ZingTruyen.Com

Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER

[CODE 4] Part 2

LuuDS01

Dazai nhìn vào một khoảng vô định, và nói, “Hiểu rồi…” Sau đó, hắn nói với vẻ mặt buồn bã, “Vậy, đó là kết thúc của anh.”

Một viên đạn bắn tỉa bắn trúng đầu Verlaine.

Cơ thể của Verlaine nghiêng về phía sau một cách nặng nề, ngã xuống con dốc đầy lá. Gã lăn khoảng ba vòng trước khi nhìn Dazai với đôi mắt căm ghét.

“Bắn tỉa? Cái…”

Trước khi kịp nói xong, một viên đạn khác từ tay bắn tỉa bắn trúng trán Verlaine. Gã gần như ngã sang một bên và chống tay xuống đất đỡ lấy cơ thể

“Năng lực của anh chỉ hoạt động khi anh chạm vào mục tiêu.” Dazai nói, nhìn chằm chằm vào Verlaine khi hai chân hắn đung đưa trên mỏm đá. “Theo một nghĩa nào đó, một viên đạn chắc chắn sẽ bắn trúng anh. Chỉ có điều, anh có thể chặn nó ngay lập tức, đúng không? Đó là lý do chúng tôi bắn anh bằng một viên đạn cỡ lớn từ một tay súng bắn tỉa nhanh hơn nhiều lần so với một viên đạn thông thường, anh vẫn sẽ bị bắn trúng vào thời điểm anh dừng nó lại bằng trọng lực. Và…”

Dazai giơ tay lên một cách thản nhiên.

Ngay sau đó, tiếng súng vang lên trong đêm đen.

Từ trên đỉnh đồi, và từ những khoảng trông trong vườn cây ăn quả, từ sau sau những tán lá, và trên những tán cây cáo – hơn năm mươi viên đạn bắn vào Verlaine cùng một lúc. Tất cả chúng đều bắn trúng hắn, khiến hắn phải hét lên.

Verlaine cố gắng trốn trong bìa cây trong khi sử dụng trọng lực để bảo vệ cơ thể của mình. Nhưng trong lúc bỏ chạy, gã đã bị bắn từ phía sau. Ngay cả khi gã hạ thấp người để lẻn ra khỏi làn đạn, gã vẫn sẽ bị bắn từ phía trên lùm cây. Không có nào để trốn.

“Cậu ta chuẩn bị rất nhiều tay súng bắn…trong thời gian ngắn…?!”

Những viên đạn xuyên qua quần áo và găm sâu và da của Verlaine. Không đủ mạnh để làm chảy máu, nhưng vẫn còn rất nhiều. Mười loạt mỗi giây, hai mươi loạt và gia tăng mỗi phút. Cùng một cỗ khí tức bao phủ cơ thể hắn, giống như một trận công kích của kẻ địch.

Verlaine không thể làm gì khác hơn là lấy tay che đầu và khiến cơ thể trông nhỏ bé hơn.

“Anh đã chọn nhầm kẻ thù, Verlaine-san.” Dazai cười nhạt, “Các biện pháp đối phó với năng lực trọng của anh tôi rất rõ. Vì, dù đang ngủ hay đang thức, tôi vẫn không ngừng nghĩ cách để chọc tức Chuuya.”

“Đừng coi thường ta…!”

Trong khi Verlaine chống chọi với cơn mưa đạn, hắn nắm lấy một cái cây gần đó và kéo nó lên khỏi mặt đất.

“Cậu nghĩ rằng chơi một trò chơi ném đá là đủ để giết ta…!?” (Khúc này tôi dịch cứ thấy sai sai)

Verlaine nắm lấy thân cây, chẩn bị ném nó đi như một ngọn giáo đè bẹp những tay súng bắn tỉa xa đang ẩn náu trong bóng tối.

Nhưng – tay gã đã dừng lại trước khi hắn có thể ném nó.

Vì cây đã bị chặt thành nhiều khúc nhỏ. (Vài giây khóc thương cho cái cây)

“Hô hô-nếu nhìn ngươi đủ kỹ, trông người rất giống cấp dưới của ta (Ý là Chuuya).

Giọng nói thanh lịch của phụ nữ vang lên như Koto.

Cô có mái tóc đỏ rực và đôi mắt cùng màu. Việc nhuộm chiếc váy đỏ sẫm của cô cũng giống như những gì đã xảy ra khi những chiếc lá đổi máu vào giữa mùa thu. Điều nổi bật nhất là con quỷ đeo mặt nạ trong bộ kimono ngoan ngoãn bay lượng bên cạnh cô.

Nó cao, có mái tóc dài và mang theo một thanh kiếm dài cỡ một đứa trẻ như thể nó không có trọng lượng gì. Bộ kimono vàng nó mặc mờ dần trong không khí khi qua đầu gối, cho thấy rằng không có thi thể bên dưới.

“Nhưng người chỉ là một người anh trai ích kỷ, muốn tùy tiện lấy cậu bé của chúng tôi. Tôi sẽ tha thứ cho anh ngay khi anh rời khỏi đây với tay chân bị chặt đứt.”

Ozaki Kouyou.

Kiếm sĩ trẻ tuổi của Mafia Cảng.

Một người phụ nữ xinh đẹp có năng lực Golden Demon, và là một Mafia quyền lực đã chăm sóc Chuuya.

Kouyou cuộn chiếc ô giấy màu đỏ tươi và màu tím trên vai rồi vặn và siết chặt tay cầm. Một lưỡi kiếm màu bạn tinh xảo xuất hiện. Đó là một thanh kiếm được ngụy trang.

“Một siêu năng lực gia của Mafia?” Một nụ cười của kẻ săn mồi xuất hiện trên gương mặt của Verlaine. “Nhưng cô chỉ có một mình với hai thanh kiếm. Cô có thể làm gì để chống lại trọng lực.

Verlaine cúi người xuống đất, định nhảy về phía Kouyou.

“Ai nói tôi ở một mình?”

Cơ thể của Verlaine chìm xuống.

Verlaine kinh ngạc nhìn vào chân mình. Mặt đất uốn khúc như một con rắn, cắm hai chân của Verlaine xuống đất rồi trườn lên người.

Quá ngạc nhiên, gã xóa bỏ trọng lực của cơ thể để nhảy lên. Gã tiếp đất ở một thân cây gần đó, nhưng ngay cả thân cây chắc chắn cũng bắt đầu chảy ra khi gã chạm giày vào nó.

“Điều này…”

Verlaine nhảy về phía trước, nhưng mặt đất nơi gã đáp xuống cũng trở thành bùn, mở miệng ra chờ đợi Verlaine.

“Ha-ha-ha! Chạy đi, chạy đi, chàng trai trẻ! Một người trẻ tuổi như cậu tới đấy là để cho lão già này vui vẻ! Đã đến lúc chặt đầu!”

Từ trong bóng của cây cối nối lên một người đàn ông to lớn, vạm vỡ giống như một cây đại thụ. Ông ta mặc một bộ quân phục bạc màu, rách nhiều chỗ. Ông ta có một mái tóc thô nhỏ trông giống như những chiếc kim khâu, một chiếc thắt lưng judo quanh eo và đôi dép gỗ cao dưới chân.

Ông ta là một nhân vật ưu tú trong Mafia Cảng, một người lính sống sot sau cuộc Đại Chiến – một người được biết đến trong toàn tổ chức với cái tên ‘Đại tá’.

Ông ta giơ cánh tay lên như một cây cổ thụ, rồi đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay trước mắt. Cùng lúc đó, mặt đất bị xói mòn, đất chuyển sang thể lỏng, cây cối bị lật, thâm chí cả đoàn tàu cũng bị lật theo, tất cả đều lao về phía Verlaine, người đang ở trên không.

“Năng lực điều khiển chất lỏng…!?”

Verlaine đá vào mảnh đất lỏng đầu tiên tiến đến và rút lui về phía bên kia. Tuy nhiên, đất hóa lỏng lại nhiều thêm. Gã cố gắng thay đổi hướng đi, nhưng trên dưới hắn đều là đất hóa lỏng. Nếu gã sử dụng trọng lực để kích nổ những gì hắn chạm vào, nhiều đất lỏng hơn sẽ đến và hoàn toàn bao quanh gã. Không có cách nào để thoát.

Hơn nữa, để kế hoạch hoàn hảo, Mafia đặt những tay sung bắn tỉa ở mọi hướng.

“Chậc chậc…!”

Verlaine sử dụng trọng để làm cho một lượng nhỏ chất nhờn trở nên dày đặc trước khi đá nó và thoát ra ngoài. Gã làm vậy để tạo khoảng cách. Năng lực kiểm soát các chất giống của Đại tá thường không thể điều khiển các vật thể khuất tầm nhìn. Vì vậy, gã lên kế hoạch trốn vào sâu trong rừng rậm và ném một hòn đá khổng lồ bằng trọng lực để hạ gục ông ta.

Nhưng sau đó, một điều kỳ lại xuất hiện đằng trước của Verlaine.

Một chiếc đồng hồ.

Một chiếc đồng hồ lơ lửng trên không trung.

Nó trông giống như một chiếc đồng hồ bỏ túi thông thường. Nó có các chữ số trên mặt số, kim giờ và phút, vương miện và các chuyện động bên trong nhô ra từ mép của mặt đồng hồ.

Điều kỳ lạ là nó có kích thước bằng thân người và quay liên tục, mặt đồng hồ quay về phía Verlaine.

Biết được vô số người dùng năng lực, Verlaine ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm từ chiếc đồng hồ này.

Gã xé một chiếc cúc áo từ tay áo vest và tăng trọng lực cho đến khi nó nặng hàng chục kg rồi ném vào chiếc đồng hồ.

Chiếc cúc này đủ mạnh để phá hủy một tòa nhà, nhưng nó không chạm vào đồng hồ. Nó xuyên qua một cách êm đềm, đập tan cây cối và biến mất trong bóng tối.

“Ngươi không thể phá vỡ nó.” Một giọng nói buồn bã vọng lên từ mặt đất.

Khi Verlaine nhìn sang, một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên mặt đất mà không được chú ý. Anh ta ôm lấy đầu gối bằng cả hai tay trong đau khổ và nhìn Verlaine.

“Không có ích lợi gì. Thứ này đang theo dõi tất cả mọi người, kể cả hai chúng ta. Đến một lúc nào đó, cho đến ngày chúng ta chết, nó sẽ tìm thấy và đuổi theo chúng ta. Thời gian, người biết không? Kẻ thù của tất cả.”

Giọng nói và khuôn mặt của anh ta rất đau khổ. Quần áo của anh ta dài một cách đáng xấu hổ với phần đuôi sờn, mái tóc thì xơ xác, có vẻ như anh ta đã không gội đầu trong nhiều tháng và bạn sẽ không thể đoán được màu tóc ban đầu. Người thanh niên gầy đến mức bạn có thể nhìn thấy xương từ dưới quần áo của của anh ta, anh ta nhìn Verlaine và vẫy ngón tay ra hiệu cho hắn lại gần, “Tới đây, tới đây!”

Kim phút và kim giờ đồng thời chỉ vào số 12. Ngay sau đó, chiếc đồng hồ lơ lửng giữa không trung di chuyển về phía Verlaine.

Theo đúng nghĩa đen, nó hút vào người Verlaine khi gã chạm vào nó.

Verlaine cứng người, cảnh giác chiếc đồng hồ biến mất. Không có chuyện gì xảy ra. Không có gì xảy ra như gã nghĩ-

Khối đất hóa lỏng quấn quanh chân Verlaine.

Quá ngạc nhiên, gã dùng trọng lực để nhảy lên khỏi mặt đất và nhìn xung quanh. Nó phải là một khoảng cách khá xa. Điều kỳ lạ là khối đất lỏng vẫn theo hắn.

Ngay sau đó, gã bị trúng đạn. Một khẩu súng bắn tỉa đã bắn trúng đầu gã, vì vậy gã đã quay một nửa trên không và ngã xuống. Khi gã đáp xuống đất, dùng gót chân hất những chiếc lá rơi rồi dừng lại.

Thật kỳ lạ. Vận tốc đạn tăng lên. Kể cả khi chúng đã bị trọng lực ngăn cản, nó vẫn bắn trúng hắn. Họ đã thay đạn hoặc nòng súng bằng loại mạnh hơn? Không, không phải-

Bề mặt của mặt đất đang hóa lỏng. Verlaine nhảy lên trước khi mặt đất nuốt chửng hắn. Tuy nhiên, đất hóa lỏng giống như xúc tu tăng tốc khi nó đi theo hắn. Verlaine nhanh chóng kiểm tra xung quanh.

Những chiếc lá rơi khỏi ngọn cây, bị một cú giật mạnh của người bắn tỉa. Chúng không bay lượn, mà nhằm xuyên thủng mặt đất (Có lẽ nó nghĩa là lá rơi nhanh hơn bình thường). Tốc độ tấn công không phải tăng –

“Thời gian của ta…đang chậm lại!?”

“Mọi người đều chết trước tôi.” Người thanh niên buồn bã nhìn Verlaine với ánh mắt cay đắng không hiểu vì lý do gì. “Anh em tôi, cha mẹ tôi, tất cả mọi người. Tất cả họ sẽ bị giết trong thời gian. Nhưng tôi sẽ cố gắng thoát khỏi năng lực đặc biệt của mình.

Một người có năng lực điều khiển thời gian.

Lần đầu tiên, mồ hôi lạnh chảy dài trên chán Verlaine.

Điều khiển thời gian không chỉ là một năng lực mạnh mẽ mà nó còn đi ngược lại lẽ thường. Theo như Verlaine được biết, không có nhiều báo cáo về vấn đề này thậm chí trên khắp thế giới. Đứng đàu danh sách những kẻ sử dụng năng lực điều khiển thời gia, kẻ phá vỡ logic cơ bản của thế giới này, H.G.Wells, một cựu kỹ sư tài năng.

Sau khi tạo ra một thứ vũ khí gọi là ‘Shell’, hắn đã biến mất và trở thành một trong những tên khủng bố tồi tệ nhất được biết đến trên thế giới.

Điều khiển thời gian có thể làm xáo trộn các quy tắc cơ bản của thế giới này và ghi đè chúng theo ý muốn. Từ góc độ vũ trụ, thời gian và không gian là bằng nhau. Năng lực điều khiển thời gian cũng là mối đe dọa thay đổi thế giới lớn như trọng lực của Verlaine.

Các cuộc tấn công của Mafia dồn dập về phía Verlaine chậm chạp và lờ đờ.

Chì, lưỡi kiếm và đất hóa lỏng.

Gã không thể di chuyển để tránh nó. Ngay cả khi hắn cố gắng, thời gian trôi quanh như thể gã đang ở dưới nước.

Mặt Verlaine co quắp.

***

Dazai uể oải nhìn chằm chằm vào khu rừng đầy lửa như sấm.

Hắn nhìn chiến trường địa ngục với vẻ mặt cô tư khi tận hưởng làn gió đếm mát lanh (Ông tồi lắm Dazai)

“Đây là logic của thế giới.” Dazai nói với tôn giọng nhẹ. “Sự thật cuối cùng, thích ứng với vạn vật trong tự nhiên trong mọi khoảng thời gian – trong thế giới này, nhóm mạnh hơn cá nhân. Người sử dụng năng lực mạnh hơn nhóm. Và-“

Dazai mỉm cười khi luồng gió thổi tới má như một làn gió nhẹ.

“Một nhóm người dùng năng lực mạnh hơn một người dùng năng lực.”

***

Verlaine đã bọc trọng lực quanh mình.

Với lực đẩy vượt xa năng lực điều khiển thời gian, Verlaine nhanh chóng tách mình khỏi chiến trường. Xương của Verlaine vỡ vụn do gia tốc đột ngột vượt quá giới hạn của mình.

Ngay cả khi cuộc khủng hoảng này đang diễn ra trước mắt, Verlaine vẫn không mất đi sự không ngoan của mình. Tình hình vẫn chưa tuyệt vọng. Chỉ cần rút lui càng xa càng tốt và tránh các đợt tấn công của kẻ thù. Sau đó, khi đã đứng vững trở lại, gã sẽ sử dụng trọng lực để nem các viên đạn trở lại và giết từng siêu năng lực gia một. Gã sẽ thắng.

Có 3 siêu năng lực gia khác nhau. Với chừng đó, sự khác biệt về sức mạnh giữa họ không-

Đột nhiên da hắn bắt đầu chảy máu.

Verlaine nhìn vào chiếc còng của mình . Lớp da dính bên trong quần áo của hắn bị lột ra, lộ da thịt bên dưới. Nhưng chỉ mất một lượng máu nhỏ. Không cảm thấy đau.

Gã đáp xuống. Khoảnh khắc chạm đất, lớp da ở gót chân đã bong ra. Gã có thể nói vì cảm giác nhớp nháp ấy. Nhưng vẫn không cảm thấy đau.

Một siêu năng lực gia khác đang tấn công. Nhưng gã đã sớm nhìn ra hình dạng thật của mình.

Hơi thở của Verlaine trở nên lạnh hơn.
Làn da đông cứng lại khi lớp sương trắng đọng trên lông mi.

“Hãy ôm ấp trong tình yêu băng giá của chúng ta. Hãy ôm nhau như những bông hoa tuyết lạnh sẽ bung ra khi chúng nở.”

Một siêu năng lực gia khác xuất hiện với giọng hát gần giống với một tiếng thét nhẹ.

Cô có mái tóc dài màu trắng, hơi thở lạnh lẽo và một bông hồng đỏ thắm trên ngực. Mỗi khi cô hít thở, cây cối xung quanh sẽ bị đóng băng, nứt nẻ và bị vỡ thành từng khúc và sau đó nhựa cây chảy ra.

Năng lực làm lạnh không khí (Có lẽ đại loại giống đóng băng)

Da của gã bị bong tróc trước đó do tiếp xúc với nhiệt độ thấp và dính vào quần áo, giày của gã. Nó có thể đóng băng cơ thể ngay lập tức. Sẽ không mất nhiều thời gian để thịt và xương cốt hoàn toàn đông cứng.

Điều này rất nguy hiểm đối với năng lực.

Vì các đòn tấn công của cô ta đã khiến mọi thứ đóng băn, không có tiếp xúc vật lý, do đó, gã không thể tự về bằng trọng lực. Kẻ thù tự nhiên của Verlaine.

Verlaine đau đớn rên rỉ khi một viên dạn của lính bắn tỉa xuyên qua vai.

Viên đạn rất lạnh. Gã gục xuống vai và bắt đầu lạnh cóng trên da khi sương này càng tăng lên. Nhiệt độ thấp xâm chiếm vết thương và ăn thịt hắn.

Các cuộc tấn công tài ba của đối phương đã được thực hiện rất hoàn háo. Điều khiển thời gian, đóng băng, sau đó bắn tỉa. Chiến thuật của họ được thiết kế rõ ràng để nhằm vào điểm yếu và ngăn chặn điểm mạnh của hắn.

Đây thậm chí không phải là phần kỳ lạ nhất. Dù rơi xuống rất nhanh nhưng các tay súng bắn tỉa vẫn không ngừng bắn. Con đường trốn thoát của gã đều bị đọc hết. Thông thường, nếu chạy qua bóng của những cái cây với tốc độ này, gã sẽ ở xa bất kỳ tầm nhìn của ống ngăm và người bắn sẽ mất mục tiêu khiến không thể bắn được. Vậy tại sao…?

“T-heh-hee! Thật là một khuôn mặt xinh đẹp! Này, chỉ là giữa ngươi và ta, nếu ngươi xin lỗi với khuôn mặt đầu nước mắt và nước dãi, ta sẽ cho phép ngươi bí mật đi, được chứ?” (Không có chuyện đó đâu =) )

Âm thanh đến gần. Con đường rất gần.

Verlaine nhìn về phía có giọng nói. Nhưng không có ai ở đó-đợi đã.

Có một cái lỗ trống to bằng đồng xu trong một không gian trống rỗng. Không gian đen kịt và trống rỗng như thể nó đã bị đốt chay, và đằng sau nó là một không gian khác. Đôi mắt đen nhìn chăm chú vào gã từ bên trong.

“Đúng là ta! Ta đang theo dõi người. Từ này, người có thể yên tâm cho dù khóa cửa phong tắm của mình! T-heh-hee!” (Mafia Cảng thật chả có ai bình thường hết :U)

Cái lỗ nhỏ nên gã không thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của người đó. Nhưng đôi mắt đầy hận thù đó là quá đủ.

Verlaine liên tục bị theo dõi, giám sát và theo dõi vị trí của mình.

Verlaine đá theo phản xạ vào lỗ.

“Ồ!”

Trước khi Verlaine đá trúng hắn, cái lỗ đóng lại và biến mất.

“Tôi ở đây~”

Giọng nói vang lên từ phía sau gã. Khi Verlaine quay lại, gã thấy một cái lỗ đang mở ra ở một nơi khác, hắn đang quan sát gã.

Đó là một năng lực giao tiếp trong không gian có thể liên tục theo dõi mục tiêu của nó. Rất có thể, cơ thể thật của người dùng đã ở một nơi an toàn khi họ tiếp tục phân tích chiến trường. Vì bản thân kẻ đó không tấn công và cái lỗ sẽ đóng nếu gã muốn chạm vào cái lỗ, việc tiêu diệt kẻ đó bằng trọng lực là điều gần như không thể

Họ có bao nhiêu siêu năng lực gia?

“T-hee, đây là món quà cho ngươi! Với tình yêu thương từ Mafia Cảng!”

Những cánh hoa hồng chui ra khỏi lỗ có kích thước bằng đồng xu. Vô số cánh hoa vây quanh Verlaine.

Những cánh hoa bắt đầu phát sáng. Đây là một siêu năng lực.

Ngay lúc Verlaine cố gắng cử động nhanh chóng để tránh nó, những cánh hoa đồng thời nổ tung.

***

Ánh sáng của vụ nổ có thể được nhìn thấy từ nơi Dazai đang ngồi trên tàu.

Ánh sáng cắt xuyên qua khu rừng tối khi nó phát nổ, để lại dấu ấn trên bầu trời đêm

Dazai nhìn nó với một nụ cười mỏng trên khuôn mặt.

“Mọi chuyện thế nào rồi, Dazai-dono?”

Một ông già mặc quần áo của Boss bước xuống tàu. Đó là Hirotsu, người thay thế.

“Ông thấy đấy, nó đang diễn ra rất tốt đẹp. Thực ra, tôi thấy nó nhàm chám.”

Để chứng minh quan điểm của mình, một tiếng nổ, cây đổ, và ánh sáng của một tay súng bắn tỉa, sau đó là tiếng ầm ầm vang cọng liên tục khắp khu rừng.

Hirotsu cởi tóc giả, đeo chiếc kính độc nhãn ông thường đeo lên, nheo mắt. “Đúng như như mong đợi nhỉ?”

“Đương nhiên. Tôi đã dành đủ thời gian để chuẩn bị.” Dazai vắt cheo chân một cách thanh lịch, như một vị vua (Hả?). “Rất khó khăn khi tôi cùng Chuuya chiến đấu một mình với Rando-san. Vì vậy, lần này, tôi đã chuẩn bị sẵn. 422 Mafia chiến đấu và 28 siêu năng lực gia tập trung ở đây để giết Ngài Vua sát thủ ở Châu  u. Đó là sức mạnh tập thể mà Mafia phải cung cấp.” (Tôi lại thấy nó giống hội đồng hơn. Tội Verlaine, bị 450 người đánh cùng lúc thì bảo sao suýt gục)

Nhìn quang cảnh bên dưới, khí lạnh tỏa ra những tia sáng rực rỡ. Verlaine băng quan những cái cây như một cách để trốn thoát, nhưng một chùm sáng đốt cháy bầu trời, như chặn đường thoát của hắn.

Chiến lược rất đơn giản. Chỉ cần thiết lập một cái bẫy và phục kích. Lần trước, Chuuya và Adam nghĩ ra kế hoạch gài bẫy và phục kích Vua sát thủ để đánh bại gã. Về bản chất, chiến lược của Dazai cũng giống như vậy. Hắn suy luận mục tiêu tiếp theo, giăng bẫy bao vây hắn, và ngay khi Verlaine đến, hắn đột kích anh ta từ phía sau.

Nhưng điều khác biệt với chiến lược của Chuuya là quy mô của nó. Cái bẫy này được sử dụng với toàn bộ đơn vị chiến đấu của Mafia và kết quả là một sư tiêu diệt một chiều.

“Chúng ra có thể giữ cuộc chiến này diễn ra suốt đêm.” Dazai nói với Verlaine từ xa. “Verlaine-san. Anh là một sát thủ hoàn hảo. Kỹ năng của anh rất tài tình, nhưng anh chư chưa bao giờ phạm sai lầm như thế này trước đây, để bị phát hiện và bao bây như thế này. Đó là lý do anh không có kinh nghiệm bị bao vây bởi một tổ chức tài năng như chúng tôi. Rando-san cũng có những lo lắng. Về sự hoàn hảo nguy hiểm của anh.”

Dazai lấy ra một cuốn sổ da.

Ghi chép của Rimbaud. Một cuốn sổ được viết bởi Rimbaud bao gồm các chi thết xung quanh sự ra đời của siêu năng lực gia tài năng, Verlaine.

“Tôi rất đau buồn cho cậu, Verlaine.” Dazai đặt tên lên cuốn sổ như đang cầu nguyện. “Tôi không đau buồn vì cái chết của cậu, mà vì sự ra đời của cậu. Không ai đau buồn cho sự ra đời của cậu, vì vậy cậu đã cô đơn suốt thời gian qua. Đó là động lực để cậu chiến đấu…Tôi nghĩ cậu thật tuyệt. Cậu ghét bị sinh ra, ghét sức mạnh của mình và thế giới. Chỉ cần làm theo cách đó, cậu có thể chấp nhận cuộc sống vô nghĩa của mình. Đó là một công việc tuyệt vời. Tôi không có can đảm như vậy, đó là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn. Nhưng…đây là lời chia tay.”

Dazai đứng dậy và quay lưng lại chiến trường trước mặt. Bắt đầu bước đi.

“Dazai-dono?”

“Thông báo lại cho tôi khi nó kết thúc.” Giọng Dazai yêu ớt khi hắn khuỵu xuống và bước đi.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Sóng đen bắt đầu cuồn cuộn xung quanh chiến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com