ZingTruyen.Com

[BL] TÁI TẠO NAM THẦN [Edit]

Chương 24

jennybach93

Bởi vì có chuyện xảy ra trong ngày mùng 2 tết, người một nhà ăn tết cũng không quá vui vẻ, ông bà nội Hạ thậm chí mạnh mẽ lôi kéo người nhà họ Hạ hồi hương cúng miếu bái thần, nơi này là thần miếu nổi danh nhất trong vùng, các hương trấn xung quanh đều đổ dồn về miếu thôn họ cúng bái.

Hạ Mộc từ nhỏ đã cùng ba tới đây, nơi này còn có người chuyên môn trông giữ cùng quét tước vệ sinh, mỗi tháng đều an bài người trong miếu chuẩn bị thức ăn chay, có rất nhiều khách hành hương đến cúng bái rồi dùng cơm luôn. Bất quá bởi vì nơi này đều do tư nhân bỏ tiền xây dựng, cho nên muốn dùng cơm chay thì phải bỏ tiền ra, một lần là 5 đến 10 tệ, cũng không nhiều lắm, chủ yếu là dịp mọi người tụ tập một chỗ náo nhiệt mà thôi.

Mà điều làm cho Hạ Mộc khắc sâu ấn tượng nhất chính là mùi vị đồ chay nơi này vô cùng ngon, tay nghề đầu bếp rất tốt, Hạ Mộc quyết định chờ cậu tốt nghiệp đại học xong phải đến nơi này học mấy chiêu, còn Hạ Mộc tại sao không lo lắng đối phương không dạy cậu, bởi vì vị đầu bếp này là bác họ của Hạ Mộc, ông cố của cậu và ông nội của bác họ là anh em ruột.

"Bác họ, con lại tới rồi nè."

Bình thường, bác họ ngoài trừ làm đầu bếp, còn thuận tiện kiêm chức người thờ cúng, có thể xem là nửa thần côn đi!

"Tiểu Mộc hả? Đã lâu không gặp rồi nha."

Đối với đứa cháu trai họ này tình cảm trước giờ vẫn thường thường thôi, thế nhưng từ khi Hạ Mộc bỗng nhiên thay đổi, thi đại học đậu trạng nguyên, ông liền đối với đứa cháu này yêu thích không thôi. Ông đời này chưa từng kết hôn, hiện tại đã 40 dưới gối hư không, vẫn không có con cái, hơn nữa anh em Hạ Mộc bất kể ông đối chúng lạnh nhạt thế nào, mỗi lần nhìn thấy ông đều sẽ bắt chuyện, còn có thể đem đồ ăn cho ông, đây là điều mà nhóm con cháu khác không đứa nào làm được.

"Làm sao lâu chứ, năm trước con còn thấy ông mà, chỉ tại lúc đó ông đang nói chuyện với ông nội Bảy, không để ý đến cháu thôi."

"Có sao?"

Bác họ vuốt cằm nhớ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra.

"Được rồi, bác Vượng Tài, bác đừng nhớ nữa, có cố mấy cũng không nghĩ ra đâu." Bác họ có nhũ danh là Vượng Tài, đám trẻ con trong tộc thích nhất gọi ông như vậy, thường thường chọc ông tức đến giơ tay giơ chân. Vượng Tài Vượng Tài, nhũ danh này nghe vào tai không tệ, chính là khá giống tên cho chó, làm bác họ vô cùng ấm ức.

"Tên nhóc thúi kia, con muốn ăn đòn phải không?"

Bác Vượng Tài giơ tay lên hù dọa Hạ Mộc.

"Bác muốn đánh con, cẩn thận anh họ bác đánh chết đó nha~."

Ba Hạ năm đó cũng là 'Đại ca' đám trẻ con cùng tuổi trong họ, ngay cả bác Hai cũng không phải đối thủ của ba Hạ, chỉ từ khi lấy mẹ Hạ rồi, tính khí liền thu liễm rất nhiều, trở thành ông chồng nhị thập tứ hiếu.

"Hả ~ ba cháu cũng tới?"

Vừa nghe nói ba Hạ cũng tới, bác Vượng Tài lập tức thu tay về. Năm đó trong đám choai choai cùng tuổi của bọn họ, có ai không bị ba Hạ đánh qua? Đến bây giờ mỗi lần ông nghe uy danh của ông ấy thôi mà vẫn còn dư chấn đấy.

"Lúc này chắc cùng ông nội con thắp hương rồi!"

Bởi vì là người quen cũ trong họ nên rất quen thuộc quy trình dâng hương, không cần người thờ cúng chỉ dẫn, ông bà nội Hạ có thể tự mình giải quyết được, vì vậy bác Vượng Tài cũng không có gấp gáp đi ra, chờ ông chuẩn bị cơm nước xong xui đi ra thì thấy nhóm người ba Hạ đã tiến vào chính điện, còn Hạ Mộc thì lại tùy tiện thắp một nén nhang liền đi ra. Cùng đại đa số người trẻ tuổi khác giống nhau, cậu không quá tin vào chuyện thần phật, cho dù cậu có ký ức tương lai kỳ lạ kia.

"Con không đi?"

Bác Vượng Tài đã nghe nói một nhà họ Hạ lần này trở về là vì chuyện gì, làm sao Hạ Mộc lại bình tĩnh chả chút để ý gì thế.

"Có một nhà con cùng ông bà nội là được rồi, thiếu một người như con cũng chẳng sao đâu. Lại nói, chuyện gì cũng cầu thần phật phù hộ, vậy bọn họ không bận chết sao?"

Hạ Mộc ngáp một cái, vì để kịp giờ lành thắp hương, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy, bị anh chị kéo lên xe thuê, chạy thẳng một đường về nông thôn, cuối cùng cũng coi như cướp được vị trí đầu.

"..." Nói như vậy hoàn toàn không bận tâm đến một người thờ cúng là ông đây nè, cháu nhỏ, con làm thế mà được à?

Oáp ~

Hạ Mộc tiếp tục ngáp dài, căn bản không chút nào để ý, dựa vào tường câu được câu không cùng bác họ tán gẫu, đương nhiên thuận tiện đề cập với chuyện cậu muốn học làm bếp sau khi tốt nghiệp đại học trở về.

"Được, chỉ cần cháu không chê tay nghề thô ráp của bác đây, lúc nào đến cũng được hết."

Bác Vượng Tài là tay nghề gia truyền, thế nhưng không phải do người họ Hạ chân truyền, mà là đến từ tộc mẹ của bác ấy, cho nên người nhà họ Hạ cũng không biết quá rõ, bác Vượng Tài bình thường còn có thể dựa vào tay nghề này âm thầm kiếm vài chuyện làm ăn, ví dụ như ở xung quanh đây nhà ai có tiệc hỉ đều đến tìm bác ấy bàn việc đãi khách, cho nên mặc dù không có vợ, cuộc sống qua ngày cũng vô cùng thoải mái, so với nhiều gia đình có vợ có con còn tự tại hơn nhiều.

"Bác Vượng Tài làm món ăn là tuyệt nhất, nơi nào thô ráp chứ?"

Hạ Mộc không cho là vậy, cậu vẫn cho rằng chỉ có người như bác Vượng Tài luôn đặt tâm vào nấu nướng mới có thể chế biến ra những món ngon nhất, mặc dù về mặt trang trí cùng màu sắc có thể không bằng mấy vị bếp trưởng nổi danh, nhưng so về hương vị chắc chắn sẽ trên một bậc, bác Vượng Tài tuyệt không thua bọn họ.

"Hắc hắc, bác đây là khiêm tốn, có hiểu không hử?"

Bác Vượng Tài thật cao hứng, tài nghệ của mình được người khác tán thành, so với nhặt vàng từ trên trời rơi xuống còn vui vẻ hơn.

"Không hiểu~."

Hạ Mộc rất chi phá phách, chọc giận đến mức bác Vượng Tài đuổi theo cậu đánh, hai người rượt đuổi chạy quanh thần miếu mấy vòng.

Buổi trưa, không đợi bác Vượng Tài giữ lại mọi người ăn cơm, Hạ Mộc cũng vì thèm thuồng món chay của bác ấy mà thuyết phục mọi người lưu lại, đương nhiên cậu cũng bị bác Vượng Tài xách xuống bếp thổi lửa, vừa vặn được đứng gần quan sát cách nấu của bác ấy.

Đặc biệt, bác Vượng Tài còn có thể nấu món chay ra mùi vị thịt luôn đó, chỉ bằng điểm này Hạ Mộc cũng hết sức bội phục tài nấu nướng của bác ấy.

Củi là do tự bác Vượng Tài đi xung quanh núi nhặt, hoặc chặt bớt mấy nhánh cây um tùm rồi phơi khô, cho nên tốc độ cháy tàn so với củi lớn nhanh hơn một chút, Hạ Mộc đứng bên cạnh thỉnh thoảng thêm củi vào bếp lò. Một lúc lửa lớn một lúc lửa nhỏ, Hạ Mộc thổi đến mặt đầy mồ hôi.

"Đã nhiều năm không đốt bếp củi, thật khó mà."

Hạ Mộc đem một nhánh mận gai khô, bẻ làm mấy đoạn nhét vào bếp, cậu phải bảo trì lửa lớn không ngừng, bác Vượng Tài hiện đang xào món ăn! Hương vị kia, làm cậu chảy cả nước miếng.

"Tê ~~ "

"..."

Bác Vượng Tài nhìn bếp tiếp theo nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cháu trai, quả thực không thể nhìn nổi nữa. Nhanh chóng xào chín, sau đó đổ ra đĩa cho 2 đứa lớn nhà họ Hạ bưng ra, lúc này mới buồn cười kêu Hạ Mộc đi rửa mặt.

"Oa ~ "

Nước suối trong núi mát mẻ thấm ruột gan, cũng không cần khăn mặt trực tiếp hắt lên mặt, hung hăng xoa mấy cái, xuyên qua mặt nước trong suốt nhìn ảnh phản chiếu biến dạng kia, cậu lần nữa lấy nước suối rửa mặt tiếp, nước từ mặt cậu nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt cỏ.

"Bác Vượng Tài thật biết hưởng thụ, ăn uống bằng nước suối không nói, còn dùng chúng nó để sinh hoạt luôn nữa chứ."

Thậm chí ngay cả rửa rau cũng đều dùng nước suối, điều này làm cho kẻ phải uống nước từ hệ thống cấp nước như Hạ Mộc đây vô cùng đố kỵ ước ao!

"Cháu có thể chuyển đến đây được chứ?"

Bác Vượng Tài lườm nguýt cậu một cái, đứng có trong phúc mà không biết hưởng, ở nông thôn nào có thoải mái như thành thị chứ.

"Hắc hắc, còn chưa chắc nha ~ "

Hạ Mộc nở nụ cười, qua mấy năm sau cậu nhất định chuyển về quê sống, thời điểm đó trực tiếp làm hệ thống ống dẫn để lấy nước suối về nhà, cậu cũng phải trải qua loại sinh hoạt xa xỉ này mới được.

Nhớ lúc còn bé, nhà bọn họ ăn uống sinh hoạt đều dùng nước suối, chỉ là khi đó căn bản không biết nước mình dùng quý giá đến mức nào, so với thứ nước được lọc qua bằng thuốc trong hệ thống cấp nước kia, Hạ Mộc biểu thị, ở thành phố cái gì cũng bỏ tiền ra, bao quát nhà cậu, đến nước cũng phải mua dùng.

Mẹ Hạ vì nấu được một bữa cơm ngon cũng rất liều mạng, không cần hệ thống cung cấp nước uống mà lựa chọn mua nước suối thùng về xài. Chủ yếu là do nước máy từ hệ thống có mùi rất khó ngửi, uống rất kỳ lạ. Trước đây không có điều kiện mới cắn răng uống nước đó, hiện đã có chút tiền đương nhiên không muốn tiếp tục làm khổ nhà mình. Trong thành phố, mỗi ngày đều có người đến nông thôn kéo nước suối thùng về bán, mẹ Hạ mỗi ngày đều mua một hai thùng, ngoại trừ dùng để uống, còn dùng để nấu cơm canh luôn.

Nói thật, dùng nước suối mua được nấu ăn so với nước máy ngon hơn rất nhiều, Hạ Mộc ở nhà chưa bao giờ ăn dùng nước máy nấu cháo ăn liền, cậu vẫn cho rằng bên trong có mùi là lạ, cho nên không thích.

Bác Vượng Tài tổng cộng làm 8 món chay, liền xới cho mỗi người một chén cơm tẻ đầy, đây là gạo do người trong thôn trồng ra, cùng gạo bán ngoài chợ bất đồng, loại gạo này tên là lão Cốc, sản lượng không có tạp giao, ăn rất thơm, gạo nhà Hạ Mộc ăn hiện tại đều lấy từ nhà ông nội Hạ, mà loại đó cùng loại này không sai biệt lắm, so với loại này ăn hơi dẻo hơn, nhà Hạ Mộc rất thích ăn gạo này, cho nên ông nội Hạ hàng năm đều sẽ trồng một ít, cung cấp lương thực cho nhà cùng 2 phần nhân khẩu của con mình.

Bác Vượng Tài làm thức ăn chay thật sự rất có vị thịt, có mùi thịt gà, thịt lợn cùng mùi thịt bò, Hạ Mộc yêu chết mất thôi. Tuy rằng cậu là động vật ăn thịt, thế nhưng thức ăn chay có mùi thịt thế này thì cậu càng thích, có thể ăn liên tục 3 ngày cũng không chán. Phải biết để một tên nhóc ăn thịt đến 3 ngày không nếm được thịt là khó khăn cỡ nào, bởi vậy có thể thấy tài nghệ đồ chay của bác Vượng Tài tuyệt diệu tới đâu rồi nhá.

Tám món ăn còn có một nồi canh, cái gì cũng không còn, thậm chí phần cơm tẻ thêm đều bị ba anh em Hạ Mộc bao hết.

"Chị ba, chị ăn nhiều như vậy không sợ mập sao?"

Cảm giác mình còn có thể ăn thêm chút nữa, Hạ Mộc nhìn mấy đĩa thức ăn hết sạch kia thầm hô đáng tiếc.

"Hừ, đây không phải là đồ chay sao? Em từng nghe người ăn chay sẽ mập?"

Hạ Vi rất khó chịu trừng liếc Hạ Mộc một cái, cô chỉ ăn nhiều một chút thế mà dám nói cô mập, thật không đáng yêu. Xoa bụng, xác thực ăn hơi nhiều, cần phải giảm cân thôi ~~

"Nhưng có người uống nước cũng mập mà!"

Hạ Mộc mở to hai mắt nói lớn, Hạ Vi tuy không phải dạng người uống nước cũng mập, nhưng tuyệt đối không phải loại người ăn bất cứ thứ gì cũng không mập nổi. Ở nhà còn nghe chị ấy luôn miệng nói phải giảm cân, làm sao lần này lại không muốn giảm nữa? Hại cậu ăn ít một bát cơm.

"..."

Có một thằng em chuyên môn 'vạch áo cho người xem lưng' làm sao bây giờ? Online chờ gấp!

"Ha ha ha..."

Các trưởng bối cười ha ha, đều nhìn ba đứa con cháu nhà mình bằng ánh mắt bao dung, đặc biệt là bác Vượng Tài, cười lộ cả răng, suýt nữa Hạ Mộc không nhìn thấy mắt bác ấy luôn. Ưu điểm của bác Vượng Tài ngoại trừ một thân trù nghệ tuyệt hảo, chính là có hàm răng vô cùng đáng để kiêu ngạo, tìm khắp thôn cũng không thấy hàm răng thứ hai trăng như thế, e rằng chỉ có răng sữa của đám nhóc nhỏ mới đủ sức so sánh?

Hết chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com