ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 40

jennybach93

Cảm ơn bạn ILY đã edit dùm chương này!
Bắt đầu từ chương này, nhà tui đã tuyển được beta mới, tên Dạ nha, bộ này sẽ do e ấy lãnh làm. Và đang beta lại từ chương đầu, mong mọi người ủng hộ e ấy

Chương 40


Trần Cự cõng Hạ Mộc, ông nội Hạ xách valy của Trần Cự, hai người một trước một sau vào cửa, tiếp đó ông nội Hạ nhanh chóng đóng cửa lại cắt đứt những ánh mắt cùng lòng hiếu kì của hàng xóm. Trần Cự đặt người yêu lên ghế do ông nội Hạ chỉ định, chân sau liền quỳ xuống cởi giày trái của Hạ Mộc ra.

Cổ chân trái đã sưng vù lên, Trần Cự thấy thế vô cùng đau lòng. Hắn ở thành phố che chở bảo bối một chút khổ cũng không phải chịu, ai biết mới về quê thôi, chân đã sưng thành thế rồi, chỉ nhìn thôi cũng biết rất đau a.

Vì đau lòng mà Trần Cự hoàn toàn quên mất năm đó hắn và Trần Nguyên gãy chân cũng không rên một tiếng, còn dám nói cái gì mà đàn ông nên có huân chương, sợ đau thì còn gì là đàn ông?

"Đau không?"

"Không đau đâu."

Hạ Mộc lắc đầu, thật ra thì vẫn đau, nếu không phải ông nội Hạ đứng bên cạnh, cậu tuyệt đối sẽ kêu ra tiếng. Có lẽ bởi vì trước mặt Trần Cự cậu không cần che giấu, cho dù bị nhịn đau tí thôi đối phương so với cậu còn đau lòng hơn ấy, cho nên cậu có thể không chút băn khoăn mà kêu ra tiếng.

Nhưng bây giờ không được, cậu không thể để cho ông nội lo lắng mình, vậy nên mới cố nén đau đớn nói trái lòng. Trên thực tế, nếu như Trần Cự chưa tới, Hạ Mộc thậm chí sẽ xử lí tốt mới dám nói cho ông bà nội biết, căn bản sẽ không có cơ hội khiến bọn họ lo lắng như vậy.

"A Mộc, cháu đau thì phải nói cho ông, cháu chờ chút, ông hầm chân giò cho cháu nhé."

Vừa vặn, sớm nay đứa con lớn có đưa ông một chân giò heo, nghĩ tới đây mặt ông nội Hạ đột nhiên tối sầm. Tình cảnh nhà có người bị thương chắc chắn đã có người biết trước, không thì làm sao con cả lại cho ông chân giò heo chứ?

Vì nghi ngờ ông nội Hạ đổ việc này lên đầu bác hai Hạ, nếu chuyện này không nghĩ ra thì sẽ hỏi tội nhà nó.

"Ông ơi, cháu chỉ bị đau chút thôi, không có chuyện gì đâu ạ."

Hạ Mộc lắc đầu, cậu thật sự không có việc gì, ông nội cùng A Cự không cần phải lo lắng như vậy. Mới vừa rồi còn nghĩ, nếu như không có ông nội Hạ cậu sớm đã kêu ra nhưng khi nhìn đến bộ dáng Trần Cự như vậy Hạ Mộc lại không đành lòng. E rằng cậu sẽ càng che giấu hơn, chỉ vì không muốn Trần Cự lo lắng thay mình. Khi Trần Cự thay cậu xử lý xong, hắn nhờ ông nội Hạ mở valy của mình ra, bên trong có thuốc do Hạ Mộc cho hắn.

"Là cái này?"

Tuổi ông nội Hạ mặc dù lớn, nhưng ánh mắt vẫn còn rất tốt, lập tức lấy bình thuốc trong valy ra.

"Dạ đúng, chính là cái này."

Trần Cự nhận lấy, nếu không phải Hạ Mộc bị thương, lần đầu tiên hắn gặp mặt nhà ông nội Hạ sẽ càng chính thức hơn. Hắn vì lo lắng Hạ Mộc mà không phát hiện, nhưng Hạ Mộc ở một bên nhịn đau lại phát hiện sự thưởng thức Trần Cự trong mắt ông nội Hạ. Đối với người lo lắng cho cháu trai của mình, cho dù là người xấu trong mắt ông vẫn tốt đẹp.

Ông nội Hạ luôn bao che khuyết điểm, ở trong lòng ông người tốt nhất chính là cháu mình, những người khác cho dù có tốt cỡ nào cũng không sánh được. Ông bất công thế đấy, người trong thôn đều biết, cho nên bình thường không ai dám bắt nạt người nhà ông nội Hạ cả, bởi ông sẽ không cùng ai nói lý, nếu dám bắt nạt người nhà ông, ông trực tiếp giơ đòn gánh đuổi giết khắp nơi.

Bất quá tính khí ông mấy năm nay tốt hơn rất nhiều, mọi người có việc gì đều tìm đến bác hai Hạ, ông nội Hạ bèn mắt nhắm mắt mở cho qua, mà không làm quá mức, nếu không tính khí ông mà nổi lên, người trong thôn bọn họ chạy cũng không thoát được.

Mấu chốt là bị bắt lại cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu trong quá trình đó ông ấy có bề gì thì lớn chuyện đấy! Cũng may ông ấy không có bắt nạt con nít, nếu bọn nhỏ có lỗi, ông không tìm chúng mà tìm chính cha mẹ chúng, vì cái tội không biết dạy con.

Ông chỉ cái tật thiên vị này, chỉ cần không chọc vào người ông yêu thương, đa số thời gian ông vẫn rất hào khí, bình thường nhà ai có chuyện gì chỉ cần nói một tiếng, chỉ cần ông giúp được, ông sẽ duỗi tay không từ, cho nên tiếng nói ông trong thôn rất có trọng lượng.

"Lát có chút đau, em ráng nhịn một chút."
Trần Cự sờ sờ cổ chân Hạ Mộc, may mà không có ảnh hưởng đến xương, chỉ bị bong gân mà thôi, thời điểm thoa thuốc phải mạnh tay, nhưng như vậy sẽ rất đau.

"Anh thoa đi, em không sao."

Hạ Mộc nỗ lực cười cười, cậu không biết rằng cậu như vậy càng khiến Trần Cự đau lòng hơn, cậu rõ ràng muốn cho Trần Cự yên tâm, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

"Ông nội, ông giúp cháu ấn A Mộc lại."

Trần Cự biết lúc này cần quyết đoán nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng, nhân lúc chân Hạ Mộc mới bị thương mà thoa thuốc lên, nếu không ngày mai chân sẽ sưng càng nặng hơn.

"Được. Yên tâm đi, ông đây tuy lớn tuổi, nhưng khí lực so với mấy đứa trẻ tụi cháu còn tốt chán đấy."

Ông nội Hạ cảm thấy thằng nhóc trước mắt này thiệt tốt a, là người có thể tin cậy được, không giống thằng cháu nhỏ này của ông, đã hơn 20 tuổi, nhưng vẫn khiến người lớn không yên lòng. Năm ngoái cháu nhỏ không trở về, chỉ gửi tặng quần áo, làm hại ông và bà nhà ôm đống đồ ấy cả đêm không ngủ được, bọn họ nhớ A Mộc ghê luôn.

Kỳ thực A Mộc từ nhỏ không lớn lên bên cạnh họ, thế nhưng trong đám con cháu lại là người ân cần săn sóc nhất. Lúc đi học tuy không có thời gian trở về, A Mộc còn có thể gọi điện thoại hoặc viết thư, bỏ ảnh chụp của mình vào gửi kèm nữa. Tuy thời gian chung đụng không dài, thế nhưng thông qua những tin nhỏ nhặt cậu viết cùng mấy tấm ảnh đó, lại khiến ông bà biết rất nhiều chuyện của cậu.

Chỉ là đứa cháu này xưa nay chỉ toàn kể chuyện tốt, chuyện xấu thì ém nhẹm, nhớ có một lần ở trường học bị thương, cánh tay trái bị đeo băng cố định, kết quả đứa nhỏ này giấu luôn, không nói gì với người trong nhà, đến khi một lần vô tình nói ra mới lộ chuyện, ba mẹ Hạ biết được, sau đó mới đến phiên ông bà nội Hạ biết, chỉ là lúc này cậu đã không sao, bọn họ dù có muốn lo lắng cũng không còn chuyện để lo, khiến cho người lớn trong nhà hơi ủ rũ.

Đừng thấy đến đời này, nhà họ Hạ chỉ có Hạ Mộc là nhỏ nhất, nhưng đứa cháu có chủ kiến nhất cũng là đứa nhỏ này. Bất quá chủ kiến thì có nhiều đấy, nhưng chưa bao giờ khiến người nhà thêm phiền, mặc kệ làm chuyện gì, như mua đồ chẳng hạn cũng nhất quyết xài tiền vặt của chính mình, sẽ không xòe tay xin tiền. Từ nhỏ đã có tiền dư, sau trung học cha mẹ cậu không thu lại tiền lì xì cùng tiền mừng tuổi của cậu, kết quả đứa nhỏ này âm thầm tích trữ hơn cả vạn đồng, trong đó có một phần là tiền vặt nhà phát cho. So với đám cháu trai khác có tiền tay trái thì ra tay phải, Hạ Mộc quả thật khiến người bớt lo hơn.

Ông nội Hạ ấn lên hai vai đứa cháu nội, suy nghĩ đến chuyện trước kia. Trần Cự nhìn Hạ Mộc bị ông nội Hạ ghìm lại gắt gao, mới thuốc đổ lên tay, sau đó dùng lực xoa lên.
Vốn là cảm thấy mình còn có thể nhịn được, Hạ Mộc lập tức cảm nhận được đau xót ruột, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Hai tay nắm chặt lấy tay vịn hai bên, gân xanh trên tay đều lộ ra, có thể thấy được cậu đau bao nhiêu. Cho dù là như vậy, Hạ Mộc cũng không la lên hay vùng vẫy lộn xộn. Nếu không phải thấy mồ hôi trên mặt cùng gân xanh nổi đầy trên tay, dựa vào nét mặt của cậu căn bản sẽ không có nhận ra cậu đang chịu đựng một cơn đau lớn như vậy.

Thấy Hạ Mộc như vậy, động tác tay của Trần Cự càng tăng mạnh, đau dài không bằng đau ngắn, vì vậy mà Hà Mộc thừa nhận lực đạo càng lớn, cơn đau càng tăng thêm một phần.

Không biết qua bao lâu, Trần Cự cũng buông lỏng tay ra, mà lúc này bà nội Hạ cũng dẫn chú ba trở về. Chú ba đúng lúc không có nhà, bà nội Hà tìm mấy chỗ mới thấy người, khi về đến nhà, Trần Cự đã thoa thuốc xong.

"Chú có thể kiểm tra lại? Cháu tuy đã xoa thuốc xong, nhưng vẫn sợ có chỗ cháu không chú ý đến."

Trần Cự đứng lên, không quan tâm trên tay mình còn dính thuốc, dùng ống tay áo đồ hiệu của mình lau mồ hôi trên trán Hạ Mộc. Trần Cự buông lỏng tay, ông nội Hạ cũng buông tay ra, Hạ Mộc tựa lưng lên ghế ngồi, sắc mặt trắng bệch, có thể thấy được lúc nãy cậu chịu đau rất cực khổ.

"Được, để chú xem lại."

Chú ba tò mò nhìn nam nhân một thân phú quý trước mặt này, ở thôn họ, lớn lên mà nhìn đẹp mắt nhất chính là ba chị em nhà họ Hạ, không ngờ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy một nam nhân so với ba chị em này còn đẹp hơn, lại nhìn một thân khí thế kia thôi cũng biết người này không giàu sang thì cũng phú quý.

Chú ba ngồi xổm xuống, xoa xoa ấn ấn lên cổ chân Hạ Mộc. Nhìn sắc mặt Hạ Mộc, thấy cậu miễn cưỡng còn có thể nhịn được.

"Không thương tổn đến xương cốt, cháu đã xử lý rất tốt."

Chú ba càng hiếu kỳ nam nhân xa lạ này thêm mấy phần, người bình thường sẽ không đụng bậy thương thế người khác, mà nam nhân này không những hiểu biết, hiển nhiên còn là cao thủ, nếu không sao xử lý tốt vết thương của Hạ Mộc như vậy. Để mình kiểm tra lại một lần, đoán chừng là cho người chú như ông chút mặt mũi đi, chú ba cũng không phải người không hiểu chuyện, không cảm thấy Trần Cự đang xem thường y, rõ ràng là đã xử lý tốt còn muốn cho mình xem.
"Cảm ơn chú ba."
Hạ Mộc mở mắt ra, đây là chú họ cậu, cũng là một bác sĩ. Mặc dù bệnh nặng không xem được, nhưng ốm vặt và mấy bệnh lẻ khác vẫn có thể, chú thường lên núi hái thuốc, người trong thôn có ốm đau gì cũng không cần tìm bác sĩ khác. Trực tiếp đến cho chú xem là tốt rồi, chủ yếu nhất là chú ba thu tiền khám thấp hơn so với bác sĩ khác nhiều, chỉ cần không phải bệnh nặng tất cả mọi người đều tình nguyện tìm đến chú ba, cho nên chú trong thôn có nhân duyên rất tốt.

"Tiểu Mộc à, chân cháu sao bị trặc vậy?"

Chú ba dùng nước do bà nội Hạ bưng tới rửa tay, trên chân Hạ Mộc có thuốc, nếu không rửa sạch lại sơ ý bất cẩn đụng trúng vào miệng thì thảm, sau khi chú ba rửa xong Trần Cự cũng đến rửa tay, sau đó đi lấy nước rửa xe ô tô. Bà nội Hạ muốn giúp đều bị hắn cự tuyệt, đây chính là bà nội vợ mình a, nếu hắn dám để bà thay mình vùng vẫy với nước, Tiểu Mộc không xé hắn mới là lạ.
"Lúc chạy không cẩn thận té trặc chân, sơ ý đập trúng tảng đá ạ."

Vì vậy mới nặng thế, may là xương cốt không bị thương.

"Tiểu Mộc, anh đem ba lô đặt ở trước cửa, lát em ra lấy nhé."

Hạ Mông ở bên ngoài hô lớn, bà nội Hạ vừa nghe liền đi nhanh ra bên ngoài.

"Tiểu Mông, cảm ơn cháu, vào nhà uống miếng nước hẵng đi!"

"Không cần đâu ạ, cha cháu còn chờ cháu trở về cắt cỏ!"

Hạ Mông gãi đầu từ chối bà nội Hạ, chỉ là trước khi đi y có nhìn lướt qua trong phòng một chút, quả nhiên nam nhân quý khí kia là đến tìm Hạ Mộc. Tuy chỉ nhìn qua một chút, tình hình trong phòng khách hắn cũng nắm được vài phần.

"Mày chạy đi đâu? Cha tìm mày khắp nơi nè."

Ba Hạ Mông tức giận la, kêu con trai đi cắt cỏ cho heo, kết quả một đi không trở về, ông vẫn chờ để con giúp mình trông chuồng heo đây!

"Cha, khách bên nhà Tiểu Mộc cha biết không?"

Mắt thấy tay cha sắp vung ra, Hạ Mông liền nói, quả nhiên cha hắn chần chờ rồi thu về.

"Khách trong nhà nó thì liên quan gì đến chúng ta?"

Ba Hạ Mông liếc mắt trừng con một cái, đứa con trai này chỗ nào cũng tốt, chính là thích nhiều chuyện.

"Cha, con không phải nói rồi sao? Con muốn qua bên trang viên của Tiểu Mộc làm việc, con không muốn ra bên ngoài tìm việc. Khách nhà Tiểu Mộc cùng chúng ta không có quan hệ gì, nhưng con có thể mon men làm quen mà, như vậy mới có thể nói chuyện với Tiểu Mộc."

Hạ Mông cầm dao cắt từng luống khoai lang, mãnh đất này chuyên môn trồng khoai lang để cho heo ăn, khoai trong đất chưa trưởng thành nên không thể ăn.

"Tiểu Mông, con nói cho cha biết, con ở bên ngoài gặp phải chuyện gì?"
Hạ Mông lấy chút thuốc rê (1), đem nó đặt trên cái tẩu ông luôn mang bên mình, quẹt diêm đốt hút. Mùi khói thuốc rất nồng, nhưng Hạ Mông ngửi mùi này lại thấy lòng yên bình kỳ lạ.

(1) Lá cây thuốc lá phơi khô thái sợi

"Cha, Mai Tử trốn rồi, cô ta bỏ con đi theo thằng có tiền hơn."

Mai Tử là vợ Hạ Mông, hai người sau khi kết hôn thì ra ngoài làm công, nhưng năm nay chỉ có một mình Hạ Mông trở về, ai hỏi đều cuối đầu không nói, tra hỏi thêm thì Hạ Mông bỏ nhà chạy lên đỉnh núi ngồi xổm. Còn nhà mẹ đẻ của Mai Tử, lại rất khác thường, không có tới thăm hỏi qua lần nào. Ba Hạ Mông lúc trước vẫn cảm thấy kỳ quái, hiện tại đã biết rõ rồi.

"Cái gì?"

Ba Hạ Mông tức giận đến nổi cái tẩu trong tay cũng rơi xuống đất, hiện ông cũng không có tâm mà nhặt lên, hai mắt ông như muốn phun lửa nhìn con trai. Trong nhà có ba đứa con, hai đứa đầu đều là con gái, cho nên một nhà đều yêu thương chìu chuộng đứa con trai nhỏ này hết mực, nếu không phải do con trai không có đầu óc để học tiếp, nhà bọn họ cũng sẽ giống nhà Tiểu Mộc bên kia bằng mọi giá cũng sẽ nuôi nó lên đại học.

"Cha nghi rồi! Nhà họ Vương kia làm sao lại không đến nhà chúng ta vòi vĩnh nữa, trước đây cứ hai ba ngày là đến xin tiền một lần mà, thì ra là đang chột dạ ha!"

"Con cùng cô ta ly hôn chưa?"

Ba Hạ Mông hỏi con trai.

"Dạ rồi."

Hạ Mông tuy không học nhiều, nhưng tốt xấu cũng tốt nghiệp trung học. Cộng thêm làm công 2 năm bên ngoài nên cũng không ngốc. Hắn cũng không muốn chu cấp nuôi loại đàn bà này, sau khi biết cô ta leo lên giường đàn ông có tiền, Hạ Mông liền kéo cô ta đến cục dân chính ly hôn, tuy rằng cô ta không cam tâm tình nguyện gì sất, cô ta còn muốn đem Hạ Mông làm vỏ xe phòng hờ, nhưng người ta cũng không ngốc mà trực tiếp cắt đứt.

Sau ly hôn, cô ta lấy đồ vật của mình chạy đến chỗ của gã kia, làm tiểu tam. [Edit: t cứ tưởng cô ta lm gì vẻ vang lắm, thì ra lm "con gián"]

"Ly mới tốt, Tiểu Mông con làm đúng lắm. Con không thể để người ta ăn ốc, còn mình thì đổ vỏ được."

Ai biết được trong bụng cô ta có nghiệt chủng của tên kia hay không, Hạ Mông nhà ông mới không làm công tử Bạc Liêu (2).

(2) Ý chỗ này nói là hạ Mộc sẽ không như công tử Bạc Liêu coi tiền như rác mà đem nuôi con hoang của vợ, mang ý nghĩa châm biếm.

"Việc này cha sẽ nói với mẹ con, con nếu không muốn ra ngoài làm công thì không cần ra ngoài nữa! Lát cha qua tìm Tiểu Mộc, nhóc kia nể tình cha, hẳn sẽ không từ chối. Con nếu muốn làm thì không được lười biếng, biết không?"

"Con hiểu, con cũng không phải người như vậy mà!"

Hạ Mông nặng nề gật đầu, sở dĩ hắn muốn lưu lại, là do y đã chán ghét cảnh phồn hoa nơi thị thành cùng hắn ám sau đó.

Bên nhà ông bà nội Hạ Mộc, bà nội Hạ mời chú ba ở lại dùng cơm tối, chú ba từ chối một hồi vẫn không thể mạnh mẽ chống lại được lời mời bèn gật đầu đồng ý, chỉ là nhờ con chú ấy trở về nói với nhà mình một tiếng, bà nội Hạ cũng cho đứa bé đó bịch kẹo nhỏ. Từ sau khi Hạ Mộc trở về, trong nhà thường thường để sẵn các loại đường quả, trẻ con có đến chơi thì cho một bịch, một bịch cũng không nhiều, chỉ chứa năm sáu viên nhỏ, cho nên Bà nội Hạ cũng trở thành đối tượng được trẻ con trong thôn thích nhất.

Trên chân Hạ Mộc có thương tích, cậu vẫn luôn bị Trần Cự nhìn chằm chằm. Buổi tối, ông bà nội Hạ cùng nhau hợp lực, không chỉ đem móng giò nấu tốt, còn lấy ra một đống thịt khô lạp xưởng cùng các loại thịt heo tươi mới, làm thành một bàn tiệc đầy thịt, chú ăn chay có thêm dĩa cải thảo xào bắp, còn là do Tiểu Mộc mãnh liệt yêu cầu. Cậu tuy thích ăn thịt, nhưng thịt ăn nhiều cũng phải ăn hai đũa cải xanh giải ngán chứ!

Món ăn nấu xong liền được Trần Cự giúp đỡ bưng lên bàn, ông nội Hạ nhóm lửa, bà nội Hạ xào rau. Một đám người lớn cùng làm, món chú ăn cũng nhanh chóng làm xong.

Được Trần Cự đỡ ngồi lên ghế, chú ba cùng ông nội Hạ đã ngồi vào chỗ. Bà nội Hạ vẫn còn trong nhà bếp bận bịu, nông thôn chính là như vậy, nữ nhân vẫn là người cuối cùng vào bàn. Ông nội Hạ còn muốn gọi bác hai lại đây, nhưng bác ấy đã cùng vợ đi thăm người thân, không có ở nhà.

Ông nội Hạ còn lấy ra một bình rượu ngon, đây là do Hạ Mộc tặng ông, bình thường ông không nở uống, ngày hôm nay thấy trong nhà có khách mới cam lòng lấy ra. Trên thực tế, rượu này là do Trần Cự đưa, bản thân Hạ Mộc không quá thích rượu, cho nên đối với rượu, một chữ cậu cũng không biết, tự nhiên sẽ không mua.

Hạ Mộc bị thương, ông nội Hạ sẽ không cho cậu uống rượu, nhưng trước mặt Trần Cự và chú ba đều có một cái ly nhỏ, chính là loại ly uống rượu trắng, rót đầy từng ly một, ông nội Hạ mới đặt bình rượu lên bàn.

"Mau ăn đi."

Trần Cự đồng thời bồi hai người ông nội Hạ và chú ba vừa không quên lấy đĩa rau cho người yêu, gắp đồ ăn đều là món Hạ Mộc thích nhất. Tô móng giò hầm đương nhiên được đặt trực tiếp trước mặt Hạ Mộc, người khác sẽ không ăn.

"Em chỉ bị trẹo chân thôi, có cần làm quá như vậy không!"

Ăn cái gì bổ cái đó, đây là lời của ông nội Hạ.

"Nhanh ăn đi!"

Trần Cự xoa xoa đầu Hạ Mộc, đây là vờ như không thấy tín hiệu cầu cứu của Hạ Mộc. Móng giò hầm này hắn không thể giúp Hạ Mộc ăn được, ông nội vẫn đang nhìn chằm chằm kìa!

"Chờ chút."

Hạ Mộc cầm cái chén chứa đầy rau do Trần Cự gắp, mới đem móng giò kéo đến trước mặt bắt đầu ăn. Kỳ thật cậu không thích món móng giò hầm lắm, vẫn cho rằng tai heo ăn ngon hơn.

Ông nội Hạ cùng chú ba đều dùng tiếng địa phương nói chuyện, hai người còn nói chuyện khá nhanh, Trần Cự căn bản là nghe không hiểu lắm, chỉ có thể cười cười ngồi nghe! Chờ bà nội Hạ vừa lên bàn, hắn liền cùng bà tán gẫu, tiếng phổ thông của bà nội Hạ miễn cưỡng có thể khiến Trần Cự nghe hiểu, nhưng vẫn nghe tiếng được tiếng không. Có lúc gặp phải những câu dùng tiếng địa phương, lúc này Trần Cự phải nhìn về Hạ Mộc, bởi hắn thật sự không hiểu ý tứ câu nói đó là gì.

Hạ Mộc lúc này sẽ nâng bát cười cười, sau đó đem ý cả câu dịch ra cho Trần Cự hiểu, Trần Cự cười khổ nói cám ơn với bà nội Hạ.

Xem ra chướng ngại lớn nhất của hắn và bên nhà vợ không phải là đồng tính, mà là nghe không hiểu người nhà Tiểu Mộc nói gì, đặc biệt là thời điểm cùng người lớn tuổi tán gẫu, nghe không hiểu thì làm sao tạo mối quan hệ với họ chứ? Đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

"Kỳ thật đó cũng không phải vấn đề lớn gì, người già thích kể chuyện xưa, anh ngồi một bên cứ cười cười là được rồi, bọn họ ngược lại cũng không muốn nghe có người đáp lại lời họ mà chỉ hi vọng có người ngồi cạnh lắng nghe họ nói mà thôi, người càng già càng sợ cô đơn, cho nên mới có thể lải nhải nhiều thế."

Hạ Mộc gắp một khối thịt khô vào bát Trần Cự, khiến hắn đừng chỉ lo uống rượu, cần phải ăn chút đồ ăn nữa.

"Tiểu Trần, cháu là người nơi nào?"

Cách gọi của bà nội Hạ đối với Trần Cự suýt chút nữa khiến Hạ Mộc phun canh ra ngoài, Tiểu Trần cùng này nọ lọ chai so với hình tượng của Trần Cự quá không hợp, đúng không? Trần Cự chỉ liếc cậu một cái, sau đó coi chuyện này như chuyện đương nhiên mà đáp một tiếng.

"Bà nội, cháu là người ở thủ đô."

"Thủ đô hả? Thủ đô rất tốt, ở đó toàn quan lớn, còn có hoàng cung, rất an ổn, là cánh cửa lớn đấy!"

Bà nội Hạ vừa nghe là thủ đô, lập tức cười nhe răng. Đối với những người già như họ, người thủ đô rất ghê gớm, rất lợi hại.

"Đúng vậy ạ, lúc nào rỗi cháu và Tiểu Mộc dẫn bà cùng ông đi thủ đô chơi, lúc đó bà có thể nhìn thấy hoàng cung, cửa thành này nọ."

Trần Cự không cảm thấy thủ đô có gì tốt, một bãi nước đục phiền chết người. Bất quá đối với tâm lý của người già hắn vẫn hiểu rõ, đối với thủ đô quốc gia của mình đều có chút tình cảm đặc thù như vậy. Huống hồ lời hắn nói là xuất phát từ nội tâm, chỉ cần hai vị này muốn, hắn lập tức thực hiện.

"Sau này hãy nói, sau này hãy nói."

Tuy rằng bà nội Hạ rất mơ ước đến thủ đô, thế nhưng để bà đến thủ đô thật thì bà lại không muốn, người đã già đối với quê nhà càng thêm lưu luyến, để cho bà rời quê nhà đến chỗ khác chơi bà liền sợ, bà sợ chính là lỡ bà có chuyện mà chết ở bên ngoài thì làm sao? Đây là chuyện mà người già sợ nhất, không thể chết ở quê hương chính mình.

Trần Cự thấy thế cũng không khuyên nữa, bất quá nếu có cơ hội vẫn hy vọng hai vị lão nhân đến thủ đô thăm quan, ít nhất thời điểm nói chuyện phiếm cũng có đề tài để nói, có thể kiêu ngạo kể cho người khác nghe, bọn họ từng đến thăm thủ đô, từng đi thăm hoàng cung, cổng thành...

Bên ông nội Hạ cùng chú ba đã có chút say, hai người nói chuyện phiếm, từ mấy chục năm cho tới bây giờ, đặc biệt là ông nội Hạ, kể đến cháu của mình liền bật ngón tay cái, đây chính là Trạng Nguyên nha! Ở thôn họ, mấy chục năm qua cũng không có một cái, lúc đó người trong thôn đều sướng đến phát rồ, ông nội Hạ còn tại quê nhà bày vài bàn tiệc rượu mời người trong thôn đến đây ăn!

Mà người trong thôn cũng rất vui vẻ, thưởng cho Hạ Mộc một chút tiền, tuy rằng không nhiều những cũng là toàn bộ tâm ý của cả thôn. Một người thi được Trạng Nguyên đại học khiến người thôn Hạ Thượng đi ra ngoài đều ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đối với tất cả các thôn xung quanh, rất nhiều thôn đừng nói là Trạng Nguyên, ngay cả sinh viên đại học còn không có đấy. Mà ở thôn Hạ Thượng, có vài người còn thi đậu vào trường trọng điểm, 3 anh chị em nhà họ Hạ đều là sinh viên trường đại học trọng điểm, đứa út càng đặt biệt vênh váo, trực tiếp lấy được vòng nguyệt quế Trạng nguyên.

Hiện nay người ta nói đến thôn Hạ Thượng thì hâm mộ gần chết í, rồi lại khen lấy khen để 3 anh chị em nhà họ Hạ, còn vừa nhắc tới Hạ Mộc, người nào người nấy chỉ biết giơ ngón tay cái a, thậm chí còn có một số phụ huynh học sinh chạy đến nhà họ Hạ tới lấy kinh nghiệm dạy con đấy! Đến cùng làm sao nuôi con được như vậy, cả nhà ba đứa trẻ một lượt đều đậu vào đại học trọng điểm, ngay cả con cái nhà bác hai Hạ cũng đều đậu vào đại học phổ thông cùng trường dạy nghề chuyên nghiệp.

Cũng phải kể đến những đứa cháu trai cháu gái khác của ông nội Hạ, mấy đứa đang đi học đều có 2 phần thiên phú học tập, chỉ là ba đứa cháu này càng tích cực nỗ lực, thành tích đứa nhỏ so với đứa lớn càng tốt hơn. Nói cho cùng vẫn là do tính tự giác của bọn trẻ, mấy đứa trẻ đang đi học có thiên phú đọc sách, nếu bọn trẻ lại không muốn học, cuối cùng không thể làm gì hơn là vào mấy trường bình thường hay mấy nơi dạy nghề, may là có mấy đứa cũng biết thời trung học của mình quá tệ, sau khi lên đại học cũng có tiến bộ hơn, ít nhất khi ra trường cũng kiếm được bát cơm tốt, mặc dù không kiếm được bao nhiêu, nhưng mỗi tháng ngoại trừ tốn phí sinh hoạt thì cũng tiết kiệm được chút đỉnh.

Mấy đứa trẻ nhà bác hai Hạ, ngoại trừ hai đứa con trai đầu học nghề ra, hiện tại cùng bác ấy ở nhà trồng trọt buôn bán rau dưa, mấy đứa khác đều là có công việc ổn định khá tốt, chỉ là quanh năm đến tết mới về một lần, thời gian khác đều tập chung cho học nâng cao và công việc.

"A Mộc, để bà đi dọn phòng khách, cháu cứ ngồi ở đây, chờ một lát bà kêu ông nội dìu cháu về phòng."

Bà nội Hạ là nữ nhân, ăn cơm so với đàn ông uống rượu còn nhanh hơn. Mà Hạ Mộc vẫn còn đang chiến với cái móng giò heo kia, một bát móng giò ăn nửa tiếng vẫn không xong.

"Không cần đâu bà nội, A Cự ngủ chung phòng với cháu là được rồi, vừa vặn để anh ấy chăm sóc cháu."

Hạ Mộc nhéo cái tay còn đang đặt trên đùi, cái tay này lúc ăn cơm đã bắt đầu không thành thật.

"Này sao được, tuy giường trong phòng cháu là giường đôi, nhưng không thể để khách cùng chủ nhà chen chút trong một phòng được, nhà chúng ta không đủ phòng thì còn được, thế nhưng trong nhà lại có rất nhiều phòng mà! Dọn dẹp chút là xong, không phí sức gì hết, bà thường xuyên quét dọn qua, chỉ cần lấy chăn ra trải lên là ngủ được."

Bà nội Hạ lắc đầu.

"Không cần làm phiền bà nội đâu ạ, cháu cùng Tiểu Mộc ngủ chung một phòng là được rồi. Chân Tiểu Mộc hiện tại như vậy, cháu cũng không yên lòng để một mình em ấy ngủ!"
Trần Cự làm sao có thể để bà nội Hạ chuẩn bị cho mình một phòng riêng, có thể ôm vợ mình ngủ, hắn sao có thể cam tâm một mình lẻ bóng chớ?

"A ~ "

Bà nội Hạ không ngờ Trần Cự cũng nói như vậy, bà cảm thấy không thể để bạn của A Mộc cảm thấy phiền hà, dù sao người ta cũng là khách, không phải đến làm người giúp việc, làm sao để hắn đến chăm sóc cháu trai nhà mình chứ!

"Bà nội, cháu và Tiểu Mộc là bạn tốt, em ấy hiện tại bị thương, chăm sóc một chút là việc nên làm, bà cũng đừng khách khí với cháu, nếu không cháu cũng thật không tiện ở lại."

Trần Cư rất biết cách nói chuyện, qua mấy câu bà nội Hạ đã bị hắn thuyết phục, trên thực tế trong lòng bà nội Hạ cháu trai vẫn là qua trọng nhất, mà cháu trai bây giờ quả thật rất cần người chiếu cố, vốn bà cùng ông nhà dự định trong hai người sẽ có người canh giữ ở phòng A Mộc, nếu có chuyện gì bọn họ có thể giúp một tay. Hiện tại thì tốt rồi, không cần đến bọn họ, chỉ là để khách đến hỗ trợ trong lòng bà cũng có chút áy náy.

"Bà nội đừng suy nghĩ nhiều, A Cự cùng cháu quan hệ rất tốt, cháu cũng muốn cùng anh ấy nói chuyện phiếm, vừa vặn để anh ấy chiếu cố cháu luôn, bà với ông nội lớn tuổi rồi, không thể chịu nỗi đêm hôm lo cho cháu đâu."

Hạ Mộc an ủi bà nội, ở trong lòng cậu, Trần Cự chăm sóc cậu là chuyện đương nhiên mà! Cậu và Trần Cự ngoài trừ chưa đăng kí kết hôn ra, hai người sống với nhau không khác gì vợ chồng, cho nên làm bạn đời của nhau, Trần Cự không chăm sóc cậu thì chăm sóc ai?

"Vậy cũng được, có chuyện gì phải gọi bà đấy."

Phòng Hạ Mộc có cả phòng tắm lẫn phòng vệ sinh, điều này do lúc trước xây nhà có cân nhắc đến, để cho tiện nên mỗi gian phòng đều có.

Sau khi Trần Cự giúp đỡ bà nội Hạ tiễn chú ba về nhà, liền cõng Hạ Mộc lên lầu, hành lý của hắn đã để bà nội Hạ xách lên phòng.

Thời điểm chỉ còn hai người trong phòng, Trần Cự lập tức ôm Hạ Mộc lên giường, nếu không phải trên người Hạ Mộc có thương tích, hắn đã chọn cách ném. =.=

"Đừng làm loạn, chân em còn đau đấy!"

Hạ Mộc đưa tay chặn lại lồng ngực của hắn, đây chính là nhà ông nội, nếu để ông phát hiện, Trần Cự không bị đánh đuổi ra khỏi nhà mới lạ.

"Anh nhớ em."

Tay hắn luồn vào trong quần áo, nhẹ nhàng nắm lấy nơi nào đó, khiến cho Hạ Mộc một trận run rẩy.

"Hiện tại không được, phải chờ một tháng nữa, chờ chúng ta chuyển qua nhà mình rồi muốn làm gì tùy anh hết."

Hạ Mộc lắc đầu, cậu không thể ở nhà ông nội làm xằng làm bậy được, tuy rằng bọn họ có thể coi là một đôi phu phu, nhưng tại nhà ông nội làm chuyện như vậy, cậu không xấu hổ chết mới lạ.

"Thật sự không được?"

Trần Cự kéo tay Hạ Mộc xuống, làm tay cậu đụng tới cái vật nào đó vừa lớn vừa cứng, hắn đã như vậy còn muốn hắn nhẫn, quả thật tàn nhẫn quá hà.

"Em lấy tay giúp anh."

Hạ Mộc mặt đỏ ửng như táo tây, kỳ thật chính cậu cũng có cảm giác, nhưng trong lòng vẫn còn lý trí, không thể xằng bậy tại nhà ông nội được.

"Được rồi! Bất quá nhớ kỹ lời em nói."

Vợ kiên trì như vậy, Trần Cự cũng không muốn miễng cưỡng cậu. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không thích làm chuyện kia với vợ trong nhà người khác, chỉ là hắn đã lâu không gặp Tiểu Mộc, nhịn thiệt khổ sở.

Thấy Trần Cự đáp ứng, Hạ Mộc liền dùng tay giúp hắn tuốt. Phía dưới Trần Cự vừa nóng vừa sưng bị Hạ Mộc làm cho thoải mái, mà hai tay hắn cũng không ngừng ở trên người Hạ Mộc xoa nắn châm lửa, môi cả hai cũng nối liền nhau, đôi lưỡi quấn quýt si mê.

Không biết qua bao lâu, tiểu Hạ Mộc cũng bị Trần Cự nắm chặt. Hai người hỗ trợ lẫn nhau, chờ đợt cao trào đi qua, Hạ Mộc trực tiếp dựa vào ngực Trận Cự thở dốc.

"Anh ôm em đi tắm."

Trên người cả hai đều bị ô uế, gì đó của đối phương đều văng lên thân lẫn nhau.

"Em không có sức."

Hạ Mộc lắc đầu, toàn thân cậu một chút sức lực gì cũng không có, thật không biết tại sao Trần Cự lại có nhiều tinh lực như vậy, mỗi lần cũng chỉ có cậu nằm dài trên giường không bò dậy nổi, mà đối phương thì tinh thần phấn chấn chạy đi làm này làm nọ.

"Không sao hết, anh ôm em, em chỉ cần hưởng thụ là được."

Trần Cự lột sạch quần áo Hạ Mộc, sau đó ôm người vào phòng tắm. Lúc tắm đặt Hạ Mộc ngồi trên thành bồn tắm, cầm vòi sen giúp Hạ Mộc xối nước, trước thay Hạ Mộc tắm sạch, sau mới tắm cho mình.

Trong quá trình tắm rửa, Trần Cự đương nhiên sẽ không quên ăn đậu hủ. Vừa nãy chỉ dùng tay đến một lần làm sao đủ, cho nên lại để Hạ Mộc giúp hắn một lần nữa. Mãi cho đến khi Hạ Mộc ngồi cũng không vững mới lau khô ôm đi ra ngoài.

Sau khi Hạ Mộc bị hắn đặt lên giường, Trần Cự mới đem quần áo dơ của hai người vứt trên sàn vào phòng tắm giặt. Chớ nhìn gia thế hắn tốt, nhưng từ nhỏ cha mẹ hắn đã giáo dục rất tốt, sau 4 tuổi liền bắt hắn giặt tất, 7 tuổi có thể tắm cho một ít thú cưng nhỏ. Sau khi chuyển khỏi nhà cũ, ngoại trừ thời điểm quét tước vệ sinh, quần áo và nhiều thứ khác đều do một tay hắn giặt, bởi hắn không thích người khác đụng đến đồ của mình, đặc biệt là quần áo và những đồ cá nhân.

Hạ Mộc đã quen với việc Trần Cự thường làm mấy chuyện này, ngáp một cái trượt vào ổ chăn, sau đó cà cà gối đầu chốc lát liền rơi vào mộng đẹp, lúc Trần Cự giặt xong đi ra thì cậu đã ngủ say như chết.

Nước trên tay đã lau khô, Trần Cự cởi quần áo trên người xuống, trần truồng tiến vào ổ chăn. So với trong chăn ấm áp khiến Hạ Mộc ngủ ngon, khi thân thể Trần Cự tiến vào có chút hơi lạnh len lỏi, Hạ Mộc trong mộng rùng mình một cái.

Thế nhưng rất nhanh, trong trăn liền ấm áp trở lại. Nam nhân thân nhiệt cao, hai nam nhân ôm thành một khối liền nóng như lò sưởi, có bao nhiêu ấm áp a.

Hôn mặt cùng miệng Hạ Mộc một cái, Trần Cự mới xả hết giận nhắm mắt lại, dùng hai chân kẹp chặt chân Hạ Mộc ở giữa, tay cũng gắt gao thít chặt người ôm vào ngực, cảm giác như vậy mới làm hắn an tâm. Giằng co nửa năm, rốt cục hai người cũng ở bên nhau.

Vì vậy mà ngày thứ hai tỉnh lại, Hạ Mộc liền cảm giác có vật nào đó đỉnh đỉnh chính mình, làm cậu bất đắc dĩ nhất là tứ chi của mình đều bị Trần Cự quấn lấy gắt gao, thứ duy nhất có thể động là đầu.

"Ai ~ "

Hạ Mộc khẽ thở dài, trợn tròn mắt nhìn nóc nhà, vành mắt Trân Cự đen quá rõ ràng, xem ra cậu rời đi nửa năm, hắn cũng không ngủ ngon nhiêu đó thời gian. Đau lòng Trần Cự, Hạ Mộc chỉ có thể mặc cho hắn ôm chính mình ngủ, tuy cậu có chút không thoải mái, cảm giác như có thứ gì đó quấn lấy mình đến nổi không thể thoát ra ấy.

Lại qua hồi lâu, có lẽ là một tiếng, trời bên ngoài ngày càng sáng. Bình thường vào lúc này bà nội sẽ gọi cậu dậy ăn sáng, kết quả chờ mãi vẫn không thấy âm thanh nào, đoán chừng là xem ở Trần Cự, muốn làm cho bọn họ ngủ nhiều một chút.

Chờ hai người thức dậy đã 10h, trước tiên Trần Cự đỡ Hạ Mộc rửa mặt, sau đó mới đến phiên mình, rồi xách quần áo tối qua giặt sạch phơi lên sào. Hai mặt trên lầu đều trống không, chuyên môn dùng để phơi đồ vặt. Quần áo phơi nắng tốt, Trần Cự liền cõng Hạ Mộc xuống lầu.

"Tiểu Trần xuống rồi, mau tới ăn sáng nè."

Bà nội Hạ thấy cháu trai được Trần Cự cõng xuống, nhanh đi đến nhà bếp mang bữa sáng bưng ra, bữa sáng gồm bánh bao do chính tay bà nội Hạ bao cùng món cháo mặn.

"Cám ơn bà nội."

Trần Cự đem Hạ Mộc đặt lên ghế, kỳ thực lúc này cách thời gian ăn trưa khoảng hơn một hai tiếng là cùng, toàn bộ thôn Hạ Thượng chắc chỉ có bọn họ ăn sáng trể thế này.

"A Mộc, hôm nay cháu không cần ra ngoài, ở trong nhà đàng hoàng đi, ông nội cháu sẽ giúp cháu đi nhìn."

Đừng nhìn hiện tại trong thôn không có bao nhiêu người sống, những vẫn không thể lơi lõng được, nhổ cỏ và nhiều việc vặt khác 5 ngày/lần, hôm nay đúng ngày thứ 5, cho nên ông nội Hạ đi nhìn những người kia mới tới thôn, tuy đều là dân nông thôn, nhưng vẫn không thiếu kẻ có tâm tư đùa giỡn xảo quyệt.

"Ồ ~~ "

Hạ Mộc nhìn Trần Cự nhún nhún vai, chân cậu như vậy không được ra đường rồi! Trần Cự liếc cậu một cái rồi mới nói với Bà nội Hạ: "Bà nội, chờ một lát cháu đi lên núi nhìn xem, cháu còn chưa đến xem trang viên của Tiểu Mộc đâu, bà giúp cháu trông Tiểu Mộc, không nên để em ấy ra ngoài."

"Ừ, cháu đi đi! Bà nội giúp cháu theo dõi nó."

Bà nội Hạ cười nói, xem ra quan hệ giữa cháu trai với tiểu Trần rất tốt, vậy nên Tiểu Trần một thân quý khí sang trọng mới quan tâm vết thương của Tiểu Mộc như vậy.

"Bà nội, cháu là cháu trai bà mà."

Có cần phải giống như nhốt phạm nhân như vậy không? Hạ Mộc uống một chén cháo, ở nông thôn bọn họ, chén bát không giống như loại nhỏ ăn cơm trong thủ đô, mà một chén khá lớn, có thể bằng hai cái chén nhỏ ăn cơm kia.

"Cháu nghe lời chính là cháu trai của bà, không nghe lời cẩn thận bà nội đi lấy hột mận gai về làm món măng tre xào thịt cho cháu ăn đấy."

Bà nội Hạ trừng mắt nhìn cháu nhỏ, bị thương còn không chịu thành thật, còn muốn chạy chạy đi đâu?

"Cháu im miệng là được chứ gì."

Nhét cái bánh bao vào miệng, bộ dáng buồn cười ấy chọc bà nội Hạ cười một trận, thằng cháu nhỏ này chính tâm can bảo bối của họ đấy, chẳng trách sao ông bà nội Hạ lại hiểu rõ nhất chính thằng cháu này.

Bà nội Hạ cười một chút liền cúi đầu lột đậu phộng, hôm nay đậu phộng nhà họ thu hoạch không ít, lần trước mua còn sót lại chút ít. Lúc rãnh rỗi, bà nội Hạ cũng hay lột đậu phộng, dù là nấu ăn hay nấu cháo đều bỏ chút đậu vào, ăn cũng không tệ, bà nội còn cố ý tặng Hạ Vi chút ít, bởi nữ nhân ai cũng khá thích ăn món này.

"Nói đến chị cháu, bụng Tiểu Vi làm sao mà đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì chứ?"

Bà nội Hạ bắt đầu lo lắng cho cháu gái, bà có 4 cháu trai 2 cháu gái, cháu cả đã sớm kết hôn, so với mấy đứa cháu trai còn lớn hơn, con y hiện tại cũng đã vào tiểu học. Đứa cháu gái thứ hai vào 2 năm trước đã gả ra ngoài, làm bà nóng nảy là sao đến giờ Hạ Vi vẫn chưa mang thai. Nữ nhân không thể sinh con, nam nhân sẽ trăng hoa đấy.

"Chị cùng anh rể còn trẻ mà bà, bà nội đừng lo lắng."

Hạ Mộc có biết chút ít, hình như là do anh rể không muốn có con sớm, muốn cùng chị ba sống thế giới hai người mấy năm nữa. Bọn họ đã không vội, kết quả trưởng bối bên nhà họ Hạ lại lo lắng, cho là một trong hai người có vấn đề, còn muốn khuyên bọn họ đến bệnh viện kiểm tra một lần.

Thế nhưng chuyện này không thể nói với trưởng bối được, nếu không nhát định sẽ bị bọn họ quất chết đấy. Tại trong lòng trưởng bối, sau khi kết hôn đương nhiên là phải sinh con, nếu không muốn có con cái, có cân nhắc qua tâm tình của trưởng bối chưa? Đặc biệt là mẹ Hạ, muốn ôm cháu cũng mấy năm rồi, kết quả thằng hai thì không chịu kết hôn, con gái lớn kết hôn lại không muốn có con, cho bà một đứa cháu để ôm cũng không được hả, người trong thôn bằng tuổi bà nếu không ôm cháu ngoại thì chính là cháu nội kìa.

Hơn nữ mẹ Hạ cảm thấy yêu cầu của mình rất ít mà, nếu không phải cháu trai đích tôn, ngoại tôn, thì cháu gái đích tôn hoặc ngoại tôn cũng được á! Bà đâu có chê. Nhưng, một đứa cũng không có, nên chỉ có thể tia mắt hâm mộ cháu người ta, yêu thích quá à.

Nếu để cho mẹ Hạ biết chị cùng anh rể tránh thai, toàn bộ nhà họ Hạ sẽ chao đảo như động đất cấp 8, phỏng chừng bọn họ cũng không thể tránh khỏi, mà cậu cùng anh hai Hạ Thụ lại là đồng lõa, nhất định trốn không thoát.

Dưới bàn Trần Cự đụng chân Hạ Mộc, bà nội bọn họ còn không biết sao?

Hiểu ý tứ trong mắt hắn, Hạ Mộc khẽ lắc đầu.

Trần Cự gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, thì ra chuyện này vẫn luôn giấu trưởng bối trong nhà. Chờ hai người ăn điểm tâm xong, thì đã 11h.

"Ối, bà phải đi nấu cơm. Tiểu Trần tự dạo xung quanh đi, A Mộc ở nhà xem tivi!"

Bà nội Hạ bưng cái rổ đứng lên, còn vỗ vỗ vỏ đậu trên người.

Hết chương 40

Hột mận gai

Đậu phộng 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info