ZingTruyen.Com

Bungou Stray Dogs Light Novel 7 - STORM BRINGER

[CODE 2] Part 3

LuuDS01

1448 giây sau khi Chuuya-sama và tôi bước vào phòng thẩm vấn thì cánh cửa mở ra. “Xin phép nhé.”

Đó là vị thám tử với mái tóc xù đã bắt giữ Shirase. Ông thám tử đang cầm một chiếc hộp sứ chứa chất lỏng bên trong. Sau đó, ông ta ngồi ở phía bên kia của bàn làm việc, dùng đũa gắp những cục chất rắn dài và hẹp trong chất lỏng — thành phần chính của chất rắn là tinh bột, gliadin và glutenin — sau đó bắt đầu ăn nó.

Ông nhìn lên khi nhận ra tôi đang nhìn ông ấy. “Sao hả, người ngoại quốc? Chưa thấy udon bao giờ à?” Ông thám tử nở một nụ cười chế nhạo rồi tiếp tục ăn. Hơi nước bốc lên từ thức ăn che kín cả mặt ông ta.

“Đồ ăn của bọn tôi đâu?” Chuuya-sama thẳng thừng hỏi.

“Ồ, cậu muốn ăn không? Tôi không nghĩ đồ ăn bình dân sẽ làm hài lòng một kẻ kiếm tiền từ đá quý bất hợp pháp đâu.”

Chuuya-sama khoanh tay lại và liếc nhìn ông ta. “Đá quý bất hợp pháp? Đừng có đùa với tôi. Tôi làm việc cho một nhà bán lẻ đá quý bình thường được cấp phép. Muốn xem thẻ căn cước của tôi không?”

“Tôi không cần xem thứ căn cước giả của cậu.” Ông thám tử ngả đầu và cười. “Nhân tiện, anh chàng ngoại quốc này là ai thế?” Ông ta vừa nói vừa chĩa đôi đũa về phía tôi.

Chuuya-sama không trả lời mà chỉ nhún vai. Ông thám tử nhìn tôi. “Này, Chuuya. Vì lợi ích của cậu, tốt nhất những gì được nói ra ở trong căn phòng này không nên được tiết lộ ra bên ngoài.”

“Rất vui được gặp ông. Tôi là một cỗ máy đến từ Châu Âu…”

“Chuyện này sẽ nghe hơi ngu đấy, ông thám tử.” Chuuya-sama ngắt lời tôi. “Nhưng tên này là người mới gia nhập hôm nay. Anh ta là một gã kỳ lạ luôn nghĩ mình là robot từ khi bị đập đầu trong một cuộc ẩu đả. Tôi nhận anh ta dưới trướng mình vì nghĩ gã này thật hài hước. Có gì phàn nàn không?”

“Không nhưng, tôi thực sự là một cỗ máy có hiệu suất cao.”

“Thuộc hạ của cậu? Tôi hiểu. Trong trường hợp đó, còn quá sớm để đưa anh ta vào một nơi tuyệt vời thế này. Chúng tôi sẽ tiễn anh ấy đi.” Ông thám tử đứng dậy và gõ cửa. “Mở ra.”

Đột nhiên một người cảnh sát cao lớn lặng lẽ tiến vào phòng, anh ta nắm lấy cánh tay tôi và dẫn tôi ra ngoài. Tôi mở miệng ra chực phản đối, nhưng từ khoé mắt của mình, tôi có thể thấy tín hiệu của Chuuya-sama.

Ở dưới chiếc bàn, Chuuya-sama đang uốn cong ngón trỏ và chỉ ra bên ngoài căn phòng. Sau đó hất cằm ra bên ngoài một cách đầy ẩn ý trong khi vẫn đang nhìn tôi. Ngài ấy đang lộ liễu gửi cho tôi những gợi ý hình thể.

Ngài ấy hẳn muốn tôi làm gì đó mà những người trong căn phòng này không thể biết. Đó là lý do vì sao ngài ấy bịa ra một câu chuyện và cố gắng đẩy tôi ra khỏi đây.

Hừm.

Nếu vậy thì, chỉ có một việc tôi có thể làm thôi. “Xin lỗi vì đã xen vào.” Tôi ngoan ngoãn cúi đầu và rời khỏi phòng thẩm vấn với anh cảnh sát.

Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng, chúng tôi bắt đầu di chuyển.

“Xin thứ lỗi, anh cảnh sát.” Tôi cất lời khi đã đi được khoảng mười bước. “Anh nghĩ sao nếu một người cong ngón tay hai lần và chỉ ra ngoài?” (10 điểm thẳng thắn nhưng 0 điểm giữ bí mật)

“... Hả?” Anh cảnh sát quay đầu về phía tôi.

“Ý tôi là, khi ai đó cong ngón tay của họ hai lần…” Tôi đã suy nghĩ một chút trước khi nói tiếp.

Chuuya-sama ngầm ám chỉ tôi phải ra ngoài, điều đó có nghĩa rằng ngài ấy muốn tôi làm gì đó ngoài này. Tuy vậy, chính Chuuya-sama cũng không thể rời khỏi phòng thẩm vấn. Hiện tại, chúng tôi đang cố gắng đưa Shirase đi. Nếu chúng tôi không thể đưa cậu ta từ nhà giam đến một nơi an toàn khác, cậu ấy sẽ bị ám sát trước cả khi chúng tôi kịp giăng bẫy. Nhưng cảnh sát thành phố đã phát hiện ra chúng tôi định đem Shirase đi. Thế nên họ mới bắt Chuuya-sama vào phòng thẩm vấn.

Tôi hiểu rồi.

“Đã rõ.” Tôi đột ngột nói, khiến cho anh cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

“Rõ cái gì?”

“Chỉ dẫn từ ám hiệu của ngài ấy. Nó có nghĩa rằng Chuuya-sama đang tập trung sự chú ý của cảnh sát vào mình để tôi có thể đột nhập vào phòng giam và giải cứu Shirase.”

“A, tôi hiểu, phòng giam.” Anh cảnh sát gật đầu . “...Hửm? Phòng giam?”

Chết thật. Có vẻ anh ta để ý rồi. Không thể để như vậy được. “Anh cảnh sát, đằng kia là gì?” Tôi chỉ về phía sau anh cảnh sát. Theo phản xạ, anh ta quay lại để nhìn. Quả là một người đàn ông chất phác.

Tôi tiến lại gần hơn, để ngón tay lên gần má của anh ta và giữ nó ở một vị trí ở chế độ chờ.

“Ở đó chẳng có —” Trong khi đang nói dở câu, ‘Ở đó chẳng có gì.’, anh ta quay đầu lại, má chạm thẳng vào đầu ngón tay của tôi.

Một chiếc kim tiêm cực nhỏ đã được lắp đặt dưới đầu ngón tay của cỗ máy này, bắt đầu tiêm thuốc an thần vào vị trí bị đâm. Phản ứng hạ huyết áp xảy ra khiến cho anh ta nhanh chóng bất tỉnh. Tôi giữ lấy người anh ấy bằng cả hai tay để anh ấy không ngã xuống sàn nhà. Tôi bắt đầu quét khu vực xung quanh. Có vẻ là không ai đã thấy hay nghe được bất cứ thứ gì.

“Hãy trật tự khi ở trong đồn cảnh sát.” Tôi dựng người anh ấy lên và cười.

* * *

Chuuya ngồi, vẻ mặt khó chịu rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt cậu.

Cậu chống khuỷu tay lên bàn và nheo mắt nhìn bức tường bẩn thỉu qua đôi mắt khép hờ. Cậu chẳng thể làm gì để lôi người thám tử khỏi bài phát biểu dài dằng dặc với chủ đề, ‘Đó là những gì tôi nghĩ đấy’.

“Udon có mọi thứ người ta cần trong cuộc sống. Cậu đã có quá nhiều tiền của trong khi vẫn còn rất trẻ. Những người đã đánh đổi máu, mồ hôi và nước mắt cho công việc và phải liên tục đối mặt với tình trạng trì trệ và việc tăng lương như những miếng chả cá và tempura trên bát mì udon, hay đúng hơn, điều tôi muốn nói là sự chăm chỉ sẽ được đền đáp, chưa kể..."

Chuuya đã từ bỏ việc nhìn vào kim đồng hồ và bắt đầu tự hỏi mình đã nghe bài diễn văn này bao lâu rồi. Người thám tử nói rất dài, hệt như một bài giảng, nhưng tệ nhất là không đi vào vấn đề. Ông ta đi từ việc rút ra một bài học từ cuộc đời mình rồi dừng lại giữa chừng để phàn nàn về nó, chen ngay vào giữa đó để hồi tưởng về những ngày xưa, sau đó lại giảng giải. Ông ta cứ nói lòng vòng, lặp lại những câu chuyện giống hệt nhau nhiều lần, tuy vậy các chi tiết có vẻ nhỏ nhặt đến mức kỳ quặc. Ấy vậy, Chỉ khi người thám tử này lặp lại những câu chuyện kia, đôi mắt của ông ta mới sáng bừng lên đầy thích thú, như thể mình đang tiết lộ sự thật của thế giới này lần đầu tiên.

“Đó là những gì tôi đã nghĩ khi được nhận vào nơi này Một tiền bối của tôi đã nói rằng một tiền bối khác đã bôi quá nhiều dầu gội lên tóc và khiến chúng dính vào nhau... “

Chuuya không hề nghe. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm ở giữa khoảng không và đơn giản là đang chịu đựng. Dù sao đây cũng là một cuộc tra khảo dưới tinh thần tự nguyện. Cảnh sát không có lệnh bắt Chuuya vì vậy họ không có quyền giam giữ cậu. Theo lối nghĩ của cậu, Chuuya hoàn toàn có thể ngó lơ người thám tử, đứng dậy và rời đi mà không phải suy nghĩ. Nhưng cậu đã không làm thế. Mục đích của cậu là câu giờ cho Adam giải cứu Shirase. Cho đến lúc ấy, Chuuya phải hướng sự chú ý của người thám tử về phía mình.

Và vì thế, Chuuya đành phải chịu đựng. Tôi chỉ đơn giản là một hòn sỏi vô tình bị cuốn vào vụ này, cậu tuyệt vọng nói với chính mình trong khi người thám tử vẫn liến thoắng.

“Cậu hiểu ý tôi chứ? Khi tôi ở tầm tuổi cậu, tôi đã trở nên khổ sở rồi.” Vị thám tử gật đầu với vẻ mặt đắc thắng. “Tôi luôn đói khát vì không có công việc đàng hoàng. Khi ấy anh trai của tôi không thể chịu được cảnh tượng này nữa, và bằng cách nào đó, giới thiệu cho tôi một công việc an ninh, nhưng nó khá khắt khe. Tôi chắc rằng cậu có thể tưởng tượng được. Những đồng nghiệp của tôi hoặc bỏ việc ngay lập tức hoặc từ bỏ vị trí của họ, nhưng tinh thần của tôi đã giúp tôi vượt qua. Phải, những gì cậu cần chỉ là chút gan dạ…”

“Này,” Không chịu nổi nữa, Chuuya mở miệng. "Ông sẽ tiếp tục kể câu chuyện nhàm chán này đến khi nào?”

Người thám tử nhướn mày, sau đó cười phá lên như thể đã chờ việc này từ lâu. “Hãy cho tôi một chữ ký duy nhất và cậu có thể đi. Tất nhiên là cùng với anh bạn Shirase của cậu.” Vị thám tử lấy ra một tập hồ sơ từ túi áo vest và trượt nó qua phía bên kia bàn.

Chuuya im lặng.

Đó là một lá thư đồng thuận về một cáo trạng bổ sung và hợp tác để thu thập bằng chứng. Nói cách khác, nó là tài liệu cho thấy cậu đã đồng ý với thỏa thuận biện hộ, và để đổi lấy việc bác bỏ cáo buộc chống lại cậu và Shirase, Chuuya phải nói cho họ một bí mật.

Một bí mật mà chỉ Chuuya mới biết — HAY, thông tin mật về nội bộ Mafia Cảng

“Ông muốn tôi phản bội Mafia?” Chuuya trầm giọng hỏi.

“Cậu không muốn bỏ lại bạn mình ở đây, đúng chứ?” Người thám tử cười, nhưng ánh nhìn của ông ta rất sắc bén. “Không quá phức tạp với tôi đâu…Đừng lo lắng. Tôi chỉ muốn một thứ thôi. Tôi muốn đánh sập một trong những đường dây buôn lậu của Mafia Cảng.”

Chuuya vô cảm nhìn người thám tử trước khi chuyển sang tập tài liệu. Vẻ mặt cậu đầy suy tư, rồi nhìn đăm đăm vào vị thám tử kia lần nữa. “Đưa tôi cây bút.”

“Tất nhiên rồi.” Người thám tử đưa cho cậu một cây bút máy và trong ô ký tên của thỏa thuận biện hộ, Chuuya nguệch ngoạc viết vài chữ cái.

Người thám tử lén đưa mắt nhìn ô chữ ký. Ở đó có hai từ.

Có cứt. ( =) )

Chuuya ném cây bút máy lên bàn, khoanh tay ra sau đầu và ngả người xuống ghế. (Tôi thề là tôi 'không' cười đâu, thật đấy) Cậu gác chân lên bàn và nói, “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn bài giảng của ông.” Cậu bình tĩnh nói. “Xin hãy tiếp tục đi.”

Vị thám tử chết lặng.

Với đôi mắt cứng đờ như một tảng đá bị phong hóa giữa sa mạc, ông ta nhìn chằm chằm vào Chuuya.

* * *

Tôi đi thẳng đến phòng giam. Bây giờ làm sao tôi có thể đưa Shirase ra ngoài đây?

Tôi không thể nhờ cậy những nhà chức trách Châu Âu tại quê nhà, vì tôi đang giúp cậu ấy trốn thoát bằng phương thức bất hợp pháp. Nhưng đó không phải là vấn đề. Tôi biết về những quy trình của các cơ quan điều tra tại mỗi quốc gia. Hành lang dẫn tới phòng giam rất yên tĩnh. Không như sự ồn ào trong bộ phận điều tra, ở đây thậm chí còn không có người. Những bức tường màu kem sữa được lau sạch một cách tỉ mỉ, và những chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhà thì liên tục phản chiếu lại ánh sáng xuống khắp dãy hành lang. Thỉnh thoảng lại có những bảng thông báo màu xanh đậm về số vụ tai nạn xảy ra tháng này hoặc thông báo khám sức khỏe định kỳ. Đó là một hành lang đơn điệu, tẻ nhạt mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu trên Thế giới.

Sau khi đi qua dãy hành lang ấy, tôi đã đến được mục tiêu của mình. Shirase hẳn phải ở ngay trên thôi.

“Xin lỗi.” Tôi gõ nhẹ lên cửa sổ của văn phòng nhân viên bảo an ngay gần cánh cửa. Ngồi ở chiếc bàn ngay trong đó là Trưởng phòng bảo an. Người này có một thân hình cực kỳ rắn chắc mà bạn sẽ nghĩ rằng ông ấy đã vượt qua kỳ tuyển chọn chỉ với những khóm cơ của mình.

Dựa vào những gì tôi thấy, văn phòng bảo an có vẻ không quá lớn. Có một chiếc bàn, tám màn hình giám sát quay lại phía bên trong của nhà tù, và một chiếc máy tính để làm việc. Những chiếc chìa khóa tới nhà giam được treo một cách cẩn thận. Hệt như trường hợp của những căn phòng thiếu hụt ngân sách khác, nó trông thật mệt mỏi và buồn tẻ. Những bức tường, sàn nhà, bảng điều khiển và chính ông trưởng phòng.

Tôi nở một nụ cười. “Tôi đã được nhận lệnh để di chuyển tù nhân ở phòng mười tám, Shirase Buichirou.”

Người Trưởng phòng bảo an đặt khuỷu tay lên bàn và nhìn tôi. “Và cậu là?”

“Cỗ máy này — Xin lỗi, tôi là Adam Frankenstein, một điều tra viên từ Europole.” Tôi nói, và đưa cho ông ấy xem chiếc thẻ căn cước điều tra của mình (nó là hàng thật đấy). “Tôi đã nhận được lệnh để di chuyển tù nhân từ Thám tử Murase.”

Trưởng phòng bảo an nhìn nó với vẻ không mấy ấn tượng, như thể ông ấy cho rằng không có gì đặc biệt, rồi nói với giọng nói máy móc còn hơn cả tôi. “Và số lệnh di chuyển là gì?”

“Xin lỗi?”

“Tôi hỏi số của lệnh di chuyển là gì?”

Giọng điệu của ông ấy như thể vừa kết luận vừa bác bỏ. Tôi quay đầu sang bên, bồn chồn. “Aa, số của lệnh di chuyển. Phải rồi… Số của lệnh di chuyển. Ừm, tất nhiên là tôi có số của lệnh di chuyển.”

“Không cần phải nói ba lần đâu, thế nó là?”

“Số của lệnh di chuyển là 21988126.” Tôi cười toe toét.

Người trưởng phòng tiến đến chỗ chiếc máy tính để xác thực nó. Khi vẫn đang canh chừng ông ấy, tôi hack vào mạng lưới bên trong sở cảnh sát, chiếm lấy máy chủ email từ cửa sau mà tôi đã chuẩn bị khi ở trong phòng thẩm vấn và sao chép email được sử dụng cho những lệnh vận chuyển trước.

Tôi chỉ viết lại số để khoảnh khắc ông ấy tìm kiếm lệnh ở trong máy, nó sẽ hiện ra trên màn hình.

“21988126…Ừ, nó đây rồi.” Không nghi ngờ gì thêm, người Trưởng phòng bảo an sử dụng bảng điều khiển và mở cửa. “Một ngày tốt lành.”

Tôi cúi đầu chào và người trưởng phòng giơ tay đáp lại cho có lệ. Đây là lý do tại sao không thể tin tưởng được con người. Họ có rất nhiều khiếm khuyết. Nếu là một cỗ máy, họ sẽ chẳng bao giờ tin vào một trò lừa gạt như vậy. Tại sao máy móc luôn thua trong những bộ phim nơi họ cố gắng hủy diệt loài người nhỉ, tôi cũng chẳng biết nữa.

Nhưng lần này, điều đó đã có lợi cho tôi. Tôi trót lọt đi qua cánh cửa sắt và bước vào nơi có các buồng giam. Hành lang của dãy phòng giam khiến tôi liên tưởng đến một mạch điện. Các cánh cửa vào các phòng giam được xếp liền nha và sáng lên như một mô hình điện tử. Những bức tường bên trong nhà tù có hai màu, xanh lá cây nhạt và trắng, và có một vài đường kẻ trên đó cho thấy chiều cao của các tù nhân. Đó có lẽ là nơi cô độc nhất trong đồn cảnh sát.

Chúng tôi nhanh chóng đi đến buồng giam đang tìm. “Số 18, cậu đang được di chuyển. Ra ngoài ngay.” Người cai ngục được giao nhiệm vụ trông chừng Shirase mở khóa phòng giam.

Shirase đang ngồi trên một tấm nệm bên trong phòng giam. Cậu ta nhìn vào tôi với vẻ mặt hoảng hốt. “Anh là người đi cùng Chuuya…Làm sao anh vào được đây?”

“Shirase, đi thôi.” Trong khi tôi nói câu đó, Shirase mang trên mặt vẻ buồn rầu và lảng mắt đi.

“Hừm. Thôi cảm ơn.” Shirase nhìn xuống sàn nhà. “Sao chứ, Chuuya đã nhờ cậu làm chuyện này à? Không may rồi, tôi ở đây vì tôi muốn vậy.”

“Đó là một lời nói dối.” Tôi nói. “Tôi đã phát hiện nếp nhăn trên mũi và môi trên của cậu nhấc lên. Đây là biểu hiện điển hình của con người khi tiếp xúc với những việc làm họ khó chịu. Ngoài ra, hành vi ‘đặt tay lên cổ’ là một việc nhằm xoa dịu cảm giác lo lắng, chính nó đã chỉ ra rằng cảm xúc của cậu đi ngược lại với những gì cậu đang nói. Hơn nữa, hành động hướng mắt xuống sàn ngụ ý cậu đang giữ trong lòng những cảm xúc như cảm giác bị cô lập, sự tự ti, và hối hận. Tóm lại, cậu thấy sợ tình huống mà mình đang trải qua.”

“Tôi…Tôi không sợ!” Shirase hét lên.

Qua khóe mắt, tôi có thể thấy người cai ngục đang đứng đợi ở lối vào liếc về hướng này. Hừm. Chúng tôi phải ra khỏi đây trước khi họ trở nên nghi ngờ.

“Chúng ta không có thời gian đâu.” Tôi bình tĩnh nói. “Tôi sẽ lắng nghe mọi lời phàn nàn về tôi hay Chuuya-sama, một khi chúng ta đã đến nơi an toàn. Bây giờ, cậu chỉ cần đứng dậy và đi theo tôi thôi. Tôi không nghĩ việc đó là quá khó khăn cho một con người đâu.”

“Tôi nói là không!” Shirase khoanh tay lại và nói. Việc khoanh tay cũng là một hành vi từ chối điển hình. “Tôi không thích anh, và tôi cũng không thích tình huống này.
Mặc dù phần lớn là vì tôi không thích việc những khẩu súng tôi thu thập được bị tịch thu! Không phải đó là vì các người đã đến à? Anh định chịu trách nhiệm thế nào đây?

Việc những khẩu súng của cậu ta bị tịch thu không phải lỗi của chúng tôi. Nhưng rõ ràng, bây giờ thành lỗi thành của tôi rồi.

“Mà tại sao tôi lại bị cuốn vào mớ rắc rối của mấy người nhỉ? Tôi chẳng làm gì để bị ám sát cả! Trước hết hãy xin lỗi tôi đi, xin lỗi ấy! Sau đó trả lại mấy khẩu súng của tôi đây! Tôi là vị vua tương lai, mà một vị vua thì không di chuyển đến khi nhận được sự tôn trọng!”

Tôi bình tĩnh lắng nghe những yêu cầu của cậu ấy.

Tuyên bố của Shirase hoàn toàn vô lý. Và dù tôi có thể chỉ ra những điểm vô lý ấy, bởi tôi là chiếc máy tính tự điều khiển mới nhất, tôi không cần phải đưa ra lời biện luận chi tiết về lời cằn nhằn dai dẳng của cậu ta. Đúng, tôi hoàn toàn bình tĩnh.

“Được thôi, Shirase.” Tôi gật đầu và cười. “Cậu có thể làm những gì cậu muốn. Cậu hoàn toàn tự do để có sức mạnh, yêu cầu lời xin lỗi, và tin tưởng rằng mình là một vị vua. Nhưng, tôi cũng có sự tự do tương tự. Tôi có thể đi về nhà và bỏ cậu ở đây, lập chiến lược mới và đọc một bài báo đưa tin về cách cậu bị giết ở trong tù. Tôi chắc rằng mục tiêu tiếp theo sẽ hiểu chuyện hơn cậu nhiều.”

Tôi xem lại nguồn cung cấp dữ liệu nội bộ của mình. Mô-đun tái hiện những cảm xúc phi logic đang hoạt động. Nó có vẻ đang ảnh hưởng đến những lời nhận xét của tôi.

“Để tôi nói thẳng nhé. Cậu là người mà tôi hoàn toàn không để tâm đến.” Tôi tuyên bố. “Nếu có thể, tôi sẽ cho cậu là một mối nguy. Dựa trên mô-đun đánh giá rủi ro của cỗ máy này, chúng tôi có cơ hội thành công cao hơn nếu không bảo vệ cậu và bỏ đi. Thế cậu nghĩ tại sao đến giờ này chúng tôi vẫn ở đây?” Tôi chạy chương trình chuẩn đoán dựa theo mô-đun tái hiện cảm xúc.

Nói một cách đơn giản, điều này tương tự với xu hướng cảm xúc 'tức giận'. Vì tôi khác với những con người khiếm khuyết, tôi có thể bỏ qua các tín hiệu được gửi về từ mô-đun tái hiện cảm xúc và ngắt kết nối với nó. Nhưng ở thời điểm này, tôi cảm thấy không muốn làm vậy. “Chỉ có một lý do khiến chúng tôi chưa bỏ rơi cậu mà thôi. Tôi có thể không quan tâm đến cậu nhưng Chuuya-sama thì khác.”

“Ch…Chuuya?”

“Đúng vậy.”

Shirase tỏ ra ngạc nhiên khi thái độ của tôi bất chợt thay đổi. “Tại sao Chuuya lại muốn bảo vệ tôi?”

Tôi đã được lệnh phải giữ im lặng, nhưng tôi thật sự muốn nói cho cậu ta biết. Một lần nữa, tôi quyết định tin theo xu hướng cảm xúc ấy. Đằng nào thì chính tiến sĩ đã nói rằng “Hãy làm theo trái tim của cậu.”

“Đơn giản thôi. Lý do Chuuya-sama tham gia vào Mafia là để bảo vệ tất cả những người thuộc Sheep.”

Shirase có biểu hiện nghi ngờ. Hẳn bộ xử lý dữ liệu của cậu ta đã không theo kịp. Tôi bắt đầu giải thích.

Một năm về trước, Sheep bắt tay với một tổ chức lính đánh thuê có tên DAG (Dịch vụ An ninh Gerhard) và phản bội Chuuya-sama, phế truất cậu ấy. Liên minh giữa Sheep và DAG đã khiến Mafia Cảng phải cảnh giác và để ngăn chặn sức mạnh của các cậu gia tăng, họ đã triển khai một đơn vị tiêu diệt. Đơn vị ấy được chỉ huy bởi một cậu nhóc có tên Dazai.

Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như những gì được định trước, đơn vị ấy sẽ tàn sát tất cả mọi thành viên của Sheep. Nhưng Chuuya-sama đã đưa ra thỉnh cầu với Dazai, yêu cầu cậu ta tha cho những người ở Sheep. Dazai-san đã đặt ra một điều kiện là Chuuya-sama phải gia nhập Mafia Cảng, và ngài ấy đã chấp nhận thỏa thuận đó.

Kết quả là Sheep chỉ bị giải thể và không ai bị giết. Để ngăn các cậu tụ họp lại, họ đã để các cậu ở những nơi khác nhau trên lãnh thổ đất nước. Nhờ ơn thỏa thuận của Chuuya-sama, những thành viên thuộc Sheep đều giữ được mạng sống, trong đó bao gồm cả cậu, Shirase. Đến giờ, thỏa thuận ấy vẫn được tiếp tục.

Chuuya-sama không thể rời Mafia vì nếu ngài ấy làm vậy, những chàng trai và cô gái ở Sheep sẽ bị giết. Với cậu, Shirase, cậu được giữ ở vùng ngoại ô Yokohama như một cách để nhắc nhở chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài ấy phản bội mafia.

“Có thể nói cậu chính là con tin.” Tôi lạnh lùng nói. “Tức là nếu cậu qua đời vì bất cứ lý do gì đi nữa thì sẽ bớt đi một lý do để Chuuya-sama ở lại Mafia…Cũng vì thế mà Verlaine nhắm đến cậu. Đó là suy luận của chúng tôi.”

Shirase chỉ nhìn tôi chăm chú mà không thốt lên một lời nào. Đây hẳn là lần đầu tiên cậu ta nghe được điều này. “Tôi không nghĩ là tôi đã nghe rõ…Ý anh là, Chuuya, cậu ta…Cậu ta bán đứng Sheep cho Mafia và được phép gia nhập…?” (Không ngờ có người IQ còn kém hơn cả tôi)

“Ngược lại mới đúng. Ngài ấy bị bắt phải gia nhập Mafia.” Tôi lơ đãng nhìn vào khoảng không. “Chuuya-sama đã thực hiện thỏa thuận ấy ngay sau khi bị phản bội. Ai đã đâm sau lưng ngài ấy — Chà, tôi nghĩ là cậu còn nhớ.”

Khuôn mặt của Shirase đông cứng lại như thể thời gian đã ngưng đọng.

“Một cỗ máy như tôi không thể hiểu được lý do đằng sau những cảm xúc của con người.” Tôi thẳng thừng nói. “Tôi chỉ có thể đánh giá dựa trên góc nhìn chung. Kể cả khi bị phản bội thì con người cũng không bỏ rơi những người họ quan tâm. Chuuya-sama là như thế. Đó cũng là lý do mà tôi nghĩ ngài ấy có thể là Vua Sheep. Tuy nhiên, cậu thì không thể. Cậu không có phẩm chất để làm vua.”

Hàm răng của Shirase phát ra âm thanh nặng nề khi chúng nghiến vào nhau. “Anh nói gì cơ? Tôi…Chết tiệt, muốn nói gì thì nói đi! Dù sao đi nữa thì anh vẫn nghĩ tôi là một thằng khốn nạn…Chúa ơi, một kẻ như anh… mà lại có thể nói như vậy…” Giọng nói của cậu ta không còn hướng đến tôi nữa, nó yếu ớt dần, rồi hòa vào hư vô và mất hút khi chạm mặt sàn.

Cảm xúc của Shirase như thể bị cuốn vào một vòng xoáy không đích đến. Mặt khác, tôi lại thấy rất nhẹ nhõm và tràn đầy sức sống. Đó quả là một việc làm tuyệt vời, việc xả hết những lời phàn nàn nào với một người chẳng thể phản bác lại.

Vì tôi đã xong việc với cảm giác nhẹ nhõm kia, tôi cắt đứt phản hồi từ mô-đun tái hiện cảm xúc. Với một tâm trí bình tĩnh và điềm đạm, tôi quay sang Shirase một lần nữa. “Giờ thì cậu đã hiểu tại sao Verlaine lại nhắm đến mạng sống của mình. Đó không phải một trò đùa hay nói quá, cậu chỉ là một người phù hợp để hắn giết. Và anh ta là sát thủ giỏi nhất thế giới. Trong tình thế bị động ở nơi không gian kín thế này, sẽ chẳng cần đến một giờ để giết cậu.”

Trong khi đang nói, tôi quét nhịp tim và nhịp thở của Shirase. So với trước đây, cảm xúc của cậu ấy đang dao động. Nó nghiêng về phía tốt nhiều hơn.

“Được rồi, Vậy thì tôi sẽ rời đi. Hãy cứ làm theo ý cậu. Nhưng trước hết, để tôi nói thêm một điều nữa. Tôi không biết gì về tiêu chuẩn người ta cần để trở thành ‘vị vua tương lai’, nhưng tôi biết thứ tiêu chuẩn mà những người không thể trở thành vua có —  Họ chỉ cần ở lại đây và bị giết vì họ không muốn dựa dẫm vào ai.”

Nói xong, tôi bắt đầu rảo bước. Tôi không hề nhìn lại mà chỉ đi bộ ở một tốc độ nhất định. Tuy vậy, tôi có thể nhận ra thứ gì đang xảy ra đằng sau lưng tôi mà không cần quét sonar. Một vài giây sau, tôi nghe được những tiếng bước chân hậm hực từ phía phòng giam đang tiến về phía tôi.

Tôi nhếch mép.

Nhiệm vụ hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com