ZingTruyen.Info

Câu Chuyện Của Hai Ảnh Đế - [TaeKook - Hoàn]

35.

Primrose-tks


Do Hyun không rõ ý tứ của Jungkook mà thúc giục cậu. - "Mau nói đi!"

"Cuộc hội thoại này tôi ghi âm lại rồi."

Do Hyun không ngờ chính mình tự lòi đuôi chuột, người trước mặt gã nở nụ cười so với ánh mặt trời còn muốn chói rọi hơn.

Jungkook nhìn nét mặt không ngờ của tên thiếu gia kia không khỏi buồn cười hỏi.

"Anh tưởng tôi thật sự đến đây cầu xin ngủ với anh để được giúp đỡ đấy à?" - Jungkook trào phúng. - "Nghĩ thật đẹp."

Cậu vừa nói tay vừa nhanh nhẹn gửi cho quản lý đoạn ghi âm đi kèm icon con thỏ hưng phấn. Không có bằng chứng vậy thì tự tạo bằng chứng, cậu đây chính là người bị hại, không thể cứ im lặng ngồi một chỗ chịu oan ức được. Jungkook là người rất không thích chịu thiệt.

Do Hyun hai mắt đỏ ngầu cố giữ cho giọng điệu của mình bình ổn, gã ta dùng lời lẽ không ngừng công kích cậu.

"Xem ra là cậu không biết? Chủ tịch công ty quản lý của cậu rất kính nể ba tôi, tôi chỉ cần nói với ông ta một tiếng cậu sẽ bị sa thải, dù cậu cố làm gì cũng không được. Cho nên là ngoan ngoãn ở cạnh tôi đi."

Do Hyun vừa nói tay đã bấm số gọi cho ai đó, Jungkook cũng lẳng lặng chờ đợi. Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, vị chủ tịch tâng bốc cậu đến nỗi mỗi lần gặp đều như hận không thể đem hết lời hay ý đẹp ra nói. Bây giờ ông ta đang chuẩn bị nghe theo tên khốn này sa thải cậu.

Thật ra như vậy cũng dễ hiểu. Giới giải trí giống như thời tiết vậy, nắng mưa thất thường, vốn không biết khi nào sẽ thay đổi. Một người đang ở đỉnh cao cũng khó mà thoát khỏi quy luật khắc nghiệt.

Jungkook mắc phải tin đồn lớn, không ai đứng về phía cậu, công ty dù có ra tay cũng chưa chắc có thể khiến mọi chuyện vẹn toàn. Đáng sợ nhất vẫn là lời nói dư luận. Cho nên từ bỏ cậu mà còn không gây mất lòng với thế lực nhà họ Do đối với chủ tịch là lựa chọn đúng đắn nhất.

Do Hyun cúp máy, vẻ mặt đắc ý cười cợt hỏi. - "Hay cậu chờ mong Kim Taehyung sẽ giúp cậu? Không chừng hắn ta nghĩ cậu đang ngủ với thằng đàn ông khác mà bỏ cậu rồi cũng nên."

Khóe mắt Jungkook hơi cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm người chẳng khác gì đang phóng dao. Gã ta thật sáng suốt, biết chọc đến chỗ ngứa của cậu.

"Vậy thì trước khi bị sa thải tôi cũng phải tính sổ với anh đã. Nếu vì cái trò bẩn thỉu này mà tôi và anh ấy có xích mích thì thiếu gia đây có gãy hết ba cái chân cũng không đủ để tôi hả giận đâu."

"Mạnh miệng, cậu làm việc lâu trong giới cũng nên hiểu vấn đề quyền thế đi chứ. Người có tiền muốn cái gì mà không được. Tôi muốn cậu thân bại danh liệt chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi."

Jungkook không để ý gã mà lại vô thức nhìn điện thoại mình, tài khoản của cậu đã bị công ty khóa lại. Xem ra là muốn chặn miệng không để cậu tung đoạn ghi âm đó ra. Quả là công ty lớn làm việc cũng nhanh gọn.

Thế nhưng trừ bỏ điều này ra còn có một dòng tin nhắn gửi tới. Ngắn ngủi cụt lủn nhưng lại khiến lòng cậu khẩn trương.

Ở đâu?

Do Hyun nhìn cậu sắc mặt gã ngày càng tệ. Gã cảm thấy mình đang bị coi thường, Jungkook thậm chí không để gã vào mắt, coi lời đe dọa của gã thành gió thổi qua tai. Một diễn viên nhỏ dựa vào cái gì khinh thường gã? Mặc dù biết mình sẽ bị sa thải nhưng hiện tại cậu lại không chút lo lắng mà còn có tâm tình bấm điện thoại!?

Jungkook vừa bấm gửi địa chỉ cho Taehyung vừa để ý thấy Do Hyun đang nóng giận tiến lại thì liền nhắc nhở. - "Đừng động tay động chân, anh bôi nhọ danh phẩm của tôi còn muốn cưỡng bức người, vậy thì lần tới gặp lại là ở tòa đó."

"Cậu biết mình đang trong hoàn cảnh tệ thế nào không hả?"

"Biết, sắp tiêu rồi." - Jungkook cười nói, là sắp tiêu với bạn trai nhà cậu rồi.

Quả thật từ lúc nghe được tiếng đáp ứng của chủ tịch công ty cậu đã rất bất an, nhưng mà có một câu của hắn gửi tới cậu liền biết mình không phải đang đơn độc. Biết có người vẫn còn quan tâm cậu. Taehyung đang bận quay chương trình đáng ra hắn vẫn chưa thể trở về, vậy mà hắn lại hỏi cậu ở đâu chứng tỏ là đã gấp gáp về tìm cậu rồi. Nhưng mà giọng điệu kiệm lời kia....e là thật sự tức giận.

"Jeon Jungkook!" - Do Hyun quát lên.

"Anh cứ ôm đùi papa đi, tên nhóc lớn xác."

Jungkook cất điện thoại vào túi để lại cho Do Hyun một nụ cười rồi rời đi. Mà gã ta đương nhiên không dám cản cậu, bây giờ mà xảy ra xung đột thì sẽ rất phiền phức. Thiếu gia họ Do nén giận ngồi lại xuống ghế, gã chỉ cần chờ thôi. Không ai có thể bao che cho Jeon Jungkook, cậu nhất định sẽ bị sa thải.
.

Jungkook đứng chờ trước cổng khách sạn, khoảng mười phút sau có một chiếc xe đen chạy tới đậu bên lề đường, cửa xe ghế lái nhanh chóng mở ra. Taehyung đứng ở đó khoanh tay nhìn về phía cậu.

Dù là xung quanh đầy những tạp âm hỗn loạn nhưng cậu lại chẳng cảm nhận được gì. Mọi giác quan tựa như đều chỉ để nghe nhìn người trước mặt. Vừa thấy hắn cả người đều khẩn trương. Hai tay lúng túng chẳng biết nên để thế nào cho phải. Bởi vì căng thẳng mà bấc giác đứng thành tư thế nghiêm trang trông có hơi ngốc.

"Em nhìn cái gì? Tự giác đi lại đây!"

Jungkook chậm chạp tiến lại, dù cố gắng quan sát nét mặt người kia đến mấy cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng mà cậu chắc chắn một điều, bị người ta giận rồi.

"Anh...giận dữ sao?" - Bạn nhỏ khẽ níu tay áo hắn e dè hỏi.

"Nhìn ra à?" - Taehyung không đợi cậu trả lời lại cất giọng hỏi. - "Em đi gặp tên Do Hyun đó?"

"Sao anh biết?"

"Tôi không được biết sao?" - Taehyung giọng điệu không nặng không nhẹ nhìn lướt qua từ đầu đến chân cậu, chắc chắn bạn nhỏ nhà mình không bị gì mới thôi không nhíu mày.

"Taehyung...." - Jungkook mềm giọng gọi hắn.

"Thu thập được gì?"

"Em ghi âm được một đoạn làm bằng chứng."

"Đưa điện thoại cho tôi!"

Jungkook nghe lời đưa điện thoại cho hắn, cậu nhìn một loạt động tác của Taehyung bất giác mở to hai mắt. Hắn gửi đoạn ghi âm đó sang máy mình, sau đó vào tài khoản cá nhân đăng tải lên...

Số người theo dõi Taehyung phải nói là cực kỳ hùng hậu, được Kim ảnh đế đưa tin so với đám báo chí còn nhanh gọn hơn nhiều. Người có danh tiếng như hắn ắt phải có rất nhiều kẻ săn tin theo dõi hành tung . Mà hắn còn không ngại đối nghịch với Do Hyun, Jungkook cảm thấy mình đã ôm được một cục vàng.

"Tiện thể công khai." - Taehyung trả lại điện thoại cho cậu mở giọng giải thích.

"...Công khai sao? Vậy...vậy là không chia tay đúng không?" - Jungkook ngây ngốc hỏi. Bởi vì sáng giờ người ta không thèm nói tiếng nào...làm cậu dù không muốn nghĩ cũng không kiềm được nghĩ bậy.

"Chia tay? Em muốn chọc tôi phát cáu hả?"

"Tại vì anh...không nói gì..."

"Tôi không nói em cũng không gọi luôn sao? Gặp chuyện như vậy sao lại không nói với tôi?"

"Anh còn phải làm việc...không tiện."

"Không tiện cái gì? Sợ tôi không tin em?"

"...."

Taehyung không thấy cậu trả lời biết ngay bạn nhỏ đang chột dạ. Sắc mặt hắn bỗng trầm xuống cười như không cười nói.

"Jeon Jungkook, em lại có thêm tội."

"...."

Taehyung thở dài một hơi, hắn là người của cậu, cậu lại không dựa dẫm hắn lại còn ngại làm phiền hắn. Cái suy nghĩ ngốc nghếch lệch lạc này làm hắn giận đến nỗi tưởng đầu mình đang bốc khói. Thế nhưng ban nãy người trước mặt mềm giọng kêu một tiếng hắn liền không biết nên làm gì với cậu. Đối với cậu không có biện pháp nào hữu dụng.

"Đã biết hết tội của em chưa?"

Jungkook nhìn hắn nghiêm túc gật đầu. Bộ dạng nhận sai thôi mà cũng đáng yêu đến độ làm Kim ảnh đế sắp không giữ nỗi mặt lạnh. Chỉ muốn đè đồ ngốc trước mặt hôn một trận cho thỏa mãn.

"Cho nên nếu lần sau gặp chuyện có thể nói với tôi đầu tiên được không?"

Jungkook đã nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng Taehyung sẽ tức giận. Nhưng lại không ngờ tới hắn sẽ vì lý do này mà tức giận. Không phải vì thấy cậu cùng người khác trong một tấm ảnh mập mờ, không phải vì những tin đồn xấu bịa đặt, mà là vì cậu không nói với hắn, không chủ động dựa dẫm vào hắn.

Bạn nhỏ vì ngạc nhiên cho nên hơi ngây người, miệng cũng hé ra thuận tiện cho người nọ đem một nụ hôn rơi trên môi cậu. Nụ hôn của hắn kéo theo nhiệt tình ôn nhu cùng ấm áp. Dịu dàng tới độ làm trái tim lạc nhịp.

"Bạn nhỏ nghe rõ trả lời."

"Bạn nhỏ của Kim Taehyung nghe rõ rồi."

Jungkook bật cười, nét mặt thoáng giãn ra. Ngây ngô không biết rằng bộ dáng ngoan ngoãn vừa rồi của bản thân đã gây ra bao nhiêu sát thương cho con tim yếu ớt của người trước mặt.

Taehyung chăm chú nhìn cậu, nụ cười trên môi dường như có ý tứ không tốt nhưng lại gian lận mê người. Lát sau chỉ nghe giọng nói khàn khàn của hắn không nhanh không chậm truyền đến.

"Mau nghĩ cách dỗ tôi đi, tôi thấy khả năng xuống giường ngày mai của em là bằng không rồi."

"Em...."

Ọt ọt ọt.....

Cả hai ngơ ngác mắt đối mắt nhìn nhau mất một lúc. Taehyung không kiềm được nữa giương khóe môi cười. Trong ánh mắt là nuông chiều lộ liễu, bàn tay ấm áp xoa xoa nắn nắn mặt cậu giống như nặn bột.

"Sao lại đáng thương thế này? Lo lắng tôi giận đến nỗi bỏ đói à?"

Jungkook lén lút quan sát xung quanh xác thực không có cái lỗ nào để chui xuống mới lúng túng đối diện với hắn gật đầu thừa nhận. Cậu nãy giờ đều không cảm thấy gì, thật sự đói nhũn người rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info