ZingTruyen.Info

[Caoh-Full] Song Hướng Luyến Ái

Chương 65

junnie_edit

Sau khi ăn no, Tô Ánh Hàm lại muốn làm.

Cô hỏi Tần Tu một lần nữa: “Anh vẫn còn muốn cưới tôi sao?”

Một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp và thanh thuần như vậy, với đôi mắt to tròn ngập nước, thật sự quá dễ khiến người khác mềm lòng. Tần Tu dùng tay chống đầu, nhìn về phía cô, nghiêm túc trả lời một lần nữa: “Cưới, tại sao lại không cưới?”

Tô Ánh Hàm: “Nhưng tôi không phải là một người vợ tốt.”

Tần Tu: “Thích làm tình, có thể quậy, còn muốn hút thuốc uống rượu đua xe đi quán bar đúng không? Tất cả đều tùy ý em, ngoài những thứ này ra thì sao? Còn có gì nữa không?”

Tô Ánh Hàm lườm anh: “Đừng có cướp lời của tôi.”

Tần Tu cười.

Tô Ánh Hàm: “Không cho anh cười.”

Tần Tu: “Được.”

Tô Ánh Hàm quơ quơ gót chân nhỏ, vừa ủy khuất lại tức giận.

Chắc chắn là trước đó Tần Tu đã điều tra rõ ràng mọi thứ rồi, biết chuyện cô thích hút thuốc uống rượu đua xe đi quán bar đều là giả, cho nên mới đồng ý dứt khoát như vậy.

Tô Ánh Hàm không vui, lặp lại một lần nữa: “Dù anh muốn cưới tôi thì tôi cũng sẽ không gả cho anh đâu.”

Lông mày Tần Tu nhướng lên, nhắc nhở cô: “Ngày hôm qua em còn gọi anh là ông xã.”

Tô Ánh Hàm bực mình, đứng lên cãi lại: “Đó là lời nói ở trên giường! Lời nói của phụ nữ ở trên giường có thể coi là thật sao?”

Tần Tu lại cười.

Anh bước qua bế Tô Ánh Hàm lên, thả cô xuống sô pha, cẩn thận đeo dép đi trong nhà vào cho cô, sau đó nói: “Đừng tỏ ra đáng yêu với anh, điều đó khiến anh muốn đè em ra ngay lập tức.”

Mặt Tô Ánh Hàm vừa hồng lại vừa nóng, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Anh, Anh… Anh…”

Tần Tu: “Anh làm sao cơ?”

Tô Ánh Hàm: “Tôi không gả cho anh đâu.”

Tần Tu cầm lấy tay cô: “Em còn đang đeo nhẫn cầu hôn mà anh mang cho em.”

Tô Ánh Hàm rút tay ra, muốn kéo chiếc nhẫn xuống.

Nhưng mà không tài nào kéo ra được.

Chiếc nhẫn này của Tần Tu là dựa theo kích cỡ ngón tay của cô mà làm thành, vừa khít không một chỗ hở.

Tô Ánh Hàm ngay lập tức so hăng hái với chiếc nhẫn, một hai phải rút nó ra cho bằng được.

Tần Tu nhìn không nổi, thế nên tiếp tục hù dọa cô: “Dám rút nó ra thì anh sẽ ném em xuống biển cho cá mập ăn.”

Tô Ánh Hàm bị chọc tức, nghẹn ngào thốt thành tiếng: “Anh quả nhiên muốn ném tôi xuống biển cho cá mập ăn…”

Tần Tu đứng dậy hôn cô, sau đó cũng mặc kệ cô khóc nháo, ôm cô lên trên lầu.

Tô Ánh Hàm: “Anh lại muốn làm gì? Anh lại muốn làm tôi đúng không?”

Tần Tu: “Tạm thời không làm.”

Tô Ánh Hàm: “Vậy thì anh muốn làm gì?”

Tần Tu đặt cô xuống đất, đẩy cửa ra.

Trên vách tường là tranh ảnh cùng poster của idol cô, trong tủ là goods giới hạn của người đó, bên cạnh còn có đủ loại album khác nhau.

Tô Ánh Hàm không khóc, trong mắt cô đều là kinh hỉ, xoay người hỏi Tần Tu: “Đều cho tôi hết sao?”

Tần Tu: “Ừ, quà sinh nhật.”

Tô Ánh Hàm vui vẻ mà ôm lấy gối trên sô pha, bắt đầu xem album.

“Sau này nếu em muốn đi xem buổi biểu diễn của bọn họ, anh sẽ đi cùng em.” Tần Tu dựa người vào trên cửa, nhìn cô.

Tô Ánh Hàm bĩu môi: “Ai cần anh đi cùng chứ.”

Tần Tu: “Vậy thì anh sẽ theo đuôi em.”

Tô Ánh Hàm liền mềm lòng.

Cô xem đủ goods của idol rồi thì bước đến chỗ Tần Tu, lúng túng mãi mới nói được một câu: “Cảm ơn.”

Tần Tu: “Cảm ơn cái gì?”

Tô Ánh Hàm: “Có rất nhiều thứ đã không còn sản xuất nữa, tôi biết anh rất tốn công.”

Tần Tu mỉm cười.

Tô Ánh Hàm lại hỏi anh: “Nhưng mà tại sao?”

Tần Tu: “Bởi vì em đáng yêu.”

Tô Ánh Hàm: “Tôi còn chưa hỏi điều đó!”

Tần Tu: “Không phải em muốn hỏi anh tại sao lại thích em à?”

Tô Ánh Hàm muốn nói cái gì đó, há miệng thở dốc, cuối cùng lại nghẹn họng.

Không có nghĩa gì cả.

Đến buổi chiều, Tần Tu trả điện thoại lại cho Tô Ánh Hàm, Tô Ánh Hàm lập tức gửi tin nhắn cho ba mẹ, miễn cho bọn họ phải lo lắng.

“Anh không sợ tôi gọi người đến cứu sao?”

Tần Tu thập phần bình tĩnh: “Trước khi bọn họ đến đây, anh hoàn toàn có thể chuyển em đến một chỗ khác.”

Tô Ánh Hàm tiếp tục bực mình: “Anh đúng là cái đồ biến thái!”

Ngay khi Tô Ánh Hàm nói xong câu đó, Tần Nhiên liền gọi video tới, Tô Ánh Hàm giương mắt nhìn Tần Tu, ý bảo anh tránh đi.

Tần Tu đúng lý hợp tình mà ăn vạ tại chỗ.

Tô Ánh Hàm cắn răng, không còn cách nào khác, cuối cùng vẫn nhận điện thoại ngay trước mặt anh.

Giọng nói của Tần Nhiên ngay lập tức vang vọng tới: “Anh nói này bà cô của anh ơi, em cùng Tần Tu rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào? Bây giờ anh ấy đột ngột rời đi, hết thảy mọi việc đều quăng lên người anh, anh làm sao mà chịu nổi, anh cái gì cũng không biết làm a!”

Tô Ánh Hàm mặt không biểu tình: “Tần Tu đang ở đối diện em.”

Tần Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, sửa lại ngữ khí: “Là Tần Tu bắt em đi có đúng không? Hàm Hàm đừng sợ, nói cho anh biết em đang ở nơi nào, bây giờ anh sẽ đến cứu em!”

Tô Ánh Hàm đỡ trán: “Anh không cần phải giả vờ nữa đâu, Tần Tu anh ấy biết hết rồi.”

Tần Nhiên đè thấp thanh âm: “Anh ấy biết cái gì cơ?”

Tô Ánh Hàm thở dài: “Anh ấy tra ra được chuyện của anh và tẩu tử…”

Tần Nhiên ngây ra như phỗng.

“Anh đừng sợ mà.” Tô Ánh Hàm thấy hắn như vậy thì lập tức an ủi hắn: “Tần Tu nói anh ấy sẽ không nói chuyện đó ra đâu, nhưng em cũng không biết là thật hay giả nữa…”

Tần Nhiên thở ra một hơi: “Trước tiên khoan nói về chuyện này đã, Hàm Hàm, em không sao chứ? Anh trai anh có đối xử tốt với em không?”

Tần Tu ra hiệu bảo Tô Ánh Hàm đưa điện thoại cho anh.

Tô Ánh Hàm hỏi Tần Nhiên có muốn nói chuyện với Tần Tu không. Tần Nhiên đồng ý, cô lập tức đưa điện thoại qua, sau đó Tần Tu liền đi ra ngoài nói chuyện với hắn.

Tô Ánh Hàm ôm gối ngồi trên sô pha, ngơ ngẩn mất ba giây mới phản ứng lại được.

“Không đúng, sao bọn họ lại tránh mặt mình chứ!”

Mười phút sau, Tần Tu cuối cùng cũng trở lại, đưa điện thoại cho Tô Ánh Hàm.

Tần Nhiên ngay lập tức nói: “Hàm Hàm, đừng giãy giụa nữa, anh trai anh là một người đàn ông tốt, em mau gả cho anh ấy đi.”

Tô Ánh Hàm: “?”

Cô căm giận mà trừng mắt nhìn Tần Tu, chất vấn anh: “ Anh uy hiếp hay là mua chuộc Tần Nhiên rồi!?”

Tần Nhiên bên kia bởi vì Tần Tu bỗng nhiên rời đi mà vội đến mức sứt đầu mẻ trán, lúc này cũng không rảnh nói chuyện tiếp nữa, vội vàng ngắt điện thoại.

Chỉ còn Tô Ánh Hàm một người ngồi tại chỗ giận dỗi.

Tần Tu ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Ăn trái cây không?”

Tô Ánh Hàm: “Tôi không ăn.”

Tần Tu cầm lấy điều khiển từ xa: “Xem TV không?”

Tô Ánh Hàm: “Tôi không xem.”

Tần Tu: “Anh bật hoạt hình cho em.”

Tô Ánh Hàm: “Tôi… Vậy anh bật đi, tôi miễn cưỡng nhìn xem.”

Tần Tu liền bồi Tô Ánh Hàm xem phim hoạt hình cả một buổi trưa.

Tô Ánh Hàm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, không còn náo loạn như trước nữa.

“Tôi vẫn nghĩ không ra tại sao anh lại đột nhiên thích tôi…” Cho dù không còn làm mình làm mẩy thì Tô Ánh Hàm cũng vẫn vô cùng rối rắm.

Tần Tu lột cho cô một trái chuối: “Muốn anh nói thật sao?”

Tô Ánh Hàm: “Đương nhiên là muốn nghe lời nói thật!”

Tần Tu nói hai chữ: “Thao tốt.”

Tô Ánh Hàm: “???”

Tô Ánh Hàm lại bị chọc giận, tức đến nỗi xoay người cưỡi lên người Tần Tu, liên tục đánh.

Tần Tu mặc cô đánh, chờ cô phát tiết đủ rồi, hả giận, anh mới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hỏi: “Buổi tối em muốn ăn cái gì?”

Tô Ánh Hàm: “Muốn ăn đồ ngọt…”

Tần Tu: “Vậy lát nữa đi làm nhé?”

Tô Ánh Hàm: “Anh sẽ làm cùng tôi sao?”

Tần Tu: “Đương nhiên là làm cùng em rồi.”

Tô Ánh Hàm ôm lấy anh.

“Làm sao vậy?” Tần Tu xoa xoa cái ót của cô.

“Tôi vẫn sẽ không gả cho anh…” Thanh âm của Tô Ánh Hàm rầu rĩ: “Nhưng chúng ta có thể yêu đương trước thử xem.”

Tần Tu sửng sốt, sau đó khóe môi giương lên, trả lời cô: “Được.”

“Việc của Tần Nhiên anh không được nói ra, nếu anh đồng ý, thì hôm nay chính là ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu yêu đương.” Tô Ánh Hàm vươn ngón út ra với Tần Tu.

Tần Tu cũng vươn ngón út ra, quấn lấy ngón tay của cô, cười: “Sau này mong em giúp đỡ nhiều hơn, bạn gái.”

👇

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info