ZingTruyen.Info

Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER

[CODE 4] HỠI LÒNG KHOAN DUNG CHO NỖI Ô UẾ THẢM SẦU

LuuDS01

Trích đoạn từ ghi chép của Rimbaud:

Ngày thứ---của năm---

Ghi chép của đặc vụ DGSS từ đội chiến thuật của phân khu chông khủng bố.

Tiết trời quang đãng. Hiện tại là buổi tối, sau lúc trăng tàn một chút.

Một con chuột chạy vội tạo thành màu đen lẫn trong màn đêm xám xịt.

Cả con chuột cống ‘danh giá’ nhất cũng chạy loạn, ấy là sắc xám lọt thỏm giữa bóng đêm.

Tôi ngước nhìn trăng với chiếc tẩu ngậm trong miệng.

Đến tôi cũng chẳng thể tận hưởng được sự nhàn rỗi này.

Một khi lửa từ chiếc tẩu tắt ngúm, tôi nghĩ mình sẽ nối gót nó.

Khi chạy theo sau tiếng chân khô khốc của bản thân, tôi để lại những cái chết, xác người, máu và cả tai nạn.

Ngày thứ---của năm---

Ghi chép của đặc vụ DGSS từ đội chiến thuật của phân khu chống khủng bố.

Trời mưa, hiện tại là nửa đêm với trăng đang tàn.

Căn nhà tro có mái bị dột, nên hẳn tiếng mưa lột rột đến từ đâu đấy.

Cái đèn cạnh giường tôi tối đến nỗi không thấy được chai rượu vang. Tôi chắc rằng đấy là khoảng giờ tồi tệ để viết điều này, nhưng hiện tại điều đó không quan trọng.

Tôi muốn ghi lại chuyện vừa xảy ra sớm nhất có thể.

Chỉ mới hai giờ trước, tôi đã ở trong căn hầm bí mật của tổ chức phản đông 'Cách Mạng Tháng Năm'.

Mọi việc được hoàn thành với kết quả xuất sắc, theo góc nhìn của cấp trên.

Nhưng thật lòng thì tôi không nghĩ chiến dịch đã thành công.

Khi bước vào hầm, tất cả thành viên đã có mặt. Dù vậy, đến cuối cùng thì cậu ta đã chết.

Tôi viết là 'cậu ta' vì cậu là người duy nhất của tổ chức.

Tôi đã chống lại tên thủ lĩnh đứng sau chiến dịch phản động có tên là Faunus. Hắn ta mạnh và sở hữu một món vũ khí bí mật. Ấy là hình thể sống nhân tạo, 'Đen no.12' do chính hắn chế tạo – một con quái vật điều khiển trọng lực và có thể vô hiệu hóa mọi đòn đánh vật lý. Faunus điều khiển hình thể sống bằng cách đưa chỉ dẫn cho nó.

Riêng lần này, đội trí tuệ của chúng tôi đã hoàn thành việc rất xuất sắc (nếu lần nào cũng được như vậy thì sẽ tiện lắm). Tôi đã biết trước rằng chỉ dẫn được đưa vào quá việc hít bụi sắt, nên tôi chỉ cần phá hủy cái máy tạo bụi sắt thôi.

Nhờ thế, Đen no.12 được giải phóng khỏi mệnh lệnh và thức tỉnh – trông cậu ta như vừa giằng mình khỏi cơn tẩy não. Cậu ta vội vàng lao đến tấn công cha đẻ của mình.

Ấy là một cảnh tưởng gây rùng mình. Lòng bàn tay của Đen no.12 đủ sức mạnh để khiến toàn cơ sở biến mất cùng nửa thân trên của Faunus.

Sau đó, tôi ẵm Đen no.12. Hiện tại, cậu ta đang ngủ tại khách sạn bình dân này. Không biết điều gì sẽ xảy ra với ngày này nhỉ. Liệu chính phủ sẽ thủ tiêu cậu ta?

Tôi lạnh cóng lên rồi.

Ánh lửa từ lò sưởi sao mà xa xăm.

Ngày thứ---của năm---

Ghi chép của đặc vụ DGSS từ đội chiến thuật của phân khu chống khủng bố.

Hiện giờ đang là giữa ngày. Thời tiết thoáng đãng, gió đông thổi mạnh.

Khi viết những dòng này, tôi đang mặc áo choàng dày, đeo bịt tại cùng găng tay lông và tròng nhiều lớp áo.

Vừa nãy, tôi đã nói chuyện với người giao liện tại một quán café. Tại đấy, tôi nghe kể về cách Đen no.12 bị đối xử tại cơ sở.

Vì quá bàng hoàng, tôi phải hỏi người ta lại đến ba lần.

Dường như chính phủ cho rằng Đen no.12 là một actif quý giá.

Vì cậu ta là chó canh của Faunus, những mối liên kết giữa những tổ chức phản động đã ghim chặt vào não câu. Tôi phải huấn luyện cậu ta thành điệp viên, nghĩa là phải chịu trách nhiệm về giáo dục và giám sát đống phương.

Tôi, làm giáo viên ư?

Liệu tôi sẽ làm được chứ?

Loại công viêc này không mang lại mối quan hệ như nghề khác.

Bạn bè lẫn người yêu đều có thể trở thành khuyết điểm của một điệp viên. Tôi đoán rằng cha mẹ lẫn người tình cũ của tôi đều đã chết trong tù.

Một kẻ như tôi liệu có thể chỉ dẫn và dạy dỗ người khác?

Không biết nữa. Nhưng lỡ tôi làm được thì sao?

Vì một ai đó, vì chính đất nước này, và vì…cả người bạn mới; tôi đã xóa bỏ quá khứ lẫn tên thật, chỉ để lại một bí danh.

Khi mường tượng về điều ấy, tôi ngạc nhiên trước con tim đập rộn ràng nơi lồng ngực.

Chuyện tôi còn sống hay đã chết sẽ không được người đời sau nhắc đến. Sau khi lìa đời, thứ chờ đợi tôi là một ngôi mộ vô danh nức nẻ. Nhưng thế cũng được, miễn là tôi làm được gì đó cho ai đấy trước khi chết.

Công việc đầu tiên của tôi là tạo một bí danh cho Đen no.12.

Tôi đã quyết định rồi. Là Paul Verlaine.

Ấy là tên mà cha mẹ từng dành cho tôi.

Paul này. Khi cậu đọc những dòng này, thì đấy cũng là khi cậu tìm được bí mật bản thân. Tôi sẽ cầu nguyện thật tận tâm, để nó trở thành quãng thời gian đầy phước lành cho cậu.

Ngày thứ---của năm---

Ghi chép của đặc vụ DGSS từ đội chiến thuật của phân khu chống khủng bố.

Hiện là nửa đêm, trời mây, trăng non.

Không thể tin được. Tôi đã thành công giải mã 'Bí ẩn của khu rừng dịu dàng’. Một con quái thú kinh hoàng đang say giấc ở đo.

Ở đó, bên trong Verlaine-

(Từ đoạn này, trang giấy bị xé toạt nên không thể đọc được)

***

Mặt trăng bồng bềnh ở rìa của hoàng hôn, trông thật nhỏ bé giữa bầu trời.

Mori Ougai đang say giấc trên con tàu đang chạy.

Bên ngoài cửa sổ, khu rừng tối mịt thì thầm nhau bằng tiếng xì xào của tán lá trong đêm. Ở xa, ánh đèn thành thị của Yokohama nhấp nháy tựa như những vì sao cách hàng vạn năm ánh sáng. Vì không có hành khách trên toa tàu này, nơi đây chỉ có vô vàn băng ghế gỗ xếp dài.

Mori Ougai dựa vai cạnh cửa sổ khi ông lờ đờ ngủ thiếp đi. Hai bọng mắt đen cho thấy ông đã rất mệt mỏi.

Mori đang chạy trốn khỏi một sát thủ.

Ông sợ rằng nếu đi bằng xe hơi thì sẽ bị phát hiện. Vì kẻ săn đuổi ông là một điệp viên xuất chúng được huấn luyện bởi chính phủ Châu Âu, không có sự cẩn thận nào là thừa thãi.

Thế nên, Mori đã mua lại cả đoàn tàu lẫn nhà ga. Bên cạnh đó, ông cũng xóa sổ một vài dữ liệu an ninh trên chuyến đi, xem như ông chưa từng có mặt tại đó.

Ông sẽ đến được nhà an toàn vào rạng sáng mai.

Tiếng thông báo vang lên khi con tàu chuẩn bị dừng chân ở trạm tiếp theo. Hành trình cần phải trông tự nhiên hết mức để không gây nghi ngờ. Con tàu dừng và rời đi ga tàu vào khung giờ nhất định. Điều khác biệt duy nhất là không ai lên hoặc xuống tàu.

Con tàu đã đến trạm.

Mori Ougai nhắm hai mắt. Lần tiếp theo ông mở mắt là khi đặt chân đến nơi an toàn.

Hoặc có khi ông sẽ không bao giờ thức dậy nữa.

Chỉ Chúa mới biết được giả định nào sẽ thành thật.

***

“G...giúp tôi với! Đưa tôi xuống!” Một tiếng thét vang khắp trời đêm.

“Đưa ngươi xuống hả? Sao phải làm thế?” Ai đó nhẹ nhàng đáp. Cơn gió khô khốc thổi quanh tòa cao chọc trời, khiến giọng nói của họ lịm đi.

Cả hai đang ở đỉnh cầu trục tháp.

Nó được thiết kế để kéo vật liệu xây dựng lên đỉnh tòa nhà. Bọn họ đang ở rất cao, nơi tòa cao tầng của Yokohama chạm đến bầu trời.

“Cũng đâu phải ta trói hay hành ngươi đến độ không đi nổi. Ngươi thích thì cứ đi xuống thoải mái!” Giọng nói ấy thuộc về Verlaine. Gã đang ngồi thư thái ở phần ngọn của cần sắt, mắt ngắm nhìn cảnh quanh đẹp đẽ.

“Đừng ngu ngốc thế! Không đời nào con người có thể dễ dàng đi xuống từ chỗ này…!”

N đang ở tư thế bò, bấu chặt vào khung thép với gương mặt trắng bệch. Chỉ cần ngước đầu một tí là cơn gió sẽ thổi bay hắn ngay. Đây là cách duy nhất để N giữ được thăng bằng.

Sau khi bắt N từ cơ sở, Verlaine dùng trọng lực để bước lên cần sắt. Gã thong dong bước bên rìa của cái cần, như thể đang ở đường dành cho người đi bộ.

“Nơi này trông ổn nhỉ?” Verlaine nói bằng giọng êm dịu. “Tuyệt vời cho một cuộc nói chuyện riêng tư.”

N còn không thể ngước nhìn gã. Ông đang dùng hết sức bình sinh để bấu lấy thanh sắt bằng đôi tay nhễ nhại mồ hôi. “Ngươi…ngươi muốn biết cái gì?” Ông thều thào hỏi, như thể sắp hết không khí.

“Kể ta nghe những gì ngươi biết về 'Bí mật của rừng dịu dàng.'" Cơn gió lạnh thô bạo gầm lên nhưng lại không hề đè lên giọng nói êm dịu của Verlaine – thứ vẫn vang vọng ở đỉnh cần sắt.

“Ta sẽ không nói.” N nhìn Verlaine trong lúc vẫn cúi gập người. “Thông tin ấy là sinh mạng của ta. Lộ ra cho ngươi thì ta không còn giá trị gì nữa. Ngươi sẽ giết chết ta.”

“Đằng nào thì ta cũng giết ngươi thôi.” Verlaine lấy một trái lê từ túi áo và cắn nó. Gương mặt của N đanh lại.

Verlaine đứng lên và nhìn xuống N, đoạn lên tiếng bằng giọng nói khô cằn. “Ngươi chắc chắn phải biết về nó. Bí mật của khu rừng dịu dàng là tựa đề ‘Faunus’ viết cho chương cuối của sách hướng dẫn chế tạo người nhân tạo xuất chúng. Chính phủ giữ quyển sách ấy, nhưng ta đã thấy nó. Ở chương cuối bị thiếu trang sáu, và rõ ràng là họ cố tình giấu nó. Nhưng ngươi đã dùng điệp viên để trộm cả quyển sách, nên ngươi phải biết chương cuối bao gồm những gì. Nói ta nghe – trang 6 của 'Bí mật của rừng dịu dàng' viết cái gì?”

“Dù bây giờ ta có nói thứ ở trong đấy,” N cứng rắn nói. “Liệu ngươi có tin không?’

“Tùy theo thứ ngươi định nói.”

“Từ ban đầu, sách hướng dẫn đã thiếu mất chương cuối cùng, nên ta không biết gì cả - nếu ta nói thế thì ngươi sẽ không tin. Có đúng không?”

“Nếu đấy là sự thật, thì sao ngươi lại nhắc đến 'Bí mật của rừng dịu dàng?' Vì ngươi biết tầm quan trọng của chương đó. Có phải thế không?”

N hạ mắt xuống. “Đó là một chương đã bị giấu đi có chủ đích. Ta phải làm điều gì đấy, nên tự nhiên nghĩ ra thôi.”

“Đừng có giỡn.”

“Đây là vấn đề sống chết. Ta có nói gì thì cũng thế thôi, đến ta còn ngạc nhiên vì đã nói vậy.”

Verlaine im lặng ngó xuống N như thể đang nhìn một con bọ sắp hấp hối. Đoạn gã tiếp cận N sau khi lời nói, “Ta hiểu rồi,” và đè nhẹ mũi giày lên vai N.

“Đ…đợi đã!” N khẩn khiết bám lấy cái khung với thân hình teo dần. “Ta thật sự không biết! Kẻ duy nhất biết chính là người đã vứt chương ấy đi! Một điệp viên tên Rimbaud, hắn là người đã lấy nó!”

Đột nhiên Verlaine dừng lại. “Ngươi nói gì cơ?”

“Rimbaud đã loại bỏ phần ấy trước khi nộp báo cáo lên chính phủ. Hắn là kẻ duy nhất biết nội dung bị bỏ. Một người trong chính phủ Pháp đã xác nhận điều ấy. Nên ta thật sự không biết gì!”

“Rimbaud á…?” Verlaine hạ chân xuống, ánh mắt nhìn xa xăm. “Không thể nào. Cậu ta sẽ không giấu ta bất cứ chuyện gì.”

N ngước nhìn Verlaine, ông cố gắng điều chỉnh bản thân và hít thở sâu. “Không ai biết được kẻ khác đang nghĩ gì đâu.”

“Cái đó không bao gồm cậu ta. Rimbaud tin ta.” Dường như ánh nhìn của Verlaine đang lảng vảng nơi xa xăm. “Ta từng chỉ là 'Đen no.12', ấy là cái tên dành cho ta. Bí danh của ta đổi từ tên gốc sang Rimbaud. Bọn ta đã đổi tên, đó là ý tưởng của cậu ta.”

Verlaine lấy mũ xuống. Ở rìa nón là chữ Rimbaud được thêu lên. “Cậu ấy rất mạnh. Rimbaud là người duy nhất trong tổ chức có sức mạnh sánh ngang với ta. Bọn ta là cộng sự. Không…cậu ta còn gọi ta là bạn thân. Quả là một vinh dự.” Verlaine ngước nhìn bầu trời, tấm màn đen trải rộng xung quanh, và nói, “Nhưng…thật lòng thì ta không thích cậu ta lắm.” Một làn gió lạnh lướt qua Verlaine. Những vì sao lặng lẽ lấp lánh.

“Ngươi không…thích hắn à?” Verlaine lạnh lùng nhìn xuống N, gã đội lại mũ lên đầu.

“Có vẻ ta đã nói hơi nhiều.” Nói xong, Verlaine rời mắt khỏi N như thể đã mất hứng thú với ông. “Có vài điều nữa ta muốn hỏi, nhưng ta lại hơi bận. Vẫn còn đôi ba chuyện cần phải giải quyết gấp. Trước khi cậu Dazai chuẩn bị xong thì ta phải kết liễu đối tượng cuối cùng. Ta sẽ tiếp tục chuyện này khi ta trở lại. Cho đến lúc đó thì cứ thưởng thức cảnh quang nhé.”

Nói xong, gã quay lưng và bắt đầu bước đi.

“Đ…đợi đã! Ít ra thì cho ta xuống đã chứ!”

“Cho ngươi xuống ấy hả?” Verlaine quay người, mặt không kìm nổi vẻ hào hứng. “Ngươi được tự do bước xuống. Đơn giản mà. Cứ đi từng bước xuống thôi.”

Mặt N trở nên trắng bệch. Verlaine rời đi mà không nhìn lại, cả thân hình biến mất khỏi màn đêm.

***

Người lái tàu (Người lái tàu thì gọi là gì?)liếc nhìn màn đêm trước mắt, một tay vẫn nắm tay lái.

Đây là một người lái tàu kì cựu với 27 năm hoạt động. Trời có mưa, có gió hay thậm chí bom có dội xuống từ trời cao giữa Đại Chiến Trận, thì người này vẫn giữ vững tay lái.

Nhưng kể cả với ông, thì công việc hôm nay vẫn khá bất thường.

Đầu tiên, sếp của ông – công ty đường sắt, được mua lại chỉ sau một đêm. Điều này bao gồm các xe lửa và dịch vụ đi kèm. Sau đó, ông được bảo đi lái tàu tạm thời. Chỉ có một hành khách được phép lên tàu. Vị sếp đã nói như sau khi người tài xế thắc mắc, “Cứ lái tàu đi và đừng hỏi gì hết.” Rồi vị sếp nói thêm, “Nếu ông chạy trốn thì sẽ gặp chuyện xấu.”

Người lái tàu dời sự chú ý đến cảnh vật trước mắt. Ở đấy có những tán cây trồi lên từ bóng tối, ánh sáng lóe lên từ đèn pha và cả đường ray tàu màu bạc. Ấy là thứ duy nhất cho thấy con tàu còn chạy. Điều vị sếp nói hình như là đúng. Suy cho cùng, tại thành phố ma quỷ Yokohama thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ông không màng việc bắt chuyện với vị khách đơn độc. Có làm thế thì kết cục là cái đầu lìa khỏi cổ.

Lúc ấy, ông cứ ngỡ mình trông thấy một thứ khác ngoài bóng đêm thường trực, cứ như ông đang ở đáy biển sâu vậy. Đôi mắt lành nghề của ông nhận thấy chuyển động từ đằng xa. Phải chăng là một con thú? Không Hay là do tán lá xì xầm? Cũng không phải.

Ấy là con người.

Có người đứng trên đường ray.

Khốn thật, ông thầm nghĩ và nhanh chóng kéo thăng.

Không khí bị nén được giải phóng, và đoàn tàu rít lên tiếng kêu thô bạo của sắt khi bị kéo lại. Nhưng vẫn là quá trễ, đoàn tàu sẽ tông vào thân hình kia.

Nhưng, thân hình kia đã chặn đoàn tàu lại.

Toa tàu bị va chạm với luồng sức mạnh bùng nổ, khi toa đầu tiên bị bắn vọt lên trời. Bếp tàu cũng văng khỏi đường ray và lật đổ vào rừng, như thể vừa bị giằng khỏi đấy. Con rắn sắt đục khoét khoảng đất xung quanh, rồi lật đổ mấy cái cây trước khi dừng lại.

Khi thân hình ấy – Verlaine – xem chuỗi sự kiện diễn ra, gã ngạo nghễ mỉm cười. Dù đã dùng thân để chặn đoàn tàu, cơ thể gã vẫn vẹn nguyên không vết xước. Gã tiến đến toa nơi Mori Ougai đang trú ngụ. Sau khi nhảy xuyên qua dàn xe bị chôn sâu dưới đấy và vượt qua đống thiết bị điện sắp bắt lửa, gã đã đến đích đến.

Mori Ougai đang nằm sấp. Cả đoàn tàu đã bị lật ngang; tường trở thành sàn và trần tàu trở thành tường. Ông ta quay lưng về hướng Verlaine; cả cơ thể hoàn toàn im lặng. Ở dưới thân là một bể máu đang được hình thành.

Verlaine đã tìm hiểu về năng lực của đối tượng. Không một bí mật nào tránh được sự lật tẩy của cựu điệp viên. Năng lực của Mori Ougai không đủ chống lại cú tông này.

“Quá dễ.” Verlaine lầm bầm khi tiếp cận đối tượng. Hắn không ngu ngốc đến mức bỏ mặc cái xác trước khi kiểm tra. Làm vậy, Verlaine có thể xác minh người đó còn sống hay chết, và nếu chẳng may còn sống thì gã sẽ giải quyết luôn.

Verlaine xoay người Mori Ougai lại, gã mở to mắt trong bất ngờ.

Đó không phải là Mori Ougai mà là một người đàn ông lạ mặt. Ông ta mặc quần áo và đeo tóc giả để cải trang thành Mori Ougai. Nhưng, quy trình chuẩn bị của Verlaine không có sai sót. Gã đã dựng một camera dân sự giả ở trạm trước, và hình ảnh quay đã hiển thị Mori Ougai.

Khi gã nắm cái xác để xem trạng thái của nó, một bàn tay đột ngột đặt lên ngực gã. “Quá dễ.”

Verlaine bị thổi bay bởi một năng lực đẩy lùi quyền năng. Cơ thể bị đập xuyên qua cửa sổ và rơi xuống nền lá mốc meo. Verlaine bị lăn trên đất lẫn đá cho đến khi lưng va vào cây mới dừng lại.

“Không tồi…” Verlaine đứng dậy, một tay chống lên thân cây.

Hắn ngẫm một lúc trong khi phủi hết cát bụi khỏi quần áo. Gương mặt vừa nhìn thoáng qua, cùng lượng sức mạnh phóng ra từ đó… Chắc hẳn là Hirotsu Ryuurou, siêu năng lực gia đẩy lùi từ Mafia Cảng.

Ông ta chính là thế thân.

Mori Ougai biết về camera dân sự và cố tình để bản thân bị ghi hình trước khi tráo với người thay thế. Nói cách khác, có người nắm được dự định ám sát của Verlaine.

Kể từ lúc đến đất nước này, hắn chỉ mới gặp một người đủ khả năng làm điều đó.

“Này, Verlaine.” Một thân hình nhỏ ngồi trên góc của toa tàu bị đổ.

“Cậu Dazai.” Verlaine nhặt chiếc mũ bị rơi và nói. “Ta đã nghe qua câu ‘Trí khôn không phụ thuộc vào tuổi tác', nhưng…Chúa ơi, cậu đáng sợ thật đấy.”

“Tất cả là do anh thôi.” Dazai đáp cụt lủn, như thể đang đưa ra lời khuyên vậy. “Nhưng lần này, anh hành động theo cảm xúc quá nhiều. Tôi biết anh sẽ làm đến mức độ này mà. Sao anh lại ám ảnh Chuuya đến vậy?”

“Việc anh trai lo lắng cho em trai là lạ lắm à?” Verlaine nói, tay vẫn phủi bụi trên quần áo.

“Thật sự là rất lạ đấy.” Dazai chỉ ra. “Đầu tiên, điều gì khiến anh nghiêm túc tin rằng Chuuya là em trai mình?”

“…Gì cơ?” Verlaine nheo mắt.

“Anh cũng thấy mà đúng không? Bản gốc của Chuuya mà họ đã làm thí nghiệm đã trở thành bộ xương và chết rồi.” Dazai nói, chân bắt ngang qua toa tàu bị ngã. “Hai người họ nhìn y hệt nhau. Sức mạnh gần như y chang. Cũng có nhiều điểm tương đồng nữa. Lỡ đâu, bộ xương ấy mới là cơ thể nhân tạo, và Chuuya hiện tại – người mà điểm tốt duy nhất là sức sống của mình, chính là bản gốc? Liệu anh có được đọc hết số tài liệu ít ỏi về quá khứ của cậu ta không?”

“Không thể nào.” Verlaine lắc đầu. “Ta không ngu ngốc đến độ nhầm lẫn về mục tiêu cho nhiệm vụ. Rõ ràng cậu ta là cơ thể nhân tạo ta đã đánh cắp từ cơ sở thí nghiệm chín năm trước.”

“Nếu chịu tìm hiểu thì anh sẽ biết ngay.” Dazai thờ ơ nói. “May mắn thay, lần này, mấy người ở cơ sở nghiên cứu có thể thuyết minh cách viết lại chuỗi phương trình bên trong Chuuya. Nếu tôi bắt được một tên nghiên cứu nhờ sức mạnh của Mafia, ta rất sẵn lòng nói cho anh chuỗi phương trình có gì. Rồi chúng ta sẽ biết sự thật về Chuuya. Cũng hên là chúng ta còn kha khá thời gian.”

“Cậu nói như thể cậu tin Chuuya là con người vậy.”

“Tôi thì tin đấy.” Dazai thở dài trước khi bật cười. “Một chuỗi phương trình nhân tạo không thể tạo nên kẻ tôi ghét bỏ cùng cực thế được.”

Verlaine thở dài và bước đến chỗ Dazai. Từng bước chân nặng nề, giống như khi phải làm một công việc phiền phức.

“Ta sẽ lấy lòng vui mừng nếu được giải thích vì sao đây chỉ là hiểu nhầm, nhưng…cậu có một công việc khác.” Verlaine nói xong thì bắt đầu leo lên đường dốc nhẹ. “Ấy là nói ta biết Mori Ougai đang ở đâu, không phải thế thân của ông tay. Một công việc khó nhằn theo nghĩa đen đấy.”

“Nói cách khác là anh không muốn bỏ cuộc?”

“Dĩ nhiên là không.”

(Chuyện là tôi mới xem raw của chapter 100, xem sầu quá, tôi lo cho Kenji thật sự, tôi rất thích nụ cười của Kenji nên thật sự rất lo, bên Atsushi cũng nguy hiểm nhưng tôi không quá lo vì Atsushi có hào quang main. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi Chuuya không xuất hiện, chứ để ảnh xuất hiện rồi bị làm sao thì cái part này đã không có ở đây rồi đâu ༎ຶ‿༎ຶ. Tôi đăng đúng 0h, uy tín luôn nhá.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info