ZingTruyen.Com

[CaoH-Hoàn] [Q4] Phá Nát Cổ Tích - Vương tử Bạch Tuyết

Chương 6.1

yohasuisen

Chương 6.1

Gian dâm trên lưng ngựa

Vương tử nước láng giềng đang đứng trên pháo đài cao sừng sững, ánh mắt ngóng về nước bạn, hướng về Rừng Tối ở cuối đường chân trời.

Lúc này, vương tử vẫn chưa nhận được thư tín từ tân vương hậu, chỉ là hắn cũng bắt đầu có một cảm giác khó tả. Sâu trong Rừng Tối, tựa như có cái gì đó đang réo gọi hắn, khiến hắn mãi nhìn về phương nọ, khao khát tìm hiểu hư thực.

Đợi đến khi tùy tùng của tân vương hậu đến, vương tử vừa đọc hết thư thì lập tức thu xếp hành lý, không muốn hoang phí bất kỳ phút giây nào nhảy lên ngựa, xuất phát về phía khu rừng.

Dựa theo chỉ dẫn trên thư, móng ngựa vượt qua trùng trùng rễ cây lấp ló dưới lớp bùn đất cằn cỗi, xuyên qua những bụi cây trong rừng. Không biết liệu vương tử có xuất hiện ảo giác hay không, đường đi vào rừng lại thuận lợi khác thường. Dường như cả những dây leo nhành cây đều nhường đường cho hắn...

Điều này làm vương tử nhớ đến một truyền thuyết, tương truyền xưa kia, cũng có một vị vương tử đã từng giải cứu một mỹ nhân say giấc giữa hoa tươi và gai nhọn.

Suy nghĩ này khiến vương tử láng giềng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, bước đi khoan khoái hơn hẳn.

Thực tế thì, từ khi vương tử láng giềng tiến vào khu rừng, hoàn toàn không gặp bất kỳ trở ngại nào, thực vật ven đường đều nhường lối cho hắn.

Không lâu sau đó thì vương tử ngửi thấy một mùi thơm tràn ngập trong không khí, khiến hẳn trên nên mê muội mà gia tăng tốc độ đi tiếp.

Tiếp theo, vương tử láng giềng băng qua lớp cây cối che khuất bầu trời, đi vào một bãi đất trống nho nhỏ. Ngay lập tức, ánh mắt của hắn bị khung cảnh ở trung tâm hấp dẫn, không phải nhà gỗ mà là...

"Ồ, ôi Chúa ơi..." Vương tử ngạc nhiên mở to mắt, nhìn thiếu niên đang say giấc nồng giữa muôn vàn đóa hoa nở rộ mà sợ hãi thốt lên tiếng thán phục.

Vương tử Bạch Tuyết được các chú lùn đặt vào một cỗ quan tài làm bằng thủy tinh. Cả bên trong lẫn bên ngoài quan tài toàn là những bó hoa đỏ rực yêu kiều, trên cánh hoa còn lưu lại cả những hạt sương long lanh.

Tuy nhiên thiếu niên đang ngủ say còn xinh đẹp hơn chúng. Làn da cậu trắng muốt khiến hắn nhớ đến tiết xuân hàn se lạnh ở quên nhà, khung cảnh một nhụy hoa e ấp trên nền tuyết trắng tinh. Dù chỉ đứng từ xa nhìn lại, vương tử láng giềng cũng có thể tưởng tượng lúc hàng mi dài kia nhúc nhích, đôi mắt ấy mở ra thì sẽ là một đôi mắt trong trẻo như thế nào.

Vương tử xuống ngựa, ngắm nhìn khuôn mặt của vương tử Bạch Tuyết và không khỏi cất lời ca ngợi: "Thật là một thiếu niên xinh đẹp."

Và hắn ngay lập tức đoán được đây nhất định là vị mỹ nhân cần hắn giúp đỡ - người đã xuất hiện trong thư của tân vương hậu ở nước bạn.

Vương tử cẩn thận đến gần. Hắn thấy Bạch Tuyết được bọc trong một lớp lụa mỏng, xương quai xanh lấp ló dưới lớp hoa và vải lụa, xuống nữa là bộ ngực tròn đầy trơn bóng, trông cực kỳ đàn hồi khuất sau lớp vải mờ. Đôi chân thon dài của cậu khép lại, dù là ai cũng sẽ tự động nghĩ đến đường cong xinh đẹp kéo dài đến mắt cá chân, hai tay của Bạch Tuyết thì được đan lại đặt trên bụng của cậu...

Vương tử láng giềng không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trượt lên trượt xuống rồi quỳ ngồi bên cạnh quan tài. Hắn đưa tay chạm đến gò mắt của cậu, vuốt ve, tức thì hương hoa trong không khí lại nồng hơn nữa. Kích thích từ thị giác và xúc giác khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, trong lòng dấy lên dục vọng lạ lùng, đòi hỏi càng nhiều lại càng nhiều.

Lúc này, những chú lùn ở trong căn nhà gỗ nghe thấy tiếng động thì nhao nhao tràn ra bãi đất trống.

Chú lùn áo đỏ cất tiếng đầu tiên: "Ha ha, ngài chính là vương tử láng giềng có thể cứu được Bạch Tuyết đấy ư?"

Vị vương tử ngẩng đầu đánh giá những người lùn tuy vóc dáng thấp bé lại rắn chắc vô cùng, khẳng định đáp: "Đúng vậy, thưa các chú lùn tôn kính."

Sau đó, vương tử lại bổ sung thêm: "Nhưng tôi cần đưa em ấy về vương quốc của tôi thì mới có thể cứu sống em ấy được."

Các chú lùn nghe xong thì bắt đầu bối rối, châu đầu ghé tai nhau bàn luận. Bọn họ không hề muốn để vương tử nhỏ rời đi chỉ vì nhóc báu vật xinh đẹp này vừa hiền lành lại quá ngon miệng. Nhưng... họ cũng không muốn Bạch Tuyết cứ mãi ngủ say như vậy.

Vương tử láng giềng nói rất nhiều đạo lý với bọn họ, cũng hứa hẹn chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với vương tử Bạch Tuyết. Lúc này các chú lùn mới miễn cưỡng đồng ý.

Chú lùn áo tím cường điệu nói: "Tuy nhiên ngài phải cho phép chúng tôi thường xuyên đến thăm vương tử Bạch Tuyết mới được."

Vương tử láng giềng bèn đồng ý: "Cả tôi và em ấy sẽ rất hoan nghênh các chú lùn đến thăm."

Ngay sau đó vương tử Bạch Tuyết được vương tử láng giềng bế lên ngựa. Bạch mã của hắn có linh tính, khi thấy hai người đi lại thì tự động quỳ mọp xuống để bọn họ lên ngựa.

Vương tử láng giềng cẩn thận tỉ mỉ ôm Bạch Tuyết vào lòng, một tay giữ chặt dây cương, một tay đỡ mỹ nhân trong ngực, lên đường quay trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com