ZingTruyen.Info

Bóng Đỏ [Countryhumans]

Chương 3: Gặp nhân vật chính

Monkan-Luca

Nhờ có sự giúp đỡ của hệ thống 117 đang kí sinh trong não China, tức là tôi. Thì cuối cùng tôi cũng về với ngôi nhà của nguyên chủ.

Tôi đứng trước cổng và ngước mặt lên nhìn căn biệt thự to lớn... à không phải nói là như một tòa lâu đài đang ở trước mặt tôi vậy.

"Xây chi mà cho cố, cho lắm vào chi vậy trời?! Bộ không thể xây một căn biệt cỡ trung không được à? Xây to quá phí đất và phí tiền thấy bà."

Tôi nhìn căn nhà của nguyên chủ và thốt lên. Câu nói của tôi có chứa mỉa mai trong đó.

《Cục wifi di động nói rằng anh ấy đồng ý với bạn về điều này.》

Kí chủ

'Có chuyện gì à?'

Tôi không biết kí chủ có sức hút đến mức nào mà có một vị thần khác đã chú ý đến lời nói kí chủ rồi kìa.

China im lặng khi lời nói đó. Tôi thật sự không biết mình đã cái đéo gì mà thu hút hai vị thần trong một ngày thế.

Tại sao tôi không muốn sự chú ý của mọi người ư?

Đơn giản là vì tôi đã rút ra một định luật của thế giới này sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết.

Nếu muốn bảo toàn tính mạng và không chết hay bị đau đớn thì cố gắng làm sao mà càng ít vị thần theo dõi càng tốt.

Giờ đây thì sao?!

Mới có một ngày thôi đó mà tôi đã lôi kéo thành công hai vị thần chú ý đến mình.

Tôi cảm thấy cuộc sống bình yên không nguy hiểm nó xa vời với tôi quá.

Kí chủ bớt được không?

Tại sao tôi phải bớt trong khi tôi cảm thấy mình đang bị trầm cảm nhẹ sau khi nghe tin có một vị thần chú ý đến mình cơ chứ?

Chắc gì vị thần đó theo dõi kí chủ?! Có thể là người qua đường thì sao?

《Như một đàn ông đồng ý với ý kiến của bạn》

《Như một đàn ông nói rằng cô ấy sẽ theo dõi bạn》

[Như một đàn ông đã tài trợ cho bạn 500 xu]

Dòng thông báo xuất hiện trước mặt tôi, và tất nhiên hệ thống 117 cũng sẽ nhìn thấy cái bảng thông báo khốn nạn đó.

Nói gì đi chứ?!

Tôi đang đợi một câu nói bào chữa của hệ thống 117 này đây. Nhưng nó chỉ im lặng không nói gì cả.

China thấy không còn mong đợi gì nữa nên liền bước vào trong.

Mới bước vào cổng thì thấy hai hàng nữ phục vụ và quản gia đang đứng chào đón tôi một cách nghiêm nghị.

Điều này làm cho tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nó làm tôi cảm thấy không quen và hơi ngột ngạt.

Tôi cố gắng lờ đi nhưng ánh nhìn từ những người hầu kia. Vì tôi biết rằng ánh mắt của họ có sự khinh bỉ rất lớn dành cho tôi... cũng không hẳn là dành cho tôi mà dành cho nguyên chủ.

Nó làm cho tôi nhớ đến những ánh mắt country humans khác dành cho tôi. Đặc biệt là Việt Nam.

Kí chủ cũng biết đó không phải là do kí chủ muốn mà.

Tôi biết chứ. Nhưng do nhân dân nước tôi muốn như thế.

China lắc đầu, xua tan những ý nghĩ đó. Rồi từng bước vào căn nhà của mình. Cầm lấy nắm cửa và đẩy vào thì khiến tôi sửng sốt.

Không phải là do bên trong tráng lệ hay lấp la lấp lánh mà là do có một người mà tôi không muốn gặp nhất đã xuất hiện trong căn nhà này.

Đúng đó không phải ai khác....

Đó là nhân vật chính.

Người mà có sức mạnh đầy mạnh mẽ, phi thường, cùng với đồng đội của mình mà chinh phục bao nhiêu chướng ngại, gian khó, tiêu diệt những vị thần xấu xa, loài quỷ hay quái vật.

Người mà có dàn harem khổng lồ khiến cho tôi phải ganh tị.

Và người đó quay qua nhìn tôi, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lẽo. Khiến tôi e ngại và hơi lạnh sống lưng.

AAAAAA. VIỆT NAM. THẦN TƯỢNG CỦA TÔI.

Một âm lượng cực lớn vang lên trong đầu tôi, khiến cho tôi cảm thấy hơi nhíu mày.

Kí chủ. Nhanh nhanh, lại bắt tay hay trò chuyện với Việt Nam đi kí chủ.

Quắc tờ phắc?! (WTF)

Cái lề gì thốn?!

Tôi sốc trước câu nói đó của hệ thống 117. Không lẽ nó là một fan cuồng của Việt Nam ở trong thế giới tiểu thuyết này.

Ahihi. Kí chủ nói trúng tim đen của tôi. Làm tôi ngại ghê.

Tôi hoàn toàn không biết nói gì trước những lời nói của hệ thống 117 kia. Và tôi, China, một cường quốc khẳng định rằng đây là trường hợp đầu tiên tôi gặp một người thiếu liêm sỉ khi gặp thần tượng.

Tuy ở thế giới cũ Japan cũng phải ngất lên ngất xuống khi gặp Egypt trong bộ đồ Ai Cập. Hay là Việt Nam, Lào, North Korea, Cuba khi gặp boss, Ussr với phản ứng như một fan hâm mộ lâu năm mới gặp thần tượng vậy.

Nhưng cũng chả đéo mà mất liêm sỉ như thế này được.

"China. Huynh đứng đó làm gì vậy?"

Taiwan lên tiếng trong sự bực dộc của mình. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu như thể mặt tôi có chứa rác trong đó vậy.

"Xin lỗi nhưng bốn người kia là ai?"

China giả vờ như không biết gì mà hỏi. Nhưng đáp lại tôi là một câu trả lời khiến tôi muốn cầm vitamin đạo đức của người dân Việt Nam lên và chọi thẳng vào cái bản mặt của người nói.

" Giả vờ lịch sự. Khi nào huynh lại học được cái cách giả vờ đó vậy?!"_ HongKong đáp lại và cười khinh

《Như một đàn ông cảm thấy bực tức trước sự vô lễ của em bạn.》

《Cục wifi di động nói rằng bạn nên bật kênh chat cho người ngoài biết đi.》

Tôi không thể hiểu được câu nói của vị thần Internet Kasie này. Và tại sao tôi phải làm vậy?

Kí chủ muốn biết cứ việc nghĩ đến bật kênh chat cho người ngoài là sẽ rõ.

Hả?!

《Cục wifi di động nói rằng hãy bật đúng năm phút.》

《Như một đàn ông đồng ý với ý kiến của Cục wifi di động.》

"Này huynh trưởng. Có nghe đệ nói gì không hả?"

"Xin lỗi. Đợi chút để huynh làm cái này cái đã."

Tôi nói xong liền nghĩ đến câu 'kênh chat cho người ngoài' nhưng sau đó liền hối hận khi làm việc này.

Vì hai vị thần kia không ngừng spam những câu chửi thề vào mặt đứa em nhỏ nhất* của tôi.

(*Giải thích: Ngày thành lập:

Taiwan: 1912
H

ongKong:1997

Macao:1557. Nên suy ra HongKong là em út.)

《Cục wifi di động nói HongKong là một đứa em vô lễ.》

《Như một đàn ông nói rằng HongKong là một đứa em hỗn láo, mất dậy,....》

Dù biết rằng đó không phải là em ruột nhưng tôi cũng hơi khó chịu khi nghe ai đó nói em tôi như vậy.

'Hệ thống. Có cách nào tắt cái này đi không vậy?'

Chỉ cần kí chủ đến việc tắt là được rồi.

Nghe vậy tôi liền tắt đi cái chức năng chết tiệt này. Điều này làm cho hai vị thần kia phải tức giận.

Hàng loạt dòng thông báo nói về sự phẫn nộ của hai người vang lên khiến cho tôi cảm thấy hơi nhức đầu.

"Hai vị mà còn nói nữa là tôi tắt chức năng theo dõi à?"

Tôi vừa lên tiếng thì những dòng thông báo hồi nãy chen chúc xuất hiện trước mặt tôi liền dừng lại và từ từ biến mất đi.

Tôi thở dài nhìn HongKong, thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, gương mặt đầy phẫn nộ nhìn tôi. Tôi chỉ biết cười trừ sau đó lên tiếng.

"Huynh xin lỗi. Do hôm nay không biết vì sao mà hai vị thần đó theo dõi huynh nên huynh còn hơi ngỡ ngàng nên mới lỡ bật chức năng kia."

"Huynh im đi. Muội không muốn nghe."

HongKong đáp lại sau đó liền đi lên phòng mình. Điều này khiến tôi cảm thấy hơi tội lỗi, có vẻ như chút nữa tôi nên lên phòng và an ủi thằng bé.

Chắc gì cổ đã chịu cho kí chủ vào phòng.

'Mày im được không hệ thống?'

Không thể thưa kí chủ.

Tôi định lên tiếng chào tạm biệt những người kia và đi lên phòng thì phải ngậm miệng lại khi một giọng nói lạnh lùng nãy giờ im lặng vang lên.

"Ngươi tên gì?"

Việt Nam nhìn tôi với ánh mắt sắc bén của mình khiến tôi hơi rùng mình và sợ hãi muốn lùi lại vài bước. Nhưng không thể vì sát khí của Việt Nam không cho cơ thể tôi di chuyển.

Ngược lại với vẻ lo sợ bồn chồn của tôi thì cái hệ thống 117 khốn nạn đang kí sinh trong đầu tôi đang hú hét khi tiếng Việt Nam.

Giọng thần tượng nghe phê quá. Giống như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình vậy. Nghe thôi muốn có chửa rồi.

Tôi thật sự muốn đổi cái hệ thống này. Đờ mờ, tôi cần một hệ thống nghiêm túc chứ đéo phải một hệ thống thiếu liêm sỉ như thế này.

Cũng may là hai vị thần kia cũng nhắc nhở tôi về sự nguy hiểm của Việt Nam.

《Cục wifi di động nói rằng bạn nên cẩn thận người trước mặt.》

《Như một đàn ông nói rằng cô ấy muốn bạn nên dè chừng người kia.》

"Tôi tên là China. Chào anh."

"Việt Nam. Và ngươi sẽ gia nhập nhóm của ta."

Một câu nói khiến cho tất cả nhưng người ngoài cuộc kể cả tôi đều phải bất ngờ và hoảng hốt.

"Được không vậy đội trưởng?! Nhưng cậu ta là một tên thiếu gia bất tài chỉ phá của là giỏi thôi mà."

Cô nàng Lào lên tiếng. Và câu nói của cô ấy như một con dao đâm vào tim tôi một nhát. Tôi muốn cho cô ấy biết rằng đó đéo phải là tôi.

《Cục wifi di động không thể tin được bạn là người như vậy.》

《Như một đàn ông cảm thấy hơi bất ngờ khi nghe tiểu sử về bạn.》

Tôi cười như không cười. Tôi cảm thấy mình thật là khốn khổ khi xuyên đến chết tiệt này. Tôi muốn quay lại thế giới của mình dù biết rằng chuyện đó không thể.

Tôi có nên từ chối lời đề nghị kia không?

Kí chủ đồng ý đi. Đây là nhiệm vụ được bổ sung bởi hệ thống 117 này đó.

Bà mẹ nhà mày. Thứ hệ thống mắc dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info