ZingTruyen.Asia

[ CedWood | Fanfic ] Bầu Trời Trong Xanh Ngày Hôm Qua

Chương 5. Quyết tâm

tontruc0607

[ Trường Hogwarts, Đài Thiên Văn ]

Sau khi chạy hết tốc lực đến Đài Thiên Văn, cũng may trường Hogwarts đã sắp xếp cho khu vực nhà Gryffindor gần với ngọn tháp cao nhất ấy, nên tốn của Oliver không quá nhiều thời gian.

Tiếng bước chân của anh vang vọng khắp hành lang vắng, bình thường thì giờ này vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, đồng nghĩa với việc học sinh có quyền đến Đài Thiên Văn ôn luyện cho môn Thiên Văn Học, mà điều đó thì làm ông Flitch cay cú lắm.

Ngoài dự đoán, Tháp Thiên Văn lúc này khá vắng vẻ. Có thể là vì giáo sư bộ môn này dễ tính, các học sinh thường chỉ cần cố gắng lấy đủ điểm để qua môn là ổn rồi. Mà thú vị ở chỗ, bộ môn này vậy chứ lại có thể làm khó được Cedric Diggory, cậu ta không hiểu tại sao mà mỗi lần vào tiết lại cứ như đang lên mây (dù phòng học của họ đúng là đang "ở trên mây"), nghe tai này liền đi sang tai kia hết.

-Cedric? - Oliver đẩy cánh cửa sắc nặng trịch, căn phòng duy nhất tại Tháp Thiên Văn được bao bọc bởi ánh trăng đẹp huyền ảo len qua các khung cửa lớn. Trong cả phòng học rộng lớn ấy chỉ có duy nhất một bóng người cùng với chiếc kính thiên văn, trên bệ cửa sổ còn đặt la liệt mấy quyển sách mở như đang bảo rằng chủ nhân nó đã rất khốn khổ với đống ngổn ngang này thế nào.

-Oliver? - Bóng dáng cao lớn đang loay hoay kia quay đầu, đôi mắt xám như sáng lên, lấp lánh phản ánh lớp bạc từ bầu trời huyền ảo. Sự vui vẻ trong ánh nhìn của người đối diện khiến Oliver cảm thấy may mắn vì mình đã đến.

-Anh xin lỗi, anh đã quên mất. - Oliver gãi đầu.

-Không sao, anh chẳng phải đã đến rồi à? - Cedric cười. Oliver tin chắc là mắt anh có vấn đề rồi, bằng không tại sao anh cứ cảm thấy... Người trước mặt này đẹp một cách kì lạ? Hay phải nói là.. quyến rũ? Không, hấp dẫn? Oliver không chắc nữa, nhưng cảm giác này không tệ, nó chỉ khiến cho tim anh đập liên hồi mà thôi, có thể là do cả chặng đường phải chạy ban nãy?

-Ừm... - Anh đi đến chỗ quyển sách, cầm lên đọc một chút. - Em tự nghiên cứu đến đâu rồi?

-Không nhiều lắm. - Gương mặt tuấn tú lại ủ rũ hẳn, Cedric khoanh tay, dựa vào tường.

-Hình như đây là môn duy nhất em yếu nhỉ? - Oliver không nhịn được cười cười. - Anh không nghĩ Cedric Diggory nổi tiếng lại có thể chật vật như này đấy.

-Em có nổi tiếng sao. - Cedric lập tức phủ nhận. - Anh giúp em đi, hai ngày nữa em phải thi môn này rồi.

-Ừ, anh có bảo là không giúp đâu. - Oliver ngoắc tay gọi Cedric lại.

Sau khi cậu nói sơ cho anh về bài mình học gần đây nhất, Oliver liền hiểu được vấn đề ở chỗ nào. Đúng là cần phải xem chiêm tinh mới biết được đáp án, nhưng có bình thường giáo sư đều sẽ soạn vài câu có sẵn trong sách, chỉ cần ôn kĩ một chút là phần lý thuyết sẽ ổn thôi.

Trời dần về khuya, Cedric sau khi trả lời chuẩn xác các câu hỏi Oliver đặt ra, đã tạm vượt qua nỗi lo về kì thi sắp tới.

-Cảm ơn anh, nếu lần này được điểm cao, em mời anh đi ăn nhé? Quán ba cây chổi, được chứ?

-Em làm như sau chuyện này anh sẽ không đòi thưởng ấy? - Oliver nhướng mày.

-Đáng mà, anh muốn nhiều hơn cũng không sao. - Tiếng cười truyền xuống từ trên đỉnh đầu nghe trầm một cách đặc biệt.

Vì hai người họ đều đang ngồi trên bệ cửa sổ, cho nên khoảng cách với đối phương khá gần. Dường như trong không khí còn lởn vởn mùi hương của người kia, chỉ cần ngẩng đầu liền thấy được gương mặt tuyệt đẹp gần trong gang tấc.

-Anh. Em có việc này muốn hỏi. - Cedric lên tiếng trước, cắt ngang đống suy nghĩ đang bắt đầu lộn xộn trong lòng Oliver.

-Ừm, em nói đi?

-Anh... Mẫu người mà anh thích thường như thế nào?

-Sao tự dưng lại hỏi vấn đề đó? - Oliver nhìn sang Cedric. Ừ thì cậu 13 và anh chỉ 14, tò mò chuyện này là điều bình thường thôi.

-Cũng không có gì đâu, kiểu là nó đột nhiên xuất hiện thôi, mà em thấy tò mò đó, kiểu người như thế nào thì anh sẽ thích?

-Hừm. - Oliver đưa tay nâng cằm. Anh chưa từng thật sự nghĩ đến vấn đề này, những gì anh để tâm đến chỉ có Quidditch và Quidditch. - Nếu em thật sự muốn hỏi, thì chắc có lẽ... Anh muốn quen một người dễ nhìn một chút, nếu được thì dịu dàng? Biết nấu ăn, quán xuyến được gia đình,... anh đoán thế.

-Anh có nghĩ... Người đó là nam hay nữ không? - Cedric biết câu hỏi này nghe có vẻ hơi dị một chút, nhưng chắc không sao đâu nhỉ?

-Anh không quan tâm lắm. - Oliver nhún vai. - Nhưng mà các điều kiện đó... chắc em không nghĩ đối phương có thể là nam chứ?

Cedric chớp mắt hai cái, ngẩng đầu nhìn trời. Đúng là thế thật, dịu dàng, biết nấu ăn, lo lắng cho gia đình,... chắc chắn là nữ rồi. Tưởng tượng cảnh một người đàn ông lực lưỡng, mặc tạp dề? Có vẻ không ổn lắm.

-Em sao thế? - Oliver nhìn Cedric ngồi ngốc ra, sau đó lại lắc đầu như muốn hất văng cái ý tưởng điên rồ nào đó ra khỏi não.

-À, không, không sao cả. - Cậu xua tay, vẻ mặt không khỏi chùng xuống theo tâm trạng.

-Cơ mà... - Oliver không biết có phải để ý thấy sự thay đổi của Cedric, mà đột nhiên nói tiếp. - Đó chỉ là suy nghĩ mới đây của anh thôi. Từ trước đến giờ anh chưa từng để ý đến việc mình sẽ thích người như thế nào.

-Thế ạ? - Cedric bây giờ thì chả biết là nên vui hay nên buồn đây.

-Thế đó. Rồi, em có câu trả lời của anh rồi, đến lượt em đấy. - Oliver lấy lại sự hào hứng.

-Ừ thì... - Cedric gãi đầu, vừa nói vừa lén nhìn Oliver một chút. Tiếc là người kia chẳng hề nhận ra điểm khác biệt. - Em nghĩ chắc là... kiểu ôn hòa, thích thể thao, Quidditch chẳng hạn, vì em cũng thích mà. Có điểm chung sẽ dễ nói chuyện hơn. Ừm... Nam nữ gì cũng được ấy.

-Ồ, miêu tả kĩ như vậy, có phải em đã thích ai rồi đấy chứ?

"Hay lắm Cedric, giờ mày phải trả lời thế nào đây? Có thích? Hay là không?"

-Chuyện đó à...

Merlin trên trời vẫn còn linh thiêng lắm, ngay lúc Cedric không biết nên trả lời thế nào, thì cánh cửa sắc nặng trịch bị đẩy mở ra lần nữa một cách gấp gáp. Ngay sau đó, ba bóng người nhanh chân lẻn vào, lại trở tay đóng lại ngay lập tức.

-Được rồi, an toàn rồi, chắc không bị bắt đâu.

-Sao mày lại nghĩ ra cái trò tai hại này chứ Draco? Mày muốn người ta chú ý đến thì vẫn có vô số cách mà? Đem người ta vào rắc rối chẳng phải lựa chọn khôn ngoan gì.

-Mày im được rồi đấy Pansy.

Cedric và Oliver duy trì im lặng nhìn ba đứa nhỏ bé lúp xúp kia. Cedric nhận ra đứa nhỏ có mái tóc bạch kim được vuốt keo cứng ngắt ấy, vì cậu chỉ vừa gặp nó chiều nay thôi, không lâu lắm. Chẳng ngờ mới đây đã được gặp lại nhỉ.

-Này? - Oliver lên tiếng. Ba đứa nhỏ như bị bắt quả tang, liền quay phắt đầu lại. Cedric đoán hẳn ba người này chắc là bạn thân, nhìn đủ... thú vị.

Một đứa nhỏ với mái tóc đen ngắn, da tối màu và đôi mắt xếch lên kéo dài đầy ngạo mạn. Một cô bé có gương mặt thanh tú trắng trẻo, tóc đen dài chỉ vừa chạm nhẹ đến vai, đôi mắt luôn mở chỉ một nửa. Cuối cùng chính là tên nhóc nhợt nhạt, mái tóc bạch kim nổi bật cực kì, và đôi mắt xám khói lạnh lẽo luôn mang ý cười cợt nhả.

Ba đứa nhỏ này đi cùng nhau vừa nhìn liền biết chắc chắn không tốt lành gì.

-Mấy đứa lén lút cái gì vậy? - Oliver đứng dậy đi về phía ba đứa nhóc. Cậu nhóc da đen liền tiến lên trước, bảo hộ hai người bạn trông nhỏ hơn nó một chút ra sau lưng, điểm này làm hảo cảm trong lòng Cedric tăng lên phần nào, Oliver cũng thế.

-Không liên quan đến anh. - Draco, dựa theo lời Harry "giới thiệu" buổi chiều, là đứa lên tiếng.

-Thế sao? Anh nghĩ là có chứ? - Cedric lững thững đi đến. - Ừm, trời đã tối và học sinh năm nhất lang thang, anh nghĩ chúng ta có thể hợp tác thay vì làm khó dễ nhau? Thấy sao?

Oliver lại nhìn Cedric một cái, cậu nhún vai, đâu có vấn đề gì đâu chứ?

-Được rồi. - Draco có vẻ là kẻ đầu đàn, nó đi lên phía trước. Do chiều cao chênh lệch nên vẻ cứng cỏi trên gương mặt non choẹt ấy cứ phải ngước lên trông khá buồn cười. - Dù sao bây giờ đã qua giờ giới nghiêm, chúng ta đều trong tình huống như nhau.

-Thật ra thì học sinh năm nhất sẽ tệ hơn, nhưng nếu các em thay đổi thái độ một chút, thì bọn anh có thể giúp. - Oliver nói tiếp lời. Ban đầu chỉ là Cedric gợi ý, Oliver chủ động nhắc đến chính là đồng ý cùng cậu với kế hoạch mà cậu nghĩ ra, dù anh còn chẳng biết cậu đang định làm gì.

-Được rồi. - Ba đứa nhìn nhau một chút, Draco lại là đại diện lên tiếng. - Cần giới thiệu qua một chút chứ? Em là Draco Malfoy, cậu bạn kia là Blaise, Blaise Zabini. Còn cô bé đó tên Pansy, Pansy Parkinson.

-Anh là Cedric Diggory, còn đây là Oliver Wood.

-Này thì ai cũng biết. - Blaise có chút không quan tâm lắm nhìn hai người cao hơn hắn hẳn mấy cái đầu trước mặt. - Chẳng lẽ hai người còn chưa biết mình nổi tiếng như thế nào sao?

-Nổi thế à? - Cedric vừa nghe xong đã bắt đầu bật chế độ tò mò. - Kể anh nghe xem?

-Ừm... Về chuyện hai người là một cặp, không ai không biết. Mỗi người đều tài giỏi những mảng khác nhau, là một cặp rồi thì càng quyền lực.

Oliver tròn mắt, Cedric cảm thấy khóe miệng mình giật nhẹ. Được rồi, cậu không nghĩ chuyện này có thể lan truyền đến mức này, chẳng phải mới sáng nay thôi sao? Thế quái nào lại biến thành vậy chứ?

-Anh cần đính chính trước một điều, là tất cả đều là hiểu lầm, một thời gian sau sẽ tự động lắng xuống mà thôi. - Oliver cảm thấy mình có nhiều việc để làm đây.

-Vâng. - Ba đứa nhỏ không để ý lắm. Thật ra thì chúng có đấy, chỉ là hai bên chẳng thân thiết gì hết, không tiện nói nhiều.

-Mà anh thắc mắc, tại sao mấy đứa lại ở đây? Vào giờ này? - Cedric lái chủ đề vào chuyện chính. Nếu cứ tiếp tục nói về chuyện này, có khi cậu sẽ bị Oliver lườm cháy người mất.

-Cái đó... Cần phải nói chứ? - Draco có vẻ định giấu giếm, đôi mắt xám khói cố tình nhìn về phía khác.

-Không thì để anh đoán cũng được. - Cedric khoanh tay. - Em lại cố tình đến Gryffindor tìm Harry chứ gì? Hồi chiều là em đến sân Quidditch nhìn lén người ta, bây giờ hẳn cũng thế nhỉ?

-...- Draco lặng người, ngạc nhiên nhìn Cedric. Cậu buồn cười khoanh tay, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu mình.

-Người ta hơn nhau ở chỗ này. Gần đây nhất chỉ có tháp Gryffindor, ba đứa bị phát hiện rồi chạy sang đây, anh nói đúng nhỉ? Nhìn mặt ba đứa là biết rồi.

Cedric thích thú nhìn gương mặt trắng đến nhợt nhạt của thằng nhóc kênh kiệu kia dần đỏ lên, lúng túng. Oliver đứng cạnh không khỏi huých người cậu một cái, bắt nạt con nít như thế vui lắm sao?

-Được rồi. Bọn anh chỉ giúp các em lần này thôi, lần sau không may mắn vậy đâu. Bây giờ về nhà của mấy đứa nào. - Oliver đánh gãy bầu không khí kì lạ ban nãy, đồng thời đẩy cả ba đứa nhỏ ra ngoài, còn kéo theo Cedric đang mang bộ dáng "chỉ sợ chưa đủ loạn" kia.

Đường trở về nhà Slytherin không xa lắm, hai người Oliver cùng Cedric đi cùng chỉ với mục đích cho bọn nhỏ không gặp rắc rối thôi, cũng may mà một đường bình yên. Xong xuôi hết rồi, trước khi Pansy biến mất trong hành lang dẫn vào phòng sinh hoạt chung nhà mình, cô nàng nhìn Oliver một chút.

-Nếu anh và anh ấy vẫn cứ tiếp tục như hiện tại, thì tin đồn sẽ chẳng hết đâu. - Sau đó còn thần bí bỏ mặc hai người trố mắt nhìn nhau, hất tóc đi mất.

-Thật là. - Oliver lắc đầu. - Thôi, về nghỉ đi, giờ cũng trễ rồi.

-Em đưa anh về đã. Từ Gryffindor sang Hufflepuff cũng không đến nỗi xa. - Cedric tất nhiên phải tranh thủ cơ hội.

-Nhưng từ đây về lại tháp Gryffindor khá xa, em lại còn phải về lại Hufflepuff. Cơ bản là không tiện. - Tiếc là Oliver vốn không phải người hiểu cái gì mà lãng mạn gì đấy, Cedric rất đau lòng mà cậu không thể hiện ra.

-Không sao, để anh đi một mình em không yên tâm. Đi thôi, nếu còn cù cưa nữa sẽ càng trễ thêm đấy.

"Cái gì mà không yên tâm? Trong trường Hogwarts chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?"

Lời ra đến môi vẫn không thể thoát ra, vì Cedric đã đi trước mấy bước rồi còn đâu. Cậu ta còn bê chồng sách, quay đầu nhìn Oliver ra hiệu cho anh đi nhanh lên nữa kìa, bộ dạng có giống như để anh từ chối sao?

-Tùy em vậy. - Đường đi xa, có người cùng trò chuyện... không tệ lắm.

[ Trường Hogwarts, hành lang đến tháp Gryffindor ]

Ánh trăng vẫn rải từng đợt hào quang bạc như lụa, cơn gió đêm thoảng qua khiến tay chân lạnh buốt. Oliver vô thức giấu mình trong chiếc áo len cổ cao, vì lúc đầu anh đi vội mà quên mất áo chùng, Cedric sớm đã để ý thấy, cậu sao quên được Oliver sợ lạnh chứ? Nhưng bản thân Cedric hôm nay không mang theo áo chùng, chỉ mặc áo ấm bình thường thôi.

-Oliver, anh đi gần lại đây một chút. - Cedric đem sách vở dồn sang một tay, đưa tay rảnh rỗi còn lại kéo người kia.

-Được rồi, em cẩn thận rơi đồ kìa. - Oliver lắc đầu ra vẻ không cần, còn tốt bụng nhắc nhở người kia chú ý đến chồng sách trong tay. Trên hành lang vắng lặng chỉ có tiếng bước chân của bọn họ vọng vang.

-Nhưng em lạnh. - Biết tính cậy mạnh của đối phương, Cedric hướng đôi mắt xám sáng màu, dưới trăng phảng phất như sắc hổ phách, khó cưỡng.

-...Được rồi. - Oliver không giằng tay lại, khoảng cách của hai người dần thu hẹp. Cedric như một chiếc lò sưởi di động, tỏa ra hơi ấm quyến rũ. Anh không ngạc nhiên lắm, loại cảm giác người này sẽ luôn ấm áp như vậy đã in sâu trong vô thức. Mái tóc cắt gọn gàng khẽ lay động theo bước chân, khóe môi mỏng lúc nào cũng cong lên nhè nhẹ như đang mỉm cười.

-Anh. - Tiếng gọi bất chợt từ Cedric khiến Oliver, như một đứa trẻ đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, giật mình. Bản thân anh lại không kiềm được mà nhìn chằm chằm người ta rồi, chẳng biết dạo này bị cái gì nữa.

-Ừ? Em nói gì sao?

-Không có... Do thấy anh yên lặng quá nên em gọi thôi. - Ở góc độ Oliver không nhìn thấy, ngón tay cái Cedric không nhịn được miết lên quyển sách trong tay đầy lo lắng, hệt như đang định nói ra điều gì chấn động lắm.

-Em... Em có cái này muốn hỏi.

-Em nói đi, sao lại úp úp mở mở rồi? - Quãng đường đi càng ngày càng ngắn, thoáng cái đã thấy sắp tới nơi rồi.

-Em... Anh có đang thích ai không? - Giống như sắp biết được bí mật gì đó, Cedric nín thở, bước chân ngừng lại, mặc cho bản thân bị tụt phía sau.

-Không có. - Oliver không cần suy nghĩ, anh quay đầu nhìn Cedric, biểu cảm kì lạ trên mặt cậu khiến anh lo lắng.

-Vậy, nghĩa là ai cũng có quyền theo đuổi anh? - Bằng giọng ngập ngừng, Cedric nhìn vào mắt Oliver dò hỏi.

-Anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó. - Oliver luôn thấy cái đề tài này thật kì quái.

-Nếu người đó là em, có được không?

-Hả?

-Nếu người theo đuổi anh, là em, thì có được không? - Cedric nhắc lại, từng chữ một chắc chắn, rõ ràng. Lúc này thì Oliver không thể lừa bản thân rằng anh đã nghe nhầm nữa rồi.

-Cái gì...? Em nói đùa hay thật vậy Cedric? Trò này không vui đâu. - Dù không muốn, nhưng tim anh không tuân theo khống chế mà đập loạn lên. Đủ mọi cảm xúc trào dâng khiến suy nghĩ và phán đoán bị ảnh hưởng, anh không biết mình nên trả lời câu hỏi ấy như thế nào.

-Em không đùa đâu. - Cedric tiến một bước gần hơn, Oliver vô thức lùi dần, mãi đến khi không thể lùi được nữa. Tiếng sách vở rơi xuống đất không khiến hai người phân tâm.

-Em thật sự... muốn theo đuổi anh. Có thể cho em cơ hội được chứ...?

Thích một người, không tài nào giấu được. Nếu có thể, Cedric nguyện đánh liều một lần. Cậu không cam tâm chỉ làm một hậu bối đơn giản, không cam tâm nhìn Oliver sau này sẽ thích một người khác, không cam tâm chính là không cam tâm. Nhân lúc anh không để ý ai, có thể để ý em được không?

-Chuyện này...

-Oliver? - Xuất hiện trên hành lang thêm một bóng người từ khi nào. Percy trong bộ đồ ngủ mới toanh của huynh trưởng, đưa mắt nhìn hai người đang trong tư thế ám muội trước mặt, cùng với sách vở rơi rớt dưới sàn nhà.

-Percy. - Oliver lập tức lấy lại tinh thần đẩy người trước mặt mình ra, không khỏi có mấy phần lúng túng, loại lúng túng mà sau đó anh cẩn thận nghĩ lại vẫn không hiểu tại sao mà sinh ra.

-Tôi không thấy cậu về nên đi tìm, gặp rắc rối gì sao? - Percy đi mấy bước lại gần, trên gương mặt hắn có thể thấy sự đề phòng đặt nặng lên Cedric.

-Không có, làm sao có rắc rối gì được. - Anh hiển nhiên sẽ giải nguy. - Cedric nhờ tôi chỉ cậu ấy mấy bài tập môn Thiên Văn Học, cho nên tới bây giờ mới về được đây.

-Vậy thì tốt rồi. - Percy nhìn mấy quyển sách trên đất, là sách giáo khoa môn Thiên Văn quả không sai.

-Oliver, nhanh về phòng thôi.

-Ừ, tôi vào ngay. - Oliver gật đầu, đợi đến đó Percy mới chịu quay lưng bỏ đi. Anh thở ra một hơi.

-Cedric, em cũng về ...

Cedric giữ lấy cánh tay người trước mắt, kéo đối phương vào lòng, không báo trước mà áp môi mình lên cánh môi người ta. Não Oliver chính thức đình trệ.

Nụ hôn không dài, cũng chẳng sâu. Đơn thuần như một phút kích động không khống chế được tâm tình, ngay sau đó cả chủ nhân của hành động kia cũng bị chính mình dọa sợ hết hồn.

-Em... - Cedric buông Oliver ra, trong đầu liền phát tín hiệu không ổn. Khi nãy nhìn thấy Percy xuất hiện, biểu hiện của anh ấy giống như muốn ngay lập tức phủi đi toàn bộ quan hệ với mình (dù hai người hiện vẫn chưa có quan hệ gì hết) khiến cậu khó kiềm tức giận. Oliver lúc này thì khá gì? Mặt anh trợn lớn hết sức, không tài nào tiêu hóa được chuyện vừa mới xảy ra. Cedric người này cần phải dồn dập như vậy không? Thời gian để người ta suy nghĩ còn không cho?

-Em... xin lỗi. - Cedric lúc này thật sự rất muốn cứ chạy đi, sau đó về ngủ một giấc, ngày mai xem như chẳng có chuyện gì cả. Nhưng nếu làm như thế... thì ngày mai thật sự sẽ "chẳng có chuyện gì cả" ư? Rồi đến lúc đó, hai người nhìn nhau ra sao?

-Được rồi, không có việc gì đâu. - Oliver sau một hồi đã trấn định được cảm xúc hỗn độn trong lòng mình. - Em về nghỉ ngơi trước đi, đừng có làm gì kì quái nữa.

-Anh... Ngày mai... Em còn có thể tìm anh, đi ăn sáng cùng chứ? - Cedric chưa từng căng thẳng đến thế, nhưng sự bình tĩnh của người này khiến từng nhịp đập nóng như lửa nơi lòng ngực dần dịu lại, tắt ngúm.

-Có thể. Anh sẽ xem như không có việc gì, em cũng đừng đề cập đến mấy chuyện kì quái nữa, rõ chưa? - Oliver quay mặt đi, không nhìn vào đôi mắt như đang ngạc nhiên, lại như đầy đau thương kia nữa.

-... Em biết rồi. - Cedric gật đầu. Trông cậu chẳng khác nào một chú cún mới bị chủ nó ruồng bỏ, thất thiểu nhặt lại toàn bộ sách rơi vãi, đứng dậy, chào anh một tiếng sau đó mới bỏ đi.

Oliver cảm thấy lời muốn nói một lần nữa bị tắt nghẹn tại cuống họng, khó chịu đến cùng cực, lại không cách nào xoa dịu đi.

Dường như bóng lưng cô đơn ấy đã khiến Oliver hoài nghi quyết định của bản thân.

[ Trường Hogwarts, Đại Sảnh Đường ]

Cedric vậy mà lại không giữ lời. Anh đã cố tình nằm trên giường, quấn chăn thật lâu, lại không nghe tiếng bước chân quen thuộc đến đánh thức mình dậy. Mãi đến tận khi bạn cùng phòng nhắc nhở rằng nếu Oliver không nhanh lên thì sẽ lỡ bữa sáng, anh mới chán nản rời khỏi chăn, thay quần áo đến Đại Sảnh Đường.

Một lần nữa, không thấy người đâu. Lẽ nào là do anh đến trễ quá nên cậu đã đi trước rồi? Oliver đoán mò, cảm giác này khiến anh thấy khó chịu, nhưng rõ ràng là cậu sai trước mà? Nếu nói tức giận thì hẳn là anh nên bực mình vì hành động của cậu trước chứ.

Nghĩ là làm, Oliver quyết định mặc kệ Cedric, cho cậu ta muốn làm gì thì làm. Dù sao anh cũng cảm thấy bản thân hình như đã quá nuông chiều Cedric mất rồi.

Ngày tháng trôi qua, lịch tập luyện Quidditch liên tục và học hành bài vở lại không khiến Oliver quên đi cảm giác trống rỗng trong lòng mình. Các kì thi liên tục kéo đến, Oliver phải dùng toàn bộ sức lực mới giữ cho điểm số không đến mức quá ảnh hưởng, nhưng cô McGonagall vẫn gọi anh đến văn phòng.

-Oliver, ta biết là trò rất quan tâm đến Quidditch, nhưng vẫn không nên làm liều như thế. Trò xem, ta không đoán được trò đã gầy như thế nào so với trước đây rồi. Cả điểm số của trò nữa, nó không còn được như trước đây. - Giáo sư McGonagall điềm đạm nói, cô đưa tay chỉnh lại mắt kính trên gương mặt đầy rẫy nếp nhăn của mình. Ánh mắt cô dừng lại trên người Oliver, trông anh ốm đến không nhìn ra hình dạng, vẻ mặt lúc nào cũng sầu não.

-Nếu có chuyện gì khiến trò vướng bận, trò có thể nói cho ta. - Là học sinh được cô yêu thương nhất nhì, giáo sư McGonagall đối với Oliver tất nhiên là vô số quan tâm cùng yêu quý.

-Không có gì đâu giáo sự, mọi thứ vẫn ổn mà. - Oliver cố nặn ra một nụ cười. Hai người cùng trò chuyện vài câu nữa, sau đó cô bảo Oliver hãy về nghỉ ngơi đi, anh cũng không từ chối, dù sao cơn đau bao tử cộng với sốt cao đang khiến anh không chịu nổi đây.

Chặng đường về đến nhà chung của Gryffindor xa xôi lạ, Oliver dùng sức đè lên trên bụng mình, cố kiềm lại cảm giác đau đớn từng cơn do nó truyền đến, nhưng càng ngày càng khó, khi mà người anh đang nóng hầm hập từng cơn, và đầu bắt đầu choáng váng.

-Anh Oliver?

-Cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi hả? - Giọng anh khản đục, mắt hoa cả lên không thấy rõ.

-Anh? Trông anh không khỏe lắm...

-Ờm... - Oliver nâng tay lên muốn đỡ đầu mình, nhưng cơ thể không muốn nghe lời anh cho lắm. Bước chân loạng choạng, Oliver không chống lại được cảm giác nặng nề từ cơ thể, ngã thẳng về phía trước.

-Oliver?? - Rơi vào vòng tay ấm áp, nhiệt độ vừa phải, mùi hương thoang thoảng như cơn gió mùa hè khiến người ta thả lỏng tâm tình. Mệt mỏi mấy ngày nay mãi anh mới có thể nghỉ ngơi rồi.

[ Trường Hogwarts, bệnh xá ]

-Dấu hiệu của đau bao tử và sốt cao. - Cô Pomfrey kiểm tra sơ bộ cho Oliver một chút, sau đó quay sang nói với chủ nhiệm nhà Gryffindor, cô McGonagall, và người đã đưa Oliver đến bệnh xá, Cedric Diggory.

-Ta không biết trò ấy vì lý do gì lại bỏ đói mình như thế này. Có điều, việc trò ấy phải vào đây nằm vì bệnh đau bao tử thì ta chẳng lấy làm ngạc nhiên đâu. - Cô Pomfrey có vẻ hơi khó chịu vì cách đối xử với bản thân của Oliver. Do ban nãy cô đã cho anh dùng một liều giảm đau cộng thêm thuốc ngủ loại nhẹ, nên lúc này anh ấy mới chịu ngủ êm.

-Cô không cần lo, sắp tới em sẽ chăm cho anh ấy. - Cedric bây giờ đã cảm thấy ruột gan quặn thắt hết cả rồi, không cần biết lý do vì sao, anh ấy đổ bệnh rồi, cậu phải có trách nhiệm chăm sóc. Đó là chưa kể, rõ ràng cậu sai ngay từ đầu.

-Vậy thì tốt, dù sao sắp tới ta cũng phải đến bệnh viện thánh Mungo một thời gian, không lâu đâu nhưng sẽ chẳng có ai chăm sóc cho trò ấy. Nếu trò đã quyết định thì đành phiền trò vậy, trò Diggory.

-Vâng. - Cedric không có vẻ gì là định nuốt lời, cậu kéo ghế ngồi bên cạnh Oliver, nhìn gương mặt chỉ vừa không gặp một thời gian đã tái nhợt của anh liền không nhịn được mà u sầu một phen. Cô Pomfrey và giáo sư McGonagall nhìn nhau, rồi cùng rời khỏi bệnh xá. Là nhân viên của trường, không phải cô Pomfrey bảo đi là sẽ đi, dù la do bệnh viện mời thì cô vẫn còn vài giấy tờ để giải quyết, và cô McGonagall có vẻ rất hào hứng để giúp cô một tay.

Đợi đến khi bệnh xá không còn ai, Cedric đánh bạo nắm lấy bàn tay đặt bên ngoài chăn của Oliver, thương xót hôn lên nó.

-Em xin lỗi...

[ Trường Hogwarts, bệnh xá, sáng hôm sau ]

Cô Pomfrey đã đi từ đêm hôm qua, Cedric dù đã được cô dặn dò rằng anh chỉ bị bệnh nhẹ thôi, ngày mai sẽ tỉnh ngay, nhưng cậu vẫn cứ không ngủ được, chỉ cần một động tĩnh nhỏ từ giường bên cạnh liền sang xem xem anh có khó chịu chỗ nào không.

Mãi đến khi ánh sáng của ngày mới bắt đầu tràn vào khung cửa, Cedric mới vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi một chút, không nhận ra hàng mi dài của người trên giường nhẹ rung lên.

Đầu đau đến phát sợ, cơn sốt hầm hập những ngày qua vì được chăm sóc tận tình cả đêm mà thuyên giảm được phần nào, chỉ có bao tử vẫn không ngừng quặn thắt, truyền lên cảm giác buồn nôn khó nhịn. Nhưng từ hôm qua đến nay anh đã ăn được gì đâu? Muốn nôn cũng chẳng được.

-Anh? Tỉnh rồi? - Cedric dụi mắt hai cái, rất nhanh đã lấy lại tỉnh táo. - Anh cứ nằm yên đi, để em chạy xuống nhà bếp xem có thể làm món gì dễ ăn cho anh không. Bao tử đang không khỏe, không thể ăn bậy được, còn phải uống thuốc nữa.

Cậu không để ý đến gương mặt ngạc nhiên của anh, tự mình chạy đi rót một cốc nước ấm, đưa đến cho người kia.

-Nước ấm sẽ làm dịu cảm giác đau và trống rỗng trong bao tử anh một chút, trong khi đợi em đi lấy đồ ăn. Tạm thời anh cứ ngồi trên giường đi, đừng đi đâu cả, mặt sàn lạnh lắm. Em chạy đi ngay đây, trên đầu giường anh có áo chùng, lạnh thì nhớ đắp lên thêm nhé.

-Ừm... - Oliver chỉ kịp gật đầu một cái, Cedric đã chạy biến về phía nhà bếp mất rồi.

Hơi ấm nhàn nhạt từ chiếc ly trong tay khiến cõi lòng ấm áp, uống một ngụm, quả nhiên cảm giác đau muốn không chịu nổi từ bao tử giảm bớt mấy phần, cả người dễ chịu hơn không ít. Quần áo trên người có vẻ đã được thay đi, vì trước khi mất đi ý thức, anh còn nhớ mình đang mặc đồng phục cơ mà, mồ hôi dính ướt hết cả, bây giờ lại là bộ quần áo ngủ chất liệu dễ chịu, choàng thêm một lớp áo chùng mà Cedric đưa thì vừa đủ ấm. Nhưng mà... bộ này hình như hơi rộng? Đâu phải đồ của anh đâu nhỉ?

"Là của Cedric sao?"

Cedric giữ đúng lời, rất nhanh sau đó cậu đã xuất hiện, trên tay còn cầm theo một tô cháo, mùi hương bốc lên thơm tho, khiến người ta muốn ăn ngay một ngụm. Khi vào bệnh xá, vừa lúc thấy một màn ngây ngốc của Oliver, tiếc là cậu không đủ tỉnh táo để đoán xem anh đang ngẩn người vì điều gì, lo chạy đông chạy tây muốn hết cả thời gian.

-Anh, còn cháo này, em nhờ gia tinh nấu đặc một chút, ăn sẽ dễ chịu hơn là cháo lỏng. - Bên giường bệnh luôn xếp sẵn một chiếc bàn nhỏ, Cedric thành thạo mở ra, đặt lên trên, rồi mới bày cháo cùng muỗng.

-Anh chắc tự ăn được nhỉ? Cầm em đút không?

-Không cần không cần. - Biết được chủ nhân bộ quần áo mình đang mặc là ai, Oliver đã ngượng đến đỏ mặt, sao dám thân mật hơn chứ?

Cơ thể vừa tỉnh lại còn hơi rả rời, động tác có chậm một chút, người bên cạnh lại không lấy đó làm phiền hà, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn anh từng muỗng một ăn hết chén cháo trước mặt.

-Em ăn sáng chưa? - Oliver đột nhiên hỏi. Khi nãy lúc anh tỉnh dậy đã thấy cậu ở đây rồi, chạy đi lấy cháo cho anh mất còn chưa đến 15 phút mà.

-Em ăn rồi. Ban nãy có đi qua Đại Sảnh Đường ăn mấy cái bánh, trong lúc đợi cháo của anh nấu lại còn có thể ăn được hai quả trứng với mấy miếng thịt xông khói mà. - Cedric thành thật khai báo, bây giờ anh hỏi gì cậu cũng trả lời, nói gì cậu cũng bảo đúng thôi.

-Vậy thì tốt. - Oliver gật gật đầu. Tô cháo thơm ngon dần vơi đi, bao tử được lấp đầy rồi không còn biểu tình dồn dập nữa, chỉ có đầu là còn hơi đau ê ẩm một chút, và cả người còn hơi mệt mỏi.

-Anh uống thuốc đi. - Cedric canh vừa lúc Oliver ăn xong ngụm cháo cuối, liền rót một ly nước nóng để nguội, chuẩn bị sẵn thuốc cho anh.

-Em nghe nói trong thuốc còn có thuốc ngủ, uống xong anh nghỉ ngơi một lúc, sẽ thấy khá hơn.

-Em... Sau đó sẽ đi học mà, phải không? - Oliver nhìn người kia một cái.

-Anh muốn thì em sẽ ở đây với anh. - Cedric không cần suy nghĩ liền trả lời. Dù sao mấy tiết hôm nay cũng không khó lắm, nhờ bạn bè chép bài rồi giảng lại giúp là được, Oliver quan trọng hơn.

-Ừm... - Thật lòng không muốn ích kỷ, nhưng khi bệnh khiến con người ta trở nên thành thật hơn với cảm xúc của mình, sắt đá đến mấy cũng mềm nhũn cả.

-Chuyện hôm trước em hỏi anh. - Oliver đã uống xong thuốc, ăn xong cháo, ngồi một lúc để bao tử từ từ tiêu hóa hết, cũng đợi thuốc phát huy tác dụng, bèn khó nhịn nói lại chuyện cũ.

-Việc đó, nếu anh không thích thì đừng miễn cưỡng. - Cedric đưa tay gãi đầu. Cậu không biết hôm đó mình phát điên cái gì nữa.

-Cũng không phải là không thích. - Oliver cúi đầu, muốn giấu đi vẻ mặt nhưng không thành. Dáng vẻ ngại ngùng vẫn bị nhìn thấu qua vành tai đỏ ửng.

Những ngày không gặp được em ấy, cả người đều thấy khó chịu, không muốn ăn cũng chẳng muốn ngủ, mọi thứ đều chỉ đang cầm cự qua ngày. Không biết từ lúc nào, cái đuôi xù này đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống anh.

-Ý anh là...? - Cedric có chút không tin vào tai mình, mắt cậu trợn lớn.

-Nếu em nghĩ mình có thể, thì thử xem sao. - Oliver gom hết toàn bộ dũng khí, ngẩng đầu nhìn Cedric. Đúng lúc ấy bị vẻ mặt ngạc nhiên pha thêm hạnh phúc như vừa bị đá thẳng lên thiên đường của cậu làm cho hoảng sợ.

-Cedric??

-Hụ, em không sao. - Cedric vội đưa tay vỗ mặt, cậu không muốn đây là mơ đâu. Nhưng may quá, cảm giác đau đau từ má và tê tê đầu ngón tay cho thấy đây hoàn toàn không phải mơ, Oliver người thật đang ngồi trước mặt cậu, nói là cậu... cậu có thể theo đuổi anh? Khoan, hay là anh ấy đang tỏ tình luôn nhỉ?

-Anh... Cái hôn ngày hôm đó... anh có phải chán ghét lắm không?

Oliver vừa nghĩ đến là mặt mũi lại tiếp tục đỏ bừng. Khó mà quên được chuyện xảy ra vào tối hôm đó, cơ bản là không thể quên. Nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, cẩn thận suy nghĩ... Thì...

-Không có. - Cedric không biết mình đã chờ đến bao giờ, Oliver đột ngột nói.

-Không có chán ghét. Anh cảm thấy...

Chưa có nói xong, người kia lại khó lòng kiềm được mà hôn lên đôi môi mỏng còn hơi nhợt nhạt. Lần này thì Oliver không quá ngạc nhiên nữa, giống như đã quen rồi vậy. Khép lại đôi mắt, đối với người trước mặt này anh luôn dung túng một cách kì lạ, Oliver không biết nó có phải tình yêu mà trong sách thường hay nói đến không, nhưng nó khiến anh cảm thấy hạnh phúc.

-Không chán ghét là được rồi. - Cedric không dám hỏi thêm nhiều, một phần vì sợ bản thân liệu có khi nào là mình đang tự suy tự diễn hay không, nhưng phản ứng khi nãy của anh đã nói rõ, người này chắc chắn trong lòng có mình rồi. Một phần khác, là vì anh còn đang ốm, vẫn nên để người ta nghỉ ngơi đã rồi mới tính tiếp sau.

-Anh, ngủ thêm một chút nữa đi, em sẽ ở đây mà. - Cedric nhẫn cười, nhìn gương mặt bắt đầu trở nên buồn ngủ của Oliver. Anh gật gật đầu mấy cái, thuốc quả là có hiệu nghiệm, vừa ngồi một lúc mà mi trên đã muốn đánh nhau với mi dưới rồi.

Cedric chỉnh lại gối nằm cho anh thoải mái hơn, cẩn thận dém lại các góc chăn, sau đó lại ngồi về chỗ cũ, chống cằm nhìn anh dần thiếp đi, trong mắt đong đầy sủng nịnh cùng yêu mến.

Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời.

============================================

Mới bệnh dậy nè mấy bồ ơi, triệu chứng y chang như anh Oliver luôn :) Nên mấy bồ đừng ngạc nhiên nếu chương này tui ghi bệnh tật rõ ràng thế nhé. Tiếc là số không đủ tốt để có anh Cedric chăm mình hoi :( Qúa đáng buồn :( 

Thoi, chúc mấy bồ đọc chiện dui dẻ nhen, mãi iu mấy bồ nè :3 

P/s: Lười viết quá à mấy bồ ơi, ai truyền cho tui miếng động lực kẻo tui drop bộ này mất, huhu :((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia