ZingTruyen.Com

| Blood Bite | trans

C3.

Felicia_eun

 Dường như Asta nhận ra rằng có vẻ sức khỏe của người bạn của cậu yếu đi, thiếu ngủ và có thể bị suy dinh dưỡng, Asta đặt ba lô của mình chiếc quầy đổ nát đặt ở giữa nhà bếp, cậu quay mặt về phía cửa trước và cửa sổ đang mở, bên ngoài có thể nhìn thấy bằng mắt khoảng không tối tăm vô định.

Trước khi trở về từ nhiệm vụ của mình, người đứng đầu ngôi làng nhỏ mà cậu đã giúp đỡ đã cho cậu rất nhiều thức ăn như lòng biết ơn đối với sự hỗ trợ của cậu trong việc giúp đỡ họ khỏi nguy hiểm. Những tên cướp bóc là một vấn đề rắc rối thực sự đối với những ngôi làng nhỏ ẩn náu sâu trong khu rừng và Asta rất vui khi được nhận nhiệm vụ.

Một ổ bánh mì cùng với một hộp trái cây và các loại hạt được đóng gói gọn gàng ở dưới cùng khi cậu lôi nó ra, xếp chúng qua cái quầy đầy bụi bặm kia. Cậu và Yuno đứng đối diện nhau, họ không thể ngồi vì đống đổ nát xung quanh không có lấy một chiếc ghế. Một bàn tay cậu đỡ lấy đầu Yuno, đôi mắt cậu dán vào thức ăn, tay cậu chỉ về phía thức ăn.

"Ăn đi," Asta nói, lấy một lát bánh mì và một nắm nhỏ hạnh nhân cho mình.

"Có vẻ như cậu sẽ cần nó, Yuno. Có vẻ như hành trình của cậu đến bất cứ nơi nào của cậu có vẻ không thuận lợi?".

Yuno gật đầu với cái đầu của cậu ấy vẫn đặt trên lòng bàn tay phải của Asta, nắm lấy góc bánh mì mềm bằng tay trái. Xoắn với nó trước khi đưa nó vào miệng của mình; Yuno có vẻ không thích thú với bánh mì cho lắm, cậu ấy chỉ có thể ngán ngẩm mà cắn một chút bánh mì. Yuno rùng mình trước khi thì thầm,

"Tớ khát nước . . . "

Tai của Asta nhấc lên, "Ồ, tớ xin lỗi, tớ không nghĩ cậu khát nước như vậy." Cậu lục trong cặp, lôi ra một chai nước. "Uống đi, tớ có một ít nước ở đây nhờ những người trong làng cho tớ."

Yuno chỉ gật đầu một lần nữa, cầm lấy cái chai. Đôi môi khô nẻ của anh chạm vào nước khi anh chỉ uống được một phần tư của chai nước. Đôi mắt nheo lại, đôi môi mím chặt.

Yuno có vẻ không hài lòng.

Bàn chân của cứng lại Asta chuyển hướng một cách lúng túng tại nơi cậu đứng.

"Cậu có tình cờ nhìn thấy con vật nào trên đường đến đây không?" Câu hỏi khiến Asta cảnh giác.

Asta ngẩng đầu lên nhìn với vẻ nghi hoặc Yuno, nghĩ rằng cậu ấy đã bị tấn công bởi một con quái vật hoặc Yuno đã tìm thấy một con thú hiếm.

Hoặc có thể Yuno thiếu protein và muốn ăn thịt?

'Ồ, không Yuno, tớ không thấy con quái vật nào ở đây cả. Tớ đã bay gần hết quãng đường tới đây trên thanh kiếm của tớ cho đến khi phản ma pháp của tớ cạn đi. Tớ muốn hồi lại phản ma pháp, vì vậy nên tớ đã quyết định đi bộ một chút cho đến khi tớ tìm thấy nơi này. Tớ không nhìn thấy bất kỳ con vật nào từ khi tớ đi bộ . . . tại sao?" Asta nhìn lên, với vẻ mặt khó hiểu.

"Chỉ muốn ăn một ít thịt. . . " Yuno nói, lặng lẽ, vừa đủ lớn để Asta nghe thấy.

"Cậu . . . muốn thịt? Ồ . . . Tớ cho rằng cậu dựa vào ma pháp của cậu để tự kiếm ăn nhưng nhìn cậu có vẻ không phải vậy. . . uh, "Asta cố gắng nói đưa ra những cử chỉ tay một cách loạn xa, mơ hồ.

"Cậu không đem theo đồ ăn sao?. Cậu. . . không có đem theo một thứ gì để đựng đồ ăn à?? . . . nhưng, uh, đừng bận tâm về điều đó, Cậu có thể lấy trái cây của tớ để thay thế. "

Asta đẩy giỏ đồ ăn về phía Yuno, xem vẻ mặt của cậu ấy. Yuno không có bất cứ thứ gì bên mình ngoại trừ cuốn ma đạo thư được cất gọn gàng trong thắt lưng.

"Có vẻ như cậu đã không có một bữa ăn đàng hoàng trong nhiều năm. Kém may mắn khi đi săn, hả? Chắc cậu đang thèm thịt mới hỏi tớ như vậy ".

"Tớ đoán." Yuno nhún vai, tâm trí cậu chỉ quan tâm đến phần chất lỏng màu đỏ lóng lánh của con vật hơn là phần thịt rắn chắc.

Họ ăn trong im lặng, ánh sáng của đèn lồng tỏa ra cả khuôn mặt họ, giống như một ánh sáng thánh trong bóng tối đen kịch.

Nhìn vẻ mệt mỏi hiện trên khuôn mặt, Asta muốn hỏi lại trước khi Yuno đi nghỉ ngơi.

"Vì vậy, cậu đã đi đâu mà khiến cậu trở nên trạng thái này?" Asta hỏi, mang theo bất kỳ cảm giác ngây thơ vào câu hỏi.

Yuno nghiêng đầu xuống, nhưng đồng tử của cậu ấy hướng lên trên, bắt gặp đôi mắt xanh lục bảo của Asta.

"Không phải việc của cậu."

Asta sửng sốt.

"Ý cậu là gì? Tớ chỉ quan tâm đến cậu. Chúng ta đã sống cùng nhau! Chúng ta là bạn và là đối thủ của nhau! Chúng ta đã không liên lạc với nhau trong. . . hai năm! Cậu bị làm sao vậy? "

"Tốt hơn là cậu không biết." Yuno nhìn xuống, lông mày cong lên đầy khó chịu.

"Tại sao không?"

"Bởi vì không có gì sảy ra cả, Asta! Câm miệng!"

Yuno nghiến răng, lồng ngực phập phồng. Những màn sương trắng xóa từ màn đêm lạnh lẽo được nhìn thấy từ hơi thở hổn hển của Yuno khi. Sự tức giận từ hư không bốc lên.

Asta lùi lại, suýt vấp ngã. Yuno nhận ra, đứng thẳng dậy.

"Gì?" anh lạnh lùng.

Lời nói phát ra từ miệng Yuno; khiến Asta đầy mồ hôi và chúng bắt đầu rơi xuống má.

"Không, cậu là n - không phải Yuno. . . " Asta hầu như không thì thầm, nỗi sợ hãi bao trùm lấy cậu.

Yuno nheo mắt nhìn Asta, lơ đễnh xem cậu định nói cái quái gì cho đến khi vị thần hiển linh ngoạm lấy đầu cậu, như thả một con chim nhỏ. Tay đặt lên miệng, cảm giác khóe miệng bên trái sắc bén. Di chuyển sang bên phải cũng có cảm giác như vậy. Hai bên đều có hai răng nanh dài và nhọn. Răng nanh của mình. Yuno như muốn tự sát vì đã để cho cơn giận của mình nổi lên quá dễ dàng, khiến cho những chiếc răng nanh mọc ra.

Yuno lắc đầu, rủa thầm, nghe thấy tiếng sợ hãi từ Asta, người đã cầm thanh kiếm của mình, những đám mây ma thuật màu đen và đỏ bao quanh Asta, mang lại nhiều ánh sáng hơn cho Yuno.

"Không, Asta. Bình tĩnh! Là tớ, Yuno! "

Asta nghe như muốn khóc.

"Không! C – Cậu không phải, Cậu ấy! Tớ biết cậu là gì, cậu là một con quái vật vô hồn! Chắc chắn, cậu có thể trông giống Yuno, nhưng tớ không dại gì không biết rằng doppelgangers tồn tại, ngay cả khi chúng là một sinh vật khác! "

Một cơn đau nhói khiến trái tim Yuno bị những lời nói đó vùi dập.

Quái vật. Sinh vật. Khác nhau.

"Asta-"

"Nguyền rủa khu rừng già đẫm máu này. Mana cổ đại ở đây hay bất cứ thứ gì! Tớ biết tớ có thể sớm gặp phải một số sinh vật giống như cậu! Khỉ thật! Tớ không nên mất cảnh giác như vậy! Tớ thậm chí không biết làm thế nào cậu biết tên của tớ. Cái cách mà cậu đáp lại lời tớ trong khi tớ gọi cậu là Y - Yuno như thế, cứ nhận lấy, tên người khác, cậu làm tớ phát ốm! - AH"

Yuno không thể lấy nó. Yuno lợi dụng sơ hở để sử dụng ma thuật gió của mình, đè Asta xuống sàn bằng một cú đánh, rút ​​kiếm và ma đạo thư của mình ra.Yuno biết Asta quá rõ, biết cách dễ dàng hạ gục Asta.

Yuno có thể nghe thấy tất cả âm thanh sợ hãi từ người ạn thấp bé hơn mà cậu đã không nghe thấy trong nhiều năm. Asta liên tục nuốt nước bọt, kèm theo chút thút thít; nhìn lên Yuno đang cố gắng chống lại cậu. Yuno nhìn Asta vật lộn dưới sàn. Hai tay Yuno đè lên hai bên cẳng tay của Asta, cảm nhận được dòng máu đang chảy và nhịp đập của trái tim được khuếch đại cực lớn mà Yuno có thể nghe thấy. Yuno có thể cảm thấy nước bọt thấm ướt răng nanh,cậu ấy không thể phủ nhận nó.

"Asta! Hãy lắng nghe tớ!"

Asta lắc lư dữ dội bên dưới Yuno, hy vọng có thể đẩy Yuno ra.

"GAH! Cậu định làm gì!"

"Đừng chống cự nữa!" Yuno rít lên. Tiếng rít không tự nhiên mà con người có thể tạo ra. Nó gần giống như một con rắn. Yuno không bị quấy rầy bởi điều này, cậu đã nghe thấy nó đã quá lâu về hai năm vắng bóng của mình, biết rõ rằng sự phát xạ là do đói.

Làm trầm trọng thêm tình trạng của Yuno với sự tức giận của cậu ấy, điều này không giúp ích gì cho tình hình.

Asta rùng mình khi nghe âm thanh đó. Khiến chân tay cậu bủn rủn. Cậu không vùn vẫy nữa,vì cậu nhận ra rằng chiến đấu với Yuno sẽ không giúp ích gì. Cậu lắng nghe, trong lòng bắt đầu suy nghĩ ra một kế hoạch để thực hiện một động thái khi 'Yuno' có thể tự giải thích về tình trạng của cậu ấy. Còn bây giờ, cậu như một đứa trẻ bất lực dưới sự kìm kẹp của kẻ cao hơn.

Đôi mắt anh long lanh, không muốn rơi một giọt nước mắt vì sự yếu đuối.

* * *
______________________________________
Translator's note: Chap mới được tớ edit và dịch lại vào lúc 1h sáng. Tớ cảm thấy rất vui vì các bạn đã đọc truyện của tớ. Hãy ủng hộ và hối tớ ra chap mới bằng cách thêm sao cho tớ nhooo!!! Tớ cũng rất vui khi có thể đọc comment của mọi người nữa nên là mọi người hãy comment và nhận xét về trình dịch thuật dùm tớ nha...Cảm ơn mọi người rất nhiều.!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com