ZingTruyen.Info

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 26

jennybach93

Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp

"Đều là do tên nhóc con kia sai. Nếu tôi không thoải mái, vậy để nhóc đến làm tôi thoải mái đi. Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ để nhóc hưởng đủ vị đắng mà tôi phải chịu."

Trần Cự từ trước đến giờ không phải người nói lý, lúc trước điều tra Hạ Mộc là do cậu luyện Thái Cực khiến hắn hứng thú, cảm thấy Hạ Mộc không qua giống một thiếu niên mới mười mấy tuổi. Lần điều tra thứ hai lại cùng một người, Trần Cự liền sinh ra lòng hiếu kỳ, tò mò tại sao Hạ Mộc lại biết cổ phiếu kia có vấn đề, bán đúng lúc như vậy. Lại còn khuyên cha bạn học mình cũng bán ra, tránh kết cục bi thảm tan cửa nát nhà.

Đến cùng, tại sao tên nhóc đó lại biết được? Đầu óc Trần Cự chìm vào suy nghĩ đến độ ném phăng mất chuyện về luyện Thái Cực luôn. Khổ nỗi, hắn quên nhưng ông nội hắn thì không, một cuộc điện thoại bất đắc dĩ đem thần trí của Trần Cự kéo trở về.

"Ông nội."

Trần Cự nhìn Trần lão đầu tóc bạc phơ, vị tướng quân anh hùng một thời ngang dọc chiến trường giờ cũng đã bước đến tuổi chiều xế bóng, ngoại trừ ánh mắt vẫn sắc bén như thời còn trẻ thì bất kể là thân thể hay tinh thần cũng không còn như trước.

"Ít nói nhảm, luyện tập đi."

Trần lão không muốn cùng đứa cháu này nói nhiều nữa, mà cho dù có nói thì nó cũng không nghe lọt tay. Nếu mềm dẻo không được, vậy thì mạnh bạo, cứ bắt ép nó luyện nhiều là ổn thôi, không phải người xưa có câu: 'Độc thư thiên biến, kỳ nghĩa tự kiến'(1) sao? Luyện võ cũng vậy, luyện nhiều thì ngày nào đó cũng sẽ hiểu rõ thôi.

(1)Câu này có nghĩ là: đọc sách ngàn lần thì tự mình sẽ ngộ ra đạo lý trong đó.

Vì vậy Trần Cự tuy thân thể luyện tập, nhưng tâm trí hắn không biết đã chạy đến phương trời nào rồi, trong đầu vẫn luôn nghĩ đủ mọi khổ hình để dằn vặt Hạ Mộc, tất cả đều do tên nhóc đó nên giờ hắn mới bị ông nội nhìn chằm chằm thế này. Vốn dĩ trước kia ông nội cũng bắt hắn luyện Thái Cưc, nhưng không giống như hiện tại, giờ giờ khắc khắc đều phải tập luyện liên tục, không ngừng nghỉ, đến độ hắn cảm thấy mình sắp bị dằn vặt chết rồi. Mối thù này hắn nhất định phải báo, nếu không đầu hắn sẽ không nhịn được mà bốc cháy mất.

"Hắt xì hắt xì ~~ "

Hạ Mộc đang trên đường mua quần áo, quần áo của cậu hiện nay đã ngắn hơn so với cơ thể, cho nên cần phải mua đồ mới. Lúc qua năm mới đã nhờ anh chị đo chiều cao cho, không ngờ đến một mét tám, vượt quá con số ở trương lai trong trí nhớ, thành công phá vỡ kỷ lục mét tám ma quái, lọt vào top nam nhân cao ráo. Hạ Mộc nghĩ chiều cao của cậu có thể đạt mốc đó là hết mức rồi, cùng lắm thì cao thêm một hai cm nữa thôi, đối với việc có thể cao đến 1m85 quả thực Hạ Mộc chưa bao giờ mơ đến.

So với một mét bảy mấy trong ký ức, chiều cao trên mét tám hiện quả thật là được ông trời ưu ái. Giờ cậu không còn tự ti về chiều cao của mình nữa.

Làm một nam thần thực thụ, không thể để chiều cao biến thành nhược điểm của mình.

"Ai đang mắng mình vậy nhỉ?"

Xoa xoa mũi, Hạ Mộc nhìn xung quanh, không thấy gì liền thành thành thật thật ôm quần áo bắt taxi về nhà. Tuy có thể ngồi xe buýt về trường học, nhưng đi như vậy quá chậm, còn không bằng đón xe. Quãng thời gian ngồi xe buýt đó nếu để dành ngồi phiên dịch kiếm tiền còn có thể kiếm được nhiều hơn tiền taxi. Lãng phí thời gian, khiến cái được không đủ bù nổi cái mất, thời gian về sớm đó còn đọc được hơn hai trang sách đấy.

Mặc kệ ai đang mắng cậu, Hạ Mộc cũng không thể tìm ra nguyên nhân, huống hồ nhảy mũi cũng không nhất định do có người đang mắng mình! Nói không chừng lúc đó chẳng qua là do cậu ngứa mũi thôi.

Hạ Mộc trở lại ký túc xá đem đồ ăn nóng mua cho mọi người đặt lên bàn, sau đó đem nhãn mác trên quần áo cắt hết đi rồi giặt sạch, quần áo mới mua Hạ Mộc đều giặt một lần rồi mới mặc.

Lúc cậu đang giặt đồ, năm người Phùng Trần Dương cũng từ thư viện về ký túc xá.

"Thơm quá a!"

Năm người mở mấy hộp cơm ra, mỗi cái đều đựng một món ăn, tất cả đều là thịt.

"Tớ đến căn tin mua cơm trắng về ăn chung."

Hạ Minh Dương cầm mấy cái cà mèn đi ra ngoài, mấy người khác mở ngăn kéo lấy mấy chai bia ra. Mặc dù không có ai nói ở ký túc xá đại học cấm uống rượu bia, nhưng cũng không ai dám quang minh chính đại uống, sẽ ảnh hưởng không tốt a! Nên bia đều là lén lút mang vào để mỗi tuần tụ hội sáu người cùng nhau uống

Hạ Minh Dương mua xong cơm trở về, vừa lúc Hạ Mộc phơi xong quần áo. Lau khô tay, Hạ Mộc nhấc ghế ngồi đến trước bàn đồ ăn nóng hổi cùng năm người kia ngồi xuống. Vì sáu người cùng ngồi xuống cho nên không ai ngồi quá sát, mà cách bàn khoảng một cánh tay, cả bọn chen chúc nhau cuối cùng cũng ngồi ổn thỏa.

Hạ Mộc không uống rượu, cũng không cho phép những người khác bụng rỗng uống rượu, nếu ai dám để bụng rỗng uống thì lần sau cậu sẽ không mang đồ ăn về nữa. Hạ Mộc đã nói vậy, năm người ai dám không nghe, đều ngoan ngoãn ăn no sáu bảy phần mới dám khui nắp bia bắt đầu uống.

Hạ Mộc không thích uống rượu, cơm nước xong liền bò lên giường đọc sách, vừa đọc vừa nghe mọi người tán gẫu. Mấy người Mai Tam Cố biết Hạ Mộc không uống rượu, đã hỏi qua lý do nhưng cậu chỉ cười không đáp.

Nhưng có ai ngờ rằng Hạ Mộc không uống rượu không phải do cậu không biết uống, mà là cậu không muốn khi uống say sẽ làm hỏng hình tượng bản thân. Nam thần say rượu với người say rượu bình thường chẳng khác gì nhau. Quan trọng hơn cậu không rõ lúc mình say rồi sẽ như thế nào. Ngoan ngoãn ngủ? Hoặc là cãi nhau với người khác? Hay làm ra những chuyện kì quặc? Hạ Mộc không rõ, vậy nên cậu đem tất cả những khả năng có thể ảnh hưởng hình tượng của cậu diệt từ trong trứng nước(2).

(2)Câu này có nghĩ là diệt mọi tại tại họa ngay khi nó vừa mới manh nha bắt đầu.

"Mấy cậu uống ít thôi, tớ không muốn mình phải chăm sóc mấy tên điên say rượu đâu đấy."

Hạ Mộc vừa lật sách vừa nói với mấy người đang hăng say chè chén, đếm đếm bên cạnh bọn họ đã có 10 chai bia rỗng, một thùng đã bị họ uống hết. Cho dù chỉ là bia nhưng nếu cứ uống thế này nhất định sẽ say khướt hết cả đám.

"Ok."

Mấy người cũng biết ngày hôm nay uống hơi nhiều, uống cạn chai còn dư xong cũng không khui thêm nữa. Bọn họ lần này mang về ba thùng, hôm nay đã uống hết một thùng, tửu lượng của năm thằng con trai thật sự không thể coi thường.

Việc Hạ Mộc không uống rượu cùng mọi người trong mắt người ngoài thì không được phù hợp, nhưng cả phòng ký túc ai cũng rõ tính cậu. Tuy lúc này cậu không uống rượu nhưng vẫn ngồi lại nói chuyện với mọi người mà không bỏ đi dịch sách.

Kỳ thực thì hiện tại cậu cũng đang dịch sách nha!

Hạ Mộc cầm trong tay một quyển sách gốc, đầu giường còn có một cuốn từ điển. Cậu xem bản gốc một là để tăng khả năng đọc hiểu của mình, hai là học thêm một ít từ đơn, nếu lỡ quên mất thì viết lại, sau đó dùng từ điển kiểm tra. Tuy không phải thực sự đang phiên dịch, nhưng lại ngồi bổ sung thêm từ vựng mới, lúc phiên dịch có thể dùng ngay, không cần mất công tra nghĩa nữa.

Hạ Mộc bây giờ có thể tay không mà dịch một quyển sách nhưng bất cứ lúc nào cũng có một quyển sách trên tay. Ngay cả khi ra ngoài, cậu vẫn đem theo một cuốn từ điển mini trong túi, chữ gì không hiểu có thể lấy ra tra ngay.

Cậu chăm chỉ đến mức độ này, chẳng trách trong ký túc xá không ai đố kỵ nổi với người đứng đầu như cậu. Ngược lại, do bọn họ không bằng Hạ Mộc nên đối với cậu thực sự rất bội phục.

Trong cuộc thi học kỳ vừa qua, toàn bộ các môn đều đạt điểm tối đa, Hạ Mộc thành công khiến mọi người thấy được học bá cho dù đi đến đâu cũng vẫn là học bá. Cho dù có chạy đến học ở Đại học nông nghiệp thì cũng vậy. (Học Đại học nông nghiệp kỳ thực rất tốt a, tại sao những người kia chỉ biết chăm chăm vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại chứ. )

"A Mộc, thi học kỳ vừa rồi thật sự cám ơn cậu! Năm người tụi tớ qua hết, thậm chí Mai Tam Cố mỗi môn còn được hơn 80 điểm. Tuy không so được với cậu, nhưng nếu so sánh với mấy tên trong lớp thì thực sự rất tốt, mấy người chúng ta bình quân đều được 70 điểm. Tớ đã xem qua thành tích của cả lớp, thật nhiều người đều năm từ dưới đếm lên nhá!"

Vương Hiểu Phong vỗ vỗ mặt, ký túc xá bọn họ nếu không có Hạ Mộc, sợ rằng sẽ có người nợ môn rồi, đến lúc đó nếu phải thi lại kể ra cũng có chút mất mặt. Ở nhà nó có một đứa em trai sinh cùng năm, tuy em nó không thi đậu vào Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng vẫn đậu vào trường đại học trọng điểm, bình thường ở nhà hai người hay so đo, ganh đua lẫn nhau. Lần thi học kỳ này bản thân cũng coi như tạm ổn, nếu phải thi lại, chắc sẽ bị thằng em nó cười chết. Hơn nữa, tên nhóc kia rất có thể đem chuyện đó cáo trạng trước mặt người lớn, chắc chắn nó sẽ không ăn tết thoải mái nổi.

"Bản thân nếu không chịu nỗ lực, cho dù ai có nói gì cũng đều vô dụng. Mấy cậu lâm thời ôm chân phật thì không sai, cũng đã rất nghiêm túc đem những trọng điểm tớ khoanh vùng học kỹ, nhưng hy vọng mấy cậu đừng để nước đến chân mới nhảy như thế nữa, phải chịu khó nghe giảng trên lớp, sau khi tan học cũng cần ôn tập lại."

Hiện giờ thì còn nhảy nổi lúc nước tới chân, nhưng đến khi tốt nghiệp ra trường kiếm được công việc rồi, đi làm cũng đối phó như vậy sao? Đến lúc đó không có giáo viên kiến nhẫn giảng giải, không có bạn bè giúp đỡ, lại càng không có người chủ động chỉ đường vẽ lối rõ ràng cho mà làm, cuối cùng chỉ còn nước nhắm mắt đưa chân làm bừa thôi.

Hạ Mộc giúp đỡ năm người, ngoài việc đều là bạn cùng phòng không tiện từ chối, còn bởi vì bọn học chịu nghe lời cậu nói, không chê cậu dông dài, cậu tự nhiên sẽ cố gắng giúp đỡ. Hơn nữa đây cũng không phải là việc khó khăn gì.

"Lời của cậu bọn tớ sẽ nhớ kỹ, A Mộc thực sự là anh em tốt a."

Hạ Minh Dương quả thực muốn nhảy dựng lên tặng cho Hạ Mộc một cái ôm nồng nhiệt, nhưng điều kiện không cho phép, nó chỉ có thể giơ chai rượu hướng về phía Hạ Mộc coi như lời cảm tạ. Hạ Mộc giơ giơ sách biểu thị không cần cám ơn, nếu thực sự muốn cảm ơn thì học hành nghiêm túc một chút là được rồi.

Cuối cùng cả đống chai rỗng bị năm người bỏ vào một thùng giấy, sau đó xịt một chút nước hoa lên trên để che giấu mùi, rồi ôm nguyên thùng ra ngoài vứt. Học sinh lấy học tập làm chủ, sinh viên cũng là học sinh, công khai xách cả đống vỏ chai rượu đi lại trong ký túc xá, bọn họ thực sự không làm được.

Tiền cha mẹ cho không phải để bọn họ đến trường học uống rượu, phàm là người có chút lương tâm đều không thể làm như vậy nổi. Nghĩ như vậy mọi người trong lòng càng thêm chột dạ, đối với mấy chai rượu giấu ở trong tủ vô cùng xoắn xuýt.

"Đem tặng mọi người."

Không cần Hạ Mộc nói, cả bọn cũng không muốn gữ khư khư nữa, mang hết sang mấy phòng ký túc khác. Đối với hành vi tặng rượu của đám người phòng Hạ Mộc, có rất nhiều nam sinh hoan nghênh. Phần lớn sinh viên đại học nông nghiệp có gia cảnh không quá tốt, bình thường cho dù chỉ là một phân tiền nhỏ cũng phải suy đi tính lại mới dám tiêu, hiện tại có rượu miễn phí để uống thực quá tốt, mà cho dù không có rượu chỉ có bia thôi cũng đã không tệ rồi.

Hạ Mộc len lén ở trên giường nhìn một loạt động tác của bọn họ, trong lòng kỳ thực rất cao hứng. Mấy tên này không phải người đáng ghét, cậu thật tâm hy vọng họ có được một sự nghiệp tốt đẹp trong tương lai, hiện tại cho dù là nông dân cũng phải nắm bắt kiến thức, không có kiến thức không thể bắt kịp được tri thức mới quả thật rất nan giải. Mặc dù mọi người học ở Đại học nông nghiệp, nhưng không phải ai học xong cũng về làm nông cả. Mặc kệ ngày sau có làm gì đi chăng nữa, tri thức học được hiện tại sẽ có ngày cần đến. Có lẽ, sẽ có người không ngờ những kiến thức mà mình đã từng xem thường kia lại quan trọng vào thời điểm đó đến như vậy. Nếu điều đó thật sự xảy ra, chắc họ sẽ rất hối hận tại sao lúc trẻ mình không chăm chỉ hơn, bây giờ sẽ không khó khăn như vậy.

Đem mấy cuốn sách có khả năng dùng đến mà cậu đã xem qua để lên bàn của bọn họ. Sau đó lại lấy mấy quyển khác ra chăm chú đọc, lúc này tất cả thần trí của cậu đã hoàn toàn buông thả vào thế giới trong các trang sách, toàn tâm toàn ý đọc sách không còn để ý bất của điều gì.

Hết chương 26.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info