ZingTruyen.Info

Câu Chuyện Của Hai Ảnh Đế - [TaeKook - Hoàn]

12.

Primrose-tks


Ba ngày sau đó tại trường quay.

Hôm nay có một vị khách quý bên phía nhà tài trợ đến thăm đoàn phim. Mà người này thân phận đặc biệt cao quý. Cha của gã chính là chủ tịch của một trong các tập đoàn lớn có tiếng, quan hệ ngoại giao rộng rãi cả trong lẫn ngoài nước.

Mà gã chỉ cần tùy tiện ngồi lên một cái ghế làm vật trưng bày, còn mọi chuyện đều để cho cấp dưới của cha gã giải quyết. Người cha hắn giao cho đều là nhân tài cả, cho nên vị thiếu gia này ngày càng lười biếng. Nói nhẹ là tiêu diêu tự tại, nói nặng là muốn gì làm nấy, cực kì phách lối.

Thấy khách quý đến các diễn viên trong đoàn phim liền kéo nhau tới chào hỏi. Ngoài ra còn có một vài người ôm ủ hy vọng lọt vào mắt xanh của đại gia nhà giàu. Dù sau này bọn họ có bị đá đi chăng nữa cũng nhận được lợi ích trước.

Cách đám đông không quá xa, Taehyung ngồi trên ghế hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi, hoàn toàn không bận tâm xung quanh. Kim ảnh đế tự nhận thức được bây giờ hắn đang ở đỉnh, không cần giống những người kia giả vờ nịnh nọt.

Jeon ảnh đế cũng không khác, cậu ngồi ở gần đó nhìn sang phía hắn trong lòng tò mò.

Hai ba hôm nay vào lúc nghỉ ngơi đợi cảnh của người khác quay xong Taehyung đều ngồi yên một chỗ. Cũng không phải bình thường hắn sẽ chạy vòng vòng hay nói nhiều gì thế nhưng không tới nỗi không nói lời nào như vậy. Hình như cũng không cười nhiều.

Bình thường là hắn chủ động bắt chuyện với cậu, vậy hôm nay để cậu tiến tới cũng không phải không được.

Vốn định lại bắt chuyện với người ta thì bạn nhỏ Jeon lại bị đạo diễn Jung gọi tên. Người ở phía xa giơ cả tay lên ngoắc cậu lại, nếu không qua chẳng phải là mất mặt đạo diễn sao? Jungkook hết nhìn Taehyung rồi lại nhìn sang đạo diễn, bất đắc dĩ đi lại chào hỏi khách quý.

Lúc này Taehyung mới chậm rãi mở mắt ra. Thế nhưng hoàn toàn không có ý định đứng dậy, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía đối diện. Seok Jin bên cạnh cũng nhìn theo hỏi.

"Không lại chào một cái sao?"

Trong mắt hắn bây giờ chỉ chứa mỗi hình ảnh bàn tay xấu xí của tên thiếu gia kia bắt tay với Jungkook. Hơn nữa gã còn trắng trợn xoa nhẹ mu bàn tay cậu. Trong lòng hắn như có kẻ nào quậy phá, chạy vòng vòng trong đống nội tạng.

"Chào hỏi? Nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì rồi."

"Cái này thì đúng, rất nhiều tiểu thịt tươi được cậu ta bao nuôi. Mấy người có tiếng cũng đu lấy cậu ta. Mà nhan sắc cũng rất....mỗi tội quá háo sắc. Dù sao cũng có gia đình chống lưng."

"Thì ra là một gã ăn bám thích bao nuôi." - Taehyung cười trào phúng.

Seok Jin chẹp miệng cảm thán, ăn bám còn thích bao nuôi...câu này của hắn hình như hơi cay nghiệt nhưng nghe rất sướng tai.

Giọng hắn không hề kiềm chế âm lượng, nói có chút to. Mấy người quanh đó đều nghe được, chỉ biết bụm miệng cười vô cùng khổ sở, muốn ha há mấy phát mà không được. Có người lại xấu hổ quay mặt đi chỗ khác như là chột dạ.

"Nói nhỏ chút. Coi chừng người ta nghe được."

"Như này à?" - Taehyung cố cho giọng mình nhỏ lại rồi ngây ngô hỏi.

"...." - Jinie có cảm giác người nọ đang đùa anh. - "Biết đâu người ta nhìn trúng cậu, người như vậy chắc kỹ thuật cũng...." - Seok Jin đang hăng say nói thì đã bị người nọ ngắt lời.

"Bỏ tiền ra mời người về chơi mình, anh nghĩ gì vậy...."

"Cậu ta nằm trên đó."

"Vậy em nằm dưới sao? Tên nhóc đó? Đè em?" - Taehyung cảm thấy trong lòng đau một chút.

Seok Jin bấy giờ mới chợt nhận ra vấn đề mình sai ở đâu. Vô tình tổn thương miếng tự trọng của Kim ảnh đế. Nghĩ thế nào cũng không ra cảnh tên lưu manh này bị đè, Jinie cuối cùng cũng tỉnh táo lại đứng im hối lỗi.
.

Phía bên kia, Jungkook cau mày nhìn ngón tay vô ý tứ đang vuốt ve mu bàn tay mình. Rõ ràng là một hành động ve vãn làm người ta chán ghét. Cậu cũng không hề khách khí cố ý bóp mạnh tay gã rồi buông ra. Nhìn nét mặt gã nhăn lại không khỏi vui sướng.

Hành động này đều được Jung đạo diễn thu vào tầm mắt. Thật ra đạo diễn đây cũng không muốn tiếp cái tên háo sắc này, bất quá công việc mà. Cũng thật may mắn là Jungkook. Nếu là Taehyung chắc hắn phải ngứa mồm nói cho vị thiếu gia này tức đỏ mặt.

"Nghe danh Jeon ảnh đế đã lâu bây giờ mới được gặp, tôi là Do Hyun."

"Hân hạnh."

"Có thể dẫn tôi đi tham quan một chút không?"

"Ngại quá, tôi còn phải xem kịch bản. Đành phải nhờ người khác rồi."

"A...được. Vậy không làm phiền cậu." - Do Hyun thoáng tiếc nuối nhìn cậu lại cười nhìn bàn tay đã đỏ lên của mình.

.

Jungkook cũng không nán lại thêm trở về chỗ của mình. Đang suy nghĩ xem nên bắt chuyện gì với Taehyung thì hắn đã lên tiếng trước. Chẳng hiểu sao cậu thấy hơi hồi hộp. Có lẽ vì mấy hôm nay không nói được bao nhiêu câu với hắn. Bây giờ đột nhiên được kêu lại, có chút ngoài dự đoán.

"Sao vậy?" - Jungkook đứng trước mặt hắn ôn hòa hỏi.

"Xòe tay ra."

Jungkook ngờ nghệch nhìn tay mình, năm ngón tay xòe ra rồi lại nhìn hắn. Chắc chắn là mình không nghe lầm mới chìa tay về phía người nọ.

Khóe môi người đối diện nở nụ cười nhìn bàn tay trước mặt. Ánh mắt đào hoa ánh lên vẻ thỏa mãn tạm thời. Hắn rót vào tay cậu một loại nước rửa tay có mùi rất thơm. Mùi nhè nhẹ dễ chịu không nồng nặc.

Thế nhưng tự dưng rửa tay làm gì? Taehyung nhìn ra cậu khó hiểu cười giải thích cho hành động của mình.

"Một sản phẩm tôi quảng cáo thôi, em nhớ mua ủng hộ đấy."

Jungkook nghe xong càng ngơ ngác hơn. Ra là quảng cáo hàng....ra là gọi cậu đến thử hàng....

Kim ảnh đế quả là người có trách nhiệm, vô cùng tận tâm với công việc.

"Lại đây ngồi với tôi đi. Một mình chán lắm."

"Được." - Jungkook trong lòng bị cào ngứa, cảm giác như vừa được người ta làm nũng với mình.

Quản lí của cậu hiểu ý liền bưng ghế tới. Cả hai ngồi cạnh nhau chăm chú xem kịch bản. Thỉnh thoảng lại trao đổi vài câu. Không khí rất tốt.

Một lát sau Jung đạo diễn cuối cùng cũng thoát khỏi vị thiếu gia nọ. Sợ mình tiếp xúc với gã quá lâu, gã lại đem lòng yêu thương mình. Jung đạo diễn nghĩ mà nổi cả da gà, hận không thể cách xa tên ăn tạp kia cả cái thành phố.

"Được rồi, tiếp tục cảnh tiếp theo."

Taehyung nhìn kịch bản trong tay, lời thoại của Jungkook cảnh này có câu "ngốc nghếch". Bộ dáng mắng người chắc hẳn cũng rất đáng mong đợi. Nghĩ thôi mà mà lòng đã sớm mong mình bị mắng nhanh chút.

"Vào vị trí, chuẩn bị! Cảnh mười hai lần một action!"

Điền Chính Quốc được giáo viên nhờ đưa một sấp đề thi thử cho một vị giáo sư khóa trên. Cậu chạy từ dãy này sang dãy kia mặt không hề biến sắc. Đứng trước cửa lớp khoa vật lí, đã đúng địa điểm. Chính Quốc tiến vào chào hỏi với giáo sư rồi đưa cho ông sấp đề.

Mấy đàn anh đàn chị ngồi bên dưới từ lúc cậu bước vào đều loạn cả lên. Muốn bay thẳng lên bục giảng hỏi xem bạn nhỏ này đã có người yêu chưa.

Mà tầm mắt của cậu lại rơi vào đàn anh họ Kim đang đứng dưới cuối lớp khoanh tay vô cùng nghiêm chỉnh. Chắc chắn là bị phạt. Thiếu niên khóe môi cong cong, đôi môi khẽ mấp máy hai chữ nhìn về phía Kim Thái Hanh.

"Ngốc nghếch."

Chính Quốc vui vẻ chào giáo sư rồi rời đi. Vị giáo sư mải hài lòng với bạn nhỏ lễ phép này cũng không để ý đám học trò của ông sắp rớt hết liêm sỉ.

"Ngốc nghếch...mát mặt quá đàn anh." - Người bị phạt cùng anh nín cười sắp xỉu. Đúng là chỉ có học thần mới mắng được học thần.

"Đương nhiên mát mặt, cậu xem hai chúng ta đều bị phạt em ấy chỉ nhìn mỗi tôi. Vốn dĩ người ta còn không thèm để ý cậu." - Vị họ Kim nào đó mặt dày nói.

"...." - Lòng tự trọng của nam sinh nọ bị tổn thương nặng nề, ủy khuất quay sang bộp người bên cạnh một phát. Kim Thái Hanh cũng không chịu thua liền bộp lại.

Hành động của hai người vừa vặn bị giáo sư phát hiện. Ông ấy nở nụ cười vô cùng hiền từ để tuyên án.

"Giỏi, bị phạt đã không nghiêm chỉnh còn đánh nhau. Sao hai người không lên đây đánh tôi luôn đi?"

"Không...bọn em là đang thể hiện tình anh em thân thiết mà giáo sư." - nam sinh nọ vội giải thích.

"Lý do lý trấu, ra ngoài dọn vệ sinh!"

Hai tên học sinh mặt dày mày rạng nối đuôi nhau ra khỏi lớp trong tiếng nén cười của các nhân chứng đã chứng kiến giây phút xấu hổ này của bọn họ.

Kim Thái Hanh nhìn người bên cạnh môi nở nụ cười thiện lành. - "Đều nhờ ơn phước cậu, hôm nay hoạn nạn có nhau, ngày sau giàu có nhớ đến tôi là được."

"....nhớ cái quần cậu." - Nam sinh nghiến răng đáp.

"Quần tôi? Cậu dâm tặc à?" - Đàn anh họ Kim ghét bỏ tránh xa nam sinh nọ ba bước chân. Biểu cảm như vừa bị người ta thả dê.

"Cut. "

"Tôi cảm thấy hình tượng của mình sẽ theo nhân vật này bay theo mây gió." - Taehyung bất lực chia sẻ.

"Không đâu, rất hợp mà." - Jungkook cười nói.

"Ồ, giống chỗ nào?" - Hắn bỗng cúi mặt xuống hỏi cậu.

Bạn nhỏ Jeon đột nhiên bị người ta gặng hỏi ở khoảng cách gần như vậy trong lòng liền khẩn trương. Cậu cảm thấy chỗ nào cũng giống....nên nói như nào đây?

"Là như lúc này đấy." - Jung đạo diễn phía sau lên tiếng giải vây.

"Đây là hòa mình vào nhân vật mọi lúc mọi nơi."

"...." - coi như cậu giỏi - tiếng lòng của Jung đạo diễn.

Cảnh quay cuối cùng trong ngày hoàn thành xuất sắc. Mọi người chào tạm biệt nhau trước khi ra về. Taehyung đi lại chỗ Seok Jin vui vẻ kêu.

"Seok Jin hyung."

"Ừ?"

"Em ấy đáng yêu quá."

"...." - Seok Jin lặng lẽ dời tầm mắt sang phía Jungkook ở xa, trong ánh mắt là khát khao được cứu rỗi. Jeon ảnh đế, cậu mau lại đây đem cái tên này đi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info