ZingTruyen.Info

[BSD] Đoá hồng có gai...

Chap 10

VuaCuu

Cất thành viên mới của bộ sưu tập đi, cậu bật điện thoại lên gọi cho Dazai. Tất nhiên là anh không muốn bắt máy, vì phần lớn số tiền mồ hôi nước mắt của anh đều đã đổ vào đống đồ kia. Và giờ chúng đã thành tro. Anh giận giá treo mũ lắm nhưng không thể nói vậy trước mặt cậu, vì anh biết những thứ cháy ra tro đó đã hành hạ cậu không biết bao nhiêu. Đó có lẽ là hình phạt nhẹ nhất mà anh nhận được...

Chuông điện thoại cứ reo liên hồi, hết lần này đến lần khác. Nhưng không vì đó mà Dazai tắt nguồn. Anh yêu cậu, nhưng sợ cậu không hề yêu anh mà chỉ là quan hệ ăn miếng trả miếng. Nghĩ đến đó, anh đột nhiên muốn tự tử đi cho xong. Dù đó là chuyện thường ngày trong mắt mọi người, nhưng lần này thì lại khác. Dazai đang không biết phải đối mặt như thế nào với Chuuya. Không thể bày tỏ với Chuuya làm anh như mất đi lẽ sống.

Ngồi ở bàn làm việc đầu óc lên mây, tâm hồn trôi nổi xứ nào mà Dazai lại có thể xử lý chồng giấy tờ trên bàn trong khoảnh khắc. Hai tay của anh như mất điều khiển liên tục làm việc với tốc độ không tưởng nhưng hồn anh thì vẫn như lìa khỏi xác, ngửa cổ hẳn ra sau, mặt ngước lên trần nhà. Không biết cái gì đang điều khiển để tay anh làm việc. Nói tóm lại trông bộ dạng anh lúc này là chuẩn "chán đời".

Nhưng anh đâu biết rằng, giá treo mũ của anh lại rất lo lắng vì anh không bắt máy. Tình trạng của Chuuya hiện tại so với Dazai không hơn là bao. Cậu nghĩ việc mình làm với Dazai là có chút quá đáng. Một lúc lại tự nhủ "Đáng đời hắn!", một lúc lại cảm thấy dằn vặt, thiết nghĩ mình nên đi xin lỗi...

Qua bao nhiêu cuộc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu vẫn quyết định chủ động tìm Dazai xin lỗi. Cậu đến Trụ sở Thám tử Vũ trang, không thấy anh. Cậu đến nhà anh, vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Chuuya đến tất cả những nơi cậu nghĩ anh có thể đến, kể cả những nơi thích hợp để tự tử Dazai hay nói. Cảnh vẫn ở đó, nhưng người không thấy đâu. Lúc mặt trời tắt nắng, cậu đã đến nơi hai người lần đầu tiên gặp mặt - khu ổ chuột Suribachi.

Mỗi bước cậu đi trên nền đất nơi đó là một kí ức ùa về như thủy triều. Cậu nhớ Lũ Cừu của mình, nhớ lần đầu tiên vừa gặp đã choảng của hai người, nhớ cái mặt của Dazai khi bị chửi là thằng nhãi,... Chuuya tìm khắp ngõ ngách của khu ổ chuột, chỉ thấy toàn trẻ con. Cậu tự hỏi liệu Cừu có còn hoạt động...

Suy nghĩ bỗng bị cắt ngang khi cậu thấy một bóng người ngồi tựa vào tường, tay đặt lên đầu gối, cúi mặt xuống, người quấn đầy băng, mặc một chiếc áo khoác dài màu be. Người đó đang ở đúng chỗ 7 năm trước cậu gặp anh và đá anh dính vào đó. Cậu chắc chắn đó là Dazai! Chuuya chạy ngay đến đó, thấy anh đang ngủ, cả người ướt sũng, hẳn là đã đi nhảy sông đây mà!

- Này! Cá thu! Dậy về mau! Định ở cái khu ổ chuột này đợi Covid-19 đến ám à?

Dazai ngủ say đến mức không nghe thấy lời Chuuya gọi. Cậu lay lay người anh bao nhiêu lần nhưng ngủ vẫn là ngủ. Mặt anh hình như bắt đầu tái bệch đi. Chuuya rất sợ, sợ anh uống thuốc ngủ với liều lượng nhiều để tự tử.

- Tch! Toàn tạo công việc cho người khác làm!

Tuy nói thế nhưng Chuuya vẫn "bế" anh về nhà cậu, hay đúng hơn là không nỡ để anh ở một nơi thiếu sạch sẽ như thế này, rất dễ nhiễm bệnh, mặc dù cậu là người đã từng lớn lên an toàn ở đây cả một thời nhỏ tuổi.

Dùng hết tốc lực, cậu chạy thẳng về nhà. Vừa đặt anh xuống giường, Chuuya lập tức dùng điện thoại của Dazai gọi cho Yosano, báo cụ thể tình hình của anh hiện giờ. Cô đã đến rất nhanh, ngay lập tức kiểm tra cho Dazai. Trông hiện trạng rất giống với tự tử bằng thuốc ngủ thật, nhưng chưa sùi bọt mép. Cô chắc chắn với Chuuya là vẫn còn hi vọng.

Yosano dù khi chữa trị dùng năng lực là nhiều, nhưng đối với những trường hợp ngoại lệ như thế này thì vẫn cần nắm chắc những phương pháp bình thường, ví dụ như hiện tại là mổ. Ca phẫu thuật với trình độ chuyên môn siêu phàm của cô không cầu kì, lỉnh kỉnh nhiều thứ như trong bệnh viện, chỉ dùng vài thứ cần thiết, tiến hành ngay tại căn phòng đó, và chỉ bởi một mình cô, yêu cầu có đủ ánh sáng là được.

Sau mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Yosano cũng đã bước ra. Chuuya bên ngoài chỉ ngồi đợi trước cửa, không dám rời đi đâu khác, vì cậu mong mỏi kết quả từ Yosano, muốn đảm bảo rằng người kia vẫn an toàn.

______________________

- Hắn không sao! Cậu đừng lo!

Tất nhiên nghe câu đó, Chuuya liền cảm thấy bớt lo lắng hơn. Cậu thở phào...

- Vậy tại sao hắn lại ngất xỉu, hơn nữa ta gọi bao nhiêu cũng không dậy?

- Hắn ấy hả? Đói rã ruột đến ngất xỉu đấy! Hình như sáng giờ hắn chỉ ăn bữa sáng một chút và tuyệt thực đến bây giờ. Lại còn hoạt động nhiều thế, bảo năng lượng đâu ra mà làm việc?

Thấy Chuuya há hốc mồm nhìn mình, cô nói tiếp:

- Lúc nãy ta mổ dạ dày hắn ra chỉ thấy axit, không thấy thức ăn, cũng không có lấy một chút thuốc ngủ hay gì khác!

Nghe xong câu đó của Yosano, Chuuya tức sôi máu, trước thì nói cảm ơn người bác sĩ trẻ mà sau thì đang nghiến răng kèn kẹt. Thật muốn đấm tên kia một phát cho đỡ ngứa tay. Nể tình hắn đang yếu, mà mình cũng đang có lỗi, để sau vậy... Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info