ZingTruyen.Info

Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER

[CODE 3] Part 2

LuuDS01

Những động cơ lớn đang chạy dừng lại khi chúng tôi ra khỏi thang máy. Đón chờ chúng tôi là dãy hành lang lờ mờ sáng. Các đường sọc màu vàng và đen được vẽ trên tường để ngăn chặn bất kỳ loại va chạm nào. Chúng tôi đi thẳng về phía trước, men theo những đường kẻ dường như đang mời gọi chúng tôi vào tận sâu thẳm của bóng đêm.

Tia sáng yếu ớt dưới chân thắp sáng khuôn mặt chúng tôi. Tôi đã gửi đi một tín hiệu ping để đảm bảo rằng chúng tôi đang đi đúng hướng và vài giây sau, nhận được một ping lại từ hệ thống của cơ sở. Có vẻ như chúng tôi đã đi đúng đường. Chúng tôi rẽ phải, đi xuyên một bức tường chống cháy kép, cuối cùng dừng chân tại một căn phòng rộng rãi dưới lòng đất. Phía sau căn phòng rộng như sân bóng tennis là dãy hàng rào với một trạm an ninh được thiết lập ở phía trước. Cả trong lẫn ngoài đồn đều có hai người, và đang nhìn chúng tôi là một người lính đang vác súng trên lưng.

Không có bất cứ điều gì trong ánh nhìn của họ cả. Biểu hiện của họ, hay là tính cách cá nhân cũng vậy, hệt như họ không mảy may suy nghĩ về những thứ ấy. Điều duy nhất phản chiếu trong mắt họ là hiện tại có ba người khả nghi ở đây.

"Dừng lại." Người bảo vệ gần nhất với chúng tôi tuyên cáo với giọng người máy.

"Bọn ta có cuộc hẹn. Để bọn ta đi qua”. Chuuya-sama thản nhiên nói, như thể thứ đang chĩa vào ngài không phải súng.

Bảo vệ nhìn về phía sau anh ta và một người bảo vệ khác trong văn phòng khẽ gật đầu với anh ta. “Các cậu có thể đi qua. Nhưng đây là một cơ sở quan trọng, được phân hạng nghiêm ngặt. Trước khi các cậu bước vào, chúng tôi sẽ cần kiểm tra đồ đạc cá nhân và lấy máu xét nghiệm từng người."

"Xét nghiệm máu?" Chuuya-sama nhướng mày. "Để làm gì?"

"Các cậu thậm chí còn không biết mình đang ở cơ sở nào sao?" Người bảo vệ thở dài khi dễ. "Tội nghiệp.”

"Nói gì cơ?! Ngươi nghĩ ta là ai hả… ”

“Mày có lẽ là kẻ mà mọi người đều biết. Vì thế tốt nhất là mày nên giữ im lặng."

Tôi bịt miệng Shirase trước khi cậu ta kịp đáp trả. Chúng tôi sẽ bị kiểm tra đồ đạc và lấy máu xét nghiệm. Người bảo vệ ấn một bộ dụng cụ lấy mẫu máu hình hộp vào cổ tay của Chuuya-sama. Khi ngài lấy được mẫu máu, chiếc hộp giải phóng áp suất âm với tiếng vút. Biểu cảm của Chuuya-sama hầu như không thay đổi.

Người bảo vệ cũng thực hiện xét nghiệm máu trên cổ tay của cậu Shirase. “Ui cha! Au, đau khiếp! Đừng có làm phiền tôi nữa! Nếu nó đau như thế thì anh phải nói ngay từ đầu chứ!" Cậu ấy đang đau đớn vật lộn.

Tiếp theo đến lượt tôi đi xét nghiệm máu. Có âm thanh của áp suất không khí khi kim gãy.

"..." Ánh mắt của người bảo vệ chạm ánh mắt tôi.

Cả người bảo vệ cầm bộ lấy mẫu máu lẫn tôi đều không nói một lời.

Người lính canh đã dùng bộ dụng cụ dự phòng của anh ta để chích vào chân, cổ và hông của tôi, ở mọi nơi không bị che đi bởi quần áo. Tất cả chúng đều bị vỡ.
Xung quanh nhà ga bắt đầu ồn ào hơn chút. "Mang cho tôi một con dao!" "Chúng ta có cưa không?!" (…) Số người đông dần lên. Tất thảy người bảo vệ cùng nhau tới để thử lấy mẫu máu của tôi. Đều vô ích cả.

Cuối cùng khi họ không còn cách nào khác, những người bảo vệ nhìn tôi, thở hổn hển vì kiệt sức. Tôi đứng sững người, mặt không chút cảm xúc chờ họ lấy máu.

Họ khó hiểu đứng trong im lặng. Tôi duỗi thẳng cổ cho đến khi các khớp lộ rõ. Sau đó, tôi quay mặt về phía họ và di chuyển đầu qua lại khi đang tản bước. "Tui là một con chim bồ câu."

"Uwaaaaaaaa !!" Những người bảo vệ ngã về phía sau.

"Đừng có trêu họ!" Chuuya-sama kí sau đầu tôi.

Tất nhiên là, sau khi nhận được giấy phép từ trụ sở an ninh, tôi đã được miễn xét nghiệm máu và được phép đi tiếp. Một trong số các lính canh dẫn chúng tôi đi vào sâu hơn.

Ngạc nhiên thay, cơ sở vật chất bên trong chẳng có gì đáng kể. Chỉ có mỗi cái hành lang trắng xóa, hai bên là mười hai cánh cửa không đánh số Khi chúng tôi rẽ góc ở cuối con đường, lại xuất hiện hàng lang khác gồm mười hai cánh cửa y chang. Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán. Lối thiết kế này khiến những kẻ đột nhập sẽ khó lòng tìm được chính xác thứ chúng cần. Hành lang dạng này thường có nhiều ngã rẽ, nên nếu có đấu súng nổ ra thì cũng rất chật vật để theo dõi.

Về cơ bản, vì đây là một cơ sở bí mật, nên nếu có kẻ đột nhập được vào và cướp đi gì đó thì sẽ rắc rối lắm. Đi đến cuối hành lang, chúng tôi đụng phải một bức tường chỉ mở ra khi người lính táy máy gì đó với thiết bị đầu cuối, rồi mới tiếp tục tiến vào được (tôi đã biết rằng còn không gian đằng sau bức tường nhờ quét dữ liệu).

Phần cuối căn phòng, trông khá rộng rãi, dường như là phân khu nghiên cứu. Rồi chợt có nhiều người đi lại hơn. Những nhà nghiên cứu trong lớp áo trắng cuống cuồng chạy tới chạy lui trong hành lang. Một số thì cự cãi với đồng nghiệp, một số dụi mắt như vừa mới tỉnh giấc, còn số khác lại vội vò đi mảng cà phê họ làm dây ra áo, dường như họ đã thức trắng ba đêm.

Lực lượng quân đội, cơ quan cảnh sát, và các tổ chức phi pháp ở mỗi nơi trên thế giới đều có những nét đặc sắc riêng, nhưng vì lý do nào đó, các phòng thí nghiệm lại luôn giống nhau. Không có nhiều khác biệt giữa nơi này và Anh Quốc. Đa số các nhà nghiên cứu đều ăn ở luôn trong phòng thí nghiệm, nên bầu không khí vẫn thoải mái, bất kể họ đang nghiên cứu cái gì. Khi đang nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt, chúng tôi bị các lính canh giục đi tiếp bằng họng súng.

“Đừng có dừng lại rồi nhìn chòng chọc thế. Không mấy ai được mời lại hứng thú với những gì đang diễn ra ở đây đâu.”

“Thế à? Hừm, nhưng có gì to tát đâu chứ…” Shirase càu nhàu vài câu.

Tôi cẩn thận thu thập dữ liệu và xác định được mấy thứ. Đây có vẻ là phân khu nghiên cứu của quân đội, chuyên về khảo cứu các siêu năng lực, được dựng lên từ trước cuộc Đại chiến. Sau khi phân tích cuộc trò chuyện giữa những người chúng tôi lướt qua, điều đó đã khá chắc chắn. Tôi muốn thu nhiều thông tin hơn, nhưng đây đúng là một cơ sở quân đội bí mật. Mọi bảng điều khiển dùng để truy cập thiết bị điện tử đều có phương tiện phòng ngừa hack, nên chúng từ chối mọi liên kết từ bên ngoài. Tôi sẽ cần kha khá thời gian để xâm nhập vào đó.

Nhưng cho đến thời điểm hiện tại, những thông tin tôi thu thập được đã là đủ rồi. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi cất tiếng.

“Tôi đang nghĩ thế này, Chuuya-samab—” Tôi đi kề sát bên Chuuya-sama và hạ giọng. “— về lý do khiến giáo sư N trở thành mục tiêu. Có thể là giáo sư N có chứng cứ rằng ngài  là con người chăng?”

“Hả?” Chuuya-sama ngạc nhiên quay đầu sang. “Sao ngươi lại nghĩ thế?”

Tôi tiếp tục nói trong khi vẫn đang nhìn vào nhật ký dữ liệu ước tính đã tích lũy được. “Chúng ta không biết được ngài là một con người hay một chuỗi phép tính nhân tạo. Verlaine nói ngài chỉ là một chuỗi phép tính thôi, nhưng gã lại không đưa ra chứng cứ gì chắc chắn. Ta chỉ đang tin tưởng một lời nói suông thôi. Nhưng nhỡ Verlaine nói dối thì sao? Nếu thế, hẳn gã phải muốn loại bỏ những người biết được sự thật. Sự thật rằng cậu là một con người ấy. Dù sao thì, nếu cậu biết được sự thật, ngài sẽ chẳng có lý do gì để phải đi theo hắn. Vậy nên Verlaine mới chọn thủ tiêu giáo sư N…Như thế có hợp lý không?”

“Thế sao Verlaine lại nói dối?”

“Vì gã không thể thuyết phục ngài.” Tôi tự tin về điều đó. “Gã cần ngài vì lý do nào đó, có thể do ngài cũng là một người sở hữu năng lực điều khiển trọng trường do một phòng thí nghiệm của quân đội trao cho. Nhưng kể cả khi gã bảo rằng ‘Hãy bỏ đám Mafia lại và theo anh nào’, thường thì ngài sẽ chẳng đi cùng gã đâu.”

“Nói cách khác…Việc N trở thành mục tiêu ám sát là bằng chứng cho thấy ta là con người?”

“Vâng.”

Chuuya-sama có vẻ cân nhắc những lời vừa nghe. Ngài lia mắt đến bức tường, gãi trán, gãi mũi, rồi khoanh tay. Sau đó ngài lại ôm mặt, giấu đi biểu cảm của mình. Tôi nghe tiếng thở nhỏ nhặt thoát ra từ miệng ngài.

Ấy là tiếng cười.

“Phì, haha…Cái quỷ gì thế, đồ ngốc này?” Giọng ngài nhỏ và rệu rã. “Ngươi đang bảo ta rằng sau tất cả thì ta vẫn là con người ấy à? Hừ, ta đang dần có hy vọng trở lại này, thật ngu ngốc…”

Tôi cũng cười. Không hiểu sao tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi từ lần cuối tôi thấy Chuuya-sama cười.

“Ngươi đang nhìn gì đấy?” Chuuya-sama lườm tôi qua vai, như thể để giấu đi gương mặt mình. “Cười cái gì? Ta không nghĩ cụ thể cái gì đâu nhé.”

“Tôi cũng đang không nghĩ gì cả.” Tôi là một cỗ máy xuất chúng mà, tôi có thể điềm nhiên nói dối đấy chứ.

“Thế sao ánh mắt ngươi lại trông như vậy?”

“Mắt ư? Mắt không phải cơ quan có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ mà.”

“Ta hiểu được ngươi rồi đấy nhé.” Chuuya-sama mắng tôi như thể vừa bị chọc tức. “Ngươi nói thế là có mục đích đúng không?”

Tôi bị phát hiện rồi sao? Chuuya-sama quay phắt lưng, buộc bản thân bước dài chân hơn, và bắt đâu đi với tốc độ nhanh hẳn.

“Dù sao thì, ta nghe thế thôi! Haa, có vẻ công việc hôm nay sẽ dễ dàng lắm đây!” Chuuya-sama nói lớn mà chẳng nhắm vào ai cụ thể. Ngài bước đi vẻ nhẹ nhàng, và gương mặt tôi tự động vẽ ra một nụ cười.

***

Điểm dừng tiếp theo của chúng tôi là một cánh cửa.

Người lính canh ấn nút gọi trên cánh cửa, rồi nêu lý do tìm đến. “Vào đi,” có tiếng đáp lại và cửa tự động mở ra. Giọng nói đó, chất giọng đáng xấu hổ đó, giống y như giọng nói đã hack vào cơ quan phát âm của tôi. Đằng sau cánh cửa là một văn phòng rộng. Cửa sổ cuối phòng là một màn hình tổng hợp, hiện trên đó là bãi biển đầy cát ven bờ sóng, dù cho chúng tôi đang ở dưới lòng đất. Có đôi giá sách bằng gỗ sồi cao ngất ở hai bên tường, trên giá là đầy những cuốn sách chuyên môn từ khắp thế giới. Một người đàn ông nọ nằm ườn ra trước cái bàn làm việc kiểu cổ được đặt ở cuối phòng.

Người kia đang làm gì đó dưới một cái hộp cỡ khủng, nên chẳng thể nhìn thấy nửa người trên của ông ta. Chúng tôi chỉ thấy được nửa người dưới, cái đế giày, và những ngón chân đang hướng lên trần nhà.

“Xin thứ lỗi, các vị có thể đợi ta một lát chứ?” Ông ta nói với chúng tôi bằng cái đế giày. “Ta tốn nhiều thời gian để sửa cái bể cách ly cho thí nghiệm này hơn đã tưởng. Cái bể này vốn được định là sẽ tạo ra một trạng thái nhận thức biến đổi, trong khi thúc đẩy nguồn năng lực tạo ra, nhưng mà… chức năng đo lường cốt yếu lại tương tác với dung dịch magie sunfat trong bồn. Tôi đang cố thay thế máy dò phát xạ positron bằng tia gamma thành một thứ khác chuẩn xác hơn.”

“Sao ông không thử lắp một thiết bị đánh dấu hoạt động nội mạch thay vì cứ chú tâm vào một chức năng đo lường cục bộ?” Tôi lên tiếng đề xuất.

“Đã thử rồi.” Ông ta đáp lại bằng giọng hồ hởi. “Nhưng mà lần này, năng lực tiềm ẩn trong đối tượng thí nghiệm bắt đầu chống đối rồi. Cơ thể con người vô lý lắm, đâu như của cậu…Được rồi, thế này là ổn.”

Đôi giày - hay đúng hơn, người chủ của đôi giày chui ra từ dưới chiếc hộp như thể nó là một cái quan tài. Ông ta vừa lau tay vừa cười với chúng tôi.

“Giờ thì, nói chuyện thôi nhỉ? Ta khá chắc là các cậu có vài lời muốn hỏi đấy, và ta sẽ cố hết sức để trả lời được cho các cậu. Hãy coi nơi này như bến đỗ cuối cùng trong cuộc hành trình của mình…”

Khuôn mặt ấy. Không còn nghi ngờ gì nữa.

“Gương mặt ông…” Chuuya-sama nói bằng giọng cứng rắn. “Trông ông y hệt ông ấy.”

Chuuya-sama vừa nhìn đăm đăm vào người kia vừa lấy ra một bức ảnh từ túi áo trước ngực mình. Đó là ảnh chụp ở một bãi biển nào đó. Chuuya-sama năm tuổi đang nắm tay một người đàn ông trẻ mặc kimono truyền thống bằng lanh. Người đàn ông kia nheo mắt trong khi miệng mỉm cười vui vẻ, có lẽ là vì ánh sáng lóa mắt của tà dương.

“Ta chịu trách nhiệm chủ trương dự án Arahabaki mà. Bí danh ‘N’ là do quân đội đặt cho, lấy từ chữ cái đầu tiên trong từ Nakahara. Nói cách khác…” Người đàn ông trẻ trong bức ảnh trông y hệt nhà nghiên cứu đang đứng trước mặt chúng tôi.

“Ta là cha của con.”

***

Đoạn phim trên màn hình chiếu ảnh một đồng xu vàng. Mặt trước khắc hình chú cáo còn mặt sau thì là vầng trăng. Một đồng xu tuyệt đẹp, chỉ là có gì đó man mác buồn.

Ai đó đang nghịch đồng xu trong tay. Người đó có vẻ còn trẻ, nhưng tất cả những thứ nằm sau cánh tay đó đều bị che đi vì nằm ngoài màn hình, nên cũng chẳng có cách nào để xác định.

Người đó nói bằng một giọng như đang hát.

“Bởi nỗi sầu hoen ố này đây
Không nguyện ước, chẳng cạnh cầu chi hết
Bởi nỗi sầu hoen ố này đây
Khi bạc nhược, mộng mơ về cái chết.”

Đó là một khổ thơ nghe là lạ. Lời thơ chẳng nhắm vào một ai đó cụ thể, mà tạo ra cảm giác rằng chúng sẽ cứ rơi mãi chẳng dừng vào một khoảng vô định dưới chân người. Khi những câu thơ đó cất lên, đồng vàng bắt đầu tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ dị.

Màn hình đột nhiên chuyển tiếp.

Người ban nãy cầm đồng vàng giờ trông nhỏ thó nơi chính giữa màn hình. Tôi vẫn không thể nhận ra đó là ai. Thứ duy nhất mà tôi thấy được là căn phòng thênh thang một cách kỳ quặc bị quây quanh bởi những bức tường bê tông lớn.

Ánh sáng từ đồng xu chuyển từ sắc trắng sang một màu đỏ khiến người ta phải dè chừng, rồi che phủ cả màn hình.

Màn hình chuyển tiếp lần nữa.

Đoạn phim tiếp theo là ở một phòng quan sát trông ra sảnh lớn. Một trong những bức tường của căn phòng đó được làm từ kính acrylic dày, và không những vậy, còn thấy được ánh sáng từ đồng xu kia.

“Xác nhận có sự giải phóng năng lực từ sâu thẳm trong đối tượng. Bắt đầu các thủ tục từ 8-0-6 đến 8-7-2.” Trong phòng có hơn mười nhà nghiên cứu đang tính toán cẩn thận từng chút một ở bàn.

“Xác nhận có sự tăng thêm của năng lực. Đường chỉ độ tăng vượt quá 320% so với giá trị khả ứng.”

“Đừng ngừng lại vội.” Trên màn hình, ánh sáng từ đồng xu càng ngày càng bừng lên. Nó lờ mờ rọi lên mặt những nhà nghiên cứu đang quan sát.

Ánh sáng kia bắt đầu lay động. Nó chuyển từ sắc đỏ tươi sang màu đen tuyền, nuốt chửng mọi ánh sáng khác.

“Các cơ quan tiếp nhận trong máy đo quang phổ tia gamma đã vượt quá giới hạn. Nhiệt độ phòng đang tăng lên.” Không gian trong chính căn phòng đang bắt đầu thay đổi. Ván sàn chợt bung ra tạo thành những tiếng răng rắc, đồng xu đang hút lấy chúng. Trước khi có thể đâm đến chỗ đồng xu, những tấm ván sàn đã bị nghiền nát bởi trọng lực, cứ nhỏ dần đi cho đến khi biến mất như tro bụi.

Không lâu sau đó, cả khung cảnh cũng bắt đầu biến dạng.

“Biến dạng không gian nhận thấy được bằng mắt thường. Các thiết bị đo lường từ số 2 đến 6, 10, và cả 14, đã bị hư hại!”

“Các dấu hiệu sinh tồn của đối tượng đang trong tình trạng nguy kịch - không, đối tượng đã ngừng tim rồi!” Tường và sàn trong không gian rộng kia đã bung ra, hết cái này tới cái kia tông về phía nguồn sáng nọ. Căn phòng chẳng còn giữ được dáng vẻ ban đầu nữa.

“Dừng thí nghiệm! Đổ nguồn nước khẩn cấp vào!” Không gian co lại ngay lập tức. Căn phòng méo mó đi, hướng về phía người đang cầm đồng xu.

Tác động xảy đến trong giây lát. Tấm kính acrylic - thứ ngăn cách các nhà nghiên cứu khỏi phòng thí nghiệm - rung lên dữ dội trước khi vỡ tan thành nghìn mảnh, rồi trôi nổi trong không trung.

Ai đó hét lên.

Rồi tất cả vụt tắt.

(Khúc này nếu không có page Bungou Stray Translators dịch chắc tôi cũng chả biết mình dịch thành cái gì luôn ;-;)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info