ZingTruyen.Info

Bóng Đỏ [Countryhumans]

Chương 6: Kí khế ước

Monkan-Luca

Trời đã tối dần, cơ thể China đã bị vắt kiệt sức lực, nói đúng hơn là cơ thể nguyên chủ.

Chứ nhiêu bài tập luyện kia của Việt Nam nói thật thì China tôi đây cảm thấy khá nhẹ nhàng.

Tại sao tôi lại nói vậy?

Ừ thì nếu các bạn không biết thì sau khi chiến tranh thế giới thứ hai thì năm anh em Cộng Sản chúng tôi phải tập luyện những bài tập khó nhằn đến nỗi mà muốn ngất đi thôi.

Nhưng đời không như là mơ do ngài Ussr, boss của anh em bọn tôi bắt phải tập tiếp.

Nhờ thế mà mỗi đứa bọn tôi đều khỏe như trâu đặc biệt là Việt Nam.

Giờ China cảm thấy mình sắp thăng thiêng rồi vậy. Tôi đâu ngờ cơ thể nguyên chủ lại yếu đuối đến vậy cơ chứ.

Đến việc nâng một kí lô gam bao cát thôi đã muốn sụn bã vai rồi.

《Kẻ điên nói rằng bạn thật thảm hại.》

"Ngài Vô Luận biết đó không phải do tôi mà nhỉ?"

China nằm dài trên giường thấy dòng thông báo đó mà lên tiếng phản bác lại. Hiện tại tôi đã tắt chế độ theo dõi rồi nên hai vị thần kia không thể theo dõi tôi nên tôi mới có thể trả lời Vô Luận một cách thân thuộc như vậy.

Tôi thật sự muốn biết vì sao vị thần này tại sao lại quan tâm đến tôi đến vậy?

Do China là kẻ xuyên không thì cũng không hẳn đúng vì trong cuốn này sẽ có một nhân vật xuyên không khác.

"Muốn biết vì sao à?"

Một giọng nói phát ra cuối giường khiến cho tôi phải bật dậy và lùi lại phía sau. Nhìn người đang ngồi cuối giường kia với ánh mắt dè chừng.

"Đừng sợ. Ta không làm hại ngươi đâu?"

Người kia chỉ cười cười và nhìn China với ánh mắt nham hiểm.

Kí chủ cẩn thận. Dù tôi biết rằng ngài Vô Luận có quen biết với thần Xuyên Không nhưng tôi không chắc chắn ngài ấy có tốt hay không.

"Ngươi nói làm ta đau lòng quá đó hệ thống 117 à."

"Sao ngài lại xuất hiện ở đây?"

Sau khi bình tĩnh trở lại thì China liền lên tiếng hỏi chỉ nhận lại một tiếng cười khúc khích của người kia.

Vô Luận nhìn China như một con thú săn mồi nhìn con mồi của mình vậy. Gã đưa tay chỉ vào tôi nói với giọng điệu giễu cợt:

"Ta ở đây để giải đáp thắc mắc của ngươi."

"...."

"Đừng dè chừng ta như vậy. Ngươi khiến ta cảm thấy đau lòng quá đó."

China cảm thấy mình thật bất hạnh tập hai khi gặp một vị thần không chính chánh và đầy sự trẻ con này... à không phải nói đúng là tưng tửng.

Kí chủ đừng nghĩ như vậy. Kí chủ không sợ ngài Vô Luận bẻ cổ kí chủ à?

Tại sao tôi phải sợ trong khi tôi nói trong lòng chỉ tôi và cái hệ thống mắc dịch kia biết cơ chứ.

Hình như kí chủ đã quên ngài Vô Luận có thể đọc được suy nghĩ kí chủ rồi à?

China nghe lời nói đó của hệ thống liền câm lặng đi.

ĐM. TẠI SAO TÔI CÓ THỂ QUÊN VIỆC NÀY CƠ CHỨ?

China ngước mặt lên nhìn cái vẻ mặt vui vẻ nhưng đầy sự nguy hiểm kia của Vô Luận khiến cho tôi lạnh sống lưng.

Không biết rằng người kia có bẻ cổ hay chặt đứt tứ chi hoặc đập tôi một bã không đây.

"Ta thích suy nghĩ của ngươi nhưng ta lại cảm thấy mấy cái đó khá bình thường."

"Chứ cái nào thú vị trong khi ba cái kia gần như chết rồi."

China bất giác nói khiến cho tôi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh. Tôi nhanh chóng che miệng lại và nhìn vẻ mặt của người kia. Nhưng vẻ mặt người kia không thay đổi gì.

"Xin lỗi ngài. Tôi quên dùng kính ngữ với ngài."

"Cứ thoải mái đi. Ta không khắt khe quá đâu. Nhưng phải biết thân biết phận là được."

Vô Luận nói xong cười nhẹ và lại gần China. Đưa tay chạm vào cổ tôi khiến cho tôi phải mơn mớn lo sợ. Sợ người kia sẽ giết tôi ngay bây giờ.

"Kí khế ước với ta."

Hả?!

Kí khế ước với vị thần này ư?

Điều này thật sự nguy hiểm với China. Nó như một con dao hai lưỡi vậy. Vị thần này mạnh và có thể giúp tôi rất nhiều thứ nhưng một phần có thể sai khiến tôi như con rối.

Nếu tôi vi phạm có thể cho tôi bay đầu ngay.

Tại sao tôi biết ư?

Vì đa phần vị thần mạnh như vậy. Nên tôi chả muốn dính líu bất cứ vị thần mạnh mẽ nào cả.

Kí chủ ơi....

Giọng nói hệ thống rất kì lạ, điều này làm cho China lo lắng không biết vì sao.

'Có chuyện gì vậy?'

Kí chủ phải đồng ý. Đó là nhiệm vụ bắt buộc. Nếu kí chủ không làm thì tôi e rằng mạng kí chủ khó mà giữ nổi.

Cái quái gì cơ chứ?!

Tại sao lại như vậy?

Chả lẽ....

Đúng như China dự đoán. Tất cả việc này đều do Vô Luận làm ra. Nhìn cái vẻ mặt hớn hởn của gã khiến cho China không khỏi nhíu mày và cảm thất bất lực vì không thể làm gì.

"Được. Tôi đồng ý."

"Ta sẽ biết ngươi đồng ý mà vì ta là người kêu thần Xuyên Không đưa ra nhiệm vụ này."

Trúng phóc. China cảm thấy cuộc đời sau này của mình sẽ vất vả và khó khăn lắm đây.

"Nào nắm tay ta. Rồi hãy nói câu kia. Chắc ngươi biết mình nói gì rồi đúng không?"

China ngậm ngùi mà đưa tay ra, nắm lấy bàn tay người kia. Vừa mới chạm đến thì China cảm thấy một sự lạnh lẽo từ bàn tay kia phát ra.

Không có chút hơi ấm nào chỉ có sự lạnh lẽo khiến China không khỏi rùng mình.

"Tôi tên là China. Người sẽ kí khế ước với ngài Vô Luận, vị thần của cái chết. Tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài ấy vô điều kiện để đổi lại sức mạnh mà ngài ấy trao cho."

Dứt câu nói đó. China cảm thấy mình trở nên mạnh hơn. Có một sức mạnh nào đó chảy vào cơ thể của tôi. Nó rất quen thuộc giống như đã từng là của tôi vậy.

Không lẽ....

China ngước nhìn chỉ thấy người kia gật đồng.

Kí chủ. Bảng số liệu đã thay đổi chóng mặt rồi.

Hệ thống vừa nói xong thì một bảng số liệu đánh giá toàn thân của tôi hiện lên trước mặt.

----------------
BẢNG SỐ LIỆU CHINA

Tên:China Tuổi:18

Vai trò: Sát thủ, pháp sư.

Ma thuật:
-Lửa (lv1) [Bỏ], đất (lv1) [Bỏ].
-Kháng độc (lv8) [Giữ nguyên]
-Trọng lực (lv1) [Mở khóa], gió (lv1) [Mở khóa]

Thể chất:
Sức mạnh (+87), Tốc độ (+80)
Dẻo dai (+75)
Sức bền (+90)

Sắc đẹp: 30.

Quá khứ: Công tử bột (bí ẩn)

Khế ước:
Vị thần của sự chết chóc (Cấp cao)
Trung lập
----------------

China cảm thấy mình như bị hoa mắt. Tôi dụi dụi vài cái rồi nhìn rõ hơn thì thấy con số nó vẫn vậy. Chưa kể còn có thêm năng lực mới.

Mới kí khế ước thôi mà làm gì tăng một vèo quá vậy trời?!

Nó giống như kí chủ được buff sức mạnh như mấy tên nhân vật chính não tàn vậy.

Hệ thống 117 nói làm tôi ngộ ra. Nhưng sau đó thì tức giận. Hình như nó ví tôi như là mấy tên não tàn kia vậy.

Đúng mà kí chủ.

Đúng cái con khỉ khô. China biết rằng mình không có não tàn vì tôi tự tin rằng mình thông mình trừ việc xuyên qua làm một tên thiểu năng ra.

Mà kí chủ.

Nó định khịa tôi gì nữa đây?!

À không kí chủ. Chỉ là tôi thấy thông số này lại chính là thông số cơ thể kí chủ trước khi xuyên qua.

"Ừ thì ta có chuyển đổi thông số. Ta không muốn một tên kí khế ước với mình gà mờ đâu."

China lặng lẽ đưa một ngón like cho Vô Luận và sau đó lấy lọ thuốc độc trong tủ ra.

Vì còn hai tiếng nữa là qua ngày rồi nên China phải khẩn trương chết mới được. Nhưng khi nhìn lọ thuốc trong tay lại chán nản.

Thú thật thì China ghét làm việc này vì nó khá đau đớn. Ừ thì tôi ghét đau, ghét cảm giác đau đớn.

Không biết có cách nào chết không đau đớn không nhỉ?

"Ta biết đấy."

Chưa kịp để China đáp lại. Vô Luận liền dùng một tay mà chặt đứt đầu China. Cái đầu tôi rơi ra khỏi đất với vẻ mặt hoang mang nhưng hơi thở nhanh chóng tắt đi. Và ý thức của China dần dần mất đi.

----------------

Thứ đầu tiên của China tỉnh dậy không phải là nhìn chòng chọc vào trần nhà hay suy nghĩ đủ thứ gì đó.

Việc đầu tiên mà China làm chính là sờ vào cổ mình.

"Hú hồn. May mà vẫn lành."

Kí chủ đừng lo. Lúc đó tôi đã nhanh tay nhanh chân chữa trị cho kí chủ nên kí chủ khỏi phải lo mất đầu.

"Tao vẫn còn ám ảnh việc ngài ấy dùng một tay không chặt đầu tao."

Kí chủ. Ngài Vô Luận nói với tôi là mau xuống lầu đi.

"Xuống làm cái mẹ gì?"

Ai biết đâu kí chủ.

China nghe vậy hoài nghi. Tôi nhanh chóng vào nhà tắm vệ sinh thân thể kĩ càng và sau đó phóng xuống phòng chính của biệt thự.

Tại đây. China thấy tất cả mọi người đã tập hợp kể cả anh em hay nhóm Việt Nam.

Tôi vừa mới xuống thì nghe được đoạn hội thoại.

"Mong cậu giúp cho con tôi trên chuyến hành trình."_ Qing mỉn cười nói

"Không có gì đâu bác. Tụi con sẽ chăm sóc cho China cẩn thận."_ Lào thân thiện nói.

"Hoặc bỏ quánh một xó nào đó cũng được."

"N.K thôi đi. Chúng ta đang ở trước mặt ngài Qing đấy."

"Xì."

N.K nhăn mặt sau đó quay đi chỗ khác. Cô nàng Lào khó xử và quay qua xin lỗi Qing. Còn Cuba quá quen vụ này rồi nên không nói gì cả.

"Nhưng các anh thật sự muốn huynh trưởng em đi cùng à. Thật sự mà nói huynh ấy hơi phế và bất tài."

Một câu nói của HongKong như thể một cây giáo hoặc cây phóng lợn đâm xuyên qua tim China. Tôi đau buồn và cố kiềm nén cơn tức giận vì tôi biết rằng muội ấy nói đếch phải là tôi. Nhưng tôi vẫn cay.

China rơi vào tự kỉ do chính mình tạo khiến cho hệ thống 117 nhìn mà chán nản chả muốn khịa tôi nữa.

"Để tôi kêu huynhh ấy dậy."

Macau đứng dậy sau đó đi ra khỏi phòng chính thấy China đang ngồi chồm hổm gần cửa.

Macau nhìn vẻ mặt đó của China liền đoán ra một phần sự việc. Cậu ta cũng ngồi xổm xuống trước mặt China.

Nhìn chăm chú vào tôi như thể tôi là sinh vật lạ.

"Huynh trưởng đang làm gì ở đây vậy?"

"Đệ không cần biết."

"Có phải huynh trưởng đang tự kỉ vì lời xúc phạm của sư muội không?"

"Đệ biết rồi sao đệ còn hỏi nữa."

"Đệ thích thì đệ hỏi thôi."

China câm lặng và không nói gì. Macau thấy vậy mà nhếch miệng cười. Sau đó cậu ta liền cầm bàn tay phải của China và để trên đầu mình.

China thấy vậy mà thắc mắc việc làm vô nghĩa của Macau.

"Đệ muốn huynh xoa đầu đệ như hai người kia."

Hả?!

"Huynh đừng giả ngốc. Đệ thấy huynh xoa đầu hai người kia rồi."

Ồ ra là vậy.

Có vẻ như cái đám em này của nguyên chủ chưa từng được nguyên xoa đầu nên muốn trải nghiệm thử.

China thở dài và xoa đầu Macau một lúc rồi ngừng.

"... Thôi huynh đừng đi nữa. Ở lại với đệ đi. Có gì ngày ngày huynh xoa đầu đệ."

Haiz. Thêm một người nghiện nữa rồi. Bộ việc xoa đầu của kí chủ khiến người ta gây nghiện à?

Bộ việc xoa đầu này có chất kích thích gây nghiện hay gì vậy.

China bỗng dưng hoài nghi về bàn tay phải của mình. Nghi ngờ cái tay mình có một năng lực hắc ám nào đó có thể thao túng người khác bằng việc xoa đầu.

Kí chủ bớt suy diễn được rồi đó.

《Kẻ điên nói rằng trí tưởng tượng của bạn thật phong phú.》

China không nói gì cả. Vì tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi suy diễn mấy thứ linh tinh không có thật trong đời.

Tôi đứng dậy và bước vào trong, phía sau là Macau với vẻ mặt vui vẻ, có lẽ là do vụ xoa đầu hồi nãy.

"Chà."

Cuba nhướng mày nhìn China với ánh mắt kì lạ. Không chỉ riêng Cuba mà còn có Việt Nam đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Sao vậy?"_ China thắc mắc hỏi.

"Xem ra cậu cũng không tệ nhỉ?"

Cuba vui vẻ đáp lại và lại gần China.

"Là sao?"

"Tôi nói cậu không tệ như lời đồn hay lời nói của các em nhà cậu."

Có gì nói thẳng ra mẹ đi. Dài dòng làm cái mẹ gì thế?

Đó chính là câu nói mà China muốn thốt lên nhưng không được. Với lại tôi cảm thấy khó chịu khi Cuba ở bên thế giới này.

Nếu ở bên tôi thì cậu ta là người ngay thẳng, có gì nói đó, không vòng vo như thế này đây.

"Hèn chi đội trưởng nhìn trúng cậu thì phải rồi."

Cuba vừa nói vừa vỗ lên vai China như thể là huynh đệ lâu năm xa cách khiến cho tôi hơi rùng mình.

"Có gì nói toẹt ra đi. Vòng vo làm gì không biết."

N.K đứng một bên nhìn khó chịu liền lên tiếng, nói lên tiếng lòng của tôi. Nói hay lắm N.K, tôi thề tôi sẽ báo đáp lại ông.

"Ông không thấy sao? Cậu ta đã mạnh lên nhiều rồi đấy."

"Mày đang nói điêu gì thế?"

"Tôi không có nói điêu. Để tôi chứng minh cho ông thấy."

Cuba vừa nói xong liền quay qua nhìn China với vẻ mặt thản nhiên. Nhưng vài giây sau đó cậu ta liền trở mặt.

Cuba nhanh chóng lấy con dao nhỏ trong túi quần ra và định đâm thẳng vào một bên mắt của China nhưng bất thành.

Vì China cũng nhanh chóng dùng tay cầm lại bàn tay của Cuba và chặn đứng được một cú đấm đang chuẩn bị tiến thẳng vào bụng tôi.

"BỊ ĐIÊN À?!"

China tức giận quát lên nhưng nhận lại là gương mặt điềm tĩnh và không chút hối lỗi của Cuba.

"Xin lỗi nhiều nha. Do tôi chỉ muốn chứng minh cho N.K thấy thôi."

Một lời xin lỗi nhẹ như lông, một câu nói không có sự hối lỗi mà chỉ là một câu nói vu vơ như thể China và Cuba đang nô đùa với nhau vậy.

"Lỡ như tôi không chặn lại được thì sao hả?"

"Cậu đang nói cái gì thế?!"

Cuba đưa gương mặt của mình xát lại gần China. Nhìn thẳng đôi mắt của tôi và nói tiếp:

"Tại sao cậu lại nói như thế trong khi cậu biết rằng mình có thể chặn lại được và quật tôi xuống sàn nhà nếu cậu muốn."

Được rồi. Bây giờ tôi cảm thấy ghét Cuba ở thế giới này rồi đó.

"Thôi đi Cuba."

Giọng nói đầy sự lạnh lẽo khiến cho người khác nghe thấy phải vâng lời đó không ai khác chính là Việt Nam.

"Nếu đội trưởng nói vậy thì thôi. Buông tay tôi ra đi."

China nghe vậy liền buông ra. Cuba chỉ cười cười và xoa nắm cổ tay đã bị tôi nắm cho đỏ lên. Có vẻ hồi nãy tôi dùng lực hơi mạnh.

Kí chủ. Tốt nhất hãy tránh xa Cuba càng xa càng tốt. Vì cậu ta có thể nhìn thấu người khác đó. Có thể kí chủ sẽ bị lộ nếu tiếp xúc quá nhiều với cậu ta.

Khỏi cần hệ thống 117 nhắc thì tôi cũng sẽ tránh xa tên đó ra. Không phải tôi không ưa hay ghét gì cậu ta.

Chỉ là tôi không thể được khi phải tiếp xúc một người nham hiểm và có thể nhìn thấu tâm tư tôi được.

Và đó là hai đặc tính của Cuba khiến cho Việt Nam kêu cậu ta gia nhập nhóm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info