ZingTruyen.Com

| Blood Bite | trans

C4.

Felicia_eun


Yuno đợi Asta bình tĩnh lại, cảm thấy cơ bắp của Asta không còn căng cứng dưới ngón tay của mình. Yuno tiếp xúc bằng mắt với Asta, quan sát từng chút sợ hãi được nhuộm đầy màu xanh lá cây, hiện rõ dưới tầm mắt của Yuno. Cảm giác tội lỗi liếm láp trái tim Yuno, cùng với cảm giác khát vọng máu đang ăn mòn tâm trí của cậu. Đó là một suy nghĩ không thể tha thứ.

Một phút trôi qua cho đến khi Yuno thở ra, "Asta, cậu có biết những gì cậu vừa thấy không?"

Chuyển động dưới ngón tay cảnh báo Yuno khi cơ bắp của Asta dần căng cứng lại để chiến đấu với mình . Yuno nắm chặt hơn, nhìn Asta nhăn mặt vì đau.

Chàng trai nhỏ phía dưới trừng mắt. "Tớ đã nhìn thấy miệng của cậu. Những chiếc răng nanh đó. "

Yuno thở dài, "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Asta im lặng nhìn chằm chằm, cậu muốn phản đối. Tất cả những gì Asta muốn là thoát ra khỏi đây. Không bao giờ trở lại. Cậu đã lên kế hoạch bay nốt quãng đường còn lại trong bóng tối. Nguy hiểm hay không còn chưa biết. Tuy nhiên, tiềm thức của cậu bắt đầu chế ngự cậu vì sự tò mò của mình. Chỉ cần Asta cẩn thận, cậu sẽ tự bảo vệ được mình. Cậu gật đầu.

Yuno đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy Asta. Asta hoàn toàn phớt lờ bàn tay trợ giúp nhợt nhạt của Yuno, khi cậu rên rỉ đau đớn vì va chạm, cố gắng gượng dậy.

Asta nhìn thấy Yuno muốn đỡ mình, "Cậu không cố gắng giết tớ?"

"Tại sao tớ lại giết cậu, Asta?" Yuno nói, bỏ tay xuống. Đau nhẹ vì bị từ chối bởi Asta.

"Thôi đi. Làm sao cậu biết tên tớ? " Asta tiến đến quầy, kéo chiếc đèn về phía Yuno,nhìn Yuno như một vật sở hữu đáng sợ được tôn sùng.

"Asta, tớ là Yuno." Yuno không thể ngừng cảm thấy bản thân đau đớn khi Asta không thể nhận ra mình.

Asta lắc đầu, "Không, Yuno không phải. . . Tớ xin lỗi, nhưng cậu ấy không phải là ma cà rồng ".

Asta nhận ra nét mặt mệt mỏi của Yuno, được bao phủ bởi sự đau khổ.Cậu không thể hận chết mình khi gọi Yuno là một con quái vật.

"Tớ đang bị nguyền rủa." Yuno nói thẳng, người kia mở to mắt. Tròng trắng tuyệt đẹp,có thể thấy đồng tử giãn nở màu xanh lá cây đang run rẩy trước lời nói của Yuno.

"C - Cái gì?"

"Tớ đã kể cho cậu nghe về cha mẹ tớ. Loyce và Ciel. Cha mẹ ruột của tớ. . . " Yuno nói thêm.

"Một số lời nguyền hoàng gia. . . giống như Charlotte và Noelle. . . " Asta thì thào.

Yuno bối rối. "Phải, tớ không biết về nó cho đến khi nó xuất hiện các triệu chứng vào hai năm trước. Một lời nguyền bí ẩn chỉ có Vương quốc Spade biết. "

Asta nhìn lên. "Hai năm? Thời gian chúng ta xa nhau không bao lâu. . . trời ơi, tớ quá bận để nhận ra cậu có vấn đề tình trạng của cậu. . . Tớ xin lỗi."

"Đó không phải lỗi của cậu, Asta. Tớ, bản thân tớ cũng không nghĩ đến việc sẽ nói chuyện này với cậu. "

Asta nhìn lên, quan sát khuôn mặt Yuno. Vẻ mặt ủ rũ của Yuno khiến cậu muốn đưa tay ra và an ủi Yuno nhưng rồi lại kiên quyết không làm vì cậu đã quá sợ hãi. Quan sát hai chiếc răng nanh chĩa ra hai bên của Yuno khiến Asta không thể tiến lại gần người Yuno. Tim cậu đập nhanh, cậu sợ có những nhát dao đâm vào mình.

"Tớ không muốn cậu sợ tớ." Yuno tiếp tục thì thầm.

Ục ục

Sự hối hận đã đá thẳng vào dạ dày Asta. Cảm thấy tội lỗi khi cậu đã hành động như một thằng ngốc thế nào. Sự sợ hãi thuần túy đối với Yuno,đây không phải cảm giác mà cậu không nên thể hiện với người bạn của mình khi cậu cố gắng giúp đỡ cậu thoát khỏi sự sợ hãi. Asta ngay lập tức xin lỗi.

"Tớ rất xin lỗi vì cách hành xử của tớ. Cậu thực sự là Yuno. Tớ - "Asta dụi cả hai tay lên mắt, ngăn dòng nước mắt đau đớn không ngừng tuôn trào. Bạn của cậu bị một lời nguyền, và cậu không hề hay biết. Cậu thậm chí đã lên kế hoạch bỏ trốn khỏi nơi này sau khi cậu và Yuno nói chuyện với nhau. Cậu ghét ý tưởng bây giờ của mình.

Đôi mắt của Asta còn vươn một nước mắt, Asta bỏ tay khỏi mắt mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt quan tâm của Yuno. "Không có cách chữa trị?"

Yuno lắc đầu chán nản.

Asta muốn khóc. Ôm Yuno. An ủi cậu ấy. Cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với Yuno, nhưng do dự và sợ hãi là cảm giác bao trọn cậu lúc này.

"Cậu muốn ăn thịt," Asta nói đột ngột, làm Yuno ngạc nhiên. "Tớ - Nó dành cho. . . Cậu đã nói rằng cậu đã khát. "

Yuno ghét chủ đề của Asta. Đó là một rắc rối khủng khiếp khi trở lại thủ đô khi họ phát hiện ra bí mật của Yuno. Giữ bí mật cho bản thân Yuno. Đưa Yuno vào rừng, dạy mình cách săn bắn và bảo vệ. Không để quá mức cần thiết. Tự kiềm chế....Nhìn mình uống máu...

Làm hỏng cuộc sống chết tiệt của Yuno.

Đây chính là lý do tại sao Yuno quyết định bỏ đi một mình mà không nói cho Asta. Nghiên cứu thêm về lời nguyền bí ẩn của Yuno. Về loài. Dành riêng cho Yuno, không một ai biết. Yuno biết được rằng khu rừng cổ đại có rất nhiều sinh vật kỳ lạ được coi là sinh vật thần bí.

Asta ho, đưa Yuno trở về thực tại.

"À, máu, vâng, tớ muốn uống." Yuno đáp lại, nhìn Asta hơi giật mình khi nhắc đến 'máu' và 'uống máu' cùng nhau.

Asta nhìn ra bên ngoài, bóng tối đen bên ngoài khung cửa, nơi không có cánh cửa nào tồn tại. "Nó thực sự rất tối. . . Tớ có thể tìm cho cậu một vài con vật, nhưng- "

"Cậu không cần phải làm vậy Asta, tớ có thể cảm thấy rõ ràng, nhờ bản năng ma cà rồng này, và ngoài ra, không có bất kỳ động vật nào gần đây. Tớ có thể ngửi thấy mùi máu và không có bất kỳ sự hiện diện nào của sinh vật sống ngoài kia. . . ngoại trừ cậu. "

Bụng Asta réo rắt.

Nó đã ở đó

Yuno nhìn Asta, một lần nữa, cậu khiếp sợ khi nhắc đến máu của mình. Mắt giãn ra, căng cơ. Yuno chỉ mỉm cười, chạm vào những điểm nhạy cảm, khiến Asta giật bắn người. Cậu ấy thấy nó thật thú vị.

"Đừng đổ mồ hôi, tớ sẽ không." Yuno yên tâm, mỉm cười yếu ớt.

"Cậu chắc chắn? Cậu ổn chứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu- "

"Không uống trong một thời gian dài?" Yuno nói hết câu. Asta khẽ gật đầu.

"Chà, tớ đã luôn uống máu từ động vật ngay khi tớ thèm máu. Cái đói thật kinh khủng. Chắc tớ sẽ chết vì thiếu máu. Tớ e rằng điều tồi tệ hơn sẽ là tớ trở thành một con quái vật hung ác, và không thể kiểm soát hành động của mình,đó là những gì tớ biết được khi tìm hiểu về lời nguyền. . . "

Asta lùi lại. Nguyền rủa nỗi sợ hãi của mình. Cậu không quan tâm đến cảm giác cảnh giác.

"Cậu chắc là cậu ổn chứ?" Asta hầu như không tránh khỏi.

"Tớ ổn, Asta. Tớ sẽ đi săn vào ngày mai. Tớ chỉ cần nghỉ ngơi thôi ".

Asta nở một nụ cười.

Asta chỉ cho Yuno về phía cuối căn nhà gỗ, nơi có phòng ngủ nhỏ. Đưa đèn lồng lên trước mặt họ, Asta trò chuyện nhỏ về nhiệm vụ hay cuộc sống của Yuno, giờ đã biết rõ lý do tại sao Yuno lại ra ngoài một mình trong khi trước đây anh ấy từ chối thảo luận về chúng.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com