ZingTruyen.Com

Cái gọi là không quen không biết - Tĩnh Thủy Biên

Chương 29

BoCongAnh891

Chương 29:

Editor: Anh Anh

"BOSS thật sự nói như vậy ?" Hoắc Tiêu Vân mang vẻ mặt khó mà tin nổi cảm khái nói, "... Anh ta đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ."

Lâm Mậu cũng cảm thấy đối phương không biết xấu hổ, nhưng mình lại quá căng thẳng, đến mức căng thẳng vì cái gì cũng không biết.

Hoắc Tiêu Vân: "Cậu trốn làm gì, cậu nên để cho anh ta khen."

Lâm Mậu lắc đầu, cậu giơ bảng viết: "Không được, lúc anh ấy khen trước mặt tớ, tớ căng thẳng gần chết, mặt sẽ đỏ ?(? ? ? ? ω? ? ? ? )?"

"..." Hoắc Tiêu Vân, "Cậu là mới biết yêu à?"

Lâm Mậu mờ mịt há miệng, bảng viết chữ cũng không cần: "Mới... Mới cái gì?"

Hoắc Tiêu Vân bình tĩnh nói: "Chính là yêu thích ấy, có phải cậu thích BOSS không?"

Từ khi thân thiết với Hoắc Tiêu Vân, Lâm Mậu đã không còn nằm trong trạng thái hoàn toàn không có nhận thức về tình tình yêu yêu nữa, cậu biết Hoắc Tiêu Vân có một cậu mập thanh mai trúc mã, nghe nói ra nước ngoài giảm béo bây giờ đã có cơ bụng sáu múi, lần trước gửi ảnh còn cho mình xem, Lâm Mậu lén lấy biệt danh cho cậu ta là "Bạn học cơ bụng".

Đối với hai đứa nhỏ vô tư tình đầu ý hợp, dù là bạn tốt bình thường mười mấy năm, Lâm Mậu cũng không có, đương nhiên cậu cũng ao ước, trong quãng thời thơ ấu dài đằng đẵng của cậu, ở cạnh cậu chỉ có ông nội, bảng viết chữ và hai con vẹt châu Phi.

Sau đó thì sao?

Sau đó, cậu có Trần Lộ.

Trần Lộ hoàn toàn khác với ông nội, bảng viết chữ, và hai con vẹt, phải nói, Trần Lộ hoàn toàn khác với hầu hết mọi người, anh như một tấm vé số ngày hôm sau có thể đổi được năm trăm vạn, xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Mậu, thậm chí anh ấy còn đáng giá hơn năm trăm vạn nhiều.

Lần đầu Lâm Mậu nắm được tấm vé số này chỉ càm thấy "Năm trăm vạn" quá bỏng tay, nhưng cậu lờ mờ ý thức được chỗ tốt của "Năm trăm vạn", Trần Lộ lại như mở trên người cậu một cái hầm từ thiện to, giống như chuộc tội mà bố thí thiện ý vào trong cái hầm này.

Dưới cái nhìn của người ngoài thì sẽ là như vậy, chỉ có Lâu Phong Đài lén đề cập với cậu: "Anh ta là một thương nhân, cậu có giá trị thì anh ta mới sẵn lòng, đừng quá xem nhẹ bản thân mình."

Lâm Mậu giơ bảng: "Nhưng em chỉ biết hát..."

Lâu Phong Đài cười cười khinh thường: "Bây giờ anh ta thích em, mà em đúng lúc lại biết hát, có cho em hot hay không chỉ cần một câu nói của anh ta, làm cho một con chim vàng anh vui vẻ không phải quá đơn giản à?"

Lâm Mậu không nói gì, trong lòng cậu tức giận bất bình nghĩ, anh ấy bắt nạt mình nhiều như vậy, không hề thấy muốn làm mình vui vẻ chút nào...

Khi Lâm Tử Kiến nhìn thấy Lâm Mậu trong studio ở công ty thì ngẩn người: "Sao cậu chủ lại đến đây?"

Dường như Lâm Mậu đã bị hỏi vấn đề tương tự như vậy quá nhiều lần, cực kỳ thành thạo giơ bảng đã viết sẵn lên: "Tới chụp ảnh cùng Ôn Ngôn ~\(≧▽≦)/~ "

Lâm Tử Kiến cười cười: "Vậy ngài đừng đi vội, chụp xong chắc chắn BOSS sẽ tới đón ngài."

Lâm Mậu xóa chữ trên bảng đi viết lại cái khác: "Anh ấy ở văn phòng à?"

Lâm Tử Kiến: "Đúng thế."

Lâm Mậu liền viết: "Vậy em có thể lên không?"

Lâm Tử Kiến không ngờ Lâm Mậu lại chủ động muốn tới văn phòng của Trần Lộ, biểu cảm có hơi kinh ngạc, anh thấy Lâm Mậu chuẩn bị đứng dậy, lập tức nói: "Ấy... BOSS đang họp, không bằng cậu chủ chờ một lát, tôi bảo BOSS xuống đây?"

Ánh mắt Lâm Mậu hơi ngờ vực, mặt cậu không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Lâm Tử Kiến một hồi, mãi đến tận khi đối phương có chút không chống đỡ được, mới gật gật đầu, lời ít ý nhiều viết lên trên bảng một chữ lớn "OK!"

Lâm Tử Kiến vội vàng xoay người đi mời BOSS, Lâm Mậu cất bảng viết chữ, tuy cậu không có biểu cảm gì, nhưng vẫn có chút mất mát, xụ vai ngồi trên hòm đạo cụ, đúng lúc Ôn Ngôn chụp xong một bộ ảnh, cậu đặt mông ngồi bên cạnh Lâm Mậu, chờ chuyên gia trang điểm đến makeup lại.

"Sao thế?" Ôn Ngôn tự mở một chai nước, tiện thể mở cho Lâm Mậu, "Anh vừa nhìn thấy Lâm Tử Kiến, BOSS nhà em không tới à?"

Lâm Mậu làm cử chỉ cảm ơn, cậu viết lên bảng: "Hình như anh ấy rất bận."

Ôn Ngôn đang định nói chuyện, thì thấy hai chuyên gia trang điểm vừa tán gẫu vừa đi tới.

Một người trong đó hình như đang kể chuyện bát quái, khua tay múa chân cực kỳ hưng phấn: "Hôm nay lại có người đưa tới đấy, nghe nói là lựa chọn theo sở thích của ông chủ Trần, cũng không biết có được hay không."

Một người khác không khỏi cau mày: "Trắng trợn như vậy hả? BOSS của chúng ta thích kiểu gì thế?"

"Không phải là bé trai xinh đẹp à?" Biểu cảm của người bát quái rất khinh thường, "Ông chủ chúng ta có khẩu vị này, không ít người nối đuôi nhau tiến lên đấy, cũng không biết có mấy người làm được, nhỡ đâu thành công, tiền đồ sau này thế nào không cần phải nghĩ."

Ôn Ngôn nghe thế thì vẻ mặt đã cực kỳ khó coi, cậu vừa muốn đứng lên quát đối phương câm miệng lại, lại bị Lâm Mậu kéo vạt áo, sắc mặt đứa nhỏ trắng bệch, mím môi cực kỳ quật cường.

Ôn Ngôn kìm nén cơn giận, cậu gọi trợ lý của mình tới, dặn dò: "Hôm nay có thể dừng chụp không?"

Tuy trợ lý không rõ tại sao cậu lại đột nhiên không muốn chụp tiếp, nhưng cũng không nhiều lời, lật lịch trình ra xác nhận nói: "Bộ ảnh vừa rồi thật ra là lịch trình của ngày mai, nếu cậu mệt thì có thể nghỉ sớm."

Ôn Ngôn vỗ tay cái bộp, hài lòng kéo Lâm Mậu lên: "Đi, chúng ta đi bắt gian đi."

"..." Lâm Mậu bị hai chữ bắt gian này dọa sợ hết hồn, cậu vội vàng viết lên bảng, "Bắt cái gì gian..."

Ôn Ngôn lạnh lùng nói: "Có người muốn trèo lên trên đầu em, đương nhiên không thể nhẫn nhịn."

Câu có người muốn trèo lên trên đầu này của cậu cực kỳ mạnh mẽ khí phách, Lâm Mậu bị dọa giật nảy mình, lại hiếm khi không phản bác, ngoan ngoãn đi theo sau Ôn Ngôn.

Hai người vừa đi đến thang máy chuẩn bị ấn gọi thang, kết quả cái bên cạnh đúng lúc đi xuống, cửa vừa mở, Lâm Tử Kiến bước ra ngoài thì tinh mắt thấy được Lâm Mậu.

"Cậu chủ?" Lâm Tử Kiến gọi cậu, "Đi đâu vậy?"

Lâm Mậu vừa định viết đi tìm Trần Lộ, thì thấy chính chủ đi theo phía sau, vẻ mặt cười như không cười nhìn cậu.

Ôn Ngôn cũng nhìn thấy Trần Lộ, cậu cố ý liếc nhìn đằng sau đối phương một cái, giấu đầu lòi đuôi hỏi một câu: "Hôm nay ông chủ phỏng vấn người mới à?"

Trần Lộ nhíu mày, anh không trả lời, chỉ hỏi Lâm Mậu: "Muốn đi đâu?"

Lâm Mậu hơi do dự, cuối cùng vẫn viết vội vài nét lên bảng: "Hôm nay có người mới đến phỏng vấn à?"

Trần Lộ cúi đầu liếc nhìn, cười nói: "Em hỏi anh sao anh biết được, anh cũng không phụ trách phỏng vấn."

Ánh mắt Lâm Mậu không tin cho lắm.

Trần Lộ giang tay: "Anh vừa nghe Tô Hồng trình bày kế hoạch cho buổi concert nửa cuối năm của em cả buổi sáng, thật sự không có thời gian đi phỏng vấn mấy ngôi sao nhỏ lung tung kia."

Lúc nghe được ba chữ buổi concert thì Lâm Mậu mới hoảng hốt nhớ lại, tuần trước lúc mình đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, Trần Lộ có nhắc đến nó với cậu, vốn tưởng rằng chỉ nói vậy thôi, không ngờ đối phương đã bắt tay vào chuẩn bị.

Lâm Tử Kiến và Ôn Ngôn ra hiệu rút lui trước, để lại Trần Lộ và Lâm Mậu đứng đối diện nhau.

Trần Lộ tiến lên phía trước vài bước, anh phát hiện Lâm Mậu cao lên rất nhiều, đỉnh đầu đã đến ngang môi mình, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn lên cái trán trớn bóng của thiếu niên.

Lâm Mậu giương mắt nhìn anh, mặc dù mặt hơi đỏ, nhưng không trốn về phía sau.

Trần Lộ giơ tay xoa gáy đối phương, cân nhắc một lúc, cuối cùng chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu Lâm Mậu.

"Sao hôm nay lại muốn lên gặp anh?" Trần Lộ hỏi.

Lâm Mậu không lên tiếng, hai người cứ đứng ở hành lang trong tư thế gần như ôm ấp ấy một hồi, sau đó Trần Lộ mới thả lỏng cổ của đối phương.

"Đi." Trần Lộ nắm chặt tay Lâm Mậu, "Chúng ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com