ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 38

jennybach93

"Anh nào dám."

Thành thật trả lời, Trần Cự là tiêu chuẩn 'thê quản nghiêm', sao dám cõng Hạ Mộc đi bên ngoài đánh dã thực. Hắn dám đánh cuộc nếu như mình thật sự làm như vậy, hắn và Hạ Mộc sẽ thật sự chấm dứt, Hạ Mộc sẽ không cho hắn cơ hội lần thứ hai.

Hạ Mộc đối với tình cảm có tính khiết phích, người như vậy một là không thích, hai là rất rất thích, trừ phi đối phương phản bội tình cảm của họ.

"Này còn tạm được."

Vì biểu dương sự thành thực của Trần Cự, Hạ Mộc hôn lên môi hắn một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

"Còn chưa đủ mà." Trần Cự kéo về người, nâng đầu của cậu lên hôn sâu, mãi đến tận khi Hạ Mộc suýt chút thở không được, tay chân nhũn hết mới buông tha cho cậu, tất nhiên không lập tức buông tay hết, mà đỡ tay Hạ Mộc để cậu dựa vào người hắn.

"Có muốn anh ôm em xuống không?"

Trần Cự cười hề hề.

"Cút."

Mặt Hạ Mộc nóng rát.

Hạ Mộc không hiểu được tại sao cậu lại xấu hổ như vậy, rõ ràng lúc xem người khác hôn môi không cảm thấy gì, nhưng nếu làm với Trần Cự thì cậu sẽ rất thẹn thùng, tim đập rất nhanh, cảm giác như muốn rơi khỏi lồng ngực.

Đối với những người không thuộc nhà họ Trần khi ăn cơm cùng với họ sẽ cảm thấy rất khổ sở. Đây là cảm giác của tất cả những người đã từng đến nhà họ làm khách. Nhưng vào hôm nay, quy củ này bị đánh vỡ, mà người đánh vỡ quy củ đó lại chính là Trần lão.

"Tiểu Mộc, tôm hấp bia này rất ngon, cháu nếm thử đi."

"Tiểu Mộc, cá nướng này cũng ngon nè, cháu thử xem."

...

Trần lão vì đứa cháu nhỏ của mình nên rất hợp tác, biết người có tiếng nói hơn là Hạ Mộc chứ không phải Trần Cự, cho nên Trần lão rất tự giác xoát hảo cảm giúp cháu trai mình, hơn nữa ông cũng muốn Hạ Mộc có ấn tượng tốt về nhà họ Trần. Cân nhắc đến quy củ quá hà khắc trong nhà sợ Hạ Mộc không quen, cho nên Trần lão quyết định phá vỡ quy củ.

"Cảm ơn ông nội, ông nội cũng ăn đi ạ." Hạ Mộc đặt một con tôm hấp bia vào trong bát Trần lão, khiến ông cười híp cả mắt.

"Cảm ơn Tiểu Mộc."

Trần lão cao hứng ăn đồ A Mộc gắp cho mình, đây là lần đầu tiên ông được tiểu bối gắp đồ ăn cho đấy!

Huynh đệ Trần Nguyên mà biết được suy nghĩ của ông chắc chắn sẽ lớn tiếng kêu oan, này có thể trách bọn hắn sao? Là quy củ do chính ông đặt ra mừ, không cho phép nói chuyện khi ăn, càng không cho phép gắp qua gắp lại, nói như vậy rất không lễ phép. Kết quả tự ông phá vỡ quy củ đó, còn nói cái gì mà lần đầu ăn đồ tiểu bối gắp cho, hoá ra chuyện trước kia ngài đã quên sao hết sao ông nội.

Một bữa cơm, lần đầu tiên ăn trong bầu không khí ấm áp như vậy. Trước đây người nhà họ Trần dùng cơm đều rất áp lực, người bình thường ăn qua một lần sẽ không bao giờ muốn ăn lại lần thứ hai.

Ăn trưa xong Trần lão không nghỉ nhơi, mà kéo Hạ Mộc bảo là muốn dạy cậu chơi cờ vây. Hạ Mộc vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, cầm kỳ thi họa cậu mới chỉ học qua sách vở, bất quá thời điểm ở trường học cậu cũng không có thời gian thực tập gì mấy, chỉ có thể mua sách lật qua lật lại tự nghiên cứu mà thôi. Thư pháp cậu thỉnh thoảng có luyện tập, hiện tại viết chữ xem như ngay ngắn, muốn viết thật tốt thì vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa!

Cờ vây học tương đối dễ, nhưng muốn đạt đến trình độ tinh thông như Thái Cực quyền lại rất khó. Không biết có phải Hạ Mộc có thiên phú về mặt này không mà lần đầu chính thức chơi cờ lại có vẻ rất tốt, không phạm sai lầm quá lớn, khiến Trần lão hô to nhặt được bảo.

Bình thường trong nhà hầu như không có ai bồi ông đánh cờ vây, tuy thỉnh thoảng anh em Trần Cự có cùng chơi, nhưng họ cũng không có nhiều thời gian, lại không có kiên nhẫn mấy, thường chỉ hạ xong hai ván sẽ kiếm cớ trốn đi, khiến ông tức giận đến râu dựng ngược.

Hạ Mộc lại khác, cậu vô cùng kiên nhẫn, quan trọng hơn là có lòng yêu thích, khiên Trần lão chơi hết sức mình.

"Tuy rằng luôn thua, nhưng cháu lại tiến bộ rất nhanh."

Trần lão hạ xong một ván cờ nói với Hạ Mộc, người có thiên phú như vậy sao lại không đi lên con đường kỳ thủ chuyên nghiệp chứ? Ai ~ căn bản cũng là do quá muộn, nếu được dẫn dắt từ nhỏ, chắc chắn với thiên phú của mình nó đã có thể lọt vào đội tuyển quốc gia rồi. Hoa quốc đất rộng của nhiều, nhân khẩu đông đảo, nhưng rất nhiều nơi không có trường học cờ vây, đừng nói chi đến người chơi cờ.

"Cảm ơn sự chỉ bảo của nội, cờ vây rất thú vị."

Hạ Mộc thua cũng không ủ rũ, cậu biết trình độ của mình đến đâu, có thể hạ cờ được vậy đã rất tốt. Cậu không quan trọng thắng thua, so với nó thì hưởng thụ quá trình chơi mới khiến cậu vui vẻ.

Trải một ngày thoải mái ở nhà họ Trần, Hạ Mộc cùng Trần Cự trở về chỗ của bọn họ.

"Anh làm gì? Buông em xuống?"

Vừa vào nhà đã bị Trần Cự khiêng lên vai, không để ý Hạ Mộc phản kháng, cường ngạnh vác cậu ném lên giường ngủ, không đợi Hạ Mộc đứng dậy Trần Cự đã trực tiếp đè người xuống, không lâu sau trong phòng ngủ chỉ để lại tiếng thở dốc cùng từng tiếng ngâm nhỏ vụn.

Nửa đêm Hạ Mộc tỉnh lại, trực tiếp đá người nằm bên cạnh xuống giường.

"Tiểu Mộc?"

Đang ngủ say lại bị đạp rơi khỏi giường, Trần Cự ngồi trên mặt đất mơ mơ màng màng nhìn gương mặt tức giận của người yêu.

"Hừ, không cho ngủ trên giường."

Hạ Mộc rất tức giận, cái tên này về nhà liền phát tình, trực tiếp đem mình khiêng lên giường đè ép nhiều lần, cuối cùng còn khiến cậu ngất đi nữa chứ. Bây giờ cả người Hạ Mộc đều đau nhức, một cước vừa nãy là toàn bộ khí lực còn lại của cậu, đạp người ta xong cũng chỉ có thể ngồi trên giường thở dốc liên tục.

Nghe Hạ Mộc nói Trần Cự cũng thanh tỉnh, giả đáng thương nhìn Hạ Mộc, nhưng người yêu hoàn toàn không thèm để ý. Trần Cự mặt dày cọ lên giường, không để Hạ Mộc kịp phản ứng đã nhanh chóng ôm người vào ngực.

"..."

Có người yêu mặt dày như vậy thì phải làm sao? Hạ Mộc lúc này thực sự rất muốn đánh cho tên này đẹp mặt.

"Ngủ đi, không phải ngày mai em muốn cùng bạn bè cùng kí túc ăn cơm chia tay sao?"

Vốn dĩ nhận được bằng tốt nghiệp tất nhiên phải ăn mừng, kết quả mấy tên kia bị mỹ nữ câu chạy mất, nên đành để đến ngày mai.

"Ngày mai không cho phép anh đi theo."

Hạ Mộc biết Trần Cự có dục vọng chiếm hữu rất lớn đối với mình, cho nên dứt khoát dùng phương pháp này xử phạt hắn.

"Bảo bối, em đừng tàn nhẫn như vậy có được không?"

Trần Cự bây giờ càng lúc càng dính lấy Hạ Mộc, chỉ có khi Tiểu Mộc bên cạnh hắn mới cảm thấy bình yên.

"Em tàn nhẫn như vậy đó, anh không muốn thì đến thư phòng ngủ một tháng đi."

Hạ Mộc không có biện pháp với người khác, không lẽ lại không có cách trị Trần Cự sao? Cậu đánh không lại Trần Cự, khí lực không lớn, nhưng điều này cũng không chứng tỏ cậu là người yếu thế.

"Anh biết rồi~."

So với việc ngày mai không được ở cạnh người yêu, thì việc phải ngủ ở thư phòng một tháng rõ ràng đáng sợ hơn nhiều, cho dù không đi đi chăng nữa thì sao hắn lại không theo dõi chứ?

Trần Cự tưởng tượng rất đẹp, nhưng Hạ Mộc lại cấm hắn theo dõi cậu ấy.

"Ngày mai tốt nhất anh nên nhanh chóng xử lý hết công việc ở công ty đi, nếu thư ký của anh lại gọi điện đến hỏi người từ chỗ em, anh liền ngủ ở thư phòng ba tháng."

Hạ Mộc tốt xấu gì cũng đã cùng Trần Cự yêu nhau mấy năm, sao lại không biết Trần Cự đnag đánh bàn tính gì chứ, nhanh chóng phá hỏng ảo tưởng của hắn .

"..."

Trần Cự im lặng, tại sao Tiểu Mộc biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì chứ? Khiến Trần Cự trong mơ cũng xoắn xuýt hết sức, hôm sau vì ngủ không ngon mà mang khuôn mặt đen sì đến công ty, hung hăng trợn mắt nhìn thư ký vài lần, thư kí này có Tiểu Mộc chống lưng, không thể trừ lương, cũng không thể đuổi khỏi Cự Vương, Trần Cự cũng chỉ đành cố gắng kiếm mấy lỗi nhỏ để mắng đối phương, mới miễn cưỡng khiến mình cảm thấy tốt lên chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Qua sự tuyên truyền của lái xe, trên dưới Cự Vương ai cũng biết hôm nay tâm tình ông chủ không tốt, không ai có gan đến vuốt râu ngược của ông chủ, việc có thể tự mình giải quyết thì sẽ tự làm, nếu không thể thì đánh bất chấp tính mạng mà đi lên!

Không biết có phải ông trời nghe được lời cầu khấn của họ hay không, cả buối sáng không hề phát sinh chuyện gì khiến mấy lão giám đốc không xử lý được. Ngay lúc mọi người háo hức chờ đến giờ nghỉ trưa, lại có chuyện xảy ra, không phải do người của Cự Vương gây ra, mà nghe nói là do một vị thiên kim tiểu thư mới đi du học về.

"Trần Cự đâu? Tôi muốn tìm anh ấy."

Vị thiên kim này trang điểm rất đậm, ăn mặc thì hở hang, móng tay lại để dài còn sơn đỏ rực nữa chứ, người trong quầy tiếp tân thiệt chả có chút hảo cảm nào.

"Chủ tịch đang họp, tiểu thư nếu cần có thể lưu lại số điện thoại, khi nào chủ tịch họp xong tôi sẽ chuyển đến ngài ấy."

Vị nữ trợ lý trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng cực kì khó chịu, lỗ tai nữ nhân này có vấn đề sao? Đã hỏi bảy tám lần làm cô cũng trả lời bảy tám lần rồi, sao cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề như thế?

"Không được, tôi phải chờ anh ấy."

Biểu tình thiên kim này làm cô chỉ biết câm nín, cô ta nói sẽ ngồi ở đây chờ khiến cho trợ lý thực muốn cầm chậu hoa bên cạnh đập lên đầu vị thiên kim nọ. Mẹ nó, chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy.

"Anh ấy là hôn phu của tôi, tôi đến đây để bàn chuyện kết hôn, cô cũng chỉ là trợ lý nhỏ của Cự Vương, lại dám ngăn cản tôi, việc tôi ngồi chờ ở đây mà cô cũng dám có ý kiến, gặp được Trần Cự nhất định tôi sẽ kêu anh ấy đuổi việc cô."

Thiên kim đầy mặt kiêu ngạo nhìn trợ lý, không biết những lời cô ta nói đã khiến cả Cự Vương xôn xao. Đàng nào cũng sắp đến giờ nghỉ rồi, mọi người có thể ngang nhiên tụm lại bát quái.

"Vợ chưa cưới của A Cự?"

Hạ Mộc nhíu mày, cậu đang cùng bọn Mai Tam Cố ăn cơm, mấy tên này hai ngày nữa sẽ phải về nhà, có khi còn mang cả bạn gái về ấy chứ.

"Đúng, vừa đến đã phách lối yêu cầu gặp ông chủ, thế nhưng lúc này ông chủ lại đang họp, chúng tôi không dám vào quấy rồi ngài ấy."

Còn khoảng 10 phút nữa là đến giờ nghỉ, kết quả không biết vị ôn thần này từ đâu chạy đến, phiền muốn chết. Được thư kí chỉ điểm, vị nữ trợ lý mới nói chuyện với thiên kim nọ gọi điện cáo trạng với Hạ Mộc. Mặc kệ lai lịch cô ta thế nào, việc cô ta tự xưng là hôn thê của ông chủ là sự thực.

Từ một năm trước ai chả biết ông chủ nhà mình yêu thích nam nhân, hơn nữa mọi người trong công ty đều nói cậu ấy rất ưu tú, tuy rằng chưa từng gặp qua 'bà chủ' bằng xương bằng thịt, nhưng qua lời mọi người và thư kí thì chủ tịch phu nhân là một người rất ôn hòa, đống phân trâu như ông chủ không biết tu mấy kiếp mới hốt được bà chủ xinh đẹp tài giỏi lại có phẩm hạnh đoan chính như thế á.

So với chủ tịch phu nhân có thể khiến ông chủ nhà mình trở nên dễ tính hơn, thì vị hôn thê không biết từ đâu chạy đến kia thật sự khiến người ta chán ghét, hơn nữa bọn họ cũng không biết sau khi ông chủ nhìn thấy vị hôn thê tự xưng này thì có phát bệnh lên không đây nè, nếu như thật phát bệnh, người xui xẻo đầu tiên chính là bọn họ, cho nên cuộc điện thoại này ngoại trừ báo tin, còn là tiếng kêu cầu cứu!

"Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay."

Hạ Mộc không hề nghi ngờ Trần Cự ngoại tình, nữ nhân đột nhiên xuất hiện này khiến cậu không thể không hoài nghi. Coi như là vì mình, chuyến này cậu nhất định phải đi. Đúng lúc chỗ cậu ăn cơm cách tập đoàn Cự Vương không xa, lái xe không tới mười phút.

Chào tạm biết mấy người bạn, Hạ Mộc liền rời khỏi nhà hàng. Mọi người hiểu rõ, xảy ra chuyện như vậy mà Hạ Mộc thân là người yêu nếu không đi chứng tỏ cậu không hề quan tâm đến Trần Cự. Trần Cự rất quan trọng với Hạ Mộc.

Năm người bọn họ biết chuyện của Hạ Mộc và Trần Cự là vào nửa năm trước, chỉ là bọn họ cũng không biết quá nhiều. Tuy rằng trước mặt họ Trần Cự đã nỗ lực che dấu, nhưng cho dù có cố thế nào cũng không thể che dấu được ánh mắt, tình cảm yêu thương nồng đậm đó chỉ cần không phải trì độn đều có thể cảm giác được.

Hạ Mộc chưa bao giờ chủ động nói với bọn họ, mà bọn họ làm bạn với Hạ Mộc đã mấy năm, ban đầu có hơi khó tiếp thu, nhưng mỗi lần nhìn Hạ Mộc vui vẻ cùng Trần Cự hẹn hò, không ai có thể thốt ra lời khuyên răn ngăn cản cậu. Một khoảng thời gian dài nhìn rõ tình cảm của Trần Cự với Hạ Mộc, mấy người đều ăn ý đem chuyện này giấu đi.

Nhưng bọn họ dù dấu kỹ đến mấy cũng không thể dấu được Hạ Mộc, mà cho dù Hạ Mộc không để ý đi chăng nữa thì bên cạnh cậu vẫn còn một Trần Cự rất tinh ý! Cho nên Hạ Mộc cũng biết bạn mình đã biết chuyện, nhưng cũng không nói rõ. Lần này lại biểu hiện rõ ràng như vậy, biểu hiện Hạ Mộc rất tín nhiệm bọn họ.

Lúc bạn gái hỏi, mấy người đồng thời lắc đầu. Việc này dù sao họ cũng không biết quá rõ, không cần thiết nói cho những người khác, bao gồm cả bạn gái.

Hạ Mộc lái xe đến Cự Vương, bằng lái xe vào học kỳ thứ hai đã lấy được, có Trần Cự đứng sau, lúc thi lấy giấy phép một đường thuận lợi. Lại nói cậu cũng rất chuyên chú học lái xe, không cần tìm người thi thay. Việc Trần Cự làm chính là an bài thời gian thi, chờ Hạ Mộc đăng ký xong, liền dẫn cậu cùng chiếc xe Maserati đến nơi không người luyện tập. Người mới cần tập luyện nhiều, trong thành thị quá nhiều xe, không tiện nên tìm khu không người từ từ luyện.

Lại được Trần Cự với kỹ thuật lái xe hạng nhất chỉ dạy, rất nhanh đã không thể nhìn ra Hạ Mộc là tay mơ rồi, có thể vững vững vàng vàng lái xe đi vào nội thành.

Bản limited Maserati người bình thường không lái nổi, dọc trên đường đi không ít người vây xem, đương nhiên cũng không ai dám tới gần. Nếu không cần thận làm trầy xe, phỏng chừng mất một đống máu mới đền nổi nha ~.

Xe vừa đến tập đoàn Cự Vương, liền có người ra tiếp. Một lát sau nhờ có tài xế tuyên truyền mà mọi người đều biết đây là xe của bà chủ.

Hạ Mộc mang kính râm đi xuống xe, không hề toát ra vẻ kiêu căng nhưng vẫn khiến mọi người rùng mình một cái. Khí chất trời sinh kia khiến cho tất cả nhìn Hạ Mộc với con mắt khác, không trách có thể bắt được tâm của bạo long Cự Vương.

"A Cự đâu?"

Hạ Mộc nhìn trợ lý, Trần Cự đã cho cậu xem lý lịch mấy người này, cho nên liếc mắt cậu đã nhận ra ai với ai.

"Mời ngài theo tôi."

Trợ lý đưa Hạ Mộc lên lầu, tuy kính râm đã che đi hơn nửa khuôn mặt của cậu, nhưng nhìn qua thì chủ tịch phu nhân này lớn lên không tệ ha.

"Hắn là ai? Tại sao có thể vào?"

Thiên kim tiểu thư nắm chặt áo trợ lý, trơ mắt nhìn một thanh niên được một trợ lý khác dẫn thẳng văn phòng chủ tịch.

"Vị tiểu thư này, mời cô buông tay ra?"

Trợ lý mỉm cười, cô đang không muốn trả lời câu hỏi của vị thiên kim này.

Tại sao có thể vào? Đương nhiên vì đối phương là 'Chủ tịch phu nhân'! Nữ nhân không biết từ đâu chạy đến tự xưng chủ tịch phu nhân này, hiện tại chính thất đã đến, một kẻ tiểu tam mà cũng dám hỏi người ta là ai hử? Lẽ nào nữ nhân này trước đó không tìm hiểu qua chuyện của ông chủ sao? Việc ông chủ có tình nhân đồng tính đã truyền khắp cả thủ đô này rồi.

"Nhanh nói cho tôi biết?"

Lực tay gia tăng, từ khi cô ta biết mình được chọn làm vợ chủ tịch tập đoàn Cự Vương, vẫn luôn cảm thấy mình rất đáng gờm, cho nên bình thường làm việc khá là lộ liễu, ngay cả người nhà cũng xem cô là vợ chưa cưới của Trần Cự mà ra sức chiều chuộng.

"Vệ tiểu thư, xin tự trọng."

Trợ lý không thể nhịn được nữa trực tiếp động thủ gỡ tay cô ta ra, nhân viên Cự Vương ai cũng có cá tính, có thể nhịn đến bây giờ đã rất kìm nén rồi. Làm thủ hạ của một vị bạo quân, không chút nóng nảy sao mà được? Hơn nữa, cho dù là ông chủ hay nhân viên Cự Vương, ai ai cũng nổi tiếng khó chơi. Có người không biết thân biết phận, kết quả đều ngã xuống dưới tay những nhân viên này.

Một khi trở thành nhân viên Cự Vương, cho dù là nhân viên vệ sinh cũng có bản lĩnh của riêng mình, nếu không thì không thể lăn lộn lâu dài ở đây được.

"Cô dám động thủ?"

Vệ tiểu thư trợn to hai mắt, đây là lần đầu tiên có người đối với cô ta động tay chân, hơn nữa trên người cô ta còn có hào quang của hôn thê chủ tịch Cự Vương, nữ nhân này không sợ mình bị đuổi việc sao?

"Cô sai rồi, tôi không hề động thủ, tôi chỉ là tự vệ."

Trợ lý kéo tay áo lên, để cho mọi người thấy rõ cánh tay bị cấu đỏ của mình.

Hạ Mộc sắp vào văn phòng thì quay lại nhìn sự việc đang xảy ra.

"Cô ta chính là người tự xưng vợ chưa cưới của A Cự?"

Hạ Mộc vuốt cằm, nếu như Trần Cự có thể coi trọng cô ta, cậu sẽ nghi ngờ có phải Trần Cự đã bị cái gì kích thích hay không? Sao có thể tìm người phụ nữ không đàng hoàng kia làm hôn thê được.

"Đúng thế."

Trợ lý thứ hai gật đầu, tuy rằng Vệ tiểu thư kia lớn lên cũng không tính kém, nhưng nếu bỏ đi lớp son phấn dầy cộm kia thì nhan sắc cô ta cũng chả còn lại bao nhiêu. So với chủ tịch phu nhân suất khí tự nhiên này, lại nhìn đến vị tự xưng chủ tịch phu nhân kia, trợ lý liền có xúc động muốn đi rửa mắt, thật không dám nhìn.

"Chờ lát nữa để A Cự tự mình xử lý, tôi đi nghỉ ngơi một lát."

Quen thuộc đi đến phòng nghỉ trong văn phòng, ngày hôm qua bị Trần Cự đè ép một buổi tối, hôm nay lại miễn cưỡng đi ăn cơm với bạn bè, mắt của cậu sắp không mở nổi nữa rồi.

"Vâng."

Trợ lý đương nhiên sẽ không ngăn cản Hạ Mộc đi vào, còn săn sóc rót chén nước đặt ở tủ đầu giường, chờ sau khi tỉnh lại Hạ Mộc có thể uống.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó hưng phấn ra xem trò vui, thật muốn biết bạo quân sẽ xử lý nữ nhân này như thế nào, quá chướng mắt.

Chờ Trần Cự họp xong còn chưa kịp cao hứng vì người yêu đến, liền nghe được chuyện của Vệ tiểu thư làm đen cả mặt. Vốn hôm nay tâm tình hắn rất tốt, hiện tại trực tiếp khiến cả tòa nhà tập đoàn Cự Vương bật báo động đỏ.

"Ném cô ta ra ngoài."

Trần Cự đến nhìn cũng không thèm, không cần đoán cũng biết nữ nhân này là do vợ chông Trần Côn lừa gạt đến, vì kéo tài trợ hai người đó quả thật cái gì cũng dám làm, cư nhiên lấy cả hôn nhân của Trần Cự để trao đổi. Vốn lấy danh Trần Nguyên là tốt nhất, nhưng đáng tiếc đối phương đã kết hôn, hơn nữa bên nhà vợ thế lực không nhỏ. Bên ngoài Trần Cự là cháu bọn họ, thế nhưng là bác hai cũng có thể thay cháu mình hứa hôn với người khác mà, vì vậy hai kẻ tự nhận mình là thân sinh của Trần Cự đã thay hắn định đoạt hôn nhân.

Đáng tiếc đây cũng chỉ là mong muốn một phía của vợ chồng Trần Côn, Trần Cự chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, Trần lão cũng vậy. Có lẽ bọn họ muốn ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, vì kế hoạch có thể thực thi, vợ chồng Trần Côn nhanh chóng khiến cho Nhà họ Vệ tiểu thư trực tiếp chặn người, thuận tiện giúp bọn họ thông cáo chuyện hôn nhân mà bọn họ đã dàn sắp xếp cho Trần Cự, một mũi tên trúng hai con chim.

Về phần Trần Cự có đồng ý hay không, bọn họ căn bản không nghĩ đến, trong lòng vẫn luôn nghĩ mình là thân sinh của Trần Cự, phận làm con cái thì cần phải nghe lời cha mẹ. Tuy rằng Trần Cự từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua, nhưng cũng không thể ngăn họ ảo tưởng.

Đáng tiếc Trần Cự xử lý chuyện này vô cùng đơn giản và thô bạo, trực tiếp bảo người ném nữ nhân họ Vệ này ra khỏi Cự Vương.

Vì vậy Vệ tiểu thư bị hai bảo vệ trái phải lôi ném ra khỏi công ty. Người đi đường đều tò mò nhìn nữ nhân trên mặt đất, cách ăn mặc cả cô ta không giống con gái đứng đắn, suy đoán xem có phải đi làm tiểu tam của ai đó trong Cự Vương hay không, sau đó bị ném đi.

Vệ tiểu thư bị một đám người qua đường vây xem, mất hết mặt mũi, trong lòng hận Trần Cự đến cùng cực. Rõ ràng cô ta là hôn thê do bác hai quyết định, vậy mà lại dám không công nhận. Không được! Về nhà phải nói với cha mẹ, không thể để cho tiền của nhà họ Vệ bỏ phí được. Nếu Trần Cự không cùng cô ta kết hôn, vợ chồng Trần Côn phải phun tiền ra, nhà họ Vệ cũng đâu phải dạng dễ bắt nạt.

Là thiên kim của một gia tộc, ban đầu cô ta bị thân phận chủ tịch phu nhân Cự Vương mê hoặc, không nhìn ra vấn đề trong đó. Bây giờ Trần Cự đến liếc mắt một lần cũng không đã lập tức sai người ném cô ta ra, bấy giờ mới nhận thấy trong chuyện này có gì đó rất kì lạ. Hơn nữa một nam nhân cho dù không coi trọng hôn thê của mình, cũng sẽ không thể đối xử với cô như vậy được. Việc vợ chồng Trần Côn nói chuyện này Trần Cự đã biết, còn đạt được sự chấp thuận cả nhà họ Trần có lẽ cần phải suy xét lại.

Vệ tiểu thư vừa rời đi, Trần Cự liền nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ trong văn phòng mình, nhìn thấy Hạ Mộc đang ngủ đến thơm ngọt, cảm giác tức giận thoáng cái bay chín tầng mây. Khiến cho thư ký liên tục tặc lưỡi, thiên hạ này cũng chỉ có Hạ tiên sinh mới có thể thu phục nổi ông chủ.

Trần Cự không quấy rầy Hạ Mộc ngủ, ngồi chồm hổm ở một bên nhìn một lát rồi rón ra rón rén rời đi. Vành mắt Hạ Mộc hơi đen, tối hôm qua bị hắn giằng co một đêm, ngày hôm nay còn phải dậy sớm đi gặp bạn, Tiểu Mộc đã phải cố gắng lắm mới chịu được đến đây ngủ, Trần Cự làm sao có thể nhẫn tâm đánh thức cậu dậy!

Sai người đi mua cháo nóng, chờ Hạ Mộc lúc tỉnh lại ăn. Lấy kinh nghiệm của hắn, hôm nay đi ăn cũng bạn be có lẽ cũng không được bao nhiêu, tình trạng cậu bây giờ ăn cháo là tốt nhất.

Trần Cự tùy tiện đến phòng ăn ăn cơm, lại lo lắng cho người yêu nên không ăn được bao nhiêu, làm hại đầu bếp nghĩ mình nấu không ngon, mới khiến cho ông chủ chỉ ăn hai miếng rồi bỏ đi. Mọi người ảo não không thôi, biểu thị sau này nấu ăn phải chăm chút hơn, không thể để bị đuổi khỏi Cự Vương. Phải biết công việc này tương đối thoải mái, ngoại trừ nấu nướng ông tự làm thì tất cả việc rửa rau, sơ chế, dọn dẹp đều có học trò cùng công nhân vệ sinh làm cho. Công việc nhẹ nhàng mà tiền lương lại cao, bác đầu bếp rất xoắn xuýt. Vì vậy đầu bếp của Cự Vương vốn lười biếng nay đã chăm chỉ làm việc, đồ ăn cũng ngon hơn nhiều.

Trở lại phòng nghỉ, Trần Cự nhẹ nhàng cởi áo khoác, bò lên trên giường ôm lấy Hạ Mộc. Hắn cũng muốn ngủ, vừa vặn có mỹ nhân trong ngực, nghỉ ngơi không còn là chuyện lãng phí thời gian.

Nếu để cho nhân viên Cự Vương biết được, khẳng định sẽ nhấc lên một trận phong ba. Bạo quân trước đây chưa bao giờ biết đến nghỉ trưa, chỉ liên tục làm việc và làm việc, đầu cũng không ngẩng quá hai lần. Hiện tại lại ngủ trưa, quả nhiên vẫn là chủ tịch phu nhân điều giáo thật tốt a!

Ngủ hai tiếng, Hạ Mộc đói bụng tỉnh lại. Sờ sờ bụng kêu vang, Hạ Mộc cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống cho đỡ khát nước, cũng khiến bản thân thanh tỉnh hơn.

"Em tỉnh rồi?"

Trần Cự cầm một bình giữ nhiệt đến.

"Ừm."

Dựa vào đầu giường, tinh thần Hạ Mộc không quá tốt, dù sao cậu cũng mới tỉnh dậy.

"Đói bụng không? Ở đây có cháo hải sản, em ăn thử xem, nếu thấy ngon lần sau lại tiếp tục mua ở chỗ đó."

Trần Cự ngồi ở mép giường, đem bình giữ nhiệt mở ra, đưa thìa cho Hạ Mộc.

"Cũng không tệ lắm."

Nếm thử một miếng, tuy cháo nấu hơi nhừ, nhưng mùi vị không tệ. Không biết Trần Cự đào đâu ra đầu bếp tay nghề tốt như vậy.

Nghĩ đến mấy năm qua Trần Cự thường xuyên mang mình đi ăn đồ ngon, có khi đã đi hết cả thủ đô rồi cũng nên, Hạ Mộc cũng không biết mình đã ăn bao nhiêu món nữa.

"Vậy lần tới anh lại mua cháo ở chỗ này nha."

Thật ra Trần Cự nấu càng ngon hơn, chỉ là thời gian rảnh của hắn không nhiều, bình thường nấu được một bữa cơm đã rất cố gắng rồi, phải bớt thời gian làm việc. Cự Vương càng ngày càng lớn mạnh, chuyện cần Trần Cự tự mình làm cũng càng ngày càng nhiều, ông chủ hắn sắp làm đến chết rồi.

"Ừm."

Hạ Mộc ăn hơn nửa bình cháo, còn dư lại thì Trần Cự ăn, hắn không ghét bỏ cháo của Hạ Mộc đã ăn qua, còn có nước miếng của cậu đấy.

Bình thường hôn môi hai người cũng trao đổi nước miếng, ăn cháo thừa của người yêu thì có sao? Trần Cự ăn thực ngon miệng.

Buổi chiều Hạ Mộc ngồi trong văn phòng Trần Cự chơi game bằng notebook, notebook là loại mới nhất hiện nay, cho dù chơi võng du lưu lượng nặng cũng được. Cái laptop trước của Hạ Mộc đã cho anh mình, miễn cưỡng vẫn chơi được võng du. Hạ Mộc giữ gìn khá tôt, Hạ Thụ làm công việc bàn giấy văn phòng, có laptop vẫn tiện lợi hơn nhiều. Không phải Hạ Mộc keo kiệt không muốn tặng anh cái mới, mà là Hạ Thụ không muốn.

Hạ Thụ tốt nghiệp truyền thông chuyên nghiệp, hiện tại đang làm biên tập cho một tạp chí, lương cũng tạm ổn, ở Tứ Xuyên một tháng bốn năm ngàn được xem là cao rồi.

Tuy rằng lương không thấp, nhưng Hạ Thụ cũng không muốn lấy một tháng tiền lương để đi mua laptop. Anh vẫn muốn góp tiền cười vợ đó! Hạ Mộc là em nhưng không cần tiền trong nhà chu cấp, anh là anh trai cậu đương nhiên cũng không muốn. Anh phải tự kiếm tiền, như vậy mới có cái để giáo dục em trai em gái.

Nhưng Hạ Thụ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, anh không biết em trai mình đang làm gì, mà mỗi lần gặp Hạ Mộc lại toàn thấy cậu mặc quần áo khác nhau, hơn nữa bộ sau tốt hơn bộ trước. Có rất nhiều bộ cậu ấy cũng không mặc được mấy lần, bỏ đi rất đáng tiếc.

Cũng may vóc dáng Hạ Thụ cùng Hạ Mộc tương đương nhau, còn cường tráng hơn Hạ Mộc một chút, nên phần lớn đồ của cậu anh đều mặc được, như vậy hàng năm khi Trần Cự mua đồ mới cho Hạ Mộc, thì đồ cũ đó Hạ Mộc sẽ đóng gói gửi cho mấy anh em, trừ Hạ Thụ thì hai người anh họ khác cũng có phần.

Đồ cũ của Hạ Mộc vẫn còn rất mới, nên không lo mất mặt. Hơn nữa quần áo này cũng không phải nhãn hiệu bình thường, rẻ nhất cũng đã mất mấy trăm tệ, mặc lên chỉ có khiến người ta chú ý thôi, sao làm mất mặt được. Mấy anh em nhà họ Hạ nhận được đồ tốt thì rất cao hứng, Hạ Thụ còn kiếm được hai bộ Âu phục, bớt được không ít tiền, mặc vào cùng chủ biên tham gia tiệc rượu cũng tương đối có mặt mũi.

Đương nhiên Hạ Mộc cũng không thể chỉ đưa đồ cũ cho họ được, hàng năm đến lễ tết cậu cũng sẽ mua cho họ mấy bộ đồ mới, giá cũng từ một hai ngàn trở lên, khiến họ càng thêm vui vẻ.

Tất nhiên mấy anh em cũng không lấy không quần áo của Hạ Mộc, hằng năm đều gửi cho cậu rất nhiều đặc sản. Mặc dù mấy món này ở quê Hạ Mộc không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ở nơi khác lại không rẻ đâu.

Mấy năm qua Trần lão tuy chưa từng gặp Hạ Mộc, nhưng ông cũng nhận được rất nhiều đặc sản từ chỗ cậu, mà chuyển phát nhanh chính là Trần Cự. Mấy món này rất được Trần lão yêu thích, ngày nào cũng bảo đầu bếp nấu cho mình. Không thể nhắm rượu thì ông đem uống trà.

"Sao rồi?"

Trần Cự xử lý xong mọi việc liền đến cạnh Hạ Mộc, hai tay đặt lên thành sô pha, đầu tựa lên vai Hạ Mộc.

"Anh biết em là game phế, không phải rất rõ sao?"

Rõ ràng là một acc rất mạnh, vậy mà vào tay Hạ Mộc thì sức mạnh giảm hơn nửa, chỉ có thể bắt nạt người mới với tiểu hào ( acc cấp thấp).

"Xem ra em thật sự không có thiên phú chơi game."

Qua mấy năm được Trần Cự nắm tay hướng dẫn, Hạ Mộc đã biết cách phối hợp các kỹ năng, mà không phải thấy cái nào có thể dùng liền dùng.

"Anh chế nhạo em?"

Hạ Mộc tắt trò chơi, kéo đầu Trần Cự cắn lên môi hắn.

"Anh không có."

Hai người hôn qua hôn lại.

"Được rồi, em biết mà." Hạ Mộc hai tay vòng qua cổ Trần Cự, trên đời này ai cũng có thể chế nhạo cậu, nhưng riêng Trần Cự thì không bao giờ.

Đây là tín nhiệm vô điều kiện, từ ngày Hạ Mộc tiếp nhận Trần Cự đã có.

Cạch ~

Cửa bị mở ra.

"A ~ xin lỗi."

Thư ký tiên sinh nhanh chóng quay ra.

Phá ngang thân thiết của ông ba chủ rồi phải làm sao? Online, gấp a ~~

"Phốc ~ "

Hạ Mộc nằm úp sấp lên ghế sô pha cười ngất ngư, Trần Cự mặt đen sì .

"Anh muốn trừ lương cậu ta."

"Được rồi được rồi, đừng so đo với thư ký, em vẫn cần anh ấy mà! Để cho anh ta giám thị anh, nếu anh dám giấu em lén phén bên ngoài, anh ta sẽ thông báo cho em." Hạ Mộc xoa xoa đầu Trần Cự, trong mắt đều là ý cười.

"Tiểu Mộc, anh mới là người yêu của em ~."

Làm sao lại hướng khuỷu tay ra ngoài như vậy .

"Em biết mà. Không đùa nữa, công việc anh làm xong hết rồi sao?" Nhìn đồng hồ đeo tay, đã 5h rồi.

"Ừm, xong hết rồi."

Chỉ cần Tiểu Mộc ở đây, hắn luôn tràn đầy năng lượng làm việc, xử lý tốt hết mọi việc, chờ lát nữa hắn rời đi thì thư ký sẽ đến lấy phát cho mấy tên trưởng phòng cùng giám đốc.

"Vậy chúng ta trở về thôi!"

Hạ Mộc đứng lên, khép notebook lại cất vào trong túi.

"Để anh cầm cho!"

Notebook này là Trần Cự mua cho Hạ Mộc, hôm qua tiện tay dùng xử lý công việc, hôm nay liền mang đến công ty, lúc này hắn mới phát hiện mình cầm nhầm.

"Cũng không nặng mà."

Từ chối Trần Cự, tự mình cầm notebook.

"Buổi tối chúng ta ăn gì?"

Lúc đi qua siêu thị thì tiện thể vào mua thức ăn luôn.

"Anh muốn ăn đậu hũ nhồi."

Hai người rời phòng làm việc, thư ký cũng trợ lý không dám đến quấy rầy hai người, chỉ có thể nhìn họ đi khỏi. May mắn hôm nay chủ tịch phu nhân đến, nếu không chỉ bằng nữ nhân giả mạo kia cũng đủ khiến cho cả công ty bị chỉnh đến thoi thóp ấy.

Mọi người rất tò mò, tại sao nữ nhân họ Vệ kia lại dám giả mạo vợ chưa cưới của ông chủ? Không biết ai cho cô ta lá gan đó, phải biết chủ tịch nhà họ nổi danh bệnh thần kinh đã từ bỏ trị liệu tại thủ đô này sao? Mặc dù người ta là nam thần, nhưng không phải ai cũng có thể chịu nổi tính cách đặc biệt của vị nam thần này đâu.

"Vị hôn thê của anh bây giờ như thế nào rồi?"

Trên đường trở về, Hạ Mộc ngồi xe của Trần Cự, còn xe của cậu đang được bảo tiêu lái theo sau. Vì vậy trên đường xuất hiện hai chiếc xe chói lóa một trước một sau băng băng, kì lạ hơn nữa là xe thể thao vận tốc nhanh lại chạy theo đuôi xe khác chứ.

"Cô ta không phải hôn thê của anh, hôn thê của anh chỉ có thể là em thôi."

Trần Cự nắm tay Hạ Mộc đưa lên môi cắn nhẹ, tài xế và bảo tiêu ngồi đằng trước mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giữ vững câu nói 'im lặng là vàng', xem như chả thấy hai con người đang ân ái kia.

"Anh mới là hôn thê ấy!"

Hạ Mộc muốn rút tay về, lại bị Trần Cự nắm chặt không buông.

"Vậy cũng được!"

Trần Cự không để ý nói, mặc kệ ai làm vợ chưa cưới của ai, đều biểu thị hai người họ là một đôi.

"Anh vẫn chưa trả lời em!"

Hạ Mộc không chịu thua kéo tay Trần Cự lên miệng cắn, Trần Cự cười né tránh.

"Ném đi, bây giờ có khi nhà họ đang tìm bác hai anh tính sổ đấy!"

Trần Cự ở trong lòng cười lạnh một tiếng, muốn đem hắn ra làm quân cờ thông gia sao, còn chưa hỏi hắn xem có đồng ý hay không mà.

"Bọn họ?"

Hạ Mộc bỗng nhiên tỉnh ngộ, cậu vẫn thắc mặc vợ chưa cưới này của Trần Cự từ đâu mà tới. Hai người cố tình không để ý đến vợ chồng Trần Côn, nên cậu quên mất vẫn còn hai người kia.

"Hừ, muốn lợi dụng anh để tìm người đầu tư, hi vọng bọn họ có thể chịu được lửa giận của anh."

Trần Cự cười nói, nhưng vẻ khát máu trong mắt hắn lại nói cho Hạ Mộc biết bây giờ hắn đang vô cùng khó chịu.

Chuyện vợ chồng Trần Côn là cha mẹ ruột của Trần Cự, cậu đã quên mất từ lâu rồi.

"Nếu anh cần giúp đỡ có thể nói với em."

Dám tự ý xếp đặt hôn nhân cho người đàn ông của cậu, đã hỏi qua ý kiến cậu chưa?

Trong lòng Trần Cự chỉ có mình Hạ Mộc, trong lòng Hạ Mộc cũng chỉ có một mình Trần Cự, vợ chồng Trần Côn cũng đã thành công chọc giận Hạ Mộc.

"Yên tâm, tới lúc đó hai ta chỉ cần ngồi xem trò vui thôi."

Nếu vợ chồng Trần Côn không vừa lòng với việc làm thị trưởng của một thành phố nghèo khó, như vậy Trần Cự trực tiếp cho gã về hưu! Không chịu sao? Không chịu cũng phải chịu! Trần Cự lần này quyết định 'nhổ cỏ phải nhổ tận gốc'.

"Được."

Chuyện này đã được quyết định xong, Hạ Mộc chưa bao giờ nghi ngờ Trần Cự, nhưng có nữ nhân khác mơ ước Trần Cự vẫn khiến cậu rất khó chịu, tuy nhiên cậu cũng sẽ không đem phần khó chịu này trút lên đầu hắn, chuyện này chỉ có thể chứng minh Trần Cự rất được hoan nghênh. Cậu không thể ăn dấm vô cớ được, vì dù sao đây cũng không phải lỗi của Trần Cự. Tướng mạo, thân phận, tiền tài của Trần Cự đều khiến cho tất cả nữ nhân mơ ước.

Cậu không thể vì ghen tuông vô cớ mà quy cách Trần Cự là kẻ xấu, khiến cho Trần Cự phá sản đi!

Không nói tới việc Trần Cự làm thế nào đối phó với vợ chồng Trần Côn, hiện tại vấn đề hắn lo lắng nhất là bạn trai nhỏ của hắn phải về nông thôn, mà hắn tạm thời không có cách nào đi theo cậu được.

Hết chương 38.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info