ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 29

jennybach93

T^T, t vô cùng xin lỗi mọi người, mẹ của Trần Nguyên là đi xa biệt xứ chứ không có chết nha~. T sẽ chỉnh lại phần sai sót này.

Trong phòng ăn đã bày xong cơm tối, Trần lão ngồi ở chủ vị, đôi vợ chồng trung niên ngồi một bên, anh em nhà họ Trần ngồi một bên. Ăn không nói chuyện là gia qui nhà họ Trần, lúc ăn cơm ngoài trừ tiếng chén đũa vô tình đụng nhau thì hoàn toàn yên ắng âm trầm, nếu đổi lại Hạ Mộc có mặt ở đây chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng ngột ngạt, bởi vì trên bàn cơm nhà họ Hạ luôn luôn tràn đầy tiếng cười, ấm áp đến tận tâm can, không chỉ có ba anh em Hạ Mộc kể những chuyện thú vị trong trường cho ba mẹ nghe, mà cha mẹ cậu cũng sẽ nói với bọn họ một ít chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, bầu không khí kia vừa nhìn liền biết gia đình này tình cảm vô cùng tốt.

Nhưng cố tình nhà họ Trần lại không phải vậy, Trần lão mặc dù sinh ra trong một gia đình bần nông lại không chịu thu kém, một mình làm nên nghiệp lớn, nhưng năm đó ông bị không ít gia đình quyền quý chế nhạo là thô tục, vì vậy trên phương diện nề nếp gia phong đặc biệt coi trọng. Đương nhiên cũng chỉ giới hạn ở khía cạnh gia phong này thôi, bởi Trần lão không nghĩ bại bởi mấy cái thế gia kia. Sau đó, mấy gia tộc quyền thế kia sau tràng vận động thay máu tử thương không ít, khúc mắc của Trần lão mới cỡi được đôi chút, hiện tại lúc ăn cơm cũng chỉ không cho phép nói chuyện, còn những cái khác vẫn tương đối buông lỏng, điều kiện kiên quyết là không có mặt đôi vợ chồng trung niên kia.

Sau khi ăn xong, Trần lão ngồi ở phòng khách uống trà, sợ buổi tối mất ngủ nên pha hơi loãng. Thói quen uống trà này ông mới có mấy năm nay thôi, bởi vì thân thể khi còn trẻ chịu qua không ít thương tổn, hiện tại già rồi nên cứ trái gió trở trời là hay đau nhứt, chỗ này đau một chút rồi chỗ kia đau một chút, tuy rằng không phải loại bệnh nặng nhưng lại vô cùng đáng ghét, hơn nữa bác sĩ cũng cấm này nọ, đặc biệt là rượu.

Không được uống rượu là có ý gì!? Cuối cùng vì sức khỏe ông chỉ đành cắn răng đổi sang uống trà, vừa bắt đầu rất không quen a, sau đó uống nhiều rồi từ từ cũng phẩm ra mùi ngon của nó, hiện tại một ngày đều không rời xa trà được luôn.

"Ba, ba nhìn đi, thái độ của Trần Cự vậy là sao, tụi con về lâu như vậy nó ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có."

Mâu thuẫn trước giờ cơm vào lúc này liền bạo phát.

"Nó không muốn thì không chào hỏi thôi, có gì ghê gớm chứ. Lại nói tụi mày cũng không phải cha mẹ nó, người đứng tên trong giấy khai sinh của Trần Cự cũng đâu phải hai đứa tụi bây đâu ha."

Tuy Trần lão cũng hi vọng thằng con này cùng hai đứa cháu ông có thể hòa hợp, nhưng có chút chuyện là không thể cưỡng cầu, năm đó bọn họ làm ra chuyện kia đến người cha như ông đây còn không thể tha thứ huống chi là hai đứa cháu chứ, hiện tại làm sao có khả năng vì nó mà làm hai đứa cháu cưng ngột ngạt được!

"Ba hết chuyện nói rồi sao mà cứ nhắc chuyện này hoài vậy! Lại nói ba cứ chiều nó như thế, xem sau này nó còn ra thể thống gì nữa. Đường được trải rộng không đi lại muốn nhào đầu vào kinh doanh, làm cho người ngoài còn tưởng do con cố ý chèn ép nó không cho nó xuất đầu lộ diện, mới buộc nó bước chân vào thương trường." Trần Côn vừa nói đến đây lại tức giận, bởi vì thằng con lớn của gã tiến vào quân đội, cho nên gã dự định đưa cháu trai trên danh nhưng thực tế là con út Trần Cự vào con đường chính trị, đến lúc đó hai đứa con trai: một làm lính đặc chủng, một làm tham chánh, không cần nói cũng biết có bao nhiêu êm tai, hơn nữa đối với gia tộc của gã cũng rất có trợ giúp.

Cố tình thằng Ba không bao giờ để gã bớt lo, không nói không rằng chạy ra ngoài làm thương nhân, thương nhân có thể so với làm quan có quyền có thế sao? Như gia đình của bọn họ, thằng Ba đi buôn bán quả thực làm gã không ngóc đầu nổi trước mặt đối thủ, may mà bọn họ không biết Trần Cự là con ruột gã, nhưng là cháu trai cũng không được.

"Kinh thương có gì không tốt? Ông ăn mặc dùng, có chỗ nào không phải do thương nhân bán ra, thật không thể hiểu nổi, nếu ông có bản lĩnh thì đừng ăn mặc gì hết, lúc đó tôi mới bội phục ông đó!"

Trần Cự cùng Trần lão còn chưa lên tiếng, Trần Nguyên ngược lại mở miệng nói làm người cha như Trần Côn cứng họng. Nói cho cùng cũng cảm thấy A Cự làm thương nhân hại ông ta mất mặt, người như ông ta cả đời đều sống vì thể diện, lại chưa một lần nghĩ đến chức trách người làm cha, e rằng ở trong mắt ông ta, qua trọng nhất chính là thể diện cùng tiền đồ của mình. Nếu không, ông ta cũng đâu ích kỷ đến thế, A Cự cũng sẽ không trở thành con của chú thím Ba.

"Thằng bất hiếu, mày nói cái gì?"

Trần Côn đập mạnh lên bàn rồi bật dậy, trừng mắt với thằng con lớn, hận không thể trực tiếp nhét nó lại vào bụng mẹ lần nữa, giống y như mẹ nó, một chút cũng không để người thích, đấy cũng là lý do gã một chút cũng không gần gũi với nó.

"Anh nói chính là sự thực, không muốn nghe thì bịt tai lại đi, cũng đâu có ai buộc ông phải nghe." Trần Cự cầm dao gọt trái cây tước vỏ quả, thấy gã mắng anh hắn, trực tiếp ghim thẳng nó vào trái đang cầm trên tay, đem nó đâm thành tổ ong. Muốn làm cha hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cha của hắn mãi mãi chỉ có một người mà thôi, người đó sẽ ôm hắn, sẽ cho hắn cưỡi lên cổ làm ngựa, mà không phải tên đến con ruột mình cũng không dám thừa nhận, thậm chí còn hại chết cả em trai mình.

Hành động thô bạo tàn ác đó làm vợ chồng Trần Côn sợ đến choáng váng, bọn họ cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn trái cây như tổ ong trên tay hắn, chỉ lo con dao đó sẽ đâm trên người bọn họ.

"A Cự, bình tĩnh!"

Trần Nguyên đứng lên đè lại tay em trai, đến ngay cả Trần lão cũng bật dậy đặt tay lên đầu cháu trai vuốt ve.

"A Cự cùng ông ra ngoài luyện Thái Cực đi."

Bây giờ, A Cự nhìn qua vô cùng nguy hiểm, dao gọt trái cây trong tay hắn dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ sắc bén, dường như chỉ một giây không để ý sẽ đâm xuyên qua đôi vợ chồng kia.

"Đúng vậy, con cũng cùng hai người luyện một chút luôn."

Trần Nguyên cùng Trần lão một trái một phải cưỡng chế đem Trần Cự kéo ra ngoài luyện Thái Cực, có lẽ do có hai người thân nhất bồi tiếp, Trần Cự lần này không có bộc phát ra, chỉ là trên mặt lệ khí vẫn không có biến mất, trong mắt cũng mang theo sát ý tàn nhẫn.

Bị ông nội cùng anh hai lôi kéo cùng nhau đánh Thái Cực, trong lòng Trần Cự là bất đắc dĩ nhiều hơn thịnh nộ. Chỉ cần không để hắn nhìn thấy đôi vợ chồng ghê tởm đó, kỳ thực hắn cảm thấy tâm tình mình sẽ vô cùng bình tĩnh a, chính là ông nội lại luôn lo lắng hắn nổi khùng. Haizz ~ còn có anh hai cũng thế, cùng ông nội một trái một phải nhìn chằm chằm hắn, chỉ lo hắn bất thình lình vọt một phát chạy vào giết chết vợ chồng kia.

Nói thật, nếu như vừa nãy có thể cầm dao đâm chết đôi vợ chồng ghê tởm kia quả thật rất thú vị, rất hưng phấn. Đáng tiếc bởi vì anh cùng ông nội, hắn không thể làm như thế, thật tiếc nuối a~. Trong mắt loé ra một vệt tiếc nuối, Trần Cự trong lòng vô cùng mất hứng. Khí áp quanh thân càng ngày càng thấp, làm Trần lão cùng Trần Nguyên cho rằng hắn lại bắt đầu áp chế không nổi tính tình của mình, đặc biệt là Trần lão, ông đang cực kỳ hối hận khi cho vợ chồng con lớn về nhà ăn cơm.

Ông tại sao mềm lòng như vậy chứ? Biết rõ vợ chồng tụi nó không phải hạng tốt đẹp gì, năm đó rõ ràng ông cũng rất tức giận vì chuyện tụi nó làm, nhưng vì cái gì bây giờ lại luôn nhẹ dạ, bị chúng nó nhỏ nhẹ cầu xin một chút liền đồng ý. Không đúng không đúng, ông làm như vậy là không đúng, Trần lão đang nghiêm túc đánh giá lại hành vi của mình, đều nói người càng già càng nhẹ dạ, hình như rất đúng thì phải. Thế nhưng cũng không nên đối với loại người đó mà nhẹ dạ chứ, bọn chúng còn hại chết vợ chồng thằng Ba mà, thằng út vì tức giận đến bây giờ cũng không bước vào nhà chính một bước, con gái lớn cùng hai đứa con gái nhỏ lại xem như không có người anh hai này, mấy năm gần đây đối với cách làm của ông mà trở nên hết sức lạnh nhạt.

Nhưng ông chỉ là muốn con trai con gái trong nhà có thể hòa thuận, nếu được như thế ông có chết cũng nhắm mắt. Cũng chính vì suy nghĩ này của ông mà làm cho hai đứa cháu trai không muốn quay về nhà chính nữa, cũng làm cho mấy đứa con gái cùng thằng út cách tâm với ông. E rằng người làm cha làm mẹ có thể tha thứ bất cứ chuyện lầm lỗi của con cái, nhưng bọn chúng là anh chị em lại không cách nào tha thứ tất cả mọi chuyện của anh hai mình.

Trần lão do tâm tình phiền muộn, lúc đánh Thái Cực quyền tất nhiên cũng bị ảnh hưởng, không phải nói nó bị biến dạng, mà là toàn bộ tâm tư của Trần lão không đặt lên nó, trước đây còn có mấy phần thong dong tự tại trong quyền pháp, bây giờ nhìn liền y như mấy ông già bà lão trong công viên tập thể dục, hoàn toàn không ra một chút thần thái vốn có, y như một cái thùng rỗng kêu to.

Trần Cự cùng Trần Nguyên cũng giống y vậy, một là tâm tình không đạt tới, một là hoàn toàn không chút hứng thú, kết quả ông cháu ba người đánh tới đánh lui đến mức thê thảm không nỡ nhìn, nếu đổi lại Hạ Mộc ở đây mà không xách từng người từng người lải nhải một trận mới sợ. Không chú tâm thì đừng luyện, này hoàn toàn là đang chà đạp Thái Cực quyền, còn không bằng ông bà lão tập thể dục ở công viên thường ngày nữa!

Ông cháu ba người không yên lòng luyện một lần, chờ lúc ba người bọn họ từ hậu viện trở lại phòng khách thì Trần Côn đã dẫn theo vợ sau của gã, mẹ ruột Trần Cự rời đi. Không nhìn thấy Trần Côn, ba người đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Trần Nguyên cùng Trần lão là sợ Trần Cự nhìn thấy bọn họ lại bất ngờ lên cơn, còn Trần Cự là sợ nhìn thấy bọn họ thì tổn thương mắt.

Nếu thằng hai cùng đứa con dâu mà ông không thích đã rời đi, Trần lão sẽ không để hai đứa cháu cưng đi nhanh như vậy, bèn mở miệng lưu bọn họ ở lại nhà chính thêm một đêm, ngược lại phòng ngủ cùng mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, phòng trước đây bọn họ ở đều được ông giữ lại, ngay cả quần áo cũng có chuẩn bị, không sợ tắm xong không có đồ thay.

Trần lão đều đã nói như vậy Trần Nguyên đương nhiên phải lưu lại, thuận tiện gọi về cho vợ một tiếng, nói là buổi tối không trở về. Mà bản thân Trần Cự cũng thường thường trở về ở qua đêm để bồi ông nội, quần áo của hắn để ở đây còn nhiều hơn anh hai nữa là, tất nhiên chẳng có vấn đề gì. Hai anh em lên lầu trở về phòng tắm sạch một thân mồ hôi, thay quần áo thoải mái. Ở giữa lầu hai có một phòng khách nhỏ và một cái ban công lớn, hai anh em tắm xong không hẹn mà cùng đi đến ban công phòng khách đó.

"Tại sao tấm hình này lại ở đây?"

Trần Nguyên nhìn tấm ảnh một nhà ba người trên bàn, trong ảnh có một đôi nam nữ trẻ tuổi, đứng giữa họ là một đứa bé trai kháo khỉnh, ước chứng không vượt quá 5 tuổi. Thần kỳ nhất chính là đứa bé này cùng Trần Cự bây giờ thật giống nhau, chỉ là trong ảnh đứa bé đó cười rất tươi, rất hạnh phúc, đôi nam nữ bên cạnh đều đang dùng ánh mắt vô cùng cưng chiều mà nhìn bé, bất kể là ai cũng nhìn ra được đây là một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.

"Có lẽ là ông nội đem tới đây!"

Trần Cự cầm ảnh chụp, ngón tay nhẹ nhành vuốt ve hình ảnh một nam một nữ trong đó, nam tử cùng Trần Cự có hai phần tương tự, giống nhất chính là đôi mắt, bất quá đây là đặc điểm mà đàn ông nhà họ Trần đều có.

"Chú thím ba nhất định không hy vọng em như vậy đâu."

Mắt Trần Nguyên khẽ cay, suýt chút nữa nhịn không được rơi lệ.

"Em lại hi vọng bọn họ có thể giận mình."

Ít nhất... chứng minh bọn họ còn sống, mà không phải để hắn chỉ có thể nhìn ảnh mà hồi ức thế này. Trong hình, đôi nam nữ ấy vẫn ôn nhu từ ái như vậy, thế nhưng họ đã không bao giờ có thể tiếp tục thân thiết gọi hắn một tiếng 'Tiểu Cự' được nữa rồi.

Gương mặt đó, âm thanh đó hắn chưa một lần dám quên, đã bao lâu rồi hắn không gặp được bóng hình thân thương ấy. Một cái chớp mắt, cha mẹ đã qua đời 20 năm, trong 20 năm qua hắn chưa một ngày nào thôi thương nhớ họ.

"A Cự ~ "

Trần Nguyên nhìn em trai mang theo hơi thở lạnh nhạt nhưng sâu bên trong lại cất chứa nỗi bi thương vô tận kia mà đau xót, anh muốn tiến lên an ủi nó lại không biết bắt đầu từ đâu, cha mẹ ruột hại chết bố mẹ nuôi, mặc dù không phải trực tiếp nhưng lại liên quan rất lớn đến bọn họ. Năm đó, A Cự tận mắt chứng kiến bố mẹ nuôi chết ngay trước mặt mình có bao nhiêu đau, liền có bấy nhiêu cừu hận với cha mẹ ruột, mà mối hận thù ấy ngày một khắc sâu hơn theo năm tháng.

"Khi còn bé, em vẫn luôn cho rằng họ là cha mẹ ruột của mình, đến lúc họ mất rồi mới được báo cho biết bản thân không phải con thân sinh của họ, nhưng đối với em, bất chợt có cha mẹ ruột là đôi vợ chồng kia thì thà làm cô nhi còn hơn, cho nên cha mẹ em chỉ có duy nhất là đôi vợ chồng đã mất kia, trừ bọn họ ra không kẻ nào có tư cách hết."

Trần Cự nắm chặt tấm ảnh đến mức tay nổi gân xanh, có thể tưởng tượng được hiện tại hắn nhẫn nại khổ cực cỡ nào.

"Cha mẹ ruột thấy chết không cứu, bố mẹ nuôi lại vì em mà lao vào nguy hiểm, cuối cùng em được cứu, nhưng bọn họ thì chết."

Trần Cự không có cách nào tha thứ cho vợ chồng Trần Côn, không chỉ vì gã không cứu hắn, còn bởi vì gã trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết bố mẹ nuôi, cũng chính là chú thím ba của Trần Cự.

"Bọn họ vẫn luôn nói bản thân không phải cố ý, em một câu cũng không tin, cho nên chính hai tên đó đã hại chết ba mẹ em."

Tận mắt thấy cha mẹ tử vong, lại được báo cho biết hắn là con ruột của kẻ thù, điều này đã làm tính tình Trần Cự bắt đầu thay đổi, trở nên thô bạo tàn nhẫn, ngoại trừ Trần lão cùng Trần Nguyên có thể làm hắn trở nên ôn nhu ở mặt ngoài, thì những người khác đối với hắn mà nói đều không đáng để ý, chớ đừng nói chi là đôi vợ chồng Trần Côn kia, hai tên đó ở trong lòng hắn chính là kẻ thù không đội trời chung.

"A Cự ~~ "

Trần Nguyên ôm lấy em trai, khi còn bé anh không thích đứa em này, tuy bản thân A Cự còn chưa biết thân phận thật sự của nó, nhưng anh vẫn rất không thích. Bởi vì mẹ của nó là ả tiểu Tam phá nát gia đình người khác, làm hại mẹ anh luôn thương tâm rơi lệ, cuối cùng chịu không nổi phải ly hôn với chồng rồi đi xa biệt xứ. Nhưng lúc Trần Cự được ôm về nhà nuôi sau khi chú thím ba chết, nó như một con thú nhỏ từ chối bất cứ kẻ nào có ý đồ thân cận, khi đó Trần Nguyên đã mười mấy tuổi, anh mới phát hiện, bị thương tổn sâu nhất không phải anh, cũng không phải mẹ anh, mà là đứa em trai chưa đến 7 tuổi này.

Trần Nguyên đã dùng thời gian rất lâu mới để cho Trần Cự tiếp thu anh, không giống vợ chồng Trần Côn, sau khi chú thím ba chết liền lật đật đem con thứ hai tiếp về nhà nuôi, ngoại trừ lý do Trần Cự là con trai của bọn họ, nguyên nhân trọng yếu hơn là nuôi nấng con trai của em mình có thể làm hình tượng của bọn họ ở bên ngoài càng thêm sáng chói, ai vừa nhắc đến vợ chồng bọn họ là chỉ biết bật ngón cái khen tặng, đem con em mình như con ruột để nuôi thật là bao dung a~.

Một đôi vợ chồng dối trá, kể từ khi Trần Nguyên nhìn thấu bản tính của bọn họ, liền xem em trai là người thân nhất của anh ở nhà họ Trần, chỉ là A Cự lúc còn bé không dễ để người thân cận, hiện tại trên cánh tay Trần Nguyên vẫn còn mấy dấu răng Trần Cự cắn khi xưa a~.

"Anh nói em giết chết bọn họ có được không? Loại người cặn bã như thế tại sao còn để họ sống trên đời này?"

Trong mắt Trần Cự ánh lên tia sáng khát máu đáng sợ, Trần Nguyên hoảng hốt ôm chặt hắn không dám buông tay.

"A Cự, không thể. Em không thể giết bọn họ, bọn họ là cặn bã, không đáng làm bẩn tay em."

Trần Cự nói như vậy, Trần Nguyên thật sự bị giật mình, này qur thật không phải đang nói đùa, A Cự khi còn bé đã từng ở trong cơm của vợ chồng Trần Côn hạ độc, nếu không phải bị anh đúng lúc phát hiện, nói không chừng vợ chồng Trần Côn sớm bị độc chết rồi, còn A Cự đã sớm bị đưa vào trường giáo dưỡng, sau đó chỉ có thể sinh hoạt tại nơi tối tăm không chút ánh mặt trời kia mà chôn vùi cả tương lai của bản thân.

"A, anh nói cũng đúng, bọn họ không xứng làm bẩn tay em."

Trần Cự nghe Trần Nguyên nói có lý, đúng vậy nha, vì một đôi cặn bã đem mình chôn vùi cũng không đáng giá, hắn còn muốn hàng năm vào thanh minh đi tảo mộ cha mẹ, rồi hoá vàng mã đây!

Nếu đến con trai cũng quên bọn họ, không lo lắng cho bọn họ, thì còn ai có thể nhớ đến họ nữa chứ! Cho nên chính mình không chỉ không thể chết, còn phải sống thật tốt, để cho đôi cặn bã kia nhìn hắn vì cha mẹ tận hiếu, chờ đến khi bọn họ già rồi bệnh, thì càng phải làm cho bọn họ nhìn hắn có cỡ nào tưởng niệm ba mẹ.

Nghĩ đến ba mẹ chết rồi bọn họ còn nói những câu kia, Trần Cự càng hận bọn Trần Côn ác độc, hắn muốn cho Trần Côn nhìn tận mắt con trai gã vì đứa em trai mà gã luôn cho là vô hậu hằng năm viếng mồ viếng mã, còn muốn cho gã chứng kiến trong lòng con trai chỉ có duy nhất đôi cha mẹ đã mất kia, để gã biết đến lúc chết gã mới chính là kẻ không ai đến thăm mộ a~.

Bởi vì ông nội, hắn không thể để vợ chồng Trần Côn thân bại danh liệt, nhưng hắn sẽ mãi không bao giờ nhận bọn họ! Muốn lấy cha mẹ hắn để làm bàn đạp nâng cao danh tiếng sao? Trần Cự sẽ không để bọn họ như ý. Mỗi lần có người đến phỏng vấn hắn, Trần Cự đều sẽ không nhìn bọn người Trần Côn, chỉ nhắc tới ân tình bố mẹ nuôi đối với mình. Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài đây chính là cha mẹ ruột của hắn, cũng là cậu Ba nhà họ Trần a, hắn tin chắc Trần Côn cũng không dám nhảy ra nói gã mới là cha ruột Trần Cự, nếu như gã còn muốn bảo vệ đường chính trị của gã.

Thậm chí buổi tối Trần Nguyên không dám để em trai ngủ một mình, anh chiếm cứ một nửa giường của Trần Cự, lúc ngủ đều vẫn luôn cảnh giác. Tối hôm nay sau khi nhìn thấy hai người Trần Côn, trạng thái tâm lý Trần Cự trở nên vô cùng bất định, sự khát máu trong mắt chưa một lần biến mất.

Biết anh hai lo lắng cho mình, Trần Cự cũng không từ chối ý tốt của anh, nằm ở trên giường ngủ không biết có bao nhiêu thơm ngọt, đáng thương cho kẻ làm anh như Trần Nguyên một đêm ngủ không ngon giấc. Ngày thứ hai tinh thần vô cùng uể oải lại nhìn em trai thoải mái hoạt bát, thậm chí còn huýt sáo rời đi nhà chính. Anh chỉ biết lắc lắc đầu, chào tạm biệt ông nội rồi lái xe trở về quân khu.

...

Hạ Mộc đến ngân hàng kiểm tra một chút tài khoản của mình, phát hiện tiền lương hôm trước giao đi bản dịch đã được chuyển đến tài khoản. Lần này có tới hơn 3 ngàn tệ, tháng này mới qua một nửa thôi nha! Cậu cười như tiểu hồ ly trộm được gà ấy.

Thường nói vui quá hóa buồn, chuyện này lại để cho Trần Cự đụng phải.

Trần Cự tâm tình đang không tốt híp mắt một cái, mở cửa xe bước xuống, không để ý bảo vệ ngăn cản, cũng không thèm để ý nơi này không phải chỗ dừng xe, đi thẳng về phía Hạ Mộc đang đứng ở cửa ngân hàng cầm thẻ cười ha hả.

Vút ~

"Hả?"

Thẻ đâu rồi? Nhìn bàn tay trống rỗng chớp chớp mắt.

"Xem ra cậu kiếm lời không ít ha?"

Trần Cự thưởng thức thẻ trong tay, chỉ là một tấm thẻ phổ thông bình thường, dành cho những người có con số không vượt quá trăm vạn.

Quay người, Hạ Mộc đổ mồ hôi, tại sao lại đụng tới cái tên nam thần quốc dân thần kinh này nữa.

"Ha ha, đâu thể cùng Trần tiên sinh so chứ!"

Tương lai vượt quá 500 triệu đô la Mỹ, là siêu cấp phú hào, lúc này cậu chỉ mới được hơn một triệu cũng không đủ người ta nhét kẽ răng.

"Đúng là không so được, chút tiền này cũng không đủ sửa xe nữa là." [Edit: t muốn đánh người quá!! 〣( ºΔº )〣 ]

Trần Cự nói xong, mặt Hạ Mộc lập tức đen.

Thiết~, dù không so được cũng xin không cần nghiêm trang nói ra được không? Không biết tâm linh của cậu rất yếu đuối sao? Mỗi ngày phiên dịch đến 12 giờ đêm, kết quả tiền kiếm được vẫn chưa tới số lẻ trong tài khoản người ta, nói ra thực sự là lòng đầy chua xót~.

Dù nói thế nào, số tiền hơn một triệu này đều là cậu khổ cực dành dụm, tuy rằng đầu cơ trục lợi tiến vào thị trường chứng khoán giết 1 trận, mà ván này cũng giết đầy khổ cực á, đỡ qua biết bao hiểm nguy mới đổi về hơn một triệu. Hơn một triệu miễn cưỡng đủ cậu mua đứt mấy ngọn núi, nhưng tiếp sau còn phải tốn rất nhiều tiền, cho nên hiện tại cậu không thể không liều mạng kiếm tiền, nếu không nông trang của cậu lúc nào mới có thể mở đây!

"Tôi trước giờ không nghĩ tới cùng Trần tiên sinh so."

Người cùng yêu nghiệt làm sao có thể so sánh! Ôm lấy cánh tay linh hoạt của Trần Cự đoạt lại thẻ, thận trọng bỏ vào túi. Tiền này đối với Trần Cự kiếm được trong chớp mắt, nhưng đối với cậu mà nói là toàn bộ gia sản, nếu mất thẻ làm lại phiền phức không nói, bị người rút mất tiền bên trong lúc đó muốn khóc cũng không nổi.

Lo lắng cho thẻ của mình, Hạ Mộc không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Cự, vừa nãy Hạ Mộc cứ như vậy ôm lấy cánh tay của hắn, mà thân thể Trần Cự cư nhiên không phản xạ có điều kiện đánh bay người đi, chuyện này làm Trần Cự kinh ngạc không thôi! Ngoại trừ anh hai cùng ông nội, những người khác một khi nhích lại gần đều bị hắn đánh bay, nhưng trước mắt nhóc con này một chút phản ứng cũng không có, làm cho hắn nghi ngờ.

"Cậu ngược lại thật biết thân biết phận ha."

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Trần Cự vẫn như thường đả kích Hạ Mộc, trong lòng hắn không thoải mái tự nhiên cũng không chịu nổi người khác vui vẻ.

"..." Tên này rốt cuộc tới đây làm chi vậy? Hạ Mộc âm thầm rơi lệ, đứng cùng một chỗ với vị nhân sinh người thắng này chịu áp lực không nói, tâm linh còn bị đả kích vỡ nát không còn một mảnh. [Edit: ổng đến để đả kích cưng thôi, (¬_¬") mục đích chỉ có vậy hà~]

Một mặt ai oán nhìn Trần Cự, cái tên này tuyệt đối là cố ý.

"Ừm ~ nhìn cậu không thoải mái, tôi vô cùng vui vẻ~."

Tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt, Trần Cự thật cao hứng đi, để lại một kẻ đầu óc mơ hồ cùng tâm linh bị thương hỗn độn trong gió như Hạ Mộc.

Đáng ghét ~ tên này quả nhiên là tới kéo thù hận, nhân sinh người thắng, nam thần quốc dân gì gì đó đều đáng ghét hết, còn để người bình thường sống hay không hả? Trong lòng nức nở rời khỏi ngân hàng, đồng thời còn không ngừng đánh tiểu nhân trong đầu. Cậu quyết định, từ hôm nay trở đi không tiếp tục sùng bái nam thần nữa, không chỉ không sùng bái, mà chờ trở về thì cắt xuống hình hắn trong tạp chí để phóng phi tiêu.

"Chủ tịch."

Mấy người bảo vệ vẫn đi theo Trần Cự, tài xế thì đứng ở nơi đỗ xe chờ Trần Cự, thấy hắn sắp tới liền mở cửa xe, chờ vị đại gia này đi lên thì tất cả mới leo lên xe chạy về hướng tập đoàn Cự Vương, một tòa lầu cao 12 tầng. Cả tòa lầu này đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Cự Vương, vừa xây xong chưa tới một năm.

"Tâm tình chủ tịch hôm nay thế nào?"

Tài xế vừa đến phòng nghỉ liền bị một đám người vây quanh, bọn họ đều là trợ lý mỗi ngành, đến phòng nghỉ ngơi chính là vì chờ tài xế này đến để hỏi thăm vị đại gia kia hôm nay tâm trạng thế nào, nếu tốt bọn họ có thể thoải mái một chút, nếu không tốt bọn họ phải chuẩn bị tinh thần mười phần ứng tiếp.

"Lúc đầu không được tốt lắm, sau đó..."

Tài xế cũng không biết xảy ra chuyện gì, chờ tổng tài sau khi xuống xe trở lại, tâm tình liền thay đổi tốt hơn, còn ngâm nga một bài hát, suýt chút nữa làm một kẻ không sợ hãi như anh đây lệch tay lái.

Ngâm nga ca khúc... cái này thấy thế nào cũng không hợp khí chất trên người chủ tịch ha, hù chết người rồi!

Trải qua tài xế tuyên truyền, cả tòa cao ốc đều biết chủ tịch của bọn họ hôm nay tâm tình rất tốt, có vấn đề gì có thể đi tìm hắn, phỏng chừng sẽ không bị mắng thảm. Cùng tình huống nếu chủ tịch tâm tình tốt dù có mắc lỗi cũng không bị tống khứ ra khỏi tập đoàn, tuy bị phạt là không tránh khỏi nhưng còn dễ chịu hơn mất việc nha! Thế nhưng lúc tâm tình xấu, xin lỗi... tự, cầu, phúc, đi!

Cho nên ngày đó tập đoàn Cự Vương xuất hiện vấn đề đặc biệt nhiều, tuy rằng có thật nhiều giám đốc ở các bộ phận bị mắng, còn bị phạt lương, nhưng cuối cùng lại không có ai bị đuổi ra khỏi Cự Vương, thật đáng chúc mừng!

...

Hạ Mộc tại giới phiên dịch vọt lên đầu bảng, không chỉ vì cậu phiên dịch giỏi, mà vì cậu biết nhiều loại ngôn ngữ. Có nhiều loại văn kiện thuộc nhiều ngôn ngữ khác nhau chỉ cần giao vào tay cậu toàn bộ đều được dịch rất rõ ràng, không cần tìm người khác, thực sự vô cùng thuận tiện!

Vì vậy Hạ Mộc thu nhập ngày càng nhiều, lương tăng liền đại biểu tài chính gây dựng sự nghiệp của cậu cũng tăng lên. Tâm trạng trở nên vô cùng tốt, Hạ Mộc liền mua không ít thức ăn ngon mời mấy tên cùng phòng và học trưởng học tỷ.

"Nhóc con, em gặp chuyện tốt hả?"

Học tỷ dẫn Hạ Mộc đến ngồi dưới tàng cây, trong tay cầm chân gà gặm rất chi là sung sướng. Chân gà nướng là món cô thích ăn nhất.

"Kiếm được nhiều tiền có tính hay không?"

Hạ Mộc cầm một túi khoai tây chiên ăn, bên cạnh còn đặt một ly trà sữa, mà trước mặt học tỷ lại để một lon bia. Nhìn trà sữa bên người cùng bia trước mặt học tỷ, chẳng biết vì sao Hạ Mộc có cảm giác giới tính bị đảo lộn.

Đổ mồ hôi hột..., đây là ảo giác gì thế!

"Em đang não bổ gì hả?"

Nhận thức lâu nay học tỷ mới phát hiện vị học bá sư đệ này vô cùng yêu thích não bổ, hơn nữa não còn mở rộng vô hạn!

"Không có não bổ! Học tỷ, vị học trưởng kia lại tới nữa rồi."

Hạ Mộc lặng lẽ dời mông một chút, lần trước chính là học trưởng này đụng cậu.

Đối diện là một gương mặt phổ thông thế nhưng vóc dáng không thấp, so với Hạ Mộc còn cao hơn xuất hiện trước mặt hai người, cậu sẽ không thừa nhận bản thân đang vô cùng đố kỵ chiều cao đó đâu. Ngược lại chiều cao không đủ thì lấy mặt bù vào á, bằng khuôn mặt của mình cậu hoàn toàn có thể miểu sát vị học trưởng này rồi.

"A Dao."

Học trưởng bày ra bộ dáng quen thuộc cùng học tỷ chào hỏi.

"Xin gọi tôi là Tạ Ngọc Dao, chúng ta không thân quen đến mức gọi cả nhũ danh như thế!"

Gương mặt học tỷ trở nên không kiên nhẫn. Người này học chung lớp với cô, kỳ thực cô và gã cũng chả quen thuộc gì ráo, thế nhưng không biết đối phương thích cô từ lúc nào, bắt đầu vào năm ba thì luôn miệng nói muốn theo đuổi cô, trong lớp luôn ngăn cản bạn học nam nói chuyện với cô thì thôi, lần trước còn cố ý đụng vào học đệ, chỉ vì cô có hảo cảm với em ấy.

"A Dao~."

Học trưởng đầy vẻ bi thương nhìn học tỷ, đương nhiên còn không quên lặng lẽ trừng Hạ Mộc một cái.

"Tạ Ngọc Dao."

Học tỷ cũng không thèm nhìn tới đối phương một cái, lại từ trong túi lấy ra một cái chân gà.

Hạ Mộc bị trừng cảm thấy vô cùng oan uổng, thế nhưng vẫn phải mỉm cười nhìn gã, ngược lại mặc kệ ai thấy cũng sẽ không cho rằng Hạ Mộc bất kính với học trưởng.

"Hạ Mộc, em nhìn nơi nào đó?"

Học tỷ khó chịu khi thấy Hạ Mộc đối với học trưởng thân thiết.

"Ha ha, không nhìn đâu hết."

Hạ Mộc cười gượng hai tiếng, đem đầu chuyển qua hướng khác. Cùng học tỷ so sánh, học trưởng chính là cặn bã.

"A Dao, lẽ nào em vì thằng nhóc này mới không chấp nhận anh sao?"

Học trưởng chỉ vào Hạ Mộc, từ khi thằng nhóc này xuất hiện A Dao liến đối gã vô cùng lãnh đạm.

Hạ Mộc cảm thấy lửa cháy đến người cậu rồi, biết vậy nên không nói. Tuy rằng cậu và học tỷ quan hệ có tốt một chút, thế nhưng đó là loại tình cảm chị em thuần khiết mà, tuyệt đối không có chen lẫn thứ khác vào trong. Thế nhưng thứ tình cảm này đặt ở trong mắt người đang ghen ghét dữ dội lại bất đồng, tuyệt đối thấy hai người không hề thuần khiết chút nào, quản nó hợp lý hay không hợp lý, gã nhất quyết cho là vậy đấy.

Hạ Mộc phun ra 3 lít máu, không chỉ vì gã oan uổng cậu cùng học tỷ, mà là vị học trưởng này lấy thân phận gì đến chỉ trích cậu với học tỷ vậy? Có người nói gã ta cùng học tỷ quan hệ vô cùng bình thường, trước năm ba chưa từng nghe nói gã yêu thích học tỷ, bắt đầy kỳ lạ là từ sau năm ba lại theo đuổi học tỷ mãnh liệt, còn không để ý đến lời từ chối của học tỷ mà cố chấp đến cùng, thậm chí gã còn nói lung tung với người phụ trách gieo hạt khu này rằng mình là bạn trai học tỷ nữa.

May mà gã còn chưa quá mức ngu dốt, không nói với người khá là chồng chưa cưới của học tỷ, nếu không học tỷ tuyệt đối xách dao chém gã thành mấy khúc rồi (kỳ thực rất nhanh cũng sẽ như thế thôi).

"Không can hệ gì tới em ấy, tôi không thích cậu, cho nên kính nhờ cậu đừng ở bên ngoài phá hư danh dự của tôi, nếu để cho tôi nghe một lần nữa cậu nói bậy bạ gì đấy, thì đừng trách tôi không khách khí."

Học tỷ nghiến răng nghiến lợi nói, đến ngay cả... nhà cô cũng nghe được phong phanh mà gọi điện thoại lên đây hỏi, nhất định thằng khốn này đã nói lung tung khắp nơi rồi, nếu không nhà cô sao hiểu lầm như vậy được.

"A Dao ~~ "

Học trưởng giơ tay Nhĩ Khang, nhưng khi nhìn đến bộ dáng lạnh lùng của học tỷ liền bất đắc dĩ thả xuống rồi quay người rời đi. Tấm lưng kia, bầu không khí kia, quả thực giống y đúc nam chính trong tiểu thuyết tình cảm lụy tình.

"Học tỷ, đầu óc anh ta..."

Hạ Mộc giơ ngón tay tại bên đầu xoay hai vòng.

"Rất có thể."

Học tỷ vuốt cằm, người này lên năm ba mới bắt đầu thay đổi thái độ một cách kỳ quái, trong chớp mắt liền nói muốn theo đuổi cô, thế nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được một chút tình cảm yêu thích nào ở trên người gã dành cho mình, đây cũng là một trog những lý do vì sao cô thờ ơ như thế.

"Bất quá em ngược lại nghĩ tới một khả năng."

Hạ Mộc đột nhiên nói câu đó, làm học tỷ nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.

"Đánh cược, trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thường xuất hiện tình huống như thế."

Bởi vì nghe lời nhận xét của học tỷ, Hạ Mộc chỉ nghĩ tới một loại khả năng này thôi.

"Cái này... Rất có thể nha!" Học tỷ cũng nghĩ đến, chủ yếu vì gã chuyển biến quá mức đột ngột, không hề có một dấu hiệu báo trước, cứ nói muốn theo đuổi cô liền theo đuổi, khiến người không thể không hoài nghi động cơ của gã.

"Nếu như đúng là như vậy, chị định làm thế nào?"

Hạ Mộc có chút bận tâm nhìn học tỷ, mặc kệ lý do gì nếu dám đem tình cảm nữ sinh ra đánh cược cậu thật sự xem thường gã ta. Đương nhiên nếu như không phải thì càng tốt hơn, thế nhưng khả năng này rất cao. Hạ Mộc mặc dù chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng cũng đã từng nghe nói học tỷ tại đại học này rất khó theo đuổi. Thậm chí trên mạng còn có người đánh cược, xem ai có thể bắt được tâm của đóa hoa cao lãnh này, trở thành bạn trai của cô.

"Còn làm sao được nữa, chị cũng không phải bọn họ."

Học tỷ cười khổ, cô chỉ không nghĩ nói chuyện yêu đương ở đại học, không nghĩ tới trở thành đối tượng để người khác cá cược.

"Cũng phải, chẳng lẽ còn có thể tìm tới tận cửa lý luận sao?"

Đến lúc đó chuyện muốn nói không xong còn phá hư luôn danh dự của học tỷ, đối với nam sinh đây chỉ là một trò chơi thú vị, nhưng đối nữ sinh đó chính là thương tổn. Học tỷ nếu không thích đối phương, làm mưu kế của đối phương thất bại không thể khoe khoang thì không sao, chỉ sợ đối phương không nghĩ như vậy, đến lúc đó giận chó đánh mèo vu khống học tỷ thì nguy.

"Nhóc con, đừng lo lắng nhiều, chị đây chả có chuyện gì đâu. Lại nói, có người đem chị đánh cược, không phải chứng minh chị rất có giá sao!"

Cô không phải loại người mới bị đả kích một chút liền hồn bay phách lạc thất bại hoàn toàn, tầm nhìn cô cũng rất thoáng nha.

"..."

Hạ Mộc bị lời học tỷ đả kích nửa ngày nói không ra lời nào, bất quá nhìn bộ dáng học tỷ không thèm để ý, cậu cũng yên tâm không ít.

"Nếu thật sự không được... chị cứ nói em là bạn trai chị đi."

Hạ Mộc thật lòng muốn giúp học tỷ, cậu ở Đại học này cũng coi như có chút tiếng tăm, tin tưởng gã muốn làm gì cũng phải bận tâm đôi chút, dù sao gã cũng là người có tiếng, chơi trò trẻ con thì không có gì, nếu làm quá lên dù cho thân phận của gã cao đến đâu cũng khó nén mọi người đàm tiếu.

"Phốc..., không cần em hi sinh danh dự đâu, trâu không uống nước lẽ nào bọn họ còn có thể ghì đầu trâu uống hay sao?"

Nhà cô cũng không phải hạng dễ ức hiếp, sẽ không trơ mắt nhìn con gái nhà họ bị người bắt nạt, cho nên ý tốt Hạ Mộc cô nhận, thế nhưng không cần tới nha~.

"Được rồi, nếu chị kiên trì như thế thì thôi vậy."

Hạ Mộc cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, chỉ hi vọng học tỷ không cần quá bất cẩn, cho nên trước khi rời đi cậu cũng không quên nhắc nhở học tỷ mấy câu.

Tuy rằng cảm thấy học đệ quá cẩn thận, nhưng cô vẫn ghi tạc lời cậu vào lòng, đối nam sinh chung quanh bắt đầu cảnh giác, đặc biệt là cái tên đột nhiên nói yêu thích muốn theo đuổi cô, kẻ bị cô từ chối mà vẫn cố sáp lại, càng không được đơn độc gặp mặt. Cẩn thận như vậy mới thật sự làm cho cô tránh được một kiếp, sau đó đối phương thấy cô không mắc câu, thời gian lâu dần liền từ bỏ, lúc này mới không làm hủy diệt cuộc sống sinh viên hạnh phúc của học tỷ.

"Thế nào? Không cua được sao? Đã nói đóa hoa cao lãnh kia đâu dễ dụ như thế chứ!"

Tại lầu ba ký túc xá nam ở Đại học nông nghiệp, trong một phòng nào đó có mấy nam sinh năm ba cùng nhau tụ tập lại hút thuốc uống rượu đánh bài.

Một tên con trai tóc dài trong đó nói với gã học trưởng mới tìm gặp học tỷ ngày hôm qua.

"Hừ."

Học trưởng lạnh lùng hừ một tiếng, quăng bài trong tay xuống. Gã đánh cược thua, phải chung mỗi người 300 tệ, sáu người trong ký túc xá chẳng khác nào gã mất 1,500 tệ, tính sơ sơ gã mất gần 5 tháng sinh hoạt phí, nhờ phước lần cược thua này, gã gần như cháy túi rồi, cho nên bây giờ gã vô cùng 'mang ơn' con ả Tạ Ngọc Dao kia, nhờ ả gã mới thua độ người ta.

"Mày không sao chứ?"

Mấy tên cùng phòng thấy sắc mặt gã quá khó coi cũng có chút bận tâm, cũng không phải lo lắng gã bị sao, mà lo lắng gã sẽ làm gì Tạ Ngọc Dao, dù sao hiện tại gã cũng mang bộ dáng thẹn quá thành giận, bởi vì gã bày ra vẻ nắm chắn phần thắng rồi liên tục cam đoan sẽ cua được Tạ Ngọc Dao tới tay, ai cũng không tin nên gã mới bày ra vụ cá cược này. Lúc bắt đầu mọi người cũng không để ý, kết quả lại nhìn thấy gã thật sự chạy đi cua Tạ Ngọc Dao mới phát hiện việc này làm ngày càng lớn.

Mặc dù sau đó mọi người cũng kêu gã đừng để ý nữa, cứ xem như độ cá cược này không tồn tại, nhưng gã cứ sĩ diện mà nhất định làm cho được, thậm chí còn tăng cao tiền cược, từ 100 biến thành 300. Khi đó mọi người đã lỡ leo lên lưng cọp, chỉ có thể đáp ứng gã tăng tiền cược, đồng thời cũng thầm cảm thấy hổ thẹn với Tạ Ngọc Dao, mặc kệ cuối cùng cua được hay không, cô ấy đều sẽ bị tổn thương.

"Hồ Thiên, mày nếu không đủ tiền chung vậy coi như vụ cá cược này dừng ở đây đi."

Một tên cùng phòng khác thận trọng nói, thật ra tiền này mọi người cầm có chút bị phỏng tay, vốn chỉ xem đây là chuyện cười kết quả Hồ Thiên lại tưởng thật, bây giờ bọn nó cầm tiền cũng cảm thấy đuối lý.

"Không cần, tao nói là giữ lời, cho nên tụi mày không cần sợ tao quỵt."

Bình thường không ai biết, Hồ Thiên là tên cực kỳ sĩ diện, gã làm không được hành động thua mà không chung vì thế chỉ đành đau đớn nhìn đám bạn học cất tiền gã vào túi. Đồng thời đối với Tạ Ngọc Dao ghét thêm mấy phần, hoàn toàn quên mất ban đầu gã cá cược với đám bạn chính là muốn moi tiền của người ta, đâu có liên quan gì đến Tạ Ngọc Dao kia chứ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đến bài cũng không đánh nổi, chỉ có thể lung tung tản đi. Chỉ có Hồ Thiên nằm ở trên giường thầm nghĩ cách làm cho ả Tạ Ngọc Dao nếm thử vị đắng, chỉ khi đó lửa giận trong lòng gã mới vơi đi.

Đám chung ký túc xá không ai nghĩ gã sẽ trả thù Tạ Ngọc Dao, họ đều nghĩ gã đã bỏ qua chuyện này, bởi vì mấy ngày nay không thấy Hồ Thiên có động tĩnh gì, ngoại trừ Tạ Ngọc Dao luôn ghi nhớ lời Hạ Mộc mà lúc nào cũng đề cao cảnh giác, thì những người khác hầu như đã quên mất chuyện này.

...

"Em nghe tiếng ai thì thầm, như tiếng nghẹn ngào trong giấc mộng bên sông nhỏ..."

Hạ Mộc cơm nước xong xui thì đi tản bộ trong sân trường, thuận tiện tiêu cơm luôn. Ngày hôm nay nhà ăn có món sườn kho không tệ, cậu đã ăn hơn một phần.

"Hạ Mộc."

Nghe có người gọi, Hạ Mộc nghi ngờ quay đầu.

"Các người là?"

Hạ Mộc nhìn mấy nam sinh gọi mình lại, trong lòng đề cao cảnh giác, liếc mắt nhìn xung quanh liền thấy không ổn! Thì ra trong lúc tản bộ trong sân trường bản thân cậu đã vô tình đi đến một góc khá vắng người. Tay lặng lẽ đưa vào túi áo khoác, tìm một thứ nào đó xoa bóp mấy cái, sau đó bình tĩnh nhìn đối phương.

"Tụi tao là ai mày không cần biết, quan trọng là ... tụi tao đã nhận tiền thì phải giúp người ta làm việc, hôm nay đành phải xin lỗi mày rồi, nhóc con!"

Gã nam sinh dần đầu lại còn vô cùng hiểu cấp bậc lễ nghĩa, điều này làm cho Hạ Mộc thầm trợn tròn mắt. Mấy người này đang muốn gây sự với cậu đi?

"Mấy người không sợ tôi kêu cứu sao?"

Hạ Mộc nhíu mày.

"Haha ~ nơi này cách đám đông khá xa, hiện tại đại đa số mọi người không phải ở ký túc xá thì chính là căn tin, chờ nghe được tiếng mày kêu cứu chạy lại thì mọi chuyện giải quyết xong rồi."

Đối phương cười quái dị hai tiếng, rồi có lòng tốt giải thích cho Hạ Mộc hiểu.

Móa nó, thì ra người ta đã sớm tính toán xong hết rồi, chỉ chờ cậu tự dâng lên miệng mà thôi! Hạ Mộc ơi là Hạ Mộc, mày cũng quá bất cẩn rồi!

"Nói như thế, trận quần ẩu này tôi tránh không được rồi sao!?"

Cởi áo khoác, Hạ Mộc sợ làm nó bẩn hoặc rách, đem nó treo lên một nhánh cây.

"Haiz~, mấy người lên hết đi!"

Cũng không phí lời với đám này nữa, Hạ Mộc bày ra tư thế rồi giơ tay ngoắc ngoắc đối phương.

"Lão đại, giống như có chỗ nào không đúng lắm thì phải?"

Tiểu đệ Giáp nhìn động tác của Hạ Mộc rồi gãi đầu một cái nói. [Edit: Thiên đường có cửa cưng không vào, địa ngục không lối lại cứ xông vô~, tụi cưng đang tìm chết đó!! Nghe lời chụy, về đi!]

Hết chương 29.

Tay Nhĩ Khang

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info