Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER
[CODE 4] Part cuối
Bóng tối trầm lắng. Một cảm giác diệt vong sắp đến gần.Các lối vào và ra của đường cao tốc ngoại ô đã bị nghiền nát dưới chân con quái vật Guivre. Những cây cầu hỗ trợ đường xá, biển báo chỉ dẫn điểm đến và đường vao tốc được nén lại trong nhay mắc ngắn ngủi đến mức không còn âm thanh.Một vài chiếc ô tô đi qua thấy vậy liền quay đầu bỏ chạy, không để ý đến làn đường. Con quái vật bắn một tia trọng lực về phía họ. Các phương tiện biến mất không dấu vết. Cùng với địa hình xung quanh.Chuuya và Dazai đều đang quan sát con quái vật Guivre một cách thích thú khi nó đến gần họ.Hai người đang đứng trên đỉnh một bình chứa khí hình cầu lớn.Đó là một bể chứa hình cầu được lắp đặt ở vùng ngoài ô để chứa khí đốt của thành phố. Giàn giáo của nó cao hơn hầu hết các tòa nhà chọc trời. Khuôn mặt của con quái vật, đi ở đằng xa, cũng có chiều cao tương đương. Nó được nhìn theo chiều ngang.“Tôi đoán tầm này còn khoảng 30 phút nữa thôi là trung tâm Yokohama chỉ còn một mớ hỗn độn.” Dazai nhàn nhạt nói khi nhìn về con quái vật.“Đó không phải là điều chúng ta sẽ thấy.” Chuuya đáp lại, cầm chiếc mũ trên tay. “Thời khắc đó, hoặc là chúng ta sẽ đánh bại nó, hoặc là chúng ta sẽ chết.”“Không được! Tự tử đôi cùng với Chuuya là điều khủng khiếp nhất trên đời! Một lần này thôi, hãy cùng làm việc cho nghiêm túc nào.”“Được thôi. Ta đây cũng chưa muốn chết đâu. Ta vẫn phải trở thành điều hành viên trước mi, rồi còn sai bảo mi vòng vòng chứ.”“Hở? Cậu bói đâu ra nhiều tự tin quá nhỉ. Cái công việc kinh doanh trang sức đó á hả? Tôi nghe nói đang trôi chảy lắm ha?”“Những người giống như mi sẽ không thể bắt kịp. Kênh phân phối đồ trang sức bảo gồm các hãng vận chuyển, môi giới cầm đồ và thẩm định viên này là số một ở Yokohama.”“Ừ, tôi biết mà. Tôi đã phụ trách nó trước khi Chuuya tiếp quản mà lại.”“Cái gì?” Chuuya nhìn Dazai ngạc nhiên. “Có nghĩa là người đầu tiên thiết lập kênh phân phối đó là mi???”“Gác chuyện đó lại đi. Nó đang ở khoảng cách gần rồi.” Dazai chống cằm chỉ về phía trước. Bước chân của Quái vật Guivre càng gần hơn. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn thẳng vào họ. Chuuya quay sang con quái vật, rồi nhìn lên và hét.“Đồ đã qua sử dụng của Dazai rồi mới tới tay ta hả?” (Guivre: Hét vào mặt Dazai ý, sao lại là ta????)“Sao cũng được.”Con quái vật khổng lồ giẫm đạp lên hàng cây ven đường, xé nát những hàng dây điện. Biển báo và những chiếc xe lơ lửng lên khỏi mặt đất do tác động bất thường của trọng lực, và vuối cùng bị nghiền nát thành bụi nhỏ.“Cậu nhớ kế hoạch chứ?”“Ờ.”Chuuya và Dazai đứng cạnh nhau, đối diện với con quái vật khổng lồ.“Cậu vẫn phải nhớ rằng kế hoạch này không phải là chắc chắn. Tôi không biết điều gì có thể xảy ra nữa. Dù sao thì, chúng ta sẽ đánh Guivre bằng Arahabaki mà. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cả thế giới này bị thổi tung đâu.”“Sẽ không đâu!” Chuuya nói. “9 năm về trước, Verlaine đã sống sót được.”Kế hoạch của Dazai.Là để Chuuya mở ‘Cổng’ của mình, tấn công quái vật khổng lồ bằng nguồn năng lượng vô hạn của Arahabaki.“Chúng ta đã được biết cách để mở ‘Cổng’ của Chuuya rồi. Đó là câu thần chú điều khiển mà N đã đọc: ‘Hỡi lòng khoan dung cho nỗi ô uế thẳm sầu, đừng đánh thức tôi thêm một lần nào nữa.’ Cùng với đó, lệnh niêm phong sẽ được đặt lại. Nhiêu đó là chưa đủ để mở ‘Cổng’, nhưng chiếc mũ đó sẽ giúp phần còn lại.”Chiếc mũ mà Chuuya đang cầm là chiếc mà Verlaine đã đội. Đó là món quà mà Rimbaud tặng cho gã, cùng với một thứ hợp kim đặc biệt kèm năng lực được gắn bên trong. Người đội nó, trong trường hợp này là Chuuya, sẽ có thể điều khiển ‘Cổng’ theo ý muốn của mình. Verlaine có thể tự do mở ‘Cổng’ và sử dụng sức mạnh hố đen, tất cả là nhờ vào chiếc mũ.“Sắp đến lúc rồi. Chuuya sẽ nhảy lên từ đây và mở ‘Cổng’ trước mặt con quái vật đó, rồi dùng sức mạnh tấn công nó.” Dazai một tay nâng đường dây nối, trong lúc nhìn vào con quái vật. “Sau đó, tôi sẽ truyền mệnh lệnh cho thuộc hạ để chuẩn bị hành động…Như thế có được không?”“Đương nhiên là được rồi.” Chuuya quay sang Dazai. “Tại sao mi lại hỏi ta như thế?”Dazai không trả lời ngay lập tức.Đó là một biểu hiện kì lạ. Giống như hắn đang cố nói điều gì đó, nhưng phải sắp xếp lại câu từ trong đầu để quyết định xem mình nên bắt đầu từ đâu. Một biểu hiện mà Dazai hiếm khi thể hiện.“Có một vấn đề.” Dazai ngập ngừng. “Cái này không liên quan gì đến tỷ lệ thành công của kế hoạch. Đó là một vấn đề kiểu gì cũng phải vượt qua, nhưng…có lẽ sẽ cần một chút thời gian để quyết định.”“Cái quái gì thế?”, Chuuya nhướn mày nhìn Dazai. “Đừng làm cái vẻ nghiêm trọng nữa. Có gì thì nói luôn đi.”“Lúc trước tôi đã nói về câu thần chú điều khiển để mở ‘Cổng’. Cái đó được dùng để đặt lại công thức lệnh bên trong Chuuya, phải không?” Giọng nói của Dazai dồn nén lại một cách rất lạ. “Nếu chúng ta sử dụng nó, bản ghi của những lệnh đã được viết trong quá khứ cũng sẽ bị xóa. Điều đó có nghĩa là…giả sử lệnh xóa trí nhớ đã được sử dụng lên Chuuya trong quá khứ, dấu vết của nó cũng sẽ bị xóa.”“Hả?”“Tôi đã nói với cậu rồi, ‘lệnh xóa bộ nhớ’. Các duy nhất để các định Chuuya có phải là người hay không là kiểm tra lịch sử xem lệnh xóa bộ nhớ đã từng được dùng hay chưa. Có nghĩa là…” Dazai nhìn Chuuya bằng đôi mắt mà hắn chưa bao giờ dùng để nhìn cậu trước đây. Một đôi mắt cực kì nghiêm túc. “Nếu chúng ta sử dụng câu thần chú đó, sẽ không còn cách để xác định xem Chuuya là một nhân cách nhân tạo được viết ra bởi một chuỗi mã, hay chỉ là một con người bình thường. – Mãi mãi.”Thời gian ngừng trôi.Hai mắt Chuuya mở to nhìn về phía Dazai, nhưng trong mắt cậu không có bất kì thứ gì cả. Một cơn gió nổi lên giữa hai người. Nhưng Chuuya không buồn chớp mắt."Sở dĩ Verlaine trở nên 'như thế' là do anh ta bị ‘ngộp thở’ bởi lời nguyền rằng mình 'không phải là con người.' Yếu tố quan trọng nhất đấy. Rằng cậu phải tự xác định xem mình là con người, hay là không." Dazai rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra, nhìn thoáng qua nó rồi tiếp, "Tôi có thể cho cậu trễ hai phút, cho tới giờ bắt đầu chiến dịch. Tôi sẽ đi và ra chỉ thị cho người của tôi đợi một chút...Còn cậu có thể ở đây suy nghĩ một mình thêm ít lâu nữa. Nếu có tôi ở đây cậu sẽ không thể suy nghĩ kĩ càng được, phải không?"Nói rồi, Dazai quay đi và bước về phía cầu thang, để lại Chuuya một mình.Dazai dán mắt vào chiếc đồng hồ bỏ túi. Hai phút nữa. Quá ngắn để đưa ra một quyết định cho cả một cuộc đời. Nhưng đó đã là mức thời gian tối đa mà cậu có thể cho.Trong đầu Dazai, bộ não lúc này bắt đầu vận hành hết công suất để lên một kế hoạch thay thế, giả sử trong trường hợp Chuuya từ chối.Sau sáu bước, Dazai đã đến cầu thang. Hắn đặt chân vào cầu thang và bắt đầu bước xuống. Xuống ba bước, hắn nghe thấy một tiếng ‘CLANG’ vang vọng sau lưng. Thứ âm thanh giống như một chiếc đĩa kim loại vị đế giày giậm mạnh vào. Ngay khi nhận ra âm thanh đó là gì, Dazai lập tức quay lại.Đã không còn ai ở trên đó nữa.Dazai sững sờ trong giây lát, sau đó thả lỏng khuôn miệng rồi cười.“Chuuya đang tỏ ra ngầu, hả?” Dazai cười, nụ cười dường như vừa pha chút bực mình, đồng thời cũng là nhẹ nhõm. Sau đó, hắn phát đi mệnh lệnh vào bộ đàm. “Chuuya đã xuất phát. Tất cả các đội, sẵn sàng chiến đấu.”
***Nakahara Chuuya đang bay trên bầu trời.Điều khiển trọng lực, như chim đêm.Một cơn gió dữ dội thổi vào Chuuya, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào làn gió._ Một con người. Không phải là một con người.Trong khi giữ chiếc mũ đang đội bằng tay, Chuuya mở miệng.Nhớ mãi về một người bạn đã đi vào cõi hư vô.‘Tôi sẽ bảo vệ cậu, chiếc máy này hài lòng với điều đó.’ –
Nó nghe như giọng ai đó đang khóc.
Giống như giọng nói của một người từng là người cô độc nhất trên thế giới này.
Một giọng nói dường như tan biến, chìm trong dòng nước đen kịt của hận thù.Nhưng trong khi vầng hào quang của Arahabaki ngốn hết năng lượng của cậu, giọng nói này cuối cùng cũng đến tai Chuuya.“Làm ơn, hãy khiến nó kết thúc,” Giọng nói đó vang lên “Con quái vật này bắt nguồn từ cảm xúc của anh. Anh được tạo ra để làm gì? Câu hỏi của anh không có câu trả lời, anh ghét sự tồn tại của chính mình, anh chỉ có thể có được cảm giác về cuộc sống của chính mình bằng cách ám sát; một tâm hồn đáng thương. Hãy làm cho nó kết thúc, em trai. Với bàn tay của chính em. Sự cô đơn này, người không thể tin vào thế giới này và trong con người, giống như em."“Ta hiểu rồi,” Chuuya trả lời trong khí ý thức sắp biến mất. “Ngươi không thể chịu đựng được sự cô đơn. Đó là lý do tại sao ngươi đến Nhật Bản. Nhưng đó không phải là một điều xấu. Đó là tình cờ mà ngươi có một lần tung xúc xắc xấu. Thật hạnh phúc khi số lượng xúc xắc của ngươi xuất hiện với một điểm ‘duy nhất’ và ta đã tìm thấy mình với một con số khác. Khuôn mặt của ta là một điểm may mắn với bạn bè. Đó là tất cả. Sẽ không có gì lạ cả, ngay cả khi vị trí của chúng ta đã bị đảo ngược. Không chỉ có hận thù trong ngươi. Ngươi không muốn tanghét ngươi. Đó là lý do tại sao ngươi cho ta thấy những cách tiêu diệt ngươi. Ngươi đã cho ta biết tiêu diệt con quái vật, Guivre. Có phải vậy không, Verlaine?" (Tôi thực sự không hiểu)Xuyên qua cơn bão đen tối đang cuộn xoáy trong dòng điện đen cuồng nộ, có thể cảm nhận được ánh sáng của ai đó, lập lòe như một vì sao.‘Cổng’ của Chuuya mở rộng hơn.Cái hố đen càng lúc càng khuếch tán rộng. Quầng sáng quanh nó cũng nở to ra tới mức áp đảo cả không trung.Từ sau lưng Chuuya, hai vệt trọng lực đen dài lừng lững hiện lên. Đó là hai cái đuôi của ác thú Arahabaki, là hình dạng thật của thần thú có ngọn lửa đen hừng hực cháy.Thế nhưng khi chúng trải dài ra sau lưng Chuuya; thật trông chẳng khác nào một đôi cánh.“AAAAAAAAAA!!!”Với cặp cánh sau lưng, Chuuya thét dài một tiếng, hai tay giơ cao lên trời. Cùng lúc đó, cái hố đen mở rộng hơn nữa, và quầng sáng của nó chói lòa như một siêu tân tinh, cắt đôi người con quái thú khổng lồ từ bên trong.Cái hố đen có kích thước to gấp nhiều lần quái thú, và nổ tung giữa trời thành một hình đĩa dẹp khổng lồ, cùng với quầng sáng rực rỡ bao quanh nó.“Đó chính là hình dạng thật của Arahabaki…Chuuya sao…!”Dazai đứng dưới đất ngước mặt nhìn lên và thì thào với chất giọng run rẩy vì cuồng nhiệt.Chuuya đứng giữa trời, hai tay giơ cao. Phía trên đầu là vầng sáng chiếu lòa cả mặt đất. Sau lưng cậu trải rộng đôi cánh đen như thể ngọn lửa không bao giờ tắt. Và hai mắt nhắm nghiền.Đây là hóa thân của vị thần hung tàn nhất. Là thần thú của ngọn lửa đen.Lúc này, quầng sáng đã nghiền nát con quái thú và nuốt trọn nó. Là sự vô hạn chính nghĩa đã tàn sát cái vô hạn xấu xa.Thân thể khổng lồ của con quái thú từ từ rã thành vô vàn hạt bụi li ti như hạt tuyết, cuốn vào trung tâm quầng sáng trong một vũ điệu mềm mại lững lờ.Nơi vùng không gian có trọng lực đậm đặc này, thời gian cũng trôi chậm hơn bình thường, vì thế từ con mắt của những người đứng ngoài chứng kiến thì sự tan rã này diễn ra thật chậm rãi, có thể nói là thật đẹp đẽ.Lúc này đây, con quái thú không nói gì nữa.Miệng nó há ra, nhưng nó im lặng, như thể đã chấp nhận số phận của mình, và chỉ đứng im đó, cho đến giây phút cuối.Quầng sáng ăn mòn đến ngực, đến eo, đến tay rồi đến chân nó, cho đến khi bộ phận cuối cùng hoàn toàn bị nuốt chửng.Nó vẫn không thốt lên tiếng nào.Đó là một sự hủy diệt tuyệt đối thinh lặng. Giống như màn trời đêm bị ánh trăng nuốt mất. Như thể quầng sáng lúc này cũng có sự sống.Rồi đến phiên hố đen từ từ tan ra trong lúc giải phóng nốt nhiệt lượng hừng hực của nó. Càng thu nhỏ lại, nó càng trở nên nóng bỏng, như thể chính bản thân nó đã dâng hiến sức nóng của mình để hóa thân thành một quả cầu ánh sáng. Trong quá trình này, nó tản ra từng làn sóng điện lan dài trong không khí. Cho đến lúc nó hóa thành một vầng thái dương thứ hai, tỏa sáng bầu trời đêm trong phút chốc để rồi lịm đi và biến mất tăm mất tích.Chuuya trôi nổi giữa không trung thêm vài giây, trước khi đôi cánh đen sau lưng cậu vỡ nát và rồi cậu rơi xuống.Cơ thể ấy, được Dazai đỡ gọn lấy. (Thả xuống là tôi đấm ông)Trên mặt đất nơi hắn đang đứng, năng lực vô hiệu hóa bùng lên. Và thế là cái điểm tựa cuối cùng của nguồn năng lượng khổng lồ do cậu tạo ra - thứ Siêu năng lực tự mâu thuẫn với chính nó đó - cũng dịu đi. Và rồi nó biến mất, ‘Cổng’ hoàn toàn đóng lại. Những vết đỏ khắc trên cơ thể Chuuya cũng từ từ biến mất.Vùng trọng lực tan biến, và mọi thứ quay về tĩnh lặng.“Cậu làm tốt lắm, Chuuya.” Dazai đang ôm Chuuya, cười nhẹ với cậu. “Hôm nay tôi quên mang theo bút dạ rồi, nên tôi sẽ tha, không vẽ lên mặt cậu nữa nhé.”
Cuối cùng thì cũng xong Code 4, tôi dịch mất gần 2 tuần để hết. Một chút lời bình luận của tôi về Code này:
- Verlaine là một người anh trai tốt nhưng ổng lại ích kỷ và bị ám ảnh về việc mình không phải người, nhưng ít ra ổng vẫn nghĩ cho Chuuya nên tôi có thể thông cảm với những gì lúc trước ông làm.- Tôi sẽ đặt thêm cho Arahabaki cái tên nữa: Bờ lách En dồ (Black Angel) =).Nhân tiện thì đừng tưởng đọc xong đến đây là hết và những đoạn sau là không cần, ai nghĩ vậy là tôi quạu đấy ಡ ͜ ʖ ಡ, phần sau quan trọng không kém những phần trước đâu.
***Nakahara Chuuya đang bay trên bầu trời.Điều khiển trọng lực, như chim đêm.Một cơn gió dữ dội thổi vào Chuuya, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào làn gió._ Một con người. Không phải là một con người.Trong khi giữ chiếc mũ đang đội bằng tay, Chuuya mở miệng.Nhớ mãi về một người bạn đã đi vào cõi hư vô.‘Tôi sẽ bảo vệ cậu, chiếc máy này hài lòng với điều đó.’ –
“Hỡi lòng khoan dung cho nỗi ô uế thẳm sầu,
đừng đánh thức tôi thêm một lần nào nữa.”
Nó nghe như giọng ai đó đang khóc.
Giống như giọng nói của một người từng là người cô độc nhất trên thế giới này.
Một giọng nói dường như tan biến, chìm trong dòng nước đen kịt của hận thù.Nhưng trong khi vầng hào quang của Arahabaki ngốn hết năng lượng của cậu, giọng nói này cuối cùng cũng đến tai Chuuya.“Làm ơn, hãy khiến nó kết thúc,” Giọng nói đó vang lên “Con quái vật này bắt nguồn từ cảm xúc của anh. Anh được tạo ra để làm gì? Câu hỏi của anh không có câu trả lời, anh ghét sự tồn tại của chính mình, anh chỉ có thể có được cảm giác về cuộc sống của chính mình bằng cách ám sát; một tâm hồn đáng thương. Hãy làm cho nó kết thúc, em trai. Với bàn tay của chính em. Sự cô đơn này, người không thể tin vào thế giới này và trong con người, giống như em."“Ta hiểu rồi,” Chuuya trả lời trong khí ý thức sắp biến mất. “Ngươi không thể chịu đựng được sự cô đơn. Đó là lý do tại sao ngươi đến Nhật Bản. Nhưng đó không phải là một điều xấu. Đó là tình cờ mà ngươi có một lần tung xúc xắc xấu. Thật hạnh phúc khi số lượng xúc xắc của ngươi xuất hiện với một điểm ‘duy nhất’ và ta đã tìm thấy mình với một con số khác. Khuôn mặt của ta là một điểm may mắn với bạn bè. Đó là tất cả. Sẽ không có gì lạ cả, ngay cả khi vị trí của chúng ta đã bị đảo ngược. Không chỉ có hận thù trong ngươi. Ngươi không muốn tanghét ngươi. Đó là lý do tại sao ngươi cho ta thấy những cách tiêu diệt ngươi. Ngươi đã cho ta biết tiêu diệt con quái vật, Guivre. Có phải vậy không, Verlaine?" (Tôi thực sự không hiểu)Xuyên qua cơn bão đen tối đang cuộn xoáy trong dòng điện đen cuồng nộ, có thể cảm nhận được ánh sáng của ai đó, lập lòe như một vì sao.‘Cổng’ của Chuuya mở rộng hơn.Cái hố đen càng lúc càng khuếch tán rộng. Quầng sáng quanh nó cũng nở to ra tới mức áp đảo cả không trung.Từ sau lưng Chuuya, hai vệt trọng lực đen dài lừng lững hiện lên. Đó là hai cái đuôi của ác thú Arahabaki, là hình dạng thật của thần thú có ngọn lửa đen hừng hực cháy.Thế nhưng khi chúng trải dài ra sau lưng Chuuya; thật trông chẳng khác nào một đôi cánh.“AAAAAAAAAA!!!”Với cặp cánh sau lưng, Chuuya thét dài một tiếng, hai tay giơ cao lên trời. Cùng lúc đó, cái hố đen mở rộng hơn nữa, và quầng sáng của nó chói lòa như một siêu tân tinh, cắt đôi người con quái thú khổng lồ từ bên trong.Cái hố đen có kích thước to gấp nhiều lần quái thú, và nổ tung giữa trời thành một hình đĩa dẹp khổng lồ, cùng với quầng sáng rực rỡ bao quanh nó.“Đó chính là hình dạng thật của Arahabaki…Chuuya sao…!”Dazai đứng dưới đất ngước mặt nhìn lên và thì thào với chất giọng run rẩy vì cuồng nhiệt.Chuuya đứng giữa trời, hai tay giơ cao. Phía trên đầu là vầng sáng chiếu lòa cả mặt đất. Sau lưng cậu trải rộng đôi cánh đen như thể ngọn lửa không bao giờ tắt. Và hai mắt nhắm nghiền.Đây là hóa thân của vị thần hung tàn nhất. Là thần thú của ngọn lửa đen.Lúc này, quầng sáng đã nghiền nát con quái thú và nuốt trọn nó. Là sự vô hạn chính nghĩa đã tàn sát cái vô hạn xấu xa.Thân thể khổng lồ của con quái thú từ từ rã thành vô vàn hạt bụi li ti như hạt tuyết, cuốn vào trung tâm quầng sáng trong một vũ điệu mềm mại lững lờ.Nơi vùng không gian có trọng lực đậm đặc này, thời gian cũng trôi chậm hơn bình thường, vì thế từ con mắt của những người đứng ngoài chứng kiến thì sự tan rã này diễn ra thật chậm rãi, có thể nói là thật đẹp đẽ.Lúc này đây, con quái thú không nói gì nữa.Miệng nó há ra, nhưng nó im lặng, như thể đã chấp nhận số phận của mình, và chỉ đứng im đó, cho đến giây phút cuối.Quầng sáng ăn mòn đến ngực, đến eo, đến tay rồi đến chân nó, cho đến khi bộ phận cuối cùng hoàn toàn bị nuốt chửng.Nó vẫn không thốt lên tiếng nào.Đó là một sự hủy diệt tuyệt đối thinh lặng. Giống như màn trời đêm bị ánh trăng nuốt mất. Như thể quầng sáng lúc này cũng có sự sống.Rồi đến phiên hố đen từ từ tan ra trong lúc giải phóng nốt nhiệt lượng hừng hực của nó. Càng thu nhỏ lại, nó càng trở nên nóng bỏng, như thể chính bản thân nó đã dâng hiến sức nóng của mình để hóa thân thành một quả cầu ánh sáng. Trong quá trình này, nó tản ra từng làn sóng điện lan dài trong không khí. Cho đến lúc nó hóa thành một vầng thái dương thứ hai, tỏa sáng bầu trời đêm trong phút chốc để rồi lịm đi và biến mất tăm mất tích.Chuuya trôi nổi giữa không trung thêm vài giây, trước khi đôi cánh đen sau lưng cậu vỡ nát và rồi cậu rơi xuống.Cơ thể ấy, được Dazai đỡ gọn lấy. (Thả xuống là tôi đấm ông)Trên mặt đất nơi hắn đang đứng, năng lực vô hiệu hóa bùng lên. Và thế là cái điểm tựa cuối cùng của nguồn năng lượng khổng lồ do cậu tạo ra - thứ Siêu năng lực tự mâu thuẫn với chính nó đó - cũng dịu đi. Và rồi nó biến mất, ‘Cổng’ hoàn toàn đóng lại. Những vết đỏ khắc trên cơ thể Chuuya cũng từ từ biến mất.Vùng trọng lực tan biến, và mọi thứ quay về tĩnh lặng.“Cậu làm tốt lắm, Chuuya.” Dazai đang ôm Chuuya, cười nhẹ với cậu. “Hôm nay tôi quên mang theo bút dạ rồi, nên tôi sẽ tha, không vẽ lên mặt cậu nữa nhé.”
Cuối cùng thì cũng xong Code 4, tôi dịch mất gần 2 tuần để hết. Một chút lời bình luận của tôi về Code này:
- Verlaine là một người anh trai tốt nhưng ổng lại ích kỷ và bị ám ảnh về việc mình không phải người, nhưng ít ra ổng vẫn nghĩ cho Chuuya nên tôi có thể thông cảm với những gì lúc trước ông làm.- Tôi sẽ đặt thêm cho Arahabaki cái tên nữa: Bờ lách En dồ (Black Angel) =).Nhân tiện thì đừng tưởng đọc xong đến đây là hết và những đoạn sau là không cần, ai nghĩ vậy là tôi quạu đấy ಡ ͜ ʖ ಡ, phần sau quan trọng không kém những phần trước đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com