ZingTruyen.Com

[CaoH-Hoàn] [Q4] Phá Nát Cổ Tích - Vương tử Bạch Tuyết

Chương 1.1

yohasuisen

Chương 1.1

Dùng thân thể xoa dịu đau đớn gậy thịt của các hộ vệ

Ở một vương quốc xa xôi, trong một tòa lâu đài nọ, có một vị vương tử đáng yêu ra đời. Nghe nói, cậu là đứa con mà đức vua và vương hậu phải dành thời gian thật lâu thành kính cầu khẩn với thần linh mới được thần linh cảm động mà ban cho họ một người con.

Vương tử nhỏ xinh đẹp như tinh linh trong các câu chuyện thần thoại. Cậu có một đôi môi đỏ tươi như máu, mái tóc đen nhánh tựa gỗ mun và làn da trắng nõn không khác gì tuyết rơi đầu mùa. Vậy nên, tất cả mọi người gọi cậu là Bạch Tuyết.

Nhưng vương tử nhỏ còn chưa kịp lớn lên thì vương hậu đã đến làm bạn cũng thần linh. Một năm sau đó, đức vua cưới về một vị vương hậu mới cho mình. Vị tân vương hậu này tuyệt sắc vô cùng. Gã có vóc dáng tựa ma quỷ và khuôn mặt như thiên sứ, tuy nhiên lại có tâm địa cực kỳ độc ác. Với tính cách ích kỷ của mình, gã không cho phép bất kỳ tồn tại nào có được vẻ đẹp tuyệt sắc hơn gã.

Không một ai biết rằng, tân vương hậu có một tấm gương ma thần kỳ. Gã thường xuyên vấn tấm gương này rằng: "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?" Gương ma luôn thành thật mà đáp lại: "Muôn tâu, ngài là người đẹp nhất, hỡi vương hậu yêu dấu của tôi."

Tân vương hậu rất hài lòng với câu trả lời này. Gã cực kỳ hưởng thụ khi mọi ánh mắt nóng bỏng và khát khao của toàn thành đều dồn về phía gã. Đức vua cũng sẽ cho phép thật nhiều thị vệ cùng gã chơi đùa trên mỗi phần thân thể của mình. Về sau, tân vương hậu lại càng yêu thích khi mọi người quỳ lạy và thành kính hôn lên mũi chân của vương hậu.

Thế nhưng tiệc vui chóng tàn. Vương tử Bạch Tuyết xinh xắn dần trưởng thành, phát dục rất diệu kỳ, cứ như được chính thần linh ban cho cậu một cơ thể. Vương tử nhỏ không chỉ có dương vật tinh xảo, hai khỏa trứng sáng bóng mà còn có thêm một cái hoa huyệt nhỏ nhắn đáng yêu cùng đôi vú mềm mại đàn hồi nhô lên trước ngực. Mỗi lần vương tử nhỏ trần trụi thân thể tắm rửa, đầu vú bị ngón tay vô ý sượt qua, đều làm nhóm thị vệ và người hầu không thể nào kiềm chế mà cương cứng, hơi thở gấp gáp.

Và vương tử Bạch Tuyết thiện lương làm sao đành lòng trước dáng vẻ dường như vô cùng khó chịu của nhóm hộ vệ và người hầu, cậu lo lắng hỏi: "Vì sao gương mặt của các anh lại đỏ bừng như vậy?"

Vương tử nhỏ dùng chất giọng trong trẻo và êm ái tựa như hàng trăm loài chim đang cất tiếng hót hòa tấu hỏi: "Có phải là bị bệnh không?"

Nhóm hộ vệ và người hầu đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của vương tử Bạch Tuyết, lôi kéo tay cậu mò đến cái lều gồ lên trên lớp quần và khát khao nói: "Chúng tôi đang bị đau ở đây, thưa vương tử điện hạ kính mến. Cậu có thể xoa dịu cho chúng không?"

"Vuốt ve chúng thì các anh sẽ dễ chịu hơn ư?" vương tử nhỏ với thân thể thành thục đứng dậy khỏi làn nước nóng trong bồn, nhẹ nhàng cởi quần của một tên hộ vệ, dùng những ngón tay thon dài bao lấy phần đỉnh của cây gậy thịt bắn ra khỏi quần của kẻ nọ: "Tôi cần phải làm gì những gì vậy?" Cậu chớp chớp đôi mắt trong suốt, tò mò nhìn thứ trong tay biến từ màu đỏ sang màu đen mà cảm thấy thích thú vô cùng, lại vì bản thân có thể giúp đỡ mọi người mà lòng rất hân hoan.

"A... vương tử điện hạ, cậu thật tuyệt vời... " Tên hộ vệ được nắm tới tận gốc mà sảng khoái ngâm lên, bàn tay nhỏ ấm áp trơn mềm đem lại khoái cảm chẳng thua một cái động thịt nào cả: "Hưm~ cậu chỉ cần vuốt ve nó thôi."

Còn những người khác thì bắt đầu hướng dẫn Bạch Tuyết sóc lọ cho gậy thịt của bọn họ.

Vương tử nhỏ sáng dạ phát hiện chỉ cần ma sát đè ép những thứ nóng hổi này thì sẽ mang đến cho nhóm hộ vệ niềm vui sướng. Thế là vương tử Bạch Tuyết bảo một hộ vệ như đại lực sĩ nâng hông cậu lên cao, để hai chân vừa vặn giúp hai cây gậy thịt cả trước lẫn sau kẹp lấy, giúp chúng dễ dàng hết đâm lại rút trong chân của mình mà giải trừ đau đớn. Tiếp theo vương tử Bạch Tuyết lại nói các hộ vệ và người hầu đứng vây quanh mình, từng người một được vương tử nhỏ vuốt ve gậy thịt. Dù bàn tay nhỏ không đủ để bao trọn chúng nhưng cũng dần dần thuần thục sóc lọ, xoa dịu đói khát khó nhịn của nhóm hộ vệ và người hầu.

Va chạm mạnh mẽ ở hai chân khiến vương tử Bạch Tuyết lắc lư lay động, gậy thịt tráng kiện mài đỏ thịt mềm giữa bắp đùi. Cậu nhẹ nhàng rên rỉ vì một khoái cảm kỳ lạ đang dâng lên chứ không vì một loại đau đớn nào. Trong thân thể của cậu còn chảy ra một loại chất lỏng kỳ quái, giúp bôi trơn cho hai cây gậy thịt đâm thọc càng thêm dễ dàng.

Vương tử Bạch Tuyết mỉm cười vui vẻ. Cậu nghĩ rằng việc quyết định giúp đỡ mọi người thật tốt quá. Làm việc này không chỉ hóa giải đau đớn cho những người hầu cận trung thành mà còn làm cậu thật thoải mái __

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com