ZingTruyen.Info

Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER

[CODE 3] Part 6

LuuDS01

“Hủy toàn bộ tài liệu đi! Tắt đi tất cả các nguồn điện lực, chừa lại lối thoát hiểm thứ tám để câu thêm chút thời gian!” N hét lên.

Ông đang ở một trong số các phòng căn cứ địa củ của cơ sở nghiên cứu. Đó là một căn phòng dài và hẹp tựa toa tàu, bên trong chứa tất cả những gì người ta cần trong trường hợp khẩn cấp, như thiết bị liên lạc, đồ ăn, máy phát năng lượng, và cả áo chống đạn. Ở phía cuối căn phòng là một cái thang máy chỉ chứa được một người một lúc.

N đang đưa ra chỉ thị cho từng ban thông qua thiết bị liên lạc. Ông vừa làm thế vừa nối một đống dây nhợ ở tay kia vào nguồn phát năng lượng, rồi bê nó ra lối vào.

“Báo cáo: Phòng điều khiển của phân khu chiến lược đang ra quân để câu giờ cho chúng ta nhiều nhất có thể! Liên lạc với Đại tá ở trung tâm -” Cửa ra vào nổ tung.

Cánh cửa sượt qua chóp mũi N và xuyên thủng bức tường.

“Chẳng phải là người cha tuyệt vời chạy trốn khỏi chính con trai mình đấy sao.” Người đứng ở cửa là Chuuya. Cậu lườm N, toàn thân bừng bừng lửa giận.

“Á…!” N đánh rơi chỗ dây trên tay. Ông ta áp lưng vào tường và lùi về sau vài bước.

“Ngươi đang chuẩn bị gì thế? Cho cái chết của ngươi à?”

“Đ...Đợi đã! Ta không có lựa chọn nào khác! Chỉ là vì công việc thôi! Ta chưa bao giờ muốn tổn thương con thế cả!”

“Vậy cơ à? Thế thì đáng thương thật.” Chuuya đi về phía ông ta, xung quanh toát lên bầu không khí dọa nạt đến gai người. Cậu tiến bước nào thì N lui bước đấy, đôi chân ông run lẩy bẩy.

Verlaine khoanh tay đứng ở cửa, hắn dõi theo cảnh tượng đang diễn ra trong phòng với nụ cười treo nơi khóe miệng. Có đoạn dây rơi xuống bên chân Chuuya. Ấy là đoạn dây mà trước đó N đã dùng để chuẩn bị gì đó. Chuuya nhặt nó lên và săm soi phần đầu.

Đoạn dây ấy có một đầu nhọn, bên trong là những sợi dây điện dày đan chằng chịt với nhau. Đó là cái cọc điện mà ông ta dùng để hành hạ Chuuya lúc trước.

“Đây là thứ đã đâm xuyên bụng ta khi nãy nhỉ? Hiểu rồi…Ngươi chuẩn bị bẫy để phục kích ta rồi găm những thứ này vào người ta lần nữa.”

“N...Nó…”

Chuuya cuộc đoạn dây lại. Vẫn còn hai đoạn dây khác được nối với nguồn phát ở góc phòng.

“Thật lòng này, ta đã đau muốn chết đấy. Chẳng gì sánh được với nỗi đau đó cả. Ta mong ngươi cũng được nếm thử cảm giác mà ta đã phải trải qua khi đó, dù chỉ là một phần trăm.” Chuuya vừa nói vừa ngắm nghía đoạn dây.

Ngay khi Chuuya vừa rời mắt khỏi mình, N liền trốn ra phía cái thang máy ở cuối phòng. Đầu nhọn của đoạn dây xuyên thủng quần áo ông ta.

“Đừng chạy chứ.” Chuuya nói, giọng ngập tràn tức giận. Đoạn dây bị ném xuyên qua quần áo của N, ghim luôn chúng vào bức tường phía sau ông ta. Chuuya chậm rãi xoay đầu nhọn của đoạn dây tiếp theo, cậu nhắm vào mặt sàn gần chỗ N.

Vì áo quần của N đã bị ghim vào tường, ông ta không thể tránh được đoạn dây sau đó. “Đợi đã…Điều con đang làm là sai trái đấy!”

“Đừng nghe lời ông ta, Chuuya.” Ở sát lối vào, Verlaine vừa nói vừa nhìn ngón tay mình với điệu bộ chán chường. “Loại người này sẽ nói ra không biết bao nhiêu lời dối trá chỉ để được sống sót. Một lời nói được, đến trăm lời cũng chẳng thành vấn đề.”

Chuuya nheo mắt. Sát ý của cậu ánh lên rõ ràng và tuyệt đẹp trong đôi đồng tử, chúng mang trên mình màu ngọc đỏ tươi.

“Đ…Đợi đã! Thật sự chỉ vì công việc thôi, không còn gì nữa đâu!”

“À. Chỉ vì công việc thôi.” Chuuya vừa nhả từng lời vừa lại gần hơn. “Ngươi đùa cợt với linh hồn ta, làm trái lại ý chí của ta vì công việc. Ngươi bắt nhốt rồi giết hại một ‘ta’ khác cũng vì công việc. Ngươi sẽ làm bất cứ thứ gì vì công việc. Những tên khốn như ngươi làm ta phát ốm. Nên là, chết vì công việc luôn đi nhé.”

Trọng lực tụ lại đoạn dây Chuuya nắm trong tay, Đầu nhọn của cái cọc nhô lên.

***

Dazai và tôi di chuyển nhanh chóng dọc hành lang.

“Không có bằng chứng cho thấy Chuuya là con người, nhưng cũng chẳng có gì chứng minh cậu ta không phải con người.” Dazai vừa đi vừa nói. “Verlaine là người ngoài, lại còn là người muốn cướp Chuuya đi. Hắn cũng không trực tiếp xác nhận rằng Chuuya là một năng lực nhân tạo. Còn N thì, dễ là đang nói dối lắm.”

Giáo sư N, nói dối ấy à?

“Tại sao ông ta lại nói dối?”

“Ai mà biết? Nhưng một kẻ nói dối giỏi thì sẽ lấp liếm được lý do nói dối của mình bằng một lời dối trá khác, và ông ta rõ ràng có dáng dấp của một kẻ như thế. Tôi có nhầm không?” Dazai cười. Nụ cười của cậu ta ẩn chứa sự thích thú lạnh lùng.

Nhưng điều đó cũng có vài phần đúng. Kể từ khi bước vào phòng thí nghiệm, tôi đã quét chỉ số của tất cả những người đi lướt qua mình. Từ cường độ hồng ngoại, nhịp tim, thể tích các-bon đi-ô-xít thở ra, đến đồng tử, rồi cả lượng mồ hôi nữa. Dĩ nhiên, những người đó bao gồm cả giáo sư N. Nhưng tôi không tìm ra được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ông ta đã lên kế hoạch phản bội chúng tôi.

Chuuya-sama có thể là một con người nhân tạo, có thể không.

Khả năng là 50/50.

Tôi hướng về phía trước và tăng tốc độ di chuyển lên 40%.

Nếu như cơ hội là 50/50, thì Chuuya-sama không được giết giáo sư N. Ngài ấy sẽ không bao giờ hồi phục được từ chuyện đó mất.

***

Những đoạn xích trôi nổi trong không khí vang lên thứ âm thanh tựa như tiếng chó đang đánh nhau lại chuẩn bị chạy đi.

“Sẽ kết thúc trong giây lát thôi.” Chuuya kéo đoạn xích lại để bắt lấy. Cậu nắm lấy nó từ một phía, cứ như thể đang chơi trò kéo co. Chỉ cần cậu buông lỏng chút thôi, đoạn xích sẽ phóng đi như tên lửa.

Đầu nhọn của cái cọc sắc bén ấy hướng về phía N, và ông ta chẳng còn đường nào để chạy, vì những đoạn xích đã xuyên thủng áo quần.

“Làm đi, Chuuya.” Verlaine khoanh tay và nói bằng giọng vui vẻ như đang huýt sáo. “Nếu em dùng lượng trọng lực lớn chừng đó thì người gã sẽ nổ tung chứ không chỉ là bị xuyên thủng đâu. Chuyện sẽ kết thúc chỉ trong chốc lát thôi. Nhỉ, ông nhà nghiên cứu?”

“Đợi đã, Chuuya! Đến mai con sẽ hối hận vì việc này đấy!”

“Ta không cần biết ngày mai sẽ thế nào.” Mắt Chuuya nheo lại đằng đằng sát khí. “Ta đã luôn làm những điều ta muốn làm, bảo vệ những người ta muốn bảo vệ, và đập những kẻ ta không ưa ra bã. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.”

“Đợi đã! Đừng lại gần ta!”

***

“Kia rồi, phòng căn cứ địa!” Dazai kêu lên ngay khi chúng tôi rẽ vào góc. Tôi nhìn theo ánh mắt cậu và phát hiện cánh cửa ở tít cuối hành lang. Có vài người lính bất tỉnh nằm sõng soài quanh đó.

“Tôi đi trước đây!” Tôi nhảy qua những thân xác nằm chồng chất chỉ với một cú bật, bỏ Dazai lại sau lưng, rồi đáp đất ngay trước cánh cửa. Tôi ngay lập tức chạm vào tay nắm cửa và tìm mã khóa. Tìm thấy mã đúng trong một, hai - giây.

Cánh cửa mở ra.

“Chuuya-sama! Ngài không được giết ông ấy!” Tôi lao vào phòng căn cứ địa sau khi sốt ruột đợi cánh cửa tự động hé ra, và mở mắt nhìn quanh.

Căn phòng trống không.

Chẳng có ai, mà cũng chẳng có dấu hiệu của bất kỳ ai ở trong này. Tôi quét qua căn phòng và thấy một lớp bụi mỏng. Có vẻ như căn phòng này không được sử dụng hàng năm trời rồi.

Ngài ấy không ở đây.

Chúng tôi đã đến quá muộn.

***

(Khúc này yêu cầu đội mũ bảo hiểm chắc vào)

“Ta không cần biết ngày mai sẽ thế nào.” Mắt Chuuya nheo lại đằng đằng sát khí. “Ta đã luôn làm những điều ta muốn làm, bảo vệ những người ta muốn bảo vệ, và đập những kẻ ta không ưa ra bã. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.”

Một lượng lớn năng lượng tụ vào đoạn xích, giờ nó chẳng khác nào một mũi tên đã được kéo căng.

Và mũi tên đó có thể được bắn đi vào bất cứ khi nào.

“Đợi đã! Đừng lại gần ta!” N tuyệt vọng kêu lên. Ông ta chẳng thể làm gì được nữa.

Chuuya dần buông lỏng tay nắm đoạn xích. Rồi đoạn xích ấy, cùng với lượng áp lực đủ để phá hủy cả một căn nhà, được giải phóng khỏi tay cậu.

Nó tạo ra một cơn sóng xung kích nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, và kéo theo đó là tiếng ầm ầm như sấm dội làm rung chuyển cả căn phòng. Đoạn xích bay đi tựa hồ đang bùng nổ, và xuyên qua mục tiêu của mình mà không lệch đi dù chỉ một chút.

Chính xác, và trực diện -

Đâm vào ngực Verlaine.

“A...Cái...”

Máu bắn ra tung tóe từ nơi va chạm. Verlaine phải gồng lên để đứng được. Hắn đã thao túng trọng lực để làm giảm tốc độ bay của đoạn xích, nhưng vẫn không cản được đầu nhọn kia xoáy sâu vào lồng ngực. Chuuya đã quay nửa thân trên đi và hướng về phía Verlaine. Lúc buông đoạn xích, cậu quay cả thân mình để đổi hướng bay của nó.

“Đừng nói như thể ngươi là thần thánh, Verlaine. Đúng là tên nhà nghiên cứu này đã làm ra những chuyện tồi tệ. Nhưng ngươi còn giết Pianoman và những người kia cơ.” Chuuya vỗ ngực mình. “Lửa sống từ họ đang hừng hực nơi đây. Và trước khi chúng lụi tàn, ta không thể làm những gì mình muốn được. Ta sẽ làm những gì cần phải làm. Con người ta là thế đấy.”

“Chuuya…Đồ khốn…!” Verlaine nắm lấy cái cọc và cố rút nó ra. Nhưng Chuuya nhanh hơn, cậu chạy tới phía cuối căn phòng và gạt cần điều khiển của nó xuống.

Dòng điện lưu thông - đã được chỉnh lên mức cao nhất - biến thành con rồng rực sáng, nó xuyên qua cọc nhọn, nhằm thẳng vào Verlaine.

“Aaaa!!!”

Cơn sốc điện dâng lên khắp thân thể Verlaine. Hắn là bất khả chiến bại trước những đòn tấn công vật lý hay súng đạn, nhưng cũng như Chuuya, điện là điểm yếu của hắn.

“Làm…những gì cần phải làm?” Verlaine nắm lấy cái cọc trong khi cơn sốc điện vẫn đang thiêu sống thân xác hắn. “Sao em không hiểu được nhỉ? Chẳng có gì gọi là ‘nên’ làm cả! Cứ sống theo cách em muốn và phá hủy những gì em muốn! Chỉ có một điều mà đáng lẽ ra chúng ta phải làm thôi, đấy là không được sinh ra!”

Verlaine dồn sức vào những ngón tay đang run rẩy và cứ từng chút từng chút một, hắn rút được cái cọc ra.

“Im đi.” Ánh sáng của lòng quyết tâm cháy rực trong mắt Chuuya. “Có thể với ngươi như thế là đúng, nhưng đừng cố mà áp đặt điều đó lên ta. Ta không nghĩ như thế.”

Có vài bóng hình nhấp nhoáng ở sâu thẳm trong đôi mắt cậu.

Những người bạn ở Sheep.

Những người bạn ở Mafia Cảng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info