ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 37

jennybach93

Nói đi nói lại thì, dù hắn cùng Hạ Mộc có cái gì, lẽ nào những kẻ kia không làm ăn với hắn nữa hử? Không muốn kiếm lời từ hắn nữa chắc? Đây chính là cái xã hội đặt tiền tài quyền thế lên trên hết, chỉ cần có lợi ích ai thèm quản ngươi yêu là nam hay nữ chớ, nói trắng ra chỉ cần bản thân mình không để ý, những kẻ khác căn bản không thương tổn tới ngươi, dù sao này trên đời này không có ai không có tiền mà vẫn sống được, bọn họ miệng nói quang minh lẫm liệt cỡ nào, chỉ cần quăng một đống tiền ra, mười người có tám người sẽ ngậm miệng lại.

Bất quá hai người này tuy ngủ chung giường, nhưng thật sự không có xằng bậy, chỉ đơn giản đắp chăn bông ngủ một cách tinh khiết mà thôi.

"Ngày mai là sinh nhật anh đúng không?"

Hạ Mộc đột nhiên hỏi, năm nay sinh nhật cậu Trần Cự đã bỏ lỡ, sinh nhật cậu vào tháng 9 âm lịch, lúc đó hai người vẫn trong giai đoạn tìm hiểu, Trần Cự không nhớ rõ là chuyện đương nhiên, đầu óc hắn lúc đó chưa một lần bình thường mà, chỉ luôn nghĩ làm sao lừa gạt Hạ Mộc tới tay, chờ hắn nhớ tới muốn tổ chức sinh nhật cho Hạ Mộc để xoát độ hảo cảm thì mới hay nó qua mất tiêu rồi.

Khi đó biểu tình Trần Cự vô cùng vặn vẹo, suýt chút nữa dọa thư ký hắn ngất xỉu ấy, chủ tịch động kinh ngày càng nghiêm trọng, làm sao bây giờ? Online chờ gấp!

"Em nhớ sao?"

Giọng nói kia tràn đầy kinh hỉ, hắn không nghĩ Hạ Mộc sẽ nhớ kỹ sinh nhật của hắn nha.

"Kỳ quái lắm sao?"

Nhớ kỹ sinh nhật bạn trai không phải là chuyện cậu nên làm à?

"Không, không kỳ quái."

Làm một người bạn trai tốt quả thật phải nhớ kỹ sinh nhật đối phương.

"Nhưng lúc trước anh không có nhớ được sinh nhật của em a~."

Nói đến việc này Trần Cự vô cùng hổ thẹn, Tiểu Mộc đến sinh nhật hắn cũng nhớ, mà hắn lại quên mất sinh nhật của cậu, vào lúc ấy hắn đang cố gắng tìm cách để A Mộc tiếp thu mình, nhưng ngay cả việc nhớ ngày sinh nhật cơ bản nhất mà hắn cũng không làm được.

"Không sao, chỉ cần sau này anh nhớ rõ là được rồi."

Hạ Mộc an ủi vỗ vỗ lưng Trần Cự, kỳ thực nhớ rõ sinh nhật hay không Hạ Mộc chưa từng để ý qua, đến cậu cũng không nhớ huống chi là người khác, nếu không phải người trong nhà gởi tin nhắn hoặc gọi điện thoại mừng tuổi, quả thật cậu chả nhớ nổi, hơn nữa vào lúc ấy cậu hoàn toàn xem Trần Cự như tên bệnh thần kinh mà đối xử, đương nhiên sẽ không quan tâm hắn có nhớ kỹ sinh nhật của mình hay không.

"Ừm, anh nhất định sẽ không quên nữa đâu."

Trần Cự chăm chú nhìn Hạ Mộc nói, Hạ Mộc cũng không biết câu nói ngày hôm nay của Trần Cự sẽ thực hành đến cả cuộc đời hắn, mãi đến tận lúc hai người nhắm mắt xuôi tay Trần Cự chưa một lần quên mất sinh nhật cậu nữa, mặc kệ có bao nhiêu bận bịu, cho dù là ở nước ngoài hắn vẫn sẽ chạy về mừng sinh nhật với Hạ Mộc.

"Ngủ đi!"

Hạ Mộc liếc nhìn đồng hồ, đã không còn sớm.

"Ừ, ngủ ngon."

Ôm bạn trai nhỏ, cà cà cằm vào mái tóc mềm mại của cậu, thỏa mãn thở dài.

"Ngủ ngon."

Giơ tay tắt đèn ngủ, mặc dù dựa theo giường cổ đại thiết kế, nhưng đèn giường và mấy thứ hiện đại khác vẫn có lắp đặt, chỉ là vị trí tương đối không đáng chú ý, cơ hồ cùng giường hợp thành một thể.

Tối qua trước khi ngủ trời vẫn còn đổ mưa nhỏ, kết quả ngày hôm sau vừa mở mắt ra, bên ngoài một mảnh trắng xóa.

"Trời đổ tuyết lớn quá!"

Công nhân hiện đang quét tuyết ngoài sân.

"Quê em có từng đổ tuyết không?"

Trần Cự ngáp dài đi tới bên cạnh Hạ Mộc rồi dừng lại, quần áo cũng không đổi cứ mặc một bộ đồ ngủ từ trong chăn đi ra.

"Mau trở về thay y phục đi, cẩn thận bệnh bây giờ."

Tuy rằng trong phòng khá ấm áp, nhưng trên người Trần Cự chỉ có một tầng áo ngủ mỏng manh thôi.

"Em vẫn chưa trả lời anh đấy!"

Trần Cự bị đẩy về giường nằm rúc trong chăn, hạnh phúc nhìn Hạ Mộc tìm đến quần áo cho hắn, chính khu của tứ hợp viện này là hắn chuyên môn giữ lại cho mình ở, tủ quần áo được treo thêm không ít y phục mới, hắn và Hạ Mộc đều có.

Đối với hành vi thổ hào của người nào đó, Hạ Mộc đã lười phùn tào rồi. Người này luôn luôn đều ở chỗ nào liền mua đồ tới chỗ đó, ngược lại hắn cũng không thiếu tiền.

"Hẳn là có, chỉ là năm đó em quá nhỏ, không nhớ rõ lắm."

Đây là nghe ba mẹ Hạ nhắc qua, thế nhưng trong trí nhớ Hạ Mộc lại chưa từng thấy, phỏng chừng khi đó do cậu thật sự quá nhỏ, cho nên mới không có ấn tượng gì.

"Bất quá cho dù có, cũng sẽ không giống thủ đô lớn như vậy, cảm giác đi lún đến mức rút chân không được này chắc chắn là không được rồi."

Thấy Trần Cự thay xong quần áo, lúc này mới để hắn cùng cậu ra ngoài đại sảnh luyện Thái Cực quyền. Bên ngoài tuyết quá dày, chỗ đặt chân đều không có, chỉ đành lùi lại kiếm chuyện vận động trong phòng thôi.

"Như vậy à ~ "

Trần Cự hiểu gật gật đầu, có nhiều thành phố phía Nam không hề có tuyết, có lẽ cả đời người cũng chưa từng nhìn thấy trời đổ tuyết là thế nào, coi qua ti vi thì không tính a.

Hai người đứng chung một chỗ duỗi tay, Trần Cự hiện tại luyện Thái Cực quyền ôn hòa nhã nhặn hơn trước kia nhiều, quyền pháp đánh ra cũng bắt đầu hiểu được cái gì là lấy nhu thắng cương.

"Riêng về Thái Cực, anh quả thật không phải đối thủ của em."

Thế nhưng trong thực chiến, cùng người đối luyện, Hạ Mộc lại không có kinh nghiệm như hắn.

Hai người đều sử dụng Thái Cực quyền tại trong phòng đối luyện đụng vỡ nhiều thứ, đương nhiên vì không để gây thiệt hại quá nhiều, hai người cũng cố gắng khắc chế trong phạm vi nhỏ, chỉ có thể đánh đỡ ghiền thôi, động tác mạnh chưa từng dùng tới.

Sau vận động nóng người, cả hai chỉ xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, nhìn nhau cười cười rồi đi tắm rửa thay quần áo, vừa nãy hai người mặc chỉ là quần áo thể thao, tắm xong đi ra đổi thành quần áo nhẹ nhàng ở nhà.

Chờ hai người đi tới, đã có người bưng bữa sáng lên, đều là nhưng món phổ thông như: sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao và cháo hoa. Đến chiều, chờ tuyết trên đường được thanh lý không sai biệt lắm, Trần Cự cẩm thận dưới sự giám thì của Hạ Mộc chạy về thủ đô. Cũng may lần này hắn xuất môn bằng xe việt dã*, lốp xe cũng đổi thành loại bánh gai dày, nếu không cũng sẽ bị trượt bánh như mấy chiếc xe trên đường kia vậy, cuối cùng vì để phòng xảy ra tai nạn chỉ có thể đâu ở ven đường rồi gọi xe tải đến kéo về mà thôi, mà chiếc xe bị trượt kia đã lọt vào rãnh thoát nước bên đường, không gọi xe đến kéo thì không ra được.

"Vốn định dạy em học lái xe, kết quả thời tiết quỷ quái này đừng nói học, ngay cả tay lão luyện cũng không dễ lái được nữa là."

Gương mặt Trần Cự đầy vẻ ảo não, lúc trước cũng có dạy sơ qua cho Hạ Mộc rồi, nhưng đều là ba ngày đánh cá hai ngày mắc võng phơi nắng, cũng không biết Tiểu Mộc còn nhớ hay không nữa.

"Không sao đâu, học xe bất cứ lúc nào cũng có thể học mà, chờ sang xuân hoặc lúc khí trời tốt hơn lại học cũng không muộn, thời tiết hôm nay quả thực không tốt lắm, anh xem, lại bắt đầu đổ tuyết nữa rồi kìa."

Hạ Mộc giơ tay tiếp nhận một bông tuyết nhẹ nhàng rơi từ trên không xuống, tùy ý để nó tan trong tay mình.

"Vậy cũng được, anh đã cho người mua xe rồi, chỉ là tạm thời em không thể lái nó được."

Trần Cự mua tặng Hạ Mộc một chiếc bản Maserati Limitless (1), tuyệt đối đủ thổ hào.

(1)Hình như thấp nhất cũng chạng 4.7 tỉ VNĐ

"... Đã nói anh đừng chi tiền bậy bạ cho em nữa mà."

Hạ Mộc xoa trán, phương diện khác Trần Cự rất nghe lời cậu, thế nhưng về mặt chi tiền cho cậu lại đặc biệt kiên trì, chưa bao giờ thấy hắn nghe lời qua, mấy thứ như quần áo thì đừng nói tới, chỉ cần là nơi Trần Cự ở, y phục của cậu có cả đống luôn. Hiện tại đến xe cũng đều thay cậu mua rồi, thần kỳ hơn chính là bản thân cậu đến bằng lái còn chưa đi thi đó.

"Không muốn, tiền không phải để xài sao! Không thì kiếm nó làm gì?"

Lời này để cho vợ chồng Trần Côn nghe thấy phỏng chừng chỉ có nước giơ chân chỉ vào Trần Cự mắng to 'không được a', bọn họ muốn cho Trần Cự đầu tư cho mình, kết quả đối phương căn bản không thèm liếc mắt nhìn nữa là, nhưng đối với bạn trai nhỏ của hắn thì khác, y như vứt tiền qua cửa sổ vậy.

"..."

Người có tiền chính là sanh chảnh như thế sao, thực đáng ghét. Hạ Mộc giận lên trực tiếp đem người đuổi đi, quay người tiến vào ký túc xá. Lúc này người trong ký túc xá phỏng chừng đang ngủ đi, đáng thương cậu đây còn phải đem phần công tác hôm nay bỏ lỡ bù đắp lại.

Mặc kệ Trần Cự có cỡ nào không muốn, Hạ Mộc vẫn phải về nhà ăn tết.

"Em không thể lưu lại sao?"

Trần Cự làm bộ đáng thương nhìn bạn trai nhỏ, kết quả đối phương đang cao hứng bừng bừng thu thập quần áo, căn bản không rảnh liếc mắt đến hắn.

"Không được, Quốc khánh em đã không về rồi, hơn nửa năm không gặp cha mẹ, em rất nhớ họ."

Hạ Mộc đem mấy bộ quần áo xếp vào valy, sau đó mới đem lễ vật cậu mua cho cha mẹ cùng trưởng bối trong nhà nhét vào, quà lần này đồng dạng vẫn là quần áo, lão nhân trong nhà thường không nỡ vì chính mình mua một bộ đồ mới, nói quần áo cũ mặc thoải mái hơn, cho nên Hạ Mộc quyết định sau này quần áo tết của lão nhân trong nhà cậu sẽ bao hết.

"Vậy anh cũng phải về cùng em."

Trần Cự bốc đồng nói, trên thực tế ngay cả chính hắn cũng biết điều này là không thể.

"Đừng nháo nữa, anh cũng phải ăn tết cùng ông mà."

Hạ Mộc khóa valy lại, thể tích cũng siêu lớn y như năm rồi, nếu không làm sao mang hết đồ về a. Mỗi lần Hạ Mộc về nhà đều là bao lớn bao nhỏ, không phải ăn chính là mặc. Lần này bởi vì có Trần Cự, cái tên này cũng tham gia giúp vui mà mua rất nhiều lễ vật cho ông bà cùng cha mẹ Hạ, kết quả một cái valy siêu lớn cũng không chứa nổi, cậu còn phải kiếm một cái túi lớn khác để chứa bớt.

"Anh không bồi luôn á."

Trần Cự nghiêng đầu qua chỗ khác, toàn bộ nghỉ đông đều không thể nhìn thấy bạn trai nhỏ, Trần Cự tâm tình gay go rồi.

"Ngoan nào, qua năm em sẽ trở lại mà, anh nghĩ đi em ở với anh cả hai cái học kỳ, mà cha mẹ em chỉ có thể nghỉ đông cùng nghỉ hè mới gặp mặt thôi đấy! Lẽ nào anh muốn đổi với họ sao?"

Hạ Mộc liên tục vuốt lông cho Trần Cự.

"Không muốn."

Hạ Mộc vuốt lông quả nhiên hữu dụng, Trần Cự suy nghĩ một chút vẫn thấy hắn chiếm tiện nghi, trong lòng so với ban nãy dễ chịu hơn nhiều, chỉ là không thể nhìn thấy Tiểu Mộc vẫn làm cho lòng hắn khó chịu. Thế nhưng đúng như Tiểu Mộc từng nói, hắn ăn tết còn phải bồi bên cạnh ông nội, hơn nữa thời gian này thế gia thủ đô luôn rất bận rộn, cho dù hắn bình thường không thèm để ý đến mấy kẻ kia, giai đoạn nghỉ tết này cũng phải giao lưu quan hệ với bọn đó.

Vốn hắn cho rằng bản thân có thể nhịn được khi Hạ Mộc không ở bên cạnh, cho nên Trần Cự vẫn đưa cậu đến sân bay, kết quả Hạ Mộc vừa mới lên máy bay thì tên này lại bắt đầu động kinh rồi, còn gởi nhắn tin muốn Hạ Mộc trở về, đừng đi nữa.

Làm Hạ Mộc đang muốn tắt máy hung hăng giật giật khóe mắt mấy cái, cuối cùng nhắn cho hắn mấy tin uy hiếp, lúc này mới làm Trần Cự thành thành thật thật nhìn máy bay cậu ngồi cất cánh.

Bạn trai nhỏ nói, nếu hắn không nghe lời sau này không thèm hôn hắn nữa. Như vậy sao được chứ? Cho nên Trần Cự bắt đầu đàng hoàng lại.

Mặt đầy ai oán đến tiệm cà phê của Lý Cẩm Thịnh, lần này hắn không phải đến uống cà phê, cho nên trực tiếp đi đến phòng làm việc của Lý Cẩm Thịnh đợi, hại người ta cũng không có thời gian làm việc.

Đêm giao thừa, Hạ Mộc đang cùng anh chị bồi cha mẹ chơi bài, điện thoại di động kêu lên. Lấy ra mới biết là tin nhắn, bèn mở lên coi.

"Ba mẹ, con ra ngoài một chút."

"Ừ, nhớ về sớm một chút."

Cha mẹ Hạ không hỏi nhiều, Hạ Mộc đã là người trưởng thành, cũng có quan hệ xã giao của bản thân. Mà Hạ Thụ cùng Hạ Vi thì lại liếc nhau một cái, đám cưới của Hạ Vi được chọn vào ngày mùng 10 tháng giêng, trước khi Hạ Mộc trở về trường học.

Bởi vì sắp kết hôn nên dựa theo tập tục Đan Thiên Vũ không thể tiếp tục gặp mặt Hạ Vi được nữa, kỳ thực hiện tại trên căn bản cũng chỉ cấm gặp mặt khoảng 3 ngày trước khi cưới mà thôi, nhưng do người nhà họ Hạ tương đối còn bảo thủ, cho nên Đan Thiên Vũ liền gặp bi kịch. May mắn gọi điện thoại vẫn còn được phép, cho nên vào lúc này Hạ Vi đang cùng ông chồng mình nấu cháo điện thoại, chỉ để lại một kẻ FA như Hạ Thụ bồi tiếp cha mẹ chơi bài thuận tiện xem xuân muộn.

Hạ Mộc chạy xuống lầu, liền thấy Trần Cự đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay với cậu.

"Sao anh lại tới đây?"

Hạ Mộc đau lòng nhìn Trần Cự, cho rằng nhà họ Trần đã có chuyện gì xảy ra mới làm vị đại gia bốc đồng này chạy đến dưới lầu nhà cậu.

"Anh chính là muống nghe được một câu 'Năm mới vui vẻ' của em đấy!"

Trần Cự xem xét một chút, xung quanh không có người nào bèn ôm Hạ Mộc một cái rất nhanh liền buông ra. Nơi này dù sao cũng là quê Hạ Mộc, người biết cậu không ít, hắn không thể hại Hạ Mộc, có thể ôm một chút là rất tốt rồi, tiểu nhân xấu xa trong lòng nam nhân nào đó sờ cằm nghĩ, sau này phải để Tiểu Mộc bù đắp cho mình mới được.

"Năm mới vui vẻ!"

Hạ Mộc hôn lên mặt hắn một cái rõ kêu, sau đó thừa dịp Trần Cự phản ứng không kịp lui nhanh lại.

"Anh lén chuồn đến đấy, trước khi bọn họ phát hiện phải trở về a."

Trần Cự chưa bắt được người nên rất bất đắc dĩ, bất quá có thể để Hạ Mộc chủ động hôn hắn, đây quả thật là quả mừng năm mới tốt nhất.

"Như vậy cũng quá khổ cực rồi."

Từ kinh thành đi máy bay đến Quả thành, ngồi lần nữa đi về thì gần nửa ngày đều tiêu mất trên máy bay rồi.

"Chỉ cần nhìn thấy em mọi khổ cực đều đáng giá."

Trần Cự mới không sợ khổ cực, hắn sợ nhất là không thấy được bạn trai nhỏ. Hắn đã sắp 30 rồi, mà bạn trai nhỏ chỉ mới 19 thôi, lớn hơn cậu cả 10 tuổi thể này làm Trần Cự rất dễ suy nghĩ lung tung, sợ bạn trai nhỏ ghét bỏ hắn quá già, sau đó lại tìm một người bạn trai hoặc bạn gái trẻ tuổi khác. Đương nhiên hắn không phải không tin Hạ Mộc, mà tự ti a!

Chênh lệch 10 tuổi dù là đàn ông cũng sẽ có sự khác biệt, cho nên hắn cẩn thận từng li từng tí với Hạ Mộc, nâng ở trên tay sợ rơi mất, ngậm trong miệng sợ tan.

Bởi vì thời gian quá gấp, chỉ nửa tiếng sau Hạ Mộc đã phải đưa bạn trai mình đi. Tâm tình có chút tụt dốc mà đi về nhà, chị ba còn đang nấu cháo điện thoại với vị hôn phu của chỉ, anh hai thì đang bồi tiếp cha mẹ đánh bài, trên ti vi còng đang phát tiết mục xuân muộn, rõ ràng đêm giao thừa rất náo nhiệt nhưng sao cậu thấy cô quạnh quá~.

Giờ khắc này, cậu vô cùng hy vọng có thể đón giao thừa với Trần Cự.

Mùng 10, nhà họ Hạ liền đưa Hạ Vi về nhà chồng, bắt đầu từ hôm nay cô đã là con dâu nhà họ Đan, chứ không phải con gái nhà họ Hạ nữa. Đan Thiên Vũ vì chăm sóc vợ, trực tiếp mua một ngôi nhà ở Quả thành, ly nhà họ Hạ chỉ có mười phút lộ trình, rất gần. Tuy quê hương của anh ta không ở Quả thành, thế nhưng cha mẹ Đan Thiên Vũ qua đời từ sớm, vừa không có anh chị em nào, sau này cứ đem quê vợ thành quê mình là được, ngược lại anh ta đối với quê nhà sớm rời đi kia chả có ấn tượng tốt nào.

Đưa chị ba về nhà chồng xong, không khí gia đình lại có chút chùn xuống. Anh hai cũng đi làm vào ngày hôm sau. Hạ Mộc đành bồi tiếp cha mẹ qua hết mấy ngày cuối cùng này, vốn Trần Cự muốn cậu về thủ đô sớm chút, nhưng khi cậu nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cha mẹ, Hạ Mộc quyết định ở lại bên bọn họ thêm vài ngày nữa. Trần Cự không dám cùng cha mẹ vợ tranh giành tình cảm, chỉ có thể mỗi tối rút vào chăn nhắn tin cho bạn trai nhỏ.

...

"A Mộc ~~ "

Hạ Minh Dương, Mai Tam Cố cùng mấy người cùng ký túc xá chạy đến trước mặt Hạ Mộc muốn chụp chung với cậu và tấm làm kỷ niệm, vừa nãy cả lớp đã chụp chung rồi, bây giờ đến lượt mọi người cùng nhau chụp ảnh riêng.

Mà Hạ Mộc còn có thợ chụp ảnh chuyên dụng —— Trần Cự đấy, cái tên này vì để chụp ra những tấm hình đẹp nhất cho bạn trai nhỏ, còn nghiêm túc đến mức chạy đi tìm thầy học một tháng, miễn miễn cưỡng cưỡng coi là có tay nghề, ít nhất so với học sinh tự mình chụp giống như là hề kia thì vẫn hơn, trên tay còn cầm máy ảnh chuyên dụng cực ngầu.

" Anh Trần, nhờ anh rồi!"

Mấy người đem máy ảnh cho Trần Cự, tuy rằng Trần Cự có máy chụp hình riêng, mà chính bọn họ cũng có mua máy chụp hình kỹ thuật số, bọn họ cũng không dám để Trần Cự dùng cái máy đắc thế chụp ảnh cho mấy người họ, tuy trải qua mấy năm tiếp xúc với Trần Cự, kỳ thực hắn cũng không được quá đáng sợ như lời đồn, chỉ là hiện tại tiếng tăm Trần Cự ở thủ đô càng lúc càng lớn, trên mạng nói về hắn cứ như truyền kỳ, quả thực trở thành nam thần của tất cả mọi người, đặc biệt là người trẻ tuổi, vô cùng bội phục hắn.

Đương nhiên tại Nông Đại, ít nhất cũng không phải ai cũng hâm mộ Trần Cự, Trần Cự cách bọn họ quá xa vời, cho nên giáo thảo Nông đại – Hạ Mộc luôn đứng đầu bảng nam thần nha. So với người chỉ có thể đưa tầm mắt nhìn xa như Trần Cự, học thần Hạ Mộc rất nhanh đã được toàn thể sinh viên Nông Đại ngưỡng mộ.

Đặc biệt năm ngoái, Nông Đại tổ chức một cuộc thi COSPLAY lớn, Hạ Mộc đã nhóm khách quý tới dự liên tục khen lấy khen để, ngay cả những người đam mê thể loại này cũng nhìn đầy kinh ngạc, từ hoá trang cho tới kỹ năng diễn xuất quả thật làm người người kinh diễm, cậu là người có tố chất diễn viên nhất mà họ đánh giá.

Vì vậy Hạ Mộc lần này không chỉ nổi khắp Nông Đại, mà trên mạng còn 'hot' hơn chữ 'hot' nữa. Đặc biệt là nụ cười kinh điển cuối cùng kia, vốn chỉ đơn giản là một nụ cười thôi, nhưng thế nào lại tao nhã như thế, thánh khiết như thế.

"Được!"

Nhìn mặt mũi của bạn trai nhỏ, Trần Cự cũng sẽ từ chối bọn họ, bất quá chỉ chụp mấy tấm hình chung thôi mà, Trần Cự biểu thị lòng dạ hắn rất rộng lớn lượng nha.

Tuy y phục tốt nghiệp này trong mắt Trần Cự xấu y như đồ bỏ ấy, nhưng mà bạn trai nhỏ của hắn mặc lên người quả thật đẹp quá chừng luôn, Trần Cự giúp bọn họ chụp xong mấy tấm, sau đó lôi kéo Hạ Mộc đi tìm mấy chỗ phong cảnh thơ mộng chụp ảnh, đương nhiên ngoại trừ Hạ Mộc chụp đơn, còn có chụp đôi giữa hắn và Hạ Mộc.

Bố trí xong bèn chạy đến bên người Hạ Mộc đứng, 'răng rắc' một tiếng hình ảnh của hai người tại thời khắc này đã được lưu lại.

Hạ Mộc đã sớm chuyển tới nơi ở của Trần Cự, đây là chỗ Trần Cự mua vào hai năm trước, một nhà lầu một tầng trệt hai gian đều bị hắn mua lại, một cái ghi dưới tên Hạ Mộc, một cái ghi tên hắn. Hai người không thể tại Hoa quốc có giấy kết hôn, nếu xuất hiện chung trên một giấy chứng nhận bất động sản sẽ làm người dùng ánh mắt khác thường đánh giá, cho nên hắn trực tiếp mua hai phòng sau đó trải qua cải tạo thông thành một, có tới hơn 200m2.

Trần Cự mấy năm qua thay đổi rất nhiều, đầu tiên là biết vì chính mình và Hạ Mộc suy tính, hắn không thể để cho Hạ Mộc bị người đời chê trách, đặc biệt thân phận của hai người chênh lệch lớn như vậy, trước khi Hạ Mộc làm ra thành tích hắn đều phải khiêm tốn một chút, không thể để ai nói cậu bị bao dưỡng được, chuyện mấy năm trước hắn chưa một lần quên được, mặc dù gã kia vất vả lắm cũng cầm được bằng tốt nghiệp, nhưng ở thủ đô đã không còn chỗ để gã đặt chân rồi, nếu nói Trần Cự không lén lút động tay động chân đến cả Hạ Mộc cũng không tin nổi.

Chuyện Hồ Thiên chỉ có thể nói do gã tự làm tự chịu, Hạ Mộc không một chút nào đồng tình nổi. Dù cho mấy năm nay gã quả thật rất thảm, nhưng nghĩ đến những chuyện buồn nôn gã làm, chút đồng tình vừa nhen nhóm liền tan thành mây khói.

"Bên kia chuẩn bị thế nào rồi?"

Trần Cự từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ vây một cái khăn tắm.

"Thủ tục đều làm gần xong rồi, hiện tại núi cùng vài khu đất xung quanh đều đã được người thu dọn, có mấy khu đất khá tốt nhưng hơn một năm không ai gieo trồng, đều mọc đầy cỏ dạy. Một ngọn núi em sẽ trồng cỏ, ngọn núi khác thì để nuôi gia súc. Phần núi và đất còn lại em tính dùng để làm nông vụ bao gồm hoa màu và cây ăn quả, toàn bộ đều trồng ở đó."

Hạ Mộc ở trần, phía dưới chỉ mặc một cái quần vận động màu trắng. Đây cũng không có gì đặc biệt, nhưng cái đáng chủ ý chính là mấy dấu hôn xanh xanh tím tím trên người cậu á, không cần phải nói chỉ cần người có mắt đều sẽ hiểu hai người vừa nãy mới làm chuyện gì xong.

"Cũng nhờ anh hết, tuy mấy năm qua em rất cố gắng kiếm tiền, nhưng muốn bao hết 3 ngọn núi lớn như vậy vẫn còn thiếu một chút, huống hồ còn phải sửa đường, nếu không nhờ anh lấy tiền em sao cổ giúp kiếm chút lời, bằng khống lúc tìm nhà cung cấp, tìm đối tác, chút tiền đó của em làm sao đủ!"

Hạ Mộc nằm úp sấp lên đùi Trần Cự, mấy năm qua hai người càng ngày càng thân mật, mà từ đầu đến cuối vẫn không có làm tới bước cuối cùng, chủ yếu do Hạ Mộc vẫn còn là học sinh, nếu nếu qua mùi thì tên sói đói như Trần Cự sẽ không kiềm chế được, cho nên Trần Cự vẫn luôn nhẫn nại, thỉnh thoảng cùng Hạ Mộc dùng 'ngũ chỉ cô nương' hỗ trợ lẫn nhau, còn lại phần lớn thời gian đều gắng gượng nín nhịn.

"Của anh chính là của em, của em chính là của anh, chúng ta đâu cần phân rõ như thế làm chi."

Trần Cự đã sớm lập di chúc, ngoại trừ cho Trần Nguyên cùng Trần lão, những thứ tài sản khác bao quát luôn cổ phần công ty của hắn đều để lại cho Hạ Mộc, vợ chồng Trần Côn một xí cũng chẳng có, nếu như bọn họ hay tin không biết có bị tức chết hay không nữa, nếu như có chuyện đó vậy quả thật càng tốt chứ sao.

Tương tự hắn, Hạ Mộc cũng đã lập xong di chúc, ngoại trừ để lại cho cha mẹ cùng anh chị, tài sản dưới danh nghĩa của cậu cũng đều để lại cho Trần Cự hết, hiện tại tài sản của cậu còn rất ít, thế nhưng cậu tin tưởng chỉ cần mình chịu nỗ lực, sản nghiệp dưới tên cậu sẽ càng ngày càng nhiều. Tại trong mắt trong lòng của hai người, bọn họ đã là 'vợ chồng', tuy không thể lãnh giấy chứng nhận.

"Được rồi!"

Hạ Mộc mấy năm qua có thể nói đã thật sự thích Trần Cự, nếu không làm sao chấp nhận cùng hắn làm chuyện thân mật. Tối hôm nay là lần đầu tiên của họ, cân nhắc đến lần đầu có khả năng bị thương, Trần Cự chỉ làm một lần liền ngưng, lại giúp Hạ Mộc thoa thuốc. Thuốc này không phải loại phổ thông, mà do hắn cố ý đến xin đơn thuốc của một vị lão trung y lâu năm làm, một hộp nhỏ đã mất đến mấy ngàn tệ, may nhờ hắn giàu nứt vách, người bình thường ai mua nổi chứ.

Thấy Hạ Mộc cứ ngáp liên tục, Trần Cự để máy sấy xuống, tắt đèn mở khăn tắm tiến vào trong chăn.

"Ngủ đi!"

"Ừm."

Hạ Mộc cà cà vào ngực bóng loáng của Trần Cự, điều chỉnh tư thế ngủ một chút cho thoải mái, rất nhanh tiến vào mộng đẹp, tiếng hít thở nhẹ nhàng kia làm Trần Cự vô cùng thỏa mãn, hắn ôm chặt cậu vào lòng rồi nhắm mắt lại.

"A Mộc, ông nội muốn gặp em."

Ngày thứ hai, sai khi Hạ Mộc ăn sáng xong Trần Cự đầy vẻ thấp thỏm nhìn cậu nói. Trần lão muốn gặp Hạ Mộc đã là chuyện liên tục được nhắc đến trong mấy năm nay rồi, nhưng đáng tiếc vẫn luôn bị Trần Cự cản trở, lý do chính là Hạ Mộc vẫn còn là sinh viên nên không rảnh. Nhưng bây giờ Hạ Mộc cũng đã tốt nghiệp, muốn cự tuyệt cũng không kiếm được cớ nữa rồi.

"Hả?"

Đôi đũa trong tay rơi xuống, có thể thấy được Hạ Mộc bị kinh sợ không nhẹ.

"Đừng lo lắng, ông chỉ muốn gặp cái người đã thu phục được đứa cháu trai bảo bối của ông mà thôi, hơn nữa ông nội đã sớm biết em rồi, còn rất có hảo cảm nữa."

Trần Cự nói đến cái này đều đầy vẻ bất đắc dĩ, vốn ông nội hắn vẫn còn nhiều ít bất mãn với Hạ Mộc, tuy trong lòng ông biết rõ ràng đó cũng không phải lỗi của Hạ Mộc, nhưng người chính là như vậy, không thể trách cháu mình, thì chỉ có thể giận chó đánh mèo lên người khác. Chỉ là sau đó ông nhìn thấy tính tình thằng cháu trở nên nhu hòa hơn nhiều, từ đấy mới bắt đầu thay đổi cách nhìn Hạ Mộc.

"Trần lão làm sao biết em?"

Hạ Mộc có chút ngạc nhiên, cậu chưa từng gặp mặt Trần lão mà, huống chi Trần Cự lúc trước còn tử thủ nghiêm ngặt như thế, một tấm hình cũng không chuẩn lộ ra ngoài, những kẻ tin tức linh thông đều biết đến Trần Cự nói chuyện yêu đương, cũng biết là yêu một người đồng tính, thế nhưng dáng dấp ra sao tạm thời chẳng ai biết. Không phải không ai chụp trộm, nhưng mỗi lần đều bị mấy người Trần Cự phái đi lén bảo vệ Hạ Mộc phát hiện, sau đó tịch thu toàn bộ đồng thời đánh cái nhắc nhở, những kẻ bị nhắc nhở cũng không muốn chọc giận Trần Cự, dần dần đều yên tĩnh lại. Vì vậy cái tên Hạ Mộc ở thủ đô này vô cùng nổi danh, nhưng lại không ai biết cậu có bộ dáng thế nào.

Bất quá người có thể làm cho Trần Cự nổi tiếng điên khùng ở thủ đô này nâng yêu trân trọng thế, chắc chắn sẽ không khó coi. Mà trên thực tế người đã gặp qua Hạ Mộc nếu như không nhìn thân phận của Trần Cự, đều sẽ cho rằng đây là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu a!

Ngoại trừ gia thế, mấy điều kiện khác của Hạ Mộc nào có so kém với Trần Cự, nhìn đi người ta còn trẻ quá chừng! Chỉ mới 20, so với cái tên đã qua 30 kia quả thực quá trẻ mừ.

Mà quan trọng hơn, biệt hiệu học thần Hạ Mộc không chỉ nổi tiếng ở Nông đại, hiện trên mạng đều đã đem tài liệu của cậu phơi bày tuốt tuồn tuột chẳng còn một mống, biết 8 thứ tiếng không nói, còn là cao tài thân của Nông Đại đấy, bản thân còn làm phiên dịch kiếm tiền, bản lãnh như vậy cho dù là mấy kẻ con ông cháu cha cũng ít ai làm được. Có người nói người ta có thể chơi nhạc cụ, thậm chí còn biết công phu, có thể xem là văn võ song toàn, quả thực thiên địch của nam nhân, vương tử của nữ nhân.

Người như vậy nếu như không bị Trần Cự coi trọng, Hạ Mộc đã được rất nhiều tiểu thế gia tình nguyện chọn làm con rể rồi, nếu như đại thế gia không trọng việc liên hôn chỉ nhìn nhân phẩm, cơ hội của Hạ Mộc cũng không thấp. Nhưng người này lại bị Trần Cự coi trọng đấy! Bị một tên điên coi trọng, mọi người chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện phật tổ phù hộ cho cậu mà thôi.

Mà trên thực tế, chỉ cần ai đã từng thấy qua hình thức hai người ở chung, đối với quan hệ của hai người đều có cảm giác sai vị. Người chân chính lo được lo mất, căng thẳng không thôi không phải là Hạ Mộc gia cảnh phổ thông, mà là nhị thiếu nhà họ Trần – người thủ đô kinh sợ, kẻ bệnh thần kinh đã từ bỏ trị liệu.

Hạ Mộc cũng biết mình nhất định không thể kéo dài được nữa, Trần lão là ai chứ! Đã để Trần Cự kéo đến mấy năm, lý do học nghiệp đã không có, kéo nữa cũng kỳ cục. Trần Cự đã vì hai người mà nỗ lực nhiều như vậy, cậu cũng nên vì hắn đi, dù như thế nào cậu cũng không lùi bước, cho dù Trần lão có thể cũng không như Trần Cự nói yêu thích cậu như vậy.

Vì vậy ngay ngày thứ 3 lãnh xong bằng tốt nghiệp, Hạ Mộc thấp thỏm bất an bị xách lên xe, đi trình diện gia trưởng nhà họ Trần. Vốn cho rằng chỉ có một mình Trần lão, kết quả ngày hôm nay Trần Cự mới nói cho cậu biết còn có anh hắn, chị dâu cùng cháu trai một người phải đi làm một người phải lên lớp, cho nên tạm thời không thấy được.

Cho dù là như vậy, Hạ Mộc cũng khẩn trương đến co rút ngón tay. Trần lão cùng Trần Nguyên, bọn họ là thân nhân Trần Cự quan tâm nhất sau cha mẹ hắn, mà cậu hiện tại phải gặp mặt bọn họ rồi.

Cậu rốt cuộc đã cảm thụ được cảm giác 'con rể thấy bố vợ' là dạng gì a!

Đại trạch nhà họ Trần rất lớn, thế nhưng bề ngoài lại có chút cũ kỹ. Cũng phải, dù sao đây cũng là lão kiến trúc trãi qua mấy chục năm sương gió, dù cho vững chắc đến mấy cũng sẽ lưu lại vết tích của thời gian. Hơn nữa đại viện nhà họ Trần toạ tại một khu vực đặc thù, người sống trong khu vực này không ai không phải là nhân vật nổi tiếng ở thủ đô, những năm này bọn họ tuy đã lui khỏi màn, thế nhưng phía trên cũng sẽ không lơ là bọn họ.

Muốn vào được khu vực này đều phải bị kiểm tra thân phận nghiêm ngặt, cổng vào đều có binh lính, cho nên người bình thường muốn vào sẽ rất khó, Hạ Mộc phải dựa vào Trần Cự dẫn đi mới có thể bước chân vô được.

"Đến, đến rồi."

Một cảnh vệ trẻ tuổi chạy vào nói với Trần lão, xét về mặt thân phận của Trần lão chắc chắn sẽ có cảnh vệ riêng. Ngay cả Trần Nguyên cũng có cảnh vệ của mình, chỉ là anh ta ngại phiền phức nên không thường dẫn theo.

Nghe cảnh vệ báo, Trần lão cùng Trần Nguyên ngồi thẳng người lại, cổ hai người đều sắp dài ra mới nghe được tiếng xe Trần Cự chạy vào.

"Ông nội, anh hai."

Trần Cự nắm Hạ Mộc tay đi tới.

"Trần lão khoẻ ạ, anh Trần... Huấn luyện viên?"

Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Trần Nguyên.

"Ha ha ha... Tôi biết cậu nhất định sẽ bị giật mình mà, không cho A Cự nói với cậu quả nhiên là đúng a."

Trần Nguyên vỗ tay vịn sô pha cười to, anh ta sớm biết cậu sinh viên mình dạy sẽ có vẻ mặt này, kỳ thực khi lúc anh biết Trần Cự cùng Hạ Mộc nói chuyện yêu đương cũng thật kinh ngạc, không nghĩ hai người họ cư nhiên có duyên như vậy nha, khó trách lúc trước anh nhìn Hạ Mộc lại vừa mắt như thế, hóa ra là 'em dâu'.

"Anh hai."

Trần Cự căm tức, thì ra anh hai kêu hắn đứng vội nói cho Tiểu Mộc biết thân phận của mình không phải vì muốn tự mình nói cho, mà hơn phân nửa là muốn xem trò.

"Ha ha, đừng dùng ánh mắt như thế nhìn anh, anh đây là anh ruột em đó."

Trần Nguyên mới không để ý ánh mắt căm tức của thằng em này đâu! Ngược lại Trần Cự cũng đâu thể làm gì anh được ha.

Anh hai đáng ghét, Trần Cự cắn răng nghĩ.

Mà Trần lão ngồi bên cạnh đã đánh giá Hạ Mộc xong, cưỡng chế nội tâm khẩn trương để buộc mình tỉnh táo lại, Hạ Mộc bất động thanh sắc tùy ý Trần lão quan sát, nếu vào lúc này Trần Cự kéo tay của cậu, nhất định sẽ phát hiện tay Hạ Mộc đều là mồ hôi a, bị Trần lão đánh giá trắng trợn như thế, cậu không sợ đến mềm cả chân ngã khuỵ xuống đã quá giỏi rồi đấy.

"Không tệ." Trần lão hài lòng thu hồi ánh mắt, có thể nói lần này ông đã chân chính yên tâm việc cháu trai với Hạ Mộc ở cùng một chỗ rồi. Tuy vị thanh niên này mới chừng 20, nhưng tâm tính rất cứng cỏi, sẽ không dễ dàng bị ngoại vật mê hoặc, như vậy ông cũng không cần lo lắng cậu ta thay lòng, thương tổn tới trái tim bé bỏng của cháu ông. Phải biết thất tình đối bất kỳ nam nhân nào mà nói, đều sẽ rất suy sụp. Đặc biệt tình cảm thằng cháu này của ông đối với Hạ Mộc đã thâm nhập vào cốt tuỷ, khả năng sẽ vô cùng lớn .

"Tiểu Mộc là tốt nhất."

Thấy ông nội chấp nhận Hạ Mộc, gương mặt Trần Cự ra chi là hài lòng.

"Tiểu Mộc, sau này cứ theo A Cự gọi thầy là anh hai đi."

Trần Nguyên cũng đầy vẻ tán thưởng nhìn Hạ Mộc, có thể nhận được sự tán đồng của ông nội, nói rõ Hạ Mộc xác thực so với trong tưởng tượng còn muốn ưu tú hơn rất nhiều, dù cho gia thế kém một chút cũng chẳng sao. Bằng địa vị nhà họ Trần, hiện tại không cần thông gia để nâng cao địa vị gia tộc.

"Dạ, anh hai."

Trần Nguyên đều nói như vậy, Hạ Mộc đương nhiên sẽ không kêu anh ta là huấn luyện viên nữa, so với cách xưng đó thì kêu anh hai có vẻ thân thiết hơn.

"Ông nội anh chính là ông nội em, em cứ kêu ông là ông nội đi, kêu Trần lão nghe xa lạ sao ấy."

Trần Cự lật đật tiếp lời, trực tiếp để Hạ Mộc gọi Trần lão là ông nội, mà Trần lão cũng không lên tiếng phản đối.

"Ông nội khoẻ ạ."

Hạ Mộc đương nhiên sẽ không từ chối cơ hội tốt như vậy, quan hệ giữa cậu và Trần Cự cứ thế được xác định tại nhà họ Trần, còn vợ chồng Trần Côn Phu bao quát cả Trần lão đều không ai để mắt tới họ.

"Được rồi."

Trần lão mấy năm qua đã thấy nhiều, cũng biết thằng cháu này của ông sẽ không 'thẳng' lại được rồi, may mà nó tìm được một người tốt cùng nhau đi chung đoạn đường sau này! Hiện tại kết hôn rồi ly hôn là chuyện như thường bữa ấy! Cho nên đứa cháu dâu này không thể sinh chắt cho ông, cũng không sao cả, chỉ có giới tính giống cháu ông thôi mà, ông chinh chiến nửa đời người, đôi lúc phải bò ra từ đống xác chết, bất quá là long dương thôi có gì ly kỳ chứ.

Đúng vậy, có gì để ngạc nhiên. Cận kề cái chết ông đều đã trải qua, cháu trai yêu đàn ông chẳng lẽ nào so với chết còn đáng sợ sao? Nghĩ thông suốt rồi khí áp xung quanh Trần lão đều phát sinh biến hóa, đặc biệt là ánh mắt ông khi nhìn Hạ Mộc, vừa rồi còn chút xa cách, hiện tại lại trở nên thân thiết hơn nhiều. Xét cho kỹ lại, chính cháu ông bẻ 'cong' con nhà người ta, cho nên ông có lập trường gì để xoi mói Hạ Mộc chứ?

"Tiểu Mộc a ~ đến đến đến, theo ông đến đây đi."

Trần lão lộ ra nụ cười tự nhận là vô cùng hoà ái, bất quá ở trong mắt Trần Cự cùng Trần Nguyên lại y như hồ ly đang cười giảo hoạt ấy. Mà Hạ Mộc liền có chút không giải thích được, cậu cảm thấy thái độ Trần lão biến hóa quá nhanh, thế nhưng không biết do đâu? Cuối cùng cậu quy cho việc mình là người gặp người thích ~.

Dát vàng lên mặt mình xong, Hạ Mộc đến bên người bồi Trần lão nói chuyện, cùng ông tán gẫu cả nửa ngày.

Hạ Mộc tuy thông minh, nhưng sao bì được lão hồ ly thành tinh như Trần lão chứ, không bao lâu liền đem gốc gác nhà mình khai báo sạch sẽ. Cũng may mấy chuyện này Trần lão đã tự điều tra, so với Hạ Mộc nói còn muốn chi tiết hơn đấy. Cho nên ông cũng vô cùng hài lòng với người nhà họ Hạ, có thông gia như vậy cũng không tệ ha, đến cả bác hai nhà Hạ Mộc cũng là người thành thật chịu khó, sẽ không tìm cách chiếm dụng tiện nghi của người khác.

So với dòng họ bên ngoại của Trần Cự, người nhà họ Hạ quả thực chính là thông gia quý báu mà nhà nhà đều muốn nha. Chỉ đáng tiếc bây giờ còn chưa phải lúc để đôi bên thông gia gặp mặt. Hạ Mộc vẫn chưa nói chuyện giữa cậu với Trần Cự cho người nhà họ Hạ nghe, việc này Trần lão cùng Trần Nguyên đều rất lý giải.

"Cháu đã nghĩ xong rồi, chờ nông trang cháu đi vào quỹ đạo thì sẽ nói với ba mẹ chuyện này, tuy họ có khả năng nhất thời không thể tiếp thu cùng thông hiểu, thế nhưng cháu tin tưởng họ không phải là loại người không nói đạo lý. Chỉ phải cố gắng câu thông, một ngày nào đó nhà cháu sẽ chấp nhận Trần Cự."

Hạ Mộc nói lời động viên người nhà họ Trần, hiện tại cậu đã gặp gia trưởng nhà họ Trần, nhưng bên nhà họ Hạ thì vẫn chưa cho Trần Cự đi gặp được, này đối với Trần Cự rất không công bằng.

"Cháu ngoan, cháu có lòng là được rồi."

Trần lão vỗ vỗ tay Hạ Mộc, so với mấy chuyện không bớt lo trong cái nhà này, Trần Cự cuối cùng cũng làm được một chuyện ông không phải lo lắng nữa. Tuy đứa nhỏ này tuổi không lớn, thế nhưng rất có chính kiến, hơn nữa lại không có sự xúc động của tuổi trẻ, quả thật vô cùng hiếm thấy.

"Ông nội không cảm thấy cháu giảo hoạt là tốt rồi, rõ ràng Trần Cự đã dẫn cháu về gặp ông và anh hai, nhưng cháu lại không thể dẫn anh ấy..." Hạ Mộc nói đến đây lại áy náy cúi đầu, công sức giữa cậu và Trần Cự trả giá cho mối quan hệ này không đồng nhất, hình như cậu có chút tra rồi!

"Có chuyện gì đâu chứ, tuổi tác nó lớn hơn cháu, cần phải ra sức nhiều hơn, chờ cháu đến cái tuổi như nó muốn không trả giá cũng khó khăn à nha. Cho nên thừa dịp mấy năm này cố gắng hưởng thụ nhiều một chút, chờ đến tuổi đó cháu phải chăm sóc nó rồi đấy!"

Hạ Mộc so với Trần Cự trẻ hơn mười tuổi, chờ cậu đến tuổi 30 thì Trần Cự cũng đã 40 rồi, lúc đó các chức năng trong cơ thể bắt đầu giảm xuống khi số tuổi ngày càng tăng lên, chờ tuổi của hắn lớn một chút, cuối cùng người chăm sóc Trần Cự cũng chỉ có bạn lữ của nó – Hạ Mộc. Hai người lúc đầu là Trần Cự chăm sóc Hạ Mộc, chờ Trần Cự già rồi không thể động đậy được nữa, sẽ do Hạ Mộc chăm sóc hắn.

Trần lão nghĩ, như vậy rất công bằng. Cho nên Hạ Mộc thật sự không cần phải thấy hổ thẹn, huống hồ tất cả những thứ này đều do Trần Cự gây ra, nó là tự làm tự chịu, dù cho quá trình này khó đi hơn nữa nó cũng phải tiếp tục đi.

"Anh đã nói rồi mà! Ông nội rất thích em đó."

Trần Cự thay Hạ Mộc lấy ra một bộ quần áo sạch, vừa nãy hai người bồi Trần lão luyện 1 tiếng Thái Cực quyền, đặc biệt là Hạ Mộc, luôn bị ông nội quấn quít lấy từ đầu tới cuối luyện rất nhiều lần, nếu không phải sắp đến thời gian dùng cơm, ông còn chưa chịu thả người đâu!

Vì tránh làm lỡ thời gian nên hai người cùng tiến vào buồng tắm, kết quả trái lại tốn thêm nửa tiếng mới từ bên trong đi ra. Lúc đi ra nét đỏ ửng trên mặt Hạ Mộc vẫn chưa tan hết, còn môi thì đỏ au à~.

"Lần sau tự mình anh tắm đi."

Hạ Mộc mặc áo sơ mi, lại thêm một cái quần tây hơi rộng, xuyên thắt lưng ôm sát cơ bụng.

"Ha ha ~ "

Trần Cự thông minh không hề trả lời, vào lúc này mặc kệ hắn nói cái gì đều sẽ làm Tiểu Mộc trào dâng căm tức.

"Đi thôi!"

Đưa tay ra, mỉm cười nhìn cậu.

"Ừm."

Tuy tức giận hành vi suồng sả của Trần Cự trong buồng tắm, nhưng nhìn thấy bàn tay duỗi ra kia mọi tức giận trong lòng Hạ Mộc lập tức tan biến.

"Thích nhất là lúc em khoả thân đứng trước mặt anh đấy, nếu không có phản ứng lúc đó em mới phải lo lắng đấy."

Trần Cự khẽ ghé vào tai Hạ Mộc nói, làm cậu lườm hắn một cái thật sâu.

"Anh dám."

Bị ánh mắt nhìn nhìn nửa người dưới, Trần Cự suýt chút nữa không tự chủ mà giơ tay che lại. Ánh mắt Tiểu Mộc rất sắc bén, hơn nữa Trần Cự tin cậu 100% có khả năng làm chuyện gì đó. Vì 'hạnh phúc' của nửa đời sau, hắn vẫn nên che chở tốt tiểu Trần Cự thôi.

Hết chương 37.

Bánh quẩy

Maserati

Máy ảnh

Trang phục tốt nghiệp

Xe việt dã 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info