ZingTruyen.Info

Các Thể Loại Lăn Giường| R18 (H)

UzuiZen (1)

Food_Fast


Food: Đây là 1 chương viết về cp UzuiZen Thời hiện đại, haha. Ở đây Uzui không có ba vợ,

Không có ba vợ,

Không có ba vợ.

Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần.

Warning OOC. Tuổi tác nhân vật xin tự suy diễn cho hợp lí. Hai người đang yêu nhau, nhân viên công sở cấp cao tài giỏi x sinh viên đại học năm ba. Xưng hô không quá thân mật vì vẫn đang còn trong giai đoạn đầu.

À thì, nó cũng không quá dài đâu (???)  (chương này chủ yếu là viết về cuộc sống ngọt ngào của hai anh chứ ếu có xôi thịt gì nhiều đâu nhé =)). Nói trước cho khỏi hóng.)

[Lâu lâu đổi font tí. Viết thịt mãi ngán =))]

Ờm, tất nhiên vẫn có một chút ngược (để các bạn có dramma mà hít lấy hít để). Tuy nhiên nó vẫn là một câu chuyện hết sức dễ thương?

Dành cho các bác nào thích sự ngọt ngào (???) (Chủ yếu là vì các bạn bão like quá gắt, hahaha).

-----------------------------------------

"Mừng anh đã về."

Zenitsu tiến đến lao vào vòng ôm của Uzui. Cậu hạnh phúc cọ cọ mái tóc màu vàng rực vào lồng ngực ấm áp của anh.

Uzui phì cười, bàn tay xoa xoa chiếc đầu nhỏ.

"Chiều nay không phải đi học sao?" Uzui dịu dàng ôm cả thân hình nhỏ nhắn nhấc lên sofa. Cằm dựa vào vai Zenitsu.

"Hm, có chứ. Em vui vì anh đã trở lại sớm!" Zenitsu cười tươi nói. Cậu bé hoạt bát kể lể những chuyện ở trường cho anh nghe như thường ngày.

Nhìn cái miệng hồng hào đang đóng đóng mở mở kia. Uzui không nhịn được mà mổ mổ vài cái rồi buông Zenitsu ra, tiến vào phòng bếp nấu cơm, để mặc ai kia đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Uzui-san thật là.....!"

Trách móc là thế, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà nở nụ cười. Cảm nhận được sự cưng chiều chỉ dành cho riêng mình.

Bóng hình nhỏ hoạt bát nhanh chóng chạy vào phòng bếp, hấp tấp kêu lên, "Cho em làm với!"

"Được rồi. Chạy từ từ thôi, ngốc!" Uzui miệng vô thức treo lên hình vòng cung, đôi mắt anh cong cong nom thật đẹp mắt.

"Ngày mai chủ nhật mình đi chơi nhé?"

"Ừ!"

Khung cảnh hài hòa ấm cúng bên trong phòng bếp làm người khác không khỏi ngưỡng mộ. Một lớn một nhỏ vừa trò chuyện vừa chọc phá nhau. Tiếng cười đùa mãi không dứt.

...

Tan học từ trường đi ra, Zennitsu đã thấy thân ảnh cao gầy đứng ngược hướng dựa vào tường.

Zennitsu lập tức vui vẻ. Hiếm lắm mới có dịp anh rảnh mà đón cậu, thật vui quá đi~ Vui tới nỗi ngay cả các em gái khóa dưới xinh đẹp lướt qua cậu cũng chỉ liếc trộm vài lần mà thôi.

Đang định đến gần cho anh một bất ngờ. Bỗng một cô gái xinh xắn từ đâu bước đến. Cô ấy có mái tóc đen nhánh mượt mà cùng nét đẹp tinh tế, khí khái tao nhã.

Zenitsu chưa kịp biến hai mắt mình thành hình trái tim, cậu đã chợt cứng đơ cả người.

Nghe không rõ cuộc trò chuyện giữa hai người, nhưng nhìn anh tươi cười và xoa xoa đầu của cô ấy như anh đã từng làm với cậu. Zennitsu chỉ biết đứng đó nhìn họ cười nói, đi lên xe và biến mất. Để lại mình bóng người nhỏ bé đứng cạnh cổng trường đang đông nghịt người, thế nhưng cậu lại cảm thấy cô đơn và trống vắng vô cùng.

Phải chăng anh đang đợi cô gái ấy chứ không phải là cậu....?

-

Zennitsu ngồi trên ghế xích đu kẽo kẹt trong công viên. Đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào từng ngọn cỏ cái cây, đầu óc chợt hồi tưởng lại quá khứ.

Nơi mà lần đầu tiên anh cùng cậu gặp mặt.

.....

"Oa--, hức hức !" Cậu bé tóc vàng ngồi trên xích đu khóc thảm thiết, nước mắt mũi tèm lem trên gương mặt cậu khiến người ta vô thức cảm thấy buồn cười. Đôi tay cậu ra sức dụi dụi viền mắt đỏ hoe lấp lánh ánh nước.

Cuối cùng cũng có người không kìm được mà lại gần hỏi.

"Em có sao không?"

Cậu bé ngừng nức nở mà nhìn lên. Dưới ánh sáng của chiều tà đỏ chói, anh ấy đứng ngược chân trời dang tay ra mỉm cười với cậu.

"Chào em, anh là Uzui Tengen. Nếu em buồn thì có thể chia sẻ với anh bất cứ điều gì cũng được! Anh sẽ luôn luôn lắng nghe."

Cậu bé ngẩn ngơ nhìn Uzui, đôi mắt không còn ướt nữa, mà đôi môi lại mỉm cười.

Thiên thần đến cứu rỗi cậu ư..?

....

Zennitsu cứ ngồi ở trên xích đu mà thẫn thờ cho đến tối muộn. Đèn đường xung quanh đã sáng lên từ bao giờ.

Thế mà trong công viên cũ chỉ duy nhất có một bóng đèn, ánh sáng yếu ớt hắt tới chân cậu.

Trăng lên cao bị mây đen che khuất, bầu trời xám xịt tối tăm như chực chờ sắp mưa.

Một giọt nước rớt xuống đôi gò má của cậu, rồi hai giọt, ba giọt.

Trời mưa.

Zennitsu chỉ ngồi đó, đung đưa chiếc xích đu mặc kệ nước mưa xối xả vào người mình.

Từng hạt mưa nặng nề rơi xuống làm cả thân hình cậu ướt sũng. Mái tóc vàng bám vào khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt lạ thường. Khắp khuôn mặt cậu đều là nước, giống như hồi ấy, lại không giống.

"Zenitsu!! " Tiếng kêu gấp gáp lại vang dội xé toạc màn đêm đầy mưa.

Zenitsu bất chợt bất động, thân hình cứng ngắc quay đầu lại về tiếng gọi thân thuộc. Thân thể cao lớn đang chạy về phía cậu thật nhanh, thật nhanh... Rồi chợt ôm chầm lấy câu, hơi ấm cùng tiếng thở dốc của anh truyền vào tai Zenitsu, như thể sưởi ấm lấy thân thể đã lạnh ngắt này.

"Sao em lại ở đây? Tại sao không về nhà? Anh đã tìm em khắp nơi có biết không hả?..." Uzui có rất nhiều câu hỏi cùng lòng ngổn ngang của chính mình, nhưng đối phương chỉ nhìn anh, đôi ngươi vàng khẽ chảy xuống một hàng nước, không biết là nước mưa hay nước mắt...

Anh ngừng lại, xung quanh yên tĩnh, cả thế giới chỉ còn sót tiếng mưa rơi não nề.

Cuối cùng, Uzui chỉ nói:

"Về nhà thôi."

Zennitsu ngồi im, khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Tâm trạng rối bời như tơ vò, cậu cắn cắn chiếc môi trắng bệch của mình, nhấm nháp vị mặn chát cùng nước mưa lạnh lẽo.

"Em...." Chưa kịp nói hết, người kia liền cúi xuống lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà ngậm lấy môi cậu. Điên cuồng xâm nhập hút lấy dưỡng khí của Zennitsu.

Như một dấu hiệu cho sự tức giận tột độ của anh, càn quét và độc chiếm lấy hơi thở của cậu. Nước mưa chảy vào bên trong khoang miệng của cả hai, nhưng không một ai quan tâm đến.

....

Uzui cầm khăn lông mềm mại lau lau mái tóc vàng ướt sũng. Đôi mắt ngày thuờng tự tin và kiêu ngạo nay lại không có tiêu cự, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu từ đằng sau.

Zennitsu cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, thân thể khẽ run lên thật nhẹ. Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, anh và cô ấy là quan hệ gì? Tại sao lại bỏ cậu mà đi cùng người con gái khác..... Nhưng bản thân không thể thốt nên lời, cuống họng nghẹn lại như bị ai bóp chặt lấy, ngăn đi tiếng nói phát ra. Chỉ có đôi môi vẫn luôn mấp máy đôi lần rồi lại thôi.

Uzui thả chiếc khăn lông xuống, vẫn luôn yên tĩnh nhìn cậu.

Xung quanh chợt vang lên tiếng thở dài buồn chán.

Anh kéo cậu nằm xuống giường, vòng tay ôm chặt lấy Zennitsu.

Mọi thứ cứ như vậy kết thúc. Ai cũng muốn bỏ qua chuyện này, nhưng vết thương trong lòng thì chẳng thể xóa nhòa, cùng với những thắc mắc và suy tư. Bắt đầu tạo ra khoảng cách...

----

Food: Lần đầu viết ngược (nhưng kế hoạch ngược chưa bao giờ là lần đầu =))). Các bạn thấy sao? Đủ ngược chưa? Chương sau thế nào thì nhớ chờ đấy, toi rảnh thì lại đăng tiếp.

Haha, một vấn đề nữa, dạo này toy cảm thấy mình quá trầm luân vào Đam. Kiểu như một vị hôn quân không lo triều chính, còn đam lại là một yêu nữ mê hoặc trẫm =)). Cũng không biết mình đang tả cái quần què gì đây nữa.

Tuy vẫn đọc Ngôn đều đều, nhưng đã có xu hướng chuyển dần sang Đam với tần suất không hề nhỏ ://.

...

Không, toi không cong, đừng si diễn bậy bạ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info