện với người yêu em như thế?

-...- Oliver lắc đầu, nhéo mũi người đang nằm kia. Ừ thì chỉ nói thế thôi, chứ khi nghe Cedric thay anh trả lời, sao có thể không lấy làm vui vẻ chứ?

-Anh. - Bàn tay bị người kia nắm lấy, mười ngón tay đan xen vào nhau, đôi mắt sáng màu của Cedric lấp lánh vẻ hạnh phúc khó giấu.

-Em sẽ không để anh chịu ủy khuất đâu. Khó khăn lắm anh mới chịu ở cạnh em, em phải cho anh thấy anh không lựa chọn sai chứ.

-Ừm. - Oliver nhẹ cười, cúi người hôn lên vầng trán cao.

-Anh Cedric! - Từ phía sau lại truyền sang tiếng người gọi. Cedric lười biếng không muốn ngồi dậy, chỉ đưa mắt nhìn người kia.

-Harry?

-Em tìm anh nãy giờ. - Harry chạy lại gần mới thấy Cedric không phải đang nằm trên cỏ, mà là đang gối đầu lên một người khác. Người này nó sao có thể không biết? Là Oliver, cựu đội trưởng Quidditch nhà nó đây mà.

-Anh Oliver! Anh về thăm sao không nói em? - Mối quan hệ giữa hai người thì chắc đám Harry là biết rõ nhất, cũng là những người ủng hộ nhất. Đây cũng là lý do tại sao khi Harry đến Cedric chẳng buồn ngồi dậy khi biết người đến là ai.

-Anh mới về đây thôi. - Oliver cười. Harry mấy năm không gặp cũng lớn lên trông thấy, vừa cao lại còn đẹp trai hơn, chỉ là anh vẫn hợp mắt cùng Cedric cơ.

-Em tìm anh làm gì vậy? - Cedric kéo cuộc trò chuyện về nội dung chính, Harry đến rồi mà bản thân còn nằm nói chuyện thì không hay cho lắm, bèn miễn cưỡng ngồi dậy.

-À, về vòng thi đầu tiên sắp tới. - Harry ngồi xuống cùng với hai người. - Em nghe bảo mọi người đều biết đề rồi, Draco mới nói cho em.

-Cái gì? - Cedric cau mày. Oliver cũng thấy khó hiểu, chẳng phải thí sinh không được biết trước sẽ thi gì sao?

-Em biết, nên em mới sang tìm anh. Mọi người đều đã biết, chỉ còn mình anh thôi, như thế sẽ không công bằng. - Harry nhìn hai người, đôi con ngươi xanh lục bích lấp lánh như mắt mèo.

-Nếu vậy?

-Vòng một chúng ta sẽ đấu với Rồng, mỗi người một con. - Harry nói sơ qua một chút về thể lệ thi, Cedric càng nghe càng chăm chú, Oliver thì càng nghe càng căng thẳng. Thật sự quá nguy hiểm, rồng là loài động vật bị cấm nuôi bên ngoài, tất nhiên là có lý do của nó. Anh cũng từng nghe qua về cuộc thi này, chuyện có người bị thương từ nặng đến nhẹ đều có đủ, sao mà không lo cho được?

-Cảm ơn em. - Cedric cười, xoa đầu Harry. - Sau chuyện này anh nhất định sẽ trả ơn em, nhất định đấy.

-Đây chẳng là gì đâu anh. - Harry cười cười. - Vậy em đi trước, không làm phiền hai anh nữa đâu. Chúc anh may mắn nhé.

-Ừ, cảm ơn em.

Đợi Harry đi khuất rồi, Cedric lúc này mới có thì giờ để ý vẻ đứng ngồi không yên của Oliver, đáng yêu quá thể.

-Anh. - Cậu gọi một tiếng, nhéo nhéo eo người kia. -Anh phải tin tưởng em chứ. Sẽ không sao đâu.

-Cũng không có gì. - Oliver nhíu chặt đầu mày. Anh biết Cedric thật ra rất tài giỏi, nếu không sao Chiếc Cốc Lửa lại chọn cậu được? Chỉ là... vẫn nên lo đi thì hơn, không thừa đâu.

Cedric biết người trong lòng không thể buông bỏ cẩn trọng, chỉ đành hôn lên má anh một cái trấn an.

-Em sẽ không sao, em hứa đấy.

[ Trường Hogwarts ]

Ngày diễn ra vòng thi thứ nhất cuối cùng cũng đến. Oliver, dù tối hôm trước vẫn bị người kia gây sức ép, thì sáng hôm sau vẫn dậy sớm đến không tưởng, chuẩn bị quần áo lẫn đồ bảo hộ cho Cedric, còn tự mình kiểm tra lại một lần. Vừa mở mắt đã thấy người mình yêu vì mình mà lo lắng, Cedric vui còn không kịp, bèn kéo người ta về giường vừa hôn vừa sờ thêm một lúc nữa mới thỏa.

May mà không muộn, Oliver giúp Cedric chỉnh lại bộ đồ dự thi, chiếc áo choàng viền vàng bên trong khiến cậu trông đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Chỉ với bộ dạng này bước ra thôi đã khiến bao cô nàng đổ gục rồi. Mà Oliver lúc này lại không đủ tâm trí để ý như vậy, dù cho đêm qua Cedric đã rất nhiều lần thì thầm vào tai anh rằng cậu sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ thật thuận lợi.

-Đừng ủ rũ nữa. - Cedric dùng hai tay ôm lấy mặt Oliver, bàn tay được đeo găng bảo vệ của cậu khiến bên má Oliver ẩn ẩn đau. - Anh cứ thế này sao em tập trung thi?

-Không được, phải tập trung. - Oliver vừa nghe đã liếc mắt lườm Cedric một cái.

-Vậy thì anh phải vui vẻ lên cho em xem. - Cậu tất nhiên không vừa, dùng hai ngón trỏ kéo khóe môi người kia.

-Ừm... Anh biết rồi. - Oliver gắng gượng cười một cái. - Nếu tối qua em tha cho cái thắt lưng anh sớm thì hôm nay anh sẽ không cười khó coi thế này đâu.

-Đó có phải lỗi của em đâu. - Cedric ra chiều vô tội.

-Được rồi, đi thôi, còn lừng khừng nữa sẽ trễ đấy. - Oliver vỗ vỗ lên tay Cedric, cậu gật đầu, hai người nắm tay nhau rời khỏi phòng của huynh trưởng Hufflepuff.

Lúc này đa số học sinh đều đã tập trung ở bên ngoài khuôn viên trường, nơi đầy rẫy các mỏm đá lởm chởm bao xung quanh cái hồ nước rộng lớn. Oliver được sắp xếp ở nơi gần với lều thí sinh, với khả năng của Cedric thì tìm cho anh vị trí đẹp nhất vốn chẳng phải điều gì khó khăn.

Anh đứng ở bên trên cùng các khán giả khác, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Cedric xung quanh, hoặc ít nhất là bóng dáng một con rồng nào đó để anh biết chúng có thật sự nguy hiểm như người ta hay đồn đại cho nhau nghe hay không.

Thời gian chờ đợi kéo dài như vô tận, rồi bỗng nhiên từ lều của quán quân, vạt áo choàng màu vàng tươi kéo thành đường bay đẹp mắt lượn lên bầu trời trong vắt. Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Cedric lao ra đầu tiên, trên cây chổi quen thuộc. Kĩ năng bay của cậu thì chẳng cần bàn cãi làm gì, dùng hai từ điêu luyện vẫn chưa đủ để miêu tả. Cậu lách người, như một chú chim tự do đang tuần tra khắp các ngóc ngách, nhằm tìm kiếm quả trứng vàng đem đến chiến thắng. Theo sau Cedric chính là con rồng Mõm cụt Thụy Điển, Oliver thở phào nhẹ nhõm khi thấy nó, vì đây không phải con nguy hiểm nhất trong cuộc thi ngày hôm nay. Dù thế, Cedric vẫn không nên lơ là.

Cậu điều khiển cán chổi của mình lượn khắp các mỏm đá, đôi mắt nhìn ngó khắp nơi. Con rồng càng đuổi càng sát nút, tới mức gần như có thể bắt được Cedric, ngay khoảnh khắc ấy thì cậu đột nhiên làm một cú lộn người khiến cả khán đài reo hò thích thú. Oliver thì thấy tim văng một cái từ lồng ngực lên thẳng cuống họng, xong lại tòn ten thả xuống, sợ đến quên cả thở. Mọi hành động của Cedric đều không thể đoán trước được, chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ xuất sắc, như thể cậu được sinh ra được bay vậy.

Phần thi của cậu được hoàn thành xuất sắc và dễ dàng, mãn nhãn đến khiến người ta thỏa mãn. Khoảnh khắc Oliver thấy Cedric nâng quả trứng vàng trong tay lên trời, khi ánh mắt cậu dừng lại ở anh, anh mới có thể nở nụ cười vui mừng thật sự.

-Giỏi lắm Cedric, giỏi lắm. - Cụ Dumbledore ôm lấy cậu, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu chúc mừng. Toàn bộ học sinh nhà Hufflepuff đã gào đến muốn khản cả cổ họng rồi, liền xúm lại bắt tay hoan hô.

Đứng cách xa đám đông ồn ào ấy một chút, Oliver khoanh tay tựa vào tường, trong đôi mắt khó giấu nỗi tự hào.

[ Trường Hogwarts, phòng huynh trưởng Hufflepuff ]

-Chúc mừng em. - Oliver ôm lấy người kia, cũng không để tâm đến mồ hôi dính nhớp trên người cậu.

-Từ chiều đến giờ em chỉ đợi một câu này của anh, nhưng khó quá. - Cedric hai tay ôm lấy người kia, úp mặt vào hõm cổ anh, cả người đều mỏi nhừ cả rồi.

-Biết làm sao được, bao nhiêu là người muốn gặp em mà. - Oliver phì cười, đưa tay vuốt lại phần tóc lộn xộn sau gáy người anh yêu.

-Em muốn kể anh nghe chi tiết. - Đôi mắt xám sáng màu tỏa ra ánh lấp lánh, Oliver không từ chối nổi cái dáng vẻ này.

-Được, em cứ thay quần áo, tắm rửa cho thoải mái đi rồi kể anh nghe.

-Tối nay ăn cùng em nhé. Em và anh ở trong phòng ăn.

-Đều nghe em hết.

Cedric sau khi tắm rửa xong liền chạy ra Đại Sảnh Đường lấy mấy món cả hai người thích về, cùng Oliver ở trong phòng mở một bữa tiệc nho nhỏ đầy ấm cúng. Cậu hào hứng kể lại từng chi tiết một khi tham gia cuộc thi, rằng đã có những nguy hiểm nào có thể xảy đến, rồi những pha xử lý mà tự bản thân cậu cũng phải ngạc nhiên, cả những may mắn trong quá trình thi nữa. Không phải ai cũng có may mắn được tường thuật trực tiếp bởi người tham gia như Oliver đâu, thành ra anh rất tập trung nghe đấy nhé.

-Cuối cùng, ngay khi em chạm được vào quả trứng vàng thì phần thi của em kết thúc, các pháp sư đến đem con rồng Mõm cụt kia về.

-Đủ hào hứng nhỉ? - Oliver cầm ly nước bí ngô, khoanh chân nghe kể.

-Vâng. Rất hào hứng, nhưng chưa đủ. Nếu như em được con rồng Hungary như Harry thì sẽ còn hấp dẫn hơn nữa.

-Cedric. - Oliver lườm người kia một cái. Thật ra khi anh thấy con rồng Hungary đuổi theo Harry chiều nay, anh cũng phải hít một hơi lạnh giúp cậu nhóc ấy. Harry không phải đứa trẻ vô dụng, anh biết, nhưng để một đứa nhóc thậm chí còn chưa đủ tuổi tham gia cuộc thi này, lại phải đụng độ với con rồng có độ nguy hiểm nhất ! Merlin ơi, không biết ngài là đang muốn thử lòng Harry hay sao nữa.

-Harry sau đó không sao mà. - Cedric không dám đề cập đến con rồng ấy nữa, bèn lái chủ đề sang Harry, nhân vật liên quan đến con rồng đó nhất.

-Ừ, nhưng nhóc ấy cũng chật vật lắm. - Oliver lắc đầu.

-Giờ phải lo cho phần thi tiếp theo đã. - Cedric nhìn quả trứng vàng được đặt trên chiếc bàn học kê cạnh cửa sổ kia. Nó vẫn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt thật đẹp.

-Em thử mở ra chưa? - Oliver cũng theo đường nhìn của Cedric mà hướng mắt sang.

-Anh có thể thử lại lần nữa. - Cedric chớp đôi mắt đẹp nhìn Oliver, chỉ cần nhìn thấy loại biểu cảm này, anh liền biết mình tốt nhất không nên thử, kết cục không tốt đẹp đâu.

-Được rồi, cảm ơn em, anh không có hứng thú.

Nhìn biểu cảm thất vọng khi không "gài" được người khác xem, người này làm gì có điểm nào như người ta đồn đại chứ.

-Nhưng đây còn chưa phải thứ đầu tiên phải lo. - Cedric khoang tay, mắt mở to lấp lánh nhìn Oliver, nhìn tới mức khiến anh phải rùng mình.

-Vậy chứ lo cái gì? - Trong ánh mắt rõ ràng là đang mong anh hỏi đây mà, Oliver đành giúp cậu thỏa nguyện.

-Lo... - Cedric rướn người về phía trước. Cả hai đang ngồi xếp bằng trên giường trò chuyện, khi này do cậu đột ngột tiến đến, Oliver buộc phải ngả người về sau. Cedric càng thuận đà, chống tay sang hai bên, đem người kia giam vào giữa, ra vẻ ám muội vô cùng mà nói tiếp.

-Nên mời ai đi dự Yule ball đây?

-Tưởng gì. - Oliver chớp mắt một cái liền hiểu, người này lại không đứng đắn. Anh nhướng mày một cái, đẩy Cedric trở lại chỗ cũ.

-Em còn thiếu đối tượng sao? Nhắm mắt anh cũng có thể điểm ra vài cái tên kìa.

-Nhưng em không muốn mời họ mà. - Cedric nhìn trời, cả nghĩ còn không cần, cứ thế trả lời nốt.

-Vậy, em muốn mời ai?

-Này anh còn hỏi sao? Chắc chắn là anh rồi. - Cedric kéo tay Oliver lại, ủ trong lòng bàn tay mình.

-Oliver, anh đồng ý đi Yule ball với em chứ?

-Tất nhiên là... - Oliver đảo mắt một cái, khóe môi cong lên cười một cái đến là đẹp mắt. - Không.

-Hả? - Cedric tròn mắt. - Không? Tại sao? Trường vốn không cấm mời cựu học sinh, anh đâu phải ai xa lạ, sao lại không đồng ý?

-Vì anh không muốn đồng ý nhanh như thế thôi, có được không. - Oliver không nhịn được cười đến nghiêng ngả. Trông dáng vẻ lo lắng kia của Cedric đi, đùa kiểu này có vẻ không tốt, nhưng Oliver lại muốn trêu cơ, dù sao cậu ta mấy ngày nay đã khiến eo lưng anh đau mỏi, chẳng lẽ không được đòi lại chút gì sao?

-Làm em giật cả mình. - Cedric thở phào, vội xoa ngực. - Anh đừng dày vò em thế này chứ. Vậy là, anh đồng ý đi?

-Ừm. - Oliver nhẹ gật đầu. - Anh đồng ý.

[ Trường Hogwarts, Đại Sảnh Đường ]

-Cedric. - Một giọng nói mềm mại vang lên, Cedric đang cúi đầu dùng vội bữa sáng bèn ngước đầu tìm kiếm, ở ngay đằng sau lưng, cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng tựa dệt nên từ ánh mặt trời, đôi mắt xanh như đại dương và làn da trắng tuyết, chỉ đứng cách cô một quãng mà đã có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng.

-Fleur? - Cedric sao có thể không biết cô. Tiên nữ đại diện cho trường Beauxbatons, trưởng nữ gia tộc Veela gốc Pháp, là một đối thủ đáng được xem trọng trong cuộc thi Tam Pháp Thuật này. - Cô đến tìm tôi có việc gì?

-Tôi không thích vòng vo. - Tiếng nói như âm nhạc từ thiên đàng, dễ nghe vô cùng. - Chúng ta vào thẳng vấn đề vậy. Anh đã có người cùng tham dự vũ hội chưa? Nếu chưa, tôi có thể ngỏ lời chứ?

Xung quanh lập tức dậy lên tiếng bàn tán, mỹ nhân như Fleur gặp còn khó nói gì đến chủ động đến mời người khác đến dự dạ hội, chuyện này cả mơ người ta cũng không dám. Lúc này đám đông xôn xao không ít, nữ thì sầu não, Cedric là ai chứ? Biết bao cô nàng ngày đêm trông mong, đem cậu làm hình mẫu lý tưởng từ lâu. Nam thì ghen tị, Fleur là ai đây? Nàng thơ trong mộng của biết bao anh chàng kìa.

Mà nhiều nhất vẫn là những người sợ chưa đủ loạn, đưa ra đủ loại suy đoán, hiển nhiên được nhiều người đồng tình nhất chính là tin đồn về câu chuyện giữa hai người.

-Xin lỗi nhưng mà tôi có bạn nhảy rồi. - Cedric trên mặt vẫn giữ nụ cười, giọng nói lại đủ lớn để ai nấy đều nghe rõ, thật sự là không định giữ sĩ diện cho đối phương. Đều là Fleur ép cậu trước, do cô bỗng dưng đề nghị giữa đám đông, thì phải lường được nếu bị từ chối thì sẽ ê mặt thế nào.

Quả nhiên gương mặt xinh đẹp thanh tú hết trắng rồi đỏ, đặc biệt khó coi.

-Là ai?

-Cái này cô không cần biết đâu. - Bỏ chiếc muỗng trong tay xuống, bữa sáng đã dùng xong, Cedric đứng dậy, tinh thần phấn chấn. - Không còn việc gì nữa chứ? Tôi xin phép đi trước, bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu tập luyện khiêu vũ, tôi không muốn đến trễ buổi đầu tiên.

Nói xong, cậu không định đợi Fleur phản ứng, nhẹ gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó lướt qua người cô mà đi. Fleur im lặng suy nghĩ một chút, có một cô bạn khác, cũng mặc đồng phục trường Beauxbatons đi đến nói nhỏ bên tai cô.

-Thật sao? - Fleur có chút ngạc nhiên. Có một vị cựu học sinh đến trường tìm Cedric mấy ngày nay, còn ở lại tại phòng huynh trưởng, bình thường người này vẫn hay ở yên trong phòng, thi thoảng sẽ còn đi dạo ven hồ nước Đen hay những nơi gần đó. Nghe bảo... người đó là nam, có khi nào... Không, không đoán được, chưa chắc là người đó.

Hiện tại còn có nhiều người nhìn ngó, không tiện đứng lâu, Fleur bèn cùng mấy người bạn trở về khu kí túc xá được dựng riêng cho trường Beauxbatons, để lại vạt hương ngây ngất lòng người sau lưng.

[ Trường Hogwarts, phòng khiêu vũ ]

Một ngày trôi qua chậm đến khiến Cedric phải gấp gáp, dường như lúc nào cũng muốn nhanh một chút có thời gian rảnh chạy sang tìm người kia. Nhưng hôm nay thì khẳng định không được rồi, vì cô Sprout có vẻ đã có dự định khác cho các học sinh nhà Hufflepuff.

-Các em đã có mặt đủ rồi chứ? - Hiếm khi nào mới thấy cô không mặc bộ quần áo dính đầy bùn đất như mọi khi. Cô Sprout trông có chút thấp bé, nhưng lúc nào cũng tràn sức sống. Cô nở nụ cười hài lòng nhìn học sinh của nhà chia ra làm hai dãy, một cho nam và một cho nữ.

-Như các em đã biết, sắp tới sẽ là buổi Yule Ball. Cô mong các em đều đã tìm được bạn nhảy cho mình, đặc biệt là em đấy Cedric. Vì em sẽ cùng với các quán quân khác khiêu vũ điệu đầu tiên. - Câu nói của cô vừa dứt lợi, hội con gái lại xôn xao hẳn lên. Họ không nghe Cedric nói gì về chuyện đã có bạn nhảy rồi chưa hết, liệu có khi nào...?

Cedric không rỗi hơi để đi loạn bảo rằng cậu đã có bạn nhảy rồi, chỉ im lặng cười gật đầu ra hiệu đã hiểu tầm quan trọng với cô Sprout. Dù cậu có bạn nhảy rồi hay chưa thì có liên quan đến họ đâu? Tới ngày đó sẽ biết ngay thôi mà.

-Được rồi, tập trung lại nào. - Cô Sprout vỗ tay hai cái rõ lớn, kéo sự chú ý của mọi người đang đặt trên Cedric trở về. Chủ nhiệm của từng nhà sẽ đảm nhận trọng trách dạy khiêu vũ cho học sinh nhà đó, vì chỉ là thực tập thôi nên vẫn cần bắt cặp, Cedric càng quả quyết ngày sau nhất định phải đưa Oliver theo, chẳng phải anh bảo mọi chuyện đều phải do cậu sắp xếp sao?

Buổi luyện tập đầu tiên kết thúc tốt đẹp, Cedric vẫy tay tạm biệt đám bạn thân quen, cậu vừa huýt sáo vừa trở về phòng huynh trưởng. Trái với những lần khác, Oliver không ở đây.

"Anh ấy có thể đi đâu được nhỉ?" - Cedric thắc mắc. Một cơn gió bên ngoài lẻn vào, tờ giấy ngả vàng được dùng gạc giấy chặn lại bị thổi động nhẹ một chút, thu hút sự chú ý của cậu. Cedric từng bước đi đến, là một tờ nhắn, trên đó là chữ của Oliver.

"Em học xong rồi muốn tìm anh thì đến hồ nước Đen, chỗ cũ nhé. Ở trong phòng mãi anh sắp chán chết rồi."

Cedric phì cười. Sao cậu lại không đoán được nhỉ? Oliver vốn là cầu thủ Quidditch, bình thường mỗi ngày đều luyện tới luyện lui, bay tới bay lui. Bây giờ đột nhiên bảo anh ở yên trong phòng, chẳng khác nào nhốt chim vào lồng cả. Không cần nói cũng đoán được anh sẽ thấy bức rức khó chịu đến nhường nào. Sân Quidditch bình thường vẫn kín lịch tập, ngoài nơi đó ra thì trường Hogwarts đâu cho phép học sinh cưỡi chổi bay lung tung, Oliver chỉ có thể ngồi trong phòng, mỗi ngày nhìn ra sân mà thèm muốn thôi.

Cedric suy nghĩ một chút, hay là tối nay sắp xếp cho anh đi ra ngoài làng Hogsmeade chơi đùa một chút, mấy ngày sau cậu tìm cách mượn sân, cùng anh ôn lại mấy động tác bay xem nào. Quyết định xong xuôi, Cedric đứng dậy rời khỏi phòng, thẳng tiến hồ nước Đen.

=========================

Xin lỗi mấy bồ vì hôm nay tui đăng trễ nha :( Mới đi thi về xong là mở lap đăng liền cho mấy bồ á :( Hmu hmu, mấy bồ đừng buồn tui nhen, mãi iu mấy bồ á :((((( 

Bonus thêm quả tui lại sắp cảm nữa rồi, vừa bệnh vừa phải ôn thi, khóc 7749 dòng sông mất, huhu 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia