ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 39

jennybach93

"Thật muốn đi sao?"

Trần Cự ngồm xổm ôm cứng valy của Hạ Mộc không chịu buông tay, bộ dáng vô lại này thật sự rất khó khiến người tin tưởng hắn là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

"Chúng ta không phải nói rất rõ chuyện này rồi sao?"

Hạ Mộc ngồi xổm xuống bên người Trần Cự, đưa tay vuốt ve mặt hắn.

"Nhưng mà anh không nỡ."

Trần Cự nắm lấy tay cậu, đặt trước miệng hôn lấy hôn để, dù vậy hắn vẫn không nỡ buông ra nha!

"Em trở về là muốn chuẩn bị tốt mọi thứ, chờ anh bên này bớt việc cũng có thể về quê kiếm em mà, em cũng muốn người khác nhìn thấy thành tựu của bản thân nữa."

Đất ở quên đã được sửa sang không sai biệt lắm, chỗ có thể gieo trồng thì trồng, chỗ không thể thì dùng là nơi chăn nuôi, đợi mừa xuân sang năm lại cải tạo tiếp. Không chỉ như vậy, Hạ Mộc còn để cho bọn họ đào một cái ao sen lớn phía sau mảnh đất bản thân dự định xây trnag viên kia, đợi sang thu thì có hạt sen để ăn rồi.

"... Anh biết rồi."

Đền là đàn ông, Trần Cự đương nhiên lý giải được những điều cậu nói. Đã là đnà ông thì ai mà không có dã tâm trong sự nghiệp chứ, hắn không thể cứ vây Hạ Mộc ở bên cạnh mình mãi, này không công bằng với cậu. Chính hắn thành công như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép Hạ Mộc phát triển sự nghiệp sao?

"Được rồi a, bảo bối A Cự này, anh mau đưa em đến sân bay đi, nếu bị trễ chuyến thì sao đây."

Hạ Mộc hôn một cái thật kêu lên mặt hắn, kỳ thực cậu cũng rất không nở! Nhưng có được phải có mất, cậu cũng không muốn mãi luôn ỷ lại nam nhân mang tên A Cự này, cậu cũng có dã tâm riêng muốn tự mình đi chinh phục.

"Em phải chờ anh đó, chờ anh xử lý tốt mớ chuyện bên này anh nhất định sẽ đi tìm em."

Tổng bộ công ty của Trần Cự là ở thủ đô, nơi này so với tỉnh Tứ Xuyên phồn hoa hơn, cũng có lời nhất cho sự phát triển của hắn, dù sao nhà họ Trần gia ở thủ đô có thể nói là có địa vị rất cao, phía cũng chấp nhận bật đèn xanh cho hắn trên nhiều phương diện, chuyện hắn muốn làm rất ít người dám chỏ mỏ vào. Nhưng nếu đến tỉnh Tứ Xuyên liền không giống như vậy, có câu 'núi cao hoàng đế xa', 'cường long không áp nổi địa đầu xà', cho dù hắn tại tỉnh Tứ Xuyên hành sự cẩn thận, cũng có lúc đạp trúng bọn 'địa đầu xà' này. Cho nên hắn cần phải xử lý mọi chuyện thật tốt, lúc đó mỗi tuần chỉ cần quay về một ngày đem mấy văn kiện khẩn giả quyết là xong. Cũng may từ quê Tiểu Mộc có máy bay đến thủ đô, rất thuận tiện.

"Biết rồi mà." Hạ Mộc gật đầu.

Trong qusa trình đến phi trường hai người một câu cũng chưa nói, nhưng tay cả hai luôn siết chặt lấy nhau chưa một lần tách ra. Hạ Mộc dựa vào vai Trần Cự, lần tách ra này ít nhất phỉa mấy tháng không thể thấy mặt.

Tiến vào phòng chờ, Hạ Mộc mỗi bước đi đều lưu luyến không nỡ, Trần Cự vẫn cứ đứng đó phất tay.

Mãi đến tận lúc loa phát thanh kêu lên, Hạ Mộc mới nhẫn tâm quay đầu đi thẳng. Mà Trần Cự phía sau cậu, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng cậu nữa hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Trần Cự để thư ký đặt vé hạng sang cho Hạ Mộc, Hạ Mộc vừa lên máy bay liền dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, ngoại trừ lúc uống nước mở mắt ra, phần lớn thời gian khác nữ tiếp viên chưa từng thấy vị nam tử suất khí này mở mắt. Điều này làm cho mấy nữ tiếp viên vô cùng ủ rũ, hiếm thấy đụng tới một anh đjep trai có khí chất nam thần a~.

Hai tiếng ngồi máy bay rất nhanh trôi qua, Hạ Mộc kéo hành lý ra khỏi sân bay, nhận được điện thoại nơi này đã có người giơ bảng tên đón mình, đây là thư ký Trần Cự an bài tại tỉnh Tứ Xuyên cho cậu.

Không chỉ như vậy, Trần Cự còn an bài tài xế, tại Tứ Xuyên còn vì cậu mua một chiếc Land Rover* rồi gia cố cải trang để đảm bảo an toàn.

"Trước tiên đưa tôi về nhà đi."

"Vâng, Mộc thiếu."

Trợ lý là người của Trần Cự, nhưng hắn còn tôn kính Hạ Mộc hơn so với Trần Cự. Người tập đoàn Cự Vương đều biết, đắc tội chủ tịch nhiều lắm bị mắng một trận rồi bị phạt mất tháng lương, thế nhưng đắc tội vị Hạ Mộc – 'chủ tịch phu nhân' này, bọn họ chỉ còn nước ngoan ngoãn cuố gói cút khỏi Cự Vương thôi, đồng thời còn phải bị Cự Vương đả kích nữa ấy chứ.

"Ba mẹ ơi ~." Hạ Mộc vừa xuống xe liền vọt nhanh vào nhà.

Nghe được tiếng Hạ Mộc ba mẹ Hạ từ cửa sổ dò đầu ra.

"A Mộc ~ "

Mẹ Hạ nhanh tay cởi tạp dề ra, vội vàng mở cửa nhà chạy xuống dưới lầu.

Tốc độ Hạ Mộc không chậm, rất nhanh đã chạy tới tầng trệt nhà cậu, mà lúc này mẹ Hạ mới vừa chạy đến cửa thang gác, phía sau Hạ Mộc kèm theo trợ lý kéo hành lý cùng tài xế.

Hạ Mộc ôm mẹ Hạ: "Mẹ, con đã về rồi nè!"

Tết năm trước, Hạ Mộc bị Trần Cự giữa lại thủ đô không cho về, lúc đó hắn dùng lý do cậu phải thực tập mà đúng lý hợp tình giữ lại. Cho nên ba mẹ Hạ ròng rã một năm chưa thấy qua thằng út rồi, nói không nhớ đó là giả, nếu không mẹ Hạ cũng sẽ không kích động đến mức này.

"Nhóc thúi, cuối cùng cũng về rồi sao?"

Ba Hạ đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cậu.

"Ba ~~ "

Hạ Mộc buông mẹ Hạ ra, vôi vàng vồ tới ba Hạ. Tuy mặt ba Hạ rất đen, nhưng thấy con trai nhào tới vẫn đưa tay ra đón tiếp.

"Rốt cuộc cũng chịu về rồi à, có biết ba mẹ nhớ mày lắm không?"

Đây là lần ba mẹ Hạ cùng thằng út chia cách lâu nhất, cho nên bọn họ cũng vô cùng nhớ thằng con tri kỷ này.

"Xin lỗi ạ."

Có chồng thì quên cha mẹ, trong lòng Hạ Mộc rất chi xấu hổ. Lúc tết cậu đã dự định trở về, nhưng A Cự nói từ lúc hai người quen nhau, chưa lần nào qa tết chung cả, vì để năn nỉ cậu ở lại, Trần Cự từ tháng 11 đã triển khai chế độ quấn thân, còn quấn luôn tới lúc nghỉ hè. Cuối cùng hắn cũng thành công, vì vậy năm ngoái Hạ Mộc không có về nhà đón tết.

Bị mẹ Hạ kéo vào trong nhà, ba Hạ chạy tới chào hỏi trợ lý cùng tài xế rồi mời cả hai vào nhà.

Hai người khiêm tốn một trận liền bước vào nhà, ba Hạ muốn tiếp nhận hành lý trong tay bọn họ đều bị cự tuyệt, cũng không thể để cha củA Mộc thiếu xách hành lý được, nếu để cho vị bạo quân kia biết, bọn họ còn toàn thây sao, sẽ bị giết ra Cự Vương đấy.

" Xin hỏi quý tính của hai vị? Khổ cực các vị đã đưa A Mộc trở về, mời uống trà."

Mẹ Hạ vừa kéo con trai vào nhà liền vội vàng chạy đi pha trà, đây là trà Hạ Mộc gửi về cho họ, nghe nói hơn một nghìn tệ một lạng đấy! Thiệt là rất quý, hai người họ đến nay cũng không nở uống. hôm nay có khách đến, bọn họ mới lấy ra chiêu đãi, bình thường dữ lắm thì tuần uống một lần, chỉ sợ uống xong sẽ hết không à.

"Mẹ, trà này các ngươi đến bây giờ còn chưa uống hết sao?"

Lần này Hạ Mộc cũng mang theo loại trà này về, đây đều là Trần Cự cấp bố vợ tặng quà đấy, chỉ bằng tiền cậu kiếm sao mà chơi nổi loại một nghìn một lạng thế này.

"Mắc như vậy, mẹ với cha con sao dám uống hết chứ."

Mẹ Hạ trợn trắng với thằng út, hơn một nghìn một cân, tổng cộng cũng chỉ có nửa cân thôi, phỉa uống nhín chút chứ!

"..."

Hạ Mộc chột dạ cúi đầu, tràn cậu uống ở thủ đô đều là loại tốt hơn cái này không hà, xưa nay chưa từng nghĩ không đủ uống, cậu còn ở nhà Trần lão cọ quá hai lần Đại Hồng bào(1)đây! Còn được hái trên cây mẹ nữa đấy. Đáng tiếc phân lượng quá ít, cho dù là người có thân phận như Trần lão cũng chỉ có thể tồn chút đĩnh à. Nế không phải ông quá thích cậu, mới sẽ không cam lòng lấy ra uống đâu, phải biết hiện tại cây mẹ đã không cho phép hái lá nữa rồi, cho nên số ông có toàn bộ là hàng dự trữ mà thôi.

(1) Theo truyền thuyết, đây là một loại trà Ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc. Chuyện kể lại rằng, vào cuối đời Minh, một vị thái y đã dùng búp non hái từ những cây trà mọc trên núi Vũ Di chữa khỏi bệnh cho thái hậu. Để thưởng công, hoàng đế nhà Minh bèn ban tặng mỗi cây trà quý một chiếc áo bào đỏ để bọc bên ngoài trong những ngày giá lạnh. Đến nay, số trà quý năm xưa chỉ còn lại 6 cây. Mỗi năm, từ 6 cây trà này, người ta chỉ thu được chừng 1kg búp. Hiện tại, chính quyền địa phương quyết định hạn chế khai thác búp của những cây trà Đại Hồng Bào cổ, nên hiện nay, những người mê trà dù có chấp nhận đổi cả gia sản cũng khó có cơ hội sở hữu loại trà quý này. Đắt hơn của Việt Nam. Năm 2002, một người Trung Quốc giàu có đã bỏ ra 180.000 nhân dân tệ – tương đương 28.000 USD – để mua chỉ 20 gram trà Đại Hồng Bào huyền thoại. Hiện 1 gram trà có giá khoảng 1.400 USD, một ấm trà có giá hơn 10.000 USD (hơn 210 triệu đồng). Đây xứng danh là một trong những loại trà đắt nhất thế giới

Đại hồng bào cậu không có cách nào lấy tới tay được, cho dù Trần Cự tiêu tốn một số tiền lớn cũng chỉ lấy được có một chút hà, mà toàn bộ còn phải dâng cho Trần lão nữa. Bất quá những thứ trà ngon khác ở nhà họ Trần không thiếu, lần này cậu đem về không ít loại cực phẩm, Tây Hồ Long Tĩnh, Hoa Sơn Hoàng Nha cùng Quân Sơn Ngân Châm (2), tất cả đều nằm trong 10 loại nổi tiếng nhất Hoa quốc. Có loại do Trần Cự mua, cũng loại người khác tặng, cuối cùng Trần Cự đem chúng chia thành hai phần, một phần cho Trần lão, một phần để Hạ Mộc mang về lấy lòng ch mẹ vợ.

(2) Trà Long Tĩnh (loại chè xanh ở vùng Long Tỉnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), trà hái trên đỉnh Hoàng Sơn (ngọn núi phía đông nam tỉnh An Huy, Trung Quốc), Quân Sơn Ngân Chân thuộc tỉnh Hồ Nam

"Đúng rồi, vẫn chưa thỉnh giáo quý tính hai vị!"

Ba Hạ lấy một chút hạt dưa chiêu đãi trợ lý cùng tài xế, thái độ thân thiết làm cho hai người thụ sủng nhược kinh.

"Tôi họ Đàm, là trợ lý của Mộc thiếu." Trợ lý Đàm hai tay tiếp nhận đồ ba Hạ đưa tới, may là hôm nay không có chủ tịch, nếu không bọn họ chắc bị trừng chết rồi. Lại dám để ba mẹ vợ chủ tịch pha trà mời họ, muốn chết đúng hay không?

"Tôi là tài xế, họ Cốc."

Tài xế cũng vội vàng tiếp nhận, chớ nhìn hắn chỉ là tài xế, nhưng lại rất thích uống trà đó, trà này bất kể là hương vị hay màu sắc, tuyệt đối là trân phẩm, lấy tiền lương hiện tại của hắn chỉ dám nhìn mà thôi.

"Con trai à?"

Ba mẹ Hạ nghi ngờ nhìn về phía Hạ Mộc, khi nào thằng út của bọn họ có cả trợ lý lẫn tài xế thế này.

"Hiện tại con mở nông trường, chuyện cần làm rất nhiều, không tài xế không trợ lý là không được."

Chuyện Hạ Mộc mở nông trường không hề gạt cha mẹ, chỉ là cậu nói với bọn họ đã tìm được đối tác, nếu không cậu làm sao có nhiều tiền như thế chứ. Phải biết hiện tại toàn bộ nông trường ngoại trừ trang viên còn chưa xây xong, những thứ khác đều kiến thiết không sai biệt rồi, tài chính càng ngày ngày càng lớn, hơn 10 triệu tài chính coi như Hạ Mộc nói toàn bộ là của mình cũng không có ai tin tưởng.

Mà sự thực cũng là như thế, cậu và Trần Cự mỗi bên ra 5 triệu, cho nên trang viên này ghi vào tên cả hai người. Thế nhưng cân nhắc đến trang viên này người kinh doanh là Hạ Mộc, cho nên cậu nắm 51% cổ phần, còn Trần Cự là 49%.

"Ồ ~~ "

Ba mẹ Hạ cũng không nghĩ nhiều, hiện tại thằng út dầu gì cũng là chủ một nông trường, xác thực cần có trợ lý cùng tài xế giúp đỡ xử lý một ít sự việc. Cứ như thế cơ hội biết được chân tướng liền bị ba mẹ Hạ bỏ qua như thế đấy, chờ bọn họ được khai sáng, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu hối hận, nếu sớm biết thằng út có khả năng rẽ bậy, bọn họ nhất định sẽ hỏi thêm vài câu, nhưng đáng tiếc này trên đời này chưa bao giờ có từ 'nếu'.

Tiễn trợ lý Đàm cùng tài xế Cốc, bọn họ kỳ thực sẽ ở trong tiểu khu cách nhà họ Hạ không xa, chỉ cần Hạ Mộc cần thì gọi một cú điện thoại không đến năm phút bọn họ sẽ có mặt liền.

"Lần này trở về không đi nữa hả con?"

Không còn người ngoài, ba mẹ Hạ mới bắt đầu nhìn thằng con từ đầu tới đuôi đã triệt để thay đổi khí chất non nớt trước kia.

"Thỉnh thoảng sẽ rời đi, đến thủ đô xử lý vài việc."

Cũng không thể vẫn cứ để Trần Cự chạy đến Tứ Xuyên được, bọn họ còn phải về thăm Trần lão nữa!

"Nói cách khác phần lớn thời gian con đều ở nhà?"

Mắt mẹ Hạ sáng lên, thằng lớn không ở nhà không cách nào kéo nó đi coi mắt, nhưng thằng út lại không giống vậy, vừa vặn mới tốt nghiệp đại học, nên kết hôn sinh con rồi. bà muốn ông cháu cả mấy năm rồi, nhưng đáng tiếc Hạ Thụ vẫn luôn không thể để nguyện vọng của bà trở thành sự thật.

"Con ở nông trang."

Chờ trang viên sửa tốt, cậu sẽ vào đó ở. Bất quá vì sao mắt mẹ cứ lập loè ánh xanh quỷ dị thế, có loại cảm giác bị mưu hại a.

"Hai người cũng đến nông trang ở với con đi, nhà ở đây cứ để đó, lâu lâu đến quét dọn một chút là được."

Về phần cửa hiệu, vốn đang cho thuê, càng không cần quan tâm.

"Như vậy được không?"

Ba Hạ trong lòng hơi động, kỳ thực vợ chồng ông đã sớm muốn hồi hương rồi, thành phố tuy làm gì cũng thuận tiện, thế nhưng lại không quá tự tại như ở dưới quê, cái gì cũng đều đắt đỏ. Thế nhưng hồi hương, bọn họ lại không có nhà cửa, mặc dù nhà anh hai đều nói chờ ông bà nội Hạ trăm tuổi, nhà ông muốn ở chỉ cần đưa nửa tiền cho nhà họ là được, nhưng là bây giờ vào ở lại không tiện lắm đi, thời điểm đó bị người ta nói ăn dùng của ba mẹ già cũng không quá êm tai rồi.

"Tại sao không được, ở nhà ông nội không tiện, chẳng lẽ không thể vào trang viên con xây để ở sao?"

Hộ khẩu Hạ Mộc còn ở nông thôn, cậu hoàn toàn có thể đề nghị với thôn trưởng xin một phần đất ở. Lần này trực tiếp xin giấy tờ nền nhà, đương nhiên phần của cha mẹ với anh hai cũng xin luôn, trước cứ để đó, chờ anh hai có đủ tiền thì xây cũng không muộn. Có nền nhà của ba người, như vậy có thể sửa phòng rộng hơn rất nhiều.

Về phần trang viên đang xây dưới núi kia, diện tích gấp mấy lần cái nền của 3 người họ Hạ gộp lại ấy chứ.

Trang viên được kết cấu theo bố cục tứ hợp viện, chia làm tiền viện và hậu viện. Hơn nữa đều thuộc hình thức hai tầng lầu, như vậy không chỉ có không gian rộng, mà phòng cũng nhiều. Tiền viện có thể dùng làm nhà trọ, hậu viện là nơi để Hạ Mộc cùng Trần Cự ở, người không phận sự miễn vào.

Đương nhiên Hạ Mộc cũng để lại mấy phòng cho người nhà, hận viện được chia làm 3 phần, một chính viện hai tiểu viện, nói cha mẹ cùng nhà họ Hạ sẽ ở tiểu viện bên phải, mà người nhà họ Trần sẽ ở tiểu viện bên trái (Tây Sương phòng), làm vãn bối không nên bất công, lão nhân hai bên đều phải bận tâm đến.

Đừng thấy trang viên xây theo lối phục cổ, nhưng trong phòng lại phi thường hiện đại, đặc biệt có máy nước nóng, tất cả đều dùng loại năng lượng mặt trời. Hơn nữa ở sâu sau tiền viện hậu viện có 3 cái giếng, trong đó hai cái so với giếng nơi khác càng thanh ngọt hơn, đông ấm hè mát uống vào trong miệng còn ngọt lành tận cổ.

"Hai cái giếng này đều là giếng ngọt, đoán chừng là chung một nguồn nước ngầm."

Nhà họ Hạ gia uống một hớp nước giếng, nơi họ sống là thôn Hạ Thượng, xung quanh nơi này chưa bao giờ thiếu nước cả, nước suối, nước ngầm cùng nước sông cho dù tại bất kỳ lúc nào cũng có. Mấy thôn chung quanh lúc thiếu nước đều đến thôn Hạ Thượng xin đó, mỗi lần đại hạn thôn Hạ Thượng không biết đã cứu sống bao nhiêu người đâu.

"Ha ha ha ~ bản lĩnh cách đất tìm nguồn của ông nội quả thật không chút nào lui bước nha!"

Hạ Mộc cũng uống một hớp, cùng trong mấy giếng nước ngọt trong thôn y nhau, đều uống rất ngon. Chất nước như vậy, tuyệt đối là thượng thừa, bên trong bao hàm rất nhiều khoáng sản chất.

"Đó là tất nhiên, bản lĩnh kia là phương thức kiếm cơm của ông con lúc trẻ đó."

Ông nội Hạ cười híp mắt, năm đó lão chính là dựa vào bản lĩnh này để nuôi sống mấy đứa con, cho dù lf những năm khó khăn nhất cũng chưa từng để bọ trẻ chịu đói. Người không thể không uống nước, chỉ cần uống nước thì ắt cần đào giếng, lão liền dựa vào bản lãnh như vậy nuôi sống một đại gia đình. Chỉ là sau đó lão lớn tuổi, không thể tiếp tục bôn ba bên ngoài nữa, nếu không cũng không vào lúc vợ bệnh mà chạy vạy mượn nợ khắp nơi kia.

"Trang viên hiện tại xây xong, chỉnh đang kiểm tra sửa chữa lần cuối thôi. Lúc bên thi công dùng nước con cần yêu cầu họ lấy nơi khác, chỉ nước ăn mới lấy từ giếng nước ngọt."

Hạ Mộc đào 3 miệng giếng cũng cân nhắc đến nước ăn và nước sinh hoạt, hơn nữa vì để không làm ô nhiễm hai nguồn nước ngọt, toàn bộ nước sinh hoạt đều được dùng từ mạch nước ngầm khác hoặc suối dẫn vào ao được đào sẵn trước đó. Ngoại trừ mấy khu đất trồng cây bên ngoài, toàn bộ sân đều được lát gạch sứ, như vậy khi trời mưa sẽ không bị bùn lầy đến một bước cũng khi đi được.

"Tốt nhất phải như thế, nước uống và nước sinh hoạt nhất định phải các xa nhau, như vậy giếng ngọt này cũng không sợ cạn nữa."

Dù sao tiền viện cháu trai dùng làm nhà trọ, người lui tới rất nhiều, không cách xa nhau là không được. Không chỉ vậy, mỗi đường ống nước uống trong phòng trọ cũng không được thông đến một cái giếng nước ngọt được, phải triệt để tách riêng ra thì an toàn hơn.

Mà giếng nước ngọt này bình thường đều sẽ dùng một phiến đá đậy miệng lại, không phải sợ người vụng trộm dùng, mà là sợ trẻ con vô ý rơi vào. Vì chứa nước, giếng này đào rất sâu, ngã xuống trăm phần trăm sẽ mất mạng. Cho nên bình thường mọi người sẽ dùng hệ thống bơn nước lên sử dụng, nắp giếng không được phép lấy xuống.

Còn cái giếng ở phía sau cũng y thế, tuy nhiên có chút bất đồng là sân sau còn có một cái hồ nước nhân tạo lớn, nước trong hồ được dẫn về từ suối bên ngoài, xứng với cái tên 'nước suối'. Có thể ăn uống có thể sinh hoạt, thậm chí dùng để pha trà được luôn á. Hạ Mộc còn định dùng này nước suối để kinh doanh nữa, cho nó vào thùng khoảng năm sáu lít gì đấy rồi bọc đầu lại, một thùng 10 tệ. Những người sống ở thành phố sẽ vô cùng tình nguyện mua, 10 tệ không ít nhưng cũng không coi là quá nhiều, hơn nữa một thùng nước như thế có thể cung cấp cho một nhà ba người ăn hai, ba ngày, một tháng bình quân mỗi ngày cũng chỉ hơn 3 tệ là cùng, nhà bình thường vẫn có thể gồng gánh nổi.

So với nước uống do hệ thống cung cấp trong thành, tin tưởng chỉ cần không phải dạng người quá keo kiệt đều sẽ chọn nước suối. Hạ Mộc còn dự định lấy được chứng chỉ cấp phép nước sạch, lúc có bán nước thì để họ nhìn nhìn một chút, ít nhất để mọi người yên tâm mà dùng.

Không cần nói Hạ Mộc gian (3), lấy nước suối trong thôn không đáng giá đem đi bán. Mà tiền này Hạ Mộc cũng không phải lấy làm của riêng, cậu định đem số tiền này dùng để sửa đường trong thôn, đặc biệt là đường cái đi lên xã kia. Mỗi khi trời mưa đường trở nên vô cùng lầy lội đến mức không thể nào chạy được, chỉ có thể dựa vào đôi chân người bước từng bước tiêu sái mà thôi, đặc biệt khổ cực.

(3) Gian ở đây ý nói tham lam, gian trá á

Hiện tại cậu có đủ tài chính để sửa, nhưng không thể làm người trong thôn cứ thế cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Vì vậy mới có vụ bán nước này, đồng thời còn để mọi người góp vào chút ít nữa, chỉ là làm như vậy thời gian sẽ bị kéo dài ra, không biết khi nào mới có thể xong đây. Nhưng đối với Hạ Mộc mà nói, chỉ cần đạt tới mục đích là được, phải làm cho thôn dân biết 'trên đời này không có bữa tiệc nào là miễn phí'.

Đương nhiên, tiền sửa đường cũng không phải là bắt thôn dân chịu toàn bộ theo giai đoạn, bởi vì trang viên mình Hạ Mộc mới tiến hành sửa chữa đường, cho nên khẳng định so với thôn dân nhiều hơn, cậu sẽ gánh một phần lớn, thôn làng chỉ gánh phần nhỏ. Cứ như vậy việc bán nước cũng không quá kéo dài, chờ bù xong khoản này, thôn dân cũng có thể bán nước kiếm thêm, như vậy thôn dân sẽ có đồng ra đồng vào.

Thế nhưng ngay lúc các hạn mục sửa đường chưa hoàn thành, thôn dân không thể tự mình bán nước, đây là do toàn bộ thôn Hạ Thượng quyết định.

Sau khi Hạ Mộc cùng thôn viết xong thỏa thuận, ngày thứ hai lập tức để đội thi công đội bắt đầu sửa đường. Thì ra cậu đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi, sửa đường đế xã trên không sai biệt lắm tốn chừng 100 vạn, tổng số này Hạ Mộc phải chịu 80 vạn, thôn Hạ Thượng chịu 20 vạn.

Hai mươi vạn nghe thì có vẻ rất nhiều, thế nhưng tiền này cũng đâu cần bọ họ bỏ ra, chỉ cần ngay thời gian Hạ Mộc muốn bán nước bọn họ không thể bán mà thôi, chờ tiền này gom đủ 20 vạn, bọn họ muốn bán thể nào thì bán thế ấy chẳng ai quản nữa, cho nên cuộc mua bán này có lời sao?!

Đương nhiên có lời rồi! Vốn Hạ Mộc muốn vì thôn làm chút chuyện, nhưng lại không hy vọng thôn dân nơi đây dưỡng thành thói quen chuyện này là đương nhiên, cảm thấy Hạ Mộc ra nhiều tiền hơn là chuyện phải làm, vì vậy mới nghĩ ra chủ ý như vậy.

Hơn nữa, một khi trang viên của cậu hoàn tất, người đến đây chắc chắn sẽ ngày càng nhiều hơn, các thôn dân cũng có thể tư kinh doanh theo kiểu 'nông gia nhạc', chỉ cần nhà có tay nghề bếp núc không quá kém, vệ sinh làm tốt, tin tưởng sẽ có không ít người thích trải nghiệm sinh hoạt nông gia đâu.

Vừa sửa đường, vừa chờ trang viên hoàn công. Hiện tại chủ thể đã kiến trúc không sai biệt lắm, chỉ cần tìm người chỉnh sửa chi tiết cùng thiết kế nội thất bên trong, trước tết đã có thể dọn vào ở rồi. Gia cụ trong trang viên có không ít đều làm từ gỗ Bách, loại cây này tại thôn nhiều vô cùng, cũng là vật liệu gỗ mà mọi người thường chọn lựa nhất đấy.

Chỉ có khu hậu viện, Hạ Mộc dùng chính là gỗ Trắc, tiền này do chính Trần Cự ra. Vốn cậu chọn là gỗ Du, kết quả bị hắn ghét bỏ, sau đó sắp xếp người đưa tới một nhóm gia cụ làm bằn gỗ Trắc. Bao quát luôn ngủ giường của bọn họ, cân nhắc đến thân phận địa vị người nhà họ Hạ, Trần Cự không có đặt làm theo kiếu phục cổ phức tạp, mà là loại giá giường phổ thông thôi.

Ở tiền viện, mỗi gian phòng đều được trang trí giống nhau, chỉ có ba gian bị cải tạo thành phòng Vip, giá cả so với loại phòng phổ thông gian đắc hơn nhiều. Tiền viện Hạ Mộc không phí quá nhiều tâm tư, chỉ có mỗi phòng trong hậu viện đều do chính tay Hạ Mộc bố trí. Tuy rằng bên trong trang hoàng rất phổ thông, nhưng hơn ở chỗ tinh xảo, ấm áp mà đầy ý vị.

Vội vàng bố trí phòng ở Hạ Mộc tự nhiên cũng không bao hết bên nông trường được, đành phải xin nhờ ông nội Hạ hỗ trợ kiểm tra giúp, làm cỏ hoặc xới đất gì gì đấy ông nội Hạ so với cậu còn muốn có thâm niên hơn ấy. Cũng may năm nay đất này chưa thể trồng cái gì cả, chủ yếu chỉ dọn dẹp lại mấy ngọn núi mà thôi, đợi sang nắm mới bắt đầu chính thức trồng trọt.

Chờ trang viên của Hạ Mộc bày biện hoàn tất, thì đã sắp tiếp cận cửa ải cuối năm. Mà mấy khối đất ban đầu cũng đã sản xuất được nhóm nông sản đầu tiên để chuyển ra ngoài, Hạ Mộc từ sớm đã cùng một hai siêu thị nói xong chuyện giá cả, nông sản bên cậu vừa ra tới bọn họ sẽ cho xe đến thu mua.

Bất quá nhóm hàng đầu này đều là rau dưa, chủ yếu do mùa không kịp, cũng chỉ đành trồng chút rau dưa mà thôi. May mà đường đã đúng thời sửa xong, xe tiến vào khá thuận lợi, trực tiếp lái đến dưới núi, nếu dừng quá xa cũng rất bất tiện.

Nhìn nông trang cơ bản đã vào khuôn mẫu, núi cao đất rộng, từng khối từng khối được phân chia vô cùng chỉnh tề, rất có cảm giác nông thôn mười mấy năm về trước.

Nguyên lai mấy ngọn núi ngoại trừ cây bụi chính là cỏ dại, hiện cỏ dại vừa bị thanh lý đốt thành tro trộn làm phân bón, cây bụi cũng chặt sạch hong khô làm củi. So với dùng khí gas khí mêtan nấu cơm, thì dùng củi nấu ra lại càng đậm đà dân dã hơn. Hạ Mộc vì thế mà dựng một lều củi cạnh trang viên, tuy chỉ có một lều, thế nhưng thể tích lại rất lớn, bên trong đều chứa cây bụi hoặc cây không dùng đến chặt xuốn từ trên núi. Ngoại trừ cây, cây bụi bên trong hoàn toàn không có đào mất rễ cây, vì thế hàng năm cây đều sẽ mọc lại, không cần lo lắng sau này không có củi nữa.

Về phần đất màu mỡ trên núi bị trôi đi hay không? Hạ Mộc tỏ vẻ không cần o lắng, bởi vì trên núi còn thật nhiều cây, trên căn bản cậu đều không cho phép tận diệt, đại đa số đều bảo lưu lại. Thậm chí còn thuê người trong thôn mỗi ngày lên núi trồng cây, mà trong đó một phần là cây ăn quả, một phần là loại cây có thể lấy gỗ, còn lại đều là mấy cây lạ, kỳ thực Hạ Mộc cũng không biết là cây gì, đây đều do mấy lão nhân trong thôn đi lên núi khác đào về, đều là giống hoang dã, mỗi cây cao khoảng nửa người.

Giống cây đó lớn lên so với cây bách còn muốn chậm hơn á, nhưng chất gỗ lại rất tốt. Chờ thêm mấy năm nữa, cây trên núi trưởng thành, giá trị kinh tế cũng không tệ. Hàng năm Hạ Mộc đều sẽ an bài người trồng thêm cây, như vậy hệ thống sinh thái cây trên núi có thể hình thành một vòng tuần hoàn kín. Đối với thôn dân nơi này cũng thêm chút tiền túi đi, bởi vì trồng cây cùng chặt cây đều cần nhân công mà, Hạ Mộc trước giờ chưa từng keo kiệt chút tiền công ấy.

"A Mộc, lại tới tuần sơn (4) hả?"

(4) Kiểm tra núi

Việc tạo cây giống đều ở mùa đông, hơn nữa qua đông cũng không có bao nhiêu cây non sống sót, hiện trên núi có rất nhiều người đều là thôn dân Hạ Thượng đi đào con con. Một cây con một tệ, tuy không nhiều nhưng đối với thôn dân rỗi rãnh ở nhà tới làm mà nói một ngày có thể trồng đến mười mấy hai mươi cây là việc dễ như ăn cháo ấy. Chỉ là cây giống khá khó tìm, ngoại trừ cây ăn quả cùng những loại gỗ lớn ở bên ngoài, giống khác Hạ Mộc không cần.

"Dạ phải, qua mấy ngày nữa có hai khu cháu sẽ trồng nho, lúc đó nhờ mọi người đến hỗ trợ ạ!"

Nho giống đã đặt được, sáng mốt sẽ được chở về toàn bộ. Ba ngọn núi, ngọn đầu tiên dùng làm nơi chuyên canh cây nông nghiệp, ngọn thứ hai đều trồng các giống hoa quả rau dưa, còn ngọn thứ ba thì dùng làm nơi chăn nuôi. Còn đất ruộng dưới núi dùng để trồng lương thực, lúc trước Hạ Mộc bao núi cũng đồng thời bao luôn toàn bộ đất ruộng dưới chân núi, toàn bộ người thuộc thôn Hạ Thượng vì thế còn được bồi cho một khoản tiền đấy. Hạ Mộc một lần bọc 70 năm, trước tiên thanh toán 3 năm cho thôn dân làm cọc.

"Được a, lúc đó cháu cứ nhờ nhà thôn trưởng phát loa là được, mọi người sẽ đến ngay ấy mà."

Một mùa đông này, người thôn Hạ Thượng đại đa số đều kiếm cả ngàn tệ, so với dĩ vãng rỗi rãnh ở nhà không chuyện làm chỉ có thể đánh bài, năm nay tốt xấu gì cũng có thể giãy giụa thêm vài ba tệ mừ, ít nhất tiền ăn tết đều có thể gom về nha.

"Dạ, các chú các bác nhớ chú ý dùm cháu là được rồi!"

Hạ Mộc nhìn một chút, trên núi tồn không ít cây, năm đó lui canh thì mấy cây này được trồng trên núi cũng không ai thèm chú ý gì nữa, vì trường kỳ không ai chăm sóc đầy đủ thiếu dinh dưỡng. Càng làm cho Hạ Mộc buồn bực nhất chính là này toàn cây dâu mới chết chứ.

"Quên đi, giữ lại cũng được, ít nhất cũng còn có thể nuôi tằm, ngược lại cuối cùng còn làm ra tơ ấy, chỉ cần mình có thể nuôi được tằm không lo không ai muốn."

Hạ Mộc lấy một cuốn sổ nhỏ ghi lại việc 'quyết định trồng dâu nuôi tằm', tuy rằng quyết định muốn giữ lại, nhưng không phải đều giữ hết, còn có một vài chỗ buộc phải đào sạch gốc mấy cây dâu con lên, gieo những giống khác.

Ngoại trừ một số ít vẫn không có trong kế hoạch, phần lớn đều đã hoạch định xong hết rồi, chuyện không nằm trong kế hoạch bởi vì lúc đó Hạ Mộc không biết phải làm gì nữa, nên tạm thời giữ lại, để ngừa về sau cần phải làm lại không làm được, tự hố chính mình.

Đồng thời, nhóm lương thực đầu tiên trong nông trang bắt đầu gieo xuống, nhân công đương nhiên là thôn dân Hạ Thượng rồi, Hạ Mộc thuê bọn họ làm công nhật (5), những người này đều là lão thủ trong trồng trọt, mà ông nội Hạ thì làm giám công (6), nếu là có ai dùng mánh lới làm biếng hoặc không làm tốt phần việc được giao thì lần sau sẽ không mời đến nữa, cho nên thôn dân Hạ Thượng đều rất chú tâm làm, chỉ sợ mắc lỗi rồi không được nhận vào làm nữa.

(5) Làm công theo ngày á, xong ngày thì trả lương, thường thì trả theo tuần cho dễ tính

(6) Trông coi tiến độ công việc, cũng như kiểm kê chất lượng sản phẩm do công nhân làm, ở đây là làm nông nên việc giám công phần lớn là kiểm tra khaorng cách giữa có cây con, quá trình ngâm giống, gieo trồng...

"Alo, tôi là Hạ Mộc. Được, tôi biết rồi, qua năm bên anh cứ đem chúng nó đưa tới đi! Ừ, được được được, làm phiền rồi. Tiền không thành vấn đề, nhưng bên anh phải bảo đảm không có con nào bị bệnh đấy, nếu tôi phát hiện có một con bệnh thôi thì đừng hỏi sao tôi trả hàng toàn bộ."

Hạ Mộc nói người đầu bên kia, đây là một chủ bãi chăn nuôi phương Bắc, Hạ Mộc đã đặt bên họ 20 con bò sữa, 50 dê đầu đàn cùng 2 con ngựa. Sang năm sẽ đưa đến thôn Hạ Thượng, trải qua một năm nuôi trồng không sai biệt lắm, bãi chuyên môn dùng để chăn nuôi gia súc trên núi đã mọc đầy cỏ xanh tươi mơn mởn, toàn bộ đều là cỏ linh lăng tím*. Đây là giống làm cỏ khô tốt nhất á, hơn nữa chỉ cần không đào tróc rễ năm sau sẽ lại mọc ra cỏ non mới.

Cỏ này còn có thể thu gặt hong khô chờ vào đông cho dê bò heo ăn, có người nói chúng có thể làm dại ăn chung với cơm, mùi vị có vẻ khá ngon, cũng không biết có phải thật không nữa, sang năm nếm thử là sẽ biết ngay ấy mà.

Về phần nói cái gì mà đồ ăn của gia súc người không thể ăn, Hạ Mộc biểu thị lá khoai lang không phải cho heo ăn hử, thế người đem vô luộc ăn kèm cơm đó thì sao? Chỉ cần người ăn được, quản nó làm thức ăn của ai làm chi! So với mấy loại rau dưa nhiễu hoá chất kia, cỏ linh lăng tím này tuyệt đối là không nông dược, tình cờ ăn một chút cũng xem như đổi khẩu vị đi.

"A Mộc ~~ về nhà ăn cơm ~~ "

Hạ Mộc đứng trên núi, nghe được tiếng kêu bên dưới truyền đến mà thấy buồn cười.

"Con biết rồi ~~~ "

Đồng dạng cao giọng trả lời, quả nhiên tiếng kêu kia đình chỉ. Nhìn đồng hồ, không trách ông nội gọi cậu, cũng đã 12h30 rồi.

Phủi bụi bặm trên người, Hạ Mộc men theo đường núi đi xuống. Mặc dù nhiều năm không có người đi qua, thế nhưng đường vẫn tồn tại, dù sao mấy chục hoặc trăm năm đường đi, không phải dễ dàng bị cỏ dại xâm mất được.

"Ông nội, trong thôn chúng ta còn bao nhiêu người nuôi tằm?"

Hạ Mộc nâng bát vừa ăn vừa hỏi, hôm nay ông làm món thịt hầm khoai tây mà cậu thích nhất, khoai tây nhiều thịt cũng rất nhiều.

"Còn 2 hộ, bất quá bọn họ nuôi cũng không nhiều lắm."

Ông nội Hạ suy nghĩ một chút, trước đây toàn thôn đều nuôi tằm, nhưng về sau người trẻ tuổi đều ra ngoài làm việc, nhà nuôi tằm tự nhiên ngày càng ít đi, người già trong nhà sao ôm đồm hết được, nơi nào có thời gian nuôi tằm a!

"A, con hiểu rồi, chuyện này cũng không gấp gáp được, mấy cây dâu trên núi năm nay vân chưa dùng được, năm sau mới tính đi!"

Hạ Mộc lùa mấy đũa cơm vào miệng, sau đó gấp gáp lau miệng lên núi đi làm việc. Gần đây cậu vô cùng bận rộn, ngay cả thời gian gọi điện thoại cho Trần Cự đều từ sáng và trưa đổi sang buổi tối trước khi ngủ, gần nửa năm không thấy, cũng không biết chuyện bên kia hắn đã làm xong chưa. Công ty mở rộng xem ra cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ít nhất Trần Cự không thể muốn đi thì đi, chuyện mỗi ngày hắn phải xử lý ngày càng không dứt.

Hồi vào đông giống đã được gieo xuống đất, cách mấy ngày sẽ có người tưới nước một lần. Hiện ở trên núi, cứ cách mỗi 10m thì có một ao nước lớn, lúc tưới nước cứ trực tiếp mở máy bơm ở ao, sau đó tay cầm ống vung vẩy, nước cứ thế mà phun ra, so với trước kia gánh từng thùng không biết sướng hơn bao nhiêu lần a~.

"Tiểu Mộc, sao em còn ở đây hả? Có khách tới nhà kìa."

Anh cùng thôn – Hạ Mông chạy tới, anh ta so với Hạ Mộc lớn hơn 2 tuổi, là anh họ bà con xa.

"Khách?"

Hạ Mộc ngẩn người, vào lúc này có thể là khách nào tới a?

Rau dưa trong năm đều đã được thu mua, trừ một vài loại chưa trưởng thành, cũng chỉ còn sót lại mấy ruộng mầm lúa mạch non mà thôi.

"Ừ, là một nam nhân rất dễ nhìn đấy!"

Hạ Mông còn so một chút chiều cao đối phương, đôi mắt Hạ Mộc lập tức sáng lên.

"Anh Mông, anh giúp em đem mấy thứ này về nha."

Hạ Mộc lên núi ngoại trừ bút ký, còn cõng một cái ba lô lớn, vào lúc này cậu hơi đâu mà còn nhớ đến ba lô nữa, trong đó còn có củi do cậu nhặt.

Đồ này tương đối nặng, không tiện cõng chạy, vì vậy xin Hạ Mông giúp thôi.

"Này ~ "

Bị ném lại phía sau, Hạ Mông chỉ có thể số khổ vác lên ba lô lưng, tên đầu gõ này đi ra làm việc cũng không quên kiếm củi, rõ ràng lều củi nhà cậu ấy củi xếp thành núi rồi mà.

Là A Cự, nhất định là A Cự đến.

Hạ Mộc vừa chạy vừa nói thầm, người Hạ Mông hình dung cậu không thể không quen thuộc, chắc chắn sẽ không là người khác. Đợi hơn nửa năm, Trần Cự cuối cùng cũng đã an bài xong mọi chuyện ở thủ đô, hai người không cần 'đất khách tương tư' nữa rồi.

Hạ Mộc chạy rất nhanh, bởi vì quá kích động, không cẩn thận trượt chân, suýt chút nữa té ngã. Mà dù có như vậy, cổ chân trái của Hạ Mộc cũng cảm thấy một trận đau đớn.

Nguy rồi, bị trặc chân.

Hạ Mộc chỉ dừng lại một chút, vẫn cố chấp khập khễnh đi nhanh về phía nhà ông nội Hạ. Trang viên của cậu mới trùng tu xong cách đây một tháng, thêm một tháng nữa mới mới có thể vào ở, vừa vặn trước tết.

Nỗi nhớ thương Trần Cự làm cậu bất kể vết thương nơi chân mà bước nhanh vọt đến, mấy tháng này bọn họ ngoại trừ nói điện thoại cùng thỉnh thoảng gọi video ra, vẫn chưa gặp mặt bên ngoài hiện thực lần nào, không chỉ có mình Trần Cự luôn nói nhớ cậu, mà bản thân cậu cũng y như thế. Nhớ tới đoạn thời gian vừa trở về đó, mỗi ngày vào nửa đêm Hạ Mộc đều giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại phản xạ đầu tiên là sờ về phía bên cạnh.

Đáng tiếc mỗi lần đều mò vào khoảng không, trong lòng trà dâng cảm giác thất lạc không cách nào hình dung nổi, giống như trái tim bị thiếu mất một góc ấy. Hiện tại góc khuyết thiếu kia đã đến, Hạ Mộc làm sao có khả năng còn nhịn được. Cho nên cậu cứ như vậy khập khễnh chạy về thôn, mới vừa vào đã thấy một chiesc xe chói loá bị mọi người vây quanh, tự nhiên cậu cũng nhìn thấy người nam nhân đứng trước xe đó.

Giữa một đám người bình thường kia, hắn cứ như hạc đứng trong bầy gà, vừa liếc mắt liền có thể nhận ra.

"A Cự ~."

Giọng Hạ Mộc không lớn, theo lý thuyết Trần Cự bị một đám người vây quanh như thế là không thể nào nghe thấy, chủ yếu xung quanh hắn tiếng nói cười bàn tán của thôn dân rất ồn ào, làm sao có thể nghe thấy tiếng nói không lớn của Hạ Mộc được. Nhưng kỳ quái chính là, ngay lúc Hạ Mộc vừa vào thôn Trần Cự có một dự cảm kỳ là, cỗ cảm giác kia làm cho hắn theo bản năng nhìn sang hướng nào đó, vì vậy Hạ Mộc đứng ở cửa thôn lập tức bị hắn phát hiện.

"Tiểu Mộc."

Trần Cự chạy tới, ôm lấy cậu. Đương nhiên không có ai hiểu sai, chỉ cho rằng bạn bè lâu ngày gặp lại nên ôm ấp một chút thôi, tại nông thôn cũng có chuyện như thế mừ, cũng không phải hành vi kỳ quái gì.

"A Cự, anh rốt cuộc cũng tới rồi."

Hạ Mộc giơ tay ghìm thật chặt Trần Cự lại, mắt bỗng dưng chua xót, chia cách nhau rồi cậu mới biết thì ra bản thân đã sớm yêu thảm nam nhân này, tuy tính cách hắn có hơi quái lạ, thậm chí một lần còn làm cậu ngộ nhận hắn bệnh thần kinh nữa, nhưng cũng chính nam nhân cổ quái như thế đã chiếm cứ trái tim cậu. Người ta thường nói 'một ngày không gặp như là ba năm', bọn họ đã không biết mất bao nhiêu cái 3 năm rồi a.

"Đúng vậy, anh đã đến."

Ôm người yêu, cảm giác thân thể cậu so với lúc rời đi còn gầy hơn rất nhiều, Trần Cự lại nhói đau từng cơn. Hắn hiện đang hối hận, rất hối hận, nếu lúc trước hắn cứ liều lĩnh đi theo, mặc dù bản thân sẽ rất mệt, nhưng sẽ không làm Tiểu Mộc trở nên ốm yếu thế này, tí thịt thật vất vả nuôi ra bây giờ đã không còn nử rồi.

"A Mộc ~ "

Ông nội Hạ đứng ở trước nhà gọi cháu trai, hai người không thể không tách ra.

"Ông nội."

Hạ Mộc lôi kéo tay Trần Cự đi về phía ông nội Hạ, ai biết mới vừa bước ra một bước đã bị Trần Cự ngăn cản.

"Chân em làm sao vậy?"

Trần Cự mặt tối sầm xuống, Tiểu Mộc gầy đã đủ khiến hắn đau lòng, không nghĩ tới Tiểu Mộc còn bị thương.

"Vừa nãy trượt chân á, làm trặc chân rồi, nhưng mà không có chuyện gì đâu."

Hạ Mộc lúc này mới nhớ tới một chân của mình bị thương, đồng thời một cơn đau từ cổ chân truyền đến.

"Bậy bạ, làm sao không có chuyện gì? Em ngay cả đi còn không được kìa, còn nói không có chuyện gì hử?"

Trần Cự tức thiếu chút nữa không chửi ầm lên, thế nhưng đối diện với gương mặt của Hạ Mộc hắn thẩ sự lại không mắng ra tiếng được.

"Lên đi."

Đi tới trước mặt Hạ Mộc ngồi xổm xuống, kỳ thực hắn càng muốn dùng tư thế ôm đấy, nhưng lại bận tâm đến cảm thụ của thôn dân xung quanh với ông nội Hạ đang đứng trước kia kìa.

"Em đã nói không có gì mà."

Hạ Mộc nhìn chung quanh một chút, phát hiện người trong thôn đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn bọn họ! Mặt khẽ mỉm cười, ý tứ không tốt lắm.

"Nhanh lên một chút."

Ngữ điệu kiên trì của Trần Cự không tốt lắm, bị Hạ Mộc từ chối tự nhiên cũng khó chịu đôi chút rồi, nhưng vẫn làm Hạ Mộc nghe được sự lo lắng trong giọng nói ấy.

"Được rồi!"

Hạ Mộc ngồi lên, Trần Cự lập tức đứng lên, lưng cõng một đại nam nhân như Hạ Mộc, đối với hắn không chút nào khó khăn, rất dễ dàng. Đã như vậy, Hạ Mộc đành bất đắc dĩ chôn mặt ở trên lưng của Trần Cự, không nhìn ánh mắt chế nhạo của các thôn dân cùng đám con nít không hiểu xung quanh.

"Làm sao thế này?"

Ông bà nội Hạ vừa thấy cháu trai bị người cõng trên lưng, sao có thể không biết cháu mình xảy ra vấn đề chứ, hai lão nhân vội vội vàng vàng chạy tới, động tác kia tốc độ kia so với người trẻ tuổi cũng không kém là bao.

"Ông nội bà nội à, con không sao, chỉ bị trặc chân một chút thôi."

Hạ Mộc nhanh chóng động viên hai vị lão nhân, nếu làm hai người hoảng đến ra bệnh đến thì nguy to a~.

Các thôn dân cũng đang rất tò mò nhìn Hạ Mộc, làm nhân vật nổi nhất đầu năm nay ở thôn Hạ Thượng, Hạ Mộc ngoại trừ bao hết mấy ngọn núi sau thôn, còn kiến tạo một trang viên rất lớn á, làm người trong thôn ước ao chết rồi, nói thẳng ra cùng là sinh viên nhưng không đồng mệnh mà, mới vừa tốt nghiệp đã có thể kiếm nhiều tiền như vậy. Trong lúc nhất thời bầu không khí học tập toàn thôn Hạ Thượng thôn trở nên đặc biệt nghiêm lệ, các gia trưởng nhìn chằm chằm con cái nhà mình, mà canh chừng càng ngày càng hung ác, bây giờ muốn lười biếng chơi một chút cũng không được.

"Trặc chân? Để bà đi tìm chú Ba của con, nó sửa trật đả hay lắm."

Bà nội Hạ quay người liền chạy về phía một gia đình nào đó trong thôn, Hạ Mộc ngay cả muốn ngăn trở cũng không kịp.

"Kỳ thực A Cự cũng biết."

Hạ Mộc lí nhí nói, Trần Cự khi còn bé thường hay bị thương, bệnh lâu thành lương y huống hồ chính hắn cũng đi học bó xương, giống loại bong gân này giao cho Trần Cự là được rồi, ai biết bà nội phản ứng nhanh như vậy, cậu cái gì cũng không kịp nói.

"Không có chuyện gì."

Trần Cự cõng Hạ Mộc, gật gật đầu với ông nội Hạ.

"Cậu gì đó ơi, bên kia là nhà tôi, cậu cõng giúp cháu tôi qua kia đi!"

Ông nội Hạ rất có hảo cảm với Trần Cự, không nói hắn là bạn thân của cháu trai ông, còn phát hiện Hạ Mộc bong gân mà cõng nó trên lưng, người như vậy cho dù ông thấy thái độ của hắn đối với cháu mình có gì đó là lạ cũng không chán ghét hắn. Bất quá thằng bé này với cháu ông cảm tình đủ tốt ha, cư nhiên không thèm để ý đến một thân hàng hiệu mà chịu ngồi chồm hỗm xuống cõng Hạ Mộc.

"Dạ được."

Hết chương 39.

Land Rover

Cỏ linh lăng tím 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info