ZingTruyen.Info

[Cao H] Thượng Vị Câu Dẫn - Edit

Chương 56: Chuyện xưa*

duongnguyenngocdao

Cơm nước xong, hai người ân ái một trận, Tô Mặc Huy mới đưa Tô Mông trở về công ty.

Trên đường đi hai người vừa nói vừa cười, chủ yếu là Tô Mông nói, Tô Mặc Huy ngẫu nhiên sẽ lên tiếng.

Đột nhiên, Tô Mặc Huy mở đầu câu chuyện, "Hôm nay anh mới biết được hóa ra Mông Mông nhà ta là bà chủ lớn đó nha."

Vỏ ngoài của Tô Mông bị lộ nhưng cô vẫn bình tĩnh như cũ, nếu bây giờ anh mới hỏi, chứng minh anh cũng không để ý cô giấu giếm này đó.

"Đúng vậy, cho nên em chính là phú bà đó, sau này nếu anh không muốn dạy học, em có thể nuôi anh cơ."

Lần đầu tiên Tô Mặc Huy nghe một nữ sinh nói muốn nuôi mình, cũng có chút mới lạ, anh cười yêu thương, như một yêu nghiệt mê người, "Ừm, chờ phú bà nhỏ bao nuôi anh nha."

Xe tới cửa phiên dịch "Super Cute", Tô Mông tùy ý hỏi, "Anh có muốn lên đó ngồi không?"

Tô Mặc Huy giúp cô tháo dây an toàn, anh thả xuống một nụ hôn trên khóe môi cô, thân mật sờ rối tóc cô, "Anh không đi, tránh để quấy rầy em làm việc."

Tô Mông cười ngọt ngào gật đầu, "Vậy em đi trước, bye bye."

Nhìn bóng dáng mặc tây trang, như sấm rền gió cuốn của Tô Mông, Tô Mặc Huy chỉ cảm thấy trước kia là anh chưa đủ hiểu biết cô, người con gái anh yêu vĩnh viễn là một bảo tàng đào không thấy đáy.

Người phụ nữ mình yêu có năng lực mạnh mẽ và lòng hướng về sự nghiệp như thế, đương nhiên Tô Mặc Huy cũng phải ra sức hỗ trợ, anh điện thoại cho Tô Dực Huyên, "Alo, chị."

"Mặc Huy, cuối cùng mày cũng nhớ chị mày rồi thằng oắt, nghỉ đông và nghỉ hè năm rồi tốt xấu mi còn lại đây giúp đỡ, năm nay nghỉ đã bao lâu rồi hả, đến cái bóng của mi chị đây cũng không nhìn thấy."

"Năm nay em có chút việc riêng cần xử lý, chờ xử lý xong rồi em sẽ đến công ty, hôm nay em điện chủ yếu là muốn chị giúp em một chút."

"Quả nhiên là không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo, nói đi, muốn chị giúp cái gì?"

Bàn tay Tô Mặc Huy nhẹ đánh tay lái, anh tùy ý hỏi tình huống công ty, "Từ nay về sau, hạng mục phiên dịch nước ngoài đều giao cho công ty dịch thuật 'Super Cute' đi, sàng lọc lại đoàn đội phiên dịch của công ty một lượt, chỉ để lại đoàn đội tinh anh nhất."

"Sao em lại nhớ tới chỉnh đốn bộ phận phiên dịch, lại còn đưa toàn bộ hạng mục phiên dịch cho công ty 'Super Cute'?"

Tô Mặc Huy không nói quá nhiều, chỉ nói, "Việc chuyên nghiệp nên giao cho công ty chuyên nghiệp làm chứ."

Tô Dực Huyên biết nhất định nó có chuyện gạt mình, tùy tiện lôi ra một nhân viên trong Tô thị của bọn họ, cũng tuyệt đối là người chuyên nghiệp trăm dặm mới tìm được, đoàn đội cũng vô cùng thuần thục lão luyện.

Hơn nữa cái này rõ ràng là vì chiếu cố cho "Super Cute", nhưng cô cũng không truy đến cùng, tuy rằng mấy năm nay Tô Mặc Huy dạy ở trường, nhưng phần lớn quyết định và chiến lược, đều do anh vẫn luôn điều khiển nắm giữ từ xa, thật ra cô cũng không sợ anh sẽ đưa ra quyết sách bất lợi với công ty.

Sau khi Tôn Dương Minh tốt nghiệp đã lăn lộn qua các công ty dịch thuật lớn bé, cuối cùng vượt qua muôn vàn khó khăn lọt vào bộ phận phiên dịch Tô thị.

Mới đầu hắn còn lo lắng sẽ bị Tô Mặc Huy trả thù, nhưng sau khi làm việc một năm hắn vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, hắn cũng dần dần yên lòng.

Mãi đến khi gặp được người giống Tô Mặc Huy trong công viên lần đó, Tôn Dương Minh mới nghĩ lại khoảng thời gian còn đại học, trong lòng lúc nào cũng bất an.

Mà hôm nay sau khi khảo sát bị đào thải, hắn càng khẳng định người lần trước nhất định là Tô Mặc Huy, nhất định là anh ta bất động thanh sắc tìm đại lý do đá hắn đi.

Tôn Dương Minh trải qua sự tra tấn song song của thất nghiệp và mất ngủ, cuối cùng hắn hạ quyết tâm muốn nói rõ mọi chuyện, nếu không hắn sẽ không thể cởi bỏ khúc mắc này, áy náy quấn thân.

Nhiều lần trằn trọc, cuối cùng Tôn Dương Minh thông qua bạn tìm cách liên lạc với Tô Mặc Huy, lúc đó bạn cùng phòng đại học vừa giận dữ vừa tiếc hận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, những năm tháng đại học lúc trước quan hệ của bọn họ rất thân thiết, nhưng không ngờ Tôn Dương Minh lại làm ra chuyện bất nghĩa như vậy.

"Cậu nên xin lỗi Mặc Huy cho tốt đi, tranh thủ sự tha thứ từ cậu ấy."

Tôn Dương Minh liên tục đáp được, hạ quyết tâm nhắn cho Tô Mặc Huy: Tớ là Tôn Dương Minh, bây giờ cậu có thời gian không? Chuyện năm đó, tớ muốn gặp cậu nói cho rõ ràng.

Ký ức của Tô Mặc Huy bởi vì tin nhắn này mà lập tức kéo về mùa hè năm ấy, anh vốn là một người đầy mãn nguyện lại bị kéo vào danh sách thất tín của bộ ngoại giao vĩnh viễn.

Không nghĩ tới anh đại phát từ bi không tìm hắn tính sổ, hắn lại chủ động đưa tới cửa, anh cũng muốn nghe xem Tôn Dương Minh sẽ giải thích thế nào đây.

Quán cà phê.

Tôn Dương Minh nhìn Tô Mặc Huy đối diện, không khỏi cảm khái nói. "Mười mấy năm không gặp, dáng vẻ của cậu vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi."

Tô Mặc Huy không có tâm tư cùng hắn nói chuyện phiếm, hồi ức bạn cùng phòng hay tình anh em gì đó, "Nói ngắn gọn, vào chủ đề chính đi."

Tôn Dương Minh bắt đầu hồi ức, "Mùa hè năm ấy chúng ta cùng nhau nhận lời mời khảo thí, nhưng chỉ có cậu trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc vào bộ phiên dịch ngoại giao, đây là giấc mơ của cậu, làm người phát ngôn phiên dịch ngoại giao, thay đổi địa vị ngoại giao mềm yếu của nước ta."

"Cậu có lý tưởng có khát vọng, cũng đủ ưu tú, đương nhiên có thể thực hiện được giấc mơ."

"Mà tớ đều không bằng cậu về mọi mặt, bị chuyển xuống dưới là lẽ thường tình, cho nên tớ chưa bao giờ sinh lòng ghen ghét."

Nói tới đây, hắn dừng một chút, "Là do Lâm Thăng tìm tớ."

Lúc này Tô Mặc Huy mới có phản ứng lại, "Lâm Thăng?"

Tôn DươngMinh gật đầu, "Đúng vậy, chính là Lâm Thăng, giảng viên hướng dẫn của chúng ta, cũng chính là cha Lâm Viện."

"Ban đầu ông ta muốn kích thích lòng ghen ghét của tớ, muốn tớ ngăn cản cậu tham gia phỏng vấn, như vậy cậu sẽ vắng thi bị vào danh sách đen, trong ba năm không thể quay lại tham gia phỏng vấn."

"Nhưng mà, tớ không chấp nhận, sau đó ông ta lại dùng luận văn tốt nghiệp chèn ép tớ, nói có thể khiến tớ không cách nào ra trường, cũng như có được giấy chứng nhận tốt nghiệp." nói đến đây, Tôn Dương Minh cũng có chút nghẹn ngào, "Nhưng tớ thật sự không thể không lấy bằng tốt nghiệp được, cậu biết ba mẹ tớ cực khổ như thế nào mới có thể đưa tớ học đến đại học, tớ không thể để cho bọn họ thất vọng được, không có giấy chứng nhận tớ cũng chỉ là một học sinh cấp ba, sao tớ có thể kiếm tiền báo đáp ân dưỡng dục, tớ không muốn phụ lại sự kỳ vọng của họ."

Tô Mặc Huy hiểu rõ ràng ngọn nguồn, anh mở miệng, "Cho nên cậu chuốc thuốc tôi vào lần đầu tiên tôi nhận chức, vắng họp trong đại hội, để tôi vĩnh viễn bị kéo vào sổ đen?"

Tôn Dương Minh chua xót, "Tớ cũng không có cách nào, tớ cũng không muốn như vậy, tớ chưa từng làm chuyện hãm hại người khác, đã nhiều năm như vậy tớ vẫn luôn ân hận sâu sắc, tớ không cầu xin cậu tha thứ, chỉ mong nói ra có thể khiến cậu hiểu rõ con người Lâm Thăng, cũng coi như là sự bồi thường của tớ."

Nhiều năm đã trôi qua như thế, Tô Mặc Huy đã có thể bình tĩnh đối mặt với người anh em phản bội năm ấy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ kẻ đứng sau màn làm chủ lại là Lâm Thăng.

Lâm Thăng, con người này khi còn đại học anh cảm thấy ông ta học thức uyên bác, đọc đủ thứ thi thư, rất có dáng vẻ thư sinh giáo dưỡng.

Nhưng mà từ sau khi kết hôn ông ta dùng thân phận cha vợ không ngừng đòi hỏi, anh mới nhìn thấu người này ra vẻ đạo mạo như thế nào, chính là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng ông ta hãm hại anh để làm gì?

"Biết vì sao ông ta làm vậy không?"

Tôn Dương Minh lắc đầu, "Ông ta không nói rõ, nhưng tớ đoán chắc có liên quan đến chị Lâm Viện đấy."

Tô Mặc Huy hiểu rõ gật đầu, trong lòng đã có suy đoán, "Chuyện này kết thúc thế thôi, nhưng sau này chúng ta cũng không còn là bạn bè nữa, tự cậu giải quyết cho tốt đi."

Trước khi nói thẳng Tôn Dương Minh chưa bao giờ nghĩ Tô Mặc Huy sẽ tha thứ cho mình, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng thả xuống, hắn cũng không dám hy vọng xa vời tình bạn của họ sẽ khôi phục, "Thế này đã đủ rồi, cảm ơn cậu."

Tô Mặc Huy vốn không phải là người bao dung rộng lượng gì, nhưng nghĩ đến nếu không phải bởi vì chuyện này, anh cũng sẽ không về trường dạy học, cũng sẽ không gặp lại Tô Mông, cho nên nể mặt Tô Mông, anh hào phóng không hề so đo.

Nhưng lòng anh đã bị phản bội một lần, anh sẽ không cho hắn cơ hội thứ hai.

Tô Mặc Huy đã rời đi, Tôn Dương Minh một mình một người ngồi ở trên ghế dài, trong ngàn vạn cảm khái đột nhiên nhớ tới việc ở công viên trò chơi, càng thêm khẳng định người đó chính là Tô Mặc Huy.

Nhưng hắn cũng không có lập trường để dò hỏi có phải cậu ta đã tách ra khỏi Lâm Viện không, nếu thật sự tách ra, vậy đó cũng xem như là chuyện may mắn đối với cậu ấy, sau nhiều năm như vậy hẳn cũng không thể xem là nhận giặc làm cha.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info