ZingTruyen.Info

[Bungou Stray Dogs] Hoa nơi vực thẳm

Chương 5

roue_yu

0-1

Tôi cần thiết phải cứu người, tuyệt đối không thể để bọn họ chết ——

Bởi vì đó là lý tưởng. Đó là hình hài mà thế giới này nên có.

Quyết không thể để người chết đi. Ít nhất là ở trước mắt tôi, không thể thể để bất kì kẻ nào ——

39.

Tôi ngồi bên mép giường, nhìn Kunikida ngay cả hôn mê vẫn nhíu mày.

Tay hắn vừa mới động đậy một chút, nhưng lại không tỉnh dậy.

Hẳn là gặp ác mộng.

Bác sĩ nói lượng khí độc hắn hít phải rất ít, vài giờ nữa là có thể tỉnh lại, cần nghỉ ngơi thật tốt.

Nếu hắn không ra sức hướng về phía khí độc phát ra, căn bản sẽ không hôn mê bất tỉnh.

Có sự cho phép của bác sĩ, tôi đốt hương liệu trong phòng.

Hy vọng như vậy có thể giúp hắn ngủ an ổn một chút.

"Akari-chan ——"

"Hư."

Tôi dựng ngón tay ra vẻ giữ trật tự với Dazai vừa đẩy cửa đi vào.

Hắn khoa trương che miệng lại, vặn vẹo đi đến bên cạnh tôi, chỉ ra bên ngoài.

Tôi gật đầu, đứng dậy rời phòng bệnh.

40

"Thật không nghĩ tới, Akari-chan là dị năng giả nha." Dazai nhìn tôi, trên khuôn mặt còn mang theo tươi cười, "Trách không được vì sao phu nhân Yazawa lại muốn tìm công ty thám tử."

Câu khẳng định.

Người này phỏng chừng đã sớm đoán được vài phần.

Tôi không phủ nhận, chỉ là hỏi hắn vài người khác đã được chữa trị hay chưa.

"Cũng ổn, có hai người phải ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU." Dazai vô tội chớp mắt, "Năng lực của Akari-chan là gì?"

"Tôi cảm thấy không cần thiết phải nói cho anh."

"Này sẽ làm tôi thương tâm đó......"

"Làm bạn trai cũ thương tâm chẳng phải là chuyện tốt sao."

"......"

"Thật ra lúc trước tôi muốn nói với anh... Anh chẳng phải thích tự sát sao? Căn nhà kia cũng không tệ nha! Đứng lại đó, một khi độc khí lan tràn, anh không cần làm gì là được rồi."

"Biểu tình dù có nhẹ nhàng cũng che giấu không được nha." Dazai nói, "Akari."

"......"

Người này vạch trần tôi làm cái gì, nói hai câu vui đùa liền cho qua như lúc trước không tốt sao?

Tôi thu liễm ý cười, dư quang xuyên thấu qua cửa kính phòng bệnh nhìn Kunikida.

"Chọc phá người khác không phải thói quen tốt gì." Tôi nói, "Tôi cho rằng anh hiểu."

"Vâng vâng." Dazai vô tội chớp chớp mắt, "Thói quen xấu của Akari-chan cũng không ít mà."

41.

"Nạn nhân của sự kiện mất tích tại Yokohama đã được phát hiện, công ty thám tử vẫn đang trong quá trình điều tra ——"

Nếu tôi không sử dụng dị năng, có thể lôi Kunikida đi, nhưng bốn người kia khẳng định sẽ chết.

Đến lúc đó báo chí đưa tin đã có thể không phải cái gì nạn nhân được phát hiện, mà là nạn nhân tử vong, trách nhiệm sẽ đổ lên công ty thám tử.

Ừ.

Ảnh chụp kèm theo là cảnh Kunikida nỗ lực lay động nhà giam và nạn nhân giãy dụa trong sương độc.

Muốn bạn trai tôi gánh trách nhiệm? Không có cửa.

Nhưng mà...... Camera.

Tôi nhíu mày, nhớ tới Sasaki Nobuko.

Cái này làm cho tôi rất bực bội, cô ta cũng còn ở bệnh viện, mà tựa hồ còn có nạn nhân khác chưa tìm thấy.

Có bảy mươi phần trăm nắm chắc cô ta chính là kẻ chủ mưu.

Ba mươi phần trăm còn lại chỉ là lưu lại đường sống.

Còn phải xem rốt cuộc cô ta nói dối ở phương diện nào.

Công ty thám tử hai ngày này hẳn rất bận, Kunikida được mang về, năng lực của bác sĩ Yukiko là chữa trị, khá hơn nhiều so với ăn vạ ở bệnh viện.

Nếu một màn nạn nhân bị bao phủ bởi độc khí bị tuôn ra ngoài, như vậy chắc chắn sẽ có người chỉ trích công ty thám tử quá mức xúc động, người nhà cũng khẳng định sẽ tố khổ.

Lòng tôi nói, chẳng phải đã cứu được rồi sao?

Chẳng lẽ ngỏm hết thì mấy người vui nổi?

Ngón tay mơn trớn ảnh chụp trên mặt báo, dừng lại trên người Kunikida.

Ừm, kĩ thuật nhiếp ảnh cũng không tệ lắm.

Chụp rất đẹp trai.

Nghĩ như vậy, tôi ném tờ báo vào thùng rác.

42.

Trực tiếp đi hỏi Sasaki, cô ta khẳng định sẽ không thừa nhận.

Nhìn dáng vẻ cũng là một kẻ am hiểu nói dối ——

Hừm, dù sao cũng không lợi hại bằng tôi.

Tôi gọi điện cho Kunikida.

[Alo?]

"Là em nè."

[......]

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút.

Mấy chuyện phát sinh gần đây đều rất áp lực, hắn như vậy cũng không kỳ quái.

[Tôi ——]

"Dạo này rất bận phải không?" Tôi nói, "Trừ chuyện lần này, còn có nhiều công việc liên tiếp. Em biết không nên quấy rầy anh, nhưng anh là bạn trai em mà."

[......]

"Có thể sắp xếp thời gian không? Em muốn nói chuyện một chút."

[...... Được.]

Hắn nói.

[Tôi cũng có một số việc muốn hỏi em.]

43.

Thủ phạm tự xưng là Lam Sứ (người đưa tin màu xanh) ——

Thật ra tôi cảm thấy xác xuất cao nhất là Sasaki.

Nhưng tôi không nói cho Kunikida.

Hắn nha, một khi xúc động khẳng định sẽ trực tiếp đi hỏi người ta.

Ngồi ở bàn tròn uống trà sữa, tôi rốt cuộc đợi được bạn trai của mình ——

"A." Tôi vẫy tay với hắn, "Bên này!"

44

"......"

Kunikida trầm mặc nhìn tôi.

Tôi tiếp tục nhâm nhi thức uống, chờ hắn mở miệng.

Rốt cuộc, hắn lên tiếng.

"Akari...... Là dị năng giả?" Hắn nói.

"Rõ ràng." Tôi thản nhiên thừa nhận, "Xã hội này lớn như vậy, không phải dị năng giả nào cũng được biết đến."

"...... Không, ý tôi không phải thế, chỉ là có chút ngoài ý muốn." Kunikida đẩy mắt kính, "Cảm ơn ——"

"Sau đó?"

"——?"

"Anh không hỏi xem là năng lực gì sao? Hơn nữa, ngay cả người yêu còn phải cảm ơn thì quá khách sáo rồi." Tôi nói, "Em rất vui lòng nói cho anh."

Kunikida ngẩn người.

Hắn trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng đặt câu hỏi:

"Như vậy...... Năng lực của em là gì? Akari?"

Tôi vỗ tay một cái, cười tủm tỉm mà nhìn hắn.

"Hỏi rất hay." Tôi nói, "Năng lực của em tên【Hoa nơi vực thẳm】,

—— là năng lực ban phát vận rủi."

45

Năng lực của tôi là gì nhỉ?

Thật ra, so với đồ vật cụ thể, dị năng của tôi khá là... huyền học.

Sự tồn tại của dị năng đã rất mơ hồ, nhưng trái ngược với Kunikida - cụ hiện hoá, dị năng của tôi lại vô cùng, vô cùng ý thức hoá.

Hoa nơi vực thẳm.

Tôi nhớ rõ, trong kinh Phật, "vực thẳm" là ý chỉ địa ngục...... Nhưng chuyện này không liên quan gì tới tôi.

Năng lực của 【Hoa nơi vực thẳm】chia làm hai phần, "Nở rộ" cùng "Điêu tàn".

"Nở rộ" chấp chưởng may mắn, "Điêu tàn" chấp chưởng vận rủi.

Sử dụng dị năng đối với một mục tiêu nào đó, là có thể áp dụng may mắn hoặc xui rủi lên nó.

Tức làm người may mắn, hoặc gặp phải vận rủi.

Có hiệu quả ngay cả với sự vật.

Ở bệnh viện bỏ hoang, tôi sử dụng "Điêu tàn" với độc khí, như vậy vận rủi của độc khí là cái gì?

—— bị giải trừ hoặc là biến mất.

Cho nên sau khi phát động năng lực, hệ thống chữa cháy của bệnh viện phát nổ, hấp thu độc khí.

Nhưng tôi cũng nói, nó thật sự huyền học, cho nên tôi không xác định được hình thức hoạt động của nó rốt cuộc là như thế nào, thiên biến vạn hoá vô cùng.

Năng lực này khá mạnh, nhưng đồng thời cũng có điều kiện hà khắc.

Điều kiện này phụ thuộc vào bản thân tôi.

Khi tôi yêu một người, là có thể sử dụng "Điêu tàn".

Nhưng khi có người yêu tôi, mới có thể sử dụng "Nở rộ".

Đoá hoa địa ngục đáng chết này ——

Không tưới sẽ không cách nào nở rộ, có thể tùy thời héo khô.

46

Tôi giấu đi năng lực "Nở rộ", không nói cho Kunikida.

Bởi vì...... Nhiều năm như vậyㅡㅡ

Nhiều năm như vậy, năng lực "Nở rộ" này, chưa từng có một lần sử dụng thành công.

Tôi cũng không lại nghĩ tới ai đó sẽ yêu tôi.

oOo

Tác giả có lời muốn nói: Mở đầu 0-1 là nguyên văn tiểu thuyết quyển 1, ngôi thứ nhất của Kunikida.

.

Cô ấy vẫn luôn mong muốn bạn trai cho mình cảm giác an toàn rằng "Tôi có thể phát động dị năng", mỗi lần yêu ai đều là thật lòng, nhưng......

Dị năng luôn chỉ có thể phát động một nửa.

Cô ấy hiện tại vẫn theo bản năng tránh dùng đến "Nở rộ", cho nên cũng không biết cảm tình của Kunikida với mình rốt cuộc là như thế nào.

Còn tình thân......【 dị năng giả ít nhiều luôn có điểm yếu 】, điểm yếu của Akari là cái này.

Bởi vì "yêu" là chất dinh dưỡng, nếu bản thân không cách nào tiếp thu, không thể nuốt xuống phần dinh dưỡng này, tự nhiên cũng không thể nào sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info