ZingTruyen.Info

Câu Chuyện Tôi Kể Mỗi Tối

Germany × Poland

SatouShine

Trả đơn cho: emillyan-suskonaki

Germany: Top

Poland: Bot.
________________________

-Chào buổi sáng- Poland thức dậy, vươn vai một cái, hướng về phía bên cạnh nói chào buổi sáng.

Nhưng rất lâu về sau vẫn không có đáp lại. Anh cười gượng ngùng, người yêu của anh ít nói lắm, anh cũng không thấy qua Germany nói chuyện bao giờ. Nhưng tình cảm của cả hai vẫn rất tốt đẹp, Germany trong lòng chỉ có Poland, còn trong lòng Poland sẽ luôn chỉ có hình bóng của người.

-Vậy thôi, anh muốn ăn cái gì? Hm... Sandwich và xúc xích, thế nào? Haha... Quên mất anh sẽ không nói chuyện.- Poland vẫn như thường ngày, tự hỏi tự trả lời. Nhưng anh cũng không thấy nó không bình thường chỗ nào cả, đối với anh mà nói người yêu lạnh lùng cùng ít nói vậy thì anh sẽ bù lại chỗ đó.

Sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm, đơn giản vệ sinh cá nhân sau đó xuống phòng bếp dưới lầu, bắt đầu làm bữa sáng.

Rất nhanh hai cái sandwich cùng xúc xích được bày gọn gàng trên hai chiếc đĩa sứ.

-Tada~ tay nghề em lại tăng rồi nha- Poland vui vẻ ngồi xuống ghế, cầm lấy sandwich bắt đầu ăn.

Nhưng Germany lại mảy may không đụng chạm đến đồ ăn, Poland cũng không ý kiến gì. Quen biết lâu dài, anh biết rõ tính người yêu nên cũng không có giận dữ, chỉ là tủm tỉm cười.

Rất nhanh bữa sáng được giải quyết, anh đem phần của Germany cũng giải quyết nốt. Sau đó Poland liền chuẩn bị đi làm

Nói đi làm vậy thôi chứ Poland chỉ là một cái hoạ sĩ không cút danh tiếng, tiền kiếm được cũng không bao nhiêu, tiền sinh hoạt của anh cũng là bố mẹ đưa.

Chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, Poland ngồi lên xe rồi rời đi biệt thự, mà Germany thì đã yên vị tại ghế phụ từ khi nào. Anh cũng không kinh ngạc, bình tĩnh lái xe.

-Hôm nay chúng ta sẽ đến công viên gần đây, bây giờ đang là mùa thu, hồ nước rất đẹp... - Anh lại không ngừng lải nhải, việc có một người bạn trai không ưa nói chuyện khiến anh trở nên nói nhiều.

Đi qua mấy con phố, Poland đã đến công viên. Anh đỗ xe tại một bãi đỗ xe thu phí, trả xong tiền anh lập tức xách ba lô đi hướng hồ nước. Mà Germany chỉ lẳng lặng theo sau, cũng không có ý định giúp Poland xách đồ.

Sau khi đến bên hồ, anh nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa nhức nhối bả vai sau đó bắt đầu chuẩn bị hoạ cụ.

-Germany này, anh làm mẫu để em vẽ được không?- Poland nhìn về phía Germany hỏi.

Mà Germany thì im lặng, đi về phía trước. Anh mỉm cười vui vẻ, anh biết hắn sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của anh.

Germany đứng đó, mà Poland nhắc nhở anh đứng ở góc hơi nghiêng một chút. Trên mặt hắn lộ ra ôn nhu mỉm cười, Poland hơi ngẩn ra không biết bao nhiêu lần anh bị vẻ đẹp này điên đảo. Vẻ đẹp không tưởng ấy không nên tồn tại trên thế gian, vẻ đẹp như mộng ảo như một người chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng. Poland lắc lắc đầu, thoát khỏi mê mang, sau đó bắt đầu cầm lên cọ vẽ bắt đầu từng nét vẽ.

Vẽ vẽ liền trôi qua hơn một tiếng. Những người đi đường cũng tò mò nhìn lại, sau khi thấy trong tranh vẽ lấy bóng người sau bọn họ nhìn qua bên hồ lại nhìn trong tranh sau đó lại nhìn về phía Poland, bọn họ trong ánh mắt hiện lên vẻ quái dị nhưng cũng không nói gì rời đi.

-Hm... - Poland tất nhiên cũng để ý những người đi đường kia, nhưng tập mãi thành quen. Anh cũng không quan tâm, bạn bè của anh mỗi lần nhìn thấy tranh của anh vẽ Germany đều như thế cả.

-Haha... Anh cũng đừng để ý họ- Poland cười cười, anh biết Germany không để ý nhưng vẫn là nói như vậy.

Rất lâu sau đó, bức tranh hoàn thành, anh bắt đầu dọn dẹp đồ đạc sau đó trở về nhà.

Về đến trong biệt thự, anh nhìn thấy cha mẹ của mình đã trở về. Bọn họ thường xuyên bôn ba đi kiếm tiền nên không ở nhà.

-Ba! Mẹ! - Anh vui vẻ chào hỏi hai người.

Mà hai người cũng vui cười đáp lại anh.

-Con vừa mới đi đâu vậy?- Mẹ của anh đến gần xoa xoa đầu anh.

-Hm con cùng Germany đi ra ngoài đi dạo- Anh đáp lại

Nghe vậy hai người nhất thời biểu lộ kì quái sau đó liền trở lại bình thường, miễn cưỡng cười vui chào hỏi Germany.

-Vậy thôi, còn lên phòng thay đồ - Anh nói rồi cùng Germany đi lên phòng.

Hai người nhìn con mình lên trên phòng, hai mặt nhìn nhau, nhìn ra trong mắt đối phương vẻ buồn bã...

-Bố nó à... Thật sự sẽ ổn sao?-

-Aiz... Bác sĩ đã nói rồi... Chứng bệnh hoang tưởng của thằng bé quá nặng... Không thể gấp gáp được, nếu không sẽ gây ra tâm lý sụp đổ-

Hoá ra... Germany chưa hề tồn tại... Tất thảy chỉ là giả tưởng, tất thảy là do anh tự tưởng tượng ra mà thôi
_________________End_____________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info