ZingTruyen.Info

Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER

[CODE 3] Part 5

LuuDS01

Nhiệt lượng đã khiến máy cưa của tôi biến dạng vĩnh viễn, nên tôi khó lòng dùng tiếp được nữa. Tốt nhất là thảy nó ở đây. Thế này là đủ cho tôi ra ngoài. Tuy nhiên, tôi không thể tùy tiện bỏ Shirase đang bất tỉnh ở đây. Tôi đã được lập trình như một thiết bị hình người để bảo vệ con người. Tôi không thể bỏ một người không có sức chống cự tại nơi nguy hiểm trong mọi tình huống. Dù nhiệm vụ là tìm kiếm Chuuya-sama, trước tiên tôi phải mang Shirase đến nơi an toàn đã.

Tôi đặt tay lên cánh cửa vừa bẻ khóa để mở nó.

Đúng ra không cần làm thế.

Vì bất thình lình, tôi bị thổi tung cùng cánh cửa.

Sàn nhà nằm trên đầu, rồi ở dưới chân, rồi lại nằm trên đầu. Trong lúc bản thân bị lăn ngược, tôi cảm nhận được một áp lực mạnh quanh đầu và vai. Tôi đã ăn đạn, và chấn động của nó khiến cơ thể ngã lăn. Tôi đặt việc phòng thủ lên hạng mục quan trọng, và hạ mức cấp bách cho hệ thống cảm quan môi trường.

Cảm quan của tôi nhận ra ba kẻ thù, đều là lính vũ trang hạng nặng. Vì chúng tôi đang ở khu quân sự, như thế cũng không bất ngờ. Hẳn cánh cửa đã bị bom dập và văng đến đây. Tôi chạy phần mềm phân tích ở nơi bị bắn. Có vết nứt dạng xoắn ốc trên giáp ngoài. Không tốt rồi, vì bọn này dùng đạn xuyên giáp.

Khi con người giao chiến bình thường, họ dùng đầu đạn nhẹ vì viên đoạn sẽ dừng lại trong cơ thể và gây nhiều thương tổn hơn. Nhưng kẻ thù đã dùng đầu đạn tập trung vào việc xâm nhập và tốc độ, nghĩa là họ đã chiến đấu với mục tiêu là cơ thể máy móc của tôi.

Không. Điều này không tốt chút nào.

Tôi trông thấy lối ra một khi đã cân bằng tầm nhìn. Cả ba tên lính chĩa họng súng vào tôi. Làn mưa đạn rơi xuống với nguồn lực không né được.

***

Nhịp tim của cậu ồn kinh khủng.

Âm thanh như tiếng trống vỗ ngang tai cậu. Nakahara Chuuya nhìn về hướng phát ra tiếng động, nhưng dĩ nhiên, không có trái tim nào cả. Vậy đây là tim ai? Mình ư? Không đời nào. Mình không phải là con người. Một thứ thanh thuần như trái tim không hợp với mình. Lại thêm một dòng điện khác. Dù thích hay không thì cơ thể cậu vẫn bị co giật. Cứ như dòng chất lỏng trong người cậu lần lượt bị đun nóng, và mạch máu bị vỡ thành từng mảnh. Cậu đã vượt qua ngưỡng chịu đau của một đứa trẻ mười sáu tuổi từ lâu. May mắn thay, không ai quan tâm việc cậu khóc rên hay hét toáng. Nên mỗi lần bị đau, cậu gào lên, đến mức Chuuya có thể nếm được vị máu từ cổ họng mình.

Đã một lúc lâu từ khi cậu nghe giọng N lần cuối. Vì những nhà khoa học vốn ghét việc lãng phí công sức, nên chắc ông ta sẽ rời đi đến khi Chuuya tạo tiếng động đáng nhắc đến, mặc kệ Chuuya với cơn đau đến khi nào ông thích.

Năng lực điều khiển trọng lực của cậu chưa hoàn toàn biến mất, nhưng sức mạnh thì đã suy yếu. Có lẽ cái ống đâm vào lưng đã liên tục bơm chất độc vào cơ thể cậu. Nó khiến chân cẳng Chuuya cứng đờ còn đầu óc thì mụ mị. Giờ đây, cậu khó lòng phân biệt thật ảo. Bên cạnh kịch độc, còn có loại thuốc nào đó được tiêm cho cậu. Ấy là thuốc ép thú nhận, hay là loại gây mê sảng?

Mình còn chịu được bao lâu nữa?

Mình sẽ chịu được mãi mãi, dĩ nhiên rồi. Thậm chí đến vô tận nếu cần thiết. Mình làm được điều đó vì là chính mình.

Nhưng cớ sao mình phải chịu đựng chứ?

- Chẳng phải đây là điều tôi luôn nói sao, Chuuya?

Chuuya đột ngột nghe được giọng nói quen thuộc trong đầu. Là giọng của kẻ cậu ghét nhất thế gian này.

- Việc cậu sinh ra là một sai lầm. Hệt như tôi vậy. Tại sao phải chịu đựng nỗi thông khổ này để bấu víu một cuộc đời giả tạo chứ?

Giọng nói ấy nghe như đang giễu cợt cậu.

“Câm mồm.” Dường như, Chuuya đã nhổ câu ấy vào mặt hắn. Cậu biết rằng giọng nói kia là một ảo giác âm thanh do thuốc gây nên. Thực chất là không có ai cả. Nhưng tâm trí Chuuya đã vượt tầm kiểm soát, nên không thể dừng giọng nói kia. “Cút đi, Dazai.”

- Cậu chỉ nghĩ…được câu đơn giản vậy thôi hả?

Giọng nói đang kề cạnh cậu, khiến Chuuya muốn xẻo đi đôi tai của mình. Thêm nữa, bóng hình lập lòe của Dazai sát bên khiến cậu muốn móc mắt ra.

- Cậu biết là có bằng chứng để tin lời tôi mà. Tận sâu bên trong, chúng ta giống hệt nhau.

“Câm mồm, câm mồm, câm đi! Ta là ta! Không giống thứ khốn nạn như ngươi!”

- Ừ thì, hẳn cậu sẽ nói vậy với cậu ta rồi.

Chuuya cứng người khi nghe một giọng nói khác. Một tông giọng trầm dường như bắt lấy con tim cậu.

- Nhưng cậu không thể lừa dối bản thân mãi được. Bọn tôi đã nói thể khi cậu mới gia nhập, đúng không?

Chuuya thấy hình bóng ấy. Thế là đủ chứng minh rằng đây chỉ là ảo giác do thuốc. “Pianoman…”

Giọng Chuuya khô đặc, trên trán lấm tấm mồ hôi. Pianoman đang dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực và bình tĩnh nhìn Chuuya. Tư thế này giống hệt những khi Pianoman đứng ở cuối cửa hàng. Không đời nào Chuuya quên nó được.

- Tôi đã kể lý do bọn này cho cậu nhập hội – vì nghĩ rằng cậu sẽ tạo phản với Mafia. Trông cậu có vẻ thèm khát được hủy diệt mọi thứ, đốt cháy chúng bằng ngọn lửa hận thù. Đến tận giờ, trông cậu vẫn như thế.

Nhiều bóng hình khác hiện lên, lướt đến bức tường cạnh một Pianoman đang lo lắng. Đấy là Albatross, Iceman, Lippman và Doc. Họ đều nói với Chuuya cùng nụ cười trên gương mặt.

- Có thể bọn này đã chết vì gốc gác của cậu, nhưng sẽ không đổ lỗi cho cậu đâu.

- Tụi này là Mafia mà. Đã chuẩn bị hết rồi.

“Lũ ngốc này! Cái lý do gì vậy chứ?! Tao…!” Nụ cười của Pianoman và những người khác chợt tắt. Cậu nghe một giọng nói khác kề sát tai.

- Vậy chết đi.

Giật bắn mình, Chuuya quay người nhìn gương mặt ma mị nhợt nhạt của Shirase.

- Tạ lỗi bằng cái chết của mi, cho những người bạn Mafia của mày và bọn tao ở Sheep…

Chuuya chưa kịp nhận ra thì tất cả bọn trẻ cả trai lẫn gái ở Sheep vây quanh cậu. Chúng là những người bạn cũ, bị phản bội và ly tán. Hàng tá đôi mắt lạnh lẽo của lũ trẻ liếc cậu.

- Chuuya, người luôn nói rằng những kẻ ở chiếu trên có nghĩa vụ phải thực hiện. Là nói dối sao?

- Chẳn phải người sẽ bảo vệ bọn ta sao? Chúng ta đã cứu ngươi khi người sắp chết đói, đúng chứ?

Dừng lại đi. Chuuya cố bịt hai tai, nhưng cả hai tay đã bị xích.

- Hừm, đúng là vua ha. Nhìn xem ngươi đã làm gì với chúng ta.

- Chuuya, ngươi –

“Câm mồm! Đáng ra các người nên thử làm vua đi! Thì ta sẽ dùng mọi sức mạnh này cho các người!” Chuuya hét toáng lên, như thể không chịu nổi nữa. “Sức mạnh con khỉ khô! Nếu không có sức mạnh này, thì bây giờ ta vẫn ở cạnh…!”

Thêm một luồn điện nữa. Não Chuuya bị bao bọc bởi tia sáng. Tận trong đầu, một cảnh tượng bất khả thi hiện ra.

Sheep vẫn chưa tan rã. Họ vẫn tồn tại. Chuuya không phải người nổi bật trong tập thể. Cậu không có năng lực, chỉ là một thành viên hoàn toàn bình thường. Không mạnh, không phải vua, không phải trung tâm của sự chú ý, chỉ là một thành viên bình thường đang tán gẫu vui vẻ thôi.

“Ta…” Viễn cảnh ấy biến mất, để lại một Chuuya máu me trầy xước. Và rồi, cậu im lặng.

Khi Chuuya ngước đầu, một ảo ảnh khác hiện lên.

“Bạn bè và cấp dưới đều đều rời xa em. Em nghĩ lý do là gì, hả em trai của anh?” Chuuya lười nhác nâng mặt. Cậu cũng đoán chừng cái này sẽ đến.

“Vậy tiếp theo là ngươi hả, hừm…”

“Đúng rồi. Một lẽ thường tình. Vì anh được cấu tạo giống em, nên việc anh trả lời câu hỏi của em là hợp lý.” Ảo ảnh chỉnh góc cái nón của hắn.

“Câu hỏi của ta…” Chuuya nói. “Vậy nói xem. Sai lầm của ta là gì? Ta đã làm sai ở đâu?”

Thứ ảo ảnh trước mặt cậu, Verlaine, mang một biểu cảm có chút buồn.

“Ngay từ đầu.” Ánh mắt Verlaine ánh lên vẻ ngay thẳng, không chút dối lừa. “Ngay từ thuở bắt đầu, sự ra đời của em là sai lầm. Hệt như anh vậy.”

Chỉ việc sinh ra thôi, đã là một sai lầm. Nắm tay Chuuya run rẩy. Một việc như thế xảy ra liệu có ổn không? Cậu có nên tha thứ cho chúng?

“Không, chúng không thể được tha thứ. Dĩ nhiên rồi. Đã đến lúc chúng nhận phán xét.”

“Chúng…”

“Em đã chịu đựng đủ rồi.” Có sự nhân từ trong giọng Verlaine. “Em đã hoàn thành mọi trách nhiệm. Bây giờ đến lượt chúng. Hãy khiến chúng chịu trách nhiệm. Chỉ có như thế, chúng ta mới đạt được sự cân bằng.”

“Haha…Ta cũng muốn chúng chịu trách nhiệm.” Chuuya phát ra điệu cười khô khốc dành cho bản thân. “Ta muốn xé nát chúng. Nhưng ấy là điều không thể. Ta không thoát khỏi đây dược. Chắc đành chịu chết giữa đau đớn và tuyệt vọng thôi.”

“Anh sẽ không để em chết đâu.” Verlaine bước đến trước mặt Chuuya và giật thanh cọc ra.

Chuuya đờ người.

Verlaine lấy ra mọi điện cực và vò nát chúng bằng trọng lực. Hắn cũng giật ra cái dây điện quanh cổ tay cậu, và ống dẫn ở sau lưng.

“Ta sẽ giết tên nhà nghiên cứu ấy.” Sau khi giải phóng Chuuya khỏi mọi xiềng xích và kiểm tra vết thương, Verlaine đứng dậy. “Như dự định ban đầu. Cậu có thể ngồi yên ở đây. Nhưng nếu cậu muốn chúng chịu trách nhiệm cho cuộc đời rối tung của mình…”

Verlaine đưa tay ra cho Chuuya. “Thì đi với anh.”

Chuuya không nắm tay hắn, cậu chỉ nhìn như một vật thể lạ. “Tại sao…?”

“Anh đã nói từ lần đầu gặp em – anh muốn cứu em mà.” Nói xong, Verlaine mỉm cười. Không phải nụ cười của một điệp viên hay vua ám sát, nó đơn giản là nụ cười của chàng trai trẻ.

“Tức giận lên đi Chuuya. Tức giận, nổi điên lên với cuộc đời khốn khiếp này. Tức giận với những tên nghiên cứu đã đùa bỡn nó. Lòng căm tức sẽ giúp em lấy lại cuộc đời mình. Liệu em sẽ giành lại nó, hay ở đây như một con chuột thí nghiệm hả Chuuya?”

Mình không muốn ở đây.

Niềm căm hận chạy dọc máu cậu, truyền nhiệt đến mọi thớ cơ. Chuuya bắt lấy tay Verlaine và đứng lên.

“Đi nào, em trai,” Verlaine mỉm cười khi kéo người Chuuya dậy. “Giết chết N và giành lại linh hồn em từ thế giới vô lý này.”

***

Làn mưa đạn hướng về phía tôi.

Tôi triển khai khiên chống sốc từ cánh tay. Chiếc khiên như cái ô có bề mặt phủ lớp nhiệt và siêu hợp kim chống sốc. Nó kháng cự được mọi cuộc tấn công thấp, được đặc biệt chế tạo để chống luồng năng lượng cao của Arahabaki. Những viên đạn sượt ngang bề mặt khiên và bị dội ngược. Ba trong số đó bị kẹt ở khiên, động năng của chúng khiến lớp hợp kim bị bào mòn. Tuy nhiên, thương tổn rất ít.

Tôi nhảy lên hai lần, với tấm khiên vẫn giơ cao, rồi giẫm lên súng của tên lính. Ngay khi đáp lên bức tường sau lưng hắn, tôi nhảy bật ra và đâm vào lưng kẻ địch. Cảm quan của tôi nhận ra chấn động nhẹ của xương sườn bị gãy. Vậy là diệt được một tên. Khi dẫm lên tên lính, tôi dùng đôi chân dài để ngáng chân một kẻ địch khác, khiến hắn ngã lăn. Tôi đâm cây kim trên đầu ngón tay vào cổ hắn, tiêm vào vài loại thuốc. Diệt được hai tên.

Tuy nhiên, trong lúc tôi đối phó với hai tên ấy, thì kẻ thứ ba đã kịp chuẩn bị bắn. Hắn chĩa súng vào tôi. Cả hai tay của tôi hiện đặt trên sàn, nên không thể triển khai khiên tay vì trọng lượng bản thân. Tôi gấp rút tìm kiếm biện pháp kháng cự, nhưng không có biện pháp kịp thời nào.

Thật ra không cần kháng cự.

Cơ thể tên lính bỗng bật ra.

Hắn bị giật nảy với một tiếng đùng của cơn sốc điện và thả cây súng. Sau vài giây phát ra tiếng kêu đau đớn, tên lính đánh mất sức lực và ngã gục xuống đất.

Tôi chẳng làm gì cả.

Từ đằng cuối hành lang phía sau tên lính, người cứu tôi xuất hiện.

Ấy là người tôi không mong đợi nhất.

“Chán ghê,” Người ấy nói, tay thả cây súng điện thường dùng để phân tán bạo loạn. “Dù là dùng điện, giết người vẫn chỉ là giết người thôi. Ta chán lắm rồi.”

“Cậu…đến từ Mafia Cảng.”

Dazai Osamu.

Người đã kéo Chuuya-sama vào Mafia Cảng.

“Rất vui được gặp anh, điều tra viên ạ. Chuuya đâu rồi?”

Cậu nhóc trạc tuổi Chuuya-sama hỏi, tay cậu thản nhiên quăng đi cây súng.

“Ngài Chuuya đang…”

“Cậu ta bị bắt chưa đấy? Hay là anh cứu cậu ta rồi.” Dazai-san bước lên xác những tên lính và tiến đến tôi. “Thế thì không vui chút nào. Vậy là tôi đã bỏ lỡ việc Chuuya bị tra tấn và khóc toáng lên.”

“Bị tra tấn? Chuuya-sama ư?” Chuuya-sama đã bị bắt và tra tấn ư? Đúng là có khả năng. Nhưng làm sao cậu ta biết điều đó? Mà tại sao cậu ta lại ở đây?

Khả năng vô hiệu hóa năng lực của Dazai có thể là át chủ bài trong trận chiến với Verlaine. Dù Verlaine có cố liên hệ với cậu ta vì điều đó, thì Dazai-san rõ ràng đã không bị bắt. Vậy tại sao cậu ta lại ở một nơi thế này?

’Tại sao cậu đến đây’, anh thắc mắc à? Tôi sẽ trả lời. Tôi ở đây là theo kế hoạch. ‘Kế hoạch gì?’ hẳn anh muốn hỏi thế. Vậy tôi sẽ giải thích. Mọi chuyện…Từ đầu đến cuối, chuỗi sự kiện với Verlaine vốn nằm trong lòng bàn tay tôi. ‘Ý cậu là sao?’ anh định hỏi vậy đúng không?”

Để hiểu được lời nói của Dazai, bộ xử lý của tôi đã đặt việc phân tích thông tin này lên hạng mục tối quan trọng. Tuy nhiên, tốc độ suy nghĩ của Dazai lại nhanh hơn đáng kể. Tôi phải vận dụng mọi thứ chỉ để theo kịp.

“Tôi sẽ kể cho anh. Mọi thứ, thật sự là mọi thứ - từ mục tiêu của Verlaine, đến ông thám tử, đến tên nhà nghiên cứu – tất cả được dựa trên thông tin tôi đưa hắn. Nói cách khác, quy trình kế hoạch ám sát của hắn đồng thời là quy trình kế hoạch của tôi. Giờ thì anh sẽ muốn hỏi, ‘Sao cậu lại làm một việc như thế?’

Đúng vậy, đó là câu hỏi kế tiếp của tôi. Dựa trên những gì cậu ta nói, có khả năng cao Dazai và Verlaine là đồng mưu. Cái chết của ông thám tử lẫn khúc mắc hiện tại của Chuuya-sama đều có thể nằm dưới lệnh của Dazai. Nói cách khác, đó là một sự phản bội. Tùy theo lời nói tiếp theo của cậu ta, tôi có thể phải tiếp tục chiến đấu.

Nhưng câu trả lời cuối cùng của Dazai vượt xa mong đợi của tôi.

“Đó là để câu giờ, trước khi hắn tiếp cận mục tiêu ám sát lớn nhất. Mục tiêu cuối cùng của hắn là Boss của Mafia, Mori Ougai. Ban đầu, ông ta là kẻ được định phải chết trước tiên, nhưng tôi đã kiểm soát thông tin để ông ta là người cuối trong danh sách. Nhờ lượng thời gian tôi câu được, quy trình chuẩn bị cho màn ám sát ngược đã sắp hoàn thành. Nhưng trước đó, chúng ta phải hoàn thành bước cuối.” Dazai mỉm cười và đưa tay ra để giúp tôi đứng dậy. Cậu ta nhìn thấu tất cả bằng đôi mắt của một hiền nhân (???????) - chúng dường như đang đăm đăm vào một nơi không tồn tại ở Trái Đất này.

“Với đà này, Chuuya sẽ giết N và nếu điều ấy xảy ra, cậu ta sẽ không còn là con người nữa. Nhưng tôi muốn thấy Chuuya đau khổ như một con người. Nên là, hãy cùng chặn cậu ta lại.”

(Dazai, một trong số những người hiếm hoi tin Chuuya là con người khi biết rằng có thể Chuuya chỉ là một bản sao)

***

Tiếng báo động an ninh vang vọng cứ như cơn thảm họa báo hiệu cho tận thế.

Ánh đèn tín hiệu khẩn đỏ chói lóe lên, thay đổi hoàn toàn khung cảnh bấy giờ trong cơ sở nghiên cứu. Cứ như thể chúng tôi đang ở trong bụng của một con quái thú. Cảnh báo vô tuyến dành cho nhân sự nói chung được kích hoạt toàn bộ, lặp đi lặp lại trên tất cả đường truyền. Cảnh báo có kẻ đột nhập. Nhân viên tình báo nội bộ đồng loạt hủy bỏ các tài liệu được chỉ định và nhanh chóng di tản. Đội ngũ chiến thuật, chuẩn bị sẵn sàng các thiết bị tốt nhất của chúng ta. Đây không phải diễn tập. Nhắc lại, đây không phải diễn tập.

Tôi tiếp tục chọn lọc để kích hoạt những tiếng báo động chói tai cho các nhân viên nghe thấy. Tôi để lại Shirase đang bất tỉnh trong một căn phòng chứa thiết bị, đóng cửa lại và bật khóa điện.

"Tôi đã điều chỉnh sao cho khóa ở đây phải được mở bằng một loại chìa mã hóa dao động theo thời gian. Như thế sẽ đảm bảo cho Shirase được an toàn một lúc."

"Làm tốt lắm. Tiếp theo là Chuuya." Dazai bắt đầu bỏ đi như thể cậu không còn bận tâm về Shirase nữa.

"Gượm đã, cậu Dazai." Tôi gọi với theo sau lưng cậu. "Ban nãy khi nói về Chuuya-sama, cậu có bảo, 'như một con người'. Cậu biết Chuuya-sama là con người hay không sao?"

Tôi có một tia hy vọng kỳ lạ rằng cậu ấy là người biết được chân tướng. Tôi chẳng có cơ sở nào cho việc ấy, nhưng tôi vẫn có cảm giác vậy. Con người thật kiêu ngạo khi nghĩ rằng máy móc không thể có trực giác, hoặc một tia cảm hứng bất chợt. Con người có thể làm gì thì tôi cũng có thể làm nấy.

"Tôi không biết." Dazai nói ngay. Dẫu vậy, mắt cậu đã nheo lại thật khẽ, chứng tỏ là cậu có nghĩ về điều gì đó rất kỹ càng. "Cả N và Verlaine đều nói rằng Chuuya không phải con người. Nhưng tôi không nghĩ thế, nên tôi đã đọc cuốn sổ này, 'Ghi chú của Rimbaud' — anh có thể cho là toàn bộ sự vụ đều từ thứ này mà ra."

Dazai vừa nói vừa lấy ra một cuốn sổ bọc da cũ từ trong túi mình.

Ghi chú của Rimbaud!

Tôi quét nhanh qua cuốn sổ trong tay cậu. Nó là đồ thật à? Có khả năng. Ghi chú của Rimbaud là một cuốn nhật ký do cố điệp viên thiên tài Rimbaud từng bí mật viết nên. Nó là tổng hợp một lượng lớn các bí mật nhà nước, vì trong đó chứa thông tin liên quan đến các nhiệm vụ được thực hiện trong khoảng thời gian xảy ra Đại chiến, nhưng dù người ta đồn rằng cuốn sổ thật sự tồn tại, thì vẫn không có chút thông tin nào về chuyện tìm thấy được nó.

"Sao cậu có được nó vậy?"

"Cứ thoải mái tìm cách moi thông tin, nhưng tôi sẽ chỉ nói cho anh những lời dối trá mà thôi. Dù sao thì tôi cũng là một kẻ nói dối." Dazai nở nụ cười bí ẩn. Tôi dùng cảm biến phát hiện nói dối, nhưng không nhận được phản hồi. Các chỉ số của cậu chẳng có gì thay đổi và giống y như một người đang ngủ. Mức sản lượng hoàn toàn bình thường, nhưng trong tình huống này thì lại là bất thường. (Dazai và Chuuya đứng trước mặt người khác ngầu lòi, lạnh lùng bao nhiêu thì đứng cùng nhau là thành trẻ trâu bấy nhiêu =D)

Cậu nhóc này là ai kia chứ?

"Chúng ta không có thời gian mở tiệc trà tám chuyện đâu. Phải tìm Chuuya trước đã." Dazai vừa xoa gáy vừa lơ đễnh nói.

"Chúng ta phải làm thế nào đây?"

"Tìm Chuuya lúc nào cũng dễ cả." Dazai mỉm cười cứ như cậu có thể nhìn thấu mọi thứ. "Cứ đi về nơi đang ồn ào nhất, là sẽ thấy cậu ta ở đó."

***

Có tiếng nổ, và một bức tường vỡ tan thành các mảnh vụn.

Chuuya xuyên qua đám bụi từ đống đổ vỡ như một viên đại bác. Cơn chấn động sinh ra khi cậu cắt ngang không khí khiến màn bụi mù không thể tan ra nổi. Trước mặt cậu là lực lượng phòng vệ của cơ sở nghiên cứu. Họ có súng và đã chuẩn bị sẵn sàng theo thứ tự.

"Đây là ban chiến lược! Biệt đội Đột kích Zakuro, đề cao cảnh giác ở hành lang phía đông! Trung đội Kỹ thuật Chiến đấu Warabi, cho nổ tung hành lang phía tây để chặn nó lại! Hãy câu giờ cho bộ phận tình báo trốn đi! Bắt đầu -" Anh ta còn chẳng hoàn thành được những gì mình định nói.

Chuuya dùng đầu gối đá vào người vị chỉ huy, khiến anh ta oằn người xuống để rồi bị thổi bay đi. Chừng tám người lính lên nòng đồng loạt. Họ là lực lượng tinh nhuệ canh gác nội bộ của các cơ sở quân sự bí mật. Kỹ năng của họ ở tầm khác hẳn so với những người lính tình nguyện trông coi đồ ăn và trang thiết bị. Chỉ một số ít quân nhân thể hiện được khả năng sử dụng súng siêu việt, thể lực tốt, sự tập trung tinh thần và ý thức chiến đấu cao độ thì mới được phép canh gác cơ sở này.

Nhưng họ cũng chỉ giỏi khi chống lại con người. Họ không hình dung ra được trận chiến với một con quái thú hình người, bay được như gió và lao vào họ với trọng lượng của một chiếc xe là ra sao.

“Không được để nó tiến xa hơn nữa! Trước mặt là phòng căn cứ địa! Hãy bảo vệ nó bằng cả mạng sống cho đến khi các cán bộ cấp cao ở cục tình báo trốn thoát được!” Chuuya xô về phía một trong số những người lính vừa nổ súng ở tầm thấp. Anh ta bị đánh bay đi dễ dàng như lá trên cành. Chuuya lại hất chân vào bụng của một người lính khác, nhảy bật lên, đá thêm một cú nữa nữa vào lưng anh ta.

Người lính bật từ tường này sang tường kia như thể viên bi-a bị cây cơ đánh trúng. Chỉ trong vài giây, hành lang ấy lại lặng như tờ, bao trùm bởi thinh không và chết chóc. Chuuya bước qua xác những người lính đã ngã xuống với điệu bộ bất cần, tay đặt lên cửa căn cứ địa kia.

Nó không mở ra. Tay đang nắm cửa cảm giác nặng trịch. Nó đã bị khóa điện. Chuuya áp một lượng lớn trọng lực vào cơ chế khóa của cánh cửa, thử phá nó đi. Nhưng cánh cửa vẫn không mở ra. Cậu không thể huy động thêm chút năng lực nào, vì thứ độc kia đã giới hạn nó lại rồi.

“Tập trung vào.” Verlaine, không biết từ đâu mà xuất hiện, đang tựa lưng vào bức tường bên cạnh cánh cửa với hai tay bắt chéo. “Em bị ảnh hưởng bởi độc tố thì sao chứ? Em là con quái vật sẽ đặt dấu chấm hết cho thế giới này cơ mà. Đoạt lại khả năng của mình đi. Nếu em muốn giày xéo gã xấu xa đó, thì phải làm như thế.”

“Ta...biết…!” Chuuya đặt cả hai tay mình lên cánh cửa và nghiến chặt răng. Cậu tăng mức năng lực sử dụng lên.

Nhưng cánh cửa trước mặt cậu là loại kháng nổ, kháng chất hóa học, kháng cả siêu năng lực - nó được dựng nên từ những suy đoán về nguy cơ có kẻ thâm nhập. Đến làm cửa nứt ra cậu còn chẳng làm được, huống hồ là phá vỡ nó bằng những loại năng lực khác nhau.

“Tập trung vào. Dùng sức mạnh từ ý chí của em để phục tùng con quái vật. Nếu không thì em sẽ chết đấy.”

Không gian méo mó dần. Quần áo trên người cậu bắt đầu nổi lên nhè nhẹ. Ánh sáng từ năng lực tụ lại quanh nắm tay của Chuuya.

***

Đây là đâu?

Đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Shirase khi cậu mở mắt. Cậu đang ở trong kho chứa thiết bị và vũ khí. Nó rộng rãi đủ để cậu vươn người, nhưng lại gần như chẳng có chút ánh sáng nào. Cậu còn không thấy nổi mũi mình.

“Chuuya? Adam?”

Cậu gọi, nhưng chẳng nhận được câu trả lời nào. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai xung quanh. Không, gượm đã, có dấu hiệu mà. Nhưng ở bên ngoài kho cơ. Có tiếng những giọng nói hoảng loạn vang vọng, và tiếng báo động tình trạng khẩn cấp. Cậu nghe thấy những lời cảnh báo đại loại như đang có kẻ xâm nhập và các nhân viên không thuộc tổ nghiên cứu phải di tản ngay. Có vẻ như đang có rắc rối trong cơ sở này.

Cơ sở này. À phải, nhớ rồi.

Shirase đứng dậy. Cậu được mời tới một cơ sở nghiên cứu của quân đội và được dẫn xuống hầm. Rồi đột nhiên, cậu thấy khó thở và ngất đi. Có tiếng nổ súng ở xa xa. Và giờ thì cậu đang nhốt một mình trong cái chỗ chật hẹp này.

Bị bỏ lại phía sau.

Bị ruồng rẫy.

“Chết tiệt! Này, Chuuya! Mày đi đâu rồi?! Cho tao ra khỏi đây!”

Cậu dùng hết sức lực để đạp vào cánh cửa. Và nó mở ra, rất dễ dàng. Shirase không nghĩ cánh cửa sẽ mở ra theo cách đó, nên đã ngạc nhiên đến mức đi đóng cánh cửa lại. Cậu lén mở cửa lần nữa và lấm lét nhìn ra xung quanh. Có một dãy phòng chứa đồ tối om, và nãy giờ vẫn chưa thấy bóng người nào cả.

Cậu lăn ra khỏi kho và đứng dậy. Ngay khi vừa đứng lên, đầu cậu đã choáng váng khôn nguôi, khiến cậu lại ngã khuỵu xuống sàn. Ngay trước lúc ngã xuống, cậu nhớ tới cảm giác khó thở khi trước, và nhớ cả cách tim cậu nhói lên. Hẳn là độc rồi. Đám người chết tiệt, chắc chúng lại nghĩ mình là gánh nặng nên mới chuốc độc rồi bỏ mình ở đây để cao chạy xa bay.

Cậu nắm chặt tay rồi lại buông lỏng ra. Nhận thức giờ đã rõ ràng và cử động cũng không còn khó khăn. Đã thế thì cậu cũng chẳng gì phải kiên nhẫn chờ đợi ở cái xó xỉnh này thêm nữa. May mắn làm sao, trên tường có treo áo mặc trong phòng thí nghiệm dành cho các nhà nghiên cứu. Cậu đứng lên và khoác vào một chiếc, vì nhớ ra lời cảnh báo rằng những nhân viên không thể chiến đấu thì nên trốn đi. Nếu như giả làm một nhà nghiên cứu đang chạy trốn, cậu sẽ trốn ra ngoài rất dễ thôi.

Nhưng Chuuya sẽ không làm chuyện như thế. Nó là đứa cẩn trọng nhất về chuyện an ninh, nó sẽ không bao giờ lẩn vào đám đông đâu. Đây có thể là một tình huống nguy hiểm. Mình đang lo cho nó đấy à? Cơ mà cũng không có lý do để phải cứu nó. Không có dù chỉ một lý do.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info