ZingTruyen.Com

Bóng Đỏ [Countryhumans]

Chương 2: Vị thần đầu tiên

Monkan-Luca

Sau khi xuyên qua thì các nhân vật chính sẽ tỉnh dậy ở trên giường hay ở bàn làm việc hoặc trên bàn ăn, .... nói chung ở trong nhà.

Nhưng tôi, China, một cường quốc thì khác. Tôi không biết tại sao mà mình lại tỉnh dậy ở một con hẻm ẩm ướt, tăm tối, có mùi ẩm mốc.

Tôi chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu, nhưng sau đó liền mở to căng ra. Có người đàn ông béo phì, râu rậm rạp đang đè lên người tôi, tay gã thì luồn áo và sờ loạn khắp nơi trên ngực.

WTF!!

Trong khi não tôi đang loading chuyện quái gì đang xảy ra thì giọng nói của hệ thống vang lên.

Kí chủ đang bị hiếp. Nếu kí chủ không làm gì thì cúc kí chủ sẽ nở hoa.

Tôi thật sự rất tức giận và sợ hãi trước những gì  đang xảy ra trước mặt tôi. Nhưng sau đó tôi nhanh chóng bình tĩnh trở lại và tập trung suy nghĩ tìm cách giải thoát cho bản thân.

"Tỉnh dậy rồi đó à công tử bột."

Gã béo lên tiếng, tay của gã vuốt ve mó gò má của tôi. Điều này tôi cảm thấy kinh tởm và muốn thộn cho gã một cú vào mặt thật mạnh.

Nhưng sau đó đầu tôi nãy lên một ý tưởng táo bạo đến tôi cũng phải buồn nôn khi ý tưởng đó xuất hiện trên đầu tôi.

Tôi còn cảm thấy buồn nôn huống chi là kí chủ.

Bộ cái hệ thống mắc dịch này không thể câm miệng một lúc giùm tôi được à?!

Xin lỗi kí chủ, dù hơi đau lòng tôi phải nói rằng hệ thống tôi không có m.i.ệ.n.g.

Được lắm. Tôi ghim nó.

Tôi thật sự cảm thấy rất hân hạnh khi được kí chủ ghim đấy.

Tôi không thể đáp lại nữa. Vì tôi chả biết nói gì tiếp theo với cái hệ thống đầy khốn nạn và mắc dịch may tên 117 này.

Kí chủ...

Nó định nói móc gì tôi nữa đây.

Không phải. Kí chủ mong hành động nhanh lên nếu không kí chủ sẽ bị thông đó.

Nhờ câu nói đó mà tôi sực nhớ lại chuyện cấp bách cần giải quyết. Tôi nhìn gã, nhìn vào ánh mắt thèm thuồng và đầy sự tình dục của gã dành cho tôi.

Khốn nạn.

Tôi ghét làm việc này.

Dù nghĩ vậy nhưng tôi liền giả vờ mình yếu đuối, tay trái sờ lên gương mặt gã béo kia. Nói với giọng yểu điệu nhất của mình.

"Này chàng trai~... Đừng vội vàng như vậy chứ. Sẽ làm người ta sợ đó."

Buồn nôn quá kí chủ ơi. Hiện tại kí chủ rất giống đ* rồi đó.

Tôi đồng ý với câu nói của hệ thống 117. Dù tôi rất khó chịu khi nghe câu nói đó nhưng không thể phủ nhận được sự đúng của câu đó.

Tôi cố gắng vươn người dậy, hai tay vòng qua cổ gã béo. Đưa gương mặt của mình sát lại gần gã.

Để cho gã cảm nhận hơi thở của tôi. Gã béo kia dường như đã cắn câu, gã cười lớn và nói:

"Yên tâm đi. Ta sẽ làm nhẹ nhàng."

《Cục wifi di động đang kinh tởm hành động của bạn》

Một dòng thông báo xuất hiện phía sau cổ gã béo khiến tôi phải giật mình. Nhưng tôi làm lơ nó vì sự nghiệp bảo vệ trinh mông của mình nên tôi cố gắng làm gã béo kia mụ mị.

Đúng như tôi dự đoán gã đã mất đề phòng và trở nên mụ mị nhìn tôi. Tranh thủ khoảng khắc đó, tôi cố dùng hết sức lực của mình có dồn vào tay và đánh vào gáy cổ của gã.

Khiến gã bị ngất đi, ngã người về phía sau. Tôi cảm thấy mình rất may mắn khi gã béo kia không gã về phía tôi, nếu không tôi phải mất thêm thời gia để lôi cơ thể nặng nề khỏi người mình.

《Cục wifi di động cảm thấy bất ngờ về hành động của bạn》

[Cục wifi di động tài trợ bạn 100 xu]

《Cục wifi di động nói rằng anh ấy sẽ theo dõi bạn.》

Tôi khá bất ngờ khi nhìn thấy ba dòng thông báo này khi tôi đứng dậy. Và tôi cũng ngạc nhiên khi vị thần này lại theo dõi tôi.

Nói rõ hơn là vị thần này trong tương lai sẽ đóng góp rất lớn cho nhân vật chính của trong tiểu thuyết.

Kí chủ.

Tôi không biết nó định nói gì nhưng có vẻ như đó là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với tôi.

Đúng. Nó rất nghiêm trọng với kí chủ. Tôi định cho kí chủ sẽ chọn hai con đường.

Hai con đường?!

Một là cùng nhân vật chính đi phiêu lưu. Dấn thân trong con đường nguy hiểm.

Hai là con đường trồng rau, nuôi cá, ít bị nguy hiểm và hưởng một cuộc sống an nhàn.

Ồ. Nếu vậy thì tôi sẽ chọn con đường thứ hai. Vì tôi chả muốn theo con đường thứ nhất đâu. Chiến đấu làm cho cơ thể tôi mệt mỏi lắm.

Thật ra thì do có một vị thần đầu tiên theo dõi kí chủ rồi nên bắt buộc kí chủ phải theo con đường thứ nhất.

Sao tự dưng giờ tôi lại cảm thấy hận vị thần có biệt danh cục wifi di động kia ghê. Chính là do anh ta mà tôi phải bắt buộc đi vào con đường thứ nhất.

Mà nếu như tôi ngoan cố không đi theo thì sao ta?

Đơn giản. Tôi sẽ bắt ép kí chủ làm, tôi sẽ dù những màn tra tấn rùng rợn nhất trên cơ thể kí chủ.

F*ck you, hệ thống 117.

Tay tôi vò mái tóc màu đỏ dài của mình. Sau đó tôi đi ra khỏi con hẻm tăm tối kia.

Trên đường đi ai ai cũng nhìn tôi với ánh mắt dị thường, điều này khiến cho tôi cảm thấy khó chịu và không biết vì sao.

《Cục wifi di động nói rằng bạn nên đi mua quần áo mới.》

《Cục wifi di động nói rằng anh ấy sẽ tài trợ tiền cho bạn để bạn mua đồ mới.》

[Cục wifi di động tài trợ bạn 1 000 xu]

Tôi đọc những dòng thông báo rồi nhìn lại quần áo của mình mà muốn chửi thề. Quần áo của tôi bây giờ rất giông ăn mày, bị dơ, bị rách, chưa kể còn bị ám mùi hôi nữa chứ.

"Cảm ơn anh. Nhưng tôi không biết lấy xu của anh bằng cách nào cả?"

Đó là sự thật. Tôi chả biết dùng số xu đó như thế nào. Vì đa phần tiểu thuyết chỉ nói việc mua và nâng cấp chứ không miêu tả rõ ràng làm thế nào cả.

Và tôi chắc chắn rằng hệ thống cũng như tôi vậy. Chả biết làm sao.

Kí chủ thật sự quan tâm đến tôi. Điều này tôi cảm động.

Ồ nó cảm động đấy à?!

Sau những màn cà khịa, nói móc, chọc điên tôi đó hả?!

Đó là do kí chủ làm hệ thống tôi tổn thương trước

Tôi lười cãi với cái hệ thống mắc dịch kia. Nói cái gì thì nó cãi lại cái đó. Nói một câu nói đáp lại một câu.

Chưa kể nó còn không tôn trọng một kí chủ như tôi, thế làm sao tôi có thể tôn trọng cái hệ thống 117 này được.

Xin lỗi kí chủ. Nhưng do quen mồm nên mới khịa kí chủ.

Thôi im mẹ luôn đi cho tôi nhờ. Dù gì nó cũng đâu có mồm hay miệng.

Hệ thống 117 nghe được những dòng suy nghĩ này liền tức giận nhưng nó im lặng không nói gì. Có gì mai mốt trả đũa China cũng được. Thời gian còn dài còn gì phải vội vàng.

《Cục wifi di động nói rằng bạn chỉ cần suy nghĩ hai từ 'mở shop' là được》

"Ra là vậy. Cảm ơn anh... Anh tên gì?"

Tôi thật sự rất cảm ơn vị thần này. Dù cho rằng vị thần này cướp đi sự lựa chọn con đường của tôi nhưng tôi không hận anh ta.

Vì anh ta mới đầu đã tài trợ tôi 1 100 xu. Số tiền khá lớn khi bắt đầu. Cho dù tôi chả tham gia vào trò chơi của các vị thần kia.

《Cục wifi di động nói rằng bạn không cần biết tên anh ấy》

"Thế tôi nên gọi anh như thế nào cho thuận tiện?"

Thực chất tôi biết tên thật của vị thần này. Cục wifi di động này thực chất là vị thần Internet, người có thể xâm nhập hay làm bất cứ thứ gì trên mạng lưới, chưa kể có thể truyền một sóng âm đến tất cả loài động vật.

Là người có thể cung cấp cho nhân vật chính những đồ dùng thiết yếu. Và là người sử dụng điện. Tên anh ta là Kasie, vị thần Internet.

《Cục wifi di động nói rằng bạn hãy gọi anh ấy là Ka》

"Ồ vậy cảm ơn anh Ka."

Tôi cảm ơn xong liền làm theo những gì Kasie đã nói. Một bảng shop hiện ra với tất cả những vật phẩm đang trưng bày.

Tôi lướt qua trái, qua phải, lên trên, lên xuống. Sau đó liền tìm thấy gian hàng quần áo.

Sau một hồi lựa chọn thì tôi cũng tìm thấy một bộ đồ thân quen trong đất nước tôi. Một bộ sườn xám truyền thống của đất nước tôi.

Và nó chỉ có giá 175 xu.

Well. Tuyệt thật, vậy tôi còn khá là nhiều xu.

Tôi ấn vào hình bộ đồ đó thì bộ đồ dơ bẩn và ám mùi trên người tôi liền thay đổi. Thành bộ đồ sườn xám đen.

Kí chủ còn khá nhiều tiền. Nên tôi khuyên kí chủ nên mua một món vũ khí đi

Có vẻ như tôi nên làm vậy dù gì hiện tại tôi khá yếu nên cần thứ gì đó để bảo vệ mình.

Lựa chọn vũ khí cũng chả mất thời gian lâu. Tôi chọn quạt, nhìn nó vô dụng vậy nhưng lại rất chắc chắn có thể làm khiên, chưa kể trong quạt còn dấu một sắc bén có thể đâm đối phương một cách bất ngờ.

"Hôm nay đúng là tuyệt. Vừa có quần áo mới rồi có thêm vũ khí nữa."

Kí chủ đừng mừng vội quá. Vì gia đình kí chủ ở đây ghét kí chủ.

Tôi biết việc này. Cũng phải thôi, có cha mẹ nào lại thương một thằng mắc dạy, láo toét, chỉ phái phung phí tiền của như tôi ở đây cơ chứ?!

Cha mẹ thì rẻ lạnh, anh em thì khinh thường và hỗn láo với nguyên chủ. Khiến cho tôi cảm thấy hơi nhức đầu khi nghĩ mình nên làm gì khi gặp bọn họ.

Vừa đi vừa suy nghĩ nên tôi không chú ý đường mà đâm đầu vào cột điện.

CỐP.

Đầu tôi phát giác đau, một cục u nỗi to trên trán tôi.

Nghiệp đó kí chủ.

'Mày im đi hệ thống.'_ Tôi nghĩ.

Không thể.

《Cục wifi di động muốn hỏi bạn suy nghĩ gì mà đi đâm vào cột thế.》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com