ZingTruyen.Com

Bungou Stray Dogs Hoa Noi Vuc Tham

22.

Người đứng đắn luôn có một điểm đặc biệt, sĩ diện.

Da mặt mỏng.

Thấy mục danh bạ của tôi xong, hắn tựa hồ muốn chạy.

"Anh đã đáp ứng hẹn hò cùng em." Tôi nói. "Anh muốn đổi ý?"

"......"

Kunikida Doppo VS Yazawa Akari.

Yazawa Akari thắng.

K.O.

23.

Nếu hẹn hò thì phải chọn địa điểm thật tốt, tôi vẫn luôn nghiêm túc đối với chuyện này.

Xem phim? Ăn cơm? Công viên trò chơi?

Rạp chiếu phim không có gì tốt để tình tứ, phỏng chừng ngay cả điện ảnh cũng xem không vào, đến nỗi ăn cơm, so với đi nhà hàng, tôi càng muốn mời hắn tới nhà tôi —— nhưng mà xét thấy rời nhà trốn đi, ở tại cái ký túc xá nhỏ này, thôi vậy.

Không có cả bệ bếp.

Công viên trò chơi.... Tôi lớn đến như vậy rồi còn đi công viên trò chơi làm cái gì?

Thay vì mấy cái đó, tôi càng thích làm chuyện mà càng tự do, càng thong thả.

Tản bộ nói chuyện phiếm cũng không tồi.

Yêu đương, trước tiên là phải hiểu biết đối phương.

Hơn nữa hiện tại tôi có chút tò mò về dị năng của hắn.

Đây không phải xem mắt, không cần một trường hợp đứng đắn, đi đâu cũng được, quan trọng nhất là bầu không khí.

Vùng duyên hải Yokohama, coi như cảng quốc tế của Tokyo, muốn nói đến phong cảnh đẹp, bờ biển là một lựa chọn không tệ.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định dạo ở khu vực phía Tây.

Nhưng mà, tôi bỗng nhiên nghĩ đến...

Thay vì tản bộ, không bằng... lái xe hóng gió*?

*nguyên văn là "căng gió"

24

Sự thật chứng minh, bạn trai mới không thích ứng được tốc độ lái xe của tôi.

Tuy rằng nhiều đời bạn trai trước cũng tỏ vẻ kỹ năng cưỡi motor của tôi thật sự doạ người —— nhưng như vậy mới gọi là giải trí chứ?!

Tôi chính là người đã giành được cúp quán quân!

Sao có thể hoài nghi kỹ thuật lái xe của tôi!

...... Được rồi.

Thấy Kunikida chân tay run rẩy như động vật ăn cỏ mới sinh mà gian nan bước xuống motor...

Cảm thấy chính mình cần hối cải một chút.

"Anh say xe hả?" Tôi hỏi.

"... Đây căn bản không phải vấn đề say xe..."

Giọng Kunikida rơi tõm vào một đoạn âm vực thấp nào đó, rồi miệng sùi bọt mép mà ngã sóng soài trên đất.

Tôi: "............"

Đm, bạn trai bị kỹ thuật đua xe của tôi doạ choáng ngất!!

25.

Tôi không biết nhà Kunikida ở đâu.

Dẫn hắn về nhà cũng không tốt lắm, tôi đành phải đơn phương gián đoạn lần hẹn hò này, đưa hắn về Công ty Thám tử vũ trang.

Trên đường khẳng định vẫn phải cưỡi motor, tôi đan hai tay hắn trước người mình, để tránh hắn ngã xuống...

Lại nói ——

Dazai đã nói sổ tay của anh ấy có ghi về mẫu bạn gái lý tưởng phải không?

Tôi giở trò với Kunikida, tìm được quyển sổ nhỏ viết lý tưởng đó.

Nhưng khi tôi thấy đại tác phẩm dài đến tám trang, bao gồm 15 hạng mục và 58 yếu tố chi tiết kia, lặng lẽ khép lại.

—— thực xin lỗi.

—— làm phiền rồi.

26.

Tôi cảm thấy bạn trai đang trốn tránh mình.

Sau khi đưa hắn trở về công ty thám tử, các thành viên khác rất nhiệt tình. Nhưng tôi chỉ liên lạc Kunikida, lại không thấy bóng dáng của hắn. Tin nhắn thật ra có phản hồi, nói là đang làm việc.

Được rồi, tạm thời tin tưởng hắn đi.

"Ai —— Akari-chan cứ thế mà tin tưởng sao?" Dazai ghé vào trên bàn, chớp mắt với tôi, "Như vậy không tốt lắm đâu?"

"Có cái gì không tốt, tôi lại không phải kiểu người cuồng chiếm hữu, lại nói nếu không tin thì làm gì được? Tôi còn phải đi làm. Mà, hai người chẳng phải là đồng nghiệp hay sao, chạy đến đây làm gì."

Không sai.

Rõ ràng là cộng sự, người này nhân lúc bạn trai tôi đi điều tra lại nghênh ngang đến chỗ làm thêm của tôi ăn bánh ngọt.

Thực đáng ăn đòn.

"Ừm, vì nửa đường muốn nếm thử phương pháp tự sát mới nên tách ra! Sau đó phát hiện chỗ làm thêm của Akari-chan ở gần đây liền chạy tới."

Nhắc lại.

Người này thật sự thiếu đánh.

Tôi nghĩ như vậy, yên lặng cầm lấy cái ví Dazai đặt trên bàn, rút đi hai tờ 5000 yên.

"... Akari-chan?"

"Quý khách thật nhiệt tình."

"???"

"Cảm ơn tiền boa của ngài, tôi đành biết ơn mà nhận lấy."

"?????"

27.

Hai người này thật sự nhận được ủy thác ——

Vì Kunikida mà gần đây tôi bắt đầu nhảy nhót ở công ty thám tử, biết không ít chuyện, tỷ như Dazai thật ra còn chưa thi đậu bài kiểm tra đầu vào.

Thay vì là cộng sự, không bằng nói Kunikida là giám khảo.

Bài kiểm tra của công ty thám tử nha.

Tuy rằng có chút hứng thú, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định gì.

Tôi không thích hợp phá án.

Lần trước đưa Kunikida về, tôi có gặp được Giám đốc, nhìn rất ngầu.

Nhưng dưới tiền đề vẫn chưa chia tay... tôi sẽ không ngoại tình.

Hơn nữa cha mẹ tôi đã uỷ thác rồi... Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình không nên xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng tôi không muốn về nhà gặp vị hôn phu.

28.

Tôi đến nơi được nêu trong đơn uỷ thác của Kunikida và Dazai.

Có hơi ngoài ý muốn.

Chỗ này thật ra là khi trước lái xe hóng gió tốc độ quá nhanh làm bay mất mũ... Tôi tìm được chiếc Beret bên vệ đường.

Rốt cuộc vẫn đang trong trạng thái rời nhà trốn đi, tôi luyến tiếc vứt bỏ tài sản của chính mình.

Vì tiết kiệm chút tiền nên tôi chạy ra.

Nhưng Kunikida thấy tôi liền xù lông.

Hắn ném xuống Dazai bên cạnh, hùng hổ đi về phía tôi, mắt kính thậm chí còn phản quang ——

"Nửa đêm em chạy ra đây làm gì!" Hắn nói. "Con gái ra ngoài giờ này rất nguy hiểm ——"

"Hẳn là vận mệnh hấp dẫn, để em gặp anh đó."

"............"

"Các anh mới có vấn đề... Nửa đêm chạy ra điều tra?"

"...... Nói tóm lại ——"

"Nói tóm lại trước tiên cứ để em đi cùng các anh, thế nào?"

"......"

Kunikida nghẹn tại chỗ.

29

Tôi nhìn ra được, hắn muốn tôi về nhà trước, nhưng một mình một người khẳng định không an toàn.

Hắn tựa hồ muốn răn dạy tôi, lại không thể xuống miệng.

Cuối cùng nói rằng điều tra xong hắn sẽ đưa tôi về nhà.

Bởi vì người này đứng đắn đáng yêu, tuy rằng là bị tôi tính kế... nhưng sau khi xác định quan hệ còn nhập vai thật hơn cả tôi.

Hắn là một người bạn trai thật tốt.

Đơn thuần lại lãng mạn.

Dazai chậm rãi đi tới, nhìn chúng tôi đứng cực gần, huýt sáo một cái.

Kunikida hoảng loạn đẩy mắt kính, lướt qua không nhìn tôi.

30.

Nơi bọn họ phải điều tra là một bệnh viện hoang phế.

Đúng vậy, bệnh viện.

Một bệnh viện đen nhánh, cũ nát, tràn ngập hơi thở tử vong.

Rách nát lại ghê người.

Một thứ ánh sáng màu xanh lạ lùng xuyên qua những lỗ hổng trên tường gạch, chiếu vào vũng nước trên mặt đất, không biết cái gì lẫn vào cùng nhau mà có màu tím ngắt.

Vôi vữa bị ẩm mốc rất nhiều năm, đã hư hỏng không nhìn ra hình dạng gì. Khung cửa sổ bị động vật nhỏ nào đó gặm nát, lưu lại một vài dấu răng không mấy lịch sự. Ngay cả dây đèn điện cũng không thoát khỏi, bị cắn đứt, lủng lẳng trên hành lang.

Bệnh viện này có lẽ còn thông điện, hoặc là máy phát điện vẫn tàn lưu một ít nhiên liệu, dây điện rũ xuống mặt đất tiếp xúc với vũng nước mà giãy đành đạch, trong hoàn cảnh yên lặng này đột ngột khiến lòng người hoảng hốt.

Chúng tôi đi tới, ước chừng là không yên tâm tôi, Kunikida nắm tay tôi, còn dặn dò tôi đừng buông ra.

Đột nhiên bên ngoài nổi gió, rì rầm lướt qua khe hở của khối kiến trúc, tựa như tiếng con gái thấp giọng nức nở.

"——"

Tôi cảm giác được tay Kunikida run một chút, nắm càng chặt.

Tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn ——

Đang run rẩy.

Đang rơi lệ.

Hắn cắn môi, trên mặt để lộ ra một chút sợ hãi, lại buộc bản thân phải bình tĩnh, dưới chân vẫn không chùn bước.

Nhưng dòng lấp lánh chảy từ trên má xuống cằm đã bán đứng hắn.

Oa.

Tôi chớp chớp mắt.

Bạn trai tôi sợ quỷ nha.

31.

"Xuất hiện đi!!"

Dazai rống lên một tiếng.

Tay Kunikida giật một cái, tiếng tim đập vừa vang thình thịch bên tai tôi cơ hồ muốn dừng lại.

Hắn lập tức chuyển từ lòng bàn tay nắm lên trên cổ tay tôi, chắn trước mặt tôi, nhìn về phía Dazai, thân thể cứng đờ.

Mà Dazai vừa kêu to ra tiếng kia...

Nhìn Kunikida trên mặt treo nước mắt mà biểu tình thì trống rỗng, khoé miệng chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.

Mắt kính của Kunikida thậm chí muốn nứt ra.

Khẳng định là ý thức được mình vừa bị chơi.

"Dazai ——!!"

"Ai nha, là vì Kunikida quá khẩn trương, tôi chỉ muốn hoà hoãn một chút nên ——"

"Tôi mặc kệ cậu ——!!"

Hắn thở phì phò, xoay người sải bước mà đi.

Tôi chớp chớp mắt, bước nhanh theo sau, ánh mắt dời về phía bàn tay hắn trước sau vẫn không buông tôi ra kia.

Rõ ràng... vẫn còn đang phát run.

...... Muốn chết.

Người này vì sao lại đáng yêu như vậy.

oOo

Tác giả có lời muốn nói:

Trong nguyên tiểu thuyết, hắn thật sự khóc.

Dazai còn chưa doạ hắn đã tự khóc ra, một bên tưởng tượng quỷ một bên sợ muốn chết, thậm chí còn đang suy nghĩ người uỷ thác liệu có phải oán linh hay không =)))

Khóc đến lê hoa đái vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com