ZingTruyen.Com

Các Thể Loại Lăn Giường| R18 (H)

KidShin (1)

Food_Fast


Như mọi ngày, Shinichi sau khi phá án xong đi trở về căn biệt thự của mình. Căn phòng tối om không giống thường ngày, bình thường thì sẽ có bóng dáng bác Agasa loay hoay trong bếp với mùi thức ăn thơm ngào ngạt tỏa ra, nhưng nhìn căn bếp lạnh tanh. Shinichi hơi căng thẳng, cậu gọi thử một tiếng:

"Bác tiến sĩ?"

Shinichi gọi một tiếng nữa, ngó ra nhìn những nhà xung quanh, lạ thật, không mất điện mà?

Bác tiến sĩ đâu rồi nhỉ.

Shinichi vò vò mái tóc mềm rối bù của mình, tự trấn an, có lẽ là đi sửa đơn hàng cho khách.

Bật thử bóng đèn trong nhà, căn phòng lập tức được bao phủ bởi ánh sáng chói lóa, mắt của Shinichi đột ngột phải tiếp nhận thứ ánh sáng mạnh mẽ này khiến mắt cậu có hơi đau, phải nheo lại đôi chút rồi mới mở to ra.

Mọi vật dần dần hiện rõ hơn.

Shinichi ngó xung quanh như một thói quen khó sửa, cậu đi về phía tủ lạnh, mở cánh cửa tủ và lấy chiếc hộp sữa bò ra, uống một hơi dài.

Lòng chợt buồn bực khi nghĩ về tên trộm Kaitou Kid đáng ghét kia. Rõ ràng chút nữa là bắt được hắn rồi,  không ngờ hắn lại vẫn có thể chạy thoát!

Trước khi đi còn hôn gió với cậu nữa chứ, ấu trĩ không để đâu cho hết...

Nhớ lại cảnh tượng ấy, Shinichi đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi tai nóng dần lên.

Tên ngu ngốc....

Chợt có tiếng lạch cạch phía sau, Shinichi giật mình quay lại.

"Shinichi à?" Bác tiến sĩ bước từ cửa vào.

"Vâng, hôm nay bác đi đâu ạ?" Shinichi nhìn nhìn bác tiến sĩ trong khoảnh khắc rồi lập tức quay đi, đặt hộp sữa còn một nửa xuống, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

"Ừ, khách kêu chiếc vi tính thông minh xảy ra trục trặc một chút."

Bác tiến sĩ nhẹ nhàng đi tới chiếc bàn, như có như không lặng lẽ thả một viên thuốc kì lạ xuống, mỉm cười bí ẩn, giọng nói vẫn đều đều như bình thường:" Bác lại đi đây, còn mấy đơn cần bác sửa nữa."

"Không phải mọi ngày đều sửa ở nhà sao? Hôm nay lại ra ngoài sửa....." Shinichi lẩm bẩm mấy câu độc thoại.

Cậu thắc mắc là thế, nhưng lập tức quẳng chuyện đó ra sau đầu. Bước tới phía bàn ăn lấy đi hộp sữa và ngồi xuống chiếc ghế, cầm điều khiển lên bật tivi xem dự báo thời tiết. Tiếng nói từ vô tuyến vang vọng khắp một góc căn nhà.

"Thời tiết dự báo, ngày mai có mưa rào, mọi người dân ra đường nên đem theo ô..."

Nhìn cậu uống hợp sữa đầy vô tư, bác tiến sĩ chợt câu lên khóe miệng một nụ cười vô hình.

"Phải rồi, Shinichi. Cháu nhớ mở cửa sổ nhé, ta nghĩ trời hôm nay sẽ nóng đấy..." Nói rồi than hình kia nhanh chóng đi mất.

Shinichi nhướng mày, không rõ ý vị trong câu nói của bác tiến sĩ, tuy nhiên cậu cũng không quan tâm cho lắm. Tầm nhìn lại lần nữa quay về chương trình đang chiếu trên tivi.

...

Phía chân trời dần sẫm màu hơn, ánh sáng của bầu trời càng ngày càng đỏ, đỏ rực rồi tới đỏ đậm, cuối cùng màn đêm cũng nuốt chửng tia sáng còn lại cuối chân trời. Shinichi như bị ảnh hưởng từ khung cảnh này, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó khác biệt trong thân thể mình.

Gì vậy?

Nó nóng, một cảm giác nóng như lửa thiêu đốt cả người cậu. Shinichi có cảm giác thật không ổn, đôi chân nặng như chì loạng quạng cố gắng bước về phía phòng của mình.

Đôi mắt cậu dường như đang bắt đầu mờ dần, thần trí bị cái nóng ấy hủy mất, nửa rõ nửa mờ ảo.

Shinichi về phòng của mình, ngã ngửa ra chiếc giường êm, cậu khẽ nhắm mắt lại, tay đặt lên vầng trán nóng hổi. Chẳng lẽ cậu bị sốt sao?

"Cốc cốc ."

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên từ phía cửa sổ. Shinichi hơi giật mình mở ra đôi mắt nặng trĩu, cố lê lết bước chân về nơi phát ra âm thanh. Có bóng người bên kia lớp kính trong suốt của cửa sổ, bộ đồ... Trắng tinh khôi.

Ai.... Ai vậy ?

Shinichi nhẹ mở cửa kính ra, cảm nhận được một luồng gió mát lạnh tràn đến, cậu để cửa mở to hơn nhằm muốn những cơn gió đêm lạnh tạt vào mặt, xua tan đi cái nóng khắp người, giúp Shinichi có phần nào dễ chịu hơn.

"Chà..... Cậu thám tử nhỏ của ta, chào đón ta quá nhỉ?"

Một tiếng nói cất lên, Shinichi lập tức tỉnh táo hơn, ngước lên nhìn. Một khuôn mặt góc cạnh bị che lấp bởi chiếc kính và bộ đồ màu trắng quen thuộc đập vào mắt cậu, áo choàng trắng bay phất phới trong gió, bóng đêm cũng không thể cắn nuốt được thân hình ấy, tựa như có một ánh sáng riêng biệt tỏa ra, dệt thành một bức tranh hoàn mĩ vô hình nổi bật trong màn đêm đen kịt.

Shinichi giật mình, không kiềm chế được giọng nói đột ngột thốt ra.

"Kai.... Kaito Kid !?"

"Ồ? Cậu làm sao vậy, vui đến nỗi lắp bắp khi gặp được ta ư?" Kaito Kid phì cười vì tông giọng bỗng được nâng cao của Shinichi, bàn tay găng trắng đưa lên miệng nửa che đi nụ cười đầy vui vẻ.

"Sao anh lại đến đây?!" Shinichi lùi bước lại, nhưng chân trái vấp phải chân phải khiến cậu bổ nhào ra sau, được một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy.

"Sao thế này? Người cậu nóng quá nhỉ..." Kaito Kid cười cười, miệng thốt ra câu hỏi như thế, nhưng Shinichi mơ hồ vẫn cảm nhận được Kaito Kid dường như chẳng được mấy ngạc nhiên vì chuyện này khiến cậu khó hiểu, anh ôm trọn cả thân hình nhỏ bé vào vòng tay, hoàn toàn không quan tâm đến câu hỏi chất vấn của Shinichi. Tay còn lại đóng cửa sổ lại.

Bế Shinichi về phía giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Shinichi lại lần nữa trở về giường, đệm và chăn khiến thân thể cậu vô thức túa ra mồ hôi nhiều hơn.

"Tôi nóng...."

Tiếng nói của Shinichi nhỏ nhẹ phát ra, cơn nóng càng cao hơn từ khi cậu được Kaito Kid bế. Cả người chợt cuộn tròn lại.

"Chà... Có lẽ em cần sự giúp đỡ ~"

Kaito Kid mỉm cười từ nãy tới giờ luôn không ngừng, đôi mắt nhìn vào vật nhỏ đang ửng đỏ cả khuôn mặt vì hứng tình mà không hề hay biết.

Chiếc lưỡi gian xảo của hắn liếm khẽ vành môi một vòng như thèm khát thứ gì đó. Khẽ nhấc chiếc mũ trắng và áo choàng xuống. Cúi người hôn nhẹ vào vành tai đỏ rực đến đáng yêu kia của Shinichi.

"Anh--...!?"

Shinichi ngẩng mặt lại, nhìn vào con người trước mặt kia. Bất chợt hắn cư nhiên trước mặt cậu dám gỡ chiếc kính ra - thứ được coi là vậy bất li than của Kaito Kid.

Shinichi chợt nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên, Shinichi nhìn thấy được khuôn mặt mà cậu hằng nhớ đến sau lớp kính dày cộm kia.

"Chà, mặt ta cậu cũng đã nhìn rồi. Vậy thì cậu phải chịu trách nhiệm nhé !"

"??? Cái --Ưm...."

Nói rồi không kịp đợi Shinichi hoàn hồn lại, lập tức cúi xuống ngậm lấy chiếc môi anh đào đầy ngọt ngào kia. Chiếc lưỡi anh tựa như con rắn linh hoạt trườn đến, cuốn lấy cái lưỡi ướt át đang cố gắng né tránh của cậu mà trêu đùa. Răng môi triền miên dây dưa với nhau khiến nước bọt tinh mĩ vì không kịp tiếp thu đã chảy xuống khóe môi của Shinichi, chạy dọc theo xuống cần cổ trắng nõn.

"Dừng..." Shinichi chỉ cảm thấy toàn bộ ý thức của cậu đã bùng nổ, thân thể ngày càng nóng hơn. Cảm thấy được sự mát lạnh trước mặt, cậu không tự chủ được mà dán đến tìm sự giải tỏa cơn nóng bức bây giờ.

Kaito Kid rời khỏi chiếc miệng ngọt ngào, kéo theo cả sợi chỉ bạc mờ ám giữa hai người.

"Nóng..."

Shinichi chợt cảm thấy hoa mắt, nóng quá.... Nóng hơn cả lúc nãy.

"Ta đảm bảo rằng, một lúc nữa, cậu sẽ không cảm nhận được cái nóng này nữa đâu." Kaito Kid liếm liếm môi, cái lưỡi lướt qua bờ môi của mình như đang cảm nhận lại dư vị của vật nhỏ dưới thân.

#Đã-Sửa

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com