ZingTruyen.Info

[CaoH-Hoàn] [Q4] Phá Nát Cổ Tích - Vương tử Bạch Tuyết

Chương 3.1

yohasuisen

Chương 3.1

Lỗ nhỏ đằng trước và đằng sau đồng thời chơi song long (NP)

Bạch Tuyết mơ màng tỉnh lại thì phát hiện dưới người mình có vài tấm lá cây to bản. Những chiếc lá này lót trên mặt đất để tránh những con côn trùng trong rừng rậm đồng thời giúp cậu có thể ngủ ngon hơn. Ngay bên cạnh tay của cậu còn được đặt một vài quả dại mọng nước trông có vẻ cực kỳ ngon ngọt.

"A, cảm tạ Thượng Đế. Nhất định là hai người tốt đó đã chuẩn bị cho mình." Vương tử Bạch Tuyết sờ khuôn mặt có hơi nong nóng của cậu, nở nụ cười mang theo dư âm đêm qua, si mê mà lẩm bẩm.

Vương tử nhỏ hồi tưởng lại hai cây gậy nóng hổi điên cuồng hết ra lại vào trong thân thể mình tối hôm trước, nói chung tư vị tuyệt vời không thể tả. Cậu chỉ cần nghĩ đến vách thịt và gậy thịt phù hợp với nhau đến mức ấy thì lại không thể nhịn được mà hạ thể bắt đầu co thắt.

Vương tử Bạch Tuyết nhớ rõ, trước khi ngủ, thân thể của cậu toàn nước là nước, trong lỗ nhỏ cũng tràn đầy thứ tốt mà gậy thịt bắn cho, hòa cùng với dâm dịch tuôn ra từ bên trong cơ thể. Nhưng bây giờ, cả người cậu lại sạch sẽ khô ráo khiến cậu cảm kích trong lòng vô cùng.

"Hi vọng là ta còn có thể gặp lại hai người tốt bụng đó."

Vương tử nhỏ ngồi dậy, ăn hết quả dại mà hai chú lùn để lại cho đỡ đói. Có điều lạ là, không biết tại sao mà cả ngày hôm qua bụng cậu trống không, lại thêm một đêm phóng đãng nhưng Bạch Tuyết lại không cảm thấy quá đói, ngược lại bụng có ảo giác no căng. Chất lỏng nóng rực bắn liên tục vào người mình đêm qua có vẻ tốt hơn thứ của nhóm hộ vệ bắn ra, làm mình sung sướng dễ chịu hơn bao giờ hết.

Vương tử Bạch Tuyết cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc đó có phải chỉ là ảo giác thôi không. Cậu mang theo suy nghĩ kỳ quái như vậy mà tiếp tục đi về phía tây, nơi đã được nhắc đến trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Mặt trời trên cao chói chang, cũng may cây cối ở rừng rậm rạp, ánh nắng bị từng tầng lá cây cản lại, trở thành những tia sáng dịu nhẹ. Điều này đã giúp cho vương tử nhỏ đi đường không mấy khó chịu bởi những ánh nắng thiêu đốt giữa trưa.

Đường mòn trong rừng rậm càng ngày càng hiện ra rõ ràng, lúc đi cũng không còn trập trùng. Vương tử Bạch Tuyết mang theo tâm trạng hứng khởi kèm theo một chút chờ mong kỳ lạ mà tiến bước.

Suốt đường luôn có một mùi hương nồng nàn quanh quẩn khiến cậu cực kỳ hoài niệm tư vị vào đêm hôm qua. Cậu cũng không biết mình đã đi được bao lâu. Bỗng, xung quanh bừng sáng, một khoảng đất trống xuất hiện trước mắt cậu. Không có cây cối che chắn nên mặt trời cứ thế mà chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách.

Vương tử Bạch Tuyết gian nan nheo mắt lại một hồi mới thích ứng được với ánh sáng đột ngột xuất hiện. Sau đó cậu thấy rõ giữa khoảng đất trống xuất hiện một căn nhà nhỏ bằng gỗ.

Cánh cửa của căn nhà gỗ này chỉ khép hờ, vương tử đi đến thăm dò gõ thử thì nghe thấy loáng thoáng bên trong có tiếng gì đó rất kỳ quái, nhưng lại chẳng ai đáp lại tiếng gõ cửa của cậu.

"Trong nhà có ai không?"

Vương tử Bạch Tuyết thử gọi vài tiếng, trên mặt lộ rõ sự thất vọng.

Hai người tốt nói rằng chỉ cần mình tiến về hướng tây thì sẽ gặp được nơi mình muốn đến. Nhìn kiểu gì cũng chắc chắn là nơi này mà. Những nơi khác đều mang vết tích của một nơi không người sinh sống, mà căn nhà này lại có những chồng củi chất đống gọn gàng.

Cậu suy nghĩ một lát thì quyết định: "Tôi vào nhé?"

Vương tử Bạch Tuyết e dè đẩy cửa. Bên trong nhà gỗ hẳn là một nơi mát mẻ, vừa đi vào thì đã cảm thấy sảng khoái tươi mát. Bên trong trống không và chỉ để một cái bàn đặt đầy hoa tươi và trái cây cùng những vật thể rất là kỳ quặc. Vương tử Bạch Tuyết cũng không tính đi xem, mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào âm thanh phát ra từ một gian phòng.

"A a... A ha..."

"Mạnh thêm... Hừm... A... Kẹp tôi thật sướng mà... Ưm... Ha..."

Tiếng thở dốc liên hồi - thứ mà vương tử Bạch Tuyết quen thuộc nhất trên đời. Khi cậu dùng cơ thể của mình trị liệu những cây gậy thịt sưng tấy của nhóm hộ vệ, bọn họ cũng phát ra tiếng thở dốc tương tự và rên rỉ những từ ngữ như thế.

Hai cửa huyệt ở hạ thân vương tử Bạch Tuyết vô thức co giật, tay của cậu bất an chà xát đùi. Cậu theo âm thanh bên trong đi vào và rồi cậu kinh ngạc tròn mắt nhìn ——

Bên trong phòng là những người đàn ông cường tráng. Tuy vóc dáng của họ không cao bằng cậu nhưng nhìn lướt qua cũng có thể nhận thấy chúng lại được bao bọc bởi từng khối cơ bắp vạm vỡ xinh đẹp. Nhưng thứ làm vương tử nhỏ ngạc nhiên không phải chuyện này mà là chuyện bọn họ đang làm cùng nhau kia.

Bọn họ cũng không hề trần trụi cả người, chỉ là quần áo lại mở toang. Có món thì tội nghiệp vắt vẻo trên tay, có món lại bị kéo cao lên trước ngực, có món cũng coi như là treo trên cẳng chân, không ngừng đong đưa theo nhịp. Thế nhưng quần áo như thế lại chẳng khác nào gia tăng nét gợi tình cho vải vóc trên người bọn họ.

Chú lùn quấn lấy miếng vải màu tím cùng một chú lùn mặc một chiếc quần màu lục đang trong tư thế đầu chân lộn ngược, nằm nghiêng trên giường, thay nhau nuốt lấy gậy thịt vĩ đại của đối phương. Trên mặt bọn họ còn vương lại tinh dịch trắng đục, đôi mắt đang khép hờ chìm trong hưởng thụ. Cặp mông đang rúng động được hai đôi tay thay nhau mạnh mẽ xoa nắn, mà chủ nhân của mấy bàn tay lớn ấy cũng đang điên cuồng ma sát gậy thịt của mình.

Xung quanh là những chú lùn còn mặc quần áo, có ngồi có đứng, lộ ra lồng ngực săn chắc và làn da lấm tấm những dấu hôn đỏ hồng. Bàn tay dốc sức tuốt gậy thịt ngạo nghễ trước bụng, thỉnh thoảng đẩy người ra trước để hai chú lùn khác hăng say liêm láp vài cái.

Trên mặt mỗi người đều mang theo sự sung sướng. Trong gian phòng đan xen tiếng thở dốc, nhiệt độ dần nóng lên, khiến vương tử Bạch Tuyết không nhịn được đỏ mặt. Cậu đưa tay xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, có chút mê mẩn món hàng tốt mà chắc chắn là một tay mình cũng không thể bao trọn và cảm nhận hạ thể của mình đã trở nên ướt át, dương vật nhỏ cũng độn thành một căn lều vải.

Chú lùn áo đỏ đang thủ dâm lười nhác giương mắt nhìn lên thì trông thấy một thiếu niên trắng nõn đang ngơ ngác ở cửa ra vào, hơi thở động tình tỏa ra từ nước dâm, ai ở thật xa cũng có thể cảm nhận được nó. Chú lùn áo đỏ đè đầu chú lùn áo đen đang điên cuồng thao làm cúc huyệt của người khác, đưa gậy thịt sang, nói:

"Ha ha, vật báu nhỏ mà các người nhắc đến hôm qua đã tới rồi này."

Chú lùn áo đen đang sung sướng, chẳng thèm trả lời mà chỉ liếm qua loa cây hàng lớn trong miệng vài cái.

"Ưm.. mọi người đang chơi trò gì thế? Trông thật thú vị."

Vương tử Bạch Tuyết thấy những người này có vẻ thân thiện, không kìm được mở miệng hỏi.

"Trò này có thể làm người khác hưởng thụ được sung sướng tuyệt đỉnh đấy. Em có muốn tham gia với chúng tôi không?" Chú lùn áo lam cũng đang tự an ủi lộ ra ánh sáng phấn khích ở đáy mắt.

"Có được không?"

"Đương nhiên là được, bé con thân mến của tôi. Vậy đến đây đi, đến bên cạnh tôi này." Chú lùn áo lam đưa tay vẫy vương tử.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info