ZingTruyen.Info

Blood Bite Trans

Đặt chân vào nhà gỗ, nơi này khá bụi bặm, không có dấu hiệu của sự sống trong nhiều năm. Asta đi trước để kiểm tra những nơi còn lại, để lại Yuno nhàn rỗi ở gần lối vào, nơi vẫn còn lại những gì có vẻ như là một nhà bếp. Nét mặt của Yuno khiến Asta bực bội không muốn nói chuyện với Yuno . Cậu cảm thấy như thể một quả bom vô hình sẽ phát nổ trong Yuno trong bất kì lúc nào.

Cậu nghĩ không có lý do hợp lý rằng Yuno không có một cuộc hành trình dễ dàng đến đây, điều này có thể chính xác cho tâm trạng của cậu ấy . Cậu nhún vai khi biết rằng cậu sẽ khiến Yuno cảm thấy tốt hơn sau khi họ chia sẻ đồ ăn với nhau. Có vẻ như Yuno đang đói.

Đi đến cuối căn nhà gỗ một tầng có mái cao, Asta đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ vào một phòng ngủ nhỏ. Hai chiếc giường đôi được đặt ở hai phía đối diện của bức tường, trái và phải, với một cửa sổ nhỏ không kính phía trước, đối diện với cánh cửa nơi Asta đứng. Căn phòng là một hình chữ nhật nhỏ. Asta không bận tâm; nó tốt hơn so với dự tính của cậu.

Màn đêm đến gần ngay khi họ đã ổn định. Asta đã dành vài giờ cuối cùng của ánh sáng ban ngày để quét sạch ga trải giường cũ, chuẩn bị những chiếc giường cũ cho một giấc ngủ ngon sau một ngày dài.

Cậu không biết Yuno đã ở đâu sau khi mình hoàn thành việc dọn dẹp lại căn phòng. Cậu nghĩ rằng Yuno sẽ ở cùng căn phòng mà mình đã dọn dẹp, Asta lấy một chiếc đèn nến nhỏ từ ba lô, thắp sáng nó bằng vài que diêm cuối cùng trong ba lô khi cậu quay về phía nhà bếp, gần cửa ra vào. Vầng sáng màu cam nhỏ chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh , trải dài dọc theo hành lang.

Bất ngờ quay sang phía còn lại, cậu suýt để chiếc đèn tuột khỏi ngón tay mình ; cậu giật mình khi khuôn mặt cậu gần như tiếp xúc với ngực của Yuno. Asta đẩy đầu Yuno ra khỏi mình, tay cậu giữ chặt chiếc đèn khi cậu đối diện với Yuno.

"Ah! Tớ xin lỗi cậu,Yuno, tớ đang gặp khó khăn khi nhìn xung quanh.Cậu thấy xung quanh rất tối, đúng không?Tớ không nghĩ rằng cậu đứng đây một mình đấy Yuno. " Asta nói, thầm nguyền rủa bản thân vì đã so sánh với chiều cao ngực của Yuno với chiều cao của cậu nghĩ đến cậu hoàn toàn khó chịu.

Yuno lặng lẽ nhìn xuống cậu, đôi mắt hổ phách của Yuno như phát sáng từ chiếc đèn lồng, đưa đôi mắt lạnh nhìn thẳng vào cánh tay đang cầm chiếc đèn lồng của Asta.

"Tớ cảm thấy khá ổn," Yuno nói đơn giản, giọng cậu ấy đều đều.

Asta không biết Yuno muốn nói gì. "Ồ, hah, đó là bởi vì mình có đèn lồng ở đây."

" Không Asta,Ý tớ là tớ có thể nhìn rõ xung quanh mà không cần đèn lồng." Yuno nhún vai một cách bình tĩnh. Nhìn khuôn mặt Asta đang biến dạng đầy sự kinh ngạc.

Asta chớp mắt một cái trước khi cậu cười. Một tiếng cười to, đầy gượng gạo và đau đớn trên khuôn mặt sa đọa của mình Yuno khiến Asta cảm thấy thất vọng và cậu ấy muốn chấm dứt sự gượng gạo giữa hai người họ

"Ồ, hah, tớ đoán cậu có thể nhìn thấy xung quanh vì cậu đang ở trong căn phòng ngay cạnh lối vào.Nơi tất cả ánh trăng đó. . . " Asta chỉ nhìn thoáng qua nơi mà lẽ ra phải có một cánh cửa; ngăn cách khu rừng tối tăm và căn nhà gỗ nhỏ này, cậu thầm nuốt nước bọt, cậu đang cố gắng để phân biệt khung cửa gần như không thể với bóng tối bao trùm.

 Asta đảo mắt nhìn vào Yuno, cậu tiếp tục, ". . . tớ đã ở sâu trongnhà gỗ . Có lẽ tối hơn ở đây, nhưng tớ đã tìm thấy một phòng ngủ cho cả hai chúng ta để ngủ qua đêm nay. Tớ đã phủi sạch đệm. Hóa ra là có người đã để hai chiếc giường ở đó ".

"Nghe hay đấy" Yuno nói.

Asta không thể không đáp lại câu trả lời ngắn ngủn, và buồn tẻ của cậu bạn bằng tuổi bằng một nụ cười. Ít nhất thì họ đã nói chuyện trở lại với nhau dù có hơi gượng gạo.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info